← Quay lại trang sách

Chương 6: QUÁ KHỨ (1) Ghi chép của Kaga Kyoichiro

Ngày 14 tháng Năm, tôi đến trường trung học cơ sở số ba của tỉnh, nơi Nonoguchi dạy học đến tháng Ba vừa rồi. Vừa đúng giờ tan học nên rất đông học sinh ùa ra cổng trường để về nhà. Nơi sân vận động, nhóm nam sinh có lẽ của câu lạc bộ điền kinh đang dùng cào để san đất cho bằng phẳng.

Sau khi xưng danh ở văn phòng, tôi xin phép được gặp mặt những giáo viên đã từng thân thiết với Nonoguchi. Cô nhân viên văn phòng bàn bạc với cấp trên và chạy đi liên lạc với phòng giáo vụ. Mất nhiều thời gian hơn so với dự tính nên tôi khá sốt ruột, nhưng tôi nhớ ra trường học là nơi như vậy. Sau khi bị bắt chờ gần hai mươi phút, cuối cùng tôi được mời đến phòng tiếp khách.

Thầy hiệu trưởng dáng người nhỏ thó tên Eto và một thầy dạy Văn tên Fujiwara đến gặp tôi. Có lẽ thầy hiệu trưởng cùng đến để theo dõi thầy Fujiwara có nói năng lung tung không.

Trước tiên, tôi hỏi xem hai người có biết vụ án Hidaka Kunihiko bị giết hại không. Cả hai đều trả lời biết rõ. Họ biết cả việc Nonoguchi là tác giả ma của Hidaka và động cơ giết người là từ những tranh cãi liên quan đến việc đó. Thậm chí họ có vẻ còn muốn biết thêm thông tin từ tôi.

Khi tôi hỏi họ có biết manh mối gì về việc Nonoguchi viết thay không thì thầy Fujiwara có chút ngại ngần nói.

“Tôi biết anh ta viết tiểu thuyết, cũng từng đọc qua tạp chí nhi đồng có đăng tác phẩm của anh ta. Nhưng có nằm mơ cũng không nghĩ anh ta là tác giả ma, lại còn viết thay nhà văn nổi tiếng nữa.”

“Thầy có từng thấy lúc Nonoguchi viết tiểu thuyết không?”

“Không. Anh ta có công việc của giáo viên ở trường mà, nên chắc viết sau khi về nhà hoặc ngày nghỉ.”

“Vậy là công việc của Nonoguchi lúc làm thầy giáo nhẹ nhàng đến mức có thể viết truyện?”

“Không, công việc của anh ta chắc chắn không thể nói là thoải mái đâu. Có điều anh ta thường về sớm. Đặc biệt từ mùa thu năm ngoái. Với lại, anh ta thường khôn khéo lảng tránh những việc linh tinh liên quan đến các hoạt động của trường. Tôi không rõ tên bệnh nhưng mọi người đều biết anh ta bị bệnh nên cũng bỏ qua. Mà thực tế thì ra anh ta làm vậy để có thời gian viết tiểu thuyết cho Hidaka Kunihiko nhỉ? Thật là một chuyện đáng kinh ngạc.”

“Thầy nói anh ta thường về sớm từ mùa thu năm ngoái, vậy cụ thể có gì ghi chép lại việc đó không?”

“Sao ta, ở trường không có máy chấm công. Nhưng chính xác là từ mùa thu năm ngoái mà. Giáo viên môn Quốc ngữ thường tập hợp khoảng hai tuần một lần nhưng từ dạo đó, anh ta không tham gia nữa.”

“Trước đấy thì không như vậy?”

“Tuy không phải là người nhiệt tình trong công việc, nhưng trước đấy anh ta vẫn tham gia.”

Sau đó tôi thử hỏi về tính cách của Nonoguchi Osamu.

“Một người kiệm lời, không biết đang nghĩ gì trong lòng. Lúc nào cũng mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng giờ nghĩ lại, hẳn anh ta cũng khổ tâm lắm nhỉ. Tôi nghĩ bản chất không phải là người xấu. Tôi có cảm giác hiểu được bị đối xử như vậy thì cũng có lúc tức nước vỡ bờ mà làm ra chuyện lầm lỡ. Tôi cũng thích và từng đọc mấy tiểu thuyết của Hidaka Kunihiko, nhưng khi nghĩ đó thật ra là Nonoguchi viết thì lại cảm thấy khác hẳn.”

Tôi nói lời cảm ơn và ra về.

Trên đường từ trường cấp hai về có một tiệm văn phòng phẩm lớn. Tôi vào đó, cho nữ nhân viên thu ngân xem hình Nonoguchi Osamu và hỏi người khách này một năm nay có đến tiệm không.

Cô nhân viên trả lời có vẻ đã từng thấy qua nhưng không nhớ chắc lắm.

Ngày 15 tháng Năm, tôi đi gặp Hidaka Rie. Từ một tuần trước, cô ấy đã chuyển sang sống tại một căn hộ ở Yokohama. Khi tôi liên lạc, giọng nói cô ấy vô cùng u uất. Có lẽ cô ấy chuyển nhà vì không muốn bị nhắc đến vụ án nên đây là chuyện đương nhiên. Nhưng dù vậy cô ấy vẫn chịu gặp tôi, chắc vì tôi là cảnh sát, không phải giới truyền thông.

Chúng tôi hẹn gặp nhau ở một quán nước trong trung tâm mua sắm gần căn hộ. Cô ấy lo ngại con mắt của giới truyền thông nên không muốn tôi đến nhà.

