← Quay lại trang sách

Chương 6 ĐẢNG QUỐC XÃ

Một hiện tượng quyền lực mới đang

đi vào cái thế giới thối nát của bọn tư sản.

ADOLF HITLER

Nền Cộng Hòa và những quyền tự do dân chủ không còn gì gây hấp dẫn nữa vì khủng hoảng kinh tế, vì nạn lạm phát, vì phe đồng minh khước từ quyền tự quyết của các dân tộc.

Nền Cộng Hòa Đức, bất quá được tạo nên để giải quyết một khoảng trống chính quyền sau khi chính sách đế quốc phá sản. Nó chẳng là mơ ước của ai, nó sinh ra bởi sáo trộn không bởi đam mê đấu tranh. Quần chúng, nhân dân hoàn toàn lãnh đạm với nó. Quân nhân từ ngoài trận tuyến về mong muốn tạo dựng một đời mới nhưng họ đã cảm thấy ngay rằng không trông cậy gì vào nó. Bao nhiêu biến cố dồn dập tiếp theo chiến tranh rồi nay lại lạm phát, lại khủng hoảng khiến cho ý thức công dân tiêu tán. Chỉ có lời nói của Marx là còn đúng phần nào ở chỗ các giai tầng trung sản đang nhanh chóng đi xuống cảnh vô sản hóa. Bây giờ là lúc phải thiết lập nền vô sản chuyên chính, quét cho sạch tàn dơ của chủ nghĩa tư bản.

Năm 1920, hiệp ước Versailles thực sự có hiệu lực, tội nhân chiến tranh bị đem ra xử, quân đội bị tước giảm70%. Lực lượng đồng minh chia nhau chiếm đóng Haute Silésie và đặt ủy ban kiểm soát đồng minh tại Rhénanie.

Chánh quyền chính thức tức nền cộng hòa Weimar cúi đầu chấp nhận tất cả nhưng dân chúng coi đấy là một quốc sỉ, họ không muốn ngoan ngoãn chấp nhận mình bại trận, lòng yêu nước buộc như vậy. Bất cứ hành động yếu hèn nào của chính phủ cộng hòa Weimar đều làm tăng nhiệt tình yêu nước của thanh niên Đức nhất là các quân nhân giải ngũ.

Tháng 1- 1920, Anton Drexler cho phát tờ truyền đơn tựa đề: "Tại sao đảng công nhân Đức được thành lập? Mục tiêu của đảng thế nào?’’.

Hitler cho rằng truyền đơn không mấy ai đọc nên cho triệu tập một cuộc ‘‘meeting’’ để đọc tờ truyền đơn đó cùng với 25 điểm chương trình đảng. Có 2000 tới dự, khác hẳn với những lần trước nhiều nhất chỉ có khoảng 200.

Diễn giả, bác sĩ Dingfeder nói trước tiên, rồi đến Hitler với nét mặt xanh xanh, mảng tóc bò liếm nằm mượt bóng phủ nhẹ trên trán, bộ râu ‘‘viennoise’’ đặc biệt duyên dáng nhưng oai vệ, đứng lên sang sảng tuyên đọc toàn bộ chương trình đảng với những điểm thống nhất nước Đức lớn( Grande Allemagne), tiêu hủy mọi hiệp định hòa bình dành cho dân Đức những khu vực di dân và thuộc địa. Quốc tịch Đức chỉ dành cho người Đức có huyết thống của giống ‘‘ germain’’, ban bố quy chế ngoại nhân cho tụi Do Thái. Mọi lợi lộc lời lãi không căn cứ trên sự làm việc đều bãi bỏ, tịch thu tài sản do trục lợi chiến tranh, quốc hữu hóa các ‘‘trust’’. Công nhân được quyền hưởng tiền lời trong xí nghiệp to tát. Thiết lập quỹ bảo dưỡng người tuổi tác, xây dựng giai cấp trung sản đã bị danh nghiệp lớn chèn ép, cải cách ruộng đất. Ban hành luật tử hình bọn đầu cơ tích trữ bọn cho vay nặng lãi. Phát triển phổ thông giáo dục, xây dựng bộ đội nhân dân, đúng luật Đức thay thế luật ‘‘rô manh’’. Ban bố quy chế báo chí nhằm tiêu diệt ảnh hưởng Do Thái, tự do tôn giáo, xây dựng chính quyền trung ương mạnh. Tất cả đều tiến hành theo phương châm căn bản. Lợi ích chung phải trước lợi riêng tư, kể cả hy sinh đời sống, nếu cần.

