← Quay lại trang sách

- 18 -

Đã cúng rồi chớ, thưa chị?

Quí tuy có quen biết từ lâu với Long-Đức-Mẫn, tức nhà văn Nam-Thinh, nhưng chàng chỉ mới tới chơi nhà nầy lần đầu đây thôi. Không thân với gia đình nầy, chàng chỉ được mời vì sự can thiệp của Thu, và vì hy vọng của một gia đình có con em sắp gả chồng, hoan nghinh ngay sự can thiệp ấy.

Không muốn ai biết chàng vào đây trong một trường hợp không hãnh diện cho chàng như vậy, chàng làm bộ như đã thân lắm với vợ của Mẫn mà chàng chỉ mới thấy mặt không đầy năm phút.

– Rồi, thưa anh. – Vợ Mẫn đáp.

– Thế, cháu bốc món gì chị?

Bà mẹ này rất sung sướng nên cười nói:

– May quá anh à, cháu nó không bốc cây bút, thì tức là nó sẽ không làm cái nghề khổ là nghề văn sĩ như ba nó. Anh biết nó chọn món gì hay không? Nó bươi đống đồ chơi và vật dụng để ngổn ngang trên giường rồi nó chụp ngay một viên gạch bằng chất lác-tích của bộ nhà tiền chế thu nhỏ. Chắc là nó sẽ làm thầu khoán đó anh.

Quí cười lớn rồi pha trò:

– Rất có thể nhưng…

– Chắc đứt đi rồi chớ còn có thể gì nữa. – Thu nói xen vào.

– Nhưng cũng có thể là cháu nó sẽ làm thợ nề.

Cả nhà cười lên một cái rần. Vợ Mẫn cười ngặt nghẽo mà rằng:

– Nhưng thợ nề vẫn hơn văn sĩ. Làm nghề gì cũng được, miễn đừng làm văn nghệ thì thôi.

Thu muốn biết ý nghĩ của Hương, người mà nàng định cột với Quí, day qua hỏi cô bạn trẻ:

– Thế nào, chị Hương có vui lòng cho cháu chị làm văn nghệ hay không?

Từ lúc vào nhà đến giờ, Quí không có nhìn cô em gái của người bạn văn nghệ của chàng, trừ trong mấy giây họ được Thu giới thiệu với nhau. Cảm giác đầu tiên mà người nhơn tình tinh thần của Thu còn giữ được là cô ấy đẹp. Nhưng đó chẳng qua là một cảm giác mơ hồ sau cái nhìn thoáng qua. Một thiếu nữ còn trẻ, ăn mặc sang trọng, biết điểm trang, thoạt mới trông, ai lại không ngỡ là đẹp. Nhưng mà biết đâu…

Cả đám tân khách, gồm phần đồng thanh niên chưa vợ, đến đây vì vợ chồng Mẫn rù quến, vì tự họ thích đến bởi lẽ họ biết sẽ được gặp nhiều bất ngờ trong nhà nầy và những thiếu nữ mà vợ chồng Mẫn ưa mời để làm vệ tinh cho rôm thêm ngôi sao chánh là em của họ, cả đám tân khách nầy đều hướng mắt về người con gái thủ vai chánh trong đám ăn thôi nôi trá hình nầy.

Quí ngây người ra. Quả thật danh bất hư truyền, và riêng Thu nàng cũng chẳng nói quá: Hương đẹp hơn Thu nhiều lắm.

Nhưng chàng đủ thì giờ để nghe rõ lòng chàng: mặc dầu đã bối rối trước sắc đẹp ghê hồn ấy, chàng không bị một khích động tâm tư nó lung lay cả đến những tế bào sâu kín nhứt của chàng. Chàng không bị tiếng sét ái tình mà có lẽ Thu chờ đợi.

Nhưng trái hẳn lại, dường như người thiếu nữ chiêu phu ấy đã bị lung lay sâu sắc khi mắt nàng dạo qua một lượt trên đám tân khách và chợt gặp mắt của Quí. Nàng đang mỉm cười, bằng môi, bằng má, bằng mắt, bằng toàn thể gương mặt của nàng thì bỗng nhiên nụ cười ấy tắt hẳn thình lình lúc cái nhìn của nàng quét qua khắp phòng và dừng lại nơi Quí.

Bận lo ra, Quí không tế nhận được chi tiết đó, mà chỉ có Thu là thấy rõ thôi.

Nỗi mừng của Thu hôm nay thật trọn vẹn. Lý do thứ nhứt: người con gái họ Long có cảm tình ngay với anh cử-tử hôn nhơn bất-đắc-dĩ, thế là công việc sẽ dễ dàng phần nào ; lý do thứ nhì: Quí không bị lung lay. Lý trí đã xui nàng sắp đặt cuộc gặp gỡ này nhưng tận đáy lòng nàng, nàng ôm giữ một cách ích kỷ người bạn tình mà nàng không muốn rời. Không bị lung lay, tức là Quí còn nguyên vẹn cho nàng.

