← Quay lại trang sách

- 17 -

Trái với thường lệ, Thu mở toang cửa ra. Nếu cửa đóng, người phát thơ vẫn biết gọi, hoặc hắn cứ nhét thơ qua lá sách cửa thì được.

Nhưng nàng lại không cưỡng được với ý muốn sắp xếp cho sẵn sàng để rước tin, làm như cửa mở thì thơ dễ đến hơn, làm như sợ anh phát thư quên, làm như sợ hắn ném bây bạ đâu đó rồi thơ sẽ lạc mất.

Nàng ngồi đó mà rình hắn như là một anh con trai mới lớn lên, gởi cho gái bức thư đầu tiên rồi ngày nầy đến ngày khác mỏi mòn mong đợi một cánh thư màu xanh tím không bao giờ đến cả.

Mong thư chồng, nàng vẫn mong hằng bữa từ khi Hòa đi xa, nhưng mong như đàn bà chuyển bụng mong bà mụ, thì chỉ có mấy hôm nay đây thôi.

Mấy hôm nay, sau cái ngày lịch sử trong đời nàng, ngày mà nàng sẽ ghi nhớ trọn đời, Thu không muốn đi đâu cả. Nàng biết hễ ra đi là tự nhiên trước sau gì cũng tạt qua nhà Quí, nhà Quí tức là nhà quỷ vậy.

Nằm nhà lại không yên thân với ý muốn ra đi nó đã biến thành một sức mạnh vô hình xô đẩy nàng mãi không thôi.

Thơ của Hòa sẽ có hiệu lực một lời cảnh cáo gián tiếp phụ sức với cuộc chiến đấu riêng của nàng, một cuộc chiến đấu tuy hiện bất phân thắng bại nhưng nàng thấy rằng sẽ đuối sức nay mai.

Đoàn quân tiếp viện đợi mãi không thấy đâu. Mỏi mòn trông về chơn trời xa, không thấy bóng ngựa dấy bụi mù, nàng tuyệt vọng mỗi buổi sáng, nhưng sáng hôm sau, lại hi vọng trở lại như những ngày hôm trước.

Mỗi lần nghe anh phát thơ đứng trước nhà bên cạnh mà gọi: « Thơ đây cô! » là nàng nhảy nhổm lên, chạy ra cửa đứng dòm.

Hắn ra khỏi sân nhà bên kia rồi đi luôn, Thu buồn như kẻ đắm tàu, trôi giạt trên một hoang đảo, vẫy tay gọi thuyền đi qua để cầu cứu, nhưng mà thuyền cứ xuôi buồm.

Nhiều hôm, nàng rất muốn gọi hắn mà hỏi: « Anh ơi, có thơ cho nhà nầy hay không? » nhưng chẳng bao giờ dám. Không dám rồi cứ tiếc, làm như hễ hỏi là hắn có thơ ấy được.

Phải thất vọng mãi, nàng đâm ra hờn Hòa. Nỗi hờn nầy cũng giống như là nỗi hờn trong thời chàng còn ở nhà, mê sách, mê học mà quên sống với vợ con. Viết thơ cũng là một hình thức sống, và như thế nầy, Hòa đã tỏ ra vẫn lạnh lạt như ngày nào.

Thu đã nhẫn nại chịu số phận, và trước sau, không hề qui tội cho chồng để cố tha thứ những bước đi sai nẻo của nàng trong lúc sau này, vì dẫu sao nàng cũng chỉ mới để chơn vào cuộc phiêu lưu, chưa tiến sâu vào đó, tức là chưa gặp hiểm nguy.

Nhưng giờ, cần tấm ván cứu tinh ấy quá, giữa cơn sóng gió sắp nhận chìm chiếc xuồng của nàng, nàng chợt thấy trách nhiệm lớn lao của Hòa trong sự lạc hướng của nàng.

Hờn dỗi nhè nhẹ khi trước, hôm nay biến thành căm tức, căm hận ; hôm nay là cái ngày mà sức mạnh vô hình kia đã trưởng thành và vươn lên tới tuyệt đỉnh, là cái ngày mà nỗi tuyệt vọng khi anh phát thơ đi qua, đau xót quá sức tưởng tượng của con người.

Tuy thế người trung thần trấn giữ ải xa này, trước cuộc đánh phá tới tấp của giặc biên cương và không còn mong được quân trào tiếp viện, vẫn không đầu giặc ngay vì căm hận quân vương, thái độ giận lẫy mà một tướng khác rất có thể có.

Lòng nát ngướu, y quyết chống giữ ải quan cho đến ngày thành trì bị hạ, ý thức rõ rệt rằng thế nào quan tái cũng lọt vào tay giặc nhưng lòng vẫn vọng về trào nội với quân vương.

Thu rùng mình nghĩ đến cuộc tử tiết của Phan-Thanh-Giản ngày xưa. Hai mươi tuổi! Cuộc đời của nàng còn dài không biết bao nhiêu và người thiếu phụ khỏe mạnh nầy ham sống không biết bao nhiêu!

Nhưng mà nàng sẽ phải tử tiết một khi thành rơi vào tay quân địch. Hình ảnh người thiếu phụ quí phái Nga lao đầu vào xe lửa để tự trừng phạt nửa đời tội lỗi của nàng, làm cho Thu khiếp đảm quá.

Nàng càng khiếp đảm hơn mà chợt nhận ra rằng con bù nhìn rùng rợn Anna Karénine mà nàng hươi trước mắt nàng để tự hăm dọa, không đủ sức xua con ác quỷ nó chờ chực để ám nàng.

Thì ra « cái đó » mạnh quá, mạnh hơn ý chí phấn đấu của nàng nhiều quá, mà cũng mạnh hơn cả bùa phép nào nàng dán vào người để trị tà.

« Thương yêu của nước nhà, đến với chúng tôi dưới hình thức chất bơ-rô-muya », Thu đọc lại câu thần chú của vị pháp sư cao tay ấn này mỗi ngày, nhứt là mỗi đêm, rồi mỗi đêm nàng uống si-rô Tevssèdre, uống hết chai thuốc của con còn lại, lại mua thêm chai khác.

Thu nhớ một lần nàng đã hỏi một vị bác sĩ quen, sau khi nghe một chị nữ hộ sinh bạn than rằng phải thức đêm mãi, chị ấy bị nám phổi.

– Thưa chú, tại làm sao mà phần đông đờn bà chỉ lâm bồn về đêm thôi?