Bản chương trình Đảng được hoan nghênh nhiệt liệt bởi phe thân hữu và bị la ó, chửi rủa bởi phe thù nghịch. Lập tức sô sát xảy ra, phe thân hữu đấm đá phe thù nghịch dữ dội. Hôm sau báo chí đăng ngay trang nhất vụ bạo động bằng hàng tít lớn với hai chữ ‘‘Herr Hitler’’.

Hitler được bộ trưởng quân lực Moske, mật vụ trưởng Frick, cảnh sát trưởng Pohner ủng hộ nên vững như bàn thạch trước sự đe dọa bằng bạo lực của nhóm Do Thái và nhóm bôn sê vích (Bolshevik)

Ngôi sao Adolf Hiller đã sáng trên vòm trời chính trị. Alfred Rosenberg liền kéo thêm người bạn kỷ sư tên Schenbner Richter đến gia nhập tổ chức. Richter thu xếp cuộc gặp gỡ giữa Hitler với các lãnh tụ lực lượng ‘‘Nón thép’’ (Stahlhelm) là Dusterberg và Stadler. Không rõ cảm tưởng của Stadler về Hitler thế nào nhưng Dusterberg thì chê Hitler là loại hí tử (comédien) và đầu ốc hơi điên.

Thấy ‘‘meeting’’ đem lại hiệu quả, Hitler cho họp liền liền, tổ chức mỗi tuần một lần nhằm chinh phục dân Munich, cốt xây dựng cho vững nền tảng phong trào. Tiền quyên góp tăng, ‘‘áp phích’’ dùng màu cam rất lôi cuốn. Hitler là diễn giả duy nhất trên các vấn đề: hiệp ước Brest, Litovsk, hiệp ước Versailles, sự độc tài của túi tiền, tự do và nô lệ, bọn tư bản Do Thái được lập đi lập lại nhiều lần cốt để ghi sâu vào tâm óc dân ‘‘Munichois’’.

Hiller cho tổ chức hội họp vào lúc xẩm tối. Theo ông, thời gian này con người thường dễ chấp nhận vì khả năng phê bình đã sút kém không minh mẫn như buổi sáng, không khó tính như buổi trưa. Hitler không còn mở đầu cuộc nói chuyện bằng những tiếng khách sáo: thưa quý vị, mà thân mật thẳng thắn gọi là các đồng chí, các bạn. Để thêm phần hào hứng, Dietrich Eckart sáng tác nhiều bài ca chiến đấu rập theo bài Deutschland erwache! (Dân tộc Đức hãytỉnh dậy. Allemagne réveille toi) cho đám đông cất cao giọng hát.

Hitler cho thành lập một đạo vệ sĩ giữ trật tự cho buổi hội. Mỗi lần có sô sát là một lần tuyên truyền rầm rộ.

Ngoài ra, Hitler còn đi tới những quán nhậu bia khói thuốc mù để cất cao lời hiệu triệu. Người nghe bị mê hoặc thật sự, mặc dầu điệu bộ múa may, nhưng không một ai nghĩ Hitler đang làm trò, họ chỉ thấy Hitler chân thành say sưa tin tưởng vào mọi điều hắn nói, họ xúc động thật sự với lòng căm thù cũng như niềm hy vọng của Hitler.

Bài diễn văn luôn luôn kéo dài từ hai đến ba tiếng đồng hồ. Quần áo Hitler ướt đẫm mồ hôi. Cả người nói lẫn người nghe như chìm vào trong một buổi đánh đồng thiếp.

‘‘Mein Karnpf’’ viết: ‘‘ Những biến động lịch sử không xảy ra bởi các lời viết mà hỏi lói nói » (Que tons les grands bouleversements de l’histoire n’avaient pas été provoqués par les écrits mais par la parole).

Điều trên rất đúng khi sự thắng bại của một cuộc đấu tranh lớn tùy thuộc vào vận động quần chúng.