Quán nước ở bên cạnh một cửa hàng thời trang đang có đợt khuyến mãi. Từ ngoài không thể thấy mặt khách, lại ồn ào vừa đủ nên rất lý tưởng để nói những chuyện không muốn người khác nghe. Chúng tôi ngồi đối diện nhau tại một bàn trong góc tiệm.

Đầu tiên, tôi hỏi thăm cô ấy có gì thay đổi không. Hidaka Rie cười đau khổ trước câu hỏi đó.

“Không có gì thay đổi, tôi vẫn sống những ngày không được thoải mái cho lắm. Chỉ mong xung quanh sớm yên lặng cho tôi được nhờ.”

“Dính đến vụ án hình sự là vậy mà, đành chịu xáo trộn một thời gian.”

Tôi nói vậy nhưng xem ra không an ủi được cô ấy. Cô ấy lắc đầu, bực tức mà nói liến thoắng.

“Người ta ý thức được đây là vụ án hình sự và chúng tôi là người bị hại được bao nhiêu chứ? Họ làm như scandal của nghệ sĩ, chưa kể còn nói như thể chúng tôi mới là kẻ xấu.”

Về điều này thì không thể phủ nhận. Quả thật, truyền hình, tạp chí, hết thảy đều nhấn mạnh việc Hidaka đánh cắp tác phẩm của bạn thân hơn là việc anh ta bị giết. Ngoài ra, khi chuyện có liên quan đến việc ngoại tình của người vợ trước, thì đương nhiên là cả những phóng viên mảng giải trí thường chẳng bao giờ dính dáng đến văn đàn cũng vui mừng bay đến lấy tin.

“Chị không nên quan tâm đến giới truyền thông.”

“Đương nhiên tôi sẽ bơ họ, không thì sao mà chịu nổi. Nhưng mỉa mai thay, không chỉ có giới truyền thông phiền phức.”

“Đã có chuyện gì à?”

“Vâng, đủ chuyện. Điện thoại và thư quấy rối tới tấp. Mà không biết họ tìm hiểu thế nào lại lần ra nhà mẹ đẻ tôi. Chắc nhờ truyền thông mà họ biết tôi không còn sống ở nhà chồng nữa.”

Chuyện này có thể xảy ra.

“Chị đã báo cảnh sát chưa?”

“Cũng có báo rồi. Nhưng mấy chuyện này, đâu phải báo cảnh sát là giải quyết được đúng không?”

Cô ấy nói đúng, nhưng tôi không thể nói ra.

“Nội dung điện thoại, thư từ chủ yếu là thế nào?”

“Cũng đủ thứ. Nào là đòi trả lại tiền nhuận bút, rồi có người còn gửi cả thùng sách của chồng tôi cùng với lá thư có nội dung kiểu đã ủng hộ mà bị phản bội. Còn cả thư kêu gào trả lại giải thưởng văn học cũng nhiều.”

“Tôi hiểu rồi.”

Tôi đoán rất ít khả năng tất cả những người quấy rối đó thật là người hâm mộ của Hidaka Kunihiko hay là những người yêu văn học thực sự. Không, ngược lại, có lẽ hầu hết bọn họ trước đó thậm chí còn không biết đến cái tên Hidaka Kunihiko. Đó là loại người tìm đến vui sướng bằng cách gây khó chịu cho người khác, lúc nào cũng giương mắt tìm kiếm cơ hội như vậy ở đâu đó. Do vậy với họ, đối phương là ai cũng được.

Khi nghe tôi nói vậy, Hidaka Rie cũng gật đầu như đồng cảm.

“Mỉa mai là nghe nói sách của chồng tôi lại bán rất chạy. Chắc cũng lại cái lũ hóng chuyện.”

“Đời có nhiều loại người mà.”

Tôi cũng biết chuyện sách của Hidaka Kunihiko đang bán chạy. Nhưng phần hiện tại đang bán chỉ là phần sách có sẵn trong kho, chứ hình như nhà xuất bản không có dự định in thêm. Tôi nhớ lại biên tập viên phủ nhận giả thiết tác giả ma. Có lẽ họ cũng định im lặng quan sát một thời gian chăng?

“À, còn có họ hàng của Nonoguchi liên lạc đến nữa.”

Cô ấy nói như thể không có chuyện gì nhưng thông tin này khiến tôi ngạc nhiên.

“Họ hàng của Nonoguchi? Về chuyện gì?”

“Có vẻ muốn đòi lợi nhuận của các tác phẩm từ trước đến nay. Họ nói sách viết dựa trên tác phẩm của Nonoguchi thì ít nhiều họ cũng có quyền nhận phí nguyên tác. Người cậu đứng ra làm đại diện.”

Người cậu xuất hiện có lẽ do Nonoguchi không có anh chị em, cha mẹ cũng đã qua đời. Nhưng dù gì đi nữa, việc yêu cầu trả tiền thật đáng kinh ngạc. Quả là có người nghĩ ra được nhiều chuyện thật.

“Vậy chị đã trả lời thế nào?”

“Tôi nói để trao đổi với luật sư rồi sẽ trả lời.”

“Chị làm vậy là tốt.”

“Thật lòng mà nói, tôi cứ nghĩ rốt cuộc là chuyện quái gì đây? Thật tôi chưa từng nghe chuyện người bị hại lại bị họ hàng của hung thủ đòi tiền cơ đấy.”

