- 6 -
Thu nằm nhà hơn mười ngày, từ bữa tái ngộ với Quí. Nàng làm lụng, chăm sóc con, cửa nhà tươm tất như đã mượn thêm ba bốn người tôi tớ.
Buồn, buồn lắm, cứ nghe muốn nói với ai điều gì và muốn nghe ai nói với nàng điều gì. Những cô lân cận, toàn vợ ông, vợ thầy không chớ có phải chị bán cá, bán rau gì đâu, nhưng nàng đã kinh nghiệm về những đề tài câu chuyện của họ rồi, nên không thích dạo xóm để ngồi lê. Họ nói toàn chuyện hột xoàn, chuyện thăng quan tấn chức của chồng họ, và chuyện bà con họ giàu to, làm chức bự mãi nên Thu chán lắm.
Lắm lúc Thu mỉm cười tự chế giễu mình: « Mình khinh họ thấp lè tè nhưng lại tức mà thấy Hòa khinh mình thấp lè tè đến không buồn đàm đạo với mình. Sao mình lại vô lý và bất công dữ vậy? »
Nỗi buồn nầy, nói đúng ra là sự trống rỗng, nỗi cô đơn, nàng đã nghe thấy từ lâu, từ ngày rời bỏ cuộc đời nữ sinh của nàng. Nhưng nàng đã nhẫn nại chịu số phận cho đến khi sự tình cờ đưa nàng vào mối quen lớn với Quí.
Thú vị biết bao nhiêu, những tháng mà nàng bí mật giao thiệp với người bạn đáng sợ ấy! Nàng sợ hắn liều, nhưng cứ thèm đi thăm hắn, y như là một gã đàn ông đứng đắn tình cờ trót nếm ma túy một lần, sợ phải ghiền mà khổ cả đời, nhưng không thể tự ngăn đi tìm trở lại cái chốn bí mật mà y đã được hưởng liều thuốc độc mê hoặc một lần tai hại đó.
Rồi sự rút lui đột ngột và khó hiểu của người thanh niên kỳ lạ ấy nhận chìm nàng trở lại nỗi cô đơn và sự nhẫn nại trước.
Nhưng cuộc tái ngộ vừa qua bỗng thình lình đánh thức tỉnh bao nhiêu ước mơ khôn thỏa bị đè nén trong lòng nàng.
Hai sức mạnh vô hình nó chèo kéo với nhau nơi nội tâm nàng, làm cho Thu khổ sở đến tột bực: một sức mạnh xô đẩy nàng đi tìm một nguồn an ủi, tìm con người mà nàng trao gởi được bao cảm nghĩ của tuổi xuân thì, và nhận lãnh những ký thác tâm tư của hắn, một cuộc trao đổi của hai dòng tình cảm nó giúp cho cuộc đời đỡ khô cằn biết bao nhiêu ; sức mạnh khác trì níu nàng lại với bổn phận, với tiết hạnh của người đàn bà Á-Đông, không phải chỉ giữ sạch thân xác mà phải giữ nguyên cả hồn, cả trí cho người mà họ gởi phận trao thân.
« Sao mình bây giờ lại cổ hủ đến như thế nầy? – Thu thở dài tự hỏi như vậy – Hồi học Marie-Curie với đầm, chính mình đã cầm đầu bọn gái Việt quyết nổi loạn chống lại giáo dục Khổng Mạnh quá câu nệ về điểm tiết trinh của người đàn bà, nhưng bây giờ, tự nhiên mình lại nô lệ nền giáo dục ấy mà mình đã không đồng ý với… »
Thu ôm đầu ngạc nhiên cho nàng lắm.
– Tại sao cô lại không dám? Cứ dám đi thử xem sao. Đi thăm bạn chớ có đi đâu mà thắc mắc như là… – Đó là lời xúi giục của kẻ vô hình thứ nhứt.
– Cô à, cô yêu chồng cô hay không? Nếu yêu thì đừng có phiêu lưu, dễ ngã lắm đấy nhé! – Kẻ vô hình thứ nhì vội ngăn ngay.