Quân đội Đức vẫn ngấm ngầm uất ức với hiệp ước hòa bình ô nhục. Đức phải giao cho quân đội đồng minh hoàng đế và các tướng lãnh cao cấp của nước mình bị xử như những tội phạm chiến tranh. Đó là đều mà toàn thể các sĩ quan nhất quyết không chấp nhận với bất cứ giá nào. Nếu chính phủ Cộng hòa cúi đầu chịu thì hành động ấy được xem là một hành động chửi rủa quân đội. Đức thua và sẽ vui lòng ký những bãi bỏ điều kiện tội phạm chiến tranh. Phía đồng minh vào sáng thứ hai ngày 23 tháng 6 năm 1919 tập trung 3 triệu quân Anh, Pháp sẵn sàng tiến vào dẫm nát Bá Linh nếu 19 giờ hôm đó hết hạn tối hậu thư mà hòa ước không được ký kết. Thống chế Hinderburg tuyên bố với các sĩ quan: ‘‘ Với tư cách mmột quân nhân tôi nghĩ thà chúng ta phải chết hết trong danh dự còn hơn chấp nhận thứ hòa bình ô nhục’’ (Comme soldat, je ne saurais m’empêcher de penser que mieux vaudrait périr avec honneur que d’accepter une paix humiliante).

Các chính trị gia lại nghĩ khác cho rằng hành động hào hùng của quân nhân chỉ đưa đến chỗ chết cả trăm ngàn người nữa mà không đi đến đâu. Cái nguy của đất nước chẳng phải chỉ đối với phe đồng minh mà còn ở nội chiến do phe bon sê vích phát động.

Thủ tướng Scheidemann đứng về phía quân đội nên đệ đơn xin từ chức lên tổng thống Ebert. Bauer lên thay.

Hòa ước Versailles được ký kết ngày 28 tháng 6 năm 1919 trong nhà Galerie des glaces.

Thống chế Hinderburg cáo hưu.

Quân đội Đức từ nay không có quyền vượt quá 100.000 người. Không lực, thiết giáp, pháo nặng nhất loạt bị hủy bỏ.

Tướng tư lệnh Bá Linh, quận công Von Luttwitz bắt đầu hoạt động chống hòa ước Versaille

tót dầu hoạt dọng chống hòa irức Versailles. Với Lutt- witz, không một sĩ quan nào được quên bổn phận phải làm cho Versailles thất bại. Các chiến phạm không khi nào bị giao cho kẻ thù. Quân đội Đức nhất định không giảm nhân số.

Hòa ước ký rồi. Chính phủ Cộng hòa Weimar đã quyết định xong suôi. Làm sao?

Chỉ có một con đường: Dùng sức mạnh.

Quân đội không thể cộng tác với cái chế độ mềm nhũn, quỳ gối trước quân thù. Phải chấm dứt càng sớm càng tốt cái tuồng khốn nạn đang do bọn Công giáo và Xã hội thủ diễn bằng cách chiếm chính quyền, làm đảo chánh (Putsch) để thiết lập chế độ độc tài quân nhân, chờ cơ hội đón vua Guillaume hay thái tử về chấp chánh.

Von Luttwitz cho triệu tập hội nghị các sĩ quan cao cấp dưới trướng dự tính thành lập một hội đồng quân sự gồm các tướng lãnh tên tuổi tiến hành chủ trương xé bỏ hòa ước Versailles.

Hội nghị làm cho Luttwitz thất vọng hoàn toàn vì ý kiến chia rẽ nhau quá, đa số các tướng lãnh cho rằng không thể nào đi ngược lại tâm ý quần chúng. Bốn năm nay, nhân dân Đức đã kiệt quệ vì chiến tranh, nay dù phải nhượng bộ gì cũng được miễn là để cho họ yên ổn làm ăn, no đủ. Nhân dân Đức chắc chắn không chịu một chế độ độc tài quân sự. Làm vậy, Đức sẽ bị chìm ngập bởi cuộc cách mạng bôn sê vích ngay.

Tướng Maerckey phản đối Luttwitz nói: ‘‘ Làm chính trị không phải là chức vụ của quân nhân. Quân đội chỉ có nhiệm vụ đề phòng các cuộc tấn công từ ngoài hay trong chống chính phủ hiện hữu. Quân đội phải bảo vể chế độ thiết lập qua ý dân’’.

Đau đớn và tức giận nhưng Luttwitz cười gượng nói: ‘‘Thôi được, nếu quý vị trong bộ tham mưu của tôi chống lại tôi thì tôi cũng đành đi theo ý kiến của quý vị’’.

