Chương 4: TRUY TÌM Lời độc thoại của Kaga Kyoichiro
Đã tròn bốn ngày kể từ ngày bắt Nonoguchi Osamu.
Anh ta thừa nhận mọi nghi ngờ là thật, nhưng duy nhất một điều dứt khoát không chịu mở miệng.
Đó là động cơ.
Anh ta dứt khoát không chịu nói tại sao phải giết Hidaka Kunihiko, người bạn thân từ thuở nhỏ và cũng là người giúp đỡ anh ta trong công việc.
“Tôi đã giết cậu ấy. Động cơ là chuyện nhỏ nhặt thôi. Các anh cứ lý giải đây là hành động bột phát khi cáu giận đi.”
Nonoguchi chỉ nói như vậy với người thẩm vấn.
Tuy nhiên, không hẳn là tôi không có manh mối gì. Đó là bản thảo Cánh cửa băng giá.
Nhân tiện, chúng tôi đã tìm ra bản thảo đó. Đúng như dự đoán, nó còn trong đĩa cứng của máy đánh chữ. Ngoài ra, cả đĩa mềm Nonoguchi đem đến nhà Hidaka hôm gây án cũng được tìm thấy trong hộc bàn. Đĩa mềm này tương thích với máy tính của Hidaka.
Tôi cho rằng hành vi gây án lần này không mang tính kế hoạch. Đây cũng là suy nghĩ của toàn thể tổ điều tra. Nhưng nếu vậy, tại sao hôm đó Nonoguchi lại vừa đúng lúc mang theo cái đĩa mềm chứa phần tiếp theo của Cánh cửa băng giá? Đó là vấn đề. Mà không, tại sao trước đó Nonoguchi lại viết bản thảo Cánh cửa băng giá vốn là tác phẩm của Hidaka?
Từ trước khi bắt Nonoguchi Osamu, tôi đã có một giả thiết về điều này. Tôi tin chắc cứ phát triển theo hướng đó sẽ thấy động cơ phạm tội.
Bây giờ chỉ cần chính miệng Nonoguchi nói ra giả thiết đó. Nhưng anh ta không chịu nói gì. Về việc có trong tay đĩa mềm chứa bản thảo Cánh cửa băng giá, anh ta khai như sau.
“Tôi chỉ viết chơi thôi. Mang nó đi để hù Hidaka ấy mà. Tôi bảo nếu không kịp hạn nộp bản thảo thì dùng cái này cũng được. Đương nhiên cậu ta không làm vậy thật.”
Không cần phải nói, lời khai này hoàn toàn không có sức thuyết phục. Nhưng anh ta một mực nói tin hay không tùy tôi.
Vậy nên điều tra viên phía chúng tôi đã thử khám xét phòng Nonoguchi lần nữa. Lần trước chỉ lục tìm trong máy đánh chữ và ngăn bàn nên chưa thể gọi là khám xét.
Kết quả, chúng tôi thu thập được 18 món đồ có thể gọi là chứng cứ quan trọng bổ sung cho giả thiết của tôi. Trong đó có tám cuốn vở kẻ ngang kiểu cũ khá dày, tám đĩa mềm 2HD và hai xấp bản thảo được đóng thành tập.
Khi điều tra những thứ này ở trụ sở điều tra, chúng tôi thấy tất cả đều là tiểu thuyết. Bút tích trong mấy cuốn vở lẫn hai xấp bản thảo đều được xác nhận là của Nonoguchi.
Vấn đề nằm ở nội dung của những tiểu thuyết đó.
Trước tiên, chúng tôi đã tìm thấy một thứ không tưởng trong một chiếc đĩa mềm. Mà không, với tôi thì phải nói thứ đó đúng như dự đoán.
Đó là bản thảo Cánh cửa băng giá. Nhưng không phải của lần này mà là tất cả những phần đã được đăng trên tạp chí.
Tôi đã nhờ anh Yamabe, biên tập viên của nhà xuất bản Some, xem phần bản thảo này. Ý kiến của anh ta như sau.
“Đây đúng là phần đã đăng tải cho đến nay của Cánh cửa băng giá. Chỉ là cốt truyện giống, nhưng có vài phần không có trong bản thảo tôi nhận được và ngược lại. Với lại, đúng là văn phong và cách dùng từ có chút khác biệt.”
Tức chỗ này cũng có khuynh hướng giống phần bản thảo Nonoguchi dùng để tạo chứng cứ giả.
Chúng tôi tập hợp tất cả các tác phẩm lâu nay của Hidaka Kunihiko và chia nhau đọc. Ngoài lề một chút nhưng phần lớn điều tra viên đã cười đau khổ pha trò rằng lâu lắm rồi mới tập trung đọc sách như vậy.
Và nỗ lực đó đã làm minh bạch một chuyện đáng kinh ngạc. Tổng cộng năm tiểu thuyết được viết trong tám cuốn vở thu được từ phòng của Nonoguchi có nội dung giống với nội dung các tác phẩm từng công bố của Hidaka Kunihiko. Tuy nhan đề, tên nhân vật có thay đổi và chi tiết có khác đôi chút, nhưng chắc chắn cốt truyện giống hệt nhau.
Ngoài ra, có ba tiểu thuyết dài kì và hai mươi truyện ngắn được lưu trong một đĩa mềm khác. Tiểu thuyết nào cũng tương tự tác phẩm của Hidaka, và mười bảy truyện ngắn cũng vậy. Các truyện ngắn không giống đều thuộc lĩnh vực văn học thiếu nhi và được công bố là tác phẩm của Nonoguchi.
Về phần hai truyện ngắn được viết trong giấy bản thảo thì không tìm thấy tác phẩm tương tự trong số các tác phẩm của Hidaka. Suy đoán từ mức độ cũ của giấy thì xem ra chúng đã được viết từ lâu. Vậy thì lần ngược về quá khứ một chút có lẽ sẽ phát hiện được điều gì đó.
Dù sao đi nữa, bản thảo của hàng loạt tác phẩm được tìm thấy ở một nơi không phải nơi ở của tác giả thì thật không bình thường chút nào. Ngoài ra nội dung của chúng lại không hoàn toàn giống với tác phẩm đã công bố mà có chút khác biệt, điều này cũng thật khó hiểu. Những tác phẩm được viết trong vở có dấu vết của việc ghi chú hoặc chỉnh sửa ở khắp nơi, cho thấy đang được trau chuốt dở dang.
Đến đây, tôi đành phải tuyên bố giả thiết của bản thân là đúng.
Giả thiết đó chính là 'Nonoguchi Osamu là tác giả ma của Hidaka Kunihiko'. Và tôi cho rằng mối quan hệ kì lạ đó đã rạn nứt, dẫn đến vụ giết người lần này.
Tôi đã chất vấn Nonoguchi Osamu về điều đó ở phòng thẩm vấn. Nhưng anh ta phủ định mà không hề thay đổi nét mặt.
“Không phải.”
“Vậy những tiểu thuyết được viết trong số vở và đĩa mềm đó là gì?” Khi tôi hỏi, anh ta nhắm mắt và im lặng. Điều tra viên đàn anh cùng thẩm vấn với tôi có ra sức chất vấn bao nhiêu đi nữa, anh ta cũng dứt khoát không trả lời.
Và hôm nay, trong lúc tra hỏi, đã xảy ra một chuyện bất ngờ.
Nonoguchi Osamu thình lình ôm bụng, nhăn nhó khổ sở. Chứng kiến sự đau đớn đó, tôi cứ tưởng anh ta giấu thuốc độc và thừa cơ uống nó.
Anh ta nhanh chóng được chở đến bệnh viện cảnh sát. Hiện nay đang nằm nghỉ trên giường bệnh.
Sếp gọi tôi đến. Và tôi nghe được một chuyện không ngờ.
Nonoguchi Osamu bị ung thư di căn.
Tôi đến bệnh viện nơi Nonoguchi Osamu đang nằm vào hôm sau ngày anh ta lên cơn đau bụng. Tôi quyết định hỏi thăm bác sĩ phụ trách trước khi gặp anh ta.
Theo lời bác sĩ, tế bào ung thư đang di căn đến màng bụng bao bọc nội tạng. Tình trạng vô cùng nguy hiểm và có lẽ sẽ phải phẫu thuật khẩn cấp.
