← Quay lại trang sách

Chương 22 NHỮNG GIỜ PHÚT CUỐI CÙNG

Nếu chúng ta thắng trận thì quốc

gia chúng ta sẽ là thiên đàng, các

thầy tu đều mang lon mũ, Chúa

trở thành vị tướng cầm quân Đức.

Hầm hố thay cho biên giới, trên

giải đất không còn ánh trăng trong,

một ông vua ngồi ra lệnh, mọi

người chúng ta đều đội mũ sắt

nhưng không có đầu

(thơ KASTNER)

Cả tháng Hitler không ra khỏi hầm. Ông đâm ra ghét mọi người nhất là gặp gỡ các tướng lãnh, nghe các báo cáo thua trận. Trong hội nghị tướng lãnh thường gắt lên mà Hitler không phản ứng, đôi mắt lơ đãng nhìn, bên ngoài tiếng bom rền rĩ. Hitler bảo với người thư ký:

“Chúng nó đều nói dối tôi, tôi hết tin được ai. Nếu tôi mệnh hệ nào thì nước Đức mất người lãnh đạo. Chẳng đứa nào có thể kế vị tôi. Hess là tên điên. Goering ăn chơi đàng điếm. Himmler bị dân chúng oán ghết”.

Buổi tối ông ngồi thừ ra nghĩ đến quá khứ, nghĩ đến những điều mình làm kể cả những lầm lạc để nói cho thư ký ghi chép.

Những lời ghi chép qua 17 cuộc mạn đàm cuối cùng đã được xuất bản năm 1961 tại Anh dưới tựa đề “The testament of Adolf Hitler”.

Hitler đã nói gì? Xin đọc những ý chính sau đây:

“Phải chăng chiến tranh là một lỗi lầm? Không! Cách nào thì chiến tranh cũng không thể tránh khỏi được, những kẻ thù của Đức Quốc xã đã tìm mọi cách đẩy Quốc xã vào chiến tranh ngay từ đầu 1933. Tôi hiểu rõ lắm, chúng ta cần phải tránh mạo hiểm chiến tranh trên hai mặt trận. Tôi suy nghĩ và tìm tòi về những kinh nghiệm của Napoleon ở Nga. Tại sao tôi tấn công Nga? Và tại sao tấn công lúc ấy? Không đánh thì rồi Nga cũng phải ra tay trước, ta đánh trước thuận lợi hơn. Quốc xã thế tất phải giải quyết với chủ nghĩa bôn sê vích một cách quyết liệt, ngược lại chủ nghĩa bôn sê vích đối với Quốc xã cũng vậy.

Nhật tấn công Mỹ là sai lầm chăng? Không! Bởi vì Roosevelt cùng bọn thống trị Do Thai đã quyết định từ lâu đưa Hoa Kỳ vào chiến tranh. Nhật Bản là người bạn tốt đồng thời là nước đồng minh nhiều khả năng. Đáng tiếc là giá Nhật đánh Nga cùng một lúc với chúng ta thì chắc mặt trận phía đông đã xong rồi. Điều khổ tâm cho Đức nếu không phát động chiến tranh sớm thì sẽ rơi xuống cái bất lợi quá muộn, và chiến tranh đã buộc xảy ra quá sớm thành thử chuẩn bi chưa được kỹ. Chúng ta thiếu hẳn những con người thật đúng với lý tưởng chúng ta. Trừ ba vị tướng tá, còn hầu hết các nhà quân sự ngoại giao đều lỗi thời, hoạt động theo phương pháp kém tiến bộ.

Lẽ ra chiến tranh bắt buộc phải xảy ra sớm, ta nên làm sớm hơn nữa mới phải, tỉ dụ đánh Tiệp Khắc năm 1938 thay vì 1939. Như vậy, chúng ta đã có thêm một năm cho sự chuẩn bị và củng cố cho cái thế Đức tại Trung Âu.