Rút kinh nghiệm ở bài học tướng lãnh, Luttwitz thay đổi quan niệm sẽ thực hiện ý đồ mình bằng các sĩ quan trẻ tuổi cấp bậc thấp hơn.

Cơ hội tới với Luttwitz vào đầu năm 1920. Sau bao nhiêu mâu thuẫn gay gắt giữa quân đội và chế độ, thủ tướng Bauer đã làm một việc hết sức sai lầm là cho thiết lập thêm một chỗ đóng quân dành cho trung tá hải quân Ehrhardt, tổng chỉ huy một đạo nghĩa quân (freikorps) từ bể Baltique trở về đặt ở Doberitz cách Bá Linh 15 cây số. Những đoàn nghĩa quân này phe đồng minh muốn dùng để chống Sô Viết Nga nên giúp đỡ ngầm. Nhưng thấy thế nó mỗi ngày mỗi mạnh, đồng minh đâm lo nên mới làm áp lực chính phủ Cộng hòa Đức gọi về. Đề kìm bớt sức mạnh của nó, chính phủ hạn chế tiếp tế lương thực và tiền lương khiến cho đạo nghĩa quân vừa đói vừa rách, tức giận và thù hận tràn ngập.

Luttwitz cần những người như vậy.

Thứ bảy 13 tháng 3 năm 1920, hồi 7 giờ sáng, giữa lúc Bá Linh còn say sưa ngủ trong không khí lạnh của mùa đông, quân Ehrhardt tiến vào thành phố, dẫn dầu là những lá cờ hoàng gia Đức.

Cùng một giờ từ phía Pariser Platz., hai đại tướng Von Luttwitz và Ludendorff mặc quân phục đời Guillaume II cùng với mấy chục chính khách đa số thuộc đảng Đoàn Kết của Wotfang Kapp lặng lẽ đi tới trung tâm thành phố. Chỉ trog khoảng khắc, nhiều nha sở, các bộ bị chiếm ngay vì cảnh sát canh phòng phần lớn đầu hàng liền không kháng cự.

Đến 8 giờ sáng, đảo chánh thành công mà không xảy ra vụ xung đột nào cả.

Dân chúng Bá Linh như người ngủ mê vừa tỉnh giấc. Họ thấy cờ quạt ba màu đen, trắng, đỏ treo khắp nơi, ở mỗi lá cờ có dấu hiệu mới lạ dấu chữ Vạn Svastika tức chữ thập “gammée”. Nghĩa quân hay tình nguyện quân( freikorps) sung ống đầy mình. Tại dinh thủ tướng Đức nay có ông chủ mới:Wolfang Kapp.

Từ 10 giờ sáng trở đi thì cuộc đảo chánh rơi vào tình trạng cú “putsch” quân sự thành công mỹ mãn nhưng cú ‘‘putsch’’ chính trị lại hoàn toàn thất bại.

Kapp lúng túng chẳng biết soay sở ra sao, dinh thủ tướngchẳng còn một giây điện thoại nào có thể liên lạc, ngay cả máy chữ cùng biến mất.

Thủ tướng Bauer đã thoát ra ngoài Berlin, ban bố lệnh tổng bãi công. Lực lượng đó ủng hộ Bauer

Thành phố Bá Linh tê liệt. Xe điện nằm im, nhà ga đóng cửa, nước máy bị cắt, điện bị cúp, thành phố bị chìm ngập trong bóng tối kinh hoàng.

Sáng hôm sau, sự yên lặng còn dễ sợ hơn. Cửa hiệu, nhà máy không chỗ nào hoạt động, thậm chí các y tá cũng bỏ bệnh viện luôn.

Truyền đơn đảng xã hội rải khắp nơi tố cáo Kapp và Luttwitz là những tên phản quốc. Bộ đội ‘‘freikorps’’ của Ehrhardt cố khuấy động bằng bạo lực để đem lại sự sống cho Bá Linh, câm nín bất hợp tác. Vô ích, đâu đâu cũng chỉ thấy yên lặng bất hợp tác. Tướng Von der Goltz thân cận của Luttwitz, quyết làm mạnh, hạ lệnh xử bắn tất cả những người cầm đầu cuộc tổng bãi công.