“Có phải tái phát không ạ?” Trước câu hỏi của tôi, bác sĩ trả lời, “Đúng vậy.”
Tôi có lý do để hỏi như vậy. Vì kết quả điều tra cho biết hai năm trước, Nonoguchi Osamu từng phẫu thuật cắt bỏ một phần dạ dày cũng do căn bệnh này. Anh ta phải nghỉ dạy ở trường một vài tháng do tác động của việc này. Có điều hình như không ai trong số các đồng nghiệp của anh ta biết rõ tên căn bệnh, chỉ có hiệu trưởng lúc ấy biết.
Kì lạ là cho đến khi bị bắt, Nonoguchi Osamu không hề đi bệnh viện. Bác sĩ bảo chắc chắn phải có triệu chứng khiến anh ta tự nhận biết được bệnh.
“Phẫu thuật thì có cứu được không ạ?” Tôi đã thử hỏi. Vị bác sĩ có vẻ mặt đầy lý trí hơi nghiêng đầu nói.
“Ừm, có lẽ 50-50.”
Với tôi, đây là câu trả lời rắc rối nhất.
Sau đó, tôi đến thăm Nonoguchi Osamu ở phòng bệnh. Anh ta được nằm phòng riêng.
“Một kẻ bị bắt mà lại được thong thả nằm đây thay vì vào tù, thật ngại quá.”
Nonoguchi Osamu cười yếu ớt đón tôi với khuôn mặt gầy rộc. Tôi nghĩ lại, dung mạo của người này trở nên già nua so với thời tôi biết không đơn thuần chỉ do thời gian.
“Anh thấy trong người thế nào?”
“Ừm, không thể nói là tốt nhưng khi nghĩ đến căn bệnh thì tôi thấy thế này vẫn còn tốt chán.”
Nonoguchi Osamu ám chỉ việc biết bản thân mình bị ung thư. Là tái phát nên việc anh ta nhận ra cũng không có gì lạ.
Khi tôi im lặng, anh ta cất tiếng hỏi.
“Vậy khi nào tôi bị khởi tố? Cứ lừng khừng hoài thì không chừng tôi chẳng sống được đến ngày ra tòa đâu.”
Tôi không phân biệt được anh ta nói đùa hay thật lòng. Có điều chắc chắn ở mức độ nào đó, anh ta đã chuẩn bị tinh thần cho việc đón nhận cái chết nên mới nói được những lời như vậy.
“Khởi tố thì chưa. Vì chưa đủ tài liệu.”
“Tại sao vậy? Tôi đã tự thú, chứng cứ cũng đã có. Nếu khởi tố là chắc chắn sẽ bị phán có tội. Như vậy chẳng tốt sao? Cậu cứ yên tâm là không có chuyện ra tòa rồi tôi lại phản cung đâu.”
“Không được. Vì còn chưa rõ động cơ.”
“Lại là chuyện đó sao.”
“Chừng nào thầy chưa chịu nói thì tôi cứ phải hỏi đi hỏi lại thôi.”
“Chẳng có động cơ gì đâu. Cậu cũng có nói rồi mà. Hành vi phạm tội lần này là do kích động. Đúng vậy đấy. Tôi đột nhiên bị kích động nên giết người. Chỉ vậy thôi. Chẳng có lý lẽ gì đâu.”
“Vậy nên tôi mới hỏi tại sao bị kích động. Làm gì có người tức giận không lý do.”
“Chuyện nhỏ nhặt thôi. Nói đúng hơn thì từng là chuyện nhỏ nhặt. Thật ra tôi cũng không nhớ tại sao máu nóng dồn lên đầu như thế. Mà chắc là phát điên đi. Vậy nên, thực sự, dù tôi có muốn giải thích cũng không được.”
“Thầy nghĩ là tôi thấy thuyết phục với cách giải thích đó sao?”
“Cậu chỉ có thể chấp nhận thôi.”
Tôi im lặng, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta. Thế là anh ta cũng nhìn thẳng lại. Tôi cảm nhận được sự tự tin tràn trề trong ánh mắt đó.
“Tôi xin phép hỏi lại một lần nữa về những quyển vở ghi chép và đĩa mềm tìm được trong nhà thầy.”
Đề tài thay đổi, ngay lập tức Nonoguchi Osamu tỏ vẻ mệt mỏi.
“Mấy thứ đó chẳng liên quan gì đến vụ án đâu. Cậu đừng có liên hệ theo hướng kì cục giùm tôi.”
“Nếu vậy, mong thầy giải thích cụ thể giúp tôi. Đó là gì?”
“Chẳng là gì cả. Chỉ là vở với đĩa mềm thôi.”
“Nhưng bên trong là tiểu thuyết của Hidaka Kunihiko. Nói chính xác, là tác phẩm cực kì giống với tiểu thuyết của Hidaka Kunihiko. Cứ như bản nháp vậy.”
Anh ta bật cười trước lời nói của tôi.
“Cho nên cậu nghĩ tôi là tác giả ma của cậu ấy? Điên rồ. Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Nhưng, nghĩ vậy thì hợp lý.”
“Để tôi cho cậu câu trả lời hợp lý hơn. Đó là một cách rèn luyện. Những ai muốn trở thành nhà văn đều phải luyện tập thật nhiều theo cách của mình. Tôi thì chọn cách chép lại tác phẩm của Hidaka và học hỏi nhịp điệu trong lời văn, rồi cách diễn đạt. Chuyện này hoàn toàn chẳng có gì đặc biệt. Nhiều tay bút trẻ đều làm vậy.”
Câu trả lời của anh ta không ngoài dự đoán của tôi. Biên tập viên phụ trách Hidaka Kunihiko cũng suy đoán như vậy. Tuy nhiên, biên tập viên đó cũng đã nói, dù vậy vẫn có ba điểm nghi vấn. Điểm thứ nhất là bản thảo tìm được không giống hệt của Hidaka Kunihiko mà có vài chỗ hơi khác biệt. Điểm thứ hai, dù có là luyện tập đi nữa thì cũng không bình thường khi chép lại nhiều tác phẩm như vậy. Và điểm thứ ba, tuy Hidaka Kunihiko là nhà văn có sách bán chạy nhưng văn phong không hay đến mức để làm mẫu.
Vì vậy, tôi đã thử hỏi Nonoguchi Osamu về ba điểm đó. Thế là anh ta không hề thay đổi sắc mặt, nói như sau.
“Tất cả đều có câu trả lời hợp lý đấy. Thật ra, ban đầu tôi chỉ chép lại một cách đơn thuần nhưng dần dần thấy chán. Tôi quyết định đến chỗ nào mà nghĩ ra nếu là mình sẽ diễn tả thế này, thì sẽ viết thử. Cậu hiểu chứ? Vừa lấy văn của Hidaka làm mẫu, vừa muốn tạo ra bản hay hơn, đó là mục đích của việc rèn luyện này. Về việc chép lại quá nhiều, chỉ có thể nói do đã rèn luyện trong một thời gian dài. Tôi độc thân, về đến nhà chẳng có việc gì nên cứ cắm đầu làm thôi. Cuối cùng, về điểm văn phong của Hidaka không quá hay thì tôi muốn nói đó là sự khác biệt chủ quan mà thôi. Tôi mua tác phẩm của cậu ấy. Có thể văn phong không được trau chuốt, nhưng trong sáng, dễ hiểu, rất tốt. Tôi nghĩ việc cậu ấy chiếm được cảm tình của nhiều độc giả như vậy đã có thể chứng minh điều đó.”
Giải thích của Nonoguchi quả thật có vẻ hợp lý. Nhưng nếu đó là sự thật, vậy lại phát sinh điểm nghi vấn tại sao anh ta không nói sớm? Anh ta đã giữ im lặng về điều này cho đến khi ngã bệnh. Tôi suy đoán nhờ tình cờ nhập viện, trong thời gian không bị điều tra, anh ta đã nghĩ ra những lời ngụy biện. Có điều, tại thời điểm hiện tại, khó mà chứng minh việc này.