“Trường hợp này cũng đặc biệt, mà tôi không rành luật phương diện đó nên không thể nói gì rõ ràng, nhưng tôi nghĩ chị không cần phải trả cho họ đâu.”

“Vâng, tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng vấn đề không phải tiền. Tôi tức ở chỗ người ta nói chồng tôi bị giết là do tự mình chuốc lấy. Cả cái người gọi là cậu của Nonoguchi cũng không có vẻ gì áy náy.”

Hidaka Rie bặm môi, tỏ vẻ hơn thua. Trông cô ấy có vẻ tức giận hơn là buồn bã nên tôi lấy làm yên tâm. Cô ấy mà khóc ở đây thì thật phiền phức.

“Tôi nhớ từng nói với anh Kaga rồi, quả nhiên tôi vẫn không thể tin được chồng mình ăn cắp tác phẩm của người khác. Vì mỗi khi anh ấy nói về tác phẩm mới, mắt anh ấy sáng lên như một đứa trẻ vậy. Cảm giác như anh ấy thực sự vui mừng khi có thể tạo nên một câu chuyện theo đúng suy nghĩ của mình.”

Tôi gật gù trước những lời thuyết phục của Hidaka Rie. Vì tôi rất hiểu tình cảm của cô ấy. Nhưng ở đây tôi không thể nói ra câu đồng ý. Không biết có phải đọc được nội tâm của tôi không mà cô ấy không nói thêm ý kiến gì nữa, quay sang hỏi lý do tôi tìm đến.

Tôi rút mớ tài liệu từ túi trong áo khoác ra, đặt lên bàn.

“Trước tiên, nhờ chị đọc qua cái này.”

“Là gì vậy?”

“Ghi chép của Nonoguchi Osamu.”

Hidaka Rie tỏ vẻ khó chịu thấy rõ trước câu nói của tôi.

“Tôi không muốn đọc. Chắc toàn những dòng viết chồng tôi đã đối xử tồi tệ với anh ta như thế nào thôi chứ gì. Tôi đã biết nội dung đại khái qua báo chí rồi.”

“Chắc chị đang nói về phần thú nhận sau khi Nonoguchi Osamu bị bắt? Phần ghi chép này khác với phần đó. Ngay sau khi phạm tội, để che mắt cảnh sát, Nonoguchi đã cố ý viết một bản ghi chép khác với sự thật, chị biết mà nhỉ? Đây là bản sao phần đó.”

Cô ấy có vẻ hiểu ra vấn đề nhưng mặt vẫn khó chịu.

“Vậy sao. Nhưng đọc thứ không đúng với sự thật thì có ý nghĩa gì đâu?”

“Chị khoan hẵng nói vậy, trước tiên cứ đọc giúp tôi đi. Không dài lắm nên tôi nghĩ chị đọc xong ngay thôi.”

“Bây giờ, tại đây sao?”

“Vâng, nhờ chị.”

Chắc chắn cô ấy thấy tôi rất kì lạ, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, đưa tay cầm xấp giấy.

Khoảng mười lăm phút sau, cô ấy ngẩng lên khỏi xấp tài liệu đó.

“Tôi đọc rồi, nhưng có gì trong đây?”

“Trong ghi chép này có phần Nonoguchi công nhận là ngụy tạo, trước hết là phần đối thoại với Hidaka Kunihiko. Anh ta khai thật ra không ôn hòa như thế mà là cuộc tranh cãi khá gay gắt.”

“Có vẻ vậy nhỉ?”

“Ngoài ra, chuyện này thì tôi đã từng hỏi chị rồi, đoạn Nonoguchi rời khỏi nhà chị lúc ấy là trái với sự thật. Thực tế, chị chỉ tiễn Nonoguchi đến cửa ra vào nhưng ở đây anh ta viết là ra tận ngoài cổng.”

“Vâng.”

“Những đoạn khác chị thấy sao? Có điểm nào chị nhớ là khác hẳn với nội dung ghi chép này không?”

“Những đoạn khác, à?”

Hidaka Rie tỏ vẻ phân vân, nhìn xuống bản ghi chép. Sau đó lắc đầu với vẻ không tự tin.

“Không có gì đặc biệt.”

“Vậy chị có nhớ những gì Nonoguchi đã nói, đã làm mà không được viết trong này không? Chi tiết nhỏ cũng được. Ví dụ chuyện giữa chừng anh ta đi vệ sinh cũng được.”

“Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng hình như hôm đó Nonoguchi không đi vệ sinh.”

“Vậy gọi điện thoại? Anh ta có gọi điện thoại đi đâu không?”

“Chà… Nếu gọi từ phòng làm việc của chồng tôi thì tôi thật không biết.”

Thật ra, Hidaka Rie có vẻ không nhớ rõ lắm những gì xảy ra ngày hôm đó. Vào thời điểm Nonoguchi đến nhà, cô ấy không tài nào biết được hôm đó sẽ là một ngày đặc biệt đối với cô nên âu cũng là chuyện đương nhiên.

Khi tôi định bỏ cuộc thì bất chợt cô ấy ngẩng đầu lên.

“À, nói mới nhớ, có một việc.”

“Là gì?”

“Có thể không liên quan gì…”

“Không sao cả.”

“Hôm đó khi ra về, Nonoguchi đã tặng chúng tôi một chai sâm panh làm quà. Trong bản ghi chép này không viết chuyện đó.”

“Sâm panh? Chị chắc là vào hôm đó chứ?”

“Chắc chắn.”

“Khi ra về, vậy cụ thể anh ta đã đưa như thế nào?”

