← Quay lại trang sách

Chương 7: QUÁ KHỨ (2) Lời khai của những người biết họ

Lời kể của Hayashida Junichi

Anh đến vì vụ án đó à? Vậy sao? Nhưng tôi giúp gì được cho anh? Tôi nghĩ có hỏi gì thì tôi cũng không nói được gì quan trọng đâu. Dù sao chuyện cũng lâu quá rồi. Thời cấp hai tức hai mươi mấy năm trước rồi còn gì? Trí nhớ của tôi cũng không tệ đến mức đấy, nhưng chẳng còn nhớ gì mấy đâu.

Nói thật, cho đến gần đây tôi thậm chí còn không biết có nhà văn tên Hidaka Kunihiko nữa kìa. Hơi mắc cỡ chứ cũng tại mấy năm rồi tôi không đọc sách. Tuy như vậy thực sự là không tốt nhỉ. Làm tiệm hớt tóc mà, nói chuyện với khách cũng là công việc nên đề tài nào cũng phải tám với họ. Nhưng thiệt tình bận quá. Mà tôi biết có nhà văn tên Hidaka Kunihiko, lại là bạn cùng lứa khi xưa là nhờ vụ án đó đó. Đúng rồi, vì trên báo có viết lý lịch của Hidaka và Nonoguchi nên tôi mới nhớ ra. Báo thì tôi có đọc. Tôi ngạc nhiên lắm, ôi trời. Vụ án giết người cơ mà. Ờ, Nonoguchi thì tôi nhớ, còn Hidaka thì chỉ mang máng. Nói thẳng là ấn tượng mờ nhạt lắm. Tôi không biết hai người có phải là bạn thân hay không.

Nonoguchi thì bọn tôi gọi là Noro. Thì đó, chữ Hán “guchi (khẩu)” viết giống chữ ro trong Katakana[3] còn gì? Cho nên mới gọi là Noro. Cậu ta có hơi lù đù nên chắc cũng có nghĩa là noroma[4] nữa.

Nói mới nhớ, cậu ta suốt ngày đọc sách. Vì có lần tôi ngồi cạnh nên nhớ. Tôi không biết cậu ta đọc gì. Vì tôi cũng chẳng hứng thú. Nhưng chắc chắn không phải truyện tranh. Cậu ta tập làm văn hay viết cảm tưởng đều giỏi nên được giáo viên chủ nhiệm cưng lắm thì phải. Gì, chủ nhiệm là giáo viên Văn mà. Trường học là vậy mà.

Bắt nạt à? Có đấy. Gần đây báo chí tivi mới làm rùm beng chứ mấy chuyện đó có từ xưa rồi. Có người nói bắt nạt hồi xưa không tệ lậu bằng, nhưng bắt nạt thì tệ là đương nhiên rồi. Đúng không?

À, nói mới nhớ, Nonoguchi lúc nào cũng bị bắt nạt. Bây giờ tôi mới nhớ ra. Đúng rồi, đúng rồi. Cậu ta cũng thảm phết đấy. Cơm hộp bị quậy tưng bừng, rồi bị trấn lột tiền. Hình như còn bị nhốt trong phòng cất dụng cụ vệ sinh nữa. Nói sao ta, chắc vì cậu ta là kiểu người dễ bắt nạt.

Bị quấn màng co quanh người hả? Cái loại màng bọc đồ ăn trong bếp á hả? À, hình như tôi có nghe chuyện đó. Tóm lại toàn những chuyện lố bịch lắm. Đổ acid clohydric từ cửa sổ? Ừm, mấy chuyện cỡ đó thì cũng có thể lắm. Tóm lại trường cấp hai đó không tốt lắm, nên bạo lực trong trường là chuyện như cơm bữa đó mà.

Ờ, à, bị anh hỏi vậy có hơi khổ tâm nhưng nói thật thì tôi cũng từng tham gia bắt nạt. Không, chỉ một chút thôi. Cái đám lưu manh xấu xa trong lớp bắt học sinh thường như bọn tôi phải tham gia. Nếu chống đối tụi nó thì sẽ bị nhắm đến nên đành phải tham gia thôi. Thực sự rất khó chịu. Không muốn, nhưng vẫn phải bắt nạt kẻ yếu. Có lần tôi giấu phân chó vào cặp, nhưng nhỏ cán bộ lớp ở bên cạnh cũng vờ như không thấy. Tên gì ta, con bé cán bộ lớp đó. À, Masuoka. Đúng là tên đó. Cái đám bất lương vui thú với trò bắt nạt thì hẳn rồi, nhưng chúng nó còn thích làm cho đám học sinh bình thường tay nhúng chàm, kéo bọn học sinh nghiêm túc xuống cùng đẳng cấp với chúng nó nữa. Chuyện này giờ tôi mới nghĩ đến.

Fujio à? Sao quên được, đương nhiên. Chẳng dám nói to chứ không biết bao nhiêu lần tôi ước gì không có nó. Mà chắc không chỉ có tôi đâu. Nhất định mọi người đều thế. Thầy cô chắc chắn cũng nghĩ vậy.

Phải nói là vô nhân tính, tóm lại thằng đó làm người ta đau khổ mà nó không có cảm giác gì. Người thì to cao hơn cả người lớn, sức nó mạnh ghê lắm nên chẳng ai dám ho he. Mấy đứa lưu manh khác thì nịnh bợ Fujio vì chỉ cần theo Fujio là yên tâm nên nó lại càng vênh váo. Bó tay chắc để nói những trường hợp đấy. Ờ, đúng. Cầm đầu bắt nạt là nó. Nó chỉ đạo. Nghe bảo tiền đám lưu manh trấn được từ bọn học sinh ngoan tạm thời gom hết vào chỗ nó. Không khác gì xã hội đen.

Khi Fujio rời trường, tôi mừng ghê lắm. Vì tôi nghĩ vậy là hòa bình trở lại rồi. Mà thực tế là kể từ đó không khí trong trường tốt hẳn lên. Tuy vẫn còn sót lại mấy đứa cá biệt nhưng so với thời có Fujio thì đỡ hơn nhiều.

Tôi không biết lý do nghỉ học. Nghe đồn nó làm cho học sinh trường khác bị thương nên bị tống vô trại, nhưng chắc không phải vụ án đơn giản vậy đâu.

