- 7 -
Bác-sĩ Luân giàu có và rất thích giao du. Tuy nhiên những mối quen biết của ông không hỗn tạp nhiều giới mà chỉ gồm những bậc trí thức không mà thôi.
Những «bữa cơm tối» mà ông đãi hàng tam cá nguyệt, là những đại yến hẳn hòi, mặc dầu trong thiếp mời, ông chỉ dùng danh tự kép khiêm tốn trên kia.
Thực khách của ông toàn là những người trí thức hiểu theo quan niệm Âu-Châu, tức là những người hiểu biết sâu rộng, chớ không phải chỉ có cấp bằng chuyên môn cao mà được gọi như thế.
Do sự giới thiệu lần hồi, tập danh sách tân khách của ông cứ càng ngày càng dày thêm ra, và lẽ dĩ nhiên những người đứng bản phong thần sau toàn là những người tuổi trẻ, chưa có sự nghiệp tu thư, lập ngôn gì cả. Hòa và Quí thuộc vào hạng khách «mới điền» ấy.
Đêm nay bàn tiệc đông ngót trăm người, nam phái chiếm hết tám mươi phần trăm chỗ ngồi. Nhờ họ ngồi có nơi có chỗ, nên xem cũng chẳng đông lắm, nhưng đến tuần cà-phê thì sự hỗn loạn diễn ra. Trừ mấy cụ tóc bạc thì còn ngồi yên nơi chỗ của họ, còn thì mạnh ai nấy bưng tách trà đường hay tách cà-phê của mình đi tìm người quen. Chủ nhà đã sắp sẵn chỗ ngồi không vừa ý họ, thì họ phải trốn những người lân cận không hợp ý để tìm bồ.
Quí đã vào nhà nầy một lượt với Hòa và bảy tám người khác, người nào cũng cao niên và có tiếng tăm địa vị cả, nên chủ nhà lo tiếp đón họ trước. Hai thanh niên khiêm tốn nầy đã thừa dịp ấy để lặng lẽ vào ngồi mà khỏi bị ai quấy rầy, nên chi họ không được giới thiệu với nhau.
Quí giống một kẻ núp trong bóng tối mà rình người ở ngoài ánh sáng. Chàng biết Hòa và từ nay lại biết y rất rõ, trong khi Hòa xem chàng như muôn ngàn kẻ qua đường khác.
Có lần Hòa ngồi buồn đưa mắt điểm qua đám thực khách. Khi mắt hắn ghé lại nơi chàng, hắn có vẻ ngạc nhiên giây lát mà chợt thấy một người khách trẻ tuổi quá như vậy. Hắn ngơ ngác nhìn chàng khiến chàng buồn cười quá.
Chàng cũng nhìn hắn và bụng kêu thầm lên rằng: « Ê, anh kia, tôi biết anh lắm mà, anh là người tốt số nhứt đời vì vợ anh là một thiếu phụ đẹp số dách. Nhưng tôi tội nghiệp cho anh lắm đó nhé, vì vợ anh đã trải qua một cuộc phiêu lưu, phiêu lưu vật chất, trên một hoang đảo, đảo Tân-Vinh, và phiêu lưu tình cảm cũng trên một hoang đảo, hoang đảo nầy là trái tim của tôi. Thế mà anh đâu có biết chuyện đó. Bí mật của nàng, trên đời nầy không ai biết cả, trừ tôi ra. Thế là tôi lại tốt phúc hơn anh.
Anh có biết hay chăng rằng tôi là bạn thân của vợ anh? Rất thân anh à. Thân cho đến đổi tôi biết cái mùi tóc của nàng, y như anh đã biết, tôi đã cầm bàn tay mềm dịu của nàng y như anh đã cầm.»
Quí nghĩ tới đây thì sung sướng vô cùng. Chàng được tự tôn mặc cảm làm cho chàng nở mặt ra và bỗng thấy Hòa như kẻ bại trận đang thu nhỏ hình hài lại đằng xa kia.
Nhưng không! Tự tôn mặc cảm của chàng vừa chường mặt ra thì phải chạy đi ẩn núp ngay trước gương mặt hiền lành, thông minh của anh chồng suýt mọc sừng vì chàng.