Lệnh ban bố mà quân đội không thi hành. Bên kia, tổng thống Ebert kêu gọi quân đội hãy trở về với nhiệm vụ. Nguy hơn nữa là lương ăn cho lính, chính phủ Kapp không có mà trả vì các ‘‘caisses’’ đen rỗng. Ngân hàng nhất định không đưa liền nếu không có chữ ký của tổng trưởng tài chánh chính phủ Bauer. Kapp cho lệnh Freikorps cướp nhà băng, vị sĩ quan thủy quân chỉ huy trả lời: ‘‘Tôi đến đây để đảo chánh chứ không để phá két’’.

Phe đảo chánh thật nguy ngập. Kapp bỏ trốn.

Luttwitz đi đâu chẳng ai biết.

Ngày 17 tháng 3, quân Ehrhardt rút khỏi thủ đô dưới sự la hét, chế riễu của dân chúng. Một đứa trẻ cầm đá ném vào đoàn quân đi, lập tức hai binh sĩ tách hàng ngủ dùng báng súng đánh đập thằng bé tới chết. Dân chúng chạy sô tới phản đối, hàng ràng súng nổ. Lúc trật tự đã lập lại, thây chết nằm la liệt trên đường Unler den Linder. Đoàn quân tiếp tục lên đường hát vang:

Swastika on our helmets

Black – white – red our band

Thủ tướng Bauer trở lại chính quyền Bá Linh. Tuy nhiênn thực quyền bây giờ đã chuyển vào tay nhóm bôn sơ vích.

Vùng Saxony, Cộng sản tuyên cáo lập chính quyền Sô Viết. Ở hạt Rhur, cộng sản huy động 60.000 công nhân võ trang sung và búa kìm ra đánh nhau với quân đội chính quy Đức và đe dọa sẽ đốt phá toàn tỉnh cùng giết hết bọn tư sản nếu quân đội ra mặt can thiệp. Quân đội không ủng hộ Luttwitz và Kapp trong vụ đảo chánh. Nhưng sự thất bại của Luttwitz làm cho quân đội cảm thấy sỉ nhục, them vào đấy cộng sản lộng hành quá độ.

Tướng Hans Von Seekt tham mưu trưởng quân lực (Reichswher), tuy ngoài mặt lạnh lùng nhìn những biến cố xảy ra tại Bá Linh, mà trong lòng tức giận vô cùng, ông muốn rửa cái nhục này cho quân đội.

Về Doberitz, quân của Ehrhardt lấy lại tinh thần, tối tối tiếng hát vang lên:

‘‘ But don’t you worry and don’t you cry

There ll be another one by and by’’

( Nhưng bạn ơi chớ buồn nản

Sẽ lại có một lần khác đến ngay).

Cú ‘‘putsch’’ tháng 3 đưa Hitler đến Bá Linh cùng với Eckart. Nhưng khi hai người tới nơi thì mọi việc đã xong xuôi.

Munich chịu tiếng rồi cũng sôi lên, Pohner, Röhm, Frich thúc tướng Moht lật đổ chính quyền Hoffmann khi thấy ngồi yên trước các cuộc biểu tình lớn lao của lực lượng thân cộng và phe Röhm thành công.

Hitler và Eckart vẫn ở Bá Linh không bay về Munich. Chuyến đi Bá Linh nay ảnh hưởng đến cuộc đời chính trị của Hitler vô cùng.

Mới đầu, Hitler định đem tài hung biện ra.

Vụ Luttwitz bị hụt, ông liền xoay đổi chiến lượt ở lại Bá Linh nghiên cứu vụ Luttwitz, đồng thời tìm bắt liên lạc với những tổ chức chống bôn sê vích ở thượng tầng xã hội Đức. Trước tiên, Hitler được gặp nữ bá tước Maria Gabrielle Reventlow. Bà giới thiệu cho Hitler quên cố vấn thương mại Heckmann rồi Heckmann giới thiệu Hitler với đại tướng Ludendoff và cứ thế truyền đi, Hitler được giới xã hội thượng lưu Bá Linh biết tới.

Ngày 1 tháng 4 năm 1920, Hitler giải ngũ, đồng xu không dính túi. Ông vẫn tiếp tục đọc diễn văn trong các buổi hội của đảng D.A.P. (đảng công nhận Đức) và phải đi ăn nhờ tại nhà các đồng chí.