Anh hỏi toàn chuyện của Fujio, có liên quan gì đến vụ án kia à? Vụ đó rốt cuộc là Hidaka ăn cắp truyện của Nonoguchi nên bị giết đúng không?

Hả, nhóm bắt nạt á? Ầy, không biết giờ họ ra sao. Tôi nghĩ biết đâu lại là người làm công bình thường thôi.

Danh sách lớp thời đó à? Có nhưng toàn địa chỉ cũ thôi. Cũng được hả? Vậy anh chờ chút. Tôi đi lấy đây.

Lời kể của Nitsuta Harumi

Ai nói cho anh về tôi? Hayashida à? Có người đó trong lớp sao? Nhưng chắc là có nhỉ. Xin lỗi, chuyện lúc đó tôi chẳng có dịp mà nhớ lại.

Họ cũ của tôi là Masuoka. Vâng, đúng vậy. Đúng là tôi có làm cán sự lớp. Nam nữ mỗi bên chọn một người. Cũng không phải làm gì đặc biệt. Phụ trách liên lạc với thầy cô, hay chủ trì họp lớp gì đó. À, giờ sinh hoạt. Bao nhiêu năm rồi mới nhắc đến từ đó. Tại tôi chưa có con.

Xin lỗi nhưng tôi hầu như chẳng nhớ gì về Hidaka và Nonoguchi cả. Tuy nam nữ học chung nhưng tôi luôn chơi với đám con gái. Cho nên bên đám con trai như thế nào tôi không rõ lắm. Chắc là có vụ bắt nạt nhưng tôi không nhận ra. Nếu nhận ra à? Chà, giờ thì không biết nói sao nhưng có lẽ tôi sẽ báo giáo viên.

Xin lỗi, sắp đến giờ chồng tôi về nên chúng ta dừng ở đây được không? Tôi cũng chẳng biết chuyện gì có thể giúp anh mà. Với lại, mong anh đừng nói với người khác về việc tôi xuất thân từ trường cấp hai đó. Vâng, nhiều thứ bất tiện lắm. Tôi còn không nói với chồng nữa là. Mong anh giữ kín giùm.

Lời kể của Tsuburaya Masatoshi

Vì chuyện của Hidaka và Nonoguchi mà anh lặn lội đường xa đến sao? Mời anh vào nhà. Được không vậy? Chà, nhưng đứng ngoài cửa thế này thì… Vậy à?

Tôi nhớ hai người đó. Đương nhiên. Tôi về hưu được mười năm rồi nhưng học sinh lớp mình chủ nhiệm thì tôi nhớ hết. Gì thì gì cũng phụ trách cả năm trời mà. Với lại hai người đó là lứa học sinh ngay sau khi tôi nhận nhiệm sở tại trường cấp hai đó nên đặc biệt nhớ rõ.

Đúng đúng, Nonoguchi có thành tích vượt trội về môn Quốc ngữ. Tuy không phải lúc nào cũng 100 điểm nhưng gần như vậy. Hidaka thì không được như thế. Tôi không có ấn tượng gì đặc biệt.

Nonoguchi có bị bắt nạt không à? Không, chắc là không đâu. Đúng là có học sinh cá biệt nhưng tôi chưa từng nghe cậu ấy bị gì cả.

Vậy à? Hayashida nói vậy à? Thật không ngờ đấy, tôi chẳng biết gì cả. Không, tôi không giả vờ đâu. Bây giờ giả vờ cũng chẳng để làm gì cả.

Tôi nói không ngờ ý là ngược lại, hình như Nonoguchi có giao du với nhóm cá biệt, nên có khoảng thời gian tôi lo lắng cho cậu ấy lắm. Phụ huynh đến trao đổi với tôi mà. Cho nên tôi từng nhắc khéo cậu ấy.

Nhưng những lúc như vậy, bạn bè là nguồn sức mạnh lớn nhất. Người cản được Nonoguchi không đi chệch hướng là bạn bè, chứ không phải cha mẹ hay thầy cô. Đương nhiên, là Hidaka đấy. Hidaka không nổi bật nhưng lại có điểm mạnh mẽ. Cậu ta rất ghét những chuyện sai trái, chỉ cần không đúng một chút là cậu ta cũng có thể vặn lại cả thầy cô.

Tôi nhớ khi đó là Tết, hai người đến nhà tôi chơi. Có vẻ là Hidaka dẫn Nonoguchi đến. Họ không nói gì, nhưng tôi hiểu là họ bày tỏ xin lỗi vì đã làm tôi lo lắng nhiều chuyện.

Lúc đó, tôi đoán chắc hai người họ sẽ là bạn thân của nhau suốt đời nên cũng bất ngờ khi hai người lên hai trường cấp ba khác nhau. Tổng thể thì thành tích tương đương nhau nên có vào chung trường cũng không có gì lạ.

Rồi rốt cuộc thành xảy ra vụ án lần này đúng không? Tôi kinh ngạc lắm. Không biết bánh xe trật đường ray ở đâu đây. Cả Hidaka và Nonoguchi đều không phải là người sẽ làm những điều đó.

Lời kể của Hirosawa Tomoyo

Anh con trai của ông Nonoguchi à? Tôi biết rõ chứ. Cũng từng là hàng xóm với nhau mà. Lâu lâu họ có đến mua bánh mì. Vâng, tôi từng mở tiệm gần đó. Tôi đóng cửa tiệm khoảng mười năm trước.

À, vậy quả nhiên anh đến vì vụ án đó? À à, vậy sao? Thì đó, ngạc nhiên quá. Mấy đứa nhỏ đó mà lại… Thật chẳng hiểu nổi.

Hồi nhỏ thế nào à? Ừ thì, nói sao nhỉ, có điểm hơi âm trầm. Không giống trẻ con, u uất sao đấy.

Tôi nhớ đâu lúc mấy đứa nhỏ mới mấy năm đầu tiểu học, trường không nghỉ mà có khoảng thời gian Osamu ở nhà suốt, cứ thẫn thờ ngồi nhìn ra ngoài từ cửa sổ tầng hai. Cho nên tôi mới từ dưới gọi lên.

“Chào cháu, Osamu. Cháu bị cảm à?”