Đến đây, tôi quyết định đề cập đến chứng cứ mới được phát hiện. Đó là vài tờ giấy ghi chép trong ngăn kéo bàn của Nonoguchi Osamu. Ở đó có những dòng chữ viết thấy có vẻ là tóm tắt của câu chuyện nào đó. Dựa vào tên nhân vật ghi trong đấy, tôi biết đó là Cánh cửa băng giá đang được đăng tải của Hidaka Kunihiko. Tuy nhiên, không phải là nội dung của những phần đã được công bố lâu nay. Có vẻ như đó là phần triển khai sắp tới của Cánh cửa băng giá.
“Tại sao anh viết phần triển khai tiếp theo của Cánh cửa băng giá? Anh có thể giải thích về chuyện này không?”
Tôi đã hỏi Nonoguchi Osamu như vậy. Anh ta trả lời. “Với tôi, đó cũng là cách luyện tay nghề thôi. Đã là độc giả, ai cũng vô thức nghĩ phần kế tiếp theo ý của mình mà phải không? Chỉ là tôi tích cực thực hiện việc đó hơn, cho ra hình ra dạng thôi. Không cần phải nghĩ đó là chuyện gì đặc biệt đâu.”
“Chẳng phải anh đã nghỉ dạy và bắt đầu con đường viết văn chuyên nghiệp rồi sao? Vậy mà vẫn luyện tay nghề kiểu này à? Chấp nhận hi sinh cả thời gian viết bản thảo của chính mình?”
“Đừng châm chọc tôi. Tôi chưa ở giai đoạn được gọi là nhà văn chuyên nghiệp đâu. Còn phải mài giũa tay nghề hơn nữa. Với lại, tôi có thừa thời gian. Dù sao cũng không có việc làm.”
Vẫn vậy, những lời nói của Nonoguchi Osamu không thuyết phục được tôi. Không biết có phải suy nghĩ đó hiện rõ trên mặt tôi không mà anh ta nói thế này.
“Có vẻ cậu suy đoán tôi là tác giả ma của Hidaka, nhưng cậu đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi không có tài năng đó đâu. Ngược lại, nghe cậu nói, tôi đã nghĩ phải chi đó là sự thật thì hay biết bao. Nếu đúng như cậu suy đoán, tôi đã hét to lên rồi. Rằng, ‘Tất cả các tác phẩm đó là do tôi viết! Tác giả thực sự của chúng là Nonoguchi Osamu!’ Nhưng tiếc là tôi không viết. Nếu là tác phẩm do tôi viết, tôi đã công bố bằng tên của mình rồi. Chẳng có lý do gì cần đến tên của Hidaka. Cậu không nghĩ vậy sao?”
“Tôi có nghĩ. Vì vậy mới thấy kì lạ.”
“Chẳng có gì kì lạ cả. Vì suy đoán của cậu trật lất nên mới dẫn đến kết luận buồn cười như vậy. Cậu nghĩ phức tạp quá rồi.”
“Tôi không cho là vậy.”
“Tôi xin cậu đó, cứ nghĩ vậy đi. Thôi, tôi mong chuyện này chấm dứt ở đây. Và mau làm thủ tục khởi tố tôi đi. Động cơ thì sao cũng được. Cứ viết báo cáo theo ý cậu.”
Nonoguchi Osamu nói với ngữ điệu có thể gọi là hờ hững.
Sau khi rời phòng bệnh, tôi ôn lại những gì đã nói với anh ta. Nghĩ sao cũng thấy những lời khai của anh ta có quá nhiều điểm bất hợp lý. Nhưng như anh ta nói, đúng là trong suy đoán của tôi cũng có khiếm khuyết.
Giả sử anh ta là tác giả ma của Hidaka, vậy tại sao anh ta phải làm chuyện đó?
Vì Hidaka Kunihiko đã trở thành nhà văn có sách bán chạy, nên sẽ bán được nhiều sách hơn thay vì để cái tên của một người mới toanh? Nhưng bản thân tác phẩm khiến Hidaka trở nên nổi tiếng vốn do Nonoguchi Osamu viết ra. Vậy Nonoguchi Osamu ra mắt với tác phẩm đó có phải tốt không?
Hay tạm thời không để lộ tên vì đang làm song song nghề giáo viên? Không, như vậy cũng kì. Theo như tôi biết, không hề có chuyện vì làm nghề tay trái là nhà văn mà người giáo viên khó sống ở trường. Vả lại, đó là Nonoguchi Osamu, nếu phải chọn hẳn anh ta đã từ bỏ nghề giáo không chút đắn đo rồi.
Ngoài ra, cũng như chính anh ta nói, nếu là tác giả ma thì anh ta không có lý gì lại phủ nhận chuyện đó vào thời điểm này. Bởi việc là tác giả thực sự của vô số tác phẩm của Hidaka Kunihiko sẽ mang lại thanh danh cho anh ta.
Nếu vậy, có nghĩa Nonoguchi Osamu không phải là tác giả ma sao? Những quyển vở và đĩa mềm được phát hiện trong phòng anh ta không có ý nghĩa gì khác ngoài những điều anh ta nói sao?
Tôi khẳng định không thể như vậy.
Tôi có đôi chút hiểu biết sơ bộ về con người Nonoguchi Osamu. Theo đó, anh ta là người có lòng tự trọng cao và rất tự tin. Gần như không thể có chuyện anh ta luyện tay nghề bằng cách lấy tác phẩm của ai đó làm mẫu, cho dù để trở thành nhà văn.
Quay về trụ sở, tôi báo cáo với sếp về buổi nói chuyện với Nonoguchi Osamu. Từ đầu đến cuối, chỉ huy Sakoda lắng nghe báo cáo của tôi với vẻ mặt cau có.
“Tại sao Nonoguchi muốn che giấu động cơ nhỉ?”
Sau khi nghe xong báo cáo, sếp đã nói vậy.
“Tôi không rõ. Nhưng anh ta có thể thừa nhận mình giết người mà lại không thể nói về động cơ, vậy phải chăng có một bí mật động trời nào đó?”
“Quả nhiên phải coi là có liên quan đến tiểu thuyết của Hidaka?”
“Bản thân tôi nghĩ vậy.”
“Tức Nonoguchi Osamu là tác giả thực sự? Nhưng đương sự lại phủ nhận…”
Rõ ràng chỉ huy rất khó chịu khi phải mất thời gian vào vụ này. Thật ra, không biết người ở giới truyền thông đánh hơi từ đâu mà có người đã hỏi trụ sở điều tra về khả năng Nonoguchi Osamu là tác giả ma của Hidaka Kunihiko. Đương nhiên, tổ điều tra đang tránh khẳng định. Nhưng có lẽ sớm thì báo sáng mai đã đăng tải thông tin đó rồi. Nếu vậy sẽ phải khổ vì điện thoại thắc mắc gọi đến đây.
“Anh ta nói sau khi tranh cãi liền tức giận mà giết người, nhưng chúng ta không thể làm gì khi không biết ngay cả nội dung cuộc tranh cãi. Tôi đã nghĩ không cần anh ta nói động cơ thực sự là gì, chỉ cần anh ta phát huy tài năng văn chương mà chế đại một câu chuyện nào đó cũng được, nhưng ra tòa mà bị tuyên không hợp lý thì cũng gay go.”
“Tôi nghĩ không phải do bị kích động sau khi tranh cãi mà giết người. Nonoguchi Osamu đã từng rời khỏi nhà Hidaka Kunihiko một lần và sau đó đi vòng ra vườn, đột nhập vào phòng làm việc từ cửa sổ. Tức vào thời điểm này, anh ta có ý giết người. Quả nhiên chúng ta nên xem xét trong quá trình trao đổi với Hidaka trước đó đã nảy sinh động cơ cụ thể?”
“Vậy vấn đề là hai người đã nói chuyện gì?”
“Trong ghi chép của Nonoguchi Osamu chỉ kể hai người nói chuyện tầm phào, nhưng tôi cho rằng họ có nói về hoạt động sáng tác trong tương lai.”
Hidaka Kunihiko sẽ chuyển sang sinh sống ở Canada. Nếu Nonoguchi Osamu là tác giả ma thì chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều vấn đề trong cách tiến hành công việc. Phải chăng trong lúc trao đổi về điều đó, Nonoguchi Osamu đã nảy sinh bất mãn?
“Vậy là họ nói về điều kiện tiếp tục viết thay?”
“Có lẽ vậy.”