« A… ha! Thì ra mình yêu chồng mình! Phải, mình yêu chàng. Và chỉ vì thế mà mình mới sợ ngã, chỉ vì thế mà thôi. »
Thu mừng rỡ mà chụp được sự thật một cách bất ngờ, sự thật nầy cũng giúp nàng đỡ băn khoăn và hơn thế mở ra cho nàng một lối thoát. Nàng suy luận: « Tình yêu có mãnh lực ghê hồn, chiến thắng được tất cả. Ta ngã hay không chỉ do ta yêu chồng hay không, chớ không lễ giáo nào cứu ta được. Đạo đức chỉ cứu phần xác ta thôi, và giả thử ta yêu Quí trong tinh thần thì ai kiểm soát ta nổi?
Bao nhiêu đàn bà đã thất tiết về mặt tinh thần rồi mà dễ ai hay biết!
Sở dĩ ta không thất tiết về mặt ấy, nói đúng ra sở dĩ ta thoát khỏi cái suýt thất tiết tinh thần được là nhờ ta yêu chồng.
Cá tính ta đã có thành tích chiến thắng thì không còn lo gì nữa ».
Vì suy luận như vậy nên Thu nhứt quvết chơi dao bén mà không sợ có ngày đứt tay.
Nàng đến thăm Quí hồi ba giờ rưỡi trưa, bữa ăn tối đã sắp đặt xong cả, con nhỏ ở chỉ còn thi hành lời dặn là bữa ăn sẽ tươm tất. Vả lại nàng có cà rà ở lâu tại căn nhà ở đường Lê-Lai bao giờ đâu.
Cửa cái, cửa sổ phía trước đều mở, nhưng Thu gõ mãi mà không ai đáp. Chợt tiếng xối nước ngoài sau dội lên, nàng đoán chừng Quí đang tắm, nên cứ bước vào phòng khách ngồi chờ.
Quả Quí tắm thật. Chàng đi dép lẹp xẹp lên buồng ngủ, Thu không dám đánh tiếng, đợi một hồi cho chàng thay y phục xong cả rồi mới ho lên.
– Đứa nào đó? – Quí hỏi to từ trong ấy.
Không nghe đáp, hắn lẩm bẩm nhưng khá đủ rõ cho Thu nghe được câu nói một mình ấy:
– Không biết phải thằng Quang mắc dịch hay không mà nó câm cái họng lại.
« Lạ quá, chàng không phân biệt được giọng ho của nam với giọng ho của nữ sao mà? » Thu tự hỏi câu đó rồi lên tiếng:
– Thu đây anh ơi!
Thu nghe tiếng chạy đùi đụi trên gạch rồi Quí ló mặt ra nơi khung cửa mà dòm. Chàng mặc Âu phục mà chưa kịp xỏ chân vào giày.
– Trời ơi Thu! để anh mang giầy cái đã.
Quí thụt vào trong và trở ra ngay, vừa ngồi trên ghế, vừa cột giây giày, vừa hỏi:
– Sao không cho Lan-Chi theo?
– Cám ơn anh đã nhớ tới Lan-Chi.
– Lan-Chi dễ thương quá.
– Cha nó có dễ thương hay không?
– Ngoài mặt thì dễ thương. Nhưng anh không quen với anh Hòa nên không xét đoán được.
– Đâu anh cứ xét thử, làm như là chưa biết mặt, biết tên Hòa, chỉ biết là em có chồng và nói ra cảm nghĩ của anh về chồng em.
– Anh có nghĩ đến điều đó. Lạ lắm! Anh không nghe sao cả. Anh không xấu hổ thầm với anh ấy, bởi vì anh đặt tình yêu mà không dè em đã có chồng. Anh cũng không ganh tị với anh ấy, vì anh không phải đã cùng chạy đua với ảnh rồi thua anh ấy và anh ấy không có làm gì anh hết.
– Nhưng có thương hay không? Đó là điều em muốn biết.
– Cũng không tuốt, à tại sao em không đi làm như trước nữa?
– Anh Hòa đã khá lên, em khỏi phải giúp.
– Làm quan to rồi à?
– Không… Ảnh chỉ mua được nhà ở xóm Cầu-Mới, trả góp rất nhẹ, thành ra khỏi phải tốn tiền thuê nhà dưới Đa-Kao nữa.
– Sao hôm nọ anh thấy hai vợ chồng băng đại lộ Đinh-tiên-Hoàng để qua trường Đakao?
