- 11 -
Tối hôm đó Thu không buồn uống thuốc ngủ nữa. Uống nhiều quá, hóa ra tự tử hay sao, mà uống kha khá cũng nguy vì nửa đêm nửa hôm có trộm đạo, hay con đau ốm gì thì làm sao. Bằng uống một hai viên không sao trốn được cô đơn cả.
Cơn lạnh của lòng nàng đêm nay, chỉ có một ngọn lửa là sưởi ấm được thôi. Đó là ngọn lửa tàn của một dĩ vãng gần, ngọn lửa ái ân mà chính nàng đã cố dập tắt trong cái đêm chìm đò trôi giạt trên hoang đảo Tân-Vinh.
Không, nàng không hoàn toàn trơ trọi, và trong không gian, có những âm ba tư tưởng phát ra từ một máy phát ba đặt trên một con phố kia trong đô thành.
Tâm trí nàng là chiếc máy thu ba ghi nhận những làn sóng đã phát ra ấy và nàng nghe mình được an ủi vô cùng, y như một chiếc tàu linh đinh trên đại dương giữa đêm tối, mặc dầu cách biệt loài người hằng ngàn hải lý, vẫn cảm nghe dính liền với lục địa bằng những làn âm của đường vô tuyến.
Các vô-tuyến-điện viên trên những chiếc tàu bơ vơ ngoài khơi, thích bắt nghe những làn sóng lưu lạc cho đỡ lạnh lòng. Thỉnh thoảng họ đánh đi làn sóng của họ, ghi lời thăm hỏi đến vài vô-tuyến-điện viên lạ, rồi thành quen về sau, và đêm đêm những người quen mà không thấy mặt ấy, trao nhau nỗi niềm của họ.
Thu muốn khối óc, trái tim nàng là một đài phát ba để có thể gởi đi những đợt sóng lòng đáp lại những đợt sóng của người kia mà nàng ghi được.
Nhưng thôi, những tiếng thì thầm đơn phương mà nàng lắng nghe trong đêm tối, cũng đã an ủi lắm rồi. Đêm nay, nàng không buồn chiến đấu nữa vì đã quá mệt mỏi để thủ thành từ sáng đến giờ mà cũng quá quạnh hiu trong thành kiên cố của nàng.
Địch thủ hãm thành cũng không phải là một kẻ thù ác độc mà phải sợ hắn tàn sát một khi hắn vượt khỏi điếu kiều.
Hắn đến chầm chậm, nhẹ nhàng bước vào thành, không, bước vào hồn nàng với gương mặt âu sầu của một người khách bị hất hủi phải chờ đợi từ lâu mới được tiếp một lần hôm nay. Hắn nói:
– Em Thu à! Tình trạng giữa đôi ta thật không ổn, ta phải dứt khoát mới được.
Hắn thật đáng ghét! Tại sao hắn cứ lải nhải đòi dứt khoát mãi như vậy? Còn biết phải dứt khoát thế nào? Thu chỉ muốn gặp mặt hắn để tưởng nhớ lại đêm lạnh trên sông. Chỉ có thế thôi.
Đáng ghét, nhưng hắn cũng dễ ưa, thật là mâu thuẫn. Hắn là một vùng đất man rợ và lắm đồi cao, rừng rậm.
Cánh đồng bằng hiền lành là Hòa tuy cũng đẹp với thảm cỏ non xanh tận chơn trời, với mái tranh quyện khói lam chiều, nhưng nó đều đều, bằng phẳng đến chán mắt.
Hắn là người anh hùng, là ông hoàng tử đẹp trai của giấc mơ thời con gái của nàng.
Nhưng hấp dẫn nhứt là hắn là một người phàm, một người thường, gần gũi nàng không biết bao nhiêu, chớ không phải đứng trên cao chót vót như siêu nhân Hòa mà nàng kính phục nhưng hơi sợ hãi,vì sự cách biệt.
« Tại sao mình cứ lẫn tránh hắn? Hắn có làm gì mình đâu? Chưa lần nào hắn dám vô lễ hay sỗ sàng. Hắn chỉ nài nỉ yêu đương, mà không hề xúc phạm đến mình và mình đủ sức tự vệ kia mà! »
Trong giây phút, Thu bỗng sống lại thời con gái của nàng mà nàng chưa sống qua trọn vẹn. Giấc mơ thiếu nữ bị hôn nhơn cắt đứt nửa chừng, giờ tiếp diễn trước mắt nàng. Đó là giấc mơ yêu, cố nhiên rồi.
