Chương 9: SỰ THẬT Lời giải của Kaga Kyoichiro
Anh thấy trong người thế nào rồi? Lúc nãy tôi có nói chuyện đôi chút với bác sĩ điều trị, nghe nói anh đã quyết định làm phẫu thuật? Biết được tôi cũng yên tâm.
Anh nói nghe bi quan vậy. Không, nghe bác sĩ nói khả năng thành công khá cao đấy. Không phải an ủi đâu. Tôi nói thật.
Tôi muốn hỏi anh nhận ra bệnh trạng của mình từ khi nào? Mùa đông rồi? Hay đầu năm?
Chắc không có chuyện đó đâu nhỉ? Chí ít anh cũng cảm thấy bệnh tái phát vào cuối năm ngoái chứ? Đồng thời anh nghĩ lần này chắc không xong rồi, đúng không? Cho nên anh mới không đi bệnh viện.
Lý do tôi suy nghĩ như vậy chỉ có một. Vì tôi cho rằng anh đã lên kế hoạch cho sự việc lần này chí ít là từ khoảng thời gian đó. Sự việc lần này, tất nhiên là việc giết anh Hidaka Kunihiko.
Anh hơi bất ngờ à? Nhưng tôi cho rằng chuyện mình đang nói không hề kì cục. Vâng, tôi có căn cứ. Chứng cứ có đủ. Cho nên tôi sắp sửa nói về việc đó. Sẽ hơi lâu một chút nhưng bác sĩ đã cho phép.
Trước tiên, anh hãy xem cái này. Vâng, tấm hình. Anh nhớ chứ? Là hình chụp từ video cảnh anh đột nhập vào nhà Hidaka. Anh nói là anh Hidaka đã lắp máy quay để quay lén đúng không?
Tôi đã nhờ người ta in ra một cảnh trong đoạn băng đó. Nếu anh muốn, tôi có thể đem màn hình đến cho anh xem toàn bộ đoạn băng, nhưng có lẽ không cần thiết nhỉ? Chỉ cần một tấm này là đủ. Với lại, chắc anh cũng chán xem đoạn băng đó rồi nhỉ?
Bởi vì đoạn băng đó là do anh tự chế mà? Anh tự diễn, tự quay. Anh là đạo diễn kiêm diễn viên chính. Xem chán rồi là đương nhiên còn gì?
Đúng vậy, ý tôi nói là làm giả. Tất cả nội dung trong này đều ngụy tạo.
Vâng, cho nên tôi sẽ chứng minh cho anh thấy. Bằng tấm hình này. Nói vậy thôi chứ cũng không có gì to tát đâu. Xem tấm hình này xong, điều tôi muốn nói chỉ có một. Đó là hình ảnh trong cuốn băng không phải được quay vào ngày này bảy năm trước như hiển thị trên góc màn hình.
Tôi sẽ chứng minh tại sao tôi có thể khẳng định điều đó. Thật ra rất đơn giản. Ở đây có chụp cảnh vườn nhà Hidaka. Và trong vườn có trồng hoa cỏ. Đương nhiên, tấm hình này không chụp cây cối gì nổi bật. Không có cả cây anh đào nhà Hidaka tự hào, bãi cỏ lại khô héo. Thoạt nhìn có thể thấy là cảnh mùa đông, nhưng khó phân biệt là mùa đông năm nào. Chưa kể, lại là giữa đêm khuya, trời tối, khó thấy các chi tiết. Có lẽ chính vì vậy anh nghĩ sẽ đánh lừa được chúng tôi bằng cuốn băng này.
Nhưng anh Nonoguchi, anh đã phạm sai lầm lớn đấy. Tôi không gạt anh đâu. Anh đã phạm sai lầm thật.
Để tôi chỉ cho anh nhé. Đó là cái bóng. Bóng cây anh đào đổ xuống bãi cỏ đúng không? Chỗ này là đòn chí mạng đây.
Vâng, tôi biết anh muốn nói gì. Cứ cho cây lớn lên trong thời gian bảy năm, cũng còn tùy vào ánh sáng, nếu chỉ so sánh cái bóng thì không biết được là cây bây giờ hay cây hồi đó. Đúng vậy.
Nhưng cái tôi muốn nói không phải việc đó. Tôi nói vấn đề là bóng cây chỉ có một.
Có vẻ anh chưa hiểu nên để tôi nói đáp án luôn. Nếu đúng là cuốn băng này quay cảnh vườn nhà Hidaka bảy năm trước, thì bóng cây ở đây phải có hai. Anh hiểu tại sao chứ? Đơn giản lắm. Vâng, đúng vậy. Bảy năm trước, trong vườn nhà Hidaka có hai cây anh đào. Đứng cạnh nhau.
Anh có gì để nói không?
Cuốn băng video đó có lẽ mới quay gần đây thôi đúng không? Do anh quay.
Vấn đề ở chỗ anh có cơ hội để quay hay không. Về điểm đó, tôi đã xác nhận với Hidaka Rie.
“Có lẽ không khó lắm” là câu trả lời của cô ấy. Nếu là cuối năm ngoái, anh Hidaka Kunihiko vẫn còn độc thân, anh có thể lợi dụng lúc anh ấy đi uống với người của nhà xuất bản để thong thả quay.
Có điều, nếu vậy thì anh cần có chìa khóa nhà. Vì phải mở cửa sổ phòng làm việc để quay cảnh đột nhập vào phòng làm việc của anh Hidaka từ ngoài vườn.
Theo lời Hidaka Rie, việc đó cũng không có vấn đề gì. Đó là vì anh Hidaka Kunihiko thường không đem theo chìa khóa khi đi uống, mà giấu sau giá để ô trước cửa ra vào. Từ khi đánh mất chìa khóa nhà ở ngoài đến hai lần, anh ấy đã làm như vậy. Nếu anh biết được điều đó thì không cần đánh thêm chìa khóa. Và Hidaka Rie khẳng định anh biết điều đó.
