← Quay lại trang sách

Chương 6

Không thể chịu nổi khi nghĩ đến chuyện ăn uống hay những phàn nàn của y tá về vấn đề này, Leigh giấu hai mẩu bánh mì nướng cùng quả lê trong ngăn kéo bàn ngủ; sau đó cô ngả lưng xuống giường, ngẫm nghĩ về lời nói và hành động của các thanh tra. Sau vài phút, cô đi đến một quyết định và gọi điện thoại cho thư ký.

Từ căn hộ trên đại lộ 5 của Leigh, Brenna trả lời điện thoại ngay hồi chuông đầu tiên. “Cô có tin gì về ông Manning chưa?” Brenna hỏi ngay sau khi đã được Leigh trấn an về tình hình của cô.

“Chưa, vẫn chưa có tin gì,” Leigh nói, cố không để lộ cảm giác chán nản trong lòng. “Tôi cần vài số điện thoại. Chúng không lưu trong máy vi tính đâu. Chúng được ghi ở cuốn sổ địa chỉ nhỏ trong ngăn kéo bên phải cái bàn viết trong phòng ngủ của tôi.”

“Được rồi, số của ai vậy?” Brenna hỏi, và Leigh có thể hình dung ra cảnh cô gái tóc vàng nhỏ bé giỏi giang ấy đã chộp lấy cây bút và sẵn sàng đáp ứng bất cứ yêu cầu nào y như thường lệ.

“Tôi cần số điện thoại cá nhân của Thị trưởng Edelman cả ở văn phòng và tại nhà. Tôi cũng cần số điện thoại tại văn phòng và nhà riêng của William Trumanti. Ông ấy sẽ được lưu lại bằng tên hoặc ‘Cảnh sát trưởng’. Tôi sẽ đợi máy trong khi cô đi.”

Brenna trở lại bên điện thoại nhanh đến nỗi Leigh biết chắc cô ta đã chạy hết tốc lực từ phòng ngủ của Leigh. “Tôi còn giúp gì được nữa không?” Brenna hỏi.

“Ngay bây giờ thì không.”

“Courtney Maitland đã đến đây mấy lần,” Brenna nói. “Cô bé ấy tin chắc như đinh đóng cột là cô đã chết và nhà chức trách đang che đậy việc đó.”

Bình thường, chỉ cần nghe nhắc đến cô bé trực tính sống cùng tòa nhà là Leigh đã cảm thấy vui rồi, nhưng bây giờ thì không. “Bảo Courtney là lần trò chuyện gần đây nhất, hai cô cháu đã nói đến cảm nhận của cô bé đối với người vợ mới của cha cô bé. Chuyện đó sẽ giúp cô bé tin là tôi vẫn còn sống và đang nói chuyện.”

“Tôi sẽ gọi cho cô bé ngay,” Brenna nói. “Tôi đã thu xếp một y tá riêng cho cô ngay khi nghe tin về tai nạn. Bà ta đã đến đó chưa?”

“Rồi, cám ơn. Sáng nay tôi đã để bà ta đi rồi, nhưng lẽ ra tôi nên giữ bà ta lại thêm một ngày nữa.”

“Vì cô vẫn chưa cảm thấy khỏe hơn à?”

“Gì cơ?” Tâm trí Leigh đã trôi đến với những cuộc điện thoại mà cô định gọi. “Không, vì bà ta dễ bị dọa nạt hơn y tá bệnh viện.”

Thị trưởng Edelman đang trên đường đến một cuộc họp thì Leigh gọi tới, nhưng khi nghe thư ký nói Leigh đang chờ, ông trả lời điện thoại ngay. “Leigh, thành thật chia buồn về những chuyện đã xảy ra. Cô khỏe không?”

“Tôi khỏe, thưa Thị trưởng,” Leigh trả lời, cố hết sức giữ giọng đều đều. “Nhưng vẫn chưa có bất cứ tin tức gì về Logan.”

“Tôi biết. Chúng tôi đã yêu cầu cảnh sát tiểu bang giúp đỡ và họ đang cố hết sức, nhưng thường họ rất bận bịu.” Ông ngừng lại và ân cần hỏi, “Tôi có thể giúp được gì không?”

“Tôi biết đòi hỏi thế này thì cũng hơi quá đáng - thậm chí vụ này còn chẳng thuộc trách nhiệm của Sở Cảnh sát New York - nhưng chỉ có hai thanh tra lên đây tìm kiếm Logan, và thời gian đang trôi đi. Liệu có thể cử thêm nhiều người lên đây hỗ trợ tìm kiếm không? Tôi sẵn lòng hoàn trả cho thành phố bất cứ chi phí về nhân lực nào, hoặc bất kỳ chi phí liên quan nào - vấn đề chi phí không quan trọng.”