“Khi cô Fujio Miyako đến, Nonoguchi rời khỏi phòng làm việc của chồng tôi. Anh ta bảo là mải nói chuyện với Hidaka nên quên mất, chứ thật ra có mua chai sâm panh, rồi đưa chai rượu để trong túi giấy. Anh ta nói buổi tối hai người uống ở khách sạn đi nên tôi cũng không khách sáo nhận lấy.”

“Chai sâm panh đó sao rồi?”

“Tối đó tôi đã cất vào tủ lạnh của khách sạn. Tôi nhớ sau vụ án, khách sạn có gọi điện đến nhưng tôi nhờ họ cứ xử lý hộ.”

“Vậy là chị chưa uống?”

“Vâng, tôi để lạnh, định thong thả uống chung với chồng khi anh ấy xong việc, đến khách sạn.”

“Lâu nay có chuyện như vậy không? Nonoguchi đem rượu đến làm quà, không chỉ sâm panh?”

“Có thể trước đó lâu rồi thì có, nhưng trong phạm vi tôi biết thì đó là lần đầu tiên. Vì Nonoguchi vốn là người không uống rượu.”

“Ra vậy.”

Trong bản thú nhận, bản thân Nonoguchi viết là lần đầu tiên đến nhà Hidaka, anh ta đem theo chai Scotch, đương nhiên Hidaka Rie không biết chuyện lúc ấy.

Tôi hỏi còn có việc gì để lại ấn tượng mà không được viết trong bản ghi chép không. Hidaka Rie suy nghĩ khá lâu nhưng nói không thể nhớ ra việc gì khác. Và chất vấn ngược lại tôi sao bây giờ lại hỏi những việc này.

“Để kết thúc một vụ án cần nhiều thủ tục phức tạp. Và việc xác nhận cũng là một trong các thủ tục đó.”

Vợ của người bị hại có vẻ không nghi ngờ lời giải thích của tôi.

Ngay sau khi tạm biệt Hidaka Rie, tôi gọi điện đến khách sạn nơi vợ chồng Hidaka định ngủ lại hôm xảy ra vụ án để hỏi về chai sâm panh. Tuy hơi lâu nhưng cuối cùng tôi được nói chuyện với người phụ trách còn nhớ việc hôm đó.

“Tôi nhớ là Dom Pérignon Rosé. Còn nằm nguyên trong tủ lạnh. Do là rượu đắt tiền, lại chưa khui nên tôi đã gọi điện cho chắc chắn. Và khách nói phía khách sạn cứ xử lý nên tôi đã làm theo.”

Anh nhân viên khách sạn trả lời lịch sự.

Tôi hỏi vậy chai sâm panh đó sao rồi. Anh nhân viên hơi lúng túng, sau đó thú nhận đã đem về nhà.

Tôi tiếp tục hỏi đã uống chưa. Anh ta trả lời đã uống khoảng hai tuần trước, và đã vứt chai.

“Có vấn đề gì không ạ?”

Anh ta hỏi với vẻ lo lắng.

“Không, không có vấn đề gì. Mà chai sâm panh đó ngon không?”

“Vâng, chuyện đó thì khỏi phải nói.”

Nghe anh ta trả lời với giọng nói vui vẻ xong tôi cúp điện thoại.

Sau khi về nhà, tôi xem video. Là cuốn băng Nonoguchi đột nhập nhà Hidaka. Tôi nhờ tổ kiểm tra sang ra một cuốn khác.

Tôi xem đi xem lại nhưng không thu hoạch được gì. Chỉ thấy quanh đi quẩn lại một màn hình nhàm chán.

Ngày 16 tháng Năm, khoảng hơn một giờ chiều, tôi đến thăm văn phòng kinh doanh ở Ikebukuro của Công ty Cổ phần Bất động sản Yokoda. Đó là một văn phòng nhỏ mặt chính diện làm bằng kính, có hai cái bàn bằng thép đặt trong góc quầy.

Khi tôi bước vào, Fujio Miyako đang làm công việc văn phòng gì đó một mình. Hình như nhân viên khác đã ra ngoài. Vậy nên tôi không thể mời cô ấy ra ngoài, đành ngồi đối diện nhau nói chuyện ở bàn tiếp tân. Nếu nhìn từ ngoài hẳn trông như một anh chàng đáng ngờ đang tìm nhà trọ giá rẻ.

Tôi nhanh chóng lướt qua chuyện ngoài lề, vào thẳng vấn đề trọng tâm.

“Chị có biết nội dung bản thú nhận của Nonoguchi?”

Fujio Miyako gật đầu với vẻ căng thẳng.

“Tôi có đọc nội dung đại khái trên báo.”

“Chị nghĩ thế nào?”

“Thế nào là… Tóm lại tôi rất ngạc nhiên. Vì vậy nghĩa là cả Vùng cấm săn bắt cũng do người đó viết.”

“Theo thú nhận của Nonoguchi, Hidaka Kunihiko không phải tác giả thực sự của tác phẩm đó nên khi thương lượng với chị mới không tỏ thái độ rõ ràng được, nhưng chị nghĩ sao về điều đó? Chị có cảm thấy gì không?”

“Thật lòng mà nói, tôi không dám chắc. Khi nói chuyện với anh Hidaka, đúng là lúc nào cũng có cảm giác anh ta đang lằng nhằng lảng tránh, nhưng…”

“Tức là khi nói chuyện với Hidaka, chị không thấy gì kì lạ trong lời nói của anh ta với tư cách tác giả Vùng cấm săn bắt?”

