Chương 4
Nhanh chóng rũ bỏ vẻ ghê tởm trên mặt, Leigh len qua đám đông đến bên nhóm của Sybil Haywood. “Sybil, mình cần cậu giúp đấy,” cô nói, kéo nhà chiêm tinh sang một bên. “Mình gặp một vấn đề xã giao khó xử...”
“Rõ là thế rồi,” Sybil tán thành, toét miệng cười đầy thấu hiểu. “Những người thuộc cung Xử Nữ rất khó đối phó, nhất là khi Diêm tinh và Hỏa tinh...”
“Không, không. Không phải vấn đề về chiêm tinh đâu. Mình cần một người đáng tin cậy có thể đối phó với một người đàn ông...”
“Người đó thuộc cung Xử Nữ...” Sybil tuyên bố chắc như đinh đóng cột.
Leigh rất ngưỡng mộ Sybil, nhưng ngay lúc này, cô chỉ muốn điên lên khi nhà chiêm tinh cứ bám riết lấy thuật chiêm tinh. “Sybil, xin cậu đấy. Mình chẳng biết gì về cung mệnh của anh ta hết. Nếu cậu chăm sóc anh ta hộ mình, tán gẫu với anh ta vài phút, cậu có thể hỏi anh ta về...”
“Valente thuộc cung Xử Nữ,” Sybil ngắt lời với vẻ kiên nhẫn. Leigh chớp chớp mắt nhìn bạn. “Sao cậu biết?”
“Mình biết, vì hồi tháng Chín năm ngoái khi Thượng nghị viện điều tra anh ta, người ta đã yêu cầu Valente khai tên họ và ngày sinh. Tờ Times đã cho đăng lời khai của anh ta, và tay phóng viên còn lưu ý rằng lần lấy lời khai ấy được thực hiện đúng vào sinh nhật lần thứ bốn mươi ba của Valente. Điều đó chứng tỏ anh ta thuộc cung Xử Nữ.”
“Không, ý mình là sao cậu lại biết ‘vấn đề xã giao khó xử’ của mình là Valente chứ?”
“Ồ, chuyện đó hả,” Sybil bật cười, vừa nói vừa chậm rãi lướt ánh mắt đầy ẩn ý qua những vị khách trong tầm nhìn. “Anh ta nổi bật trong đám đông những nhà chính trị, chủ ngân hàng và các nhà doanh nghiệp hàng đầu. Ở đây chẳng có tên tội phạm nào khác để anh ta có thể hòa mình vào... Thật ra quanh đây chắc cũng có kha khá tội phạm đấy, nhưng họ không bị bắt và bị bỏ tù như anh ta.”
“Có lẽ vậy,” Leigh lơ đãng nói. “Mình sẽ qua chào hỏi anh ta. Vài phút nữa cậu mang cho anh ta một ly rượu để mình có thể lịch sự thoát thân được không?”
Sybil cười toe toét. “Cậu muốn mình chuyện trò xã giao với một người đàn ông cao lớn đẹp trai, khó gần, rất tình cờ lại có quá khứ vẩn đục, hiện tại đáng ngờ và khối tài sản mười lăm tỷ đô rất có thể có được nhờ những hoạt động phi pháp hả? Phải vậy không?”
“Đại khái là vậy,” Leigh ủ rũ thừa nhận.
“Mình nên mang thức uống nào đến cho anh ta? Máu hả?”
“Glenlivet,” Leigh nói, ôm chầm lấy cô bạn. “Không đá, không pha nước, không pha máu.”
Cô dõi mắt nhìn theo trong lúc Sybil tiến tới quầy rượu, rồi, miễn cưỡng mỉm cười, Leigh đi về phía Valente. Anh ta tò mò quan sát cô khi cô đến gần, vẻ mặt anh ta khó đăm đăm khiến Leigh chẳng thể tin chắc chuyện anh ta quả thực là “người hâm mộ” của cô hay thậm chí chuyện anh ta đặc biệt muốn gặp cô. Khi đã đến đủ gần để có thể chìa tay ra cho anh ta, cô nhận thấy anh cao ít nhất một mét chín, bờ vai rộng và vạm vỡ, mái tóc đen dày, đôi mắt nghiêm khắc màu hổ phách như nhìn xuyên thấu người khác.
Leigh chìa tay ra. “Ông Valente phải không?”
“Vâng.”
“Tôi là Leigh Manning.”
Anh ta hơi mỉm cười khi nghe cô giới thiệu - một nụ cười lạ lùng, thăm dò và không hề được phản chiếu trong đôi mắt anh ta. Ánh nhìn vẫn dán chặt vào người cô, anh ta siết tay cô hơi chặt và hơi lâu. “Bà khỏe không, bà Manning...” Anh ta nói bằng giọng nam trung trầm ấm lịch thiệp hơn nhiều so với tưởng tượng của Leigh.