CHÀNG, một thanh-niên chưa biết mặt, đã quen với nàng trong một cuộc gặp gỡ hay hay y như là trong một tiểu thuyết lãng mạn. Thu không tưởng tượng nổi cuộc gặp gỡ nào sôi nổi bằng chuyến quá giang xe trên đường Cổ-Chiêm – Rạch-Miễu, hồi hộp bằng cái lần chìm đò ấy, gay cấn bằng đêm lo sợ trên hoang đảo và ly kỳ bằng trò chơi cút bắt với tình yêu sau đó.
Trong giấc mơ, nàng chịu thua lý trí và một chiều lộng gió kia đôi bạn cầm tay nhau đi trên một con đường ngoại ô.
Thần tiên là những giấc mơ kỳ thú của đời thiếu nữ nó kéo dài cho đến rất lâu về sau trong đời mẹ hiền, vợ tốt… Không người đàn bà nào thú nhận đã nằm mơ trở lại những giấc mơ trinh nữ ấy, nhưng quả họ đã tiếp tục mơ.
Thành trì thế là đã mở cửa và CHÀNG đã vào thành. Viên tiểu tướng dũng khí hiên ngang ấy chỉ vỗ về bá tánh chớ không bạo hành. Hắn cũng chẳng toan cướp thành lần nào, nên nữ tướng giữ thành đã bớt sợ hãi và nàng cho phép nàng được chuẩn bị một cuộc viếng thăm đáp lễ sau nầy.
Bất giác Thu kéo mền lên đắp, mặc dầu trời nóng bức khiến nàng phải quạt Lan-Chi không ngừng tay.
Tự nhiên nàng nghe lạnh quá, vì sống trở lại mà không hay cái đêm ướt át trên đảo Tân-Vinh.
Đó là một hiện-tượng kỳ lạ chứng tỏ rằng tinh thần chi phối thể xác. Cách đây tám năm, nhiều tạp chí khoa học trên thế giới có đăng những quan sát kỳ lạ về ba viên phi công bị rơi máy bay trên băng giá của Bắc-cực. Họ sống trong bão tuyết hơn nửa tháng trời và khi được cứu thoát đưa về đất ấm, vào giữa mùa nực, họ cứ tìm lò sưởi điện để hơ ấm, từ năm nầy qua năm khác.
Thu không mắc phải chứng lạnh kinh niên như vậy mà chỉ nghe lạnh trong một buổi thôi, vì trong một buổi, sức tưởng tượng của nàng mạnh quá, nàng sống lại mãnh liệt quá khoảng đời ngắn ngủi mấy tháng trước kia.
☆
Sáng hôm nay Thu không đi chợ. Đồ ăn cũ ngày hôm trước còn nhiều quá vì nàng đã làm quá nhiều để giết thì giờ.
Không đi chợ nhưng nàng ra khỏi nhà thật sớm. Nàng phải đi Chợ-Lớn để mua vài hộp thuốc tặng Quí.
Hòa rất ít hút thuốc. Mỗi sáng thức dậy, chàng chỉ hút một cối thuốc thật ngon rồi thôi, cho đến chiều tối ăn cơm xong mới làm một cối nữa, cối thứ nhì và cuối cùng trong ngày.
Nhưng chàng ít hút mà chỉ hút thuốc thật ngon thôi. Nàng đã đi với chồng mỗi tháng một bận vào các sạp thuốc lẻ, trước « Móng trời » bên kia đường, để mua thứ thuốc rời ngoại quốc mà Hòa rất ưa.
Thu đã tặng Quí mấy lần thuốc hộp đó và đã nói láo rất vụng rằng nàng tình cờ mà thấy họ bầy bán ngoài phố một loại thuốc lậu thuế mà phải sành lắm mới tìm được chỗ mua.
Mua thuốc xong, nàng bỗng do dự không muốn đến thăm bạn nữa. Quí sẽ nghĩ sao về nàng khi là chủ động trong vụ can thiệp cho Hòa xuất ngoại, hắn biết rằng Thu đến thăm hắn vì vắng chồng?