Tất cả người của Hòa như thở lên những làn hơi lương thiện, đạo đức, mà cho đến quỷ thần có lẽ cũng phải kinh sợ. Thêm vào đó, tài ba của hắn, mà Quí đã nghe tiếng đồn vang trong giới sinh viên: Hắn là một giảng nghiệm viên lỗi lạc mà các bài giảng không kém bài giáo sư chánh hiệu chút nào, vì đó là kết quả của công trình nghiên cứu mà hắn sẽ đưa ra làm luận án, cái tài ba xuất chúng ấy khiến Quí không sao không khiếp phục được.
Những cảm giác trên đây bỗng làm cho Quí nghe mình nhỏ nhoi thấp kém quá. Chàng sợ hãi, trốn cái nhìn hiền từ của Hòa và tủi thân hết sức, chàng nghe mình lép vế rõ rệt trước một tình địch hơn hẳn chàng và chỗ hơn ấy đã làm cho Thu do dự và rốt cuộc khỏi ngã.
«Quí ơi, mày phải chịu thua ngay, phải từ bỏ mối tình vô vọng của mày đi. Thu là một người đàn bà nết na lại được tấm chồng như vậy thì mầy còn mong gì! Mày phải tự an ủi với những giây phút quên mình của Thu, và dầu sao mày cũng hơn nhiều anh chàng kia đã ôm mãi mối tình câm mà nàng không hề quen biết! »
Quí ngồi trên chiếc nệm da tròn, cao đến bốn tấc, đặt ngay trên gạch, dùng làm ghế cho khách phụ nữ thân. Tay cầm tách cà-phê, mắt sợ hãi của chàng muốn trốn Hòa nhưng cứ phải nhìn Hòa.
Nhà Bác-học tương lai nầy như là một cục đá nam châm, còn chàng là một cây kim. Hắn thu hút chàng bằng một sức mạnh vô hình nào không rõ, nhưng không giây phút nào mà chàng không háo hức muốn đến làm quen với hắn.
Hai người đã đọc một quyển sách mà họ thích, hai người đã xem một phong cảnh mà họ ưa, tự nhiên cần trao đổi ý kiến với nhau về quyển sách, về phong cảnh ấy ; nếu trong hai người đó mà chỉ có một người biết rằng họ đã làm trùng một công việc với nhau thì sự cần, sự muốn trao gởi tâm sự của người biết, được tăng gấp đôi, chính vì cái thờ ơ của kẻ kia mà kẻ nầy thấy cần khám phá để xem có phải chăng hắn không thích lắm cái mà mình say mê.
Quí hớp một ngụm cà-phê rồi rời chiếc nệm, đứng lên bước tới mấy bước. Kỳ lạ thay, có một sức mạnh vô hình thứ nhì nó níu chàng lại, chàng ghé qua một chiếc sô-pha mà hai ký giả đang bàn về đường lối chánh trị của De Gaulle đối với vấn đề An-giê-ri.
– Nếu Pháp mà buông sớm một chút thì dân Bắc-phi sẽ tiếc thương Pháp đời đời và cho Pnáp nhiều quyền lợi kinh-tế và văn-hóa.
– Ừ, con người chỉ tiếc thương kẻ nào…
Chàng không thích chánh trị bao nhiêu, nên chỉ giữ có mấy ý về sự tiếc thương kia thôi. Chàng mỉm cười, nhưng mắt vô tri không rời Hòa. Hòa đến chào một ông lão sói đầu như người Âu-châu và rất có vẻ một nhà thông thái. Trông Hòa, tuy còn trẻ tuổi, nhưng già dặn và đạo mạo quá, chàng ái ngại cho Thu, tự hỏi không biết Thu có hạnh phúc hay không.
Hòa đã rời ông lão ấy và Quí uống rốc tách cà- phê, đặt tách trên một chiếc bàn con sau sô-pha và đứng đậy, lần nầy quả quyết gặp mặt Hòa.