Nhưng anh Nonoguchi này. Tôi cho rằng cuốn băng là ngụy tạo không phải nhờ nhận ra cái bóng của cây anh đào. Thật ra ngược lại, chính vì nghĩ chắc chắn nó là ngụy tạo nên tôi đã xem đi xem lại nhiều lần, tìm ra mấy tấm hình ít ỏi chụp cảnh vườn nhà Hidaka lúc xưa, rồi mới phát hiện ra điểm mâu thuẫn đó. Vậy tại sao tôi nghĩ chắc chắn cuốn băng là ngụy tạo? Đó là vì xuất hiện nghi ngờ đối với vật chứng khác.
Anh Nonoguchi hẳn cũng biết vật chứng khác đó là gì nhỉ? Đúng vậy, đó là số lượng lớn bản thảo nọ. Là núi tác phẩm tôi tìm ra và tin chắc đấy là thứ có liên quan đến động cơ giết anh Hidaka Kunihiko.
Trong vụ án lần này, bắt anh và đọc biên bản tự thú của anh rồi, tôi vẫn thấy có rất nhiều điểm không hợp lý. Đương nhiên, vẫn có thể giải thích theo cách nào đó cho từng nghi vấn. Nhưng việc có thể giải thích và việc có thể thỏa mãn là hoàn toàn khác nhau. Anh Nonoguchi, đâu đó trong biên bản tự thú của anh tôi vẫn thấy không khớp. Chính vì sự không khớp đó mà tôi không cách nào tin nội dung anh tự thú là sự thật.
Và có lần tôi phát hiện ra. Một manh mối rất lớn. Kể từ sau vụ án tôi đã nhiều lần gặp anh, vậy mà lại không nhận ra, kì lạ thật.
Anh Nonoguchi, anh đưa tay phải ra xem.
Sao vậy? Tay phải mà. Vậy thì chỉ cần ngón giữa tay phải cũng được.
Ngón giữa đó có cục chai đúng không? Khá to nhỉ.
Không kì lạ sao? Anh dùng máy đánh chữ mà. Tôi nghe nói khi viết bản thảo, và cả thời làm giáo viên anh đều dùng máy đánh chữ. Vậy mà sao tay lại có cục chai lớn như vậy?
À, anh nói không phải cục chai à? Vậy đó là gì? Không biết? Anh bảo không nhớ à? Nhìn cách gì nó cũng là cục chai mà anh nói là không nhớ tại sao có à?
Mà vậy cũng không sao. Quan trọng là tôi thấy nó là cục chai. Chính nhờ thấy như vậy mà tôi đã nghĩ, tại sao người dùng máy đánh chữ như anh lại có cục chai to như vậy, phải chăng anh đã viết tay một lượng khổng lồ cái gì đó?
Và tôi nghĩ đến đống tác phẩm được viết trong xấp vở cũ và giấy viết bản thảo đó. Tôi đã có một suy đoán. Lúc đó, tôi thấy lạnh cả sống lưng. Vì nếu suy đoán này đúng thì vụ án lại lật ngược 180 độ.
Đúng vậy, tôi đã suy đoán như sau. Số lượng lớn tác phẩm đó không phải là những thứ đã viết lúc xưa, mà được anh viết vội trong thời gian gần đây.
Tôi rùng mình cũng đúng phải không? Nếu là vậy thì việc anh nói anh Hidaka ăn cắp ý tưởng từ những tác phẩm đó cũng là dối trá.
Chẳng lẽ không có cách nào để kiểm chứng thực hư sao? Tôi đã điều tra rất nhiều. Và nắm được chứng cứ mang tính quyết định.
Anh Nonoguchi có biết người tên Tsujimura Hekichi không? Anh không biết à? Vậy sao? Quả nhiên.
Theo bản thú nhận của anh, lúc nhỏ anh thường cùng anh Hidaka Kunihiko đến chỗ thợ làm pháo hoa gần nhà xem người đó làm việc, nên đã viết tiểu thuyết Đốm lửa tròn dựa trên kỉ niệm thời ấy đúng không? Và anh chủ trương rằng anh Hidaka đã viết Đốm lửa không cháy dựa trên Đốm lửa tròn.
Ông Tsujimura Hekichi chính là người thợ làm pháo hoa khi ấy.
Vâng, tôi hiểu. Quên tên thì đâu có vấn đề gì. Có lẽ có hỏi anh Hidaka cũng sẽ nhận được câu trả lời là quên rồi thôi.
Nhưng, ông Tsujimura lại nhớ đấy. Không phải tên. Ông ấy nhớ mặt đứa bé thường đến chỗ ông ấy làm việc để chơi. Theo lời ông Tsujimura, chỉ có một đứa bé.
Vâng, đúng vậy. Ông ấy còn sống đấy. Hơn chín mươi tuổi, ngồi xe lăn nhưng đầu óc còn cực kì minh mẫn. Khi tôi cho xem album hình thời cấp hai của các anh, ông ấy chỉ ngay ra mặt đứa bé hay đến chơi.
Mặt của anh Hidaka Kunihiko.
Ông ấy nói không biết anh đấy.
Với lời chứng của ông Tsujimura, tôi đã có thể chắc chắn. Rằng, việc anh nói anh Hidaka ăn cắp tiểu thuyết của mình là dối trá, và tất cả những tác phẩm được viết trong vở ghi chép cũ hay giấy viết bản thảo nhất định là do anh chép lại từ sách của anh Hidaka.
Vậy việc anh bị anh Hidaka uy hiếp bằng vụ án giết người không thành kia thì sao?
Anh biết mà nhỉ. Sau khi nghĩ như trên rồi thì sẽ nghi ngờ cuốn băng video kia. Vì chỉ có cuốn băng đó là minh chứng rõ ràng cho việc giết người không thành của anh. Con dao anh nói đã sử dụng khi đó không có khả năng làm chứng cứ gì cả. Vì nó chỉ đơn giản là có dấu vân tay của anh thôi.
Và như tôi đã giải thích lúc nãy, tôi phát hiện cuốn băng là ngụy tạo. Nói ngược lại, điều đó có nghĩa tất cả những giả thiết cho đến giờ đều đúng. Tức không có vụ án giết người không thành kia, anh Hidaka cũng không hề uy hiếp anh, theo đó cũng không có chuyện đạo văn.
