← Quay lại trang sách

Chương 5: THÚ NHẬN Ghi chép của Nonoguchi Osamu

Lần tiếp theo cảnh sát Kaga đến phòng bệnh, có lẽ cậu ta đã tìm ra tất cả câu trả lời. Thật ra những ngày này tôi vẫn luôn nghĩ thế. Xem phong thái làm việc từ trước đến nay của cậu ta, tôi đã dự đoán như vậy. Thực sự, cậu ta đang tiến gần đến sự thật một cách chính xác, không chút sơ hở và bằng tốc độ nhanh chóng đến ngạc nhiên. Tôi luôn nghe thấy tiếng bước chân cậu ta đang đến gần. Đặc biệt từ khi biết mối quan hệ với Hidaka Hatsumi đã bị phát hiện, tôi đã phần nào chuẩn bị tâm lý. Tôi đã bỏ cuộc phân nửa, rằng có lẽ không thể trốn tránh được nữa. Cậu ta sắc sảo hơn tôi tưởng. Thật kì lạ khi tôi lại nói điều này, nhưng tôi cho rằng cậu ta bỏ nghề giáo, chọn công việc hiện nay là rất đúng đắn.

Cảnh sát Kaga xuất hiện ở phòng bệnh, đem theo hai chứng cứ. Một là con dao, hai là cuốn băng video. Đáng ngạc nhiên là hình như cuốn băng đã nằm trong cuốn sách Dạ quang trùng bị khoét ruột bên trong. Tôi nghĩ, đúng là mánh khóe kiểu Hidaka. Và một lần nữa cảm thấy sự đáng sợ của cậu ta. Nếu đây không phải Dạ quang trùng mà là cuốn sách khác, thì chắc chắn dù là cảnh sát Kaga cũng sẽ không nhìn ra được sự thật một cách dễ dàng đến vậy.

“Hãy giải thích về nội dung trong cuốn băng này. Nếu muốn xem thử tôi sẽ mượn đầu máy và tivi của bệnh viện.”

Cơ bản, những gì cảnh sát Kaga nói chỉ có vậy. Nhưng để khiến tôi nói toàn bộ sự thật thì chỉ như vậy là đủ. Vì nếu tôi không nói sự thật, không ai có thể giải thích nội dung cuốn băng đó. Hình ảnh được quay lại trong đó bất thường đến mức như vậy.

Dù vậy, tôi vẫn thử chống chế một cách vô ích, tức là không trả lời bất kì điều gì. Nhưng tôi hiểu ngay việc đó hầu như không có ý nghĩa gì cả. Vì như biết trước tôi sẽ im lặng, cảnh sát Kaga bắt đầu nói lên suy đoán của mình. Đáng ngạc nhiên là trừ những tiểu tiết, gần như tất cả đều đúng với sự thật. Ngoài ra, cậu ta còn nói thêm.

“Những gì tôi nói, cho đến thời điểm này vẫn chỉ là tưởng tượng. Nhưng chúng tôi dự định dựa vào đây để đưa ra kết luận về động cơ phạm tội lần này. Có lần thầy đã nói rồi nhỉ, động cơ sao cũng được, cảnh sát cứ tùy ý quyết định. Câu trả lời chính là buổi nói chuyện hôm nay.”

Đúng là lúc trước tôi đã nói những lời có ý nghĩa như vậy. Không phải đùa mà rất thật lòng. Tôi nghĩ nếu phải nói lý do thực sự giết hại Hidaka Kunihiko, thì thà cứ theo câu chuyện họ nói như thật đó cho rồi.

Lúc đấy, tôi có nằm mơ cũng không ngờ cảnh sát Kaga lại tìm ra được lý do thực sự, nên đương nhiên cũng chưa nghĩ ra cách đối phó thích hợp trong trường hợp đó.

“Xem ra tôi thua rồi.” Tôi nói. Tôi cố gắng nói thật chậm rãi, không để lộ sự hỗn loạn. Hẳn cảnh sát Kaga cũng hiểu tôi chỉ đang mạnh miệng.

“Có thể kể cho tôi nghe không?” Cảnh sát Kaga hỏi.

“Xem ra chỉ còn cách đó. Tôi có im lặng thì cậu cũng sẽ trình lên tòa án câu chuyện bây giờ như là sự thật mà đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì tôi nên khai càng chính xác càng tốt. Làm vậy tôi cũng thoải mái hơn.”

“Suy đoán của tôi có phần nào sai sao?”

“Không, hầu như không. Cậu tài thật đấy. Có điều, tôi muốn bổ sung thêm vài điều. Cũng là vấn đề liên quan đến danh dự.”

“Danh dự của thầy sao?”

“Không.” Tôi lắc đầu và tiếp tục nói. “Danh dự của Hidaka Hatsumi.”

Cảnh sát Kaga gật gù có vẻ thỏa mãn với câu trả lời của tôi. Sau đó cậu ta bảo đồng nghiệp đi cùng chuẩn bị ghi lại.

“Khoan đã.” Tôi nói. “Nhất định phải làm theo hình thức này sao?”

“Ý thầy là…?”

“Câu chuyện hơi dài một chút, mà có mấy phần tôi muốn sắp xếp lại trong đầu. Nếu nghĩ sao nói vậy, không truyền đạt được ý đúng thì cũng phiền.”

“Nhất định tôi sẽ cho thầy đọc bản ghi chép.”

“Tôi biết, nhưng tôi cũng có chút câu nệ. Tôi đã nghĩ khi thú nhận sẽ dùng chính từ ngữ của mình để kể lại.”

Cảnh sát Kaga im lặng một chút rồi nói.

“Tức là thầy sẽ viết biên bản thú nhận cho chúng tôi?”

“Nếu được cho phép thì tôi muốn làm vậy.”

“Tôi hiểu rồi. Thế thì cũng tiện cho chúng tôi. Mất khoảng bao lâu?”

“Chừng một ngày là tôi viết xong.”

Cảnh sát Kaga liếc nhìn đồng hồ đeo tay và nói, “Chiều mai tôi sẽ đến.” Rồi cậu ta đứng dậy.

Chuyện là như vậy, nên giờ đây tôi đang viết biên bản thú nhận thế này. Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi viết những dòng chữ mạch lạc như vậy với mục đích cho người khác đọc. Nói cách khác, đây là tác phẩm cuối cùng. Khi nghĩ như vậy, tôi đã tự nhủ không được phép sơ sảy trong từng câu chữ, nhưng tiếc là có vẻ không dư dả thời gian để trau chuốt cách diễn đạt.

Như đã nhiều lần nói với cảnh sát Kaga, tôi gặp lại Hidaka Kunihiko vào bảy năm trước. Lúc đấy Hidaka đã ra mắt với tư cách nhà văn. Tôi nghĩ đó là hai năm sau khi cậu ấy đạt giải thưởng nhà văn mới của một nhà xuất bản nọ, đã ra được một tuyển tập truyện ngắn có tác phẩm đoạt giải và ba tiểu thuyết nhiều tập. Tôi còn nhớ lúc đó cậu ấy được đánh giá là một nhà văn trẻ triển vọng. Có điều, khi một nhà văn mới ra sách thì chắc chắn nhà xuất bản sẽ ca tụng như vậy.

Vì chơi với nhau từ nhỏ nên tôi luôn để ý dõi theo từ lúc cậu ấy ra mắt. Tuy phục cậu ấy giỏi, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận mình có phần ghen tị. Bởi lúc ấy, tôi cũng đã ấp ủ giấc mơ trở thành nhà văn.

Thật ra từ nhỏ, tôi và Hidaka đã từng nhiều lần nói với nhau về mơ ước như vậy. Cả hai chúng tôi đều thích sách, phát hiện cuốn nào hay ho liền chỉ cho nhau biết rồi đôi bên trao đổi sách. Cậu ta là người cho tôi biết sự thú vị của Sherlock Holmes và Lupin. Đổi lại, tôi đã giới thiệu Jules Verne cho cậu ấy.

Hidaka thường nói muốn thử viết những truyện thú vị như vậy, và không ngần ngại nói ra miệng rằng lớn lên muốn trở thành nhà văn. Tôi không tuyên bố mạnh dạn như cậu ấy nhưng cũng nói đó là nghề nghiệp đáng ngưỡng mộ.

Với hoàn cảnh như vậy, hẳn các anh cũng hiểu tại sao tôi lại hơi ghen tị khi bị dẫn trước. Tôi thậm chí còn không có được bước đệm nào để trở thành nhà văn.