– Thế nào chị Hương?

Nụ cười của Hương nở ra trở lại, nàng đáp:

– Văn nghệ là một hoạt động đẹp và cao quí, em rất mong cháu em được diễm phúc có khiếu văn nghệ.

– Hú hồn cho nghệ sĩ Quí! reo lên – Té ra anh không đến đỗi bị toàn thể tẩy chay.

Vợ Mẫn gỡ gạc kẻo mích lòng khách:

– Tôi chỉ tẩy chay văn mà không tẩy chay nghệ.

– Bụt nhà không thiêng à? – Đức hỏi.

Đức là anh con trai nịnh cô gái chiêu chồng giỏi nhứt đám từ nãy giờ. Vợ Mẫn lại phải cắt nghĩa:

– Nghệ ít ra cũng đàn cho vợ con nghe được một bản nhạc. Chí như văn thì họ viết mình có xem được đâu. Họ in tác phẩm ra hồi nào mình cũng chẳng hay, mà tiền kiếm được thì ôi chao là..!

Tấn, một thanh niên thích nhậu nhẹt, pha trò vì thấy Mẫn vừa châu mày:

– Tôi cũng ưa nghệ lắm, gừng, nghệ, ngũ vị hương, là những món gia vị cần thiết cho bộ môn của lũ tôi.

Cả bọn cười xoà. Hưng, anh chàng có vẻ si tình thiếu nữ nhà họ Long, và rất không ưa Huấn một thanh- niên đẹp trai, nên hỏi hắn:

– Cháu bé đã bốc một viên gạch, nó sẽ làm thầu khoán hay thợ nề, nghề nào cũng tốt cả, còn mầy chừng nào mầy mới bốc để tụi tao đoán nghề của mầy.

– Tao ấy à? Tao bốc tập ngân phiếu.

Huấn rất giàu, không thèm làm gì hết và rất hãnh diện vì sự ở không ngày này đến ngày khác của hắn.

Trong khi tân khách vui vẻ nói cười với nhau thì Quí liếc trộm Thu. Thu bỗng dưng kém đẹp, kém hấp dẫn hơn trước, vì sự cách biệt của nhan sắc hai người rõ rệt quá.

Nhưng chính cái chi tiết ấy lại làm cho chàng càng tin chắc nơi mối tình của chàng. Chàng vẫn cứ yêu Thu không kém li nào cả, và không nghe lòng chàng xao xuyến trước bậc « thiên » Hương kia.

Tánh trung trực của một thanh niên có giáo dục, biết liêm sỉ, không dự phần vào sự yêu đương kiên cố này chút nào hết, vì Quí đã hỏi kỹ lòng chàng và lắng nghe nó thì thầm bày tỏ uẩn khúc của nó.

Tình chàng còn nguyên vẹn, không vì sợ vô liêm mà vì tự nhiên lòng chàng như vậy.

Vợ Mẫn dọn ăn theo lối mà nàng gọi là «dung hòa» và phải giải thích lôi thôi lu bù. Nàng nói rằng đã rút tất cả các cái hay của lối dọn ăn ta, Tàu, Tây và Hoa-kỳ.

Tây dọn từng món rất mắc công và tốn dĩa, người rửa dĩa cực nhọc không biết bao nhiêu ; ta thì dọn cả ra, chỉ tốn công một lần, nhưng lại mất vệ-sinh vì trăm người cùng thọc đũa vào một món ăn ; Tàu thì khá vệ-sinh hơn là vì họ sớt thức ăn ra bằng một cái muỗng riêng chớ không quậy đũa cá nhơn vào đĩa chung, nhưng vẫn còn tốn công bưng ra nhiều lượt. Hoa-Kỳ dọn như Tây cũng phiền phức lắm, nhưng trong những tiệc nhỏ thân mật, họ đơn giản hóa lối dọn, phát cho mỗi người một dĩa lớn rồi có bao nhiêu món, mang cả ra một lần cho thực khách sớt vào cái dĩa to của mỗi người.

Chị Mẫn sửa đổi lối của Hoa-kỳ lại một chút mà phát cho thực khách đến hai dĩa, vì – chị nói – ta ăn nhiều món quá, không thể một dĩa mà chứa đủ thứ được.

Lấy lẽ rằng mình còn non ngày, dễ mệt, chị Mẫn xin lỗi khách rồi nhờ em chồng đứng ra chiêu đãi.

– Cho tôi thêm một muỗng nữa, làm ơn làm phước mà cô Hương, nếu không, cô lại phải mất công đáo lại một vòng qua đây nữa.

Hương chỉ cười trừ, không thỏa mãn anh con trai con khỉ nhứt bàn là Tấn. Nhưng nàng bị Thanh trách móc ngay sau đó:

– Trời, sao cô lại lựa chọn? Cứ nhắm mắt mà phát, có công bình hơn không?