– Bộ thần kinh làm việc ban đêm nhiều hơn ban ngày, mà nó có làm việc nhiều mới sinh nở được.

Quả thế, đêm là lúc nàng khổ sở nhứt và mỗi lần thấy chiều xuống, nàng hãi hùng như người tiền sử họ sợ đêm với những hiểm nguy tùng đảng của bóng tối.

Chất bơ-rô-muya rất độc, nên chi uống thuốc ấy liên tiếp năm ngày liền, Thu nghe ngầy ngật và trí tuệ u minh, không nghĩ được sáng suốt về điều gì cả. Thể xác có bị kềm cương phần nào nhưng tinh thần thì bải hoải, mệt nhọc, yếu đuối hơn lên. Và khi tinh thần yếu đuối, con người rất dễ buông xuôi, đánh liều nhắm mắt.

Sức đánh phá của giặc ngoài thành quả có giảm bớt, nhưng tinh thần chiến đấu của quân sĩ trong này cũng đồng thời bị lũng đoạn.

Nỗi nguy hiểm chính nhắm vào những ngày nàng dỗ ngủ sự kích thích của xác thịt nàng bằng chất bơ-rô-muya. Không bị kích thích nữa, Thu không còn sợ hãi Quí lắm và không còn rùng mình khi nghĩ đến việc đi thăm Quí. Trái lại nàng nghe rất cần đi thăm bạn. Vì chất bơ-rô-muya an thần đó đã đưa nàng vào tâm trạng buồn chán của lúc trước. Cô đơn dâng tràn lên và chỉ có tình bạn suông với Quí mới giúp nàng đỡ trơ trọi.

Lòng Thu biến chuyển một cách không lường trước được. Nàng đã thề quyết vớ lấy những chỗ bám tinh thần như là tình thương con, nỗi nhớ chồng, hạnh phúc lâu bền của gia đình, và trợ lực sự bám níu ấy bằng thuốc an thần cho khỏi bị dòng thác lũ cuốn phăng đi. Nàng tin chắc sóng gió sẽ qua và nàng sẽ thắng trận.

Nhưng chính thuốc an thần ấy đã xoay chiều gió, chính nó đã – lạ lùng thay – xô nàng trở vào tay của kẻ mà nàng muốn lánh.

Sáng hôm nay Thu đi thăm chị Thà. Chị Thà, chị ấy lớn hơn nàng hai tuổi, mặc dầu cả hai đều học một lớp ngày trước.

Thu rất ít bạn gái ở Saigon. Những kẻ đồng song với nàng, đi lấy chồng đâu mất hết, có lẽ họ cũng chỉ ở quanh quẩn Sàigòn đây thôi, làm những bà phu nhân của những nhà tai mắt nào đó mà nàng không hay biết vì ít giao thiệp, hoặc hay mà ngại tiếp tục tới lui. Lớp khác thì đã xuất ngoại tiếp tục học thêm. Một mớ có chức nghiệp, mặc dầu cũng đã lấy chồng. Chính cái lũ sau đó là bọn mà nàng tới lui vì họ đã sống tự lập độc thân một thời gian và thời gian ấy, họ buồn, đi tìm bạn cũ mới gặp nàng.

Không phải vô tình mà nàng đi thăm Thà như là đi thăm chị Hoa, chị Ánh, chị Yến hay bất kỳ chị nào khác. Thà là một nhơn vật đặc biệt.

Hình như là trời sanh chị Thà ra để mà hưởng cuộc đời hay sao không biết. Con người mát da mát thịt ấy thích ăn ngon, ngủ kỹ, không hề băn khoăn về gì cả và rất yêu đời bất cứ trong hoàn cảnh nào.

Nói « bất cứ trong hoàn cảnh nào » là nói thế để đề cao chị ấy thôi, chớ thật ra chị ấy chỉ gặp toàn may mắn trên đời và chưa hề trải qua nghịch cảnh.

Bạn hữu chị thường bảo chị Thà có số sung sướng mà dấu hiệu bộc lộ bên ngoài là tánh không lo nghĩ, tánh thích vui cười của chị. Họ muốn nói rằng chị bình thản yêu đời không vì được may mắn luôn, mà may mắn luôn chính nhờ bình thản yêu đời.

Thu muốn được lây tánh yêu đời hồn nhiên của chị Thà, hay ít ra cũng qua được với chị một tiếng đồng hồ quên sầu muộn.

Chị Thà ở Tân-Định, tức là rất trái ngả đường đưa đến nhà Quí, không làm sao mà Thu « tiện đường » ghé thăm bạn được cả.

Thu hơi lo chị này không có ở nhà, vì hôm nay là chúa nhựt, nhưng khi xe đậu trước cổng, thấy chồng của bạn đang rửa xe ngoài sân, nàng mừng hết sức.

Anh Hảo ấy cũng làm giáo sư Trung-Học như vợ anh và cũng vui tính y như là người bạn đời vui tính của anh.

Đang cởi trần và mặc quần đùi, thấy khách đến anh bối rối, toan chạy đi nhưng đành nhẫn nại đứng lại mà xin lỗi:

– Xin chị tha thứ cho, tôi bận tay dơ, lại không hay chị tới chơi.

– Anh cứ tự tiện. Chị Thà không có đi xem chiếu bóng chớ?

– Khi sáng nó đòi đi, nhưng xe dơ quá mà nó không chịu dùng tắc-xi.

– Ơ, bà Thu!

Thà nghe tiếng ai ngoài sân, chạy ra thềm xem thử rồi reo mừng lên. Thu nói:

– Xin phép anh.

Rồi nàng đi tuốt vào trong. Đôi bạn gặp nhau tại tam cấp và Thà chụp lấy vai bạn mà hỏi, theo Tây:

– Ngọn gió nào đưa…

– Ngọn gió thu.

– Tại sao hằng thế kỷ mới thấy mặt chị?

– Thì bận lo cơm nước, con cái. Tôi là chị bếp chị vú, chờ có phải bà giáo sư như chị đâu. Sáng phải đi chợ xong, mới thăm bạn được đây.

Họ đã vào tới buồng khách. Thà cao lớn và to xương như đầm. Hai cánh tay của chị ló ra ngoài tay áo ngắn cũng giống tay đầm lắm. Chị cười to nói lớn và tiếp tục câu chuyện:

– Thế nào, anh ấy đã chế tạo được trái bom nguyên tử nào chưa?

– Có tôi chế thì có, và bom của tôi sẽ nổ ngày nào không biết chừng.

– Lại có thai nữa à?