Tôi đã điều tra tài khoản ngân hàng của Nonoguchi Osamu. Nói thẳng ra thì, không thấy có dấu vết gì cho thấy tiền được chuyển định kì từ Hidaka Kunihiko. Nhưng có thể họ giao nhận bằng tiền mặt.
“Có vẻ nên điều tra thêm chút nữa về quá khứ của Hidaka và Nonoguchi nhỉ?”
Chỉ huy nói như đưa ra kết luận. Tôi cũng cùng suy nghĩ.
Hôm đấy, tôi quyết định đi gặp Hidaka Rie cùng với một cảnh sát đồng nghiệp. Cô ấy không còn ở nhà riêng nơi người chồng bị giết mà đã về lại nhà mẹ đẻ ở Mitaka. Kể từ ngày bắt Nonoguchi Osamu, đây là lần đầu tôi gặp lại cô ấy. Tuy sếp đã gọi điện nói về diễn biến cho đến lúc bắt Nonoguchi nhưng vẫn chưa cho cô ấy biết gì về việc tác giả ma. Chắc chắn cô ấy đang gặp phiền toái với những cuộc điện thoại của giới truyền thông. Tôi nghĩ hẳn cô ấy có cả núi câu hỏi dành cho chúng tôi.
Sau khi giải thích đơn giản một lần nữa diễn biến từ đầu đến giờ, tôi nói về những bản thảo được phát hiện trong phòng của Nonoguchi Osamu. Xem chừng Hidaka Rie rất kinh ngạc.
Tôi thử hỏi cô ấy có manh mối nào về lý do Nonoguchi có bản thảo với nội dung rất giống với tác phẩm của Hidaka Kunihiko không.
“Tôi hoàn toàn không biết lý do.” Đó là câu trả lời của cô ấy.
“Tôi chắc chắn chồng tôi không lấy ý tưởng tiểu thuyết từ ai hay dựa trên tác phẩm của người khác để viết cả. Vì anh ấy luôn khổ sở vắt óc để nghĩ ra ý tưởng cho truyện. Đừng nói gì để người khác viết thay… Không thể tin được.”
Giọng điệu của Hidaka Rie tuy rất ôn hòa nhưng trong mắt đậm màu tức giận.
Nhưng tôi không thể dễ dàng tin lời nói của cô ấy. Cô ấy chỉ mới kết hôn với Hidaka Kunihiko được một tháng. Khó mà nói cô ấy biết cặn kẽ mọi điều về chồng mình.
Thế rồi không biết có phải vì đoán được suy nghĩ đó của tôi không mà Hidaka Rie tiếp tục nói.
“Nếu anh lấn cấn việc chúng tôi chỉ mới kết hôn được một thời gian ngắn thì thật sai lầm. Vì tôi từng là người phụ trách của chồng tôi mà.”
Chuyện đó thì chúng tôi cũng đã xác nhận. Cô ấy từng làm việc ở một nhà xuất bản và đó cũng là cơ duyên để cô ấy gặp Hidaka Kunihiko.
“Khoảng thời gian đó, chúng tôi đã trao đổi rất nhiều về việc nên viết tác phẩm thế nào. Xét cho cùng tôi chỉ phụ trách một tiểu thuyết dài kì, nhưng đó là tác phẩm được viết từ những trao đổi giữa hai người. Vì vậy, hoàn toàn không có chỗ để anh Nonoguchi can dự vào.”
“Tác phẩm đó tên là gì?”
“Là tác phẩm tên Dạ quang trùng. Đã được xuất bản năm ngoái.”
Vì tôi chưa đọc tác phẩm đó nên hỏi đồng nghiệp cùng đi có biết gì về nó không. Để điều tra vụ án lần này, nhiều cảnh sát đã lướt qua các tiểu thuyết của Hidaka Kunihiko bằng nhiều cách.
Câu trả lời của cậu ta thật rõ ràng, lại rất thâm ý. Dạ quang trùng là một trong những tác phẩm không có bản thảo cùng nội dung trong vở và đĩa mềm của Nonoguchi Osamu.
Những tác phẩm như vậy thật ra có rất nhiều. Một đặc trưng là đều là các tác phẩm trong ba năm đầu từ khi Hidaka Kunihiko ra mắt. Ngoài ra, khoảng một nửa tác phẩm sau đó cũng không có bản thảo tương ứng trong phòng của Nonoguchi. Từ những việc này, tôi cho rằng Hidaka Kunihiko vừa dùng tác giả ma Nonoguchi Osamu, vừa tự mình viết tác phẩm.
Vì vậy, nếu có tồn tại tiểu thuyết là tác phẩm được viết từ những trao đổi giữa hai người như Hidaka Rie nói cũng không có gì lạ.
Tôi thay đổi nội dung câu hỏi một chút, hỏi xem cô ấy có biết manh mối gì về động cơ Nonoguchi Osamu giết Hidaka Kunihiko.
“Tôi đã nghĩ mãi về điều đó. Nhưng thực sự không thể nghĩ ra điều gì. Tại sao anh Nonoguchi lại… Thật lòng mà nói, tôi vẫn chưa tin được việc người đó là thủ phạm. Vì họ rất thân với nhau. Tôi chưa từng thấy hai người họ cãi nhau hay tranh luận gì cả. Đến giờ tôi vẫn nghĩ hay là có gì nhầm lẫn.”
Tôi không cảm thấy có gì giả tạo trong nét mặt của cô ấy.
Khi ra về, Hidaka Rie đã tặng tôi một quyển sách. Là quyển Dạ quang trùng có bìa như thể rắc bột vàng trên nền đất xám. Có lẽ ý cô ấy là 'Anh hãy đọc và ngưng ngay việc nghi ngờ thực lực của chồng tôi đi'.
Từ đêm đó, tôi bắt đầu đọc cuốn sách này. Nhắc mới nhớ, khi tôi hỏi Nonoguchi Osamu có tiểu thuyết trinh thám nào trong số tác phẩm của Hidaka Kunihiko không, thì anh ta đã nói tên cuốn này. Tôi không rõ anh ta có ý đồ gì không. Nếu nghĩ sâu xa thì có thể cho rằng anh ta cố tình giới thiệu tác phẩm mình không dính líu đến.
Dạ quang trùng là câu chuyện về một người đàn ông lớn tuổi và cô vợ trẻ. Người đàn ông là họa sĩ, người vợ là người mẫu cho ông ta. Người họa sĩ nghi ngờ vợ mình đang ngoại tình. Đến đây thì cảm giác như kiểu tiểu thuyết phổ biến có đầy ngoài kia. Nhưng người vợ thật ra là người có hai nhân cách và từ khi người chồng phát hiện ra điều này, câu chuyện đột ngột thay đổi. Một trong hai nhân cách của người vợ có một người tình trẻ và họ đang lên kế hoạch giết họa sĩ. Nhưng nhân cách còn lại thì hết mực chung thủy với họa sĩ và yêu ông ta từ tận đáy lòng. Họa sĩ đang cân nhắc việc dẫn vợ mình đi khám bệnh. Thế rồi một lần nọ, trên bàn có một mẩu giấy thế này, “Kẻ bị bác sĩ khoa thần kinh giết sẽ là ‘cô ta’ hay ‘tôi’?”
Điều đó có nghĩa khi khỏi bệnh, chưa chắc phần nhân cách yêu ông ta sẽ còn lại. Đương nhiên, người viết mẩu giấy này là nhân cách ma quỷ.
Ông ta khổ sở, hằng đêm thường mơ thấy ác mộng mình bị giết. Người vợ có khuôn mặt thiên sứ cười với ông ta rồi mở cửa sổ phòng ngủ. Một người đàn ông tiến vào. Người đàn ông cầm dao uy hiếp ông ta nhưng ngay sau đó, người đàn ông hóa thành người vợ. Cơn ác mộng như vậy.
Kết cục là người họa sĩ thực sự bị đe dọa tính mạng, nhưng ông ta đã đâm chết vợ mình để phòng vệ chính đáng. Từ đó, trong lòng ông ta xuất hiện nỗi khổ tâm mới. Bởi vì ngay trước khi bị giết, nhân cách của người vợ dường như đã thay đổi. Ông ta đã giết thiên sứ hay ác ma? Câu trả lời vĩnh viễn là một bí ẩn.
