← Quay lại trang sách

- 5 -

Hòa chuẩn bị trận xuất chinh nầy rất khoa học và rất tỷ-mỷ. Hồi sáng, chàng đã dặn vợ chỉ nên mua ăn một bữa thôi, Thu không hiểu vì sao mà làm như vậy, nhưng không hỏi. Giờ nàng mới biết rằng sự hạn chế ấy nằm trong một chương trình vĩ đại bao trùm một tương lai rất gần là buổi chiều nay. Chiều nay hai vợ chồng sẽ đi hóng mát, ăn cơm ở ngoài rồi đi xem chiếu bóng.

Đúng sáu giờ hăm bảy phút rưỡi chàng sẽ về tới nhà, y như một ngàn chín mươi lăm buổi chiều đã qua. Thu phải trang điểm cho xong đâu đó cả, phải gởi con cho người bà con ở gần đó. Chàng nhận còi xe xì-cút-tơ ngoài cổng, nàng nghe thì ra khỏi nhà, khóa cửa lại (các cửa sổ phải đóng trước phút đó) rồi ra xe với chàng.

Họ sẽ theo đường thiên lý, lên tới quán Cây Dương, dưới Thủ Đức ba cây số rồi trở về Saigon tìm hiệu ăn cơm tối.

Bữa cơm phải kéo dài đến tám giờ bốn mươi phút, để đi xi-nê liền, không có khoảng thời gian nào trống không giữa bữa ăn và buổi xem hát cả.

Thật là tính toán từng giây, từng phút, chu-đáo như thiết lập trận đồ, và Thu biết chồng nàng rất không ưa ai làm cho bộ máy đồng hồ của hắn chạy sai đi một ly nhỏ.

Hắn bị méo mó nghề nghiệp bởi quá quen thân với môn vi-tích phân-học, với sự tổ chức nghiên cứu của hắn.

Nhưng lần nầy thì bộ máy bị trục trặc một chút. Thu vui mừng quá nên trang điểm hơi nhiều, thành ra phải trễ. Hòa phóng xe tới nhà đúng y vào lúc hẹn, tức là sáu giờ hăm bẩy phút rưỡi, mà vợ chàng chưa đánh phấn xong, bởi bận o-bế mãi mái tóc.

Hòa nhận còi một hai, tiếng còi diễn đúng sự sốt ruột của chàng, rồi thở ra nhẫn nại, chàng đi vào nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm: « Hột cát trong chiếc máy đồng hồ! Hỏng cả! »

Bỗng một ý nghĩ làm chàng bật cười. Ý nghĩ đó là câu hỏi tự nhiên bật ra trong trí chàng. « Hỏng cái gì mới được chớ? Ừ, hỏng cái gì? »

Thấy mình vô lý quá, nhà bác học tập sự ấy cười khan lên lúc bước qua ngưỡng cửa, khiến Thu đang lo, cũng an dạ được ngay.

– Lan-Chi có khóc đòi theo không em?

– Sao không. Nó làm giặc lên, em phải dỗ lắm, dì cũng dụ dữ nó mới chịu yên cho. Nhưng sao lại không cho nó đi.

– Chiếu bóng xuất tối hình như là cấm trẻ con mà?

– Phải, nhưng không xem chiếu bóng cũng được.

– Chinh em muốn đi xi-nê kia mà.

– Không, đi với anh là đủ lắm rồi, đi mãi ngoài phố, trên đường cũng vui. Nó cũng ít được dịp đi với anh, nên nó thèm là phải.

– Bậy quá, phải dè vậy ta đem nó theo.

– Thì bây giờ anh cứ qua bên ấy mà rước con.

– Không được. Chương trình sẽ sai cả.

Thu bật cười. Phải, chương trình sẽ sai. Nhưng nó sai thì đã sao chớ! Rõ là con người gàn.

Hòa cũng chợt thấy mình gàn, nên tìm lý do để khỏi phải sửa đổi những gì chàng đã sắp đặt.

– Vả lại anh cũng muốn đi với một mình em thôi, để nhớ lại hồi anh mới cưới em. Không có Lan-Chi đi theo, ta mới sống lại được trọn vẹn cái không khí năm nào.