Nhưng thằng nhỏ chẳng trả lời gì cả. Chỉ vội vàng rụt đầu vào, kéo rèm lại. Thằng bé không xấu tính hay gì cả. Thỉnh thoảng gặp nhau ở ngoài đường thì nó cứ nhất nhất nép vào lề, tránh chạm mặt.

Sau đấy tôi mới biết là hình như lúc đó nó không muốn đi học. Lý do thì tôi không rành lắm nhưng mọi người đồn là lỗi ở bố mẹ cả. Bố mẹ thằng nhỏ cũng đi làm bình thường thôi nhưng cả hai vợ chồng đều xa xỉ, lại quá bảo bọc thằng bé. Nói mới nhớ, có lần người mẹ còn nói thế này.

“Lẽ ra tôi định cho thằng nhỏ đi học trường tiểu học tư đàng hoàng hơn kia. Nhưng vì không quen biết ai nên không được, đành cho nó vào trường bây giờ. Tôi ghét mấy chỗ có vấn đề về đạo đức lắm.”

Tôi thiếu điều muốn đáp trả, “Xin lỗi cô nhé, bọn tôi không có vấn đề về đạo đức.” Cả con gái, con trai tôi đều học trường đó mà ra. Tôi nhớ hình như nhà anh Nonoguchi chuyển đến từ đâu đó do công việc của người bố. Chắc thành phố họ sống lúc trước sang trọng lắm.

Bố mẹ đã vậy nên con mới không muốn đi học trường đó thôi, không phải sao? Con nít đứa nào chẳng vậy.

Nhưng hoàn toàn không đến trường thì đúng là không hay chút nào nên hình như họ cũng lo lắng lắm. Có điều họ không ép buộc.

Tôi nghĩ thằng bé đó chịu đi học lại là nhờ cậu Kunihiko đấy. Vâng, bên nhà ông Hidaka. Đúng vậy, là cậu Hidaka Kunihiko mới bị giết đấy. Tôi biết rõ từ nhỏ, gọi là cậu Kunihiko thấy sao sao ấy.

Kunihiko sáng nào cũng đến đón Osamu. Tôi không biết quá trình thế nào. Cũng có thể là giáo viên trong trường kêu Kunihiko đến đón Osamu vì cùng khối lớp.

Sáng nào tôi cũng thấy. Trước hết, Kunihiko đi bộ ngang qua trước nhà tôi. Những lúc đó thằng bé luôn chào tôi. Giọng to lắm. Thằng bé đó đúng là ngoan. Rồi sau đó một lúc lại đi từ hướng ngược lại. Lúc đấy thì có Osamu đi cùng. Buồn cười là Kunihiko lại chào tôi lần nữa. Osamu thì cúi đầu im lặng. Lúc nào cũng vậy hết.

Sau đó, hình như Osamu cũng đi học tử tế trở lại. May là học lên cấp hai, cấp ba rồi cả đại học đàng hoàng, bởi mới nói Kunihiko như người ơn luôn đó. Vậy mà vừa rồi lại có chuyện như thế… Thật không thể hiểu nổi.

Lúc hai đứa chơi với nhau hả? Có, tôi thường thấy lắm. Có một đứa nữa, con nhà bán chăn đệm. Lúc chơi có vẻ cũng là Kunihiko đến rủ. Thân thiết lắm. Đương nhiên mà nhỉ?

Kunihiko tử tế không chỉ với Osamu đâu. Với ai cũng vậy, đặc biệt với bạn nhỏ hơn mình. Cho nên vụ lần này, cứ nói đi nói lại chứ tôi thật không thể nào tin được.

Lời kể của Matsushima Yukio

Hidaka và Nonoguchi… à?

À không, xin lỗi. Khi biết vụ án đó tôi cũng sững sờ. Nghe tên hai người đấy, tôi mơ hồ nhớ lại chuyện hồi xưa. Mà anh cũng biết tôi hay vậy? Vâng, đúng là tôi thường chơi với hai người đó thời tiểu học. Nhà tôi bán chăn đệm, mà bọn tôi hay nhảy lên đống đệm ngồi mới tinh trong nhà kho phía sau nên hay bị mắng lắm.

Có điều nói thật là không phải tôi thích gì hai người đó đâu. Do quanh đây chẳng có đứa con nít nào khác chơi chung nên chơi cho vui thôi, phải nói thật là vậy. Cho nên cũng là hồi học tiểu học nhưng lên lớp lớn chút, có thể tự đi xa một mình là tôi chơi với bạn khác.

Mối quan hệ giữa hai người đó à? Chà, nói sao nhỉ, tôi thì nghĩ không phải là bạn thân. Cũng không phải bạn nối khố. Nói sao mới đúng ta.

À, vậy à? Bà bác tiệm bánh mì thấy vậy à? Con mắt người lớn đúng là không đáng tin.

Mối quan hệ của hai người đó, nhất định không bằng vai phải lứa đâu. Đúng, lúc nào Hidaka cũng có uy hơn. Vâng, tôi nghĩ vậy. Có lẽ vì cậu ấy ý thức được mình đang giúp đỡ Nonoguchi không quen trường lớp. Không nói ra nhưng thể hiện qua thái độ. Lúc nào cậu ấy cũng dẫn dắt Nonoguchi. Ba người chúng tôi hay đi bắt ếch, những lúc đó Hidaka cũng chỉ đạo Nonoguchi từng chút một. Nào là chỗ đó nguy hiểm, phải bắt ở chỗ nào đứng vững hơn, hay cởi giày ra đi, đại loại vậy. Nói là nhiệt tình chăm sóc thì đúng hơn là ra lệnh. Cho nên cảm giác giống anh em hơn là quan hệ thủ lĩnh và đàn em. Tuy tuổi tác bằng nhau.

Có vẻ Nonoguchi thấy khó chịu với Hidaka. Thỉnh thoảng, cậu ấy nói xấu Hidaka với tôi mà. Mặt đối mặt thì không nói được gì.

Tôi có nói là lên lớp lớn ở tiểu học thì không chơi với hai người nữa, nhưng tôi thấy từ khoảng đó hai người họ cũng không giao du với nhau. Một lý do là Nonoguchi đi học thêm. Tóm lại là không có thời gian chơi chung nữa. Với một lý do nữa là tôi nghĩ do mẹ của Nonoguchi ghét Hidaka. Thật ra có lần, tôi tình cờ nghe mẹ Nonoguchi nói với Nonoguchi.