Tôi chỉ tóm tắt cốt truyện, còn những người có năng lực đọc hiểu có lẽ sẽ hiểu ở mức độ khác cao hơn. Có lẽ cần phải thấy được nào vấn đề tính dục khi về già, nào tâm hồn xấu xí ẩn giấu trong một nghệ thuật gia chẳng hạn. Nhưng với người dở môn Quốc ngữ như tôi thì không thể đọc được ẩn ý, cũng như không thể đánh giá năng lực diễn đạt của tác giả.
Thật xin lỗi Hidaka Rie nhưng thành thật mà nói, cảm tưởng của tôi là không mấy thú vị.
Bây giờ tôi thử so sánh tiểu sử của hai người.
Hidaka Kunihiko vào học trường cấp ba trực thuộc một trường đại học tư và cứ thế vào đại học khoa Văn học ngành Triết học. Sau khi tốt nghiệp, anh ta làm việc ở công ty quảng cáo và chuyển sang nhà xuất bản. Trong khoảng thời gian này, anh ta đoạt giải nhà văn mới với một truyện ngắn, từ đó bắt đầu làm nhà văn. Chuyện đó là khoảng mười năm trước. Khoảng ba năm sau đấy sách không bán chạy lắm, nhưng đến năm thứ tư, anh ta nhận giải thưởng văn học với tác phẩm Đốm lửa không cháy. Kể từ đó, anh ta bắt đầu bước đi trên con đường của một nhà văn nổi tiếng được nhiều người yêu thích.
Còn Nonoguchi Osamu, vào một trường cấp ba tư lập khác với trường của Hidaka, sau một năm thi rớt thì đậu khoa Văn một trường đại học quốc lập, chuyên ngành Văn học trong nước. Lấy chứng chỉ giáo viên và nhận nhiệm sở tại một trường cấp hai công lập sau khi tốt nghiệp. Cho đến khi nghỉ việc vào năm nay, anh ta đã đứng trên bục giảng của ba trường. Ngôi trường tôi và anh ta dạy chung là trường thứ hai của anh ta.
Nonoguchi Osamu ra mắt với tư cách nhà văn vào khoảng ba năm trước. Anh ta viết bản thảo chừng ba mươi trang cho một tạp chí dành cho thiếu nhi phát hành hai lần một năm. Tuy nhiên, anh ta chưa có cuốn sách nào phát hành dưới tên mình.
Hai người đã đi hai con đường khác nhau và theo Nonoguchi Osamu nói, họ gặp lại nhau vào khoảng bảy năm trước. Anh ta nói do nhìn thấy tên Hidaka trên tạp chí tiểu thuyết nên nhớ lại chuyện xưa và tìm gặp hỏi thăm.
Tôi cho rằng đó là sự thật. Như đã nói, khoảng một năm sau, Hidaka được giải thưởng văn học, nhưng tác phẩm đoạt giải Đốm lửa không cháy là quyển đầu tiên có nội dung giống với bản thảo của Nonoguchi. Cũng không quá gượng ép khi cho rằng việc gặp lại Nonoguchi đã đem đến vận may cho Hidaka.
Tôi quyết định đến nhà xuất bản của quyển Đốm lửa không cháy để hỏi chuyện biên tập viên phụ trách lúc bấy giờ. Đó là một người đàn ông trung niên thấp người, tên Mimura. Hiện nay ông đã lên chức trưởng ban biên tập của tạp chí tiểu thuyết.
Có một điểm quan trọng trong câu hỏi của tôi. Từ những thành tích cho đến thời điểm đó, có thể dự đoán được anh Hidaka sẽ viết ra một tác phẩm như vậy không, hay đó là tác phẩm xuất sắc ngoài dự kiến.
Trước khi trả lời câu hỏi này, Mimura đã hỏi tôi như sau.
“Anh đang điều tra về giả thiết tác giả ma người ta đồn đại gần đây sao?”
Tôi thấy tình hình hơi nghiêm trọng rồi. Có lẽ ở vị trí của họ sẽ nghĩ dù Hidaka Kunihiko đã chết rồi cũng không được tổn hại đến tên tuổi anh ta.
“Chưa có chứng cứ để có thể gọi là giả thiết. Tôi chỉ muốn xác nhận vậy thôi.”
“Không có chứng cứ sao chuyện lại loạn lên như vậy?”
Sau khi nói một câu mỉa mai, Mimura trả lời câu hỏi của tôi.
“Nói ngay từ kết luận thì Đốm lửa không cháy đúng là bước ngoặt của anh Hidaka. Anh ấy đã lột xác bằng tác phẩm đó. Cũng có người nói là biến hóa.”
“Tức so với các tác phẩm trước đó thì nó đặc biệt xuất sắc?”
“Ừm, đúng vậy nhưng với tôi thì không đến mức ngoài dự đoán. Anh ấy vốn là một tác giả tràn đầy năng lượng. Nhưng vì chưa được trau chuốt nên có nhiều chỗ độc giả không theo kịp. Cũng có thể nói là không truyền tải được ý đồ. Về điểm đó thì ở Đốm lửa không cháy, anh ấy lại làm rất tốt. Anh đã đọc chưa?”
“Tôi đọc rồi. Câu chuyện hay lắm.”
“Đúng không? Đến giờ tôi vẫn cho rằng đó là tác phẩm số một của anh Hidaka.”
Đốm lửa không cháy là câu chuyện về một người đàn ông vốn là nhân viên công ty thông thường, bị quyến rũ bởi vẻ đẹp của màn bắn pháo hoa nơi anh ta đi công tác, từ đó trở thành thợ làm pháo hoa. Câu chuyện thú vị, miêu tả pháo hoa vô cùng đặc sắc.
“Đó là tác phẩm viết trong một lần, không đăng tải nhiều kì đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Trước khi anh Hidaka bắt đầu viết, hai người có trao đổi với nhau không?”
“Đương nhiên là có. Luôn luôn là vậy, với bất kì tác giả nào.”
“Lúc đó, ông đã nói những chuyện gì với anh Hidaka?”
“Trước hết là về nội dung. Đề tài, diễn biến, rồi hình tượng nhân vật chính vân vân.”
“Vậy là hai người cùng nhau suy nghĩ?”
“Không, cơ bản tất cả là cậu Hidaka nghĩ ra. Đương nhiên rồi. Vì cậu ấy là tác giả mà. Phía chúng tôi chỉ nghe câu chuyện của tác giả và đóng góp ý kiến thôi.”
“Ví dụ, về việc cho nhân vật chính là người làm pháo hoa, đây cũng là ý tưởng của anh Hidaka à?”
“Đương nhiên.”
“Nghe vậy ông cảm thấy thế nào?”
“Thế nào là sao?”
“Ông có thấy nó đúng chất anh Hidaka không?”
“Tôi không nghĩ vậy. Nhưng cũng không bất ngờ. Vì không ít tác giả viết về người làm pháo hoa.”
“Có phần nào trong nội dung được thay đổi sau khi ông Mimura đây đưa ra lời khuyên không?”
“Không phải là những phần lớn. Chúng tôi sẽ đọc bản thảo hoàn chỉnh, nếu có gì thắc mắc thì chỉ ra. Nhưng sẽ sửa thế nào, tất cả tùy thuộc vào tác giả.”
“Xin phép hỏi ông câu cuối cùng. Nếu ông đọc một tác phẩm mà anh Hidaka viết lại tác phẩm của người khác bằng ngôn từ của mình, bằng cách hành văn của mình, ông có nhận ra đó là tác phẩm của người khác không?”
Ông Mimura suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời.
“Thật lòng mà nói thì không thể. Vì đặc điểm để biết có phải là tác phẩm của tác giả đó hay không chính là sự khác biệt về cách dùng từ và hành văn.”
Nhưng ông ta đã không quên nói thêm như sau.
“Nhưng anh cảnh sát này, Đốm lửa không cháy chắc chắn là tác phẩm của cậu Hidaka đấy. Tôi đã gặp cậu ấy vài lần trong thời gian sáng tác. Cậu ấy thường xuyên trăn trở về nó, có khi như muốn bỏ cuộc bất cứ lúc nào. Nếu lấy tiểu thuyết của người khác thì đâu cần khổ sở như vậy?”
Tôi không dám nói gì về điều này, chỉ cảm ơn và rút lui. Nhưng trong đầu, tôi phản biện.