Khi chiến tranh khởi sự rồi, tôi thấy ngay sự cấu kết với Ý chẳng ích lợi gì cả. Ý đánh trận nào thua trận ấy, Đức trên lưng đã mang bao nhiêu gánh nặng lại còn phải cõng Ý nữa. Vì Mussolini mà chúng ta không áp dụng chính sách cách mạng cho Bắc Phi, trong khi Ai Cập và toàn khối Hồi giáo sẵn sàng nổi loạn chống đô hộ Anh. Họ chờ đợi chúng ta giúp rốt cuộc chúng ta lờ đi để chiều lòng Ý vừa mới có thuộc địa tại vùng đất này. Dân Á Rập ghét Ý ghét lây sang chúng ta”.

Hitler chê Anh đã không hiểu quyền lợi Anh Quốc là phải liên kết với Đức một cường quốc đang lên tại Âu Châu để bảo vệ những của cải đế quốc mà Anh có trên khắp thế giới, bây giờ thì quá muộn rồi, Anh chắc chắn sẽ mất hết. Ông nói:

“Nếu nước Anh suy yếu và già nua hiện nay mà được người lãnh đạo nhu Pitt xưa kia thay vì tên say rượu tôi tớ của bọn Do Thái và cúi đầu theo Mỹ (chỉ Churchill) thì Anh quay về chính sách cổ truyền là cầm chịch thế quân bình cho thế giới hơn là để bị lôi cuốn vào những tranh chấp Âu Châu. Nước Anh lẽ ra nên nỗ lực kiến tạo sự thống nhất Âu Châu, một khi đã là đồng minh của Âu Châu thống nhất thì Anh sẽ có nhiều dễ dãi đóng vai trọng tài cho chính trị thế giới. Tiếc thay Churchill lại để Anh quốc rơi vào tay con buôn Do Thái. Nếu Anh liên kết Đức Hoa Kỳ phải tự hiểu mình sẽ chẳng lợi gì dây dưa vào việc của Đức và Hoa Kỳ sẽ thu mình vào trong chủ nghĩa cô lập. Nhưng bọn Do Thái đã sắp xếp hết cả rồi, bằng mọi cách chúng phải gây chiến tranh cùng Đức Quốc Xã. Thế giới hãy mở mắt ra mà nhìn các họa Do Thái.

Tôi từng đối xử hết sức biết điều với bọn Do Thái, tôi cảnh báo họ lần chót nếu chiến tranh xảy ra, họ sẽ là những người chịu nhiều đau khổ nhất và tôi đã thực hiện lời cảnh báo bằng cách tận diệt Do Thái trên toàn cõi Âu Châu, tôi nhất quyết chọc thủng cái ung nhọt Do Thái, thế giới sau này sẽ biết ơn tôi.

Tôi và đảng Quốc Xã là hy vọng cuối cùng của Âu Châu. Trường hợp Đức bị đánh bại, đó là một thảm kịch cho Âu Châu cũng như cho dân tộc Đức. Sau khi đệ tam Reich sụp đổ rồi, chủ nghĩa quốc gia khắp nơi nổi dậy, thế giới chỉ còn lại hai siêu cường là Nga và Mỹ mà thôi. Quy luật lịch sử, quy luật địa dư (lois geographiques) rồi sẽ đẩy Anh-Mỹ vào xung đột quân sự, kinh tế và ý thức hệ. Rút cục cả hai, Nga-Mỹ, vẫn phải tìm đến tranh thủ Đức quốc, một quốc gia, một dân tộc mạnh tại Âu Châu”.

Hitler càng ngày càng mất bình tĩnh, càng mất bình tĩnh thì trạng thái tâm lý cố hữu của ông càng dồn trở về hằn học, căm thù, khinh bạc. Ngôn ngữ dần mất vẻ cao sang, hay văng tục, chửi bậy bạ, ăn nói hạ cấp.

Hitler chẳng còn tin một ai nữa, ngoài cô Eva Braun và con chó Blondi, ông thường nhắc lại lời vua Fréderic le Grand: “Bây giờ tôi đã hiểu loài người cho nên tôi thích giống chó hơn”.

Tướng Guderian kể:

“Có lần ông ta nhẩy sổ lên muốn bóp cổ tôi, may nhờ viên sỹ quan hầu cận của tôi kéo tôi lùi về đằng sau, chứ không thì tình trạng chẳng hiểu nổi rồi nó sẽ ra thế nào! Ông ta, hai tay nắm chặt, mặt đỏ tím, toàn thân run lên, hầm hè mất hết bình tĩnh. Khi cơn giận lắng xuống, Hitler đi đi lại trong phòng hệt như con thú bị nhốt. Bỗng nhiên, ông đứng xững trước mặt tôi và hét ầm ỹ, gân mặt gân cổ nổi xanh, hai mắt muốn lòi ra. Ngày nào Hitler tươi tỉnh, ông nói nghe thật lễ độ: “Thưa quý vị, xin tiếp tục thuyết trình…..”