“Tôi nghĩ là không. Nhưng, tôi không chắc. Vì ai mà ngờ anh Hidaka không phải là tác giả thực sự.”

Có thể nói những lời này rất đúng đắn.

“Vậy thử nghĩ tác giả thực sự của Vùng cấm săn bắt là Nonoguchi Osamu, thì chị có thấy điểm nào hợp lý, hay ngược lại, không thuyết phục không?”

“Chuyện đó thì quả thật tôi không thể trả lời một cách tự tin được. Cả người tên Nonoguchi đó và anh Hidaka đều là bạn cùng thời với anh tôi nên đều có thể viết ra cuốn tiểu thuyết đấy. Nếu có nói người viết thực sự là Nonoguchi Osamu thì tôi cũng chỉ nghĩ ‘À, ra là vậy’ thôi. Vốn dĩ tôi cũng không biết rõ anh Hidaka mà.”

“Có lẽ là vậy nhỉ.”

Khi tôi vừa nghĩ xem ra không thể có được thông tin gì hơn từ Fujio Miyako thì cô ấy tiếp tục câu chuyện.

“Có điều, nếu người viết tiểu thuyết đó không phải là anh Hidaka thì có lẽ tôi cần đọc lại lần nữa. Bởi tôi vẫn luôn cho rằng nhân vật xuất hiện trong tiểu thuyết là anh Hidaka lấy nguyên mẫu từ anh ta. Nếu tác giả không phải là anh Hidaka thì nguyên mẫu của nhân vật đó cũng không phải là anh ta.”

“Tức là sao? Chị có thể nói kĩ hơn được không?”

“Anh cảnh sát đã đọc Vùng cấm săn bắt chưa?”

“Tôi chưa đọc sách nhưng đại khái nắm được nội dung. Tôi chỉ đọc bản tóm tắt do một cảnh sát khác đọc và viết ra.”

“Truyện đó có nói về thời cấp hai của nhân vật chính. Nhân vật chính dùng bạo lực bắt bạn bè phục tùng mình, và ra sức làm người nào cậu ta thấy ghét phải đau đớn. Cách nói bây giờ là bắt nạt. Và chịu thiệt thòi nhất là người bạn cùng lớp tên Hamaoka. Tôi đã nghĩ nhân vật tên Hamaoka đó là anh Hidaka.”

Nhờ đọc tóm tắt, tôi biết trong truyện có cảnh bắt nạt. Nhưng phần tóm tắt không viết chi tiết đến cả tên riêng nhân vật.

“Tại sao chị nghĩ cậu học sinh đó là Hidaka?”

“Vì tổng thể truyện đó được viết theo kiểu hồi tưởng của nhân vật tên Hamaoka. Chưa kể, nội dung phải gọi là tài liệu thì đúng hơn là tiểu thuyết nên tôi đã nghĩ nhân vật thiếu niên này là anh Hidaka.”

“Ra vậy. Nếu vậy thì tôi hiểu.”

“Với lại…” Fujio Miyako tiếp tục sau khi ngập ngừng trong tích tắc. “Tôi nghĩ chính vì anh Hidaka đã gặp phải những chuyện như cậu thiếu niên Hamaoka nên mới có thể nghĩ ra việc viết tiểu thuyết đó.”

Tôi bất giác nhìn mặt cô ấy.

“Ý chị là sao?”

“Trong truyện, cậu thiếu niên Hamaoka rất căm thù nhân vật chính, trung tâm của những trò bắt nạt. Có thể cảm nhận được sự căm thù đó trôi nổi khắp câu chuyện. Trong truyện không kể, nhưng rất rõ ràng một điều, nhân vật Hamaoka bắt đầu tìm hiểu về cái chết của người đã từng khiến mình khổ sở cũng là vì sự căm thù tận xương tủy đó. Thiếu niên Hamaoka là tác giả. Nói cách khác tôi đã nghĩ rằng anh Hidaka viết tiểu thuyết đó để trả thù anh tôi.”

Tôi nghi ngờ nhìn Fujio Miyako. Vì trong đầu tôi, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến ý tưởng gọi là viết tiểu thuyết để trả thù. Không, vốn dĩ tổ điều tra chúng tôi thậm chí không để mắt đến tác phẩm Vùng cấm săn bắt.

“Nhưng theo thú nhận của Nonoguchi thì không thể nói như vậy được nữa nhỉ?”

“Đúng vậy. Nhưng như tôi đã nói, nếu cho rằng tác giả là nguyên mẫu thì dù đó là anh Hidaka hay Nonoguchi cũng giống nhau thôi. Có điều, do lâu nay tôi cứ đánh đồng nhân vật trong tác phẩm và anh Hidaka là một, nên thình lình nói là người khác thì dù sao cũng sẽ thấy là lạ. Đó, cũng giống như khi tiểu thuyết được dựng thành phim, anh sẽ thấy bất mãn nếu hình dung về nhân vật trong truyện không giống diễn viên đóng. Kiểu vậy.”

“Vậy nếu là Hidaka Kunihiko thì tính cách thống nhất với nhân vật Hamaoka trong truyện Vùng cấm săn bắt hơn? Chị cứ cho tôi biết ý kiến của mình, không sao cả.”

“Tôi nghĩ là thống nhất nhưng có thể là thành kiến. Vì lúc nãy tôi nói rồi đó, thật ra tôi hầu như không biết gì về anh Hidaka.”

Fujio Miyako rất thận trọng, tránh cách nói khẳng định.