Một thời gian khá lâu, Hitler mới gom góp đủ tiền thuê căn nhà số 11 đường Thierschtrasse tại Munich, với một buồng ngủ nhỏ hẹp, một gian phòng trống để đặt chiếc bàn và năm tủ sách đầy những tác phẩm chính trị, lịch sử, kinh tế, nghệ thuật.

Người bạn đường thân nhất của Hitler vẫn là Dietrich Eckart. Cùng với bạn đi ăn cơm rẻ tiền, quán Gartnerplatz, Hitler quen với nhiều nghệ sĩ như nhà soạn nhạc Vogel, phê bình gia Cerny.

Ngoài ra còn một số bạn bè mới tình nguyện làm vệ sĩ cho Hitler trong các buổi hội gồm toàn loại liều mạng. Hitler đã chán ngấy những đảng viên cũ kiểu Drexler đấu tranh theo lề lối tài tử.

Bọn họ lấy gì sống?

Bằng sự trợ giúp của giới giàu có tại Munich, khởi đầu cũng do phái nữ, bà Bruckmann, vợ vủa Hugo Bruckmann, giám đốc tờ báo tuần Suddeutsche Monatshefte và bà Hélène Berchtein, vợ Carl Berchtein, nhà sản xuất dương cầm lớn nhất Âu Châu.

Hai bà này thường gọi đùa Hitler là con Sói vì Hitler, tuy hung hăng, nhưng lại rất vụng về lúng túng khi tiếp súc với phụ nữ. Chính họ đã đưa Hitler gặp gỡ các tay kỹ nghệ gia giài sụ, những nhà bác học và nhóm quý tộc Munich.

Gia đình lớn thứ ba mở cửa cho Hitler là gia đình Hanfstengl.

Hitler luôn luôn được đàn bà thích thú vì dáng dấp man rợ mỗi khi tranh luận, họ cảm thấy mình tan rã theo dòng suối hùng biện.

Vào giới thượng lưu Hitler thường không chế ngự nổi vẻ lúng túng, nhút nhát, tuy nhiên, chính vì vậy mà Hitler trở nên dể thương và mọi người tha thứ cái nét thô lỗ đụng bát đụng đĩa, uống nước, ăn súp nghe sùm sụp.

Đời Hitler như một chuyện thần tiên, mới cách đây 6, 7 tháng chỉ là một gã cùng khốn, mặc bộ đồ lính bạc màu. Nay chung quanh mình vây bọc toàn đàn bà sang nhất Munich.

Đầu thu 1920, tướng Ludendoff dọn về ở Munich. Trong khi hầu hết các hoạt động của Röhm giảm bớt vì ủy ban kiểm soát đồng minh để ý và ra lệnh cấm. Hitler cho tăng cường hoạt động tuyên truyền, thay cờ thay huy hiệu mới: Cờ ba màu đen trắng đỏ. Trên nền đó đặt vòng tròn trắng bên trong có chữ vạn màu đen. Chữ vạn hay dấu thập ‘‘ Gammée’’ là biểu tượng sự thắng lợi của giống Aryens, tổ tiên dân Đức. Các đồng chí chào nhau giơ tay chếch cao ra trước mặt, miệng nói Heil, tiếng chào của những người đấu tranh thống nhất Đức quốc. Không họp ở một chổ nữa, Hitler đi khắp nơi diễu thuyết. Phương tiện di chuyển do Röhm cung cấp. Xe camion gắn áp phích màu cam và cờ đen trắng đỏ đi khắp nơi đường phố Munich. Cán bộ hét lên những khẩ hiệu cách mạng quốc gia.

Tại buổn hội một lần có thầy tu Do Thái ngang nhiên vào nghe. Đội vệ sĩ liền đánh đuổi đi. Từ đấy nơi hội Hitler treo một tấm biển kẻ chữ lớn: «Cấm bọn Do Thái bước vào đây».

Tiến xa hơn nữa, Hitler cho người đi đánh phá các buổi hội của đảng khác. Nhiều đơn kiện gửi đến cảnh sát trưởng Pohner và Frick đều bị lờ đi.

Để thống nhất trận tuyến, Hitler nhân danh đảng D.A.P. triệu tập một hội nghị liên minh tất cả các đảng xã hội quốc gia Đức vào hai ngày 7, 8 tháng 8 năm 1920 ở Salzbourg.