Tình hình quá bết, Albert Speer viết trong nhật ký:

“Chừng bảy hay tám tuần nữa, nước Đức không còn đứng vững được nữa. Đem tiêu hủy những tài nguyên của xứ sở với mục đích không cho vào tay địch sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả cuộc chiến. Bổn phận các nhà lãnh đạo nước Đức bây giờ là hãy gạt bỏ số phận riêng của mình sang một bên để tìm cho dân tộc Đức những may mắn kiến thiết lại đời sống tương lai”.

Speer cũng đem lời trên nói cùng Hitler trong một cuộc đàm luận nhưng Hitler vẫn khăng khăng giữ ý định tiêu thổ, ra lệnh phá hủy đường xá, cầu cống, nhà máy. Hitler bảo với Speer:

“Nếu chúng ta thua trận, đất nước chúng ta lâm nguy. Đó là vận mạng không thể tránh được. Vậy thì những vấn đề sinh tồn trong tương lai làm gì còn có nghĩa nữa. Trái lại, tốt hơn là nên tiêu hủy cho bằng hết. Một dân tộc vừa chứng tỏ sự bạc nhược thì lấy đâu ra tương lai? Tương lai sẽ rơi vào tay dân tộc phía Đông. Hơn nữa, những người sống sót đều vô giá trị trong khi những người đáng sống thì nay đã gục ngã trên chiến trường rồi”.

Hitler rất ghét người nào nói hay viết trong tờ trình câu:”La guerre est perdue”.

Một lần, Hitler từ chối không tiếp Albert Speer vì lẽ (lời Hitler):

“Tiếp hắn ta chỉ để hắn lập đi lập lại rằng chúng ta thua rồi, nên chấm dứt chiến tranh đi. Đó cũng là cái lý do chung tại sao tôi chẳng muốn gặp riêng ai nữa. Tất cả gặp riêng tôi là đều thở ra giọng tuyệt vọng nghe không chịu nổi”.

Không tìm thấy chiến thắng trong thực tế, Hitler đi tìm trong tranh vẽ, ông thường đứng ngắm hàng giờ bức chân dung Fréderic le Grand hoặc hai bức vẽ vua Fréderic thắng trận của nhà danh họa Graff.

Ông nói với tướng Heinz Guderian:

“Khi có nhiều tin tức xấu làm tôi lo sợ, tôi liền nhìn ngắm mấy bức tranh kia để lấy lại lòng can đảm. Ông hãy nhìn vua Fréderic kìa, đôi mắt trong xanh, vừng trán rộng…”

Những bữa ăn sáng bây giờ, giọng Hitler chan chứa bi quan:

“Trước chiến tranh, ông kịch liệt đả kích kẻ chán đời đi tìm cái chết, bảo rằng con người phải mạnh để đương đầu với mọi khó khăn của đời sống, chỉ có thế mới chứng tỏ giá trị”.

Nhưng ông đã đổi giọng, dựa trên triết lý Schopenhauer, đời không đáng sống vì trong đó chỉ có lường gạt và tuyệt vọng. Hitler tỏ ra chán nản vì sức khỏe tồi tệ của mình. Ông nhớ đến lời Arthur Schopenhauer: ''Nếu con người chỉ là đám bèo trôi thì kéo dài cuộc sống cho nó làm chi. Chẳng ai có thể ngăn chặn nổi sự hủy hoại của thể xác”.

Theo lời cô thư ký, Hitler đâm ra lẩm cẩm, nói một câu chuyện ba bốn lần, đang nói câu nọ, sọ sang câu kia, đang nói về chế độ quốc xã chuyển sang chuyện nuôi chó và tính ác của nhân loại.