Cuối cùng, tôi hỏi gia đình cô ấy dự tính thế nào trong tương lai, khi đối tượng tranh cãi về Vùng cấm săn bắt đã chuyển từ Hidaka Kunihiko sang Nonoguchi Osamu.

“Tạm thời, chúng tôi chờ kết quả phiên tòa của người tên Nonoguchi đấy. Tất cả đều chờ sau đó.”

Cô ấy trả lời với giọng điệu điềm tĩnh.

Sếp không hài lòng lắm về chuyện tôi vẫn cứ lấn cấn vụ án Hidaka Kunihiko bị giết, đi điều tra lòng vòng. Thủ phạm đã tự thú, còn có cả văn bản thú nhận viết tay, nên có nghĩ bây giờ thì cần đánh hơi tìm kiếm gì nữa cũng dễ hiểu.

“Cậu còn chưa thỏa mãn cái gì? Mọi thứ đã thông suốt rồi còn gì nữa?”

Sếp nói với vẻ bực mình. Tôi cũng không có căn cứ gì đủ để phủ định những chuyện đã được làm sáng tỏ trong quá trình điều tra. Nhất là khi phần lớn chứng cứ được cho là quan trọng của vụ án lần này đều do chính tay tôi tìm được.

Bản thân tôi cũng cho rằng không có gì để điều tra nữa. Đã khui ra được chứng cứ ngoại phạm giả do Nonoguchi tạo ra, cũng đã thành công trong việc làm rõ tranh chấp giữa Nonoguchi và Hidaka. Nói thật lòng, thậm chí tôi đã bắt đầu cảm thấy chút hãnh diện với kết quả công việc của mình.

Tôi bắt đầu nảy sinh nghi ngờ trong lòng lúc lấy biên bản lời khai của Nonoguchi ở phòng bệnh. Khi tôi lơ đãng nhìn đầu ngón tay anh ta, thình lình một suy nghĩ nảy ra trong đầu. Nhưng tôi quyết định bỏ qua suy nghĩ đó. Vì nó quá kì quái và phi hiện thực.

Nhưng tôi đã không bỏ qua nó được bao lâu. Sự tưởng tượng kì quái đó không chịu rời khỏi đầu tôi. Nói thật thì lúc đầu khi bắt anh ta, tôi đã thấy bất an trong lòng rằng có lẽ mình đã giẫm lên con đường sai lầm. Cảm giác đó bây giờ càng trở nên rõ ràng hơn.

Có lẽ những ảo giác do chưa trưởng thành với tư cách cảnh sát lẫn con người đã khiến tôi nghĩ như vậy. Có thể lắm chứ. Nhưng tôi không muốn chấm dứt vụ án lần này mà chưa thuyết phục được cảm giác của bản thân.

Tôi quyết định đọc thật kĩ lần nữa biên bản thú nhận mà Nonoguchi Osamu viết. Thế là phát sinh vài nghi vấn lâu nay tôi không nhìn ra.

Liệt kê cụ thể các điểm mơ hồ thì như sau.

Một, Hidaka Kunihiko lấy chứng cứ của vụ án giết người không thành để ép buộc Nonoguchi Osamu làm tác giả ma, nhưng giả sử Nonoguchi báo cảnh sát với tâm lý vứt bỏ tất cả thì Hidaka cũng có thể bị tổn thất, không cẩn thận là có thể chấm dứt sự nghiệp sáng tác. Hidaka không sợ điều đó sao? Kết quả là Nonoguchi Osamu không tự thú với lý do không muốn kéo Hidaka Hatsumi vào cuộc, nhưng trước đó, chắc chắn Hidaka Kunihiko không có chứng cứ chứng minh chuyện đó.

Hai, tại sao Nonoguchi vẫn không chống cự ngay cả sau khi Hidaka Hatsumi đã chết? Trong bản ghi chép, anh ta viết do mệt mỏi trong cuộc chiến tâm lý, nhưng chính vì vậy nên tâm lý bình thường nhất là sẵn sàng vứt bỏ hết tất cả để tự thú chứ?

Ba, liệu cuốn băng video và con dao có thể là chứng cứ cho vụ giết người không thành không? Trong cuốn băng chỉ có cảnh Nonoguchi đột nhập vào nhà Hidaka, con dao thì không có cả vết máu. Chưa kể, ngoài thủ phạm và người bị hại, người chứng kiến tại hiện trường chỉ có đồng phạm Hidaka Hatsumi. Nếu dựa theo lời khai làm chứng của Hatsumi thì khả năng Nonoguchi được phán vô tội không phải thấp.

Bốn, Nonoguchi viết mối quan hệ với Hidaka Kunihiko là trở thành mối quan hệ hợp tác tâm đầu ý hợp, nhưng nếu nghĩ đến quá trình cho đến lúc đó thì liệu có khả năng đó không?

Tôi đã thử chất vấn Nonoguchi về bốn điểm đó. Thế là anh ta đưa ra cùng một câu trả lời cho tất cả câu hỏi. Câu trả lời đó như sau.

“Có thể cậu nghĩ kì lạ, nhưng thực tế là như vậy nên đành chịu. Bây giờ cậu có hỏi tôi tại sao lại làm như thế, tại sao không làm như vậy vào lúc đó đi nữa, tôi cũng chỉ có thể nói cả tôi cũng không biết tại sao. Tóm lại, vì lúc đó trạng thái thần kinh của tôi không bình thường.”

Một khi Nonoguchi đã nói vậy, tôi cũng không thể làm gì được. Về mặt vật chất thì còn phản biện được, nhưng cả bốn nghi vấn này đều thuộc phương diện tâm lý.