« Hắn sẽ khinh rẻ mình hay không nè? Nhưng chắc không, vì trước kia, Hòa ở nhà, mình cũng đã dám đến thăm hắn như thường. Nhưng mà cũng không thể đi thăm hắn được! Hắn đã âm mưu cho mình đến, mình đến là hắn đắc thắng, là mình thua, thua vì đã trúng kế hắn. Nhưng không, mình chỉ vì đau ốm mà phải ở lại. Chính hắn mới suýt thua, vì hắn không dè mình quyết đi theo chồng từ đầu đến cuối. Không, hắn không thắng đâu. Hắn chỉ hưởng một sự may mắn bất ngờ, do cái rủi của mình thôi. Hắn là kẻ lố bịch đáng buồn cười, đã âm mưu một cách lỏng lẻo, thiếu khoa học »
Thu suy luận thế nào rồi rốt cuộc cũng kết luận rằng đi thăm Quì là phải.
Không hiểu sao, lần này gần tới nhà Quí nàng lại hồi hộp, lo sợ phải đụng đầu với một người đàn bà – không phải là khách – trong đó.
Có nhơn tình thì bất cứ lúc nào Quí cũng có thể có, nhưng trước đây nàng không lo sợ như bây giờ. Cố nhiên là không phải sợ xung đột giữa họ và nàng vì không thể có một cuộc xung đột như vậy được, mà sợ Quí không còn là người con trai rảnh rang nữa.
Nàng thử tưởng tượng một tình trạng như thế và nghe buồn vô hạn mà sẽ phải ra về sau vài phút thăm viếng xã giao, để rồi không bao giờ đến nữa.
Con đường Lê-Lai với những ngày mưa ngập lụt, với những cây dé ngựa bên này đường, với những mui xe lửa nhô lên khỏi đầu tường bên kia đường, bỗng nhiên trở thành ngậm ngùi kỳ lạ trước ý nghĩ rằng nàng phải vĩnh viễn xa nó từ đây. Và ngậm ngùi hơn nữa là ý nghĩ phải vĩnh biệt con người mà nàng muốn xa lánh.
Thu ứa nước mắt khi bước xuống xe buýt tại bến Bồn-Binh. Từ đó mà qua cửa Nam, mấy lần nàng muốn rẽ tay mặt để lại bến xe buýt vàng, làm như là chuyện tưởng tượng trên đây đã xảy ra rồi.
Trí thì muốn thế, nhưng chân cứ đưa nàng lạc bước sang phía ga xe lửa. Và mười lăm phút sau là nàng đã đến trước căn nhà mà phía trước, trên vỉa hè trồng một cây bàng chớ không phải cây dé ngựa như trên các quãng vỉa hè khác của con đường nầy.
Kỷ niệm đọc sách bấy giờ lại hiện ra, làm cho Thu càng buồn hơn. Tiểu thuyết về miền Bắc của nước ta hay nói đến những lá bàng rơi lác đác vào mùa đông, và cảnh biệt-ly, cảnh nhớ nhung thương tiếc nào trong các tiểu thuyết ấy cũng xảy ra trong một bầu trời xám xịt với: « Cơn gió thổi, lá bàng rơi lác đác » « Trong giây phút lạnh lùng tê tái ấy »...
Cửa nhà Quí mở và cứ bằng theo giờ khắc thì Thu biết là chàng chỉ mới về đến nhà thôi.
Quả thật thế, Quí chưa thay y phục và hình như là đợi ai, vì chàng đang ngồi sẵn trên ghế sa-lông, không làm gì cả, hay bận dòm ra đường.
Vì Thu từ đàng chợ Bến-Thành đi bộ lại, mà cửa nhà thì trổ trịch về hướng chợ Thái-Bình, nên Thu chỉ đi qua dưới cửa sổ chớ không có qua cửa lớn và mãi đến lúc nàng bước lên thềm, Quí mới chợt trông thấy nàng.
Chàng nhẩy nhổm lên rồi vừa chạy ra cửa vừa reo như Lan-Chi mừng nàng đi chợ về:
– A, em! Em đã đến, thật đúng như anh dự đoán.
Thu cười bằng mắt một cách hóm hỉnh và hỏi:
– Sao anh lại dự đoán là em đến?
– Ơ… hơ… ừ, tại linh tánh của anh báo trước như vậy, mời em vào.
Chàng chỉ mời vì quen miệng thôi, chớ Thu đã vào đến nơi rồi. Nàng đặt hai hộp Prince Albert lên mặt bàn. Quí nhìn hình dáng của hai hộp thuốc lộ ra dưới lớp giấy gói mỏng, đoán ngay được món quà nên tay rút bíp miệng nói:
– Để anh hút liền một cối rồi ta cùng sống lại đêm nhịn thuốc trên hoang đảo.
