Chương 3
Căn hộ của Leigh và Logan chiếm toàn bộ tầng thứ hai mươi bốn của tòa cao ốc. Hành lang lắp thang máy tư nhân có chức năng như một “tiền sảnh” ngoài căn hộ, và Leigh cắm chìa vào ổ khóa thang máy để cửa mở ra trên tầng nhà cô.
Thang máy vừa mở, tiếng tiệc tùng huyên náo đã ùa ra chào đón họ từ đầu bên kia cánh cửa ra vào của căn hộ. “Có vẻ bữa tiệc đang náo nhiệt lắm,” Jason nhận xét, giúp cô cởi áo choàng đưa cho người giúp việc của Leigh, vốn vừa xuất hiện trong tiền sảnh bên ngoài để lấy áo choàng của họ. “Sinh nhật vui vẻ bà Manning,” Hilda nói.
“Cảm ơn chị, Hilda.”
Jason và Leigh cùng vào trong căn hộ, bước lên tiền sảnh lát đá cẩm thạch được nâng cao giúp họ nhìn rõ những căn phòng đông nghịt các vị khách đẹp đẽ, sôi động, ăn mặc thanh lịch đang nói cười, uống rượu và ăn bánh trứng lấy từ những cái khay trên tay một nhóm phục vụ mặc âu phục đen. Jason lập tức nhận ra người quen bèn bước xuống bậc thềm, nhưng Leigh vẫn đứng yên ở đó, nhất thời choáng váng trước vẻ đẹp của toàn khung cảnh, trước bức chân dung về sự thành công và giàu có mà Logan và cô đã cùng đạt được trong sự nghiệp riêng. Ai đó phát hiện ra cô và tiếng chúc mừng đồng loạt vang lên “Chúc sinh nhật vui vẻ!”
Logan bước đến đặt ly rượu vào tay cô và trao lên môi cô một nụ hôn. “Tối nay em thật tuyệt vời. Chúc em sinh nhật hạnh phúc, em yêu,” anh nói. Trước ánh mắt quan sát của khách khứa, anh cho tay vào trong túi áo vest lấy ra một cái hộp hiệu Tiffany được buộc bằng ruy băng lụa. “Em mở ra đi,” anh khích lệ.
Leigh nhìn anh ngập ngừng. “Ngay bây giờ ư?” Bình thường Logan thích giữ sự riêng tư cho những khoảnh khắc tình cảm, nhưng tối nay anh đang trong tâm trạng vô tư như chàng trai trẻ.
“Ngay bây giờ,” anh tán thành, mắt anh mỉm cười với mắt cô. “Ngay bây giờ, chắc chắn đấy.”
Có lẽ là nhẫn hoặc hoa tai, Leigh đoán, dựa vào kích cỡ và hình dạng của chiếc hộp da màu kem vừa lộ ra sau khi cô mở chiếc hộp xanh bên ngoài. Bên trong là một sợi dây chuyền tuyệt dẹp có mặt trái tim bằng hồng ngọc và kim cương. Giờ cô đã hiểu tại sao anh lại muốn cô mặc màu đỏ. “Lộng lẫy quá,” cô nói, cảm động khi thấy anh tiêu tốn vì cô nhiều đến thế. Dù kiếm nhiều tiền đến thế nào chăng nữa, Logan hầu như vẫn luôn cảm thấy có lỗi nếu tiêu xài vào bất cứ thứ gì không tạo ra lợi nhuận hoặc ít ra là có thể giảm được thuế.
“Để anh đeo giúp em,” anh nói, nâng mặt dây chuyền lấp lánh ra khỏi hộp. “Quay lại nào.” Xong xuôi, anh xoay cô quay lưng lại để quan khách có thể nhìn thấy mặt dây chuyền lộng lẫy nằm ngay dưới cổ cô. Món quà giành được một tràng pháo tay kèm những tiếng hò reo tán thưởng.
“Cảm ơn anh,” Leigh nói khẽ, đôi mắt sáng ngời.
Anh vòng tay qua vai cô vừa cười vừa nói, “Anh mong là lát nữa sẽ nhận được lời cám ơn thích hợp hơn, khi chúng ta ở một mình. Món trang sức nho nhỏ đó tốn của anh đến hai trăm năm mươi ngàn đô la đấy.”
Choáng váng và thích thú, Leigh thì thầm đáp lại, “Em không chắc mình biết cách bày tỏ sự biết ơn xứng đáng với món quà trị giá một phần tư triệu đô đâu.”
“Cũng chẳng quá dễ dàng, nhưng đến đêm anh sẽ cho em vài lời khuyên và những gợi ý hữu ích.”