“Con không còn chơi với thằng nhỏ nhà đó nữa chứ?”

Giọng nói nghiêm khắc, nét mặt cũng có gì đó đáng sợ lắm. Nghe nội dung câu chuyện thì hiểu nhà đó là nhà Hidaka. Tôi lúc đó còn nhỏ nên chỉ nghĩ nói gì kì cục. Tại sao lại không được chơi với Hidaka nhỉ? Bây giờ tôi cũng không rõ lý do mẹ Nonoguchi nói thế. Đúng, hoàn toàn không có manh mối.

Lý do Nonoguchi không thích đến trường sao? Tôi không thể nói rõ, nhưng nói thẳng ra chắc đơn giản là không hợp trường lớp. Hầu như không có bạn bè gì thì phải. À nói mới nhớ, cậu ta từng nói đại loại ý là rồi sẽ chuyển trường, gì mà chuyển sang trường tốt hơn. Nhưng rốt cuộc không chuyển, nên chắc chuyện đó không thành.

Tôi chỉ có thể nói nhiêu đó. Chuyện cũng mấy chục năm trước rồi, hầu như tôi đã quên hết.

Về chuyện lần này à? Thật kinh ngạc nhỉ. Tôi chỉ biết họ hồi còn nhỏ nên cũng không dám nói gì bất cẩn, nhưng quả thật bất ngờ. Không, là về Hidaka. Cậu ấy có uy hơn Nonoguchi nhưng không hề coi thường, có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ. Vậy nên bảo là cậu ấy bắt Nonoguchi làm tác giả ma thì thật… Mà thành người lớn thì tính cách cũng thay đổi thôi nhỉ? Đương nhiên, theo chiều hướng xấu.

Lời kể của Takahashi Junji

Thật ngạc nhiên, không ngờ vì vụ án đó mà cảnh sát tìm đến chỗ tôi. Không, tôi đọc báo mới nhớ ra hai người đó là bạn đồng lứa, và còn cùng lớp với mình. Nhưng không thân thiết gì lắm, tôi nghĩ vụ án hoàn toàn không liên quan gì đến mình. Thì đó, văn học ấy mà, lâu nay tôi làm gì dính dáng đến đâu. Mà có lẽ trong tương lai cũng không.

Vậy anh muốn hỏi gì? À, chuyện lúc đó hả? Không, xin lỗi, nhưng kỉ niệm chẳng vui vẻ gì nên tự nhiên nhăn nhó vậy thôi.

Anh biết tôi từ ai vậy? À, Hayashida à? Cậu ta hồi nào đến giờ cái miệng toàn bép xép. Vâng, đúng vậy. Gần đây ầm ĩ như là vấn đề xã hội nên tôi không dám lớn tiếng, chứ bắt nạt là chuyện thường. Hê hê. Cũng tại còn nhỏ nữa. Nhưng tôi nghĩ mấy chuyện đó cũng cần thiết. Không phải ngụy biện gì, nhưng ra ngoài xã hội thì đầy rẫy chuyện bực bội, đau khổ đúng không? Chỉ cần xem như tập dượt chuẩn bị là được rồi. Con nít thì cũng có trí khôn của con nít để giải quyết mấy chuyện đó mà? Tôi nghĩ vậy đấy. Gần đây cứ ầm ĩ thái quá. Chỉ quậy nhau thôi mà.

Nếu anh muốn biết chuyện lúc đó thì có cách khác hay hơn là hỏi tôi đấy. Đương nhiên tôi nói cũng được, nhưng nhiều chuyện tôi cũng quên rồi, lại không giỏi kể rành mạch này nọ. Giữa chừng tôi sẽ không biết mình đang nói cái gì.

Cách khác hay hơn mà tôi bảo là sách đấy. Sách ra mắt dưới tên Hidaka đó. Ờm, à, tựa gì nhỉ. Tên gì khó nhằn nên cũng khó nhớ. A? À, đúng đúng, Vùng cấm săn bắt. Đúng cuốn đó, đúng. Gì? Anh cảnh sát cũng biết à? Nếu vậy đâu cần đến chỗ tôi.

Vâng, tôi không hề đọc sách đọc siếc gì hết, nhưng vì xảy ra vụ án đó nên mới nảy ra ý định đọc thử xem sao. Ha ha ha. Lần đầu tiên tôi đi thư viện đấy. Không hiểu sao hồi hộp dễ sợ.

Tôi quyết định đọc cuốn đó vì đọc cốt truyện thì biết Fujio là nguyên mẫu nhân vật, chưa kể hình như còn có viết về thời cấp hai của tụi tôi. Tôi nghĩ biết đâu lại có viết về tôi nữa.

Anh cảnh sát cũng đọc rồi hả? À, vậy hả? Ờ thì, chỉ nói ở đây thôi nhé, mấy trò viết trong đó đều là sự thật cả đấy. Không, thật mà! Viết cho giống tiểu thuyết nhưng bê y nguyên sự thật. Đương nhiên họ tên thì khác, còn thì đều đúng boong. Cho nên đọc truyện đó rồi chắc chắn biết được chuyện gì đã xảy ra. Có viết cả những chuyện bọn tôi đã quên nữa.

Có viết về cái trò bọc màng co toàn thân rồi bỏ mặc ở nhà thi đấu đúng không? Tôi thấy đoạn đó mà toát mồ hôi lạnh. Gì thì gì, tôi tiên phong mà. Không phải việc đáng tự hào nhỉ. Có thời mình thấy vui khi quậy tưng bừng đúng không, đó, nó đó.

Mấy trò như vậy đều do Fujio ra chỉ thị hết. Thằng đó ít khi tự mình ra tay, toàn ra lệnh cho đồng bọn thôi. Tôi không có ý định làm đàn em, nhưng bắt tay với nó thì có nhiều trò vui.

Vụ Fujio hành hung nữ sinh trường khác hả? Về vụ đó thì tôi không rõ lắm. Không, thật mà! Tôi có biết Fujio để mắt đến con nhỏ đó… Tóc dài, nhỏ con, ừm, đẹp. Fujio to con vậy chứ thật ra là lolicon đấy, nó dễ xiêu lòng trước kiểu con gái đấy. Trong truyện cũng có viết về vụ đó nhỉ. Tôi vừa đọc vừa nghĩ truyện cũng có phần sắc sảo ghê chứ. Nhưng nếu người viết là thằng đó thì nó biết rõ vậy cũng chẳng có gì lạ.