Ống cối của Hòa khác hẳn ống cối của Quí, và hai người sao mà họ mua bíp tài tình quá, chiếc bíp giống hệt họ, người nào của nấy, và cá tính mỗi người như được khắc vào trên bíp.
Ống cối của Hòa nhỏ và bọc da trông có vẻ đài các và sang trọng, yên ổn như người công chức cao cấp sống trong một biệt thự ấm. Trái lại, bíp của Quí to thấy mà phát sợ và đẻo ngay trong một khúc rễ cây Bruyère cằn cỗi sù sì, hình thù kỳ dị như đầu gậy trúc của các ông lão trong tranh Tàu.
Quí ngậm chiếc bíp khổng lồ và man rợ ấy một cách ngang tàng, chớ không ngậm hiền hậu như anh chàng mê sách.
Thu ngồi đó mà nhìn bạn hút thuốc và thấy cả khói của Quí cũng khác hẳn khói của Hòa, nó xông lên cuồng loạn chớ không vẽ trong không trung những vòng tròn đều đặn.
Quí lấy bíp ra rồi nói:
– Cám ơn em đã đến cho anh đỡ mong ngóng ngày đêm.
– Tại sao anh lại đoán được rằng em đến?
Nàng lặp lại câu hỏi mà Quí đã đáp không ổn khi nãy.
– Anh đã nói rằng nhờ linh tánh.
– Anh nói láo. Em đến thăm anh thì đã đành, nhưng cũng để thử xem anh có can đảm thú tội hay chăng?
Quí chưng hửng thật tình và hỏi:
– Thú tội? Anh có tội gì?
– Còn làm bộ ngạc nhiên! Anh nguy hiểm lắm, và em tha thiết yêu cầu anh nên biết điều một chút, có phải chăng là chính anh đã vận động cho anh Hòa của em xuất ngoại?
Thu cố gằn hai tiếng « của em » êm dịu ấy, vì nó cũng là lời thần chú mà nàng dùng để xua ma quỷ.
Quí kinh sợ đến cực độ, vội hỏi:
– Sao? Hòa đã biết gì?
– Anh ấy không biết gì cả, chỉ có em là biết thôi.
Quí nghe nhẹ cả người, bình tĩnh lại, mỉm cười mà rằng:
– Mấy thằng yêu là mấy thằng điên. Em nên thông cảm với cái điên của lũ đó. Nhưng sự thật anh không có vận động, anh chỉ…
– Anh chỉ can thiệp thôi. Nhưng can thiệp cũng là…
– Không, anh chỉ gợi ý cho ông Dương, ông ấy gợi ý với ông Viện-trưởng.
– Tức là.. hừ… kẻ thôi miên để sai khiến người khác đi giết người, vẫn có tội với người khuất mặt, với lương tâm mình chớ?
– Nhưng mà nếu anh có vận động hay can thiệp gì đi nữa thì cũng để giúp anh ấy…
– Giúp, giúp phân vợ rẽ chồng người ta hay giúp cái gì? Anh ngỡ làm như vậy anh sẽ cướp được vợ người ta sao?
– Không, anh không có tưởng như vậy, cũng không định làm như vậy. Anh thú thật rằng anh chỉ muốn thấy mặt em thôi. Anh đoán hễ em buồn, chắc thế nào em cũng đến thăm anh một lần, và anh đoán đúng.
Thu cười rất dòn, rất dài và rất mai mỉa:
– Anh thật là khờ, anh không biết rằng em được đi theo chồng à? Và đẩy Hòa đi, tức là đẩy em đi luôn với chồng em.
Quí giựt mình và như sực tỉnh, hoảng hốt nói:
– Ừ em nói đúng. Trời ơi, té ra em sắp đi theo anh Hòa?
– Không, em ở lại.
Lần nầy chính Quí cười bằng cả mắt, cả mặt. Chàng cảm động nói:
– Cám ơn em lắm, cám ơn em đã….
– Nhưng anh đừng lầm tưởng rằng em ở lại vì anh. Em bị đau ốm thình lình mà phải ở lại đó thôi.
– Vậy à?
– Ừ, và anh chỉ may mắn hưởng được cái rủi của Hòa, chớ không ai trúng kế anh đâu.