Trong hội nghị này có một diễn giả, đại biểu cho đảng công nhân quốc gia xã hội Đức (Deutschland Nazional Sozialiste Arbaiter Parlei, viết tắt là D.N.S. A.P.), đó là Rudolf Jung. Hội nghị quyết định thống nhất trận tuyến đổi chung thành một tên viết tắt bang N.S. D.A.P. dung hợp hai tên D.A.P. với D.N.S.A.P.

Đảng xã hội Đức của Julius Streicher cũng gia nhập, cả ba sau này tức là chủ lực sáng lập đảng quốc xã (Nazi).

Hitler không chỉ hoạt động trong phạm vi Munich nữa, ông qua Áo đến Linz, Vienne, Kems cùng nhiều nơi khác để diễn thuyết.

Ludendorff, vị tướng lãnh uy tín ủng hộ Hitler, vì vậy con số đảng viên lên vọt hẳn từ 64 người đến 3000 người trong vòng mấy tháng không kể cảm tình viên.

Ngày 19 tháng 12, đảng Quốc Xã cho xuất bản tờ báo hàng tuần lấy tên là tờ Volkischer Béobachter bán đợc bảy ngàn số mua dài hạn.

Viết trên báo có những cây bút quan trọng như Alfred Rosenberg chuyên về lý thuyết chủng tộc và chống bọn bôn sê vích. Arnold Rechberg, kỹ nghệ gia hô hào Âu Châu thành lập một đạo thập tự quân để tiêu diệt chủ nghĩa bôn sê vích. Ngoài ra có những người Nga vùng Ukraine trốn chế độ Sô viết tị nạn qua Đức cng thường xuyên gửi đến nhiều bài nghị luận giá trị

Tháng 1 - 1921 đồng minh kiểm soát chặt chẽ việc giam quân số Đức. Tướng Von Seekt, tổng trưởng quân lực gắng hết sức để một mặt làm vui lòng phe đồng minh, mặt khác tìm cách kiến thiết lại quân đội Đức một cách ngấm ngầm. Tại Bavière chỉ còn một sư đoàn bộ binh đặt dưới quyền chỉ uy của tướng Mohl, đại tá Von Epp và đại úy Röhm vẫn làm tham mưu trưởng, đồng thời được giao phó sứ mạng kín đáo tổ cức các kho chứa vũ khí ở các biên giới. Trong bộ quân lực có rất nhiều sĩ quan theo Hitler và Ludendorff.

Đức quốc theo hòa ước phải bồi thường chiến tranh số tiền 226 tỷ đồng ‘‘mark’’ cho đồng minh trả làm 12 năm. Việc bồi thường khiến nạn lạm phát tiền tệ ở Đức vọt lên mau chóng gây khủng hoảng cho đời sống kinh tế.

Tháng 8 năm 1921, một đám sĩ quan thuộc đoàn thủy binh của Ehrahrt (từng theo Luttwitz định chiếm Bá Linh) ám sát bộ trưởng tài chánh Erzberg người kš hòa ước 1918. Vụ ám sát là chiếc ngòi nổ cho các tổ chức yêu nước, tình hình trở nên gay gắt dị thường.

Ở Munich, hầu hết các hội đoàn yêu nước tình nguyện sát nhập với đảng N.S.D.A.P. để làm một cuộc biểu tình vĩ đại chống lại hội nghị Ba Lê. Có tới 50.000 người tụ họp trên công trường Odemsplatz. Hitler định lên diễn đàn khuyấy động đám người đông đảo này nhưng ban chấp hành N.S.D.A.P cản lại. Bất mãn, Hitler không bỏ ỡ cơ hội, tổ chức ngay một cuộc biểu tình khác, ông đi thuê diễn trường của gánh hát xiệc Krone rộng lớn có thể chứa chừng 8.000 người, rồi cho mấy chiếc xe camions cắm cờ quạt đi cổ động mời dân chúng đến nghe.

Ngoài cửa diễn trường lá tấm ‘‘banderole’’ chẳng lớn dài có mấy chữ: "Tương lai huy hoàng hay sụp đổ’’. Dân chúng ào ào kéo tới. Hitler, đầu đội mũ phớt, mặc áo mưa, rẽ đám đông để lên diễn đài bắt đầu nói. Hôm ấy. Hitler thật tuyệt tác, hình như có một sức mạnh vô hình nào đó thúc đẩy, khuyến khích, khiến ông nói hay quá.