Nhưng dù gì người bạn thân trong quá khứ cũng đã đạt được thành công, nên không cần nói, lòng ủng hộ vẫn mạnh hơn cả. Với lại, tôi nghĩ rằng đây cũng là cơ hội cho mình. Vì thông qua Hidaka, biết đâu tôi có thể kết nối với người trong ngành xuất bản.

Với tính toán đó, thật ra tôi rất muốn đi gặp cậu ấy ngay, nhưng tôi đoán với người vừa ra mắt, cho dù là sự khích lệ của bạn thân thuở nhỏ đi nữa chắc chắn cũng chỉ gây phiền phức mà thôi. Trong một thời gian dài, tôi quyết định ủng hộ bằng hình thức đọc sách, tạp chí có tác phẩm của cậu ấy.

Và nhờ có cậu ấy làm động lực mà tôi cũng quyết tâm nỗ lực sáng tác nghiêm chỉnh. Thời sinh viên, tôi đã từng viết truyện cùng mấy người bạn. Cũng bắt đầu từ khi đó tôi mới viết tiểu thuyết.

Tôi có vài ý tưởng ấp ủ bao lâu nay. Tôi quyết định chọn từ trong số ý tưởng đó và bắt đầu viết về đề tài người thợ làm pháo hoa. Ngay cạnh nhà tôi có người thợ làm pháo hoa sinh sống, hồi lớp Năm hay lớp Sáu, tôi thường sang đó chơi. Tôi nhớ đó là một ông lão khoảng bảy mươi tuổi. Những câu chuyện liên quan đến nghề làm pháo hoa của ông ấy vô cùng thú vị, tôi không bao giờ quên được. Và tôi nảy ra ý nghĩ sẽ phát triển những câu chuyện đó thành tiểu thuyết. Tôi nghĩ đến cốt truyện một người đàn ông bình thường, từ một chuyện ngẫu nhiên trở nên say sưa với việc làm pháo hoa và quyết định viết. Đốm lửa tròn là nhan đề tôi đặt cho tác phẩm đó.

Đâu được hai năm sáng tác như vậy thì tôi quyết định viết thư cho Hidaka. Nội dung là tôi đã đọc tất cả các tác phẩm của cậu từ ngày đầu đến nay, tôi ủng hộ cậu, cố lên nhé. Và tôi còn viết thêm muốn gặp cậu ấy một lần.

Bất ngờ là tôi nhận được hồi âm ngay sau đó. À không, nói hồi âm thì hơi kì. Cậu ấy đã gọi điện đến chỗ tôi. Trong thư, tôi đã viết số điện thoại nhà.

Cậu ấy vô cùng xúc động và hoài niệm. Nghĩ lại, lần cuối chúng tôi nói chuyện thong thả với nhau là từ thời cấp hai.

“Nghe mẹ tôi nói Nonoguchi đã trở thành giáo viên. Công việc ổn định vậy tốt quá. Tôi thì không có lương lẫn thưởng, nên ngày nào cũng như ngày nấy, không biết ngày mai ra sao.”

Sau khi nói như vậy, Hidaka cười sảng khoái. Cậu ấy nói vậy, đương nhiên là do cảm giác mình hơn người nhưng tôi không đến nỗi khó chịu.

Việc gặp nhau trở thành hiện thực qua lần điện thoại đó. Chúng tôi hẹn nhau tại một quán nước ở Shinjuku, sau đó dùng bữa ở một nhà hàng Trung Hoa. Tôi từ trường đến nên mặc vét, còn cậu ấy mặc áo bu dông, quần jeans. Tôi nhớ mình đã ngưỡng mộ, hành nghề tự do có khác.

Chúng tôi ôn lại chuyện cũ, nhắc đến những người bạn chung của nhau, cuối cùng chuyển sang đề tài về tiểu thuyết của Hidaka. Khi biết tôi đã đọc tất cả tác phẩm của mình thật, Hidaka có vẻ rất ngạc nhiên. Theo lời cậu ấy, cả những biên tập viên đến đề nghị làm việc cũng có phân nửa là gần như chưa đọc tác phẩm của cậu ấy. Thật bất ngờ.

Cậu ấy vẫn đang vui vẻ trò chuyện thì mặt lại hơi sa sầm khi tôi nhắc đến tình trạng bán sách.

“Đạt giải thưởng nhà văn mới của tạp chí tiểu thuyết không đủ để sách bán chạy đâu. Tác phẩm phải trở thành đề tài bàn tán mới được. Cũng cùng giải thưởng nhưng nếu là giải lớn thì chuyện đã khác rồi.”

Tôi đã nghĩ đạt được mơ ước trở thành nhà văn rồi vậy mà cũng vất vả quá.

Sau này nghĩ lại, có lẽ lúc đó Hidaka đã gặp phải bức tường chắn trên con đường tiếp tục sự nghiệp nhà văn. Đây chính là giai đoạn khủng hoảng nhỉ? Và dường như cậu ấy chưa tìm ra cách để khắc phục điều đó. Đương nhiên lúc đó tôi cũng không biết cả những chuyện như vậy.

Tôi nói với cậu ấy là thật ra mình cũng đang viết tiểu thuyết. Và tôi cũng lấy hết can đảm thổ lộ rằng muốn ra sách vào một ngày nào đó.

“Cậu có tác phẩm nào hoàn thành rồi không?” Cậu ấy hỏi.

“À, nói mắc cỡ chứ tôi đang viết tác phẩm đầu tiên thôi. Dự kiến còn chút nữa là xong.”

“Vậy viết xong thì đem qua tôi. Tôi đọc, thấy được sẽ giới thiệu biên tập viên tôi quen cho.”

“Thật sao? Hidaka nói vậy tôi thấy có động lực viết hơn hẳn. Không quen biết ai nên tôi đã định gửi dự thi giải nhà văn mới ở đâu đó rồi.”

“Mấy cái giải nhà văn mới gì đó phiền lắm, không tham dự còn hơn. Chưa kể yếu tố may rủi cao. Có khi tác phẩm hay mà gặp trúng người đọc sơ tuyển không hợp gu thì bị đánh rớt ngay từ vòng loại ấy chứ.”

“Tôi có nghe mấy chuyện đó.”

“Đúng chưa? Cho nên đưa trực tiếp biên tập viên là nhanh nhất.” Hidaka nói đầy tự tin.

Hôm đó, tôi hứa khi nào viết xong tác phẩm sẽ liên lạc ngay, rồi chia tay cậu ấy.

Vì mục tiêu cụ thể đã có nên thái độ cầm bút của tôi cũng thay đổi. Hơn một năm lừng khừng mới viết được chừng một nửa, nhưng từ ngày gặp Hidaka, trong một tháng tôi đã hoàn thành tác phẩm. Một tiểu thuyết ngắn, dài chừng một trăm mấy chục trang giấy bản thảo.

Tôi liên lạc với Hidaka, nói rằng đã viết xong, muốn nhờ cậu ấy đọc. Cậu ấy bảo gửi bằng đường bưu điện nên tôi copy ra và gửi đến chỗ cậu ấy. Sau đó chỉ việc chờ cậu ấy trả lời. Kể từ hôm đấy, tôi đi dạy cũng không giữ được bình tĩnh.

Mãi cũng không có liên lạc gì từ Hidaka. Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy bận nên không gọi điện hối thúc ngay. Nhưng trong đầu tôi dần tưởng tượng ra điềm gở, rằng có khi nào tác phẩm tệ quá khiến Hidaka bối rối, không biết phải làm sao.

Gửi bản thảo đi được hơn một tháng, tôi quyết định gọi điện thử. Cậu ấy bắt điện thoại và câu trả lời khiến tôi thất vọng ở một nghĩa khác. Cậu ấy vẫn chưa đọc.

“Xin lỗi. Tôi đang kẹt một việc hơi rắc rối nên chưa có thời gian.”

Cậu ấy đã nói vậy thì tôi cũng không có lời nào để đáp trả.

“Tôi không sao đâu, không gấp. Trước mắt Hidaka cứ làm tốt việc của mình đi.” Ngược lại, tôi nói những lời khích lệ.

“Thật xin lỗi. Giải quyết xong việc này tôi sẽ đọc ngay. Tôi chỉ mới đọc lướt phần đầu, chuyện kể về người thợ làm pháo hoa nhỉ?”

“Ừ.”