– Không. Nhưng chán nản quá, chắc có ngày tôi gây sự với anh ấy.

Thà vốn biết rõ Hòa, nói an ủi bạn:

– Chị có phước mà không biết hưởng đó thôi. Đờn ông mà lắm lời như ông của tôi đây cũng khổ.

– Tôi không đòi hỏi anh ấy lắm lời.

– Thì chị đòi hỏi ảnh sống, ông của tôi thì sống nhiều quá khiến tôi lại muốn chết thôi.

– Thôi dẹp, ta nói chuyện khác vui hơn.

– Đồng ý, sao ảnh không đến chơi?

– Ảnh đi Bạc-Xơ-Lôn đã hơn tháng rồi.

– Vậy à? Vợ chồng tôi nào có hay gì đâu. Trời, ở nhà một mình buồn, lại không đến.

– Thì hôm nay chẳng đến là gì?

– Đợi tới hai tháng mới đến. Nhưng trễ còn hơn không. Nhưng phải chị đến chơi hôm chúa nhựt thì vui. Có vợ chồng con Ngà…

– Ngà nào?

– Ngà Seconde với mình chớ Ngà nào.

– Có chồng rồi à?

– Ừ, chúng nó đi hưởng tuần trăng mật rồi về ghé qua đây.

Rồi Thà bắt đầu kể về anh chồng kỳ dị của người bạn của họ. Thà kể chuyện có duyên như ngày nào, mà nhân vật bị chị ấy trình ra để « quay » cũng ngộ nghĩnh lắm. Nếu trước đây mà nghe được một câu chuyện như vậy, chắc Thu đã cười no.

Nhưng hôm nay nàng ngạc nhiên mà thấy mình chỉ lơ đãng để lời bạn lướt qua tai nàng thôi. Không phải là nàng bận lo ra. Không, nàng không nghĩ về gì cho lắm, nhưng chị bạn vui tính hôm nay sao lại nhạt quá, cả người chị ấy, cả câu chuyện của chị ấy, cả cái không khí ở đây đều nhạt.

Có một lần, lúc chưa lấy chồng, nàng đã nghe một người bạn trai nói như thế nầy:

« Khi mà người ta yêu, nhứt là khi mà đó là mối tình đầu, thì người ta không thấy gì nữa cả, chỉ trừ cái thế giới riêng biệt giữa hai người yêu với nhau, hay có thấy gì đi nữa, thì những cái ấy nhạt phèo ».

« Kẻ đang yêu trong mối tình đầu giống như khán giả đi xem vũ sân khấu, chỉ thấy có vũ viên vì đèn rọi chỉ soi sáng có người tài tử ấy thôi và bỏ bao nhiêu cái khác trong bóng tối ».

Trí nhớ của Thu dai lắm, chớ lời nói trên đây, lúc ấy, đối với nàng thật không có nghĩa gì. Giờ ký ức của nàng trả ra nhận xét cũ đó, nàng thấy nó đúng lạ kỳ.

Thu đã chọn đi thăm người bạn gái hấp dẫn nhứt và mến thương nàng nhứt trong khi cần tình bạn, để khỏi phải tìm người bạn mà nàng muốn tránh. Thế mà chị Thà này bỗng biến thành một người khác mà nàng không thích nữa.

Cây đèn rọi giấu trên nóc rạp cứ rượt theo một người độc nhứt. Lùi vào xó kẹt nào, hắn cũng được ánh sáng hằng ngàn nến soi tỏ ra. Vũ viên có hạng là Thà mà còn bị mờ đi trên sân khấu thì còn nói chi những người bạn khác, những mối quen biết thường của Thu, họ chỉ là những tay « chạy hiệu », có cũng được mà không có cũng xong.

Hảo đã săn sóc xe xong, đi vòng ra sau nhà tắm rửa và thay đổi y phục để tiếp khách muộn. Anh nầy tuy không phải là một cây cười như vợ anh ta, anh ta cũng là một tay nói chuyện dễ mê, chuyện đời, chuyện nghệ thuật, chuyện năm châu bốn bê mà anh ta rất sành vì đã nhiều lần du lịch.

Đó lại là một gã đẹp trai và trăng hoa mà đã nhiều đàn bà ngã vì gã.

Nhưng anh Hảo ấy hôm nay cũng phải chịu chung số phận với vợ anh là biến thành một kẻ bị bỏ quên trong bóng mờ sân khấu.

Thu đứng lên xin phép vợ chồng bạn để về, lòng kinh sợ hết sức sẽ phải đương đầu với nỗi trơ trọi của chiều nay, của những ngày sắp tới.

Đưa bạn ra tới cửa, Thà vỗ vai bạn và cười nói với chồng:

– Chị nầy trông làm sao ấy, anh hở?

– Thì chỉ nhớ ảnh chớ có làm sao đâu!

Thật là hết, Thu không còn mong tìm được nguồn an ủi tạm bợ nào nữa cả!

Nếu chỉ buồn không mà thôi, chắc người thiếu phụ ấy đã nhẫn nại mà chịu, chớ còn biết sao nữa. Ngặt nàng ý thức rõ rệt rằng ở đâu đây trong thành phố, có cái nguồn an ủi cần thiết dó, mà nàng không dám tìm đến và sở dĩ nàng buồn quá mức độ như vậy cũng chỉ vì ý thức kia thôi.

« Nhưng tại sao mình lại sợ Quí đến thế? Thật ra mình chỉ sợ chính mình thôi, và cho cả cái lần rồi, gần gũi Quí gần như là vợ chồng, chàng cũng chẳng hề dám đòi hỏi gì. Quí không nguy hiểm như mình cứ qui tội cho chàng. Kẻ nguy hiểm là mình, là nội tâm của mình, không, là xác thịt của mình. Nhưng xác thịt nầy, nó nguy hiểm hồi nào? »

Thu ngẩn ngơ như vừa ra khỏi giấc chiêm bao kỳ lạ. Rõ ràng là thân thể nàng đang bình thản như một người khỏe mạnh và sống một nếp sống điều độ; những trao đổi âm thầm của hóa chất trong hệ thống sinh lý của nàng thật là trơn tru.

« … nó nguy hiểm lúc nào đâu? Ừ, nỗi sợ mới vô căn cứ và vô lý chớ! ».

Năm hôm liền, chất độc của bơ-rô-muya đã tác động trên bộ thần kinh giao cảm của Thu, khiến nàng cảm giác rằng những gì xảy ra trong năm hôm ấy, và trước đó, lờ mờ như không có thật, như là những ảo ảnh xa xôi, và nàng chưa bao giờ trải qua những đêm khủng hoảng ghê rợn cả.