Hòa nhìn đây đó rồi xem chừng không tìm gặp ai quen nữa, ngồi xuống để nhìn gạch đỏ của cái lò sưởi giả mà kiến trúc sư đã đặt vào buồng nầy, có lẽ để cho vui mắt người xứ nóng.
Nghe tiếng giày của Quí, hắn day lại rồi vui vẻ hắn gật đầu chào người bạn trẻ mà hắn đã thấy đằng xa từ nãy giờ.
Quí cũng vui vẻ đưa tay bắt tay hắn. Hắn tự giới thiệu:
– Hòa, trong giáo giới.
– Thành, sinh viên luật khoa.
Quí nói láo xong rồi kinh ngạc, không hiểu vì sao mà mình lại hèn nhát đến thế. Chàng đứng thừ người ra một lát rồi nói bậy một câu, đoạn xây lưng mà đi, vội vàng như đi trốn.
– Kiểu lò sưởi nầy có vẻ thôn dã mộc mạc lắm phải không ông?
– Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy.
Hòa đáp câu đó rồi cụt hứng vì người đối thoại đã đi thình lình khiến hắn không kịp biết thêm gì về y nữa cả.
Quí thở hổn hển khi tới trước một bức tranh lập thể kia, tim đập thình thình như vừa thoát khỏi một cuộc cật vấn của mật thám, và vì vừa thoát được nên chàng nghe nhẹ cả người.
Trước bức tranh đó, đang đứng sẵn một họa sĩ khác chuyên vẽ truyền thần và đã vẽ bức họa chơn dung cho bà chủ nhà nầy. Ông ta vốn quen với Quí nên nói:
– Anh nè, vẽ như vầy thì khỏi cần học, bôi bậy lèn cũng có được sự lọ lem nầy.
Quí buồn cười quá cho sự thiển cận của họa sĩ nầy, nhưng chàng không nỡ cãi, cũng không buồn nói chuyện với va.
Chàng bận tự xét coi tại sao chàng lại có thái độ kỳ dị như vậy vào phút chót. Chàng nhớ rõ là có một sức mạnh vô hình thứ nhì nó níu kéo chàng lại, không cho chàng đến làm quen với Hòa. Chàng đã thắng, nhưng đến phút quyết liệt, nó bỗng quật cường và mạnh hơn chàng.
Nhưng sức mạnh vô hình đó là gì và bị dồn ép vào tiềm thức chàng từ bao lâu nay rồi?
Quí đưa lưng ra ngoài, ngó mãi bức tranh mà chỉ thấy có gương mặt của Hòa, y như là chàng có mắt sau lưng, và mặc dầu giấu mặt như vậy, chàng vẫn không hết sợ bị lộ tung tích. Hòa có thể tìm người quen, nhứt là tìm chủ nhà để hỏi thăm về chàng. Chàng quen với chủ nhà nhiều nên nếu bị hỏi, ông nầy sẽ đáp đúng, tuy chỉ thấy có cái lưng của chàng thôi.
« Nhưng tại sao mình sợ lộ tung tích, ừ, hắn biết mình là Quí, họa sĩ, hoặc thầy dạy vẽ, ở trường Mỹ- nghệ thì đã có sao đâu chớ? Nếu hắn biết mình là Quí thì… thì… hừ… thì…. »
Người họa sĩ si tình nầy bỗng tái mặt. Chàng vừa tìm được sự thật về lòng chàng và, sợ hãi, tưởng như ai cũng chợt biết được sự thật xấu xa ấy cùng một lượt với chàng.
Sự thật đó là chàng không muốn là người quen, là bạn của Hòa mà phải mang tiếng phản bội, phản bạn về sau.
Chàng đã tự nhủ mình phải từ bỏ mối tình không phải đạo của chàng, nhưng thâm tâm, chàng không muốn từ bỏ mối tình ấy. Chính vì thế mà tiềm thức chàng xui chàng lánh mặt chồng của Thu vào phút chót, rồi còn sợ bị lộ tung tích, sợ Hòa tìm làm quen.