Khi đau đớn, khổ sở, khó mà tỏ ra vui vẻ, nhưng diễn ngược lại thì không khó.
Giả thiết tác giả ma trong tôi không hề lay chuyển.
Người ta thường nói đằng sau hành vi phạm tội có bóng dáng người phụ nữ. Thế nhưng trong vụ án lần này, chúng tôi chưa hề điều tra đến mối quan hệ với phụ nữ của Nonoguchi Osamu. Vì cả đội điều tra đều cho rằng có lẽ không liên quan gì đến chuyện đó. Hoặc cũng có thể do bị ảnh hưởng bởi bầu không khí quanh Nonoguchi. Anh ta không xấu, nhưng dung mạo khiến người ta khó tưởng tượng ra phụ nữ sẽ tìm đến anh ta.
Thế nhưng, đó là một đánh giá sai lầm. Xem ra anh ta cũng có quan hệ đặc biệt với một phụ nữ. Phát hiện ra manh mối đó là nhóm điều tra đã khám xét lại nhà của Nonoguchi Osamu.
Có ba manh mối. Thứ nhất là chiếc tạp dề ca rô, thiết kế rõ ràng dành cho nữ giới, được giặt ủi, xếp trong ngăn kéo tủ của Nonoguchi.
Chúng tôi cho rằng có người phụ nữ thỉnh thoảng đến và dùng nó khi làm việc nhà cho anh ta.
Thứ hai là sợi dây chuyền vàng vẫn còn nguyên hộp và giấy gói. Sản phẩm của tiệm đá quý nổi tiếng thế giới. Có vẻ anh ta định làm quà tặng ai đó và rốt cuộc còn nguyên như vậy.
Và món đồ thứ ba là giấy đăng kí du lịch. Nó được gấp nhỏ, cất chung với hộp dây chuyền trong hộp đựng đồ lặt vặt. Giấy tờ là của một đại lý du lịch nào đó, theo nội dung thì Nonoguchi Osamu đã định đăng kí đi du lịch Okinawa. Ngày đăng kí là mùng 10 tháng Năm của bảy năm về trước. Ngày dự định xuất phát là 30 tháng Bảy, tức có vẻ định đi vào kì nghỉ hè.
Vấn đề là ở cột họ tên người tham gia. Bên cạnh tên Nonoguchi Osamu còn có Nonoguchi Hatsuko, 29 tuổi.
Chúng tôi đã điều tra về người phụ nữ này. Từ kết luận mà nói, không tồn tại người phụ nữ có tên như vậy. Chính xác thì, bà con, họ hàng thân thuộc của Nonoguchi đều không ai có tên này. Hợp lý nhất là anh ta định giả làm vợ chồng để dẫn người phụ nữ nào đó đi.
Từ ba manh mối trên, có thể suy đoán chí ít bảy năm trước, Nonoguchi có một đối tượng có thể gọi là người yêu, dù không rõ tình trạng hiện nay của hai người nhưng có vẻ bây giờ anh ta vẫn có tình cảm với người phụ nữ đó. Nếu không, hẳn anh ta đã không cất giữ kĩ lưỡng những món đồ kỉ niệm ấy.
Tôi đã xin sếp điều tra về người phụ nữ này. Tôi không biết cô ấy có liên hệ gì với vụ án lần này không, nhưng bảy năm trước là một năm trước khi Hidaka Kunihiko công bố Đốm lửa không cháy. Tôi có cảm giác nếu gặp được người phụ nữ này, có lẽ sẽ biết được chuyện gì đã xảy ra với Nonoguchi Osamu vào khoảng thời gian đấy.
Trước tiên, tôi quyết định hỏi chính đương sự, Nonoguchi. Trong phòng bệnh, anh ta ngồi dựa trên giường, tôi nói với anh ta về việc phát hiện ra chiếc tạp dề, sợi dây chuyền và tờ giấy đăng kí du lịch.
“Tôi muốn thầy cho biết chiếc tạp dề đó là của ai và thầy định tặng sợi dây chuyền cho ai, định đi du lịch Okinawa với ai?”
Trước những vấn đề này, Nonoguchi Osamu lại tỏ thái độ cự tuyệt khác với lâu nay. Nói cách khác, rõ ràng anh ta đã bối rối.
“Chuyện đó thì có liên quan gì đến vụ án lần này? Đúng, tôi là tội phạm giết người và phải trả giá cho tội lỗi đó, nhưng liệu tôi có phải công khai đến cả đời tư không liên quan gì đến vụ án?”
“Tôi không nói thầy hãy công khai. Chỉ cần nói cho tôi biết là được. Nếu kết quả điều tra làm rõ không liên quan đến vụ án, nhất định tôi sẽ không nhắc lại câu hỏi như vậy lần nữa và đương nhiên cũng không phát biểu với giới truyền thông. Ngoài ra, tôi cũng đảm bảo sẽ không gây phiền hà đến người phụ nữ đó.”
“Không liên quan đến vụ án. Tôi đã nói rồi nên không sai đâu.”
“Nếu vậy, tôi nghĩ thầy nên thẳng thắn nói ra thì tốt hơn. Nếu thầy có thái độ như vậy, buộc lòng chúng tôi phải nghi ngờ. Mà nghi ngờ thì chúng tôi phải điều tra cho ra lẽ. Nếu điều tra kĩ càng, chúng tôi sẽ hiểu được khá cụ thể về câu chuyện. Nhưng điều tra viên hoạt động thì tỉ lệ giới truyền thông đánh hơi được cũng tăng lên. Tôi nghĩ thầy không thích việc này cho lắm.”
Nhưng Nonoguchi Osamu vẫn quyết không nói tên người phụ nữ. Thay vào đó, anh ta phàn nàn cách điều tra.
“Tóm lại, tôi mong các anh đừng lục lọi phòng tôi nữa. Trong đó còn có sách vở quan trọng người ta nhờ tôi giữ hộ đấy.”
Do bị hạn chế thời gian gặp mặt theo lời dặn của bác sĩ, đến đây tôi đành phải rời phòng bệnh.
Nhưng cũng có thu hoạch. Vì tôi đã xác định chắc chắn việc điều tra người phụ nữ bí ẩn là ai sẽ có ý nghĩa trong việc làm rõ chân tướng vụ án.
Vậy điều tra bằng cách nào? Tôi quyết định hỏi thăm hàng xóm của Nonoguchi Osamu, xem có thấy phụ nữ nào ra vào nhà, hay có nghe tiếng phụ nữ trong nhà anh ta không. Kì lạ là, nói đến quan hệ nam nữ thì họ cung cấp thông tin khá tích cực, trong khi lúc hỏi về những nội dung khác thì lại rất kín miệng.
Nhưng cuộc điều tra này không có thành quả gì. Thậm chí người hàng xóm bên trái nhà Nonoguchi, chỉ làm nội trợ nên thường xuyên ở nhà, cũng trả lời chưa từng thấy khách nữ đến chỗ ở của anh ta.
“Không phải gần đây cũng được. Mấy năm trước có không?”
Biết người hàng xóm này đã sống ở chung cư từ mười năm trước nên tôi đặt câu hỏi như vậy. Vì Nonoguchi cũng dọn đến cùng khoảng thời gian này nên chắc bà ấy đã nhìn thấy người yêu của anh ta.
“Nếu là hồi xưa thì cũng có thể có nhưng tôi không nhớ lắm.”
Người hàng xóm nói vậy. Có lẽ đó là câu trả lời hợp lý nhất.
Tôi thử soát lại phạm vi giao tiếp của Nonoguchi Osamu. Tôi đã đến trường cấp hai anh ta mới nghỉ dạy hồi tháng Ba này, nhưng rất ít người biết về chuyện riêng tư của anh ta. Trước đây, vốn dĩ anh ta đã không phải người biết giao tiếp, và kể từ sau khi bị bệnh, anh ta hoàn toàn không gặp người quen ngoài trường học.
Không còn cách nào khác, tôi quyết định tìm đến trường cấp hai Nonoguchi Osamu từng dạy trước đó. Vì bảy năm trước, khi anh ta định đi du lịch với người yêu, là lúc anh ta dạy học ở đây. Nhưng thật lòng mà nói, tôi không lấy làm thoải mái lắm. Nói gì thì nói, đấy cũng là nơi tôi từng đứng lớp với tư cách thầy giáo.