Mỗi ngày ông chỉ ngủ chừng 3 tiếng. Tuy nhiên, còn nhiều đảng viên Quốc Xã cao cấp khi gặp ông vẫn nể sợ oai cũ, vẫn tin vào lời ông nói, dù tình thế đã mười phần đi đứt. Tỉ dụ như chỉ huy trưởng phân bộ Dantzig là Forster lần nào gặp Hitler ra về cũng phấn khởi tinh thần tin chắc rút cuộc Đức nhất định thắng. Cả Göering, Himmler, Bormann, Goebbels trong thâm tâm họ đều nghĩ thế nào Hitler cũng vượt qua được mọi khó khăn.

Những ngày cuối cùng của các lãnh tụ Quốc Xã diễn ra dưới hầm bê tông lạnh lẽo.

Ngày 12 tháng 4-1945, sư đoàn 9 Mỹ qua sông Elbe, quân đồng minh vào lãnh thổ Đức, chiếm hết tỉnh này sang tỉnh khác. Trọn một sư đoàn quân Đức ở Rhur đầu hàng.

Ngày 9 tháng 4, Koenisberg, thủ đô Đông Phổ thất thủ. Ngày 13, hồng quân chiếm Vienne, ngày 16 tuyến phòng thủ Oder bị chọc thủng, quân Nga tiến về Bá Linh. Nga và Anh Mỹ chia nhau chiếm đóng đông Đức quốc thành hai mảnh.

Hitler không kiểm soát được tình hình nữa, tin tức lung tung, chẳng biết chỗ nào còn mất ra sao.

Quân sĩ Đức tại mặt trận phía Đông chiến đấu rất hăng nhưng lẻ tẻ vì cơ cấu chỉ huy đã vỡ. Mỗi lệnh mới Hitler đưa ra hoàn toàn mâu thuẫn với lệnh trước, những điều ông đòi hỏi không có mảy may khả năng thực hiện. Bất cứ một đề nghị nào của giới quân sự cũng đều nhận được câu trả lời cụt ngủn:”Không có lùi”.

Từ đầu năm 1945 đến tháng 4, Hitler làm tiêu mất 12 sư đoàn do cái tư tưởng ngoan cố nhất định không rút lui dù bị vây. Ông đẩy mạnh tính tàn ác của chiến tranh lên đến mức cao nhất, giết hết kẻ thù không nuôi tù binh, bất kể luật quốc tế. Sĩ quan Đức nào cho lệnh rút lui đều bị lột lon đem xử bắn. Như trường hợp Sepp Deitrich, nguyên trưởng đội vệ sĩ của Hitler, một đảng viên Quốc Xã trung kiên, nay chỉ huy sư đoàn 6 thiết giáp thuộc quân đội afen S.S. đã rút lui trước khi hồng quân đánh tới Vienne, liền bị Hitler gửi điện văn đòi lột chức đa số sĩ quan cao cấp trong sư đoàn. Dietrich cho hội họ lại rồi chìa bức điện văn ra trước mắt họ mà nói:

“Đây là phần thưởng của Quốc Trưởng gửi cho chúng ta sau 5 năm khó nhọc”.

Buổi chiều, Dietrich đánh điện trả lời Hitler rằng:

“Tôi thà bắn vào đầu chết đi còn hơn là thi hành lệnh của ngài”.

Ngày 12 tháng 4, tổng thống Hoa Kỳ Roosevelt chết sau mấy năm đau yếu. Các lãnh tụ Quốc Xã reo mừng, nhất là Geobbels. Dựa vào “horoscope” (tử vi Tây) để lý luận, Geobbels lễ mễ mang “xâm banh” đến uống cùng Hitler mà nói:

“Tôi xin kính mừng Quốc Trưởng, Roosevelt đã chết rồi. Trên là số của người có những ngôi sao chỉ vào một khúc rẽ vào hạ tuần tháng tư. Hôm nay là ngày thứ sáu 13 tháng 4, cái chết của Roosevelt báo hiệu cho biết khúc rẽ đang hiện lên”.

Hitler chẳng còn biết bấu víu chỗ nào, nghe chuyện số vận cũng thấy vui như Geobels, cả Himmler nữa, bữa rượu xâm banh ngon hơn bao giờ hết.

Một tuần trôi qua, cái chết Roosevelt không thay đổi gì hết. Anh-Mỹ-Nga vẫn tiến đều, họ dàn xếp cho êm mọi mâu thuẫn.