“Cậu nhớ ra ông lão sống cạnh đền rồi viết phải không?”

Hidaka cũng nhớ ông lão làm pháo hoa. “Đúng vậy.” Tôi trả lời.

“Tôi cũng thấy hoài niệm, muốn đọc liền lắm nhưng chưa thu xếp được…”

“Công việc cậu nói kéo dài đến lúc nào?”

“Ừ thì có lẽ khoảng chừng một tháng nữa. Tóm lại, đọc xong tôi sẽ liên lạc ngay.”

“Ừ, vậy nhờ cậu.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi đã nghĩ công việc viết lách quả thật vất vả. Thời điểm này tôi vẫn chưa hề có chút nghi ngờ đối với Hidaka.

Sau đó, một tháng trôi qua vẫn không có liên lạc từ cậu ấy. Tuy nghĩ bụng hối thúc hoài sẽ gây phiền nhưng tôi muốn nghe cảm tưởng của cậu ấy về tác phẩm càng sớm càng tốt, nên đã không kìm được mà gọi điện.

“Xin lỗi, tôi vẫn chưa đọc.” Câu trả lời của cậu ấy lại khiến tôi thất vọng. “Công việc kéo dài dây dưa, cậu chờ tôi thêm chút nữa được không?”

“Cũng được nhưng…” Thật lòng, tôi rất khổ tâm khi phải tiếp tục chờ đợi. Vì vậy, tôi đã nói thế này, “Nếu Hidaka bận quá thì có thể giới thiệu người nào đó xem giùm tôi được không? Biên tập viên chẳng hạn…”

Thế là ngay lập tức, cậu ấy đổi giọng.

“Chuyện đấy thì không được. Tôi không muốn ép họ khi thậm chí chưa biết nội dung thế nào, họ bận lắm. Hơn nữa bọn họ thường ngày đã phải làm việc với không biết bao nhiêu bản thảo chẳng ra gì rồi. Dù sẽ giới thiệu cho ai đi nữa, tôi cũng muốn đọc qua trước một lần. Nếu thấy tôi không đáng tin thì tôi sẽ gửi trả cậu bản thảo ngay cũng được.”

Bị nói như vậy, tôi thật không biết phải đáp lại thế nào.

“Ý tôi không phải vậy. Chỉ là thấy Hidaka vất vả quá nên nghĩ nếu có người khác thì…”

“Tiếc là không có người nào đọc tiểu thuyết của dân nghiệp dư một cách cẩn thận đâu. Đừng lo, tôi sẽ có trách nhiệm đọc cho cậu mà. Tôi hứa.”

“Vậy à, vậy nhờ cậu đấy.” Rồi tôi cúp máy.

Nhưng phải nói là đúng như dự đoán, hai tuần trôi qua cũng không có liên lạc gì từ cậu ấy. Tôi lại gọi điện với tâm lý sẽ bị cáu gắt.

“Tôi đang định gọi điện cho cậu đây.” Cậu ấy nói như vậy. Giọng nói có vẻ lạnh lùng sao đó nên tôi hơi lo lắng.

“Cậu đọc giúp tôi rồi à?”

“Ừm. Mới đọc cách đây không lâu.”

Tôi cố gắng kiềm chế, không hỏi “Vậy tại sao không gọi cho tôi ngay?” mà chỉ thử hỏi về đánh giá tác phẩm, “Cậu thấy sao?”

“Ừm, về chuyện đó…” Cậu ấy im lặng vài giây rồi nói, “Nói qua điện thoại không truyền tải được hết ý. Hay cậu đến nhà tôi? Tôi muốn thong thả bàn bạc với cậu.”

Tôi hơi phân vân trước những lời đó. Bản thân tôi trước hết chỉ muốn hỏi tác phẩm có thú vị hay không. Cảm giác bị quay như chong chóng vậy. Nhưng cậu ấy cố tình mời đến nhà nói chuyện, chứng tỏ đã đọc rất nghiêm túc. Tuy có chút căng thẳng nhưng tôi vẫn nói sẽ đến.

Vậy là chúng tôi đã quyết định hẹn gặp ở nhà cậu ấy. Thời điểm đó, tôi không tài nào dự đoán được, chuyến viếng thăm nhà cậu ấy sẽ gây ảnh hưởng lớn đến cuộc đời tôi sau đó như thế nào.

Thời gian này cậu ấy vừa mới mua căn nhà hiện giờ. Tuy chỗ tiền tiết kiệm từ thời làm nhân viên văn phòng có vẻ cũng khá, nhưng có lẽ phần lớn là nhờ khối tài sản cha cậu ấy để lại. Cha cậu ấy mất hai năm trước đó. May là sau đấy cậu ấy trở thành nhà văn ăn khách, nếu không cảm giác căn nhà đó thật không tương xứng với cậu ấy.

Tôi đem theo chai Scotch làm quà đến thăm nhà cậu ấy.

Hidaka đón tôi trong bộ đồ thể thao. Bên cạnh cậu ấy là Hatsumi.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó là tiếng sét ái tình. Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, tôi cảm thấy điều gì đó như một niềm cảm hứng. Nó giống như một kí ức ảo giác. Đương nhiên đó là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy. Vì vậy, nói chính xác thì có thể đó là cảm giác như gặp được người nào đó đã được định sẵn là sẽ gặp trong đời. Tôi cứ nhìn chằm chằm cô ấy, không thốt lên được lời nào một lúc lâu.

Nhưng có vẻ Hidaka không nhận thấy sự dao động trong lòng tôi. Cậu ấy dặn Hatsumi pha cà phê, còn bản thân thì dẫn tôi đến phòng làm việc.

Tôi đã kì vọng sẽ bắt đầu nói chuyện liên quan đến tác phẩm ngay, nhưng mãi cậu ấy không vào đề tài chính, cứ nói về những sự kiện trên thế giới, rồi hỏi thăm công việc của tôi. Sau khi Hatsumi đem cà phê đến, cậu ta vẫn tiếp tục nói những chuyện chẳng liên quan gì.

Cuối cùng, tôi sốt ruột hỏi. “Vậy tác phẩm của tôi sao rồi? Nếu không được, cậu cứ nói thẳng.”

Thế là vẻ mặt tươi cười nãy giờ biến mất, cuối cùng cậu ấy mới nói cảm tưởng.

“Không phải là tác phẩm tồi. Đề tài xem ra khá tốt là đằng khác.”

“Không tồi, nhưng cũng không tốt… Ý cậu là vậy?”

“Ừm, nói thẳng thì vậy. Vẫn chưa thấy được điểm có thể thu hút độc giả. Đại loại là nguyên liệu thì tốt nhưng phương pháp chế biến sai lầm.”

“Vậy cụ thể điểm nào không được?”

“Ừm, nhân vật không có sức hút. Và tại sao không có sức hút thì có thể do câu chuyện quá gãy gọn.”

“Ý cậu là quá an toàn?”

“Đúng vậy.” Và cậu ấy tiếp tục nói thế này. “Tôi nghĩ là tác phẩm của người nghiệp dư thì tốt. Văn phong ổn, bố cục đầy đủ. Nhưng thiếu sức hấp dẫn nếu là tác phẩm của dân chuyên nghiệp. Chỉ hay thôi thì không thành sản phẩm được.”

Tuy đã chuẩn bị tinh thần ở một mức nào đấy, nhưng tôi vẫn rất thất vọng trước đánh giá của cậu ấy. Nếu có khuyết điểm rõ ràng thì chỉ cần sửa chỗ đó là được, đằng này hay nhưng không có sức hấp dẫn thì tôi không biết phải làm sao. Vì nói cách khác, điều đó có nghĩa “cơ bản là không có tài”.

“Vậy cứ phát huy đề tài này nhưng nghĩ cách viết khác?” Tuy vậy, tôi vẫn không nản lòng, thử hỏi cậu ấy phương án về sau.

Hidaka lắc đầu.

“Cứ bám vào một đề tài thì không tốt. Chuyện về người thợ làm pháo hoa này tạm thời bỏ trắng thì hơn. Nếu không, cậu sẽ lặp lại sai lầm. Tôi khuyên cậu nên viết về đề tài hoàn toàn khác.”

Tôi cảm thấy lời khuyên của cậu ấy vô cùng đúng đắn.

Tôi hỏi cậu ấy liệu có thể đọc giúp tôi lần nữa không nếu tôi viết truyện khác đem đến. Cậu ấy bảo rất sẵn lòng.