Trong truyện còn viết vụ Fujio một mình biến mất. Thì đó, lúc nào nó cũng biến nhanh như chớp dù chưa hết giờ học, còn đang tiết sáu. Nói chính xác thì không phải đang tiết sáu, mà là ngay khi vừa xong. Cho nên giờ sinh hoạt hầu như Fujio không ở lớp. Nó đi đâu thì y như trong truyện. Có một con đường nhỏ cô gái đẹp đó lúc nào cũng đi nên Fujio đến đấy. Và dứt khoát không dắt theo đồng bọn. Lúc nào cũng đi một mình. Cho nên tôi không biết Fujio đến đó rồi làm gì. Tôi nghĩ có lẽ như trong truyện viết, cứ rình theo dõi con nhỏ rồi lên kế hoạch tấn công thôi. Nghĩ thế lại thấy ghê ghê nhỉ.

Khi tấn công thì hình như nó có dắt theo một đứa đồng bọn. Tôi không biết là ai. Không, tôi nói thật. Giờ này mà tôi còn bao che làm gì. Đương nhiên không phải tôi đâu. Tôi đã làm nhiều chuyện xấu thật nhưng không có giúp nó cưỡng hiếp đâu. Tin tôi đi.

Đúng như anh nói, trong truyện Vùng cấm săn bắt viết như thể có nhiều đồng bọn khi tấn công nhỉ. Một đứa giữ đứa con gái, một đứa chụp hình thì phải. Rồi mấy đứa khác thì canh chừng. Nhưng thực tế nghe nói chỉ có một đứa theo phụ thôi. Ờ, chỉ đè con nhỏ thôi. Cũng không phải máy chụp ảnh 8mm, mà nghe nói là máy Polaroid. Tôi nghe nói Fujio tự chụp. Không biết đống hình lúc đó thế nào. Trong truyện thì viết là Fujio định bán cho xã hội đen, nhưng sao nhỉ. Tôi chưa từng thấy mấy hình đó. Thật tâm thì cũng muốn xem nhưng không đến tay tôi.

À, nhớ rồi. Có khi thằng đó biết. Tên Nakatsuka. Thằng bám đít Fujio, nhờ vậy mà hưởng sái cũng nhiều. Nếu Fujio có đưa ai hình lúc đó thì chắc là thằng này. Nhưng tôi không nghĩ giờ này nó còn giữ đâu. Tôi không biết cách liên lạc. Nakatsuka Akio. Akio là chữ Chiêu với chữ Phu đó.

Chuyện đó anh không nghe gì từ Nonoguchi à? Tôi nghĩ thằng đó biết cũng nhiều đấy. Biết mới viết cuốn sách như vậy chứ. Hả? Nó không nói gì à? Cũng phải, nội dung có chút khó nói mà.

Sao lại khó nói hả? Thì nào phải chuyện gì tốt đẹp. Có gì đáng tự hào đâu.

Có phải vì bị bắt nạt không hả? Thời gian thằng đó bị bắt nạt đâu có lâu la gì. Ngay từ đầu Fujio đâu có đếm xỉa gì tới Nonoguchi. Người Fujio để mắt đến là Hidaka kìa. Lý do là nhìn xấc xược. Trên thực tế, Hidaka dù bị bắt nạt thảm đến mấy cũng không thèm nghe lời Fujio. Fujio là Fujio, bị xem thường là sẽ nghĩ ra chuyện ngày càng quá đáng. Cho nên mới xảy ra sự việc như trong truyện đó.

Đúng vậy. Người bị bọn tôi quấn màng bọc là Hidaka. Vâng, đổ acid clohydric từ cửa sổ cũng là nhắm cậu ta đấy. Nonoguchi à? Thằng Nonoguchi lúc đó đã nhập bọn với bọn tôi rồi. Đúng vậy, đã về phe bọn tôi. Thằng đó mới chính là đàn em của Fujio. Bọn tôi cũng sai nó chạy vặt.

Hai người đó là bạn thân sao? Không thể nào có chuyện đó. Không, sau khi tốt nghiệp thì tôi không biết. Đọc phóng sự vụ án lần này tôi thấy viết là thân nhau từ trước nên chắc là thời cấp ba trở đi, chứ thời tôi biết thì nhất định không có chuyện đó. Nonoguchi nói xấu Hidaka với Fujio nhiều lắm mà. Không có Nonoguchi thì chắc Fujio cũng không chơi Hidaka tàn bạo vậy đâu.

Cho nên, nhân vật học sinh cấp hai Hamaoka trong Vùng cấm săn bắt là Hidaka. Chuyện đó là chắc chắn. Còn chuyện người viết truyện đó thật ra là Nonoguchi, có lẽ vì phải ra sách bằng tên của Hidaka nên mới lấy Hidaka làm nhân vật chính. Nonoguchi là nguyên mẫu của ai hả? Chà, ai ta? Không nói chắc được. Nhưng là ai thì cũng là một người trong nhóm bắt nạt.

Nhưng nghĩ lại thấy kì nhỉ. Tiểu thuyết do người bắt nạt viết được công bố dưới tên của người bị bắt nạt? Tóm lại là sao?

Lời kể của Mitani Koichi

Mong anh ngắn gọn giúp. Tôi chuẩn bị đi họp.

Nói chung là tôi không hiểu nổi, anh định hỏi gì từ tôi? Không, tôi từng nghe cảnh sát phải điều tra triệt để quá khứ của tội phạm, nhưng tôi chỉ quen biết Nonoguchi lúc học cấp ba thôi.

Hả, điều tra từ thời tiểu học à? Chà chà thật là… Chậc, tôi thật không biết phải nói gì. Cần phải làm mấy chuyện đó sao? Ồ…

Nonoguchi là một học sinh cấp ba rất bình thường, không có gì khác lạ. Do sở thích sách và phim ảnh gần giống nhau nên hay nói chuyện với tôi. Vâng, tôi biết cậu ta muốn trở thành nhà văn. Từ lúc đó cậu ta đã tuyên bố tương lai sẽ làm nghề đấy rồi. Cứ mỗi lần viết mấy truyện ngắn trong vở là cậu ta lại cho tôi đọc. Nội dung thì tôi không nhớ lắm, nhưng đâu phần lớn là truyện viễn tưởng. Cũng hay lắm. Chí ít thì lúc đó tôi đọc thấy hay.