“Em sẽ rất cảm kích,” cô trêu chọc, nhìn ánh mắt anh dần trở nên ấm áp và quyến rũ hơn.
Anh thở dài đặt tay dưới khuỷu tay cô, đưa cô bước xuống bậc thềm cẩm thạch để vào phòng khách. “Thật không may, trước khi có thể giải quyết vấn đề vô cùng quan trọng đó, chúng ta phải dành vài giờ xã giao với khách khứa đã.” Anh dừng lại ở nấc thang cuối cùng, đưa mắt nhìn quanh. “Anh muốn giới thiệu với em một người.”
Khi họ len lỏi qua những căn phòng ồn ào, đông đúc để chào khách khứa, Leigh lại một lần nữa thấy ngạc nhiên trước sự tương phản đến mức gần như khôi hài giữa bạn bè cũng như đối tác kinh doanh của Logan với của cô. Bạn bè Logan đa phần xuất thân từ những gia đình quyền thế và lâu đời nhất New York; họ là chủ ngân hàng, nhà từ thiện, Thượng nghị sĩ và quan tòa, tất cả đều sinh ra với chiếc thìa bạc ngậm trong miệng. Trầm lặng kín đáo. Trang phục của họ đắt tiền nhưng bảo thủ, và họ cư xử không chê vào đâu được bên cạnh những bà vợ vô cùng xứng đôi.
So với họ, bạn bè Leigh trông quá đỗi khoa trương; họ là những nghệ sĩ, diễn viên, nhạc sĩ, nhà biên kịch - những con người vốn vô cùng “phù hợp” với việc bị coi nhẹ, đối với họ chuyện đó cũng giống như bị gạt ra ngoài lề xã hội. Hai nhóm người không lẩn tránh nhau, nhưng cũng không giao lưu với nhau. Trong lúc cô bạn Theta Berenson của Leigh giải thích cho nhóm bạn về tính hợp lý của một tác phẩm nghệ thuật mới, những chiếc lông vàng khổng lồ trên mũ cô liên tục quét vào tai nhà đầu tư ngân hàng sau lưng. Chủ ngân hàng, bạn của Logan, vừa cáu kỉnh hất đám lông chim ra vừa tiếp tục bàn về chiến lược phân bổ vốn đầu tư mới với Sheila Winters, một bác sĩ chuyên khoa rất được tôn trọng. Mấy năm trước Leigh và Logan đã gặp Sheila vài lần để giải quyết những xung đột trong cuộc hôn nhân của họ; và qua nhiều lần gặp gỡ, cô đã trở thành một người bạn thân thiết. Khi đưa mắt nhìn quanh và thấy Leigh, cô bèn gửi một nụ hôn gió rồi vẫy tay chào.
Mặc dù Logan và Leigh chốc chốc lại dừng lại để tán gẫu với khách khứa nhưng Logan không để vợ nấn ná lâu. Anh đang tìm người nào đó mà anh muốn cô gặp. “Anh ấy kia rồi,” Logan nói và ngay lập tức dẫn Leigh tiến về phía một người đàn ông cao lớn tóc đen đang đứng tách biệt cuối phòng khách, ngắm nhìn bức tranh sơn dầu treo trên tường, vẻ mặt buồn chán và tư thế tách biệt đó khiến người ta có thể thấy rõ anh ta không quan tâm đến tác phẩm nghệ thuật hay buổi tiệc.
Leigh nhận ra anh ta ngay lập tức, nhưng sự hiện diện của anh ta trong nhà cô không tưởng đến nỗi cô chẳng thể tin vào mắt mình. Cô đứng khựng lại, nhìn Logan chằm chằm với vẻ hoài nghi kinh hoảng. “Đó không thể là người em đang nghĩ đến được!”
“Em nghĩ đó là ai?”
“Em nghĩ đó là Michael Valente.”
“Em đúng rồi đấy.” Anh giục cô bước tiếp, nhưng Leigh vẫn đứng chôn chân trên sàn nhà, kinh hãi nhìn chằm chằm vào Valente. “Anh ta muốn gặp em, Leigh ạ. Anh ta là người hâm mộ nhiệt tình của em đấy.”
“Ai cho anh ta vào đây vậy?”
“Anh đã mời anh ta,” Logan kiên nhẫn giải thích. “Trước đây anh không nhắc đến anh ta vì vụ làm ăn không thành công, nhưng Valente đang cân nhắc bỏ tất cả vốn để mạo hiểm đầu tư cho toàn bộ dự án Crescent Plaza. Anh đã họp với anh ta vài lần. Anh ta là một thiên tài trong việc thâu tóm những mối làm ăn béo bở.”