Geobbels buồn bã nói: “Có lẽ số mạng chống lại chúng ta”.

Hạ tầng tháng 4, đế quốc Đức vĩ đại trước đây, nay thu hẹp vỏn vẹn trong vòng 160 cây số. Hitler ở bước đường cùng.

Geobbels muốn Hitler chết trong thủ đô Bá Linh, chết như một khúc anh hùng ca của Gotterdammerung của Wagner. Goebbels nói:

“Nếu một là cờ trắng nào cắm trên thành phố Bá Linh, tôi sẽ cho nổ tung cả dãy phố nào có lá cờ hèn hạ đó”.

Tuy nhiên Hitler còn chần chừ chưa quyết. Chính phủ Đức thu xếp rời bỏ Bá Linh đến ẩn ở vùng núi Alpes thuộc xứ Bavarois, nơi phát tích của Đảng Quốc Xã. Chính phủ đi trước, Hitler sẽ tới sau.

Ngày 20 tháng 4-1945, ngày sinh nhật thứ 56 của Quốc Trưởng, có đủ mặt Göering, Himmler, Goebbels, Speer, Ribbentrop, Bormann. Mọi người trừ Goebbels đều khuyên Hitler sớm rời Bá Linh tiếp tục lãnh đạo chiến tranh. Nhưng ông chỉ thuận chia Đức ra làm hai khu, Bắc và Nam, phòng trường hợp nước Đức bị quân địch cắt đôi. Miền Bắc giao cho đô đốc Doenitz chỉ huy, miền Nam đặt dưới quyền tướng Kesserling trực tiếp nhận chỉ thị của Hitler.

Ngày 21 tháng 4, Hitler hạ lệnh tấn công quân Nga đang bao vây Bá Linh. Chỉ huy cuộc tấn công là một tướng S.S. tên Steiner.

Nhưng muộn rồi, Steine không sao tập trung nổi quân số cần thiết, vì tập trung lại thì sẽ có rất nhiều chỗ sơ hở để quân Nga lọt vào thành phố Bá Linh. Thế là hết.

Hitler quyết định ở lại Bá Linh cùng chết với thành phố này. Himmler, Doenitz nói thế nào Hitler cũng không đổi ý. Ông bảo thư ký chép lời tuyên bố của Quốc Trưởng để đọc trên đài phát thanh.

Ngày 22 tháng 4, dưới hầm sâu 16 thước là dinh Quốc Trưởng, có hai tầng. Tầng dưới dành cho Quốc Trưởng gồm 18 gian nhỏ. Riêng Hitler và Eva Braun có 6 phòng.

Từ 20 đến 24 tháng 4, gia đình của các lãnh tụ Quốc Xã trốn hết về phương Nam. Ở lại cùng Hitler chỉ còn Eva braun, gia đình Goebbels, bác sĩ Stumpfegger, Heinz Einze bồi phòng, Manzily bà bếp, Frau Christian thư ký, Bormann tổng thư ký đảng, tướng Kerbs, tướng Burgdorf, Arthur Axmann chỉ huy trưởng đoàn Thanh Niên Bá Linh và một số quân sĩ S.S. canh phòng.

Sáng thứ hai 23 tháng 4, Hitler nét mặt bình thản có vẻ tươi vui nữa, ngồi chờ Albert Speer từ Hambourg đến Bá Linh từ biệt Quốc trưởng.

Speer thú nhận đã làm đủ mọi cách để ngăn cản lệnh Hitler cho tiêu thổ và rất ngạc nhiên không thấy Hitler cáu giận như mọi lần nghĩa là ông không quát tháo cho bắt xử bắn ngay tại chỗ các tội tày đình như vậy. Trái lại, Hitler còn tỏ ý cảm động. Những người có mặt hôm ấy đều trông thấy Speer bùi ngùi trước thái độ thay đổi hoàn toàn của Hitler.

Speer đã khóc khi được Quốc trưởng cho biết ông sẽ tự sát, quân canh sẽ đốt thi thể không để cho lọt vào tay giặc. Tối hôm ấy, Speer ở lại và được chứng kiến hai thảm kịch sau chót trong đời Hitler, đó là vụ đuổi Hermann Göering ra khỏi đảng và vụ Himmler tự ý đi thương thuyết với giặc.