Vậy còn mối quan hệ giữa anh và cô Hidaka Hatsumi mà anh thú nhận là động cơ của vụ giết người không thành thì sao? Liệu mối quan hệ ngoại tình anh nói có thật không?
Đến đây, chúng ta ôn lại một chút nào. Những đồ vật nào thể hiện mối quan hệ giữa anh và cô Hidaka Hatsumi?
Trước tiên, chiếc tạp dề, sợi dây chuyền và giấy đăng kí du lịch được tìm thấy trong nhà anh. Rồi đến tấm hình cô Hatsumi được cho là chụp ở trạm dừng nghỉ Fujikawa cũng được tìm thấy trong phòng anh hôm sau, và cả tấm hình phong cảnh được cho là chụp ở cùng địa điểm.
Hết. Ngoài ra không có gì nữa. Không có cả nhân chứng cho mối quan hệ của hai người.
Trong số này, giấy đăng kí du lịch thì viết thế nào cũng được nên không thể chứng minh cho mối quan hệ của anh và cô Hatsumi. Sợi dây chuyền thì chỉ có anh nói là định làm quà cho cô Hatsumi. Vậy chiếc tạp dề thì sao? Cái đó thì có vẻ đúng là của cô Hatsumi. Như có lần tôi nói với anh là có tấm hình chụp cô ấy đeo chiếc tạp dề đó.
Nhưng không phải là anh không có khả năng lấy đi chiếc tạp dề của Hidaka Hatsumi từ nhà Hidaka. Vì trước khi kết hôn với cô Rie, anh Hidaka đã sắp xếp lại vật dụng của người vợ trước là cô Hatsumi và anh đã đến giúp đỡ anh ấy. Có lẽ việc âm thầm giấu bớt một chiếc tạp dề không khó khăn gì nhỉ.
Cũng ngày giúp đỡ đó, có khả năng anh đã lấy trộm thứ khác nữa. Đó là những tấm hình. Điều kiện bức hình cần lấy trộm có lẽ như thế này. Trước tiên, phải là hình cô Hatsumi chụp một mình, không có hình chụp anh Kunihiko ở cùng địa điểm đó, và một điều kiện nữa nếu được, đó là có hình phong cảnh chụp từ cùng một địa điểm. Và hội đủ những điều kiện đó là những tấm hình ở trạm dừng nghỉ Fujikawa nọ. Anh đã lén giấu hình chụp của cô Hatsumi và hình phong cảnh vào túi.
Vâng, đương nhiên không có chứng cứ là anh lấy cắp. Nhưng có khả năng lấy cắp. Và một khi có khả năng, thì không thể cứ thế công nhận chuyện ngoại tình với cô Hatsumi theo như anh tự thú.
Hơn nữa, nếu đã không có vụ giết người không thành kia, không có chuyện anh Hidaka Kunihiko uy hiếp hay đạo văn, thì cho rằng việc ngoại tình có thể nói là tiền đề của những việc này chưa từng tồn tại, cũng đâu có gì không đúng nhỉ?
Đúng, khi nghĩ như vậy thì đương nhiên có thể giải đáp về cái chết của Hidaka Hatsumi. Đó chắc chắn là tai nạn, không phải tự sát. Không có động cơ thì cũng không có lý do để nghi ngờ là tự sát.
Đến đây, thử sắp xếp lại xem. Tóm lại anh đã làm gì từ khoảng mùa thu năm ngoái? Cùng ôn lại theo trục thời gian nào.
Trước tiên, anh chuẩn bị mấy cuốn vở ghi chép cũ chưa sử dụng. Chỉ cần tìm trong trường là có ngay đúng không? Và anh bắt đầu chép vào đó những tác phẩm anh Hidaka Kunihiko đã công bố. Nhưng không phải chép lại hoàn toàn, anh đã bỏ chút công phu đổi tên nhân vật, giọng văn, sắp xếp lại cốt truyện chút ít để tạo ấn tượng đó là bản thảo ban đầu của tác phẩm đã được công bố. Chép lại một cuốn thôi cũng mất cả tháng nhỉ? Tôi nghĩ đó là việc rất vất vả. Ngoài ra, những tác phẩm gần đây thì anh nhập vào máy đánh chữ. Những tiểu thuyết được viết trong đống giấy viết bản thảo phát hiện cùng lúc với mấy cuốn vở thì đúng là truyện anh viết hồi xưa. Trong số truyện của anh Hidaka không có tác phẩm nào giống những tác phẩm đó.
Còn về Cánh cửa băng giá, diễn biến tiếp theo thì nhất định anh phải tự nghĩ ra. Vì anh phải để cảnh sát phát hiện ra giấy ghi chú ý tưởng, cũng như phải viết bản thảo dùng để tạo chứng cứ ngoại phạm khi sát hại anh Hidaka.
Tiếp theo là làm cuốn băng video. Tôi đã nói lúc nãy, chắc anh quay khoảng cuối năm ngoái.
Và năm nay, anh lấy được tạp dề cùng hình của cô Hidaka Hatsumi. Ngoài ra, chắc chắn anh còn phải chuẩn bị mấy thứ linh tinh như giấy đăng kí du lịch, sợi dây chuyền này nọ. Giấy đăng kí loại cũ anh có sẵn à? Mấy thứ đó cũng có thể còn sót ở trường nhỉ. Còn nữa, anh bảo cái cà vạt họa tiết hoa lá cách điệu trong tủ do cô Hatsumi tặng, cặp tách trà gốm Meissen trong tủ chén bát hai người mua chung, đều là mới mua gần đây thôi nhỉ?
Và một việc nữa, rất quan trọng. Nghe nói vợ chồng anh Hidaka đã mất khoảng một tuần để thu dọn đồ đạc gửi đi Canada, và trong một tuần đó, anh đã đến thăm họ một lần. Mục đích là để lén bỏ vào trong hành lý hai món đồ đúng không? Hai món đồ đó là con dao và cuốn băng video. Anh đã khoét ruột sách và bỏ cuốn băng vào đó. Vì phải cho thấy anh Hidaka Kunihiko cất giấu cẩn thận lắm.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi những việc này, anh chờ đến ngày 16 tháng Tư. Đúng vậy, ngày xảy ra vụ án lần này.