Con thú nổi loạn chỉ làm cho nàng ngạc nhiên chính ngay trong lúc nó nổi loạn. Không sao nàng tin được rằng nó đã ẩn núp trong con người nết na của nàng, thì bây giờ, nó ẩn núp trở lại, thì làm sao nàng chịu nhận rằng đã mang con thú ấy trong lãnh vực sâu thẳm của lòng nàng, của thân thể nàng?

« Không, những gì xảy ra chỉ là một cơn ác mộng, một ảo tưởng huyền hoặc, không thể nào có thật cả ».

Những người đờn bà nết hạnh không bao giờ ngờ rằng có con ác quỷ trong người họ. Đức trọng quỷ thần kinh mà! Và ác quỷ chỉ được những hạng gái lẳng lơ chứa chấp thôi. Và mãi cho đến khi con ác quỷ ấy xuất hiện lên, làm cho họ kinh khiếp, họ cũng phủ nhận nó sau đó, một khi nó tạm lánh mặt.

Họ phủ nhận con quỷ không phải vì họ giả dối với họ, không can đảm nhận rằng có nó « trong ấy », nhưng vì họ đã nó láo mãi rằng không có nên thét rồi họ dám tin rằng quả không có. Họ nói láo với ai và nói láo hồi nào, bằng cách nào? Với những người nết hạnh khác, nói mỗi ngày, và bằng cách gián tiếp. Chửi những kẻ lẳng lơ, khinh bỉ những kẻ hư thân mất nết là một hình thức trá hình để nói láo rằng chính những kẻ ấy đã nuôi quỷ, đã vuốt ve, đã đùa giỡn với quỷ, tức là ta đây không có như vậy, ta không có quỷ « trong nầy ».

Ta đây không có quỷ « trong nầy »… Ta đây không có quỷ… Ta đây không… Cuộc nói láo dài hạn nào, lặp đi lặp lại mãi cũng gieo mầm được nơi người khác và nơi chính mình.

Vậy Thu không còn phải sợ gì nữa cả và nàng đi thăm bạn mà không thấy lương tâm rầy rà lôi thôi.

Tuy nhiên trên đường ra Saigon nàng cứ nghe khó chịu trong lòng. Không thế nào phân tách được sự khó chịu ấy, để xem nó thuộc loại nào, chỉ biết rằng đó là một thứ tình cảm mãnh liệt nhưng lẩn lút.

Lúc xuống xe buýt tại trạm trung ương ở Saigon thì nàng bỗng cảm nghe kỳ lạ hết sức. Cái đó vụt xảy ra thình lình, khiến nàng rùng mình, nghĩ đến những chuyện thay hồn đổi xác ghê gớm mà thuở bé nàng thường nghe kể, hay thường đọc thấy trong các truyện quái đản. Một người đang đi, lành mạnh như thường, bỗng đùng một cái, ngã ra bất tỉnh. Khi hắn hoàn hồn trở lại thì hắn đã hóa ra một kẻ khác với một linh hồn khác.

Cái đó vụt xảy ra thình lình. Dường như một người thứ nhì vừa nhập vào nàng, thay thế cho nàng, hay nói cho đúng ra đi song song với nàng. Người thứ nhì không phải là người xa lạ, người khác, mà cũng là nàng, nhưng nàng của thuở trước, của thời con gái.

Đây là một hiện tượng kỳ lạ mà giới khoa học gọi là nhị-hóa nhân-cách.

Có những người đờn ông lấy vợ bé, nhưng giấu vợ nhà, mà cũng giấu luôn cô vợ bé ấy là hắn có vợ nhà. Hắn ở với vợ bé, như là không dính líu với nơi nào khác, tuy nhiên bên trong hắn vẫn tiếp tục lo cho vợ nhà. Hắn nằm nhà vợ cả, mà cứ tưởng đến cô vợ bé. Hắn nằm nhà vợ bé, lại cứ lo cho con cái của gia đình chánh của hắn đang ốm đau.

Người ấy nhị hóa nếp sống của hắn, nhưng vẫn giữ nguyên nhân-cách của hắn là một người có vợ, có con.

Nhị-hóa nhân-cách thì khác hẳn. Lắm khi người nhị-hóa nhân-cách chỉ sống một đời sống duy nhứt, không hề ra khỏi nhà, nhưng con người của họ, tâm trí của họ chia hai một cách rõ-rệt: khi thì họ là một công chức hiền lành, lúc họ lại ngỡ họ là một tay giang hồ hiệp khách.

Hiện tượng nhị-hóa nhân-cách phát-sinh ra do nhiều nguyên nhân, chẳng hạn như những hoài bão, những mơ ước thiết tha bị dồn ép, đè nén lâu ngày, chẳng hạn như nhân cách thứ nhứt cần phải lui bước vì đạo đức, vì lịch sự v.v…

Thu thuộc vào trường hợp thứ nhì nói trên. không thể nào mà một người vợ hiền, một bà mẹ, nguyên là người có giáo dục, có căn bản tốt, lại trắng trợn đi tư tình với trai, cho dẫu rủi may của số phận đã trót đặt nàng vào tình cảnh éo le nào đi nữa.

Phải, lần này chính là nàng đi tư tình với trai vậy. Bao nhiêu lần qua, từ hơn hai năm nay, mà cho cả cái lần cuối cùng trước đây mười hôm nữa, nàng chỉ đi thăm bạn thôi. Hai người chưa có gì với nhau, và Thu chưa hề có ý thực hiện tình trạng « có gì với nhau ».

Nhưng họ đã « có gì với nhau » vào cái lần sau cùng đó. Tuy Thu còn giữ mình được, nhưng họ đã chính thức, đã nói ra lời là họ yêu nhau, họ là một đôi nhơn tình với nhau rồi.

Vì lịch sự đối với kẻ vắng mặt, vì đạo đức mà nhân cách thật của Thu, nhân cách một bà mẹ tốt, một người vợ hiền, nhân cách ấy phải lùi bước cho khỏi xấu hổ trên đường tuột dốc không sao khác được. Sự lùi bước ấy, bên ngoài nàng không có muốn, nghĩa là ý thức của nàng hoàn toàn vô can trước ý muốn đó. Nhưng ý muốn mạnh mẽ ấy đã tác động trên lãnh vực tiềm thức và hiện tượng rốt cuộc xẩy ra.