Thu đang mặc áo, dừng tay lại ngay. Nàng bồi hồi tưởng nhớ đến những ngày vui ngắn ngủi của tuần trăng mật. Thật là tuần trăng, đúng y theo nghĩa đen của danh từ « tuần ». Họ chỉ vui có mười ngày thôi, rồi Hòa vùi đầu trong sách vở cho đến ngày nay.

Đừng tưởng xa lộ đã cướp hết khách nhàn du của con đường thiên lý. Trái lại những cặp uyên ương thật tình yêu thiên nhiên, thật tình muốn hạnh phúc ngắn ngủi của họ được bảo vệ đối với mắt kẻ tò mò, càng trung thành với con đường thiên lý hơn bao giờ cả, bởi nó đã trở nên vắng vẻ gần như một tỉnh lộ, và nhờ có cảnh thay đổi ở hai bên đường.

Đôi bạn qua mặt nhiều cặp đi xe yếu hơn, và bị nhiều cặp đi xe hơi qua mặt. Thu có dịp so sánh để nhận xét thấy rằng Hòa và nàng không thua kém ai cả, họ trẻ đẹp, dồi dào sức khỏe, và nhứt là xứng lứa vừa đôi như là trời đã sanh họ ra để kết bạn trăm năm với nhau vậy.

Chỉ phiền là bên trong, họ lại khác nhau về tính chất, về tâm hồn.

« Không biết nơi những cặp xứng đôi khác, có những cách biệt như vậy hay không, mà xem ra họ yêu đời đến thế? » Thu băn khoăn tự hỏi như vậy, và đoán rằng có lẽ nàng khó tánh, đòi hỏi nhiều quá, chớ còn bao nhiêu người khác thì họ tự mãn được với một phần nào đức tính nơi người đàn ông mà thôi, có ai hoàn toàn cả đâu, và chính nàng, chưa chắc nàng đã là người vợ lý tưởng ».

Lý trí suy luận vậy, nhưng lòng Thu cứ nghe rằng chính Hòa đã khuyết điểm, mà không có sự khuyết điểm nào gây thiệt thòi cho người đàn bà bằng khuyết điểm về tâm hồn.

Nàng sẽ sung sướng được, nếu Hòa nghèo hơn một chút, kém đẹp trai hơn phần nào. Nhưng tim Hòa phải cùng tim nàng rung động trước gió sớm mây chiều, Hòa phải thưởng thức sự óng ả của mái tóc mà nàng dụng tâm săn sóc chỉ vì chàng mà thôi.

Có lẽ trong những giây phút nầy Hòa đang băn khoăn về một vấn đề khoa học trọng đại nào, nên từ lúc lên xe đến giờ Thu không nghe chàng pha trò một câu ngắn, hay khen một lùm cây xinh, một bóng chiều đẹp lần nào cả.

Hòa có vẻ sống riêng biệt trong cái thế giới của chàng, và mặc dầu tên Hòa, chàng không hòa mình với người chung quanh, với người mà chàng long trọng thề là sẽ yêu cho đến khi đầu bạc răng long. Chàng đã thành thật mà thề như vậy, và lòng chàng vẫn trung kiên với nguyện ước đó, nhưng chàng không có thì giờ yêu, hay chàng không thèm lãng phí thời giờ quý báu để mà yêu, vì yêu là một hoạt động không bổ ích cho nhân loại, hẳn chàng nghĩ như vậy.

« A… ha… bổ ích! Cái gì cũng phải bổ ích hết thảy à? – Thu cười thầm một cách chua chát. – Ăn không cần ngon miệng, mà chỉ cần thồn chất bổ vào bao tử, xem chiếu bóng không phải để giải trí, hay cũng giải trí mà phải giải trí cho lành mạnh bằng một phim vạn vật học của Walt-Disney. Tất cả hoạt động của loài người đều phải bổ ích hết, và ca ngợi chiếc lá vàng rơi, thật là một công việc tầm phào à?»

Cuộc đi hóng mát hôm nay, thành ra chỉ cốt đổi gió thôi, vì hưởng gió lành của đồng nội là bổ ích, còn để cho hai tâm hồn bạn xít lại gần nhau nhờ khung cảnh gợi tình, là vô bổ à? »

– Bình Triệu quán!

Thu đọc to lên những chữ nàng thấy trên tấm bảng hiệu rồi hỏi bâng quơ:

– Không biết quán nầy bán gì?