Không, không, tôi không khẳng định đó là hành vi phạm tội nhất thời. Đó là hành vi phạm tội có kế hoạch đáng sợ được chuẩn bị chu đáo trong một thời gian dài.
Thông thường, kế hoạch phạm tội là thứ được thủ phạm chăm chút để tránh bị bắt. Thủ phạm sẽ suy nghĩ làm sao để tội ác không bị phát hiện, hoặc nếu có phát hiện thì mình cũng không bị nghi ngờ.
Thế nhưng kế hoạch phạm tội của anh lần này có mục đích khác hẳn. Anh không hề định tránh việc bị bắt. Không những vậy, toàn bộ kế hoạch được xây dựng với tiền đề là để bị bắt.
Nói ngắn gọn là thế này. Anh Nonoguchi, anh đã dành một thời gian dài và rất nhiều công sức để tạo nên động cơ. Một động cơ thích hợp để sát hại anh Hidaka Kunihiko.
Thực sự tôi nghĩ đó là một ý tưởng đáng kinh ngạc. Việc chuẩn bị động cơ trước khi phạm tội giết người phải nói là vô tiền khoáng hậu. Bây giờ tôi dám nói chắc chắn như vậy, nhưng để đi đến kết luận đó, tôi thực sự đã rất trăn trở. Rằng sao lại có chuyện như thế được.
Cuốn băng video đó, nếu ngay từ đầu cảnh sát nghi ngờ thì từ sớm đã có thể phát hiện ra là ngụy tạo. Nhưng đội điều tra không hề nghi ngờ. Đương nhiên rồi. Cuốn băng đó là chứng cứ quan trọng chứng minh động cơ phạm tội của anh, ai có thể nghĩ nó do chính thủ phạm là anh tạo ra?
Những tác phẩm viết trong vở hay giấy viết bản thảo cũng vậy, cả những món đồ nhỏ ám chỉ mối quan hệ với cô Hidaka Hatsumi cũng thế. Nếu những thứ đó là chứng cứ phủ định hành vi phạm tội của anh, thì chắc chắn đội điều tra đã nghiêm túc kiểm tra thật giả rồi. Nhưng thực tế không phải như vậy. Tất cả đều là những vật chứng khẳng định động cơ phạm tội của anh. Tiếc là cảnh sát hiện nay có khuynh hướng rất kĩ càng với chứng cứ có lợi cho người bị hại, nhưng rất dễ dãi với chứng cứ bất lợi. Anh đã xuất sắc nắm được điểm yếu đó.
Đặc biệt anh còn tài tình ở chỗ để phía điều tra tìm kiếm động cơ giả tạo đó, chứ anh không tự nói. Nếu ngay từ đầu anh huyên thuyên về động cơ đó, thì dù cảnh sát ngu ngốc đến mấy cũng có thể thấy sự khác lạ.
Anh đã khéo léo dẫn dắt đội điều tra vào con đường sai lầm. Không, anh đã sắp đặt cái bẫy. Trước hết, cái bẫy đầu tiên là đống vở ghi chép và xấp bản thảo khổng lồ được cho là nguyên gốc những cuốn truyện của anh Hidaka mà anh đã viết. Cái bẫy thứ hai là tạp dề, sợi dây chuyền, giấy đăng kí du lịch và hình của cô Hatsumi. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh đã rất sốt ruột khi chúng tôi mãi không tìm ra hình của cô ấy. Có lần anh nói với tôi, là đừng làm xáo trộn phòng của anh vì có mấy cuốn sách quan trọng người ta gửi. Nhờ gợi ý từ câu nói đó mà chúng tôi tìm ra tấm hình của Hidaka Hatsumi trong cuốn Kojien. Vậy là chúng tôi đã bị dắt mũi trọn vẹn. Anh cũng yên tâm đúng không?
Về cái bẫy thứ ba, cũng có sự dẫn dắt của anh. Sau vụ án, anh đã hỏi cô Hidaka Rie băng video của anh Kunihiko để đâu. Khi nghe cô Rie nói đã gửi đi Canada, anh dặn hành lý được gửi trả lại thì cho anh biết ngay, đúng không?
Từ việc đấy mà tôi đã nghĩ trong những cuốn băng của Hidaka Kunihiko có ẩn giấu điều gì đó. Và rồi phát hiện ra cuốn băng quay đêm giết người không thành lúc trước. Chưa kể, cuốn băng còn được giấu trong sách của anh Hidaka, Dạ quang trùng. Nếu đọc Dạ quang trùng, ai cũng có thể nhận ra nội dung sách và cảnh quay trong video trùng khớp. Ở đây cũng có sự dẫn dắt vô hình của anh.
Nói mới nhớ đêm xảy ra vụ án, khi chúng ta gặp lại sau gần mười năm, tôi hỏi về truyện của anh Hidaka Kunihiko thì anh giới thiệu Dạ quang trùng trước tiên. Đó cũng là theo kế hoạch ban đầu. Tôi xin được ngả mũ kính phục.
Đến đây, chúng ta quay ngược kim đồng hồ một chút, ôn lại việc ngày hôm đó nào. Không cần phải nói, ngày hôm đó là ngày anh giết anh Hidaka Kunihiko.
Như anh thấy từ những suy đoán tôi nói nãy giờ, đương nhiên việc giết người mang tính kế hoạch. Nhưng anh không được để ai nhận ra điều đó. Cho đến cuối cùng, anh cần để vụ án được xử lý là hành vi phạm tội mang tính bột phát. Nếu không, cái động cơ giả tạo kia không có tác dụng gì.
Anh đã vận dụng hết đầu óc để nghĩ ra phương án giết người. Dao với thuốc độc không được. Những thứ đó chứng tỏ ngay từ đầu anh đã có ý định giết người. Vậy siết cổ? Nhưng nếu so thể lực của hai người thì khó mà dùng bạo lực để siết cổ.