Lý do Nonoguchi chọn trường cấp ba này à? Đương nhiên chẳng phải là phù hợp với học lực sao?

Không, chờ chút. Nói mới nhớ, Nonoguchi từng bảo thế này. Đại loại ý là, thật ra gần đó có một trường xếp hạng tương đương trường tôi nhưng cậu ta không muốn học ở đấy. Tôi nghe câu đó nhiều lần nên bây giờ vẫn còn nhớ. Vâng, vì cậu ta nói đi nói lại nhiều lần nên chắc thật lòng nghĩ vậy.

Lý do ghét trường đó à? Tôi không nhớ rõ lắm, có lẽ do môi trường hay chất lượng học sinh không tốt, đại loại vậy. Cậu ta hay nói về mấy việc đấy. Nói cả về trường cũ nữa.

Vâng, trường cũ là trường cấp hai với tiểu học đó. Cậu ta hay nói xấu mấy trường đó lắm.

Không, chuyện bạn bè thời cấp hai thì tôi hầu như không nghe nói. Có thì chắc cũng chẳng có gì to tát. Vì tôi không có ấn tượng gì cả. Cả cái tên Hidaka Kunihiko tôi cũng chưa từng nghe cậu ta nhắc đến. Qua vụ án lần này tôi mới biết cậu ta có người bạn thuở nhỏ đó.

Cái cậu ta hay nói là nói xấu trường lớp và khu phố. Suốt ngày nào là người sống ở khu phố đó hạ cấp thế nào, trường học ở đó tồi tệ ra sao. Nói liên tục luôn nên tôi cũng mệt mỏi lắm. Thường ngày thì cũng bình thường nhưng nhắc đến mấy chuyện đó là cậu ta hằn học hẳn. Tôi còn nghĩ người đâu kì cục, ai mà chẳng nghĩ khu phố mình sinh ra và lớn lên là nhất chứ.

“Nhà tớ vốn không phải ở cái nơi như thế. Chỉ vì công việc của bố mà phải chuyển đến thôi. Cho nên ít bữa nữa là lại dọn đi. Nói cách khác, nhà ở tạm thôi. Nên không thân với hàng xóm láng giềng, cũng không chơi với bọn con nít ở đó.”

Tôi thì cậu ta sống ở đâu cũng chẳng sao, nhưng cậu ta hay nói vậy lắm, cứ như là phân trần vậy. Rốt cuộc trong thời gian quen biết với tôi thì không thấy dọn đi đâu.

Nhắc chuyện dọn nhà mới nhớ, cậu ta có nói như vậy.

“Hồi tiểu học, có lần tớ đã có cơ hội chuyển trường. Tớ không thể nào quen với trường ở đấy nên bố mẹ đã xoay xở. Nhưng rốt cuộc chuyện đó cũng chìm nghỉm. Tớ không rõ cụ thể, nhưng chẳng biết làm sao mà hình như việc tớ đang đi học đàng hoàng lại thành phiền phức. Tệ lắm. Đi học mà ngày nào tớ cũng thấy ức. Gần nhà có đứa phiền lắm, hôm nào cũng đến rủ nên tớ không có cách nào khác đành đi học. Thực sự rất phiền.”

Tôi thì nghĩ có bạn gần nhà tử tế vậy tốt quá còn gì, nhưng có lẽ Nonoguchi có lý do của Nonoguchi.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi không gặp Nonoguchi. À không, có gặp một lần. Nói gì thì nói, chỉ vậy thôi. Không có giao du tiếp xúc.

Tiểu thuyết của Hidaka Kunihiko à? Nói thật tôi chưa từng đọc qua. Tôi có đọc tiểu thuyết, nhưng là tiểu thuyết trinh thám. Cái gì du lịch trinh thám[5] nhỉ, mấy loại đó thì tôi thích. Chứ truyện gì căng thẳng quá thì xin kiếu.

Nhưng vì vụ án vừa rồi nên tôi cũng muốn đọc thử và đã đọc một quyển. Vì nghe bảo tác giả thực sự là Nonoguchi nên cũng phấn khích sao đó.

Tác phẩm tên Dạ quang trùng. Chuyện người chồng nghệ sĩ buồn khổ vì vợ ngoại tình. Tôi không rõ mấy chuyện khó hiểu, nhưng có mấy điểm tôi thấy cũng thuyết phục. Nghĩa là mấy điểm khiến mình nghĩ “à, đúng là tác phẩm của Nonoguchi”. Tôi có thể cảm nhận được cá tính của cậu ta ở khắp nơi. Cá tính đúng là thứ từ bé không thay đổi nhỉ.

Hả? Ồ, vậy sao? Dạ quang trùng là tác phẩm của Hidaka Kunihiko à? Ha ha, ra vậy.

Chà, thật xấu hổ. Ừm, mà tóm lại nghiệp dư chắc không hiểu được nhỉ.

Kết thúc ở đây được chưa? Tôi còn đi họp nên…

Lời kể của Fujimura Yasushi

Vâng, tôi là cậu của Osamu. Mẹ của Osamu là chị tôi.

Yêu cầu trả lợi nhuận ư, sao lại, đâu phải tôi chỉ nói tiền và tiền đâu. Tôi nói là tóm lại phải làm cho ra lẽ, làm sao cho hợp lý, vậy thôi.

Còn chuyện Osamu giết cậu Hidaka thì đâu thể tha thứ được. Tôi nghĩ nó phải trả giá tương xứng, mà Osamu cũng có ý định đó nên mới tự thú đúng không?

Nhưng tôi nghĩ để làm vậy thì trước hết mọi chuyện phải hợp tình hợp lý. Osamu cũng đâu phải vô duyên vô cớ mà làm ra hành vi đó. Chẳng phải hỏi ra mới biết giữa nó với cậu Hidaka cũng đã xảy ra nhiều chuyện sao? Nó bị cậu Hidaka bắt viết truyện thay đúng không, gọi là tác giả ma nhỉ? Và cuối cùng tức nước vỡ bờ.