“Và trong việc tránh bị khởi tố sau đó,” Leigh cay độc phản kích. “Logan, anh ta là tội phạm đấy!”
“Anh ta chỉ mới một lần bị kết tội,” Logan nói, tặc lưỡi trước phản ứng phẫn nộ của cô. “Bây giờ anh ta là một tỉ phú đáng kính với thành tích không thể tin nổi trong việc biến các dự án thương mại mạo hiểm, như Crescent Plaza, thành những thành công vĩ đại mang đến cho mọi người cả một gia tài.”
“Anh ta là trọng phạm!”
“Đó là chuyện ngày xửa ngày xưa rồi, và có lẽ anh ta đã bị kết tội sai.”
“Không, không phải vậy! Em đọc được tin anh ta đã nhận tội rồi.”
Thay vì bực bội, Logan nhìn chằm chằm vẻ mặt chống đối của cô với vẻ ngưỡng mộ thích thú. “Sao em làm được vậy?”
“Làm cái gì?”
“Giữ nguyên vẹn sự cứng rắn và những nét tính cách tuyệt vời y như hồi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ấy?”
“Có vẻ ‘cứng rắn’ không phải chuyện tốt.”
“Ở con người em,” anh nói khẽ, “thì ‘cứng rắn’ là điều tuyệt vời.”
Leigh gần như không nghe rõ câu anh nói vì còn bận nhìn quanh phòng. Cô thấy thẩm phán Maxwell và Thượng nghị sĩ Hollenbeck đang áp sát vách tường phía sau bàn tiệc đứng, tránh xa hết mức nơi Valente đang đứng. “Logan, không một nhân vật tiếng tăm nào đang có mặt trong nhà này đứng gần Michael Valente hết. Họ cố gắng tránh xa anh ta hết mức.”
“Maxwell không phải thánh nhân, còn tủ áo của Hollenbeck chật ních xương người,” Logan nói dứt khoát, nhưng sau khi nhìn bốn phía, anh cũng đi đến cùng một kết luận như Leigh. “Có lẽ anh đã không khôn ngoan khi mời Valente đến đây.”
“Tại sao anh lại mời anh ta vậy?”
“Giây phút bốc đồng thôi. Chiều nay anh gọi điện cho anh ta để thảo luận vài chi tiết trong bản hợp đồng dự án Crescent Plaza, và anh đã nhắc đến vở kịch khai diễn của em đêm nay cũng như chuyện sau đó chúng ta sẽ tổ chức tiệc. Anh ta nói về vở kịch và bảo anh ta là người hâm mộ nhiệt tình của em. Anh biết tối nay nhà hát không còn ghế trống, vì vậy anh đã thỏa hiệp và mời anh ta đến dự tiệc. Anh đang lu bù quá thành ra chẳng thể tính đến chuyện sự có mặt của anh ta ở đây có lẽ không được phù hợp lắm, đặc biệt là với Sanders và Murray. Em giúp anh một chuyện được không, em yêu?”
“Vâng, dĩ nhiên rồi,” Leigh trả lời, nhẹ nhõm hẳn khi thấy Logan đã phần nào nhận rõ vấn đề.
“Tối nay anh đã nói chuyện với Valente rồi. Nếu em có thể tới chào hỏi anh ta một mình thì anh sẽ đến đằng kia dỗ ngọt Sanders và Murray vì chắc họ đã cảm thấy bị xúc phạm. Valente uống rượu Glenlivet - không đá, không pha nước. Em lấy cho anh ta một ly rượu mới và thể hiện vai trò vị nữ chủ nhân vài phút nhé. Em chỉ cần làm thế là được.”
“Rồi sao nữa? Để anh ta đứng đó một mình à? Em có thể giới thiệu anh ta với ai khác kia chứ?”
Khiếu hài hước nghèo nàn của Logan làm cho mắt anh sáng rực lên khi anh liếc quanh phòng tìm kiếm các ứng cử viên khả dĩ. “Thế thì dễ thôi. Cứ giới thiệu cô bạn Claire Straight của em với anh ta xem; cô ta sẽ đem chuyện ly hôn của mình ra kể cho bất kỳ người nào chịu lắng nghe. Jason và Eric có vẻ sẵn sàng bóp cổ cô ta rồi.” Đúng lúc đó, cả Claire, Jason lẫn Eric đều nhìn lên, vậy là Logan và Leigh bèn vẫy tay chào họ. “Claire...” Logan gọi. “Đừng quên kể cho Jason và Eric nghe về gã luật sư của em và chuyện anh ta phản bội em như thế nào nhé. Hỏi họ xem liệu em có nên kiện anh ta vì hành động xấu xa đó không.”