– À, đi thăm láng giềng cũ ấy mà!
– Kể ra làm công chức sung sướng thật. Lũ nghệ sĩ của anh làm gì được mua nhà trả góp. Mà cũng phải, bọn nầy chỉ sẽ góp hai tháng rồi trốn luôn, chẳng bao lâu công quỹ sẽ cạn khô.
– Anh Hòa còn được hưởng cả đặc ân dành cho các vị giáo sư Đại-học là mua trả góp biệt thự lớn xây cất trên Làng Đại-học, nhưng xa quá nên ảnh không nhận hưởng ân huệ ấy.
Thu cố ý khoe lộc của chồng để dọa Quí. Nàng muốn lập ra một hàng rào bảo vệ cho tiết hạnh của nàng bằng sự tự ti mặc cảm của bạn. Quí mà tự thấy mình lép vế quá đối với Hòa, chắc hắn sẽ bỏ tham vọng và dục vọng của hắn. Nàng thích gần Quí nhưng giữa hai người phải có một hàng rào kiên cố nàng mới an lòng.
– Chắc anh ấy đẻ bọc điều!
Cả hai cười xòa. Ho không biết nói gì với nhau nữa sau trận cười đó mặc dầu họ đã dồn rất nhiều ý tình định hễ gặp nhau là tuôn ra cho hả hơi.
Quí nhìn bạn đắm đuối một hồi lâu rồi nói:
– Em Thu nè, em có thấy là tình thế của đôi ta không ổn hay không. Ta không là bạn với nhau trước khi em có chồng, ta cũng không là nhơn tình của nhau hiện giờ, nhưng ta thân với nhau quá sức, trong khi anh chỉ được phép gọi em bằng bà thôi…
– Em cũng nghĩ như anh.
– Giờ em tính sao?
– Tùy anh, chính anh đã thắt gút thì chỉ có anh là mở được.
– Anh thấy ta cần phải dứt khoát.
– Em cũng chỉ mong bấy nhiêu đó thôi.
Nói xong câu ấy, Thu bỗng buồn vô hạn. Quí lại nhìn nàng rất lâu, cố tìm kiếm đôi mắt nàng nó cứ lẫn trốn mãi, đoạn chàng nói:
– Em Thu à, anh không bao giờ hết yêu em cả, và càng ngày cứ càng yêu em hơn lên…
Thu bỗng chợt hiểu ý nghĩ mà bạn sắp nói tiếp, nên hoảng hốt, vội ngắt lời chàng:
– Vậy tình thế đã khác, ta nên đổi tình yêu đặt lầm chỗ ấy thành ra tình bạn. Em thấy không có cách nào hơn cả.
Nãy giờ nàng ngỡ Quí muốn đề nghị đoạn tuyệt vì có lẽ chàng đã gặp người chàng mơ, nên nàng đã buồn. Không dè anh con trai khó chịu nầy cứ cố bám vào tình yêu mãi.
Quí cưòi gằn mà rằng:
– Em nói rất là hữu lý, nhưng em không thèm biết tới quan điểm của người đã trót yêu. Hơn thế, tình yêu không đơn phương để anh có thể quên được. Chính em cũng đã…
– Vàng, em không chối. Nhưng anh cũng nên cho kẻ phạm tội cải tà qui chánh chớ.
– Em ăn nói như là một người không yêu thì anh còn biết tính sao.
– Anh nên bằng lòng với tình bạn vậy. Tình bạn cũng tốt đẹp, cao quí lắm như anh đã biết.
– Đẹp, cao quí, các thứ đó, những kẻ yêu, không cần biết đến.
– Anh đừng có muốn lôi tình yêu xuống bùn. Tình yêu đẹp và cao quí thật, hơn cả tình bạn nữa, nhưng nó chỉ đẹp và cao quí khi nào nó được sử dụng một cách mỹ-thuật. Anh là nghệ-sĩ, em tưởng…
– Mỹ thuật!
– Tình yêu là một yếu tố gây loạn trong xã-hội. Bây giờ em mới thấy được rằng người Nhựt-bổn là dân tộc khôn ngoan nhứt thế giới nên họ đã thủ tiêu ân ái từ mấy ngàn năm rồi. Người Nhựt họ đã đào luyện bọn nghệ giả để giúp cho những người đàn ông thích yêu mà không dám yêu, bởi sự gây rối, có một nơi mà họ tìm được bóng hình của tình yêu, thứ tình yêu cũng gần đủ tính chất mà không gieo họa.