Leigh cố hết sức chứng tỏ cho anh ta thấy cô muốn anh ta thả tay cô ra, và anh ta làm theo, nhưng ánh mắt chằm chằm đến khó chịu của anh ta vẫn dán chặt lên người cô khi anh ta nói, “Tôi rất thích màn trình diễn tối nay của bà.”
“Tôi không ngờ ông lại có mặt ở đó đấy,” Leigh buột miệng nói. Dựa trên những gì cô biết về anh ta, anh ta có vẻ không thuộc kiểu người thích thưởng thức một vở kịch nói nhạy cảm với nhiều chi tiết tinh tế.
“Có lẽ bà tưởng tôi sẽ gõ cửa các cửa hàng bán rượu chăng?”
Suy đoán này gần với sự thật đến nỗi Leigh cảm thấy như bị bóc trần, và cô không hề thích thú cảm giác đó. “Ý tôi là gần như không thể kiếm được vé cho đêm khai diễn.”
Đôi mắt anh ta đột ngột lấp lánh nụ cười, bỗng trở nên ấm áp hẳn. “Ý bà không phải thế, nhưng bà thật lịch sự khi nói vậy.”
Leigh chộp lấy đề tài đầu tiên xuất hiện trong đầu có khả năng gây hứng thú đối với cả hai bọn họ. Với một nụ cười hết sức rạng rỡ, cô nói, “Theo tôi biết, ông đang cân nhắc tham gia một dự án đầu tư mạo hiểm với chồng tôi.”
“Bà không tán thành, dĩ nhiên,” anh ta nói, giọng khô khốc.
Leigh cảm thấy như thể cô đã bị bẫy vào một loạt tình thế khó chịu. “Sao ông lại nghĩ vậy?”
“Mấy phút trước tôi đã quan sát bà khi Logan thông báo về sự có mặt của tôi và lý do tôi ở đây.”
Dù người đàn ông này có quá khứ nhơ nhuốc nhưng anh ta vẫn là khách trong nhà cô, và Leigh hơi xấu hổ vì đã để lộ rõ những suy nghĩ tiêu cực về anh ta. Trông cậy vào câu ngạn ngữ xưa rằng tấn công chính là cách phòng thủ hiệu quả nhất, cô nói với vẻ kiên quyết và lịch sự, “Ông là khách trong nhà tôi còn tôi là một nữ diễn viên, ông Valente ạ. Nếu tôi có bất kỳ cảm nghĩ tiêu cực nào về bất kỳ vị khách nào, kể cả ông, thì ông sẽ không bao giờ biết được vì tôi sẽ không đời nào để lộ ra ngoài.”
“Thế thì thật nhẹ nhõm,” anh ta ôn tồn nói.
“Đúng vậy, ông đã hoàn toàn nhầm lẫn,” Leigh bổ sung, hài lòng với chiến lược của mình.
“Có nghĩa là bà không phản đối mối quan hệ làm ăn giữa tôi và chồng bà đúng không?”
“Tôi không hề nói vậy.”
Trước sự sửng sốt của cô, anh ta phá lên cười khi nghe câu trả lời thoái thác đó, một nụ cười chậm rãi, bí ẩn và quyến rũ lạ kỳ làm đôi mắt đang nheo lại của anh ta sáng lên lấp lánh. Người khác chưa chắc đã nhận ra những sắc thái ấy, nhưng nghề nghiệp của Leigh dựa trên những nét biểu cảm tinh tế, và cô cảm nhận được ngay mối nguy hiểm đang ẩn nấp sau nụ cười tán tỉnh của anh ta. Đó là nụ cười hấp dẫn nguy hiểm của con dã thú tàn bạo, một con dã thú muốn cô cảm nhận được quyền lực của anh ta, sự thách thức của anh ta đối với trật tự xã hội, và muốn cô bị cám dỗ bởi những gì anh ta đại diện. Thay vào đó, Leigh co về phòng thủ. Cô giật ánh mắt mình khỏi mắt anh ta và ra dấu về phía bức họa treo trên tường mà bình thường chắc Logan chẳng đời nào cho treo dù chỉ là trong nhà kho. “Tôi nhận thấy lúc nãy ông đang chiêm ngưỡng bức họa này.”
“Thực ra tôi chiêm ngưỡng cái khung chứ không phải bức họa.”
“Nó có từ đầu thế kỷ XVII. Nó từng được treo trong phòng sách của ông nội Logan.”
“Không phải bà đang nói về bức tranh đấy chứ,” anh ta nói vẻ khinh bỉ.