– Ừ, không biết họ bán gì ở đây và có ngon không để mình ăn tối. Lát nữa về Saigon, cũng không biết ăn đâu cho ngon.

Tự Hòa, chàng không đi ăn đâu bao giờ cả. Có bạn hữu rủ đi, chàng ăn xong là quên ngay hiệu ăn ấy, cho dẫu là món ăn ngon đến đâu đi nữa. Hai vợ chồng sống như người Âu-châu quí phái, không hề la cà nơi nào cả, nên ra phố là họ lạc hướng. Người phải thủ vai hướng đạo quả sành đường đi nước bước lên cung trăng, lên hỏa tinh hơn là thuộc nẻo đưa đến các chốn ăn chơi.

Khi tới trước quán Cây-Dương, Hòa ngừng xe lại, đúng y theo dự định của chương trình, nhứt định không tiến thêm bước nào.

Hòa biết rõ quán nầy vì trong tuần trăng mật ba năm về trước họ đã lèn đây gần như mỗi đêm. Ở đây có một cái sân lộ thiên dưới bóng dương, tối lại sáng đèn, nằm trên sân, hai chiếc ghế dài kề nhau thật thơ mộng.

Hòa tình cờ tìm được cảnh đó, tận hưởng nó một thời gian ngắn ngủi ấy rồi không bao giờ ra khỏi cái tổ lạnh của họ ở Saigon.

Hai vợ chồng ngơ ngác nhìn cảnh tang thương bây giờ với ngôi nhà hoang phế, và Thu bùi ngùi mà thấy «lối xưa xe ngựa» đó như là hình ảnh của những ngày vui không bao giờ trở lại của nàng.

Hòa thì chàng chỉ thấy một khía cạnh rất là khoa học của sự điêu tàn nầy. Chàng nhận xét:

– Sân xi măng nứt nẻ hết vì đất ở đây mềm quá. Nó lún và lôi theo lớp mặt cứng ở trên.

Ngoài giải thích thực tế ấy ra, chàng không có được một thương tiếc nào, một câu triết lý rẻ tiền nào nó giúp cho tâm hồn chàng đẹp ra.

– Thôi ta đi về nào?

Cố nhiên! Ở đây cũng chẳng nghĩ được gì hay thì về cho xong vậy.

Họ ăn cơm tối ở nhà hàng Hải-Biên chỉ vì đó là nơi khỏi mất công tìm kiếm và biết ngay được trong ấy bán cái gì.

Tuy thế Thu cũng vui. Nàng vui như cô gái nhà quê được lên tỉnh, vào một tiệm cháo của cắc-chú cũng thích, mà chỉ nhìn đèn màu không mà thôi, cũng mê rồi.

Họ sành ăn món ăn của Pháp chớ không nhà quê nữa vì chị vợ đã học trường dầm, còn anh chồng đã đỗ cử nhơn, tức là lúc còn học đã có dịp giao thiệp nhiều.

Có lẽ ăn cơm tối là cái khoảng thú vị nhứt chương trình hôm nay vì cả hai đều như cá vào nước, nghe rằng họ đang sinh hoạt trong môi trường của họ.

Thu pha trò để chế giễu chồng:

– Anh có tính thử xem đĩa tôm hùm nầy chứa được bao nhiêu chất bổ và nhứt là sẽ phát ra được mấy trăm ca-lô-ri trong người của ta?

Hòa cười hề hề:

– Đó cái gàn của các tay dinh dưỡng học. Cái gàn của bọn vật lý học của anh khác xa.

– Nếu em được anh đưa đi ra ngoài như vầy mỗi tuần thì em mừng lắm.

– Anh sẽ cố gắng, nếu có thì giờ.

– Làm sao mà có thì giờ cho được. Tuần nào các đại học, các viện văn hóa cũng tổ chức diễn thuyết hoặc nói chuyện và anh không bỏ sót một cuộc sinh hoạt văn hóa nào cả thì đến tận thế cũng chẳng có thì giờ. Điều cốt yếu là anh muốn sống hay không, chỉ có thế thôi.

– Anh ham sống vô cùng em ơi, em đừng tưởng…

– Có lẽ, nhưng anh sống theo lối sống của anh, chớ không theo nếp của phần đông.