Tôi canh giờ tan học mới đến trường. Hai trong ba dãy phòng học cũ kĩ trong kí ức của tôi đã thay đổi diện mạo mới. Chỉ có từng đấy thay đổi. Ngoài sân, đội bóng đá đang tập luyện nhưng quang cảnh chẳng khác gì mười năm trước.
Không đủ dũng cảm bước vào cổng trường, tôi đứng như phỗng nhìn học trò tan trường thì thấy một gương mặt quen quen đi ngang qua. Đó là cô giáo dạy tiếng Anh tên Tone, đàn chị vào trước tôi bảy, tám năm. Tôi đuổi theo gọi cô ấy. Có vẻ cô ấy còn nhớ tôi nên vừa ngạc nhiên vừa tươi cười chào tôi.
Tôi chào cô ấy và hỏi thăm xã giao tình hình cô Tone. Sau đó, tôi nói muốn hỏi về thầy Nonoguchi. Cô Tone dường như nghĩ ngay đến vụ án giết nhà văn ăn khách gần đây, cô đồng ý với vẻ mặt đăm chiêu.
Chúng tôi vào một quán nước gần đó. Lúc xưa không có quán này.
“Chúng tôi cũng rất bất ngờ về vụ án đó. Không thể ngờ thầy Nonoguchi lại là hung thủ.”
Sau đó, cô ấy nói thêm với giọng điệu phấn khích.
“Đã vậy thầy Kaga lại là người phụ trách vụ án. Sao mà tình cờ quá nhỉ?”
Khi tôi nói chính vì sự tình cờ đó mà tôi là người khổ sở nhất thì cô ấy gật gù với vẻ mặt “hẳn là vậy rồi”.
Tôi nhanh chóng vào vấn đề chính. Câu hỏi thứ nhất là cô ấy có biết việc Nonoguchi Osamu có người phụ nữ đặc biệt không. “Câu hỏi khó đấy.” Là lời đầu tiên cô Tone thốt ra.
“Nếu dựa theo trực giác của phụ nữ thì tôi nghĩ là không.”
“Vậy sao?”
“Có điều trực giác của phụ nữ ấy, lúc trúng thì rất ấn tượng nhưng thật ra cũng hay trật lắm. Vì vậy có lẽ tôi nên cung cấp dữ liệu khách quan nhỉ. Thầy có biết thầy Nonoguchi từng nhiều lần đi làm quen qua mai mối không?”
“Không, tôi không biết.”
“Thầy ấy hay đi lắm. Thầy hiệu trưởng lúc đó cũng từng đề cập. Cho nên tôi nghĩ thầy ấy không có người yêu đâu.”
“Chuyện đó cách đây mấy năm?”
“Khoảng trước khi thầy Nonoguchi rời trường này nên đâu chừng năm, sáu năm.”
“Còn trước đó nữa thì sao? Cũng đi gặp mặt làm quen thường xuyên?”
“Thế nào ấy nhỉ? Tôi không nhớ chính xác. Hay thử hỏi thầy cô khác xem? Nhiều thầy cô lúc ấy vẫn còn dạy ở đây đấy.”
“Nhờ cô giúp cho, cảm ơn cô.”
Cô Tone lấy sổ tay điện tử ra, gõ gõ gì đó.
Tôi chuyển sang câu hỏi thứ hai. Đó là cô ấy có biết gì về quan hệ giữa Nonoguchi Osamu và Hidaka Kunihiko không?
“À, tôi nhớ rồi, lúc đó cậu đã nghỉ dạy ở trường nhỉ?”
“Lúc đó tức là…?”
“Lúc Hidaka Kunihiko đoạt giải nhà văn mới gì đó.”
“Chà, có chuyện gì sao? Dù gì tôi cũng không quan tâm lắm kể cả đó là giải thưởng văn học lớn.”
“Thường thì tôi cũng đâu biết có giải người mới gì. Nhưng lúc đó thì khác. Thầy Nonoguchi đã đem tờ tạp chí công bố giải thưởng đến trường cho mọi người xem. Thầy ấy nói đây là bạn học cũ của tôi. Phấn khích lắm.”
Chuyện này không có trong kí ức của tôi. Có lẽ đúng là chuyện xảy ra sau khi tôi nghỉ dạy.
“Lúc đó, thầy Nonoguchi đã có liên lạc với Hidaka Kunihiko rồi à?”
“Tôi không nhớ lắm nhưng có lẽ thời điểm đó thì chưa. Tôi nhớ đâu sau đó một khoảng thời gian, thầy ấy có nói đã gặp lại anh ta.”
“Sau đó một khoảng thời gian là hai, ba năm sau?”
“Chắc là khoảng đó.”
Chính Nonoguchi nói bảy năm trước anh ta đã đến thăm Hidaka Kunihiko và từ đó nối lại liên lạc nên cũng hợp lý.
“Thầy Nonoguchi đã nói thế nào về Hidaka Kunihiko?”
“Nói thế nào là sao?”
“Gì cũng được. Về tính tình hay tác phẩm, gì cũng được.”
“Tôi không nhớ có nói gì về người đó nhưng về tác phẩm thì có vẻ chê bai khá nhiều.”
“Vậy là không đánh giá cao sao? Anh ấy nói thế nào?”
“Tôi quên mất chi tiết rồi nhưng nói chung nội dung lần nào cũng giống nhau. Nào là đang ngộ nhận cái gọi là văn học, nào là không khắc họa được con người, nào có vẻ tục. Đại khái vậy.”
Tôi nghĩ nó khác xa với những lời nói của Nonoguchi Osamu. Vì anh ta nói đã lấy những tác phẩm đó làm mẫu và chép lại.
“Tuy chê bai nhưng anh ấy vẫn đọc sách của Hidaka Kunihiko nhỉ? Đã vậy còn đi gặp.”
“Đúng đấy. Nhưng đó có thể là biểu hiện tâm lý vặn vẹo.”
“Ý cô là sao?”
“Vì thầy Nonoguchi cũng có nguyện vọng trở thành nhà văn, nên biết đâu thấy nóng vội khi bị bạn thiếu thời vượt mặt? Nhưng lại không thể không quan tâm, rồi lỡ đọc mất tiêu. Mà đọc thì dần dần cho rằng tác phẩm mình viết hay hơn.”
Có thể lắm.
“Thầy Nonoguchi lúc Hidaka Kunihiko đoạt giải văn học với tác phẩm Đốm lửa không cháy thế nào?”
“Lẽ ra phải điên lên vì ghen tị nhưng hình như không có chuyện đó. Ngược lại còn kể cho mọi người với vẻ hãnh diện lắm.”
Bản thân chuyện đấy có thể lý giải như thế nào cũng được.
Tuy không tìm được thông tin gì về người phụ nữ của Nonoguchi Osamu nhưng cũng tham khảo được ít nhiều. Tôi nói lời cảm ơn cô Tone.
Sau khi xác nhận việc công đã xong, cô Tone hỏi cảm tưởng của tôi về công việc hiện nay, về tâm trạng lúc chuyển nghề này nọ. Tôi trả lời qua loa. Đó là một đề tài tôi rất ngại đề cập. Hình như cô ấy cũng nhận ra nên không hỏi dai dẳng. Nhưng cuối cùng, cô ấy nói thế này.
“Đến bây giờ tình trạng bắt nạt vẫn không chấm dứt được.”
“Hẳn rồi.” Tôi trả lời. Với những vụ việc liên quan đến bắt nạt, tôi cũng trở nên nhạy cảm. Vì tôi vẫn còn nhớ thất bại của bản thân trong quá khứ.
Rời quán nước, tôi chào tạm biệt cô Tone.
Chúng tôi tìm thấy một tấm hình, ngay sau ngày gặp cô Tone. Người phát hiện là cảnh sát Makimura. Hôm đó, chúng tôi quyết định khám xét phòng Nonoguchi Osamu lần nữa.
Mục đích của chúng tôi không gì khác là tìm cho ra người phụ nữ có quan hệ đặc biệt với Nonoguchi. Tạp dề, sợi dây chuyền, giấy đăng kí du lịch. Đây là các manh mối hiện tại nhưng chúng tôi cho rằng hẳn còn cái gì đó mang tính quyết định hơn.
