← Quay lại trang sách

Chương 5 CÁCH MẠNG VÀ PHẢN CÁCH MẠNG

Để lãnh đạo phong trào quần chúng, phải có

một ý chí bằng thép để thổi cuồng tín vào

tâm trí số đông. Tình yêu và căm hờn đi song

song. Tình yêu dân tộc và căm hờn kẻ thù.

ADOLF HITLER

Hạ sĩ nhất Hitler thoát khỏi mù, hơn một tháng sau đã được phép rời bệnh viện để về Munich. Dọc đường, Hitler có ghé Bá Linh thấy nhan nhản những hội đồng quân nhân rập khuôn kiểu mác xít bôn sê vích. Hai nền quân chủ Trung Âu nay đã bị lật đổ không phải vì một khí thế cách mạng dậy song của một dân tộc mà bởi sự chán nản, mỏi mệt và tuyệt vọng.

Dù thỏa ước đình chiến đã ký rồi nhưng biện pháp phong tỏa vẫn chưa nới rộng. Đói lan tràn. Nền cộng hòa chẳng đem lại sự tự do no ấm như lời hứa hẹn, trái lại dân chúng nghèo rách hơn, gặp nhiều tai ương hơn. Giai tầng lãnh đạo trước kia rớt từ trên cao xuống đất bùn, giai cấp trung lưu chán nản, nhà buôn không có đất kinh doanh, thợ thuyền thất nghiệp, tri thức không có tương lai. Cả một thế hệ trẻ gầm thét lên vì giận dữ, thanh niên thắc mắc với những vấn đề đáng sợ:

- Tại sao dân tộc Đức bị bạc đãi, chèn ép?

- Tại sao đất nước lại chia đôi làm hai mảnh?

- Tại sao các nước nhỏ bé được quyền thả cửa vũ trang mà Đức lại bị cấm?

- Tại sao chúng ta thất nghiệp đến độ tuyệt vọng?

Thế hệ trẻ có lực lượng chừng 20 triệu người đồng loạt căm phẫn với số phận cực khổ, họ sẵn sàng bỏ phiếu ồ ạt cho những phần tử cực đoan.

Dân biểu Hans Knirsch nổ phát súng đầu tiên nhân danh đại diện đảng công nhân Đức lên tiếng đòi Áo quốc phải về với đất mẹ, đất Đức. Rồi ông hô lớn: “Một nước Đức lớn tự do, xã hội muôn năm.”

Tiếp đấy là Georg von Schonerer viết bài báo nẩy lửa tựa đề: “Lời nói sau cùng cho giờ phút chót” để cổ võ sự sát nhập Đức Áo thành một nước Đức vĩ đại.

Phong trào thống nhất Đức quốc phát triển rất mạnh. Anh Pháp tìm cách nâng đỡ những phong trào chia rẽ ở Hanovre, ở Rhenanie, ở hesse, ở Baviere. Tổng thống Mỹ Wilson chẳng quan tâm mấy đến vấn đề Đức phân chia hay hợp nhất, ông vốn là người lý tưởng muốn truyền bá tính chất thanh sạch của chính trị Hoa Kỳ đối với sinh hoạt quốc tế nên đưa ra chủ trương dân tộc tự quyết.

Adolf Hitler sống buồn chán với đời binh lính bây giờ đã mất hết ý nghĩa.

Cuối tháng 12, 1918 không khí cách mạng sôi sục khắp thành phố Bá Linh. Thủy binh chịu khuynh hướng bôn sê vích nổi loạn đòi đuổi bọn đại biểu dân chủ xã hội (sociaux-democrates), đảng chủ lực của nên Cộng Hòa Đức vừa thành lập.

Chính phủ cộng hòa dùng các sĩ quan trẻ tuổi chỉ huy quân đội mới từ mặt trận nước ngoài hồi hương và lực lượng cảnh bị xung phong để dẹp loạn.