Cái khó chịu lúc nàng đi xe chính là do cuộc giao động tâm thần, cuộc biến chuyển bên trong gây ra.

Thu, tức Hòa-phu-nhơn lùi bước trước một cô Thu nữ-sinh Marie Curie, hôm nay đến với vị hoàng tử đẹp trai của giấc mơ con gái.

Sở dĩ nàng đi xe buýt chớ không đi tắc-xi như mọi lần là do tiềm thức xui khiến cả. Xe buýt là lối xê dịch của bọn trẻ tuổi, của các nữ sinh. Đó là sự biểu lộ đầu tay của nhân-cách thứ nhì, đó là bước thứ nhứt của hiện tượng nhị-hóa nhân-cách.

Thu ra tới cửa xe thì bị ba thanh niên từ sau lưng nàng chen tới, vẹt nàng ra thật mạnh để tranh xuống trước, một cậu đạp lên chơn nàng mà không buồn xin lỗi.

Bước xuống bàn đạp, đầu vạt áo sau của nàng trải ra trên sàn xe và một thanh niên thứ tư lại đạp lên đó mà không hay. Nàng bước xuống đường thì nghe ai níu áo mình đàng sau. Day lại, nàng kêu lên, thanh niên vô ý kia mới chịu giở chơn lên, nhưng cũng không thèm xin lỗi như ba cậu vô phép trước đó. Năm sáu hành khách đờn ông lại xô lấn nàng để tranh lên xe giành chỗ ngồi chớ không đợi hành khách trên xe xuống cho hết.

Thế mà bà Hòa đài các chỉ bực mình vừa chừng thôi, bực theo lối học trò, chỉ tức giận giây lát vì biết không sao tránh khỏi những khó chịu khi phải chung đụng với đám đông ô-tạp.

Những khó chịu vật chất bên ngoài ấy thuộc vào cái khối lớn những vui buồn của tuổi học trò, khó chịu đó tạo được thật đúng nếp sống học trò, và nàng mới sống lại được đời học trò năm ấy.

Không bực mình lắm và trái lại nữa, Thu vui thích mà nghe mình trẻ ra, chen lấn, mệt nhọc, hửi bụi, hửi mồ hôi, hửi hơi thở của đám đông là những vất vả mà bà giảng-tập-viên Hòa khá giả đã cố lẩn tránh cho ra vẻ người lớn sang trọng, không hề sống qua từ lâu rồi. Giờ bà ưa sống lại những cái ấy, vì bà lùi lại đời sống học trò.

Từ trạm xe trung ương, cô nữ sinh Thu đi bộ lại nhà bạn, nhanh nhẹn như một cô học trò, chỉ thiếu có cái cặp trên tay thôi…

Cô học trò ấy, con bọ của hiện tượng nhị-hóa nhân-cách, không còn mặc cảm phạm tội nữa, nên hăm hở được trong cuộc đến nơi hò hẹn nầy. Phải, đó là một cuộc hò hẹn, bởi nàng đã bắt bạn nằm nhà mà đợi nàng đến bất cứ vào lúc nào: nơi chốn thì đã sẵn, còn thời gian gặp mặt cũng đã được quyết định, nghĩa là tất cả mọi ngày, mọi giờ.

Hôm nay trời đất mang màu kỳ dị: khói hỏa xa đen như khói đèn chai, mui xe lửa xám xịt một màu dơ dáy, bức tường lâu đời muốn đổ, lá bàng chết vàng khè, tất cả những thứ ấy đều như vừa được rửa bằng một thứ lạc thủy nào, trông xóm Lê-Lai cứ như là một khu phố đẹp nhứt và vui nhộn nhứt của đô thành.

Cô học trò ấy lại gặp ngay một nam sinh đang vừa nhảy dây trong nhà, thứ dây luyện hơi của những tay đánh võ Ăng-lê, vừa nhảy vừa huýt gió một bản nhạc vui.

Quí day mặt vào trong cho khỏi bị chói mắt nên không thấy Thu đứng nơi khung cửa mà nhìn chàng. Chàng cứ huýt gió và nhảy, đầu bàn chơn rơi nhẹ trên gạch, nhẹ quá đến nổi Thu có cảm giác như là bạn của nàng cứ bay bổng trên lưng chừng, chơn không hề chạm gạch.

Quí có lẽ xử dụng môn thể dục nầy lâu ngày rồi, nên Thu đếm đã hằng trăm tiếng mà chàng chưa ngừng nhảy. Nhưng mà rồi rốt cuộc chàng cũng ngừng.

Khi Quí vừa hạ gót xuống, sau mấy trăm lần chỉ cho đầu bàn chơn chở cả sức nặng của chàng thì cô học trò tinh nghịch hù lên một tiếng thật to.

Có lẽ Quí không giựt mình, nhưng chàng cũng làm bộ hết cả hồn vía, tay bợ lấy ngực bên trái mà nói:

– Hú ba hồn chín vía tôi!

– Anh là con gái à?

– Gái hay trai gì cũng biết sợ hết chớ.

– Không phải vậv. Em nghe anh hú chín vía của anh, em đoán anh là gái vì nam chỉ có bảy vía thôi.

– Vậy à? Nữ vía nhiều hơn à? Sao anh gọi vía em mãi mà nó không nghe? Mỗi vía có hai lỗ tai thì chín vía phải nghe rõ hơn bảy vía chớ.

– Không nghe mà đến dây.

– Hổm rày anh ở tù khổ quá!

– Tại sao phải ở tù?

– Thì phải nằm nhà mãi mà đợi em, không như ở tù sao?

– Ngoan lắm, em sẽ…

– Ừ, dễ ăn dễ dạy như vậy, chắc phải được thưởng chớ?

– Có quà đây.

Thu mở xắc lấy ra một gói trà ngon đã bị xắc kẹp lại méo mó hết.

Quí thất vọng nói:

– Quà cũng quí, nhưng anh trông đợi thứ khác kia.

Nói rồi chàng dìu bạn lại chiếc ghế dài rồi thỏ thẻ:

– Hôm nay em ở lại được lâu hay không?

– Lâu hay không là tùy thái độ của anh cả. Nếu anh con khỉ thì em về ngay.

– Không dám con khỉ đâu. À, em lại quên đem đồ mát theo, để lát nữa lại khổ vì áo quần nát như hôm nọ.

– Không nát. Em chỉ ngồi đây thôi.

– Thu ơi, nhớ Thu muốn chết, mà Thu ở ác quá, cả tuần trăng mới đến một lần.