Người vẽ truyền thần cho bà chủ nhà vẫn còn đứng đó mà căm giận muốn xé nát bức tranh lập thể trước mặt hai người. Quí không ưa hắn nhưng vẫn phải cần đến hắn.
– Anh nè, anh xem giùm coi có ai nhìn tôi không?
Anh kia cười ha hả mà rằng:
– Có kẻ theo dõi để ám sát anh à? Giống phim Hít-cốc dữ vậy à? Không, không có ai nhìn hết.
– Anh xem kỹ chớ?
– Rất kỹ.
– Không có người trẻ tuổi nào nhìn tôi hết?
– Không, nhứt là phụ nữ. Tất cả các bà các cô đều bị họ bắt chuyện không ai rảnh để mà ngắm cái vẻ đẹp trai của anh.
Quí an lòng, nói cám ơn anh nầy, rồi day lại. Chàng đưa mắt tìm Hòa và lâu lắm mới gặp chồng của Thu, hắn đang nói chuyện với một mạng phụ phu nhơn và bà chủ nhà.
Thừa dịp không ai chú ý đến chàng, Quí bước lần ra hàng hiên, để rồi chuồn theo kiểu Ăng-lê một cách kín đáo.
Ngoài hiên và ngoài sân cũng có năm bảy tân khách đang đứng hóng mát, ý chừng cũng làm bộ thế thôi để mà rút êm.
Quí thấy trong đám đó không có ai quen nên mạnh dạn đi ngay ra ngõ.
Biệt thự của ông Bình-nguyên-Quân thời nguyên tử này cất giữa một sở cao-su bỏ hoang, cạnh nhiều ngôi biệt thự khác. Cái ngõ từ phố Chi-Lăng đưa vào đây, xắn trong sở cao-su đó, nên tối om. Đèn nhà hai bên ngõ không soi sáng tới đây, vì nhà nào cũng có sân rộng, từ nhà ra ngõ phải qua những cái sân sâu hằng mấy mươi thước. Giữa mấy ngôi biệt-thự, những cây cao-su già cỗi còn để nguyên cho mát xóm, trọng vào đó tối như trông vào rừng sâu. Quí có cảm giác rờn rợn. Đây là những ngôi đền đài hoang phế giữa rừng lắm ma quỷ, lắm những chú lùn kỳ dị đã nuôi công chúa Bạch-Tuyết một thời gian trong đó..
Cảm-giác rờn rợn ấy lại càng rờn rợn khi chàng nhớ đến những vụ giết người trong các phim toát mồ hôi lạnh. Chỉ trong khung cảnh như thế nầy mới xảy ra được những vụ như vậy: từ trong bóng tối của sở cao- su, nhảy ra một tên sát nhơn võ trang bằng dao găm.. Nó đâm vào lưng chàng một nhát, chàng không kịp phản ứng, cũng chẳng kịp la, thế rồi một tiếng đồng hồ sau, khi tân khách ra về, người ta mới tìm gặp xác chàng, đã lạnh ngắt rồi.
Nếu bây giờ mà chàng rình nơi đây, đợi Hòa đi ra một mình, rồi bẻ cổ hắn thì trên đời, sẽ không có tay thám tử đại tài nào mà tìm ra thủ phạm cả. Cuộc ám sát sẽ lặng lẽ và khéo léo, sạch sẽ, gọn ghẽ vô cùng, không để dấu vết cỏn con nào lại cả.
Có sợ bị bắt chợt lắm, có muốn cẩn thận lắm thì dụ Hòa vào sở cao-su rồi hẵng ra tay giữa bóng tối. Hòa xem chừng rất muốn làm quen với chàng và hắn có bộ thật thà lắm. Giờ mà gạt hắn nói trong sở cao-su có một đám nấm dạ quang, rủ hắn vào xem, chắc hắn tin mà đi theo ngay.
Hòa cũng khá khỏe mạnh đấy, nhưng chàng cũng là một tay thể thao có hạng lại được hưởng ưu thế của kẻ đang chuẩn bị còn Hòa thi ơ hờ nên dễ bị tê-liệt khi bị tấn công thình lình.