– Em chọn những miếng thịt gà trắng cho anh đó.

Hương hóm hỉnh cắt nghĩa thái độ của nàng và Thanh rất sung sướng nói:

– Vậy thì cám ơn cô lắm.

Nhưng anh chàng Minh tinh quái cười ha hả rồi đâm thọc:

– Mầy ngu nhứt đời đa nghen, thịt gà trắng là những miếng thịt dở nhứt trong con gà, bằng cớ là thịt đùi không trắng.

– Nó nói có đúng không tụi bây? Thịt trắng ngon hay thịt đen ngon?

– Trắng ngon!

– Trắng ngon!,

– Ừ, trắng ngon, để cái đen tao ăn cho.

Hương sớt thịt gà cho bốn tân khách nữa mà không bị thêm cuộc khiếu nại nào cả. Nhưng lúc nàng sắp sang đồ ăn qua dĩa của Huấn thì anh công tử nầy yêu cầu:

– Cô chọn cho tôi miếng phao câu đi cô Hương.

– Không có phao câu anh à.

– A, – Hưng reo lên – thằng Huấn nó nhắc phao câu, mình mới nhớ ra. Đứa nào được phao câu?

– Ừ, đứa nào được?

– Phao câu đâu rồi?

Cả bọn nhao nhao lên mà đòi hỏi món quà tiên chỉ ấy. Nhóm phụ nữ làm thinh nãy giờ, bỗng trỗi giọng. Người nói là Thu:

– Phao câu gà, trong dĩa anh Quí kìa!

– Không được, ê, phải bắt thăm mới công bình.

– Cô Hương ăn gian quá! À mà phải, cô ủng hộ nghệ mà!

Thu không thích tham gia vào cuộc đùa nghịch của bọn thanh niên nhưng nàng quyết công khai hóa sự tỏ cảm tình thầm lặng của Hương mà nàng theo dõi từ nãy giờ không bỏ sót cử chỉ nhỏ nhặt nào cả.

Sự ghen tức bỗng dưng phát sanh ra nơi lòng một người nhiều thiện chí và đã quyết tâm từ bỏ mối tình của mình. Thu giống một đứa bé đi biếu bánh. Mẹ bảo ăn bánh nhiều đau bụng phải biếu bớt cho bạn hữu. Bé vâng lời, nhưng vừa chia bánh ra lại rụt tay vào, tiếc không muốn rời món quà mà nó thích.

Xong công việc, Hương ngồi lại ăn với khách. Tuy cùng bàn, nhưng nam nữ ngồi riêng ở hai xóm, và mỗi bên chỉ nói chuyện với người của xóm mình thôi.

Nhưng ông lưu linh Tấn không bằng lòng sự phân ly nầy nên nói:

– Khách bên nữ và khách bên nam giống như rượu với thịt gà, rượu uống riêng, hay thịt gà ăn riêng, nghe nó lạt không chỗ chê. Vậy xin mời phái đẹp tham gia… đấu lý với chúng tôi.,

Cây Huýt-Ky nầy mở màn cho cuộc sống chung hòa lời, thế là hai phái bắt đầu đối thoại. Quí thừa dịp ấy, nói lên một nhận xét nhỏ, không đâu:

– Cô Hương cũng cầm đũa tay trái!

Nghe tiếng « cũng », mọi người đều day lại nhìn Quí thì thấy chính chàng «cũng» cầm đũa tay trái.

Minh nói đùa:

– Nhà tôi có người nấc cục đã ba ngày rồi mà uống thuốc không hết. Các cụ bảo phải cướp đũa của kẻ cầm tay trái, mài mà uống thì khỏi.

Nói xong anh chàng rắn mắt này giựt phắt đôi đũa của anh khách được ăn phao câu.

Cả bàn cười rộ lên, rồi không còn ai nhớ đến cuộc quan sát xa xôi của Quí nữa. Riêng Thu, nàng châu mày và cắn môi rất lâu khi nghe biết bạn nàng chú ý đến cô gái mà chính nàng muốn đưa ra để đánh lạc hướng yêu của Quí.

Bấy giờ, người nhà bưng ra một cái liễn thật to đựng vịt tiềm.

– Súp, tụi bây ơi! – Đức reo lên. Chị Thu nè, có phải tục ngữ Việt-Nam đã dạy rằng: « Khôn ăn cái, dại uống nước » hay không chị?

Thu giựt minh rồi bối rối đáp bừa:

– Đúng như vậy.

– Vậy tụi bây khôn, cứ ăn thịt vịt. Còn tao ngu để tao uống hết nước vịt tiềm này cho.

Thấy thiên hạ đều cười, Thu cũng cười theo và cơn ghen của nàng dịu lại được đôi phần.