– Em bận lắm.

– Thu có nhớ anh hay không?

– Không.

– Thật à? Thu nói láo. Thu làm ơn làm phước nói cho anh nghe rằng Thu nhớ anh, thử xem sao.

Thu chỉ cười lặng lẽ, Quí lại nài:

– Đi Thu!

– Anh trẻ con lắm. Nói ra hay làm thinh, nào có chứng tỏ được gì. Như anh nói huyên thuyên, em cũng không chắc rằng anh yêu em.

– Không tin à?

– Chỉ tin vừa vừa thôi.

– Nếu biết làm cách gì để Thu tin nhiều thì dầu cho cách ấy có hiểm nguy, có khó nhọc bao nhiêu anh cũng làm.

– Thề hay không?

– Xin thề.

– Anh làm cách nầy: Anh buông tha Thu ra, cho Thu khỏi khổ, đó là bằng chứng anh yêu Thu tột bực đó.

– Thu khổ lắm sao Thu ‘?

– Anh khỏi phải hỏi. Chưa bao giờ anh tưởng tượng đến tình cảnh em sao? Chưa bao giờ anh thử đặt mình vào vai tuồng của em sao?

Quí giựt mình, vịn vai bạn nhưng chỉ nhìn vào khoảng không, trông vào cõi xa vời nào. Quả thật chưa bao giờ chàng thử đặt mình vào địa vị của Thu cả. Chàng yêu một cách điên dại, chỉ nhìn thấy có Thu thôi, mặc dầu đã biết sự thật là nàng không còn rảnh rang nữa.

Lâu lắm, chàng mới ra khỏi những nghĩ ngợi về tình thế khó xử của Thu, và nói:

– Thu ơi, lẽ phải khiến ta nên dứt khoát tình trạng không phân minh nầy, anh biết vậy lắm, nhưng anh không có gan đặt vấn đề như Thu vừa bàn. Anh không dám nhìn thẳng vào đó, không dám soi sáng nó bằng một cuộc xem xét nào cả vì anh biết hễ đưa vấn đề lên thảm là Thu sẽ chọn một trong hai con đường.

«Anh lại biết chắc rằng Thu không thể nào thôi anh ấy để ăn ở với anh ; như thế thì con đường mà Thu đi, sẽ bỏ anh lại bơ vơ.

«Thu ơi, anh không dám dứt khoát và Thu nỡ nào lại đòi dứt khoát hở Thu?»

– Tại anh, anh cứ đòi hỏi. Em sợ rằng phải chìm sâu hơn nên cố mà ngoi lên, chớ nếu cứ như thế này thì tốt đẹp lắm rồi, như em đã nói.

– Anh thề với em là bằng lòng với tình trạng hiện hữu.

Thu vui lên, cười hỏi:

– Thề gì?

– Thề: đứa nào ăn gian sẽ bị ông hại, bà vật.

– Bà nào?

– Bà Thu.

Đôi bạn cười xòa và không khí vui vẻ trở lại như lúc Thu mới vào đây. Thu do dự rất lâu rồi đưa ra một đề nghị:

– Quí nè, phần Thu thì đành là như thế nầy mãi, nghĩa là vừa không xao lãng bổn phận vừa là bạn chí thân và bí mật của Quí. Nhưng không có lẽ Quí ở vậy trọn đời mà đợi người không bao giờ đến.

– Ừ, anh khổ lắm Thu ơi, nhưng anh không thể yêu người khác được, biết tính sao bây giờ?

«Những năm xa Thu, anh đã thử tìm một người để yêu, anh đã gặp nhiều người mà vẫn không yêu ai hết, mặc dầu họ đều đẹp cả.»

– Là tại Quí chưa gặp người hạp nhãn. Người đẹp bây giờ đông như kiến cỏ, nhưng chỉ có một hoặc vài người là vừa mắt một ai đó thôi. Cốt là gặp cho thật nhiều người.

– Ừ.

– Thu suy nghĩ mãi không tìm được lý do vì sao mà Quí gắn bó với Thu như thế…

– Anh cũng không tìm được lý do bí ẩn đó.

– … Vì vậy mà rốt cuộc Thu cố tìm một thiếu nữ giống Thu để giới thiệu với Quí, xem thử ra sao.

– Vậy là Thu ăn gian rồi.

– Ăn gian ở chỗ nào?

– Quí không được đòi hỏi đi xa thêm, mà Thu cũng không được rút lui.

– Thu không rút lui. Nhưng Thu chỉ là người bạn không an ủi Quí được thường lắm, mà Thu không muốn để Quí cô đơn như vậy mãi.

Sự thật là thấy nguy hiểm càng ngày càng đến gần, Thu định thoát bằng lối ấy. Quí cười hỏi bạn:

– Ai đó? Nếu quen thì không ăn nhậu gì hết, anh đã biết họ và đã không yêu họ rồi.

– Có lần, em đã hỏi anh về gia đình Long-Đức, anh còn nhớ không?

– Ơ...hơ.. nhớ.

– Ấy, cô ấy là con cũng ông Long-Đức-Minh, em gái của Long-Đức-Mẫn.

– Hình như là anh có ảnh của cô ấy…

– Vậy à? Sao lại có ảnh của người không quen?

– Anh không nhớ do đâu mà anh có. Vả lại cũng không chắc là có, có lẽ một thằng bạn nào đã đưa anh để làm mai mối gì, hoặc để khoe khoang gì, rồi bỏ quên lại đây.

– Cho em xem.

– Anh để trong buồng.

Quí nói rồi chạy đi. Nhưng Thu ngồi đợi mãi mà không thấy bạn trở ra nên cũng đi vào trong. Nàng bắt gặp Quí đang bày la liệt trên giường hơn mười tập ảnh và đang lật một tập.

– Dán ảnh người lạ trong tập nữa sao? – Nàng hỏi.

– Có lẽ người lạ ấy đẹp lắm, bỏ đi thì uổng, nhưng không nhớ dán ở đâu. Vả, anh đã dán vào các tập nầy ảnh của nhiều người lạ lắm nên giờ không còn biết ảnh nào của cô nào nữa hết. À, cô ấy tên gì anh cũng quên mất rồi?

– Long Giáng-Hương.

Quí lật, lật và lật, Thu cũng lật, lật và lật. Họ bỏ hết quyển nầy đến quyển khác xuống mà người đẹp vẫn chưa thấy đâu.

– Hay là không có – Quí nói. Anh chỉ nhớ mang máng rằng có cầm ảnh của em Mẫn…

– A, đây nè! – Thu reo lên rồi trao tập ảnh thứ tư cho bạn.