Vì vậy, cách anh lựa chọn là đánh rồi giết. Đánh từ đằng sau bằng một vật cứng và nặng. Khi đối phương ngã xuống, anh sẽ kết liễu bằng việc siết cổ.
Nhưng trường hợp đó cũng cần hung khí. Tốt hơn cả là vật có sẵn ở nhà Hidaka. Do đó, anh nghĩ đến đồ chặn giấy mà anh Hidaka thường dùng. Nếu đánh bằng cái đó có lẽ chắc ăn. Còn siết cổ thì làm thế nào? Đúng rồi, dây điện thoại được đấy. Tôi tưởng tượng có lẽ anh đã tự hỏi tự trả lời như thế.
Lúc này, trong lòng anh nảy sinh nỗi bất an. Ngày phạm tội là ngày nhà Hidaka đã gần như chuyển nhà xong. Tức hung khí dự định có thể không còn nữa.
Dây điện thoại thì có lẽ không sao. Anh Hidaka làm việc đến giờ chót, lại định gửi bản thảo bằng fax nên chắc chắn sẽ không dọn dây điện thoại.
Vấn đề là đồ chặn giấy. Một vật dụng không nhất thiết phải có khi viết bản thảo. Có thể nó đã được cất vào thùng đồ đạc.
Nếu không có đồ chặn giấy thì làm sao? Anh nghĩ đến trường hợp đó và chuẩn bị hung khí dự phòng đem theo. Đó là chai Dom Pérignon. Nhỡ chẳng may như vậy thật, anh định sẽ dùng cái chai làm hung khí.
Khi đến nhà Hidaka, anh không trao chai sâm panh ngay. Nếu đưa cho đối phương, có khả năng không dùng làm hung khí được nữa.
Trước tiên, anh cùng anh Hidaka Kunihiko vào phòng làm việc. Và xác nhận chắc chắn đồ chặn giấy vẫn còn đó. Tôi nghĩ có lẽ anh đã thở phào.
Sau khi rời khỏi phòng vì cô Fujio Miyako đến, anh trao chai sâm panh cho cô Rie. Nếu không có đồ chặn giấy, hẳn anh sẽ không đưa cho cô ấy mà giữ lại làm hung khí sau đấy. Trong trường hợp đó, sẽ tạo ấn tượng với người thứ ba là hành vi phạm tội bột phát, nhất thời dùng chai sâm panh đem đến mừng chuyển nhà làm hung khí. Nhưng hẳn với anh, dùng đồ chặn giấy vốn là của anh Hidaka thì chắc chắn hơn.
Anh không viết về chai sâm panh trong ghi chép của mình có lẽ vì sợ cảnh sát nhận ra chuyện đó. Lần đầu nghe việc chai sâm panh, tôi đã nghi biết đâu trong đó có độc. Vì vậy, cuối cùng tôi hỏi cả nhân viên khách sạn đã uống chai sâm panh về vị của nó. Anh ta nói ngon lắm. Vậy là dẹp bỏ được giả thiết có độc, nhưng nghĩ lại chắc chắn anh không đời nào sử dụng thuốc độc, nhỉ?
Mà cũng phải nói, chứng cứ ngoại phạm dùng máy tính và điện thoại thì xuất sắc thật. Hình như cả cấp trên của tôi đến giờ vẫn chưa thể hiểu được cơ cấu vận hành đấy.
Có một điều tôi thắc mắc, nếu chúng tôi không nhìn ra được cái bẫy đó thì anh định làm thế nào? Vì như vậy anh sẽ không bị nghi ngờ, dẫn đến thậm chí không cả bị bắt.
Có vẻ anh không muốn trả lời nhỉ.
Mà có hỏi cũng chẳng ích gì. Vì thực tế thì chúng tôi đã phát hiện ra cái bẫy đó và anh cũng đã bị bắt.
Anh mệt rồi à? Câu chuyện hơi kéo dài nhỉ. Nhưng anh hãy chịu khó thêm chút nữa. Bởi tôi cũng đã khá mệt vì anh đấy.
Nhưng gì thì gì, tại sao anh lại làm những việc như vậy? Thông thường, chẳng ai lại tạo dựng động cơ gây án giả với tiền đề là để bị bắt cả.
Nếu phải suy đoán thì sẽ như thế này. Anh đã muốn giết anh Hidaka dựa trên một động cơ nào đó. Anh sẵn sàng để bị bắt. Tôi nghĩ bệnh ung thư tái phát cũng có liên quan đến việc này. Nghĩa là giả sử bị bắt thì thời gian ở trong tù cũng không lâu.
Nhưng anh nghĩ phải tiếp tục che giấu động cơ thực sự ngay cả trong trường hợp bị bắt. Với anh, việc bị công bố động cơ thực sự đó đáng sợ hơn cả việc bị bắt vì tội giết người.
Tôi muốn nghe chính anh nói về động cơ thực sự đó, anh thấy sao? Tôi nghĩ đã đến nước này rồi thì anh có tiếp tục giữ im lặng cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
… Vậy sao?
Có vẻ anh không muốn nói cho chúng tôi nghe. Vậy thì không còn cách nào khác. Cho phép tôi nói lên suy đoán của mình.
Anh Nonoguchi, anh biết đây là gì không? Vâng, đúng vậy. Đĩa CD. Nhưng không phải là CD nghe nhạc. Đây là CD-ROM. Dữ liệu máy tính nằm trong này.
Bây giờ, hầu như các phần mềm dành cho máy tính đều được bán dưới hình thức này. Nghe đâu còn có game, từ điển nữa.
Nhưng đây không phải CD-ROM bán ngoài thị trường. Là CD anh Hidaka nhờ công ty chuyên nghiệp làm.
Chắc anh thắc mắc bên trong có dữ liệu gì nhỉ? Thật ra trong này có thứ anh vẫn luôn tìm kiếm lâu nay.
Anh hiểu ra rồi chứ? Đúng vậy. Trong này là dữ liệu hình ảnh. Đây là CD chuyên lưu giữ hình ảnh.
Anh Hidaka không cất giữ những hình ảnh dùng làm tư liệu viết tiểu thuyết trong album. Anh Hidaka vốn là người sớm sử dụng máy tính trong văn đàn, nên từ mấy năm trước đã lưu trữ tất cả hình ảnh dùng làm tư liệu vào CD để bảo quản. Và gần đây thì dùng máy chụp hình kĩ thuật số.