Đúng ra quân đội đâu có ưu thích gì chế độ cộng hòa. Bốn năm gian khổ dưới hầm hố, họ chán ngấy các loại lý tưởng từ vẻ bóng bấy hào nháng của nền quân chủ Phổ đến cách mạng Pháp, đến lý thuyết Karl Marx. Lúc này họ muốn trở về với gia đình, kiến thiết những đổ vỡ, họ cần trật tự hơn tái diễn hỗn loạn. Thêm nữa, họ từng đánh bại Nga, danh dự không cho phép họ để Nga dưới danh nghĩa bôn sê vích sóa bỏ thắng lợi của họ. Bạo động đối phó với bạo động. Nhóm quân nhân hưởng ứng phong trào bôn sê vích, thiết lập tổ chức vũ trang Spartakus Bund tính chuyện khởi nghĩa ở Bá Linh và các tỉnh khác. Nhóm quân nhân chống bôn sê vích do đại úy Franz Seldte liền tổ chức vũ trang đối phó lấy tên là đoàn “Nón thép” (Stahlhelm). Đoàn “Nón thép” không phải là một lực lượng bảo vệ trật tự của chính phủ. Đoàn viên đa số cựu quân nhân, hoạt động dưới danh nghĩa đảng chính trị. Đoàn “Nón thép” là tiền thân cùa S.A đạo quân vũ trang quốc xã sau này.

Phong trào “Nón thép” cũng phát triển mau chóng không kém Spartakus Bund.

Tháng 1, 1919 hội nghị hòa bình nhóm, đồng thời với cuộc vận động tuyển cử quốc hội Đức. Tổ chức chính trị mọc thêm lên như nấm với đủ mọi khuynh hướng. Đáng chú ý có đảng công nhân Đức chính thức ra mắt với người sáng lập Anton Drexler, tên đảng viết tắt là D.A.P (Deutsche Arbeiter Partei). Drexler trước kia gia nhập Đảng Tổ Quốc do phe quân chủ thành lập để mong thu hút quần chúng về lý tưởng quốc gia nhằm loại bớt ảnh hưởng bôn sê vích. Kết quả, đảng Tổ Quốc chết theo sự sụp đổ của vương triều Hollenzolerm. Drexler là một công nhân chuyên nghiệp mảnh khảnh và phong nhã, vì tình trạng sức khỏe kém nên không bị động viên. Đầu óc mơ mộng, tuy là công nhân nhưng lại sống về chơi đàn “cithare” cho các hộp đêm. Chủ trương chính trị là chống lại sự thống trị bởi bọn tư bản Do Thái, theo Drexler, là phải tập hợp công nhân đấu tranh đòi một đời sống trung lưu cho giới thợ.

Drexler là tác giả cuốn sách: “Mon reveil politique” trong đó nói về chủ nghĩa xã hội quốc gia cho nước Đức. Drexler được kể như một trong những tư tưởng gia tiền phong của chủ nghĩa quốc xã (Nazisme).

Cộng sản bành trướng kéo theo sự phát triển của tư tưởng quốc gia, chủ nghĩa chủng tộc và bài Do Thái.

Giáo sư trung học Julius Sireicher đề xướng chủ trương phản công giáo chống Do Thái. Kỹ sư Gottfried Feder ra tuyên ngôn rồi tổ chức đội chiến đấu (Kampf bund) đòi bãi bỏ quyền tư hữu ruộng đất, thay luật rô manh bằng luật Đức và tiêu hủy sắc luật giải phóng Do Thái.

Văn sĩ Eckart xuất bản tờ tuần báo “Người Đức lành mạnh” (Auf gut Deutsch). Nhóm quý tộc và thanh niên trí thức gồm có: nữ bá tước Heila von Westarp, hoàng thân Gustav von Thurn, quân tước Wilhelm von Seidlitz, trung úy không quân Rudolf Hess, thủ lãnh sinh viên Hans Frank thành lập hội Thule (Thule Gesellshaft) chuyên nghiên cứu tư tưởng chống chủ nghĩa bôn sê vích. Về sau do Eckart giới thiệu hội này thâu nhận thêm cán bộ mới Alfred Rosenbern, người Đức sinh trưởng bên Nga, từng sống đói khổ tại Munich để truyền bá thuyết chủng tộc (racism).

Xứ Baviere lúc ấy do Eisner cầm quyền, vì nhu nhược thiếu lanh lợi Eisner đã để cho tình hình Baviere rơi vào tình trạng hỗn loạn. Thủ đô Munich bị hoạt động bôn sê vích đe dọa trầm trọng.

Ngày 21 tháng 2 năm 1919, thủ tướng chính phủ Baviere bị bắn chết giữa thành phố Munich bởi một sĩ quan quân đội hoàng gia Bavarois trẻ tuổi. Cùng một ngày, phe tả phái Spartakus Bund sát hại luôn tổng trưởng Erhard Auer, đảng viên đảng dân chủ xã hội, rồi hạ lệnh khởi nghĩa. Chính phủ phải cầu cứu đến những lực lượng vũ trang ở bên ngoài để dánh dẹp quân khủng bố cộng sản.