Đó là một trang dán toàn hình gái đẹp không quen, và Quí nhìn vào, không nhớ cô Hương là cô nào.

Bấy giờ Thu đã ngồi xuống cạnh bạn, chỉ vào thiếu nữ ở phía dưới hết và nói:

– Nó đây, đẹp chớ ‘?

– Cũng khá đẹp.

– Sét đánh hay chưa?

– Chưa nghe gì cả.

– Có lẽ gặp người thật thì phản ứng của anh khác. Anh thấy nó có giống em hay không?

– Không.

– Ai cũng nói nó giống em hết, chỉ trừ anh. Nhưng để hai người gặp nhau hẵng hay. Bữa kia chị Mẫn ăn thôi nôi cho đứa con trai thứ ba của chỉ. Họ mời bạn hữu đông lắm. Để trả nợ miệng vậy mà! Em cũng được mời. Để em biểu anh Mẫn mời anh.

– Ý, sao lại biểu kỳ vậy. Người ta không mời anh, nghĩa là người ta không thích anh…

– Không phải đâu. Người ta chỉ mời bạn thân. Anh không thân lắm nên họ không mời là phải. Những hễ em nói ra là họ rất cần mời anh.

– Em nói ra cái gì?

– Cô ấy đang gieo cầu. Em sẽ cho anh Mẫn biết rằng anh là một kẻ chuẩn bị lượm cầu. Ấy, họ chỉ tìm những kẻ ấy thôi, nhà nào có con em sắp gả chồng cũng thế hết.

Quí lật qua trang khác, để xem ảnh khác, Thu hỏi:

– Coi bộ anh không hoan nghinh lắm?

Đầu họ gần kề nhau lúc xem ảnh… Quí chỉ day lại là hôn được lên tóc bạn. Chàng nói:

– Anh chỉ thấy có một người thôi. Người ấy đang ngồi sát anh. Bao nhiêu người đẹp khác đều không nghĩa đối với mắt anh.

– Anh chỉ nói thế thôi, lẽ nào…

– Giả dối với em anh có lợi gì đâu? Nịnh em bây giờ ích gì vì anh đã chinh phục em được rồi và được em yêu rồi.

– Dẫu sao, đến đó cũng vui một bữa, vậy đi anh nhé?

– Ừ, anh đi, vì nơi đó anh lại gặp em.

Quí gạt các tập ảnh dồn đống lại, với tay mở cánh cửa tủ không có khóa và lấy một bộ đồ mát của chàng trao cho Thu mà rằng:

– Em nên thay kẻo nát áo em hết.

Thu nhìn bộ bi-da-ma của bạn rồi cười ngất.

– Em sẽ xúng xính như mặc áo rộng tế thần.

Quí vừa cười vừa kéo bạn lại nằm cạnh chàng trên giường và nói:

– Thu ở lại lâu một chút nhé?

– Em đã bảo là tùy. Nhưng hôm nay em muốn ở lại thật lâu, vì có lẽ lần này là lần cuối cùng.

– Nữa, gì nữa đó? Sao lại cuối cùng?

– Thu sẽ nhường chỗ cho Hương.

– Không, không ai thay thế Thu được cả.

Chàng nói rồi ôm đầu bạn thật chặt và hôn lên tóc của Thu rất dài.

– Giờ thì anh nói vậy, mà có lẽ anh cũng thành thật. Nhưng lòng người, lường trước sao được. Biết đâu ngày kia, chính em sẽ không có nghĩa gì đối với mắt anh…

Thu hơi nghẹn ngào khi thốt ra những lời đó. Trong giây phút nàng nghe tiếc Quí quá, tiếc mối tình độc nhứt trong đời nàng và hối hận đã đề nghị đưa Quí đến gia đình Long-Đức.

Đành rằng, nếu nàng không làm gì cả thì ngày kia có lẽ Quí cũng sẽ gặp một người vừa ý, nhưng chuyện ấy còn xa và kéo dài cuộc yêu đương này càng lâu càng hay.

Quí càng siết mạnh hơn cánh tay của chàng để lặng lẽ tỏ tất cả sức lớn lao của tình yêu của chàng.

Cả hai đều làm thinh lâu lắm để lắng nghe lòng mình, lắng nghe lòng bạn.

– Thu ơi – Quí gọi nho nhỏ sau một hồi câm nín – Thu!

– Dạ.

– Anh thích nghe Thu nói yêu anh, và anh đã được thỏa mãn. Anh lại thích được Thu hôn anh một cái.

– Cứ trẻ con!

Quí buông đầu bạn ra, kéo tay bạn để gối đầu chàng lên đó, rồi lấy cánh tay thứ nhì của bạn mà để lên đầu chàng. Thu không dám có sáng kiến ấy, nhưng đã bị đặt vào một thế chủ động thì nàng không còn ngượng ngùng nữa và lần nầy chính nàng ôm chặt đầu bạn và hôn lên tóc Quí.

– Thu ơi, Thu!

Quí gọi thì thầm bằng giọng sung sướng của một con chó con được chủ nhà vuốt ve bằng bàn chân, không cần ai trả lời, mà ai đó cũng không buồn trả lời.

Khi Thu nới từ từ cái siết của hai cánh tay nàng, Quí cũng tự dang đầu chàng ra. Cả hai nhìn nhau, mắt trong mắt và hồn của người này muốn len vào hồn người kia qua ngỏ mắt ấy.

Rồi Thu cố nhìn kỹ những nét trên gương mặt của bạn để ghi sâu vào trí và lòng nàng một bức ảnh thật trung thành của bạn. Cả hai đều không có ảnh của nhau, Thu từ chối không hề chịu tặng bạn ảnh của nàng, những lần Quí cầu xin. Và nàng không dám nhận ảnh của Quí mặc dầu chàng đã bao lần tặng bạn những bức ảnh ưng ý nhứt của chàng.

Có một khi kia, trong hai năm trời họ xa nhau, Thu bỗng quên gương mặt của Quí. Nàng bối rối lên, cố tìm mãi trong trí nhớ, nhưng chỉ thấy đen thui trong đó. Nàng khủng khiếp hết sức mà chợt nhận ra rằng đã mất hẳn bạn kể từ giây phút ấy. Còn nhớ, đó là một hôm nàng đang ngồi thái thịt sau bếp.