Tôi sẽ nói cho anh biết tại sao tôi để mắt tới CD này. Sau khi điều tra kĩ càng quá khứ của anh và anh Hidaka, tôi bắt đầu để ý đến một tấm hình. Nếu đúng như tôi tưởng tượng, thì nội dung bức hình kết nối nhiều sự việc thành một đường thẳng, khiến những gì lâu nay không được xem trọng đột ngột trở nên có ý nghĩa.
Tôi đã đi tìm tấm hình đó. Không, thật ra bản thân tấm hình đã bị một người vứt bỏ. Nhưng trước đó, anh Hidaka từng giữ tấm hình đấy. Tôi nghĩ chắc chắn anh Hidaka đã phục chế tấm hình bằng cách nào đó. Và rồi tôi tìm ra CD hình ảnh này.
Ngưng làm bộ làm tịch đi. Là tấm hình lúc đó. Tấm hình chụp cảnh Fujio Masaya tấn công một nữ sinh cấp hai.
Trong CD này có dữ liệu hình ảnh tái hiện chân thực cảnh đó đấy.
Thật ra tôi định in ra và hôm nay đem đến đây. Nhưng ngay trước khi thực hiện, tôi nghĩ lại. Việc đó không có ý nghĩa gì, chỉ tổ khơi lại nỗi đau của anh thôi.
Chắc anh đã hiểu tôi nhìn thấy gì trong tấm hình đó nhỉ? Tôi cũng đã dự đoán được trước khi xem nó. Đúng vậy. Người giữ nữ sinh, giúp Fujio Masaya hành hung cô bé ấy chính là anh.
Tôi đã mạn phép điều tra một chút về thời cấp hai của anh. Nhiều người đã nói nhiều điều. Trong đó có cả chuyện bắt nạt.
Có người nói Nonoguchi bị bắt nạt. Cũng có người nói không phải vậy, cậu ta bị bắt nạt trong một thời gian ngắn thôi, sau đó thì ngược lại, gia nhập nhóm bắt nạt. Nhưng thật ra, cả hai đều nói về một việc giống nhau. Đó là từ đầu đến cuối, anh đều bị bắt nạt. Chỉ có hình thức bắt nạt thay đổi mà thôi.
Thầy Nonoguchi, đến đây thì tôi xin phép gọi vậy. Thầy cũng từng có kinh nghiệm khi còn đứng trên bục giảng và hoàn toàn hiểu được nhỉ. Tôi cũng vậy. Bắt nạt không bao giờ kết thúc. Một khi đương sự còn ở trường đó thì nó còn tiếp diễn. Khi người thầy nói không còn bắt nạt, chỉ có nghĩa là tôi muốn nghĩ rằng không còn bắt nạt mà thôi.
Không khó để hình dung vụ hành hung đó đã trở thành vết thương không thể xoa dịu trong lòng anh. Đâu phải anh làm những việc đó vì thích, đúng không? Nếu làm trái ý Fujio Masaya, chắc chắn những ngày bị bắt nạt đen tối sẽ quay lại. Tôi nghĩ anh sợ điều đó và đành để đôi tay nhúng chàm bởi những hành vi đê tiện đó, dù ghét cay ghét đắng. Khi nghĩ đến cảm giác tội lỗi, sự khinh ghét bản thân xâm chiếm tâm hồn anh lúc đó, cả người hoàn toàn ngoài cuộc như tôi cũng thấy đau lòng. Nghĩ lại, sự bắt nạt tồi tệ nhất mà anh phải chịu đựng chính là bị ép buộc làm đồng phạm trong vụ án hành hung đó nhỉ?
Dù đánh đổi cả tính mạng cũng phải che giấu thứ ghi lại quá khứ đáng nguyền rủa đó. Tôi nghĩ đây có lẽ là động cơ giết người lần này.
Nhưng…
Tại sao bây giờ anh mới đột nhiên quan tâm đến bí mật này? Anh Hidaka có được tấm hình từ trước khi viết Vùng cấm săn bắt, kể từ đó cũng không có dấu hiệu gì cho thấy anh ấy đã nói với người khác về sự tồn tại của tấm hình. Nếu vậy, anh không nghĩ về sau bí mật đó vẫn sẽ được tiếp tục giữ kín sao?
Đã đến nước này rồi, anh đừng nói dối là anh Hidaka dùng tấm hình đó uy hiếp anh đấy nhé. Những lời nói dối đối phó đó sẽ bị phát hiện ngay thôi, và hơn hết, không giống anh, người đã xây dựng một kế hoạch phạm tội hoàn hảo như lần này.
Tôi nghĩ có liên quan đến cô Fujio Miyako. Sự xuất hiện của cô ấy đã khiến mọi việc đảo lộn.
Cô ấy định đấu tranh với anh Hidaka Kunihiko tại tòa án. Tùy tình hình mà anh Hidaka cũng phải chuẩn bị tinh thần không còn cách nào khác. Tình trạng trở nên như vậy khiến anh đột ngột bất an. Rằng biết đâu tấm hình kinh tởm đó sẽ được đưa ra tòa như một vật chứng?
Đây là tưởng tượng của tôi, nhưng có lẽ từ khi anh Hidaka viết cuốn tiểu thuyết đó, anh vẫn luôn có linh cảm bất an, cảm thấy nguy hiểm? Cô Fujio xuất hiện khiến nỗi lo sợ của anh lên đến đỉnh điểm và cuối cùng quyết chí giết người. Tôi đã suy đoán như vậy.
Nhưng, nếu chỉ thế thì vẫn có chỗ không giải thích được. Mà không, thật ra những suy đoán cho đến nay đều bỏ quên điều quan trọng nhất.
Đó là, mối quan hệ giữa anh và anh Hidaka Kunihiko thực tế như thế nào?