Chúng tôi rất kì vọng có tấm hình người phụ nữ. Nếu đã cất giữ cẩn thận những kỉ vật thì không lý gì anh ta lại không giữ hình bên mình. Vậy mà thực tế cho đến thời điểm này chúng tôi vẫn chưa tìm ra. Ngay cả trong quyển album dày cộm cũng không có nhân vật nào có vẻ khả nghi. Có thể nói thật kì lạ.
“Tại sao Nonoguchi lại không cất giữ tấm hình nào của người phụ nữ đó?”
Tôi dừng tay, hỏi ý kiến của cảnh sát Makimura.
“Hay là không có hình? Nếu đi du lịch thì có thể chụp lúc đó nhưng nếu không thì thật ra khó có hình của người ta đấy.”
“Vậy sao? Một người đàn ông cất giữ cẩn thận cả giấy đăng kí du lịch mà không có nổi một tấm hình của người ta sao?”
Có tạp dề tức người phụ nữ thường xuyên đến căn nhà này. Chắc chắn có thể chụp hình vào lúc đó. Nonoguchi Osamu có cả máy chụp hình tự động lấy nét nữa.
“Có hình mà chúng ta không tìm ra tức là anh ta giấu ở đâu đó?”
“Đúng vậy. Nhưng tại sao lại giấu nhỉ? Trước khi bị bắt, Nonoguchi chắc chắn không đoán được cảnh sát sẽ khám xét căn phòng này.”
“Tôi không biết.”
Tôi nhìn quanh căn phòng. Và thình lình lóe lên một ý tưởng. Tôi nhớ lại câu nói của Nonoguchi hôm trước. “Tóm lại, mong các anh đừng lục lọi phòng tôi nữa. Trong đó còn có sách vở quan trọng người ta nhờ tôi giữ hộ đấy.”
Tôi đứng trước đống sách trong góc tường và kiểm tra lần lượt từ đầu. Có thể suy đoán rằng Nonoguchi nói như vậy vì có một cuốn sách anh ta không muốn ai đụng đến.
Tôi và cảnh sát Makimura chia nhau kiểm tra từng quyển sách một cách cẩn thận, xem có những gì đại loại như ảnh, thư từ, giấy nhớ kẹp bên trong không.
Chúng tôi mất hơn hai tiếng đồng hồ để tác nghiệp. Đúng là nhà văn có khác, số đầu sách không tầm thường. Đống sách chất xung quanh chúng tôi như tháp nghiêng Pisa.
Tôi nghĩ có lẽ hướng suy nghĩ của mình đã sai. Dù Nonoguchi Osamu có giấu hình hay gì đó, nhưng đến cả anh ta cũng khó lấy ra thì thật vô nghĩa. Chắc chắn phải giấu sao cho lúc nào cũng lấy ra được, và cũng có thể cất giấu nhanh chóng.
Khi tôi nói vậy, cảnh sát Makimura ngồi xuống trước bàn đặt máy đánh chữ. Rồi cậu ta thử bắt chước dáng điệu Nonoguchi Osamu đang làm việc.
“Nếu trong lúc nghỉ ngơi giữa công việc nhớ đến cô ấy mà có khung hình ở ngay góc này thì tuyệt nhỉ.”
Chỗ cảnh sát Makimura nói ngay cạnh máy đánh chữ. Đương nhiên ở đó không có khung hình hay thứ gì đại loại như vậy cả.
“Chỗ không thể thấy được, nhưng lúc nào cũng có thể lấy.”
Cảnh sát Makimura tìm những thứ phù hợp với yêu cầu đó của tôi. Cuối cùng, ánh mắt cậu ta dừng lại ở cuốn từ điển dày cộp Kojien. Về sau, cậu ta nói lý do dừng lại ở cuốn từ điển thế này.
“Giữa các trang có lòi ra mấy góc thẻ đánh dấu sách. Tôi nghĩ, a mình biết rồi. Khi tra từ điển, có khi ta muốn xem chỗ này chỗ kia cùng một lúc mà. Và tôi nhớ ra đứa bạn thân thời cấp ba từng lấy hình nghệ sĩ làm thẻ đánh dấu sách khi đọc.”
Trực giác của anh ta trúng phóc. Trong cuốn từ điển đó có năm thẻ đánh dấu sách, trong đó có một tấm hình của một cô gái trẻ. Cảnh phía sau hình như là trạm dừng nghỉ nào đó. Cô ấy đang đứng, mặc áo sơ mi ca rô, váy trắng.
Chúng tôi nhanh chóng bắt tay điều tra người phụ nữ này là ai. Không đến nỗi quá mất thời gian. Vì Hidaka Rie biết người này.
Tên người phụ nữ trong ảnh là Hidaka Hatsumi. Tức vợ cũ của Hidaka Kunihiko.
“Họ cũ của chị Hatsumi là Shinoda. Nghe nói chị ấy kết hôn với chồng tôi mười hai năm trước. Và chị ấy mất vì tai nạn giao thông cách đây năm năm. Tôi chưa từng gặp mặt, vì khi tôi phụ trách chồng tôi thì chị ấy đã mất. Nhưng tôi biết mặt chị ấy nhờ xem ảnh trong cuốn album ở nhà. Vâng, chắc chắn người phụ nữ trong ảnh là chị Hatsumi.”
Hidaka Rie nay đã trở thành góa phụ nói vậy khi xem bức hình chúng tôi cầm đến.
“Có thể cho chúng tôi xem album đó không?”
Khi tôi nói vậy, Hidaka Rie lắc đầu vẻ ái ngại.
“Bây giờ không có ở đây. Sau khi kết hôn với tôi, chồng tôi đã gửi hầu hết những kỉ vật gồm cả album đó về nhà Shinoda. Cũng có thể còn sót trong số hành lý gửi đi Canada nhưng tôi không chắc. Số hành lý đó cũng sắp được gửi trả lại rồi nên tôi sẽ tìm thử xem sao.”
Có thể hiểu đó là hành động giữ ý của Hidaka Kunihiko đối với người vợ mới chăng? Khi hỏi về việc đó, vẻ mặt của Hidaka Rie không lấy gì làm thoải mái cho lắm.
“Có thể anh ấy giữ ý nhưng tôi không hề phiền việc anh ấy giữ lại kỉ vật của chị Hatsumi. Vì tôi cho rằng chuyện đó là đương nhiên. Có điều, tôi gần như chưa từng nghe chồng tôi kể về chị Hatsumi. Có thể do khó mở miệng. Vậy nên tôi cũng không đề cập đến. Không phải vì ghen tuông gì đâu. Chỉ là thấy không cần thiết thôi.”
Tôi có cảm giác cô ấy đang ra sức kìm nén cảm xúc khi nói chuyện. Tuy không có ý định hiểu những lời đó theo nghĩa đen, nhưng tôi thấy có vẻ phân nửa là cô ấy thật lòng.
Mà dường như cô ấy rất thắc mắc tại sao chúng tôi lại có tấm hình của người vợ trước của chồng mình. Cô ấy hỏi phải chăng có liên quan đến vụ án.
“Chúng tôi vẫn chưa rõ có liên hệ gì không, nhưng tấm hình này xuất hiện ở một nơi ngoài ý muốn nên cứ hỏi cho chắc.”
Trước câu trả lời mơ hồ của tôi, đương nhiên cô ấy không thỏa mãn.
“Ở đâu ạ? Cái nơi ngoài ý muốn đấy?”
Tôi không thể trả lời là ở phòng của Nonoguchi Osamu.
“Tôi vẫn chưa thể nói gì được, rất xin lỗi chị.”
Nhưng dường như cô ấy đã dùng trực giác riêng của phụ nữ để suy đoán. Và mặt cô ấy như muốn nói không lẽ nào. Sau đó cô ấy nói.
“Tôi nhớ đêm canh di thể chồng tôi, anh Nonoguchi đã hỏi một việc lạ lùng.”
“Là việc gì?”
“Anh ấy hỏi băng video ở đâu.”
“Băng video?”
“Lúc đầu, tôi cứ tưởng anh ấy hỏi mớ phim chồng tôi sưu tầm. Nhưng hình như không phải, anh ấy muốn hỏi cuốn băng chồng tôi đã quay khi đi lấy tư liệu.”
“Chồng chị từng sử dụng máy quay phim để thu thập tư liệu à?&