“Vấn đề không nằm hoàn toàn ở chi phí. Sở Cảnh sát New York gặp một số khó khăn về thẩm quyền. Cảnh sát trưởng Trumanti không thể cử một ‘đội xâm lược’ vào Catskills nếu không nhận được yêu cầu hỗ trợ tìm kiếm từ cảnh sát địa phương, chính họ mới giữ thẩm quyền ở đó.”

Đối với Leigh, những nghi thức thực thi pháp luật chẳng khác gì chuyện linh tinh vớ vẩn - và cô không có thời gian cho chuyện đó. “Ngoài trời đang mười tám độ, thưa Thị trưởng, và chồng tôi đang ở đâu đó ngoài kia, bị mất tích. Cục Điều tra Liên bang có quyền xét xử khắp nơi. Tôi đang tính chuyện gọi cho họ.”

“Tất nhiên cô có thể thử,” ông nói, nhưng nghe giọng ông, Leigh biết chắc ông cho rằng cô không có bất cứ hy vọng gì trong việc huy động Cục Điều tra Liên bang tham gia cuộc tìm kiếm. “Theo hiểu biết của tôi thì còn rất nhiều người bị mất tích trong trận bão tuyết đó, Leigh ạ, nhưng người ta cho rằng họ vẫn được an toàn, chỉ có điều không thể đào được lối ra hoặc sử dụng điện thoại. Sao cô không gọi cho Bill Trumanti để được cập nhật tình hình nhỉ?”

“Tôi sẽ làm ngay. Cám ơn ông, Thị trưởng,” Leigh nói, nhưng cô không thành tâm cảm thấy biết ơn ông. Cô đang phát điên, và cô muốn nhiều hơn là những lời thông cảm cũng như chia buồn. Cô muốn sự giúp đỡ, hoặc ít nhất là những gợi ý giúp cô có thể nhận được sự giúp đỡ.

Khi cô gọi thì Cảnh sát trưởng Trumanti không có ở văn phòng, nhưng khoảng nửa tiếng sau ông gọi lại cho cô. Trước sự bất ngờ và nhẹ nhõm của Leigh, Trumanti không chỉ cung cấp những gợi ý đơn thuần; ông đang huy động toàn bộ sự hỗ trợ và các nguồn lực của Sở Cảnh sát New York để tìm kiếm Logan. “Vấn đề thẩm quyền mà ngài Thị trưởng đề cập đến đang được giải quyết trong khi chúng ta nói chuyện,” ông nói. Ông ngừng lại một lát, che ống nghe nói gì đấy với một người khác đang ở đó, sau đó quay lại nói chuyện với Leigh. “Tôi vừa nhận được thông báo là các thanh tra của Đại úy Holland ở trên đó đã liên lạc được với chính quyền địa phương và họ hoàn toàn ủng hộ Sở Cảnh sát New York tham gia công tác tìm kiếm và cứu hộ. Thực ra, quan điểm của họ là ‘càng nhiều người giúp càng tốt’. Như cô biết đó, Leigh, đó là một trận bão tuyết chết tiệt, và các nhà chức trách cùng cơ quan địa phương vẫn đang làm việc suốt ngày, cố gắng hỗ trợ cư dân.”

Leigh cảm thấy nhẹ nhõm đến nỗi gần như muốn khóc.

“Theo dự báo chẳng mấy chốc thời tiết sẽ khá hơn,” ông tiếp tục. “Tôi vừa phê chuẩn cho Sở Cảnh sát New York được phép sử dụng trực thăng tìm kiếm ngôi nhà ngay khi độ cao và tầm nhìn được cải thiện đến mức an toàn. Có nhiều khu vực phải lùng kiếm, cho nên đừng quá vội hy vọng. Trong khi chờ đợi, hiện giờ cô có hai thanh tra tài giỏi của Đại úy Holland ở trên đó và họ sẽ hành động ngay nếu phát hiện thấy bất cứ đầu mối nào.”

“Tôi không biết phải cám ơn sao cho đủ,” Leigh xúc động nói. Cô và Logan chỉ quen biết xã giao vợ chồng Cảnh sát trưởng Trumanti chứ không thân như với Thị trưởng, mà ngài Thị trưởng lại không giúp đỡ được nhiều cho cô. Vì vậy, cô những tưởng sự giúp đỡ của Cảnh sát trưởng Trumanti sẽ nghèo nàn hơn nhiều, nhưng hóa ra ông lại là một đồng minh thật sự quyết tâm và có thế lực - một thiên sứ đích thực. Leigh quyết định hỏi thử xem theo ông, cô có nên liên lạc với Cục Điều tra Liên bang hay không. “Tôi đã nói với Thị trưởng Edelman là tôi đang định yêu cầu Cục Điều tra Liên