Ngay sau đó, tôi đã bắt tay vào viết tác phẩm tiếp theo. Nhưng thực tế không như mong muốn. Tác phẩm đầu tiên tôi đã viết say sưa quên cả trời đất nhưng tác phẩm thứ hai, tôi để ý quá nhiều đến tiểu tiết, có lúc ngồi cả tiếng đồng hồ chỉ để chọn một cách diễn đạt nào đó. Có vẻ nguyên nhân của việc này là do tôi quá bận tâm về độc giả. Tôi bắt đầu viết tác phẩm đầu tiên không với mục đích cho ai đó đọc nhưng với tác phẩm lần này, có một độc giả tên Hidaka. Ở một nghĩa nào đó, việc này khiến tôi trở nên e dè. Một lần nữa tôi ý thức được quan tâm đến độc giả là việc vất vả thế nào. Và có lẽ sự khác biệt giữa nghiệp dư và chuyên nghiệp nằm ở điểm này.

Vì lý do đấy mà tác phẩm thứ hai khá trúc trắc, nhưng trong khoảng thời gian đó, tôi thường đến nhà Hidaka. Vừa là bạn bè thuở nhỏ, lại cùng chơi với nhau nên chúng tôi lại một lần nữa làm bạn. Tôi đặc biệt thích thú với việc được nghe một nhà văn đương thời trò chuyện, còn Hidaka hẳn cũng có lợi khi được tiếp xúc với người ngoài. Vì cậu ấy từng thổ lộ kể từ khi trở thành nhà văn, cậu ấy có khuynh hướng xa cách với bên ngoài.

Tuy nhiên, phải thú nhận rằng trong lòng tôi, đến chơi nhà Hidaka còn có một ý đồ khác. Tôi rất mong chờ được gặp Hidaka Hatsumi. Cô ấy luôn chào đón tôi bằng nụ cười rạng rỡ. Với tôi, đó là người phụ nữ lý tưởng, cô ấy mặc đồ thường ngày trông đẹp hơn hẳn khi diện những bộ cánh điệu đà. Mà thật ra tôi chưa từng thấy cô ấy mặc trang phục lộng lẫy. Có lẽ khi đó, cô ấy sẽ hóa thân thành một mỹ nữ quyến rũ đến mức khiến người ta phải nín thở. Vì như vậy hợp với Hidaka hơn. Nhưng nói gì thì nói, với tôi, cô ấy vẫn là một người con gái đẹp tràn đầy sức sống.

Một lần nọ, tôi đến thăm mà không báo trước, lấy cớ là có việc ở gần đấy nhưng thật ra vì đột nhiên muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô ấy. Lúc đó, tình cờ Hidaka vắng nhà nên lẽ ra tôi chỉ chào hỏi một tiếng rồi phải ra về. Vì dù sao ngoài mặt thì người tôi đến gặp là Hidaka.

Nhưng may mắn thay khi Hatsumi giữ tôi lại. Cô ấy nói vừa nướng bánh xong, muốn tôi nếm thử. Tuy ngoài miệng từ chối nhưng trong lòng tôi hoàn toàn không muốn bỏ lỡ cơ hội như trong mơ này, nên đã mặt dày bước vào nhà.

Tôi đã tận hưởng hơn hai tiếng đồng hồ hạnh phúc tột cùng. Tôi trở nên hưng phấn, nói nhiều hơn. Nhưng cô ấy không hề tỏ vẻ khó chịu, ngược lại còn cười khúc khích như một thiếu nữ khiến tôi càng say sưa nói. Tôi nghĩ có lẽ mặt tôi lúc đó đã rất đỏ. Vì đến giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác dễ chịu khi hơi lạnh phả vào mặt sau khi ra về.

Sau đó, tôi vẫn tiếp tục giả vờ đến bàn luận chuyện sáng tác để tới nhà Hidaka thường xuyên, cốt để nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ, đáng yêu của Hatsumi. Có vẻ Hidaka không nhận thấy gì. Thật ra, cậu ấy gặp tôi vì có ý đồ riêng, nhưng sau đó một chút tôi mới được biết.

Cuối cùng, tôi cũng hoàn thành tác phẩm thứ hai. Vì vậy, tôi nhanh chóng nhờ Hidaka đọc và cho biết cảm tưởng, nhưng tiếc là lần này cũng không được tốt đẹp.

“Cảm giác như tiểu thuyết tình cảm tầm thường.” Đó là cảm tưởng của Hidaka. “Truyện về thiếu niên đem lòng yêu người phụ nữ lớn tuổi hơn mình nhiều đến mức phải đem chổi ra quét. Phải có thêm gì đó đặc biệt. Chưa kể nhân vật nữ quan trọng nhất cũng không ổn. Cảm giác không thực. Thấy rõ là tác giả chỉ tưởng tượng trong đầu.”

Phê bình cay nghiệt cũng chỉ đến như vậy. Tôi thực sự sốc, đặc biệt thất vọng với vế sau. Vì nguyên mẫu của nhân vật nữ mà Hidaka cho rằng cảm giác không thực không ai khác, chính là Hatsumi.

Tôi hỏi Hidaka phải chăng tôi không có năng lực để trở thành nhà văn chuyên nghiệp?

Cậu ấy suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Ừm, trường hợp của cậu, đã có nghề nghiệp ổn định rồi nên cần gì vội. Cứ viết như một sở thích, tự nhủ một lúc nào đó tác phẩm sẽ được in thành sách là được.”

Cách nói như vậy không thể gọi là an ủi. Dù là tác phẩm thứ hai nhưng bản thân tôi thấy nó không tệ. Tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc xem mình còn thiếu cái gì. “Anh hãy hăng hái lên.” Lúc này, cả câu nói dịu dàng của Hatsumi cũng không thể trở thành liều thuốc đặc hiệu.

Không biết có phải vì thiếu ngủ nhiều ngày do bị sốc không mà ngay sau đó, tôi đổ bệnh. Tôi bị cảm ngày càng nặng, cuối cùng rơi vào tình trạng ngủ mê man. Lúc này, tôi mới thấm thía cảnh sống độc thân. Thu người trong tấm chăn lạnh lẽo, nỗi buồn khổ bao bọc lấy tôi.

Nhưng hạnh phúc không tưởng đã đến với tôi vào chính lúc đó, chuyện này tôi đã nói với cảnh sát Kaga rồi nhỉ? Đúng vậy. Hatsumi đến tận nhà tôi để thăm bệnh. Khi nhìn thấy cô ấy qua mắt thần ở cửa, tôi cứ ngỡ do sốt cao mà đầu óc mình có vấn đề.

“Tôi nghe chồng nói anh bị cảm, phải nghỉ dạy.” Cô ấy nói vậy. Đúng là cách đó mấy ngày, cậu ấy có gọi điện đến và tôi đã nói mình đang nằm nhà vì bị cảm.

Hatsumi không để ý đến sự cảm kích và ngạc nhiên của tôi, vào bếp chuẩn bị đồ ăn. Cô ấy thậm chí đã mua sẵn nguyên vật liệu đem đến. Đầu óc tôi đờ đẫn. Đương nhiên, không phải vì cơn sốt.

Món xúp rau Hatsumi nấu cho tôi có hương vị thật đặc biệt. Không, thực sự mà nói thì tôi chẳng biết nó có hương vị gì. Việc cô ấy đến thăm tôi, nấu ăn cho tôi đã khiến tôi cảm thấy không thể hạnh phúc hơn.

Rốt cuộc, tôi đã nghỉ dạy ở trường một tuần. Cơ thể tôi vốn không khỏe mạnh từ trước, tôi rất khổ sở khi mỗi lần bị bệnh thì vô cùng khó lành. Nhưng lúc này đây, tôi thực sự biết ơn thể chất ốm yếu đó. Bởi vì nhờ nó mà Hatsumi đã đến thăm tôi những ba lần trong khoảng thời gian này. Lần thứ ba, tôi hỏi cô ấy rằng Hidaka bảo cô ấy đến hay sao.

“Em không nói với chồng về việc này.” Cô ấy trả lời.

“Tại sao?”

“Thì…” Cô ấy chỉ nói vậy rồi không nói gì thêm. Thay vào đó, cô ấy nhờ tôi thế này, “Anh Nonoguchi cũng giữ bí mật chuyện này giúp em được không?”

“Tôi thì không sao nhưng…”

Tôi rất muốn hỏi suy nghĩ của cô ấy nhưng không đủ cứng rắn nói gì hơn.