Quí cười dòn lên:
– Nhưng phong tục hay ho ấy lại hi sinh phụ nữ. Họ cho đàn ông hưởng ảo tưởng về tình yêu, còn phụ nữ thì không được hưởng gì cả.
– Phụ nữ trầm tĩnh hơn, họ có thể yêu thầm một người nào đó, sung sướng với tình yêu câm lặng ấy mà không hề bước ra khỏi nơi ẩn trú để làm ngửa nghiêng đạo đức.
Quí hiểu rằng bạn chàng muốn ám chỉ đến thứ tình yêu suông giữa một đôi trai gái, họ yêu nhau mê say, đắm đuối, nhưng không hề có sự gần gũi về thân thể.
Người thiếu phụ đang ngồi trước mặt chàng bỗng như có hào quang bao phủ chung quanh nàng, một vầng hào quang đạo đức, không sáng tinh khiết một cách buồn tẻ như hào quang của Phật Bà mà lóng lánh những màu ái ân thơ mộng tuyệt vời. Đó là một người đa tình và có óc thẩm mỹ, nàng trang điểm tình yêu bằng tất cả những khéo léo tế nhị mà trí thông minh con người đã bày ra, nghĩa là gợi yêu mà lẩn tránh sự giao thân thú vật.
Tình yêu đẹp và cao quí là đây, là thế đó. Nhưng Quí chỉ là người thôi, cho dẫu là người nghệ sĩ. Chàng chỉ là một thanh niên dồi dào sức khỏe, không bị bổn phận ràng buộc như Thu và sự khát yêu không thèm sợ chất độc có thể đang ngâm trong bầu cam lộ yêu đương.
Vì thế, bức màn cẩm vân mà Thu dùng để che tình yêu cho kín đáo, xinh đẹp, lại giục chàng yêu mạnh hơn bao giờ cả.
Chàng than:
– Em đã nhượng bộ phần nào, tiến lần từ tình bạn đến tình yêu suông cao cả, anh thông cảm sự hiểu biết của em và cám ơn em lắm, nhưng em đã vô tình làm cho anh càng si hơn. Em không phải chỉ là một người đàn bà đẹp nữa, em là…
– … Em là người bạn gái của anh, nếu anh muốn ta gần nhau lâu bền. Một mối tình không phân minh thế nào rồi cùng đổ vỡ.
Anh thấy không, nếu từ sớm đến giờ, anh kể những câu chuyện đắm tầu, chuyện thủy thủ nổi loạn ngoài khơi cho em nghe, và em tra lại những chiếc nút áo gần đứt của anh, có phải là vui vẻ hay không? Không khí khó chịu nầy, rồi em sẽ mang nó theo về nhà và mớ còn lại sẽ làm anh khó thở.
Nếu ta yêu nhau, rồi cũng sẽ như vậy, nghĩa là trước vui, sau buồn, mà cái buồn thì sẽ đeo đuổi theo ta đến trọn kiếp.
– Anh xin lỗi em mà đã làm sầu thảm buổi gặp mặt nầy. Nhưng mà…
– À, anh có quen với gia đình họ Long-Đức hay không?
– Có, người con thứ hai của ông Long-Đức-Minh viết văn.
– Vì thế em mới đồ là anh quen.
– Rồi sao?
– Con thứ ba của ông Long-Đức là gái.
– Cũng viết văn?
– Không, nhưng cô ấy đẹp lắm.
– Vậy à?
– Em tưởng quen với Long-Đức-Mẫn, anh phải biết cô Long-Giáng-Hương ấy chớ.
– Nhưng mà không.
– Nếu anh đã thấy cô ấy một lần rồi, chắc anh không tha thiết về em nhiều lắm đâu.
Quí cười ha hả rồi nói:
– Em có đọc tiểu thuyết Âu-Mỹ viết những năm sau nầy hay không?
– Có.
– Em có thấy gì lạ trong đó không?
– Nhiều cái lạ lắm!
– Anh muốn nói lạ riêng về phụ nữ kia.
– Điều đó thì em không thấy.