Ngày 7 tháng 4 nam 1919, nền cộng hòa sô viết xứ Bavieve ra tuyên cáo thành lập và chính thức tổ chức quân đội. Adolf Hitler có mặt ở Munich giữa lúc Munich điên cuồng vì cơn nóng chính trị.

Tổng trưởng quân lực của chính phủ Hoffman là Noske hạ lệnh tập trung các binh đoàn tấn công Munich tái lập trật tự. Chủ lực quân chính phủ bây giờ là quân riêng của đại tá Von Epp, rập theo đoàn “Nón thép”.

Ngày 27 tháng 4, chính quyền đỏ cho vây trụ sở hội Thule Gesellschaft và bắt hoàng thân Von Thurn, nữ bá tước Von Westarp và quận công Seidlitz đem ra xử bắn một lượt.

Ngày 2 tháng 5 năm 1919, quân đội của đại tá Von Epp cùng với tướng Mohl về giải phóng Munich sau những trận giao tranh đẫm máu.

Thủ tướng Hoffman trở về nắm quyền nhưng kẻ thực sự cai trị không phải là Hoffman mà lạ đạo quân riêng của Von Epp.

Von Epp có hai sĩ quan tham mưu đắc lực là thiếu tá Franz Von Horauf và đại úy Ernst Rohm.

Đại úy Rohm được chính phủ Hoffman bổ nhiệm làm tư lệnh quân lực thủ đô Munich. Rohm liên kết với tân tư lệnh cảnh sát Pohner và bác sĩ Frick, giám đốc mật vụ để kiến lập một lực lượng vũ trang hùng hậu bao gồm 5 tiểu đoàn bộ binh, 2 tiểu đoàn pháo, 2 tiểu đoàn cơ giới và 1 tiểu đoàn kỵ binh cùng với một cơ sở mật vụ đông đảo.

Khi có những mâu thuẫn giữa chính phủ với việc làm của Rohm thì Rohm rút lui về bộ tham mưu Von Epp kéo thêm những lực lượng vũ trang kể trên đi theo nhưng cũng vẫn không lật đổ chính phủ.

Rohm rất thủ đoạn nên dùng cái vốn đó để kiến lập một lực lượng chính trị riêng. Rohm cho tổ chức phong trào chính trị quốc xã gọi là phong trào “Đen Trắng Đỏ” hoặc gọi là phong trào “quả đấm sắt” để tuyên truyền, hiệu triệu cách mạng dân tộc. Đoàn viên phong trào vào các quán cà phê, quán bia hát các bài ca ái quốc và đấm vào mặt kẻ nào không đứng dậy cùng hát theo. Cộng sản gọi phong trào này là “Khủng bố trắng” (La terreur blanche).

Adolf Hitler cực lực tán thưởng hành động của Rohm cùng với phong trào “quả đấm sắt”.

Tại sao Rohm và đoàn nghĩa quân (Freikorps) thành công?

Tại dân Đức đau nhục vì cuộc thất trận quốc sỉ. Sĩ quan, binh lính Đức nổi giận trong nỗi buồn thể diện quốc gia bị vết nhơ. Tại giai cấp tư sản này quá cùng khốn không còn là thành trì bảo vệ dân chủ được nữa. Tại những người từng chiến đấu bảo vệ non sông nay thất nghiệp. Tại lạm phát nặng nề, dân chúng bị bọn bạo lợi bóc lột đến xương tủy.

Rohm là người thực hiện và gây dựng một lớp người chính trị mới, người quân nhân chính trị (soldats politiques) mà Hitler từng mơ ước.

Ngày 10 tháng 5, 1919 Hitler đổi về đại đội chỉ huy trung đoàn 2 bộ binh. Nhờ tài ăn nói, Hitler được cử vào trong ủy ban điều tra nhân sự và hoạt động của trung đoàn rồi đi học lớp chính trị. Theo lớp này, học viên sẽ thành những người trong tổ chức mật vụ bộ quân lực do thiếu tá Hermann Gielhr chỉ huy. Gielhr nhận chỉ thị của Rohm biến các học viên thành cán bộ chống bôn sê vích. Thành phần được chọn phần lớn là những ai tư tưởng kỳ thị chủng tộc. Học xong, họ sẽ trở thành sĩ quan huấn luyện (Bildungs offizier).