Nhưng điểm thắc mắc lớn nhất của tôi thật ra nằm ngoài bốn điểm trên. Nói ngắn gọn một từ thì đó là tính cách. So với sếp và các điều tra viên khác, tôi hiểu rõ con người Nonoguchi Osamu hơn cả. Cá tính con người anh ta được xây dựng dựa trên những hiểu biết đó với nội dung được viết trong bản tự thú dù thế nào cũng không ăn khớp.

Dần dà tôi ngày càng thiên về giả thiết kì quái đã nảy sinh thình lình kia. Bởi nếu giả thiết đó đúng, mọi nghi vấn đều được giải quyết.

Đương nhiên tôi có mục đích rõ ràng khi đi gặp Hidaka Rie. Giả sử nếu suy đoán của tôi (mà ở thời điểm này, phải nói là gần như không tưởng) đúng, thì chắc chắn bản ghi chép Nonoguchi Osamu ghi lại các tình tiết của vụ án lần này có một ý nghĩa khác.

Nhưng tôi đã không thể hỏi được chuyện gì mang tính quyết định từ cô ấy. Thu hoạch duy nhất là về chai sâm panh, nhưng thời điểm này chưa rõ liệu việc đó có làm tăng sức thuyết phục cho suy đoán của tôi hay không. Nonoguchi không viết về việc mình có đem theo chai sâm panh đơn thuần là do quên? Hay còn có lý do? Một Nonoguchi bình thường không đem rượu làm quà, nhưng đúng hôm đó lại tặng, có thể cho rằng có ý nghĩa nào đó. Nếu có thì đó là gì?

Tiếc là ở thời điểm này tôi chưa nghĩ ra một điều gì cả. Nhưng có vẻ cần tạm lưu việc chai sâm panh vào một góc trong đầu.

Tôi đang nghĩ cần xem xét lại lần nữa mối quan hệ giữa Nonoguchi Osamu và Hidaka Kunihiko. Nếu chúng tôi đã lỡ giẫm chân lên con đường sai lầm, thì trước tiên phải bắt đầu từ việc quay lại điểm xuất phát.

Với ý nghĩ đó, việc gặp Fujio Miyako thật đúng đắn. Để làm rõ quan hệ giữa hai người họ, cần quay về thời cấp hai. Cuốn tiểu thuyết được cho là lấy nguyên mẫu từ thời đó, Vùng cấm săn bắt, có thể nói là tài liệu tuyệt vời.

Ngay sau khi gặp cô ấy, tôi đến tiệm sách mua Vùng cấm săn bắt. Và trên chuyến tàu điện về nhà, tôi bắt đầu đọc. Nội dung thì đúng như những gì đã đọc trong bản tóm tắt nên tôi đọc nhẹ nhàng hơn mọi lần. Có điều như những lần trước, tôi hoàn toàn không hiểu được giá trị văn học.

Như Fujio Miyako đã nói, truyện này được viết theo cái nhìn của nhân vật gọi là Hamaoka. Truyện bắt đầu từ việc Hamaoka, nhân viên công ty bình thường, một sáng nọ biết được vụ án đâm chết một nghệ sĩ tranh khắc qua báo chí. Hamaoka nhớ ra nghệ sĩ tranh khắc tên Nishina Kazuya đó chính là người đi đầu việc ức hiếp mình suốt thời học cấp hai. Bắt đầu từ đây là hồi tưởng liên quan đến việc anh ta bị bắt nạt thời học cấp hai.

Cậu thiếu niên Hamaoka mới lên lớp Chín nhiều lần chịu đựng những màn bạo lực gây nguy hiểm đến cả tính mạng. Nào bị bỏ mặc trong một góc nhà thể chất trong tình trạng bị cởi hết quần áo và toàn thân bọc lớp màng trong suốt, nào thình lình bị tạt axit clohydric từ trên cao khi đang đi dưới cửa sổ. Đương nhiên, cậu ta phải chịu cả những đòn tấn công thuần túy như đấm đá. Những chuỗi ngày chịu đựng bạo lực lời nói lẫn các thể loại quấy rối vẫn kéo dài một cách nhẫn tâm. Những miêu tả đó chi tiết và đầy hiện thực, rất có sức hút. Tôi có cảm giác hiểu được lời của Fujio Miyako, rằng đây không phải tiểu thuyết mà là tài liệu.

Lý do cậu thiếu niên Hamaoka trở thành mục tiêu bắt nạt không rõ. Theo Hamaoka, thình lình một ngày nọ, như phong ấn hồn ma bị gỡ bỏ, cậu ta bắt đầu bị bắt nạt. Có thể nói những vụ bắt nạt ngày nay cũng có điểm chung. Cậu ta quyết không thua, nhưng nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng dần chi phối tâm hồn cậu.

“Điều mà cậu thấy sợ hãi không phải bạo lực, mà là năng lượng tiêu cực phát ra từ những kẻ ghét mình. Từ trước đến nay, cậu chưa từng tưởng tượng lại tồn tại ác ý đến mức đấy trên thế giới này.”

Đó là một đoạn trong Vùng cấm săn bắt. Có thể nói tâm trạng của người bị hại được thể hiện rất chân thực. Tôi từng có kinh nghiệm xử lý việc bắt nạt khi còn làm giáo viên. Phía bị bắt nạt chỉ biết hoang mang, bối rối trước sự vô lý mà thôi.