Hitler bảo với hai tướng Keitel và Jodl:

“Khi nào cần thương thuyết, Göering nhiều khả năng hơn tôi”.

Tướng Jodl đem câu chuyện nói lại với tướng Koller, tham mưu trưởng không quân. Koller liền tức tốc bay về Munich cho xếp mình biết tin.

Göering từ lâu mơ ước sẽ kế vị Hitler nên vội vã cho tìm một văn thư cũ từ hồi 1941 có ghi việc Hitler bổ nhiệm Göering làm người kế vị ông sau này. cho gửi văn thư đó tới Hitler kèm với bức điện đòi điều kiện Hitler hãy chính thức giao toàn quyền cho mình.

Bormann, kẻ thù không đội trời chung của Göering, nói với Hitler kết tội bức điện của Göeringlà phạm thượng dám đặt điều kiện cho Quốc Trưởng. Hitler nghe Bromann nên gầm thét chửi Göering thằng hư đốn, điếm đàng và phản bội. Ông bảo Bormann hãy gạch tên Göering trên đảng tịch và phong cho tướng Greim làm tổng tư lệnh không lực thay Göering.

Tướng Greim được gọi tới dinh Quốc Trưởng.

Hitler hỏi:

- Ông có biết tôi mời ông đến đây làm gì không?

Greim đáp:

- Thưa Quốc Trưởng không.

Hitler nói:

- Bởi vì Hermann Göering đã phản bội tôi và đào ngũ. Hắn đi điều đình với giặc sau lưng tôi. Hành động của hắn thật hèn nhát. Trái lệnh tôi hắn tự ý trốn rồi gửi về cho tôi bức điện văn vô lễ này… một thứ tối hậu thư bẩn thỉu, khốn nạn. Tôi từng nếm trải bao nhiêu chuyển phản bội dối trá, bội ước nhưng không chuyện nào bỉ ổi như chuyện Göering làm. Thế là hết, hết, hết…

Cùng đi với tướng Greim là nữ phi công được nhiều huy chương chiến công nhất, cô Hanna Reitsch. Hitler rất mến Hanna, ngược lại cô cũng là người một lòng một dạ trung thành sùng kính quốc trưởng.

Hôm ấy là 26 tháng tư 1945, đại bác Nga đã rót đều đặn vào thành phố Bá Linh. Tiếng nổ ầm ầm dội xuống hầm.

Hanna nói:

- Thưa Quốc Trưởng tại sao ngài còn ở đây? Tại sao ngài tự ý làm mất của dân tộc Đức một vị lãnh tụ? Lãnh tụ phải sống để cho dân tộc sống theo. Toàn dân mong muốn như thế.

Hitler đáp:

- Không đâu Hanna. Nếu ta chết đó là vì danh dự của Tổ Quốc con ơi. Đâu phải ta mong mỏi như vậy! Ta vẫn tin chắc Bá Linh an toàn, giặc giỏi lắm chỉ có thể đến ranh giới Oder. Nhưng tất cả mọi cố gắng đều thất bại, Bá Linh bị bao vây. Ta nghĩ chính ta phải ở lại thành phố này để làm gương cho các chiến sĩ, họ sẽ hăng hái chiến đấu cùng với lãnh tụ của họ. Hanna! Cho đến bây giờ ta vẫn hy vọng quân đoàn của tướng Weuck từ phía Nam sắp đánh thốc lên giải cứu Bá Linh đuổi bọn Nga ra khỏi bờ cõi…

Rồi quân của tướng Weuck cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Mỗi giờ của Hitler dài bằng cả thế kỷ. Ông không hề biết tin sư đoàn 9 của Weuck đã hoàn toàn bị tiêu diệt từ hôm trước.

Từ đầu năm 1945, Walter Schellenberg, vị tướng trẻ của lực lượng S.S. đã dục Himmler hãy thương thuyết với các cường quốc phương Tây, sớm lúc nào còn có thể chủ động lúc ấy.

Khi Huân tước Bernadotte đến Bá Linh (tháng 2-1945) để điều đình về tù binh Thụy Điển, Na Uy thì Schellenberg liền thu xếp một cuộc gặp gỡ Bernadotte-Himmler, nhưng không thành vì Himmler vẫn tuyệt đối trung thành với Hitler.