Sau khi khỏi hẳn, tôi muốn làm gì đó để cảm ơn cô ấy. Vì vậy, tôi quyết định mời cô ấy dùng bữa. Nếu tặng quà, có thể sẽ bị Hidaka phát hiện.

Hatsumi có vẻ do dự một chút nhưng cũng đồng ý. Cô ấy nói vừa đúng dịp có hôm Hidaka đi tìm tư liệu, vắng nhà, đề nghị tôi chọn ngày đó. Tôi không có lý do gì để từ chối.

Chúng tôi dùng bữa tại một tiệm trà có thức ăn nhẹ ở Roppongi. Và đêm đó, cô ấy đến nhà tôi.

Tôi đã giải thích với cảnh sát Kaga về mối quan hệ của chúng tôi là một phút nhất thời. Nay tôi xin phép đính chính ở đây. Chúng tôi yêu nhau từ tận đáy lòng, ít nhất, tình cảm của tôi dành cho cô ấy không hề lông bông. Như cảm giác gặp mặt cô ấy lần đầu tiên vậy, cô ấy là người phụ nữ định mệnh của tôi. Và có thể nói tình yêu nghiêm túc của chúng tôi bắt đầu từ đêm đó.

Nhưng sau khi trải qua thời gian điên cuồng, tôi được nghe một việc đáng ngạc nhiên từ Hatsumi. Đó là về Hidaka.

“Chồng em đang tìm cách bẫy anh Nonoguchi.” Cô ấy nói với vẻ buồn rầu.

“Ý em là sao?”

“Anh ấy đang muốn cản trở việc anh Nonoguchi trở thành nhà văn. Anh ấy muốn anh từ bỏ ý định đó.”

“Vì tiểu thuyết anh viết tệ quá à?”

“Không, không phải vậy. Em nghĩ ngược lại thì có. Có lẽ vì tác phẩm anh Nonoguchi viết hơn hẳn tiểu thuyết của anh ấy nên anh ấy ghen tị.”

“Sao có thể…”

“Ban đầu em cũng không hề nghĩ như vậy. Không, thật ra là không muốn nghĩ. Nhưng nếu vậy thì mới giải thích được những lời nói, hành động kì lạ của anh ấy.”

“Chuyện thế nào?”

“Là lúc anh Nonoguchi gửi tác phẩm đầu tiên đến. Ban đầu, chồng em không có ý định đọc nghiêm túc. Đến mức anh ấy còn nói đại loại như nếu đọc ba cái tiểu thuyết nhảm nhí của dân nghiệp dư thì cảm xúc của mình sẽ bị rối loạn. Anh ấy còn nói cứ đọc sơ sơ rồi nói lấy lệ cho xong chuyện.”

“Hả, chuyện là vậy sao?”

Vừa nghĩ trong bụng sao thật khác với những gì Hidaka nói, tôi vừa hỏi dồn.

“Nhưng bắt đầu đọc rồi thì chồng em như chìm vào tác phẩm. Em rất hiểu anh ấy. Anh ấy tính tình mau chán, chỉ cần cái gì buồn tẻ một chút là dẹp qua một bên ngay. Đằng này anh ấy say sưa đọc như vậy chứng tỏ đã bị hút vào thế giới trong tác phẩm của anh Nonoguchi.”

“Nhưng cậu ấy đã nói tác phẩm đó không ổn đối với dân chuyên.”

“Chính lúc đấy em đã cảm nhận được âm mưu của anh ấy. Trước đó, anh Nonoguchi nhiều lần gọi điện mà chồng em cứ nói dối là chưa đọc. Có lẽ lúc đó anh ấy đang nghĩ cách đối phó. Và chắc chắn kết luận của anh ấy là chê bai tác phẩm để anh từ bỏ ý định trở thành nhà văn. Em đã lấy làm lạ khi thấy anh ấy đọc tác phẩm của anh Nonoguchi say sưa như vậy mà lại nói không thú vị.”

“Chắc do anh là bạn thân từ nhỏ nên cậu ấy mới nhiệt tình đọc?”

Tôi không thể tin lời của cô ấy nên đã nói như vậy. Nhưng cô ấy thẳng thừng phủ định.

“Chồng em không phải người như vậy. Con người đấy không quan tâm bất kì điều gì ngoài việc của bản thân.”

Tôi đã phải rất băn khoăn trước câu khẳng định đó. Thật bất ngờ khi cô ấy nghĩ như vậy về người chồng đã đi đến kết hôn sau một hồi tình yêu say đắm.

Nhưng nghĩ lại, có lẽ chính vì tan vỡ ảo tưởng với chồng như vậy, cô ấy mới ngả về phía tôi. Nghĩ thế, tâm trạng của tôi hơi phức tạp.

Ngoài ra, Hatsumi còn nói cho tôi biết Hidaka đang giậm chân tại chỗ trong việc sáng tác và rất sốt ruột. Cô ấy nói Hidaka không nghĩ ra được đề tài, không biết viết gì, đang trên bờ vực đánh mất tự tin. Chính vì vậy, cậu ấy mới ghen tị với một người nghiệp dư lại cứ liên tục có sáng tác mới là tôi.

“Tóm lại, anh Nonoguchi đừng trao đổi với chồng em về tác phẩm nữa. Anh nên tìm người nào giúp anh nghiêm túc hơn.”

“Nhưng nếu Hidaka không muốn cho anh ra mắt thì chẳng thà nói thẳng anh hãy từ bỏ con đường đó đi, không phải sao? Dù gì cậu ấy cũng đã đọc tác phẩm thứ hai của anh…”

“Anh Nonoguchi không biết con người của chồng em. Chắc chắn anh ấy không nói rõ là để phòng ngừa anh Nonoguchi đi nhờ người khác. Anh ấy kéo dài thời gian, làm cho anh có hi vọng vậy thôi chứ không hề có ý giới thiệu cho nhà xuất bản.” Hatsumi nói với giọng điệu nghiêm khắc không giống cô ấy.

Tôi không thể tin được Hidaka lại giấu trong lòng một ác ý như vậy. Nhưng cũng không nghĩ Hatsumi lại nói năng lung tung.

Tôi bảo trước mắt để theo dõi sự tình thế nào đã. Hatsumi có vẻ sốt ruột trước thái độ đó của tôi.

Tuy nhiên, số lần tôi đến nhà Hidaka sau đó giảm đi là một sự thật. Thật lòng mà nói, tôi sợ phải giáp mặt với Hatsumi trước mặt Hidaka hơn là vì không còn tin tưởng Hidaka. Tôi không tự tin rằng mình có thể vờ như không có gì thay đổi khi nhìn thấy cô ấy. Hidaka là người nhạy bén. Chắc chắn cậu ấy sẽ nhận ra khi có sự thay đổi trong ánh mắt của tôi dành cho cô ấy.

Nhưng tôi thật không chịu đựng nổi khi không được gặp cô ấy mấy ngày liền. Mà gặp nhau bên ngoài thì quá nguy hiểm. Sau khi âm thầm bàn bạc, chúng tôi quyết định Hatsumi sẽ đến nhà tôi. Tôi nghĩ cảnh sát Kaga sẽ hiểu, chung cư tôi ở vắng người qua lại, hầu như không lo bị hàng xóm bắt gặp khi cô ấy lui tới. Với lại, giả sử bị bắt gặp đi nữa, cũng không ai biết mặt cô ấy nên không lo có lời đồn đãi.

Lựa những lúc Hidaka ra ngoài, Hatsumi đến nhà tôi. Cô ấy không ngủ lại nhưng nhiều lần nấu cơm và cùng nhau ăn tối. Những lúc như vậy, cô ấy luôn đeo chiếc tạp dề yêu thích của mình. Đúng vậy. Đó là chiếc tạp dề các anh đã tìm được. Mỗi khi ngắm nhìn cô ấy đeo tạp dề đứng trong bếp, tôi cứ có cảm giác mình thực sự đang có một gia đình mới.

Nhưng ở bên nhau càng hạnh phúc bao nhiêu thì khi chia tay càng đau khổ bấy nhiêu. Mỗi lần đến giờ cô ấy phải ra về, cả hai chúng tôi đều im lặng, tiếc nuối nhìn kim đồng hồ.

Hai, ba ngày thôi cũng được, phải chi chúng tôi có được khoảng thời gian chỉ hai người với nhau thì tuyệt vời biết bao. Chúng tôi thường nói với nhau như vậy. Biết rằng không thể, nhưng vẫn theo đuổi mộng tưởng đầy ma lực.