– Chỉ có kết quả cuối cùng là đáng kể, còn kết quả ấy do nguyên nhân nào mà ra, thật không cần lắm. Em đau ốm làm sao? Đã đỡ chưa, còn anh Hòa đi từ bao lâu rồi?
– Hình như là em đau gan. Bác sĩ cũng, chưa biết rõ, nhưng em đã mệt thình lình, chóng mặt rất thường và đau đớn trong bụng, hay nôn oẹ!
– Nhưng uống thuốc đã đỡ chưa?
– Đỡ.
Thu không dám thú thật rằng nàng đã khỏi hẳn. Như bao nhiêu người khác, Quí sẽ ngỡ rằng nàng giả đò đau ốm để được ở lại. Hắn sẽ đắc thắng trọn vẹn, mà tự ái của nàng cũng sẽ bị thương.
– Còn Lan-Chi, vẫn mau lớn chớ?
– Cảm ơn anh, cháu nó vẫn ăn chơi như thường.
– Lần sau có đi thăm anh, em nên cho Lan-Chi cùng đi.
Thu cũng hơi ngạc nhiên cho chính nàng. Tại sao nàng lại không dẫn con theo và nhứt là rất ngạc nhiên mà nghe Quí đòi hỏi Lan-Chi. Lan-Chi là bức tường ngăn cách hai người mà lần trước nàng đã dùng để tự vệ, sao Quí lại thích thấy bức tường ấy dựng lên trước mặt chàng?
Quí xin lỗi bạn, đi vào buồng và trở ra với một bình thủy và hai cái tách. Thấy bạn rót nước trà nóng ở bình thủy ra, nàng cảm động hỏi:
– Té ra anh đã giữ cái nếp mà em đã xếp cho anh, nghĩa là uống nước ở nhà?
– Ừ, từ ngày xa em thì như vậy. Nấu nước pha trà là một cuộc hành hương mà anh làm mỗi hôm với lòng sùng bái của anh, để tưởng nhớ nàng tiên trong bức tranh không chịu hiện ra nữa.
Chỉ buồn là anh ngồi uống nước một mình, và càng buồn hơn nữa là anh chế nước vào bình thủy chớ không vào bình tích như em đã làm. Cái nếp mà em đặt ra, anh đã làm sai một chút xíu đó, nên không giống hệt xưa được.
– Sao anh lại…
– Vì anh làm biếng nấu nước hai lần mỗi ngày như em đã căn dặn. Nấu một lần thì phải giữ nước trong bình thủy nó mới nóng bền.
Thu mỉm cười, lẩm bẩm hai tiếng « hành hương » và nói:
– Hành hương, anh nói lớn lối quá, thoạt mới nghe em cứ ngỡ…
-… Cứ ngỡ anh đi đền chùa nào hở? Phải, anh đã nói là anh muốn sống những kỷ niệm bên cạnh cái bà tiên mà…
– Nếu anh có đi Bến-tre như em, thì mới thật là đi hành hương.
– Em có về dưới à?
– Một tuần lễ trước khi đi. Ấy, em đã chuẩn bị để đi với anh Hòa, như em đã nói. Em về để từ giã cha mẹ em.
– Qua đò, em nghe như thế nào?
– Em đi phà chớ có dám đi đò nữa đâu!
– Ừ, em nghe như thế nào?
– Em nói không được.
Quí thấy là Thu đã trót lỡ lời và muốn đánh trống lấp chớ tình cảm nơi nàng rất dễ nói. Nếu không yêu, nàng cũng nhớ đến một câu chuyện ngồ ngộ, còn như yêu thì nàng đã ngậm ngùi thương tiếc buổi chiều mưa gió ấy.
Nơi chàng kia, mới thật là nói ra không được. Nơi chàng là những tình cảm hỗn độn thật khó phân tách và khó diễn ra bởi vì tình yêu của chàng như chạm phải một thứ đá hàn là tình trạng có chồng của Thu. Kỷ niệm về người xưa không trọn vẹn tốt đẹp, nỗi buồn không trọn vẹn đau thương như trường hợp một người yêu vắn số hay đi lấy chồng, Thu bây giờ không phải là Thu của chàng thì đã đành, mà Thu năm ấy rõ ra cũng không phải là Thu của chàng nốt.