“Anh đúng là độc ác,” Leigh vừa nói vừa cười khúc khích.
“Vậy nên em mới yêu anh,” Logan trả lời. “Thật chán quá, Valente lại không đồng tính,” anh nói đùa. “Nếu không em có thể làm mai anh ta cho Jason rồi. Được như vậy thì Jason vừa có người tình vừa kiếm được nhà tài trợ thường xuyên cho mọi vở kịch của anh ta. Tất nhiên, chuyện đó sẽ khiến Eric ghen lồng ghen lộn và càng dễ tự sát hơn bình thường, nên có lẽ cũng chẳng phải ý hay.” Anh trầm ngâm quan sát khách khứa cho đến khi chú ý tới chiếc mũ gắn chùm lông vàng của Theta. “Anh nghĩ chúng ta có thể giới thiệu anh ta với Theta. Cô ta xấu xí thật nhưng Valente có một bộ sưu tập nghệ thuật tuyệt vời, mà cô ta lại là họa sĩ... nghe nói thế.”
“Bức tranh mới nhất của cô ấy vừa được bán với giá một trăm bảy lăm ngàn đô đấy. Không có gì là ‘nghe nói’ trong chuyện này cả.”
“Leigh, cô ta vẽ thứ đó bằng cùi chỏ và giẻ lau sàn đấy.”
“Không phải thế.”
Logan bật cười nhưng rồi cố che đi bằng cách nâng ly lên miệng. “Có đấy, cô ta đã làm vậy, em yêu ạ. Cô ta đã kể cho anh nghe thế.” Ánh mắt vui vẻ của anh đột ngột chuyển sang một phụ nữ tóc vàng hấp dẫn đang đứng cùng nhóm đó. “Vấn đề về Valente đã được giải quyết. Chúng ta hãy giới thiệu anh ta với cô bạn Sybil Haywood của em. Cô ấy có thể coi bói cho anh ta...”
“Sybil là nhà chiêm tinh, không phải thầy bói,” Leigh nói quả quyết.
“Thế thì có gì khác nhau?”
“Nó còn tùy vào việc anh hỏi ai,” Leigh nói, hơi bực bội trước những lời đùa về bạn cô, đặc biệt là Sybil. Leigh ngừng lại, gật đầu mỉm cười với hai cặp gần đó; rồi cô nói thêm, “Sybil có rất nhiều khách hàng nổi tiếng đấy, còn có cả Nancy Reagan nữa. Cho dù anh tin hay không tin vào thuật chiêm tinh thì vẫn phải thừa nhận rằng Sybil tận tụy với nghề nghiệp và khách hàng của cô ấy chẳng kém gì anh với khách hàng của anh đâu.”
Logan lập tức tỏ vẻ ân hận. “Anh tin chắc vậy. Và cám ơn em đã không chỉ ra rằng cả anh lẫn bạn bè anh đều nhạt nhẽo không để đâu cho hết, còn những cuộc trò chuyện của bọn anh thì đều chán ngắt và rất dễ đoán trước. Nào, em nghĩ Sybil có chịu chăm sóc Valente hộ chúng ta và bỏ chút thời gian với anh ta đêm nay không?”
“Nếu em nhờ thì cô ấy sẽ làm,” Leigh nói, tin rằng đây có vẻ là một kế hoạch khả thi.
Hài lòng vì đã thỏa hiệp được, Logan siết nhẹ vai cô. “Đừng rời khỏi anh lâu quá nhé. Đêm nay là đêm quan trọng của em, nhưng anh muốn được góp phần vào đó nhiều hết mức.”
Câu nói thẳng thắn quá ủy mị đến nỗi Leigh lập tức tha thứ cho anh vì đã chế nhạo bạn cô và thậm chí cả vì việc đã mời Valente. Khi Logan hôn phớt lên má cô rồi bước sang chỗ khác, Leigh đưa mắt về phía Valente và nhận ra anh ta không còn nhìn bức tranh nữa. Anh ta đã quay đầu nhìn thẳng vào họ. Cô khó chịu tự hỏi không biết anh ta đã chứng kiến cuộc tranh luận của họ từ khi nào và liệu anh ta có đoán ra được mình chính là nguyên nhân của nó không. Leigh cho rằng anh ta chắc chẳng cần tưởng tượng quá nhiều. Cô ngờ là bất cứ khi nào Valente muốn xâm nhập một cuộc tụ họp đứng đắn nào đó, hầu hết các nữ chủ nhân sẽ có cùng phản ứng oán giận và miễn cưỡng y như Leigh đang cảm thấy ngay lúc này.