Và có lần, cơ hội để thực hiện điều đó tìm đến. Hidaka sẽ đi Mỹ công tác một tuần với biên tập viên nên Hatsumi ở nhà một mình.

Tôi đã nghĩ cơ hội thế này sẽ không đến lần thứ hai. Tôi hào hứng nói với Hatsumi về việc chúng tôi sẽ sử dụng khoảng thời gian chỉ có hai người như thế nào. Và cuối cùng chúng tôi quyết định đi du lịch Okinawa, đã đến công ty du lịch đăng kí, thậm chí đã trả tiền. Cho dù chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng có thể cùng đi với tư cách vợ chồng là một việc như trong mơ đối với chúng tôi.

Nhưng rốt cuộc, có thể nói đây là đỉnh điểm hạnh phúc của chúng tôi. Như cậu đã biết, chuyến du lịch Okinawa không thành. Do chuyến đi Mỹ của Hidaka bị hủy. Nghe đâu chuyến đi vốn là vì kế hoạch của một tờ tạp chí nào đó, nhưng ngay trước ngày lên đường kế hoạch bị dừng lại. Tôi không rõ cụ thể thế nào. Nghe nói Hidaka rất thất vọng nhưng chắc chắn không thể bằng được sự thất vọng của chúng tôi.

Vì bị lấy đi những ngày trong mộng đó nên cảm xúc muốn ở bên Hatsumi của tôi càng mạnh mẽ. Vừa mới gặp nhau, tạm biệt cái là lại muốn gặp ngay.

Thế nhưng số lần cô ấy đến chỗ tôi giảm hẳn từ một dạo. Khi nghe lý do, tôi xanh mặt vì lo lắng. Hatsumi nói có lẽ Hidaka đã nhận ra quan hệ giữa hai chúng tôi. Và cô ấy đã nói những lời mà tôi lo sợ hơn cả. Đó là đã đến lúc chúng tôi chia tay.

“Nếu biết được quan hệ của chúng ta, chồng em chắc chắn sẽ trả thù. Em không muốn làm phiền anh.”

“Anh không quan tâm. Nhưng…”

Nhưng tôi không thể làm cô ấy đau khổ. Với tính cách của Hidaka, cậu ta sẽ không dễ dàng đóng dấu vào đơn ly hôn. Có điều, tôi không đành lòng chia tay cô ấy chỉ vì như vậy.

Không biết tôi đã trăn trở biết bao ngày sau đó. Tôi quên cả nghề giáo của mình để nghĩ biện pháp. Và cuối cùng tôi đã quyết định.

Chắc cậu đã hiểu. Mà không, cảnh sát Kaga đã suy luận ra rồi nên không cần phải xác nhận nữa. Tôi quyết tâm giết Hidaka.

Có lẽ khi viết trơn tru, mạch lạc thế này sẽ khiến mọi người có ấn tượng kì dị. Nhưng trên thực tế, tôi cũng không hề do dự mà rất dứt khoát đi đến quyết định này. Nói trắng ra, từ trước khi sự thể thành ra thế này, tôi đã mong Hidaka chết quách đi. Tôi không chấp nhận được việc Hidaka chiếm Hatsumi làm của riêng. Con người ta thật ích kỉ nhỉ. Tôi mới là người chen ngang vậy mà lại nghĩ như thế. Tóm lại vì lý do đấy, tôi đã từng nghĩ đến việc thà rằng mình tự tay giết Hidaka.

Đương nhiên, Hatsumi kịch liệt phản đối kế hoạch đó của tôi. Cô ấy đã khóc lóc, khuyên tôi không được phạm vào tội ác tày trời như thế. Nhưng những giọt nước mắt đó chỉ khiến tôi thêm điên cuồng. Suy nghĩ chỉ còn cách giết Hidaka ngày càng trở nên mạnh mẽ.

“Em không cần nghĩ ngợi gì cả. Đây là việc anh tự mình quyết định. Nếu thất bại, và nếu bị cảnh sát bắt đi chăng nữa, anh nhất định sẽ không để em bị phiền hà.” Tôi đã nói với cô ấy như vậy. Cậu có nói tôi đã đánh mất sự bình tĩnh và năng lực phán đoán, tôi cũng không có lời nào phản bác.

Không biết có phải vì đã hiểu ra quyết tâm đầy cứng rắn của tôi hay vì thấy rõ không còn cách nào khác để hai chúng tôi đến với nhau mà cuối cùng, Hatsumi cũng quyết tâm. Và cô ấy thậm chí còn nói sẽ giúp tôi. Tôi không muốn để cô ấy gặp nguy hiểm, nhưng cô ấy cũng tỏ thái độ mạnh mẽ không muốn để tôi phạm tội một mình.

Và như thế, chúng tôi cùng nhau lên kế hoạch giết Hidaka. Nói là kế hoạch nhưng không có gì phức tạp. Chúng tôi dự tính dàn cảnh bị trộm.

Và ngày 13 tháng Mười hai đó đã đến.

Nửa đêm, tôi đột nhập vào vườn nhà Hidaka. Trang phục trên người tôi lúc đó như thế nào, hẳn cảnh sát Kaga đã biết. Vâng, quần đen, áo bu dông đen. Lẽ ra tôi phải bịt mặt mới đúng. Nếu làm vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện sau đấy. Nhưng lúc đó tôi đã không nghĩ đến việc bịt mặt.

Đèn phòng làm việc của Hidaka đã tắt. Tôi rón rén đặt tay vào cửa sổ, đẩy sang ngang, cửa sổ không khóa nên mở ra một cách dễ dàng. Tôi nín thở leo vào phòng.

Tôi thấy Hidaka đang nằm trên ghế sofa đặt ở góc phòng. Cậu ấy nằm ngửa, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.

Tôi đã được Hatsumi xác nhận đêm đó Hidaka sẽ ở suốt trong phòng làm việc vì hôm sau là hạn chót nộp bản thảo. Vì vậy, tôi mới chọn đêm đó.

Cũng cần giải thích lý do tại sao cậu ấy có việc cần giải quyết mà vẫn ngủ say. Đó là do Hatsumi đã cho thuốc ngủ vào cơm tối. Chúng tôi đã suy tính đây là loại thuốc ngủ Hidaka thỉnh thoảng dùng, nên nếu có giải phẫu tử thi cũng không bị nghi ngờ. Quan sát trạng thái của Hidaka, tôi xác nhận mọi việc diễn ra đúng kế hoạch. Có lẽ cậu ấy định làm việc nhưng không thể thắng nổi cơn buồn ngủ nên đã nằm ra sofa. Hatsumi đã kiểm tra rồi mới tắt đèn, mở sẵn chốt cửa sổ.

Sau đó, tôi chỉ việc hành động. Tôi run rẩy rút hung khí từ túi áo bu dông ra. Đúng, là con dao đó.

Thật lòng mà nói, tôi muốn chọn cách siết cổ. Đâm bằng dao, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy sợ. Nhưng tôi nghĩ để dàn cảnh bị trộm cho giống thì dùng dao tốt hơn. Vì không lý nào một kẻ định cướp của lại không chuẩn bị hẳn một thứ hung khí cho ra hồn.

Tôi không biết nên đâm vào đâu thì chắc chắn nhất. Rồi nghĩ tóm lại cứ nhằm vào ngực mà đâm. Lúc đó, tôi tháo găng tay đã đeo trước đó để cầm cán dao cho chắc. Tôi nghĩ bụng để xóa dấu vân tay sau cũng được. Và tôi nắm chặt con dao bằng cả hai tay, giơ cao lên đầu.

Đúng lúc đó, một chuyện không thể nào tin được đã xảy ra.

Hidaka mở choàng mắt.

Toàn thân và cả đầu óc tôi như đông cứng. Tôi không nhúc nhích nổi đôi tay cầm dao đã giơ lên cao, cũng không thốt ra được lời nào.

Trái với tình trạng cứng đờ của tôi, Hidaka nhanh chóng ra tay. Khi định thần thì tôi đã bị cậu ấy đè xuống. Con dao cũng đã rời khỏi tay tôi. Tôi không khỏi nhớ đến việc từ nhỏ cậu ấy đã có thần kinh vận động xuất sắc hơn hẳn tôi.

“Cậu có ý gì? Sao lại muốn giết tôi?” Hidaka hỏi. Tôi nhất quyết không trả lời.