– Thì anh đã bằng lòng, anh còn nài nỉ em nữa, để em giải trí với bạn hữu kia mà.

– Như thế, em lấy chồng làm gì?

Hòa đuối lý đánh trống lấp:

– Sốt ma-don-ne ở đây ngon.

Thu hối hận đã đầu độc không khí nên vui vẻ trở lại và khen:

– Ở đây ấm cúng quá. Khi nào có dịp đi nữa, ta đem Lan-Chi theo.

– Ừ, ta đem con theo.

Lan-Chi là nguồn an ủi độc nhứt của nàng từ khi nàng thấy chồng nhứt quyết không ra khỏi tháp ngà của chàng.

Có Lan-Chi thì không thể vào xem chiếu bóng. Nhưng nếu chỉ xem phim bổ ích như loại phim vạn vật học nầy thì Thu thấy không cần lối giải trí nầy nữa.

– Anh thích ngày sau con làm gì?

Nàng hỏi và ngỡ Hòa sẽ đáp: «Nữ bác-học» nhưng chàng mỉm cười mà rằng:

– Em lo xa quá. Lan-Chi làm gì à? Nó sẽ là một người vợ hiền.

– Cũng hay. Nhưng vợ hiền của ai? của nhà bác học được không?

– Không, bởi vì mẹ nó không thích như vậy.

– Anh nói sai. Em mê nhà bác học lắm. Nhưng nếu nhà bác học chịu làm người thường mỗi tuần một lần thì thích ghê.

– Nhà bác học mà làm người thường thì dở khẹt. Cái đêm mà em về dưới rồi bị chìm đò đó nghen, Lan-Chi nó khóc mãi, anh dỗ không được, đến thối chí phải khóc theo nó.

Vô tình Hòa nhắc lại chuyện cũ mà Thu muốn quên, bởi vì cái chuyện chìm đò gợi ngay lên hình ảnh người thanh niên đã làm cho nàng suýt ngã.

Sau cái đêm lịch sử ấy, nàng đã được nhiều dịp hội kiến tay đôi với hắn. Hắn khác Hòa biết bao nhiêu! Hắn chỉ là một phàm nhân thỏi, hay hắn cố là siêu nhân đi nữa trong giới nghệ thuật, hắn vẫn biết cởi bỏ cái vỏ khác phàm của hắn để mà sống với người đời.

Có lẽ hắn cũng say mê nghệ thuật như Hòa say mê khoa học, nhưng hắn say có giờ có giấc và ngoài những phút thoát trần của hắn, hắn nói chuyện rất hay về những vấn đề nho nhỏ gần gũi với con người, như là bình một phim tình cảm, thưởng thức một chiếc xắc xinh xinh mà nàng cầm nơi tay. Thích nhứt là hắn biết yêu, hắn say tình yêu, liều lĩnh một cách dễ sợ, nhưng cũng dễ ưa. Hắn sống, sống thật sự, sống cho hắn và cho cả những người gần gũi với hắn, chớ không phải cho một nhân loại xa lạ nào, sống rất là con người, tuy không sống cho loài người.

Trời mà biết cho Thu rằng không giây phút nào nàng kết tội chồng đã ích kỷ, chỉ sống cho hắn mà thôi. Nàng rất phục chồng, xem chồng là một siêu nhân, nên rất kính nể say sưa của chồng. Nàng chỉ tiếc rằng đôi bạn không hạp tâm tính nhau thôi.

Họ ăn xong hồi tám giờ mười lăm. Ngồi cà-kê đến tám giờ bốn mươi họ mới đi đến rạp chiếu bóng.

Phim hôm nay rất là không hợp với cả hai vợ chồng. Thu thì không thích xem bò cạp, kiến với lại chó đồng Mỹ Châu bao nhiêu. Còn vạn vật học thì như trò trẻ con đối với nhà vật lý học, nên Hòa cũng chẳng vui thú gì. Chàng chọn phim nầy chỉ vì nghĩ rằng nó vừa với sức hiểu biết của vợ thôi.

«Ích lợi gì?» Thu nghĩ khi ra cửa để về nhà. «Nếu giải trí mà miễn cưỡng như thế nầy thì ở nhà vui với con như từ bao lâu nay, chắc chắn còn êm đẹp hơn bội phần!»