Nghĩa là phía bên kia cũng có lỗi, đâu phải mình Osamu. Vậy mà chỉ có mình Osamu bị trừng phạt, rồi, xong, vậy kì không? Tội lỗi phía bên kia thì sao?

Tôi không rõ lắm nhưng nghe nói Hidaka Kunihiko là tác giả khá ăn khách. Nghe đâu có lúc lọt top mười người nộp thuế cao nhất đấy thôi? Vậy chứ đó là tiền của ai kiếm ra? Đó là tiền kiếm được từ việc bán truyện Osamu viết mà. Vậy sao tiền thì để nguyên đó, phạt mỗi Osamu, không thấy vớ vẩn sao? Tôi thấy vớ vẩn đấy. Nếu là tôi, sẽ trả lại số tiền đó. Chẳng phải đó là chuyện hiển nhiên sao?

Vâng, đương nhiên phía bên kia cũng có lý của mình. Cho nên tôi mới định sắp tới sẽ để luật sư đôi bên trao đổi với nhau cho ổn thỏa mọi chuyện. Tóm lại, tôi muốn giúp Osamu. Không phải vì muốn có tiền đâu. Thì họ có trả lại bao nhiêu đi nữa cũng chẳng phải của tôi. Đó là tiền của Osamu. Đương nhiên rồi.

Nhưng này, vì việc này mà anh cảnh sát đến nhà tôi là sao? Tôi nghĩ chuyện chúng tôi nói thuộc về dân sự, không liên quan đến mấy anh hình sự đâu.

À, không phải là việc chính à?

Chị tôi? Vâng, đúng vậy. Họ dọn đến thành phố đó sau khi Osamu chào đời ít lâu. Là mua nhà. Có người bà con bên chồng bán rẻ miếng đất ở đó, họ mua rồi xây nhà.

Chị tôi, thành phố đó à? Ừm, đúng như anh nói, không thích lắm. Tôi không nhớ khi nào, nhưng có lần chị ấy nói nếu biết địa phương đấy là nơi như vậy thì đã dứt khoát không xây nhà ở đó. Nghe nói sau khi dọn đến đấy ở, chị ấy đã tìm hiểu đủ thứ chuyện xung quanh. Rồi mới có cảm tưởng như vậy.

Tôi cũng không rõ chị ấy không thích gì ở thành phố đó. Hễ nhắc chuyện đấy là chị tôi không vui vẻ gì nên tôi cũng tránh.

Anh cảnh sát à, sao tự dưng anh hỏi vậy? Chuyện đó có liên quan gì đến vụ án lần này?

Tuy bảo phải điều tra nhiều việc, nhưng hỏi đến cả chị tôi thì chẳng phải hơi quá sao? Mà cũng chẳng có gì khuất tất nên anh cứ việc hỏi.

Lời kể của Nakatsuka Akio

Nonoguchi? Ai vậy? Tôi không biết cái tên đó.

Bạn học thời cấp hai với tôi? Hừm, có người đó sao? Tôi quên mất rồi.

Báo hả, dạo này tôi không có đọc. Vụ án nhà văn bị giết? Không biết!

Hừm, cả nhà văn lẫn thủ phạm đều là bạn học của tôi? Vậy thì sao? Không liên quan đến tôi đâu. Không có gì để nói cả. Tôi đang thất nghiệp, bây giờ phải đi tìm việc. Đừng có làm phiền.

Hidaka? Hidaka có phải Hidaka đó không? Nhà văn bị giết là nó hả?

À, thằng đó thì tôi nhớ. Hê, là nó à. Con người đúng là chẳng biết chết khi nào ra sao nhở.

Anh hỏi làm gì? Chuyện thời chíp hôi của thằng đó thì làm được gì? Điều tra? Bắt được thủ phạm rồi còn gì? Anh nói thế mà?

Hê, dạo này cảnh sát cũng điều tra mấy việc nhảm gớm.

Thôi đi, chuyện xưa rồi.

Ờ, đúng. Tôi có quậy Hidaka nhiều lần. Lý do xàm thôi. Kiêu căng hay đại loại vậy. Cứ kiếm cớ đại khái.

Nhưng Hidaka là thằng cứng đầu. Không chịu đưa tiền lần nào hết. Mấy thằng thỏ đế khác hù một tiếng là nôn một, hai ngàn yên ra liền. Cho nên bọn này nóng mặt, nhè một mình Hidaka mà làm tới. Thằng đó thuộc loại lì lợm đấy, giờ thì tôi mới nói ra được.

Anh dai vậy. Tôi đã nói rồi, không biết thằng nào tên Nonoguchi hết.

A? Khoan đã! Nonoguchi? Hai chữ Dã với chữ Khẩu hả?

À, là Noro hả? Con rùa Noro, là Nonoguchi à. Ờ, thằng đó thì tôi nhớ. Cái ví tiền của Fujio đấy.

Ví tiền là ví tiền đó. Cái túi đựng tiền đó. Chứ gì nữa, chuyên cống nạp tiền cho Fujio. Đưa tiền, lại còn để bị sai khiến như người hầu, cái thằng đấy đúng là hèn.

Sau khi Fujio bị đuổi khỏi trường, nhóm bọn tôi cũng tan rã. Rồi một ngày, Noro cũng không thò mặt đến hội họp.

Ra tay với con gái trường khác hả? Chuyện đó tôi không rành. Thật. Đúng là tôi thân với Fujio nhất nhưng nó không nói chi tiết cho tôi biết. Đại khái sau đó tôi cũng chẳng mấy khi gặp Fujio. Vì nó bị quản thúc tại gia.

Không, không phải tôi. Người đi chung với Fujio khi tấn công đứa con gái là đứa nào ý. Không biết, tôi nói thật.

Mà này, bộ mấy chuyện cũ rích đó có liên quan gì đến vụ giết người lần này hả?

Không, tại tôi có chút chuyện lấn cấn. Anh nói người bị giết là Hidaka phải không?

Tôi không nhớ rõ là lúc nào nhưng có lần Hidaka đến chỗ tôi. Bảo tôi biết gì về Fujio hay vụ đứa con gái đó thì cho nó biết. Lúc nào ta, hình như ba, bốn năm trước.

À, đúng rồi, nó có nói đại loại viết tiểu thuyết lấy Fujio làm nguyên mẫu gì đó. Tôi không nghĩ nó nghiêm túc nên đó giờ chẳng nhớ đến. Vậy lúc đó Hidaka là nhà văn rồi hả? Hừm, biết vậy moi thêm chút tiền thù lao.