Cuối cùng, cậu ấy lớn tiếng gọi Hatsumi. Chẳng bao lâu sau, cô ấy bước vào phòng với gương mặt tái nhợt. Có vẻ cô ấy đã biết ngay chuyện gì xảy ra khi nghe tiếng của Hidaka.

“Gọi cảnh sát đi. Mưu sát bất thành.” Hidaka nói.

Nhưng Hatsumi không nhúc nhích.

“Sao vậy, gọi điện mau lên? Đừng có chần chừ!”

“Anh… người đó là… anh Nonoguchi đấy.”

“Tôi biết. Nhưng đó không phải là lý do để bỏ qua chuyện này. Tên này định giết tôi đấy.”

“Anh, thật ra…”

Có vẻ Hatsumi định thú nhận mình cũng là đồng phạm. Nhưng, Hidaka đã chặn lại.

“Cô đừng nói những chuyện dư thừa.”

Từ câu nói đó tôi đã hiểu ra sự tình. Hidaka đã biết kế hoạch của chúng tôi và giả vờ ngủ, chờ tôi ra tay.

“Này, Nonoguchi!” Cậu ta vừa đè mặt tôi vừa nói. “Có biết luật phòng chống trộm cắp không? Trong đó có viết về phòng vệ chính đáng đấy. Theo đó, nếu lỡ tay giết chết người đột nhập với mục đích phạm tội cũng không bị xét tội. Không thấy tình trạng bây giờ đúng y như vậy sao? Tức là tôi có giết cậu cũng chẳng bị ai nói gì cả.”

Cơ thể tôi run bần bật trước giọng điệu tàn nhẫn đó. Tôi không nghĩ cậu ta sẽ giết tôi, nhưng tôi biết, rồi cậu ta cũng sẽ ra tay trả thù tương xứng.

“Mà thôi, tôi bỏ qua. Tôi cũng chẳng thích thú gì đâu. Nếu vậy thì chỉ còn cách báo cảnh sát, nhưng…” Lúc này, cậu ta liếc nhìn Hatsumi, cười khểnh và chuyển cặp mắt sắc bén đó sang tôi. “Có làm thế tôi cũng chẳng được lợi lộc gì. Lý do cậu muốn giết tôi sao cũng được, với lại, cậu vào tù thì đời tôi cũng chẳng có gì thay đổi.”

Tôi hoàn toàn không hiểu cậu ta muốn nói gì. Chính vì vậy càng thấy rờn rợn.

Cuối cùng cậu ta cũng nới lỏng, thả tôi ra rồi dùng cái khăn có sẵn bên cạnh nhặt con dao bị đánh rơi lên, quấn lại.

“Vui lên đi, hôm nay tôi tha cho cậu. Mau trốn về từ cửa sổ đi.”

Tôi kinh ngạc nhìn mặt Hidaka. Cậu ta cười nhăn nhở.

“Gì vậy? Cái vẻ mặt kinh ngạc đó. Còn không mau đi trước khi tôi thay đổi ý định.”

“Cậu tính làm gì?” Tôi hỏi. Giọng tôi run run thật thảm hại.

“Bây giờ cậu có biết chuyện đấy cũng chẳng ích gì. Thôi, mau đi đi. Nhưng…” Cậu ta cho tôi xem con dao đang cầm trên tay. “Tôi giữ cái này làm vật chứng.”

Tôi đã nghĩ liệu con dao này có thể dùng làm vật chứng không? Dù đúng là có dấu vân tay của tôi trên đó.

Thế là Hidaka lên tiếng như thể đọc được suy nghĩ đó của tôi.

“Đừng quên. Chứng cứ không chỉ có cái này. Còn một thứ khiến cậu nhất định không thể chối tội. Rồi tôi sẽ cho cậu xem.”

Lúc đấy tôi đã không thể nghĩ ra đó là cái gì. Tôi nhìn Hatsumi. Mặt cô ấy trắng bệch, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu. Tôi chưa từng thấy khuôn mặt người nào buồn bã đến vậy. Không, cả về sau cũng không thấy.

Tôi ra về mà không tài nào biết được Hidaka đang nghĩ gì. Không biết bao nhiêu lần tôi đã nghĩ hay cứ thế mà biến mất đi đâu đó. Tôi không làm vậy vì còn bận tâm về Hatsumi.

Sau sự kiện đấy, tôi sống run sợ mỗi ngày. Không lý nào Hidaka lại không trả thù. Không biết chuyện đó sẽ hiện ra với hình thức như thế nào càng khiến tôi sợ hãi hơn.

Đương nhiên tôi không đến nhà Hidaka, cũng không gặp Hatsumi. Nhưng có điện thoại mấy lần.

“Anh ấy hoàn toàn không nhắc gì về chuyện đêm đó. Như thể đã quên mất rồi vậy.”

Tuy cô ấy nói vậy nhưng chắc chắn không có chuyện cậu ta đã quên. Tôi càng thấy rợn người hơn khi nghe nói cậu ta không nhắc đến chuyện đó.

Mấy tháng sau tôi mới biết được đòn trả thù của cậu ta. Tôi biết điều đó ở tiệm sách. Chắc cảnh sát Kaga đã hiểu. Đúng vậy. Tác phẩm mới của Hidaka, Đốm lửa không cháy đã được xuất bản. Đó chính là phần sửa lại từ tiểu thuyết đầu tiên Đốm lửa tròn tôi gửi cậu ta xem.

Tôi cứ ngỡ mình đang nằm mơ thấy ác mộng. Thật không thể nào tin được, không, tôi không muốn tin.

Nghĩ kĩ, có lẽ không có đòn trả thù nào tàn độc hơn thế. Ít nhất, với một người đang muốn trở thành nhà văn như tôi thì đau đớn đến nỗi tưởng như trái tim đã bị xé thành từng mảnh. Có thể nói đó là đòn trả thù tàn nhẫn đáng kinh ngạc mà chỉ Hidaka mới nghĩ ra được.

Với nhà văn, tác phẩm như phân thân của họ. Nói dễ hiểu nhất thì tác phẩm là đứa con. Và tác giả cũng yêu tác phẩm mình tạo nên như bất kì cha mẹ nào trên cõi đời này yêu con cái mình.

Hidaka đã cướp đi tác phẩm đó. Một khi cậu ta đã công bố bằng cái tên của mình thì Đốm lửa không cháy sẽ mãi mãi lưu lại trên văn đàn và trong kí ức của bao người là tác phẩm của Hidaka Kunihiko. Để chống lại điều đó, tôi chỉ còn cách lên tiếng phản đối. Và Hidaka hiểu rõ nhất định tôi sẽ không làm vậy.

Đúng vậy. Dù có lãnh một đòn như vậy, tôi cũng chỉ có thể im lặng mà thôi. Nếu tôi phàn nàn với Hidaka, chắc chắn sẽ bị phản pháo thế này.

“Nếu không muốn vào tù thì hãy im lặng đi.”

Nói cách khác, một khi tố cáo việc Hidaka ăn cắp tác phẩm của mình, tôi cũng sẽ phải thú nhận đã đột nhập vào nhà và định giết cậu ta.

Tôi đã nhiều lần định đến sở cảnh sát để tự thú, đồng thời vạch trần Đốm lửa không cháy là tác phẩm đạo văn Đốm lửa tròn của tôi. Thậm chí trên thực tế, tôi đã từng cầm điện thoại lên để gọi điện cho cảnh sát khu vực.

Nhưng rốt cuộc, tôi đã không thể gọi điện. Đương nhiên tôi sợ mình bị bắt với tội giết người không thành. Nhưng hơn cả là sợ Hatsumi cũng sẽ bị bắt với tư cách đồng phạm. Cảnh sát Nhật rất xuất sắc, nên dù tôi khăng khăng nói rằng chỉ mình tôi làm, họ cũng sẽ chứng minh được nếu không có sự giúp đỡ của cô ấy, tôi khó mà phạm tội. Không, trước đó chắc chắn Hidaka sẽ không bỏ qua cho cô ấy. Dù thế nào đi nữa, hầu như không có hi vọng cô ấy không bị kết tội. Tôi đã sống trong những ngày tuyệt vọng nhưng vẫn không muốn Hatsumi gặp bất hạnh. Cách viết này có lẽ sẽ khiến cảnh sát Kaga cười nhạo nhỉ? Rằng còn ra vẻ gì nữa. Đúng, tôi nghĩ có lẽ khi đó tôi có khuynh hướng yêu bản thân. Nhưng cậu có thể nghĩ giùm tôi rằng nếu tôi không tự yêu mình, làm sao tôi có thể sống qua những ngày khổ sở đó?