Bernadotte qua Bá Linh lần thứ hai vào tháng 4, Himmler vẫn chưa quyết định. Cho đến ngày 22 tháng 4, Hitler cho biết sẽ cùng chết với Bá Linh, Himmler liền đổi ý nói:”Họ điên hết rồi, tôi phải làm gì đây?” và chấp thuận đề nghị của Schellenberg với điều kiện không được đụng đến lãnh tụ.

Giữa đêm Hitler uất giận Göering phản bội thì Himmler gặp Huân tước Bernadotte tại tòa lãnh sự Thụy Điển. Himmler cho biết chỉ nội trong vài ngày nữa, Hitler sẽ chết và nói:

- Trong trường hợp đó, tôi nghĩ tôi có toàn quyền. Tôi nhận nước Đức thua trận. Tôi bằng lòng đầu hàng các nước Tây Phương để Anh Mỹ có thể tiến nhanh về phía Đông, nhưng tôi vẫn tiếp tục đánh Nga.

Huân tước Bernadotte nhận lời chuyển đề nghị của Himmler lên bộ ngoại giao Thụy Điển và lên đường về nước ngay.

Himmler và Schellenberg bàn bạc lập nội các mới và đảng mới dùng danh từ Đảng Đoàn Kết dân tộc thay cho đảng Quốc Xã.

Ngày 27 tháng 4, Bernadotte trở sang cho hay phe đồng minh Anh-Mỹ từ chối.

Hitler nhận được tin Himmler phản bội từ Luân Đôn và Nữu Ước, mặt ông tím ngắt ngồi chết lặng cả tiếng đồng hồ. Không thể ngờ được một người mà ông tin hơn hết sẽ trung thành với ông đến phút chót, nay lại trở mặt trắng trợn đến thế. Göering còn xin phép chứ Himmler chẳng thèm hỏi lời nào.

Tỉnh lại, ý nghĩ trước nhất hiện lên trong đầu là “trả thù”! Phải bắt giết Göering, Himmler trước khi đệ tam Reich hoàn toàn sụp đổ. Nạn nhân đầu tiên của ý nghĩ trên là Fegelein, đại diện thường trực của Himmler tại dinh Quốc Trưởng bị bắn ngay. Sau đó, ông ra lệnh cho tướng Greim và Hanna Reitsch đi bắt Himmler. Cả hai lên đường lúc 2 giờ đêm rạng ngày 29 tháng 4.

Ở lại, Hitler lo giải quyết công việc cá nhân ông. Một người chung thủy đáng nhận phần thưởng đẹp đẽ nhất là Eva Braun. Hitler cho làm lễ chính thức cưới nàng. Goebbels gọi Walter, hội viên hội đồng thành phố đến ghi vào sổ cặp vợ chồng Hitler-Braun theo đúng thủ tục dân luật.

Đám cưới cử hành trong phòng hội, tân lang và tân giai nhân giơ tay thề yêu nhau trọn kiếp sướng khổ bên nhau. Goebbels, Bormann là hai người làm chứng lần lượt ký vào sổ, sâm banh nổ dòn đôm đốp. Họ ôm nhau hát những bài hát cổ truyền của dân tộc Đức chúc tụng đời sống lứa đôi.

Cuộc vui tiếp tục trong khi Hitler rút vào phòng làm việc đọc cho cô thư ký đánh máy những lời di chúc chính trị của ông. Tiếng ông trầm trầm thao thao bất tuyệt.

“… Đã ba mươi năm trôi qua kể từ 1914, khi tôi mới đóng góp một phần nhỏ nhoi vào cuộc chiến tranh thế giới thứ nhất mà nước Đức phải chịu. Suốt thời gian ba thập niên ấy, bất cứ hành động nào của tôi cũng đều do lòng yêu nước và trung thành với dân tộc.