Hòa chết rồi Thu sẽ là một góa phụ buồn khôn nguôi và trên đời nầy chỉ có một người, độc nhứt một người thôi, đủ điều kiện an ủi nàng, để giúp nàng không bỏ phí thời xuân trẻ của nàng.
Quí nện mạnh gót giày lên ngõ trải đá đỏ, tướng đi hùng dũng lắm, vì chàng đang nghĩ đến một cuộc đánh nhau mà chàng toàn thắng và hạ sát được địch thủ.
Bỗng chàng bật cười và cười lên rất to. Con thú dữ ẩn đi mấy ngàn thế-kỷ nay, vừa từ trong người chàng nhảy ra, hầm-hừ muốn làm dữ, nhưng con người của chàng hiền khô, không chịu trợ lực với nó, nên nó chuồn mất, trông rất là buồn cười.
Quí vui vẻ lắm, huýt gió một bản nhạc trẻ và bước thêm vài bước nữa là ra tới phố Chi-Lăng.
«Nhơn chi sơ, tánh bổn thiện», chàng lẩm bẩm đọc câu chữ nho trên đây và quyết định không tin tư tưởng trong câu ấy nữa. Nhơn chi sơ có lẽ là trẻ con mới sinh ra được vài năm, mà cũng có lẽ là con người thời tiền sử nữa. Cả hai đều không thiện một tí nào. Trẻ con thì thích đập phá, chụp được con gì là giết ngay, hay bắt ổ chim, hay phá ổ kiến. Người tiền sử giết nhau để giành một miếng thịt rừng, một người đàn bà.
Không, chỉ có người lớn và nhứt là người của thời nay mới là thiện. Chính cái con người tiền sử ác độc còn lẩn lút trong mỗi con người chúng ta, mới là bất thiện và trong vài trường hợp, nó từ đáy dĩ vãng của loài người mà trồi lên để đánh một vố bất ngờ, khiến thiên hạ đều kinh ngạc tự hỏi sao anh thư ký hiền lương ấy lại đâm vợ được, sao cô giáo dịu dàng ấy lại đầu độc chồng của cô được.
Chàng lại bật cười một lần nữa mà nhận thấy chàng lẩn thẩn quá. Chàng không sợ hãi đã nghĩ đến điều ghê gớm vừa rồi. Trong đời ta chắc ai cũng ít lắm làm một lần định giết ai đó. Nhưng rốt cuộc phần đông vẫn không hề phạm tội, vì con ngưòi hung dữ của thời tiền sử đã bị nhốt từ lâu, nên đã khá thuần.
Chàng chỉ nghe hay hay, ngộ ngộ thôi ; một anh con trai rất hiền đã có, trong giây phút, ý muốn bẻ cổ một anh con trai hiền khác, chỉ vì một người đàn bà. Và ngộ nhứt là cái anh toan làm dữ chỉ là kẻ miệng hùm gan sứa thôi.
Quí chận một chiếc tắc xi lại, và lên xe, chàng nghĩ đến một cuộc mạo hiểm thứ nhì cũng buồn cười không kém cái trò ám sát tình địch khi nãy: là thừa dịp anh chồng vắng nhà, đến cướp chị vợ một cách kiếm hiệp, y như trong những truyện của thời Trung-Cổ Âu-Châu.
Đêm nay là đêm đầu tiên mà chàng không sầu khi nhớ đến mối tình của chàng, vì những chuyện tưởng tượng vừa rồi dầu sao cũng có tánh cách hành động, khác hẳn ngồi đó mà nhơi mãi nỗi tuyệt vọng của chàng, mà hễ hành động là con người nghe hăng hái lên, không còn ủ-rủ nữa.
Chỉ phiền là chàng chỉ hành động được tới mức đó thôi, và trong tưởng tượng thôi, rồi phải trở về với cô đơn của mình, trở về căn nhà đã chứng kiến sự hoài thai của mối tình lớn của chàng, chứng kiến cuộc ái ân ngắn ngủi gồm một cái hôn của nàng trên tóc chàng, và chứng kiến thố lộ tình trạng gia đình của Thu, hai năm sau ngày gặp gỡ.