Việc bắt nạt chỉ kết thúc khi kẻ chủ mưu Nishina Kazuya đột ngột chuyển trường. Nhưng không ai biết cậu ta chuyển đi đâu. Có lời đồn cậu ta bị gửi đến trại giáo huấn do hành hung nữ sinh trường khác, nhưng Hamaoka không rõ thực hư.

Hồi tưởng của Hamaoka tạm ngưng ở đây. Nhưng có một bước ngoặt khiến cậu ta nghĩ đến việc tìm hiểu về Nishina Kazuya. Bước ngoặt này có lẽ là phần có ý nghĩa về mặt văn học, nhưng có thể cho rằng không liên quan đến vụ án lần này.

Sau đó, truyện diễn tiến theo hình thức đan xen giữa hồi tưởng và điều tra hỏi thăm của Hamaoka. Trước tiên, lý do Nishina Kazuya thình lình biến mất được làm rõ. Người bị cậu ta hành hung là một nữ sinh cấp hai trường dòng. Cậu ta bắt lũ đồng bọn bất lương của mình giữ chặt nữ sinh đó, hành hung cô bé trước mặt mọi người, và còn bắt đồng bọn dùng máy ảnh ghi lại cảnh này. Nishina Kazuya định bán cuộn phim chưa rửa đó cho một nhóm lưu manh quen biết. Vụ này không lên báo là do cha mẹ nữ sinh đó có mối quan hệ với các giới.

Nửa đầu cuốn tiểu thuyết chủ yếu miêu tả sự tàn nhẫn của Nishina Kazuya như vậy. Nửa sau viết về hình ảnh cậu ta nhờ vào một sự kiện nọ mà trở nên hứng thú với tranh khắc, quyết định đi theo con đường đó. Và cuối truyện là cảnh cậu ta bị một phụ nữ hành nghề mại dâm đi ngang dùng dao đâm chết, ngay trước khi định mở triển lãm cá nhân đầu tiên. Và rất nhiều người đều biết vụ án giết người này dựa trên chuyện có thật ngoài đời.

Không phải vô lý khi Fujio Miyako cho rằng nhân vật Hamaoka xuất hiện ở đây chính là bản thân tác giả. Đương nhiên với tiểu thuyết thông thường, nhanh chóng cho rằng người kể chuyện là tác giả có lẽ hơi vô căn cứ. Nhưng trường hợp được cho rằng phần lớn viết dựa theo chuyện có thật ngoài đời như tiểu thuyết này, thì cách suy nghĩ đấy phù hợp hơn.

Và có thể cho rằng cả suy đoán của cô ấy về việc tác giả viết tiểu thuyết này để trả thù cho một quá khứ xa xưa cũng không nhất định là sai. Vì như cô ấy nói, cách khắc họa nhân vật Nishina Kazuya khó mà nói là mang ý tốt. Chưa nói đến việc viết về nhân vật này như một kẻ phàm tục ngưỡng mộ nghệ thuật chứ không phải như một nghệ thuật gia, thì ta vẫn có thể thấy được ý muốn phục thù của Hamaoka tức tác giả qua việc cả truyện đều nhấn mạnh sự tàn ác và yếu đuối của một kẻ phàm tục. Có lẽ quan điểm gây tổn hại danh dự của Fujio Miyako cũng nằm ở đây.

Nhưng nếu cho rằng thiếu niên Hamaoka là tác giả, tức Nonoguchi Osamu, thì có một điểm vô cùng khó hiểu.

Đó là không xuất hiện nhân vật tương ứng với Hidaka Kunihiko.

Đương nhiên nếu cho rằng tác giả là Hidaka Kunihiko thì cũng tương tự. Lúc này, không có nhân vật tương ứng với Nonoguchi Osamu trong tác phẩm.

Tuy nói là tiểu thuyết lấy nguyên mẫu ngoài đời, nhưng có phần khác với thực tế cũng là chuyện đương nhiên, cũng có thể bỏ bớt nhân vật. Có điều vấn đề không nằm ở đó.

Vấn đề là nếu đúng như trong tiểu thuyết, Nonoguchi Osamu bị bắt nạt vào thời học cấp hai, thì lúc đó Hidaka Kunihiko đang làm gì? Anh ta chỉ im lặng đứng nhìn thôi sao?

Tôi có lý do để quan tâm đến vấn đề này. Đó là vì Nonoguchi năm lần bảy lượt kể Hidaka Kunihiko đã từng là bạn thân.

Đối với vấn nạn bắt nạt, tiếc rằng tình yêu thương của cha mẹ và sự chỉ dạy của thầy cô không có hiệu quả mấy. Chính tình bạn mới là vũ khí lớn nhất để đối phó với bắt nạt. Vậy mà dường như, người bạn thân đã đứng bên nhìn Hamaoka bị bắt nạt.

Tôi khẳng định. Một người như vậy không phải là bạn thân.

Mâu thuẫn tương tự cũng có trong bản thú nhận của Nonoguchi Osamu.

Bạn thân thì không cướp vợ bạn, cũng sẽ không tính đến việc thông đồng với vợ bạn giết bạn, và bạn thân thì không đe dọa bạn, không ép buộc bạn trở thành tác giả ma.

Vậy tại sao Nonoguchi cứ nói như thể Hidaka Kunihiko là bạn thân?

Tôi có thể giải thích tất cả bằng sự tưởng tượng kì quái trong đầu mình.

Theo suy đoán chợt lóe của tôi khi nhìn thấy cục chai ở ngón tay giữa của Nonoguchi Osamu…