Lúc này đây, hình như Hatsumi cũng không tìm ra được lời nào để an ủi tôi. Tuy cô ấy lén Hidaka gọi điện cho tôi nhưng ngoài sự im lặng khó xử, những gì truyền qua đường dây điện thoại chỉ là mấy lời vu vơ u uẩn đến đáng buồn.

“Em không ngờ con người đó lại làm chuyện tồi tệ như vậy. Lấy tác phẩm của anh…”

“Chịu thôi. Chẳng thể làm gì cả.”

“Em thật có lỗi với anh…”

“Không phải tại em. Tất cả do anh quá ngu ngốc. Tự làm tự chịu thôi.”

Đại khái như vậy. Nói chuyện với người mình yêu mà lòng chẳng thấy vui, cũng không thấy tương lai có hi vọng gì. Chỉ có tâm trạng là ngày càng sa sút thê thảm.

Mỉa mai thay, Đốm lửa không cháy được đánh giá cao. Mỗi lần thấy cuốn sách ấy được báo chí đề cập đến, trái tim tôi như bị cào xé. Tác phẩm được khen ngợi thì tôi rất vui. Nhưng ngay sau đó, tôi quay trở lại hiện thực. Thứ được tán dương không phải là tác phẩm của tôi, mà là tác phẩm của Hidaka.

Và cuối cùng, cậu ta không chỉ trở thành đề tài được bàn tán mà còn được một giải thưởng văn học đầy quyền lực. Chắc cậu cũng hiểu được sự tiếc nuối của tôi mỗi lần nhìn thấy cậu ta hãnh diện trên báo chí. Nhiều ngày liên tục, tôi không ngủ được.

Khi tôi đang sống những ngày dằn vặt như vậy thì chuyện xảy ra vào một ngày nọ. Tiếng chuông cửa reo. Nhìn qua mắt thần ở cửa, tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Bởi người đang đứng đó là Hidaka Kunihiko. Kể từ ngày đột nhập nhà cậu ta, giờ tôi mới lại gặp ở ngoài đời. Trong khoảnh khắc, tôi đã định vờ như không có nhà. Bị cướp tác phẩm, tôi căm hận vô cùng nhưng vẫn cảm thấy mình thua cậu ta.

Tôi nghĩ có trốn cũng chẳng giải quyết được gì nên mở cửa. Hidaka cười nhạt đứng đó.

“Ngủ à?” Cậu ta hỏi. Có lẽ do thấy tôi mặc pyjama. Hôm đó là chủ nhật.

“Không, đang thức.”

“Vậy à? Cũng mong là không làm phiền cậu lúc ngủ.” Nói vậy rồi cậu ta làm điệu bộ như dòm ngó bên trong phòng. “Gặp chút được không? Tôi có chuyện muốn nói.”

“Cũng được, nhưng phòng ốc không được sạch sẽ lắm.”

“Không sao. Tôi cũng không định rủ chụp hình tạp chí.”

Không biết có phải do nổi tiếng rồi nên cơ hội được chụp hình nhiều lên mà cậu ta nói đùa như vậy không.

“Với lại…” Cậu ta nhìn tôi. “Chẳng phải cậu cũng có nhiều chuyện muốn nói với tôi sao?”

Tôi im lặng.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên ghế sofa ở phòng khách. Hidaka chăm chú nhìn khắp phòng. Tôi cũng lo không biết còn dấu vết gì của Hatsumi không nên hơi sốt ruột. Tạp dề của Hatsumi tôi đã giặt sạch và cất vào tủ.

“Ở một mình mà cũng ngăn nắp đấy chứ?” Một lúc sau, cậu ta nói.

“Vậy sao?”

“Có ai đó đến dọn dẹp giúp à?”

Tôi vô thức nhìn thẳng mặt Hidaka khi nghe câu nói đó. Cậu ta vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt trên môi. Rõ ràng là đang mỉa mai chuyện của tôi và Hatsumi.

“Chuyện muốn nói là gì?” Không chịu nổi cơn khó thở, tôi nói trước.

“Chà, đừng nóng.” Cậu ta hút thuốc và nói về vụ án tham nhũng của một chính trị gia đang là đề tài bàn tán thời gian ấy. Như thể câu giờ để chọc tức tôi và lấy đó làm vui.

Cuối cùng khi tôi sắp đến giới hạn chịu đựng, định gào lên thì cậu ta nói với vẻ tiện thế đang nói chuyện thiên hạ. “Mà này, Đốm lửa không cháy á…”

Bất giác tôi duỗi thẳng lưng. Và chờ những lời nói phát ra từ miệng Hidaka.

“Tuy nói là ngẫu nhiên nhưng có lẽ tôi nên xin lỗi cậu về việc nó lỡ giống với tác phẩm của cậu. Cái tựa là gì nhỉ, tác phẩm đó đó, Đốm lửa tròn… Đúng là cái tựa đó.”

Tôi như không tin vào mắt mình khi nhìn bản mặt thản nhiên của Hidaka lúc nói những lời đấy. Ngẫu nhiên ư? Lỡ giống sao? Nếu thế mà không gọi là đạo văn thì xóa luôn cái từ đó khỏi từ điển đi! Tôi hết sức dằn lòng, không nói ra những lời đó.

Cậu ta tiếp tục nói.

“Nhưng đúng là có những điểm không thể gọi là ngẫu nhiên đơn thuần được. Không thể phủ nhận là tôi đã chịu ảnh hưởng ít nhiều vì lỡ đọc tác phẩm của cậu khi đang tập trung viết Đốm lửa không cháy. Có lẽ có những phần đã ăn sâu trong tiềm thức và hiện lên tác phẩm. Nghe nói mấy nhà soạn nhạc cũng thường vậy. Bản thân không có ý định đó nhưng kết quả lại tạo ra một ca khúc giống với ca khúc đã tồn tại.”

Tôi chẳng nói lời nào, nghe cậu ta lảm nhảm. Tôi lấy làm ngạc nhiên, con người này nghĩ rằng có thể thuyết phục tôi bằng những lời lẽ như vậy thật sao?

“Mà thôi, lần này may mà cậu không khiếu nại gì. Có lẽ suy cho cùng cũng vì chúng ta không phải những người xa lạ, mà đã xây dựng được mối quan hệ gắn bó cho đến nay. Cậu không có những hành vi kích động, mà có thái độ chín chắn như vậy, đối với hai chúng ta đều tốt đẹp.”

Tôi nghĩ tóm lại chuyện cậu ta muốn nói là như thế này, “Cậu không gây ầm ĩ là rất đúng đắn, và từ nay cũng biết điều mà giữ im lặng về chuyện này đi, làm vậy thì tôi cũng không nói gì về vụ giết người bất thành.”

Thế nhưng, ngay sau đó Hidaka đã nói một việc mơ hồ.

“Còn bây giờ, vào vấn đề chính đây.” Cậu ta ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào mặt tôi. “Tác phẩm Đốm lửa không cháy đã ra đời dưới nhiều yếu tố như vậy. Và tác phẩm đó đã được nhiều người đón nhận, đạt cả giải thưởng văn học. Vậy nên tôi cảm thấy để thành công này trở thành một sự ngẫu nhiên chỉ có một lần thì thật vô cùng đáng tiếc.”

Tôi mặt cắt không còn giọt máu. Hidaka lại muốn tiếp tục làm điều tương tự. Cậu ta đang lên kế hoạch coi tác phẩm của tôi làm bản nháp rồi viết ra tác phẩm mới, như đã viết lại Đốm lửa tròn và công bố là Đốm lửa không cháy. Nói mới nhớ, tôi còn gửi cậu ta một tiểu thuyết nữa.

“Lần này định đạo cuốn kia à?” Tôi nói.

Hidaka nhăn mặt.

“Không ngờ cậu lại dùng từ ngữ như thế. Đạo gì chứ.”

“Ở đây chẳng ai nghe thấy, có sao đâu. Dù có nói vòng vo thế nào đi nữa thì đạo là đạo thôi.”

Nhưng cậu ta hoàn toàn bình thản, nói mà chẳng buồn thay đổi sắc mặt.

“Xem ra cậu không hiểu rõ đạo văn