Không muốn bị công bố về quá khứ kinh tởm nên mới giết người nắm giữ bí mật đó. Việc này không phải không lý giải được. Nhưng đối phương là người thường ngày giao du thân thiết. Anh không nghĩ anh Hidaka vẫn sẽ giữ bí mật cho anh dù việc tranh chấp với cô Fujio Miyako có theo chiều hướng tồi tệ sao?
Trong biên bản thú nhận của anh, mối quan hệ của hai người được miêu tả như thể căm ghét tột cùng. Nhưng bây giờ khi đã rõ tất cả là do anh dựng nên thì phải vứt bỏ tiền đề đó.
Nếu sắp xếp lại những gì anh Hidaka làm với anh lâu nay chỉ từ những sự thật chúng tôi nắm được, thì sẽ như thế này. Anh Hidaka đã khôi phục lại tình bạn với người bạn từ thời cấp hai không gặp là anh, mà rõ ràng thời cấp hai anh ghét anh Hidaka ra mặt. Không chỉ vậy, còn giới thiệu nhà xuất bản để anh có thể sống được trong giới văn học thiếu nhi. Và tuyệt đối giữ kín tên anh, người có liên hệ mật thiết với tác phẩm Vùng cấm săn bắt đến cùng trong những lần nói chuyện với cô Fujio Miyako.
Hình ảnh nhân vật Hidaka hiện lên khi nhìn từ những sự thật này cực kì trùng khớp với những câu chuyện về thời niên thiếu của anh ta. Ví dụ, có người đã nói rằng đó là một thiếu niên tử tế với bất kì ai.
Tôi cho rằng ít nhất anh Hidaka đã xem anh như một người bạn thân thực sự. Nghĩ như vậy mới hợp lý.
Có điều, để đi đến kết luận này, tôi đã hơi mất thời gian. Đó là vì quá khác với hình tượng anh Hidaka mà tôi đã có định kiến trong đầu. Thật ra, trong lúc điều tra về thời niên thiếu của anh Hidaka, điều đó cứ khiến tôi vướng mắc trong lòng suốt.
Tôi đã nghĩ tại sao lại phát sinh sự lệch lạc này? Có phải vì đọc bản tự thú giả tạo mà anh đã viết? Không phải. Tôi đã có một hình dung nhất định về anh Hidaka từ sớm. Hình dung đó đến từ đâu? Và tôi nghĩ đến một thứ.
Đó là bản ghi chép đầu tiên anh đã viết vào ngày xảy ra vụ án.
Trong bản ghi chép đó, tôi đã bị phân tâm bởi một phần có liên quan trực tiếp đến vụ án. Thế nhưng, điều thoạt nhìn không có vẻ gì đặc biệt đó lại ẩn giấu một cái bẫy sâu xa.
Nhìn gương mặt đó của anh, chắc anh đã hiểu ra tôi muốn nói gì rồi. Vâng, đúng vậy. Tôi đang nói về chuyện con mèo. Con mèo mà anh đã giết.
Chúng tôi đã tìm ra thuốc trừ sâu từ hai chậu cây đã nhồi đất ngoài lan can nhà anh. Sau khi làm mấy viên bánh độc, anh không biết xử lý phần còn lại thế nào nên đã trộn chung với đất đúng không?
Thuốc trừ sâu chúng tôi tìm thấy giống với loại được tìm thấy trong xác con mèo. Vâng, xác con mèo vẫn còn đấy. Người chủ đã cho vào hộp và chôn trong vườn.
Anh nghe được từ chính đương sự, anh Hidaka, về việc đang gặp rắc rối với con mèo nhà hàng xóm à? Hay nhờ đọc bài luận Giới hạn chịu đựng nọ? Mà hai người thân thiết nên chắc là anh nghe trực tiếp nhỉ?
Anh đã làm mấy viên bánh độc, canh lúc vợ chồng Hidaka vắng nhà, đem đến đặt trong vườn. Anh đã giết con mèo bằng cách đó. Tại sao anh làm như vậy? Lý do chỉ có một. Như tôi nói lúc nãy, để xây dựng hình ảnh anh Hidaka.
Lần này, tôi đã thử tiếp xúc với thế giới văn học một chút, và nhớ có từ ngữ thế này dùng khi đánh giá tác phẩm. Đó là từ khắc họa chân dung nhân vật. Nghĩa là truyền đạt cho độc giả hiểu nhân vật đó là người như thế nào, nhưng dùng câu trần thuật thì không đủ. Viết sao để độc giả có thể tự mình xây dựng hình ảnh từ những cử chỉ, lời nói của nhân vật, đó gọi là khắc họa chân dung nhân vật đúng không?
Khi viết bản ghi chép giả đấy, anh đã nghĩ trước tiên cần phải sớm ươm mầm trong độc giả là chúng tôi về sự tàn nhẫn của nhân vật tên Hidaka Kunihiko. Và câu chuyện anh chuẩn bị cho mục đích đó là chuyện giết con mèo.
Ngày xảy ra vụ án, ngoài dự đoán là anh đã gặp chủ con mèo, cô Niimi ở vườn nhà Hidaka đúng không? Nhưng với anh, điều đó thật may mắn. Bằng cách đem câu chuyện đó mở đầu phần ghi chép, anh đã tạo mức độ tin cậy cho câu chuyện anh Hidaka giết con mèo.
Thật xấu hổ nhưng tôi đã hoàn toàn bị anh gài bẫy. Vì dù đã bắt giữ anh, thậm chí cho rằng phần ghi chép ban đầu của anh không đáng tin, nhưng tôi thật không ngờ đến cả chuyện giết con mèo cũng là bịa đặt, để thay đổi ấn tượng về anh Hidaka theo cách anh muốn.
Chỉ có thể nói anh rất xuất sắc. Trong vụ án lần này, anh đã đặt ra nhiều cái bẫy nhưng tôi nghĩ đó là cái bẫy xuất sắc nhất.
Và khi nhận ra cái bẫy giết mèo này, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ. Có khi nào mục đích của cái bẫy này cũng chính là điều tội ác lần này nhắm tới không?
Tức mục tiêu cao nhất của anh là hạ thấp hình tượng của anh Hidaka. Nghĩ như vậy thì diện mạo vụ án lần này hiện lên rõ ràng.