Ký ức con người thường có những lỗ hổng như vậy về sự việc, cảnh vật, hình ảnh, màu sắc, tiếng động. Đôi khi, một người con hiếu bỗng dưng trong giây phút không nhớ ra giọng ru con của mẹ mình ra sao nữa.

Có khi những cuộc đứt đoạn như vậy của trí nhớ được nối liền lại, như trường hợp Thu quên Quí rồi vài hôm sau bỗng lại tìm trở lại được hình ảnh chàng. Mà cũng có khi nó đứt luôn.

Thu cảm giác mơ màng rằng đây là lần gần gũi cuối cùng giữa hai người, nên cố chụp ảnh Quí bằng mắt, đề phòng một cuộc đứt đoạn như vậy trong đời nàng.

– Thu ơi, Thu đang nghĩ gì?

– Có khi nào Quí bỗng dưng quên gương mặt của Thu không?

Quí giựt mình nói:

– Ừ, có, trời ơi ghê gớm quá.

– Khi nào?

– Một chiều kia, khi Quí đi chơi mát trên tàu Hắc-Thán, Quí nhìn xa qua bờ sông bên kia, qua hàng dừa nước, hàng bần rồi hình dung Thu nằm dưới cỏ. Bỗng thình lình gương mặt của Thu biến mất, gương mặt luôn luôn in sẵn trong ký ức của anh. Anh hoảng hốt, cố bươi trí mà tìm, nhưng không làm sao tìm được… Anh ôm đầu mà khóc ngỡ đã phải mất luôn cái gì rất mong manh còn sót lại của mối tình không may của anh. Ghê quá,em à! Chắc em cũng đã có lần…

– Ừ. Vậy ta nhìn nhau cho thật lâu, thật kỹ anh nhá.

Thế là họ lại lặng lẽ tiếp tục nhìn nhau. Lâu thật lâu, Quí nghẹn ngào nói:

– Thu à, anh không thể chịu được phải mất em. Trời ơi, Thu ơi, nói làm sao cho hết tình thương của anh.

Rồi chàng phá bỏ cuộc trường kỳ ngắm bạn và hôn lên tóc bạn, mắt, lên má của bạn. Cái hôn cuối cùng vào nơi mà Thu luôn luôn cố tránh, kéo dài không biết bao lâu vì lần nầy Thu để vậy mà không lẩn đi nữa.

Hai người nghe như họ đã hòa nhịp lẫn nhau, từ tâm hồn lẫn xác thịt, và cả hai đều thầm mong hão rằng sự sống trên quả địa cầu thình lình ngưng lại nơi giây phút nầy là giây phút vĩnh viễn, thời gian đọng lại, không trôi đi nữa để họ được sống muôn thuở cái khoảnh khắc ái ân tuyệt đỉnh nầy.

Xác thịt nơi người đờn ông luôn luôn khó kềm cương, mà đừng nói chi Quí, chính Thu, đã tự đầu độc mình nhiều hôm liền bằng thuốc an thần kia, mà các tế bào ủ rũ của nàng bỗng dưng còn bị đánh thức tỉnh dậy thình lình nữa thay!

Quí cố gắng hết sức kềm chế bản năng thú vật của chàng, sợ Thu hoảng mà đoạn tuyệt thì chết, nhưng không thể được. Cái đó, cái sức vô hình ấy nó mạnh hơn chàng nhiều quá, thắng sự cương quyết của chàng một cách rất dễ dàng.

Tay chàng đã bắt đầu phiêu lưu. Thu nghe như mình chết rồi, đê mê đến mấy phút trong một thứ hơi, một thứ khói huyền ảo.

Trong khi đó thì trong tiềm thức nàng, thiện căn bị đánh ngã cố hết sức để chồi dậy. Sự gắng gượng của căn bản tốt khó nhọc và đau đớn vô cùng, mấy lần chống taỵ muốn lồm cồm dậy là mấy lần quỵ xuống như một võ sĩ vừa bị nốc-ao trên khán đài.

Có người trọng tài vô hình nào đếm giây để quyết định sự thua trận của nàng chăng? Tiềm thức Thu kinh hoảng như là nghe kẻ vô hình đang đếm…

Một… hai… ba…

Nó giục giã, nó nắm cổ người vợ hiền vừa bị bản năng thú vật xô ngã đã để đỡ bà ta lên.

Bốn… năm…

Tiềm thức đã quýnh quáng rồi, vì khán giả đang la ó dưới kia để mạt sát tay danh thủ không còn xứng đáng địa vị nữa.

Sáu… bảy…

Thiện căn đã ngoi đầu, chống tay…

– Ngàn năm danh tiết, chỉ một giây quyết định này đây thôi!

Khán giả quanh đài hồi hộp đợi chờ và la hét vang dậy một góc trời.

…Tám…

Linh hồn người vợ hiền quì gối chống tay rồi trong một giây phút cố gắng vô biên và đau đớn không cùng, nó lảo đảo chỗi dậy…

Cái tiếng thứ chín của người trọng tài không thốt ra, và sẽ không bao giờ thốt ra cả.

Thu sực tỉnh, ra khỏi giấc mơ tiên, nắm lấy tay bạn mà rằng:

– Đừng. Quí à, một văn nghệ sĩ phải thanh cao hơn thế nầy! Khổ lắm Quí ơi! Thu chỉ tha thiết mong mỏi được tốt đẹp mãi và tình yêu giữa đôi ta biết dừng chơn lại trước thềm nguy hiểm. Nhưng qua mấy lần gần gũi nhau, Thu đã thấy rõ là không thể được. Xác thịt của con người yếu hèn vô cùng… Không, Thu không trách Quí đâu, chính Thu cũng chẳng ra gì.

Quí buông Thu ra, rồi ôm mặt mà khóc. Chàng cũng cảm giác như Thu khi nãy rằng đây là lần gần gũi cuối cùng của hai người. Nhưng trong khi chàng đang đau đớn, vì tiếc nuối, Thu đã thấy cái tiếc của nàng khi nãy là sai, và đề nghị của nàng phải lẽ không biết bao nhiêu.

Phải hướng tình yêu bồng bột của người con trai nầy qua nẻo khác, không thì nguy mất. Hôm nay thì còn được, nhưng ngày mai đã muộn rồi. Hôm nay là ngày mà cá thể nàng vừa bị đầu độc bằng chất bơ-rô-muya, còn ngái ngủ nên trí nàng mới tỉnh. Mai kia, khi mà xác thịt tỉnh hẳn thì tinh thần nàng sẽ bị nó đè bẹp dí xuống, không còn biết phản ứng nữa.