Trở về với ý nghĩ đầu của Thu, chàng cãi:
– Có, anh có đi Bến-tre mấy lần, nhưng anh còn làm hơn thế là đi tàu Hắc-Thán mỗi ngày.
– Tàu Hắc-Thán? Ở đâu vậy anh?
– Hình như là em ít đi ra ngoài lắm thì phải. Tàu Hắc-Thán là chiếc tàu nhỏ biến thành du thuyền để chở khách đi dạo mát trên sông Bến-Nghé mỗi chiều.
Anh ghiền cảnh sông nước từ cái ngày ấy nên nếu không phải vào mùa mưa thì chiều nào anh cũng đi tàu ấy hết để tưởng nhớ lại buổi chiều nào….
– Như vậy anh nên đi vào mùa mưa chớ sao lại tránh mùa mưa?
– Vì mùa mưa không ai đi, tàu không chạy. Anh thấy em nên đi ra ngoài nhiều hơn một chút, vì xem ra em không được khỏe mạnh lắm, cần phải đổi gió. Với lại để cho Lan-Chi nó vui, nó khỏe khoắn.
Sự thật thì Thu rất cần những thứ mà bạn nàng vừa kể đó, nhưng đã không được hưởng thì thôi vậy, nàng đã nhẫn nại chịu số phận từ lâu rồi.
Nhưng Quí lại vừa nhắc đến Lan-Chi. Nàng thấy rằng vô lý quá mà nhốt một đứa bé trong nhà từ ngày nầy qua ngày khác trong khi nó rất cần khoảng rộng, trời cao, cần hơn người lớn nhiều lắm.
– Khổ quá, nàng than, em cũng nhận là cần cho Lan-Chi đổi gió thường. Nhưng ba nó đi dạy về chiều nào cũng trễ, em sợ anh ấy mệt, không dám bắt anh ấy đưa con đi dạo mát nữa.
– Anh rất thích đưa trẻ con đi chơi. Nếu em thuê anh một tháng vài trăm, anh sẽ đến nhà em mỗi ngày để làm công việc ấy.
Thu cười xòa sau câu pha trò đó, và Quí lại đề nghị:
– Nói chơi với em vậy chớ em khỏi phải mướn, vì anh thích như vậy thì chính anh phải năn nỉ em để được đưa Lan-Chi đi. Hay là chiều nay em dẫn cháu xuống đây giao cho anh, nếu em thấy anh đến nhà em, không tiện cho em.
Thu làm thinh rất lâu rồi đáp:
– Em chỉ sợ Lan-Chi nó không chịu. Anh lạ, nó đâu có dám rời em mà theo anh.
– Nó quen với anh hôm đến đây lần đầu.
– Anh tưởng một đứa bé ba tuổi nhớ dai dữ vậy à?
– Hay là em đi với nó, vì như anh đã nói, chính em cũng rất cần không khí trong lành.
– Thật ra thì cũng bất tiện lắm.
– Anh hiểu em muốn nói cái gì. Nhưng như thế nầy: bến tàu đông đảo người ta thật. Nhưng em cứ đến đó. Nếu không gặp ai quen với em thì anh sẽ lại gần em mà đưa em đi. Bằng như gặp người quen, em ra ám hiệu, anh sẽ làm mặt lạ…
– Rắc rối quá! Em không muốn làm chuyện mờ ám, âm thầm như vậy.
– Hay là thế nầy nữa: Em cứ ra đó hồi năm giờ. Anh tới trước mặt em mà chào em, như là chào bao nhiêu người quen khác. Em cũng sẽ chào đáp lễ như là chào một bạn trai thường. Không thấy ai quen, em sẽ giới thiệu Lan-Chi với anh thì anh rủ nó đi thuyền. Bằng như thoáng thấy dáng người quen đâu đó thì thôi. Như vậy chính em khỏi làm điều gì mà em cho là tùng đảng với anh cả.
Thật ra rắc rối cũng chỉ vì có em, chớ nếu Lan-Chi đi với anh thì không có gì lôi thôi đáng ngại hết.
Quí nói rất đúng. Chàng thành thật mà nghĩ như vậy và cũng cố ý nói ra điều đó, làm như là chàng không cần Thu lắm. Quả Thu mắc cái kế nhỏ ấy, cái chiến lược « dụ khị » ấy nên không sợ hãi chàng nữa.