“Tôi đang nói về cái khung. Còn bức tranh,” cô cho anh biết, hơi áy náy vì cảm giác báo thù thích thú, “là do bà của chồng tôi vẽ.”
Ánh mắt anh ta liếc ngang từ bức họa đến khuôn mặt cô. “Bà không cần phải cho tôi biết chuyện đó.”
Anh ta nói đúng, nhưng ngay lúc đó, Sybil đã xuất hiện, giúp Leigh khỏi phải trả lời. “Đây là một người tôi rất muốn được giới thiệu với ông,” cô nói hơi quá sốt sắng khi giới thiệu hai người với nhau. “Sybil là một nhà chiêm tinh nổi tiếng,” Leigh bổ sung, và lập tức thấy bực bội bởi vẻ chế nhạo của anh ta.
Không nản lòng trước phản ứng của anh ta, Sybil mỉm cười chìa tay phải ra, nhưng anh ta không thể bắt tay cô được vì cô đang cầm một ly rượu. “Tôi đã rất mong được gặp ông,” cô nói.
“Thật à, tại sao?”
“Tôi còn chưa rõ,” Sybil trả lời, đưa tay sát lại gần anh ta hơn. “Đây là rượu của ông. Rượu scotch. Không đá. Không pha nước. Đúng thức uống của ông.”
Nhìn cô với vẻ hoài nghi, anh ta miễn cưỡng đón lấy ly rượu. “Tôi nên tin rằng cô biết tôi thích uống gì vì cô là một nhà chiêm tinh chăng?”
“Nếu tôi bảo đúng thế thì ông có tin không?”
“Không.”
“Nếu vậy, thực ra tôi biết ông thích uống gì vì nữ chủ nhân của chúng ta đã cho tôi biết và nhờ tôi lấy cho ông.”
Vẻ lạnh lùng trong mắt anh ta dịu hơn một chút khi anh ta nhìn Leigh. “Bà chu đáo quá.”
“Không đâu,” Leigh vừa nói vừa liếc về phía sau, ước gì mình có thể rời khỏi đây. Sybil trao cho cô lời cáo lỗi cô cần. “Logan nhờ mình nhắn với cậu là anh ấy cần cậu giải quyết một cuộc tranh luận về vở kịch tối nay.”
“Vậy thì mình nên đi xem thế nào thôi.” Cô mỉm cười với Sybil, tránh bắt tay Valente mà thay vào đó chỉ gật đầu lịch sự. “Rất vui được gặp ông,” cô nói dối. Lúc rời khỏi đó, cô nghe Sybil nói, “Chúng ta tìm chỗ nào đó để ngồi xuống đi, ông Valente. Ông có thể kể với tôi mọi chuyện về ông. Hay, nếu ông thích, tôi có thể kể cho ông mọi chuyện về tôi.”
Quá bốn giờ sáng vị khách cuối cùng mới ra về. Leigh tắt đèn, và họ cùng nhau băng qua căn phòng khách tối đen, cánh tay Logan choàng quanh eo cô. “Em cảm thấy thế nào khi được gọi là ‘Nữ diễn viên đa tài xuất chúng nhất trên sân khấu Broadway năm mươi năm trở lại đây’?” anh dịu dàng hỏi.
“Tuyệt vời.” Leigh vô cùng phấn khích cho đến tận khi họ đã vào phòng ngủ, nhưng khi nhìn thấy chiếc giường lớn bốn cọc với cái chăn lông dày cộm, cơ thể cô dường như mất hết sức lực. Chưa kịp vào đến phòng thay quần áo thì cô đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, và cô lên giường trước khi Logan tắm xong.
Cô có cảm giác tấm nệm hơi lún xuống khi anh leo lên giường, và chỉ biết cố gắng mỉm cười khi anh hôn lên má cô và thì thầm trêu chọc, “Đây là cách em cảm ơn người đàn ông đã tặng em sợi dây chuyền hồng ngọc và kim cương hả?”
Leigh nhích sát vào anh hơn và mỉm cười, ngái ngủ. “Vâng,” cô thì thầm.
Anh cười khùng khục. “Có lẽ anh sẽ phải đợi cho đến tận đêm mai ở trên núi để em diễn tả đúng mức lòng biết ơn của em.”
Dường như mới chỉ năm phút trôi qua cho đến khi Leigh thức giấc và thấy Logan đã ăn mặc xong xuôi, sẵn sàng lên núi.
Đó là sáng Chủ nhật.
Bây giờ là tối thứ Ba.
Logan đã lạc đâu đó trong bão tuyết... có lẽ đang chờ Leigh tìm cách cứu anh.