Lúc nãy, tôi đã đề cập đến động cơ phạm tội của anh. Tôi nói anh có lẽ vì muốn che giấu bí mật kinh khủng thời học cấp hai, nên đã giết anh Hidaka. Anh không phủ nhận gì về điều đó, và tôi cũng chắc chắn là vậy.
Nhưng tôi nghĩ thế này. Đó chỉ là động cơ khiến anh quyết tâm giết người mà thôi.
Tôi đã thử tưởng tượng dao động trong tâm hồn anh từ khi nghĩ đến việc giết anh Hidaka cho đến lúc cân nhắc xong kế hoạch phạm tội. Với lý do đã nói lúc nãy, anh cần xây dựng động cơ phù hợp để giết anh Hidaka. Nhưng không phải động cơ nào cũng được. Phải nghĩ ra một động cơ sao cho khi nó được công bố, anh có được sự cảm thông của mọi người, và ngược lại hình tượng của người bị hại là anh Hidaka bị sụp đổ.
Và anh nghĩ ra câu chuyện bị ép buộc làm tác giả ma do ngoại tình với Hidaka Hatsumi. Nếu suôn sẻ, anh sẽ được cái danh là tác giả thực sự của những tác phẩm mà anh Hidaka đã công bố.
Chính vì mục đích đó mà anh thậm chí chép tay một số lượng lớn bản thảo đến mức có cục chai ở tay, mất công quay cuốn băng giả trong tiết trời giá lạnh. Để chuẩn bị chu toàn anh đã mất mấy tháng trời đúng không? Vì nếu đơn thuần chỉ để che giấu quá khứ thời cấp hai, thì chắc chắn anh có thể chuẩn bị một động cơ dễ hiểu hơn.
Chương trình anh dày công xây dựng này chỉ là để phá hoại thành quả mà anh Hidaka đã tạo dựng. Và việc giết người chỉ là một phần trong chương trình đó.
Anh không sợ bị bắt giữ, sẵn sàng đánh cược phần đời ít ỏi còn lại để hủy hoại hình tượng của một người. Tôi đã nghĩ, rốt cuộc là thế nào?
Thành thật mà nói, tôi không thể đưa ra câu trả lời mang tính logic. Nhưng anh Nonoguchi này, có phải anh cũng vậy chăng? Cả anh cũng không thể giải thích thấu đáo được, đúng không?
Tôi nhớ lại vụ án mình đã trải qua khoảng mười năm trước. Anh có nhớ không? Vụ án học sinh của tôi đâm người bạn học chuyên bắt nạt mình ngay sau lễ tốt nghiệp. Cậu học sinh cầm đầu bắt nạt lúc đó đã nói, “Tóm lại, không ưa là không ưa, vậy thôi.”
Anh Nonoguchi, hẳn tâm trạng của anh cũng không khác gì cậu ta lúc ấy nhỉ? Trong lòng anh ẩn giấu một ác ý không đáy đối với anh Hidaka mà chính bản thân anh cũng không lý giải được, và có lẽ chính nó đã thúc đẩy vụ án lần này?
Vậy rốt cuộc ác ý đó từ đâu ra? Tôi đã tìm hiểu khá kĩ về cả hai người. Kết quả tôi biết được, là chẳng có lấy một lý do nào để anh căm ghét anh Hidaka cả. Anh ấy khi đó là một thiếu niên tuyệt vời, và là ân nhân của anh. Bất chấp anh từng bắt tay với Fujio Masaya để bắt nạt mình, anh ấy vẫn cứu anh.
Nhưng tôi biết, chính ân nghĩa đó, ngược lại đã sinh ra mối hận thù. Chắc chắn anh đã có cảm giác tự ti trước anh ấy.
Chưa kể khi trưởng thành, anh lại rơi vào tình trạng không thể không đố kị anh Hidaka. Đối thủ mà anh không hề muốn bị vượt qua hơn ai hết trong cuộc đời này, đã thành công trước anh với tư cách nhà văn. Tưởng tượng cảm giác của anh khi biết anh ấy đoạt giải văn học dành cho tác giả mới, toàn thân tôi đã nổi da gà đấy.
Thế nhưng, anh vẫn đến thăm anh Hidaka. Tận đáy lòng mình, anh rất muốn trở thành nhà văn. Và anh đã tin rằng việc quen biết với anh Hidaka là con đường tắt để đi đến giấc mơ đấy. Do đó, anh đã tạm niêm phong ác ý trong lòng.
Nhưng con đường của anh thật gập ghềnh. Tôi không biết do số phận hay do tài năng. Nhưng anh mắc bệnh trong khi vẫn chưa đạt được thành công.
Tôi tin chắc khi anh chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chết cũng là lúc niêm phong trong lòng được gỡ bỏ. Anh không thể chịu đựng việc phải ôm trong lòng ác ý đối với anh Hidaka mà rời bỏ thế giới này. Và động lực thúc đẩy ác ý đó là việc bị anh Hidaka nắm giữ bí mật quá khứ.
Đó là chân tướng của vụ án lần này theo suy nghĩ của tôi. Anh có phản biện gì không?
Tôi có thể lý giải anh im lặng tức khẳng định được không?
Thời gian trôi qua kha khá rồi. Miệng tôi cũng khô khốc cả.
À, đúng rồi. Để tôi nói thêm một điều.
Cách cư xử trong quá khứ của anh và mẹ anh khiến tôi cảm thấy như hai người có thành kiến với anh Hidaka và mọi người ở quanh đó.
Nhưng tôi khẳng định, ở địa phương đó hoàn toàn không có sự kiện gì đáng để gây ra định kiến tồi tệ, cũng không có vết tích gì chứng tỏ từng có thành kiến cả.
Vì tôi nghĩ có lẽ một trong những lý do khiến anh hồi nhỏ ghét anh Hidaka có liên quan đến suy nghĩ đáng khinh mà mẹ anh gieo vào đầu lúc đó, nên nói vậy thôi.
Tôi thật tâm chúc ca phẫu thuật thành công tốt đẹp. Dù sao tôi vẫn mong anh sống.
Vì pháp đình đang đợi anh.