Ờ, thì tôi có nói cho nó những gì tôi biết. Vì tay Hidaka đó hình như cũng chẳng thù ghét gì tôi.

Tôi nói là gần như không biết gì về vụ tấn công đứa con gái. Nhưng Hidaka dai như đỉa, cứ hỏi chỉ một chút cũng được, có nhớ gì không. Nó cũng tưởng tôi đi chung với Fujio lúc đó hay sao á.

Hình hả? Chuyện gì?

Tôi giữ á, ai nói vậy?

… Ừ thì, có giữ.

Trước khi bị bắt, Fujio có cho tôi một tấm hình. Hình chụp xấu hoắc. Chỉ giữ thôi thì nào có sao đúng không? Chứ cũng chẳng để làm gì hết.

Anh có hỏi tại sao vẫn giữ suốt thì tôi cũng bó tay. Chỉ là tình cờ không vứt đi thôi. Anh cũng vậy mà, tìm trong nhà thể nào chẳng có một, hai tấm hình thời trẻ đúng không?

Bây giờ không có. Sau khi Hidaka đến là tôi vứt rồi.

Tấm hình đó cho Hidaka hả? Ờ, có cho xem. Ừm thì dù gì ngày xưa tôi cũng làm chuyện không phải, nó lại mất công đến đây, nên tôi có ý cho cầm về làm quà thôi.

Nó hỏi mượn, thế là tôi đưa. Nhưng hai, ba ngày sau là bỏ phong bì gửi trả rồi. Nó viết thư nói là theo chủ nghĩa không lưu trữ hình ảnh. Tôi vứt nguyên cái phong bì vào thùng rác. Thế, hết rồi.

Kể từ đó tôi không gặp Hidaka.

Hình thì một tấm đó thôi. Mấy tấm khác ra sao tôi đâu biết.

Vậy nhé, đủ rồi chứ?

Lời kể của Tsujimura Hekichi

Xin lỗi, tôi là cháu, tên Sanae. Người bình thường sợ là khó nghe được ông tôi nói chuyện nên tôi sẽ dịch lại. Không, không sao ạ. Như vậy nhanh hơn, cũng đỡ cho chúng tôi hơn.

À, bao nhiêu nhỉ? Có lẽ là 91. Tim thì không vấn đề gì. Nhưng quả nhiên nửa thân dưới thì không ổn. Không, đầu óc tính ra còn minh mẫn lắm. Chỉ có lãng tai là vấn đề khó khăn nhất thôi.

Ông tôi làm pháo hoa đến cách đây mười lăm năm. Lý do tuổi tác thì ít, mà chủ yếu là vấn đề cung cầu. Sau khi lễ hội pháo hoa bên sông không còn thì công việc cũng gần như hết hẳn. Nhưng cả nhà tôi đều nghĩ cũng đúng lúc. Cha tôi không nối nghiệp.

Sao ạ? Cuốn sách này? Ồ, Đốm lửa không cháy… À, là tiểu thuyết của Hidaka Kunihiko đó ạ? Không, tôi không biết. Tôi nghĩ nhà tôi không có ai đọc. Ông tôi à? Vậy để tôi hỏi thử. Tuy tôi nghĩ chắc vô ích thôi.

… Đúng là không biết ạ. Mấy chục năm rồi ông không đọc sách. Mà cuốn sách này sao ạ?

Ồ, vậy sao? Về thợ làm pháo hoa à?

… Ông tôi nói cũng có người viết về mấy thứ lạ nhỉ. Cũng phải thôi, với người bình thường thì đây là công việc xa lạ mà.

Ồ, Hidaka Kunihiko từng sống ở khu đó ạ? Vâng, đúng vậy. Nơi làm việc của ông tôi nằm bên cạnh ngôi đền ở đó. Ồ, vậy sao? Lúc nhỏ nhìn ông tôi làm việc rồi lớn lên viết thành tiểu thuyết ạ? Do rất có ấn tượng với ông sao… Ồ ồ.

… Ông bảo là nói mới nhớ, hiếm hoi cũng có con nít ở lân cận đến chơi. Vì nguy hiểm nên ông không cho lại gần, nhưng đứa bé siêng đến lắm, thế là ông cho vào chỗ làm việc với điều kiện không được sờ vào đồ vật xung quanh.

Anh hỏi có khoảng bao nhiêu con nít như vậy ạ? Anh chờ chút.

… Ông nói là làm gì đến mấy người. Ông nhớ chỉ có một người thôi.

Tên à. Để tôi hỏi thử.

… Ông nói không biết tên. Vâng, ông nói không phải quên mà là từ đầu đã không biết. Ông tôi nhớ chuyện xưa tốt lắm nên tôi nghĩ là không sai đâu.

Chà, chuyện đó thì… Cho dù nói nhớ tốt nhưng chuyện đó chắc khó. Để tôi hỏi xem sao.

… Ngạc nhiên ghê. Ông nói ông nhớ. Ông nói nếu có hình sẽ nhận ra. Anh có đem theo hình à? Vậy cho ông xem thử đi.

Ồ, gì đây? Hình trong album tốt nghiệp cấp hai ạ? Vâng, có người đó trong lớp này đúng không ạ? À, nhưng người đến chỗ làm việc của ông lúc đó còn nhỏ hơn nữa đúng không ạ? Đúng vậy nhỉ. Chà, gay đây. Giải thích chuyện đó cho ông thật khó. Sợ là ông sẽ bảo không phải đứa con nít lớn thế này. Vâng, tôi cứ thử giải thích xem sao.

[3] Các loại chữ viết trong tiếng Nhật gồm: chữ Hán, Hiragana và Katakana. Khẩu: 口, ro trong Katakana: ロ.

[4] Chậm chạp, noroma: 鈍間.

[5] Một thể loại trinh thám được yêu thích ở Nhật. Nghĩa rộng chỉ những vụ án xảy ra khi cảnh sát hay thám tử tình cờ đang đi du lịch ở các địa điểm nổi tiếng. Nghĩa hẹp chỉ những vụ án hung thủ lợi dụng tính chính xác trong thời gian chạy của các phương tiện công cộng để tạo chứng cứ ngoại phạm.