Nàng chỉ còn nghĩ đến con, đến nỗi buồn và nỗi tù túng của nó thôi. Lan-Chi như là một con chim bị nhốt trong lồng. Nhà thường đóng cửa và nó thích nhìn qua kẽ cửa để xem thiên hạ và xe cộ lướt qua trước nhà. Những lúc xong việc bếp núc, nàng trở lên nhà trên, bắt gặp con đang rình cuộc đời bên ngoài, nàng ứa nước mắt.
Những gia đình khá giả ở các thành phố của ta, không ai dạy mà họ nuôi nấng con cái y như người Âu là không cho chúng nó chạy rong ngoài đường. Nhưng cũng như người Âu, chiều lại họ đưa chúng nó ra ngoài. Lan-Chi thiếu cái phần sau đó, nên nó thèm đường phố, xe cộ lắm.
Thương con, nàng lại thương chính mình. Kể từ ngày lấy chồng đến nav, nàng cũng sống đời cá chậu chim lồng như vậy. Không ai cấm nàng đi ra, nhưng nàng không muốn đi, gái có chồng, đi dạo một mình còn thú vị gì!
Thu không sợ hãi Quí nữa vì chàng tỏ ra không cố nài nỉ được đưa nàng đi. Nhưng là gái thông minh, có thể Thu cũng đoán được, cũng đánh hơi được rằng đó chỉ là thủ đoạn của chàng thôi.
Có phải chăng là tiềm thức của nàng ngăn nàng đánh hơi cạm bẫy ấy?
Thương con và không sợ kẻ kia, có phải chăng hai thứ tình ấy chỉ là bức bình phong mà tiềm thức nàng đưa ra để che giấu sự thật sâu sắc hơn nhiều là lòng ham đi ra ngoài của nàng, nhứt là đi với ai kia?
Quí đưa thêm một loạt lý lẽ nữa khiến cho Thu khỏi phải ngần ngại lâu thêm:
– Rồi em sẽ thấy nó đỏ da thắm thịt sau một tuần lễ đi hóng mát như vậy. Anh không nói ngoa đâu. Trẻ con ở thôn quê có ăn gì bổ dưỡng như trẻ con nhà có của ở thành thị đâu. Vậy mà chúng nó lớn như thổi, sởn sơ như lúa gặp mưa thuận gió hòa.
Quí rất sành tâm lý. Chàng giúp cho bạn vững lý do nhận lời bằng cách đồ đi đồ lại mãi nhu cầu của bé Lan-Chi. Chàng hỏi, làm như là Thu đã nhận lời rồi, cũng là để tránh cho bạn khỏi nói ra cái tiếng nhận lời ấy:
– Chiều nay em đợi anh ở đâu?
– Em cũng không biết đợi ở đâu cho tiện.
– Như thế nầy. Em đứng ở trước bồn bông mà trẻ con xích-đu với lại tuột đài ấy cho Lan-Chi xem các trò vui đó, hoặc chơi với chúng nó càng hay. Như vậy, em khỏi phải sốt ruột mà đợi anh.
– Anh tới trễ lắm hả?
– Không, có lẽ anh sẽ tới sớm hơn em. Nhưng phòng hờ anh đến trễ vì một cản trở bất thình lình nào đó. Nếu trường hợp ấy xảy ra, em sẽ không phải đợi chờ. Đợi chờ là cái khổ dịch mà ai cũng sợ.
– Nhưng nếu vì lý do nào đó mà em không đến thì xin anh chớ nguyền rủa em nhé. Em không dám hứa chắc.
– Dầu sao anh cũng có mặt và bền chí đợi em cho đến mặt trời lặn. Tàu nó đi nhiều chuyến, đến tám giờ tối cũng còn đi.
– Không, em chỉ đi các chuyến sớm thôi, vì tám giờ rưỡi đã phải cho Lan-Chi ngủ rồi.
Thu đứng lên, đưa mắt soát qua một lượt rồi nói:
– Vải màn đã vàng hết, phải thay mới được. Lại thiếu một lấm ở cửa sổ bên trong nữa.
– Tấm ấy, anh giặt hơi mạnh tay một chút nên nó rách.
– Để em thay cho anh.
Nàng xin phép ra về. Quí đã có kinh nghiệm, không dám cầm cọng cũng như chàng đã cố tránh nói chuyện yêu đương từ nãy đến giờ. Chàng chỉ hơi tha thiết về chuyến phiếm du chiều nay thôi. Chàng dặn vói:
– Anh mong em nghĩ đến Lan-Chi.