– Nếu em chú ý kỹ thì em sẽ ngạc nhiên lắm mà nhận ra rằng các tác giả không còn tả phụ-nữ đẹp nữa, hay nói cho đúng, không còn bảo rằng các «Nàng» trong đó đẹp nữa.
– À…à… hình như quả có vậy.
– Bởi vì thật ra không có cô nào đẹp, cô nào xấu cả. Đẹp hay không, chỉ tùy con mắt người nhìn.
Có một người, có lẽ chỉ đẹp bằng thiên hạ thôi, nhưng anh, anh lại thấy cô ta đẹp hơn tất cả muôn triệu người khác và chỉ yêu được có cô ta thôi.
Thu đứng lên xin phép và nói:
– Có thể lâu lắm em mỏi đến thăm anh nữa, vì dạo nầy em bận quá.
– Em định lơi dần để một khi kia thì dứt luôn, anh hiểu mà!
Tình cảm của Quí bây giờ không còn thuần chất nữa, nên chàng rất khó chịu. Trước chàng chỉ yêu tuyệt đối. Tình yêu ấy, giờ chàng muốn giết chết nó, nhưng sinh lực nó dồi dào quá không sao giết được. Nó sống, nhưng lại lai giống, không còn là thứ tình tinh khiết của buổi đầu mà bị pha trộn với sự ngỡ ngàng vì tình trạng mà chàng đã khám phá.
Hèn chi, lúc Thu ra về chàng không buồn lắm, cũng chẳng dửng dưng được như khi tiễn khách thường.
Thật là oái oăm cho cái số của chàng. Không đào hoa một tí nào cả. Có mỗi một lần hoài thai một mối tình lớn thì lại rủi ro rơi phải vào một đám có chồng.
Quí cứ nhớ đi nhớ lại mãi lời của mấy thằng bạn kể những cái thú vô song khi yêu một người đàn bà có chồng. Riêng chàng, chàng không nghe thú như tụi nó nói. Không phải vì tình chàng chỉ có một chiều, không phải vì Thu không yêu chàng – Thu có yêu chàng chớ – mà vì chàng vốn là kẻ thiện, rất ghê tởm những hành vi trái đạo.
Cũng may là chàng chỉ biết sơ Hòa mà thôi, nếu quen nhiều với Hòa, chắc chàng sẽ nghe là mình phản bội, phản bạn.
Tuy nhiên, thiện căn nơi chàng không đủ sức đánh bạt tình yêu tội lỗi mà chàng vô tình phải dính vào. Mối tình nầy giống hệt một mụt ung thư, rễ ăn tứ phía và đi sâu vào thịt, chằng chịt từ tế bào nầy qua tế bào khác, chiếc dao mổ của nhà giải phẫu mà có thò vào cắt mất mụt ung thư, con bịnh vẫn chết như thường, vì các rễ ăn lan kia sẽ làm cho mầm khác mọc lên. Người ta chết vì ung thư cũng tại thế.
«Giờ, biết sự thật rồi, Thu còn đáng cho mình yêu đến như thế hay không? » Quí cứ tự hỏi như vậy và tìm đủ lý lẽ để đáp rằng: «Không». Thu không đẹp nhứt thiên hạ, Thu không yêu chàng trọn vẹn mà chỉ quên mình trong giây phút thôi rồi hồi tâm được ngay. Thu rất hạnh phúc tức được chồng yêu đầy đủ, Thu…
Tuy nhiên, nước trong thế nào, đem mà lọc thì làm sao cũng có một tí cặn mắc vào sớ vải dùng lọc nước.
Tí cặn ấy là cái hôn lên tóc mà Thu đã ban cho chàng trong một lúc quên mình. Chàng xem đó là một cuộc ái ân giữa hai người, không hơn, không kém. Tí cặn ấy là Thu đã yêu chàng, không trọn vẹn, nhưng yêu thành thật và thật sự. «Ngày sau dầu có thế nào… » Câu nói tiên tri ấy giờ chàng mới hiểu vỡ nghĩa của nó. « … Anh cũng nên nhớ rằng cái hôn hôm nay là… » Nhớ, chàng nhớ lắm, và chính vì nhớ lắm nên chàng không sao khuất phục lý trí của chàng để quên người thiếu phụ đã có chồng, có con nầy.