Bài diễn văn chấm dứt, tiếng hoan hô nổi dậy như sấm. Dân chúng vui sướng gần đến độ điên cuồng rồi cũng đứng lên đồng thanh ca bản: Deutschland uber alles. Trong lòng mỗi người tin tưởng rằng nước Đức sẽ không còn đen tối nữa vì nay đã có Adolf Hitler.

Gia đình Bechstein gửi điện mời Hitler đến Bá Linh để giới thiệu với một số kỹ nghệ gia cỡ lớn Grangl, Borsig, Wartenburg, Semlow. Các nhà tư bản quyết định giúp đỡ tài chính cho Hitler. Riêng bá tước Yorck von Wartenburg đề nghị mang đảng N.S.A.A.P, từ Munich qua Bá Linh.

Trong khi đó thì ở Munich, đa số đảng viên hội họp chất vấn Drexler, Feder, Stretcher tại sao ủy ban chấp hành trung ương đem đặt hoạt động xã hội vào tay một kẻ phiêu lưu đầy tham vọng? Họ đòi khai trừ Adolf Hitler khỏi đảng.

Drexler, Korner và Dolle cho trải truyền đơn kể xấu cuộc đời quá vãng của Hitler. Feder yêu cầu đảng dùng luôn biện pháp kỷ luật.

Được tin, Hitler tức tốc trở lại Munich ngay và yêu cầu họp đại hội để bầu ban chấp hành mới.

Ngày 29 tháng 7 năm 1921, sau khi đại hội nghe Hitler nói xong, đa số bỏ phiếu bầu Adolf Hitler làm chủ tịch đảng N.S.D.A.P. với đầy đủ quyền hành. Drexler là chủ tịch danh dự. Dolle từ chức, Feder và Streicher ủng hộ tình nguyện hiến đảng xã hội của họ thành phân bộ Nuremberg của đảng Quốc Xã. Rudolph Hess đứng lên hô: Fuhrer! để gọi Hitler lần đầu. (Fuhrer có nghĩa là đại lãnh tụ, người chăn dắt). Hess rủ bạn tên Max Amann vào giữ chức thư ký đảng. Amann có biệt tài về tổ chức.

Nắm quyền rồi, Hitler cho phát triển đảng ra toàn cõi nước Đức. Phân bộ Bá Linh họp phiên thứ nhất bị cộng sản bao vây giải tán và đánh đập. Phân hộ Saxe có kỹ nghệ gia về vải lụa Martin Mutschmann gia nhập. Do ý kiến của Klintzch, một đội quân xung phong mệnh danh là đội thể thao được thành lập đặt dưới quyền chỉ huy của Klintzch, Hess và Maurice.

Vào tháng 11- 1921, một trận đụng độ lớn xảy ra ở Hofbräukeller, 80 thanh niên thể thao của đội xung phong đánh nhau dữ dội với 600 thợ mác xít kéo đến phá đám buổi hội của đảng N.S.D.A.P. Sau vụ này, Hiller đặt cho đội xung phong cái tên Sturm Abteilung (S.A.).

Nhờ sự giúp đở bí mật của cảnh sát trưởng Frick, đội S.A. tha hồ tung hoành tìm đánh đảng viên cộng sản, đập phá trụ sở đảng cộng sản, giải tán các cuộc hội họp tuyên truyền mác xít.

Chiến lược quốc xã là:

‘‘Kẻ nào chinh phục được đường phố, kẻ ấy có quần chúng, kẻ nào có quần chúng sẽ chiếm chính quyền’’

Đội ‘‘S.A.’’ chạy rần rần khắp hang cùng ngõ hẻm với cờ xí và gậy gộc, đến đâu cũng xé hết áp phích đảng khác hoặc, vẽ lên một dấu hiệu quốc xã (swastika). Cả chục triệu tờ truyền đơn bài Do Thái tràn ngập thành phố. Nhà thờ Do Thái bị tấn công và làm ô uế. Dân Do Thái bị nhổ bọt vào mặt, bị chửi rủa. Lá cờ cộng hòa bị xé hoặc đốt giữa đường phố. Càng ngày thanh niên, tráng niên xin gia nhập đội S.A. và đảng Quốc Xã càng đông.