Vận mệnh Adolf Hitler xoay chuyển hẳn kể từ ngày 12-9-1919. Hôm ấy, có cuộc họp tại Sterneckebrau (Munich) để nghe Gottfried Feder diễn thuyết. Tiếp Feder là một diễn giả khác lên biện luận đưa ra vấn đề đòi tách xứ Baviere ra khỏi Đức để sát nhập vào Áo, đồng thời có ý bênh vực dân Do Thái.

Nghe xong, Hitler không thể dằn được, giận dữ chồm lên diễn đàn bẻ gẫy vụn lý lẽ của diễn giả gây chia rẽ kia.

Thính giả như bị thôi miên, lặng người nghe Hitler nói, Feder cũng bị lu mờ luôn. Cả Munich hôm sau bàn tán về hiện tượng Hitler.

Drexler, lãnh tụ đảng công nhân Đức cũng có mặt trong buổi họp gửi đến tặng Hitler cuốn sách “Mon reveil politique” kèm theo giấy mời đến dự cuộc họp của đảng công nhân tổ chức.

Cuốn “Mein Kampf” ghi lại: “Tôi đi qua phòng khách ánh sáng mờ mờ, trong phòng khách không có ai, tôi mở cửa bước sang phòng bênh và gặp những người của ủy ban trung ương đảng D.A.P. ngồi ngay quanh chiếc đèn dầu hỏa, hầu hết đều còn trẻ, ngồi đầu bàn là tác giả, đảng trưởng Anton Drexler.

Tài hùng biện của Hitler làm cho đảng nào cũng muốn kéo về phe mình, thứ nhất là đám quân nhân trong phong trào “Đen Trắng Đỏ” chỉ biết đấm đá và tuân lệnh chứ không biết ăn nói, thu hút quần chúng.

Rohm hết sức mến phục Hitler. Họ làm quen với nhau.

Kể từ đấy, Hitler ngày nào cũng có dịp nói chuyện với quần chúng càng lúc càng đông đảo hơn. Các sĩ quan chỉ huy của Hitler bây giờ coi Hitler ngang hàng với họ, dù vẫn mặc quân phục sĩ quan cấp nhỏ và ở trong trại nhưng Hitler được ở một phòng riêng để làm việc.

Một việc bất ngờ xảy đến, quân đội đồng minh Anh Pháp Mỹ loan báo 15-9-1919 bắt buộc mọi lực lượng vũ trang phải giải giới. Quyết định này khó khăn ghê gớm cho đạo quân tình nguyện (Freikorps) của Von Epp và Röhm.

Ngày 16-9, khi ủy ban kiểm soát đồng minh đến Munich, Hitler liền chấp nhận gia nhập đảng công nhân Đức (D.A.P.) mang thẻ đảng ghi số 7. Trong số 6 người đảng viên sáng lập, Hitler thân nhất với Dietrich Eckart. Eckart dẫn Hitler tới rất nhiều nhân vật trong tỉnh Munich, rồi đưa Alfred Rosenberg đến giới thiệu với Hitler. Rosenberg giúp đỡ Hitler mọi điều liên hệ đến lịch sử và lý thuyết chủng tộc.

Đảng công nhân Đức đặt toàn bộ công tác tuyên truyền trong tay đảng viên số 7. Vào việc, Hitler chú ý nhất đến vấn đề làm sao đến gần với đại chúng không phải để phái triển đảng mà để dấy động một phong trào mới.

Thành phần chủ lực mà Hitler chú trọng là những sĩ quan quân nhân kiểu “soldat politique” của Röhm, trong khi hầu hết các đảng viên DAP chẳng có ai từng ở trong quân ngũ.

Mâu thuẫn nội bộ đảng bắt đầu.

Hitler mang trong người thứ nghị lực thép tôi luyện bao lâu rồi nên cứ lấn bước mà đi.

Trước hết, Hitler cho đi mướn một kho bia để sử dụng buổi tối như nơi tụ hội để nghe diễn thuyết tiền mướn phải trả 50 đồng mác mỗi tháng, đồng thời làm trụ sở luôn. Cứ hai tuần lại có diễn thuyết. Vì thiếu tiền in áp phích Hitler phải cùng với phụ tá tên Schussler kẻ áp phích bằng tay, tự viết giấy mời. Quần chúng ban đầu rất thưa thớt. Không nản, Hitler tiếp tục nhẫn nại. Không bao lâu khắp lãnh thổ Đức đều nghe tiếng Adolf Hitler, trên trang nhất hầu hết các báo không mấy khi không đăng hình ông.