Người ta không thể bảo rằng tôi đã gây ra chiến tranh năm 1939, cũng không thể bảo rằng Đức gây ra chiến tranh. Chiến tranh này là sản phẩm của bọn chính trị gia quốc tế thuộc dòng giống Do Thái hay là bọn tay sai phục vụ quyền lợi Do Thái. Biết bao lần tôi đề nghị hãy kiểm soát và hạn chế vũ khí. Vết tích thảm khốc của đệ nhất thế chiến còn đó ai mong mỏi làm gì một trận thế chiến thứ hai thảm khốc hơn nữa. Chúng ta có thể sông yên ổn lâu dài của mấy thế kỹ nếu không bị lửa thù bùng cháy trong các đô thị bị đổ nát, thù bọn Do Thái quốc tế và bè lũ tay sai gây nên đổ vỡ đau thương. Các quốc gia Âu Châu đã rơi vào âm mưu của Do Thái, rơi vào âm mưu của tài phiệt quốc tế mà lao vào cuộc chém giết…

Sau 6 năm chiến tranh, dù lịch sử có phán xét ra sao chăng nữa thì cũng phải nhận rằng chua có một dân tộc nào vinh quang anh dũng hơn.

Vì vậy, tôi không thể rời bỏ thành phố thủ đô của Reich. Tôi nhất quyết ở lại Bá Linh, chết nơi đây giữa lúc mà tôi thấy không thể làm tròn nhiệm vụ của một vị lãnh tụ, của một Quốc Trưởng.

Tôi chết sung sướng trong ý nghĩ binh sĩ của nước tôi đã gặt hái được nhiều chiến thắng ngoài mặt trận. Tôi xin gửi đến tất cả lời cảm ơn chân thành và chúc tất cả hãy tiếp tục đấu tranh cho Tổ Quốc. Sự hy sinh cao đẹp của binh sĩ bên cạnh với cái chết của tôi, sẽ là ánh hào quang cho lịch sử Đức quốc. Tôi yêu cầu các tướng lĩnh, chỉ huy hải lục không quân hãy gắng sức quả cảm giữ vững cuộc kháng chiến của chúng ta, hãy bảo binh sĩ biết tôi đã chọn cái chết chứ không hèn nhát đầu hàng…”

Trong chúc thư, Hitler chỉ định Martin Bormann là người kế vị ông để điều khiển đảng Quốc Xã, chỉ định đô đốc Doenitz lãnh đạo chính quyền kế vị Quốc Trưởng.

Sáng chủ nhật 29 tháng 4, ba người Đức phái đi mang chúc thư đến bản doanh Doenitz, thống chế Schorner và tướng Keitel.

Buổi trưa, Hitler nhận được tin Mussolini và cô nhân tình Clara Petacci bị dân chúng bắt đem bắn chết rồi treo ngược hai người bêu diểu giữa chợ, việc xảy ra hôm 28.

Sáng sớm thứ ba 30 tháng 4, Hitler bảo quân canh bắn chết con chó Blondi rồi hội bộ tham mưu lại để từ biệt.

Hồi 13 giờ, Erich Kempha, tài xế của Hitler được lệnh mang 299 lít xăng ra vườn dinh Quốc Trưởng.

Hitler vừa ăn xong bữa cơm trưa, đứng dậy bắt tay từ biệt Goebbels, Bormann rồi cùng Era Braun vào buồng đóng cửa. Một phát súng nổ, một thôi.

Mười phút sau, mọi người đẩy cửa thấy Hitler nằm sóng sượt trên đi văng, máu ướt đẫm, ông đã bắn vào miệng tự sát. Bên cạnh là Eva Braun cũng chết rồi, nàng uống thuốc độc. Đồng hồ chỉ 15 giờ 30 phút.

Trước khi tự sát, Hitler đã chỉ thị rõ ràng phải làm gì với xác ông. Chỉ thị được thi hành đúng từng chữ. Hai đoàn viên S.S. khiêng thi hài Hitler bọc trong tấm mền, Bormann và Kempha khiêng xác Eva Braun, đem cả ra ngoài vườn đặt bên nhau rồi tưới xăng lên mà đốt. Ngọn lửa bùng cháy. Bên ngoài súng nổ ầm ì, thành phố Bá Linh bị tràn ngập.

Phố xá vắng tanh, những người trong dinh Quốc Trưởng mạnh ai nấy chạy. Chỉ còn một mình Goebbles ở lại, giết hết vợ con rồi tự sát theo Hitler.

Một tuần sau, nước Đức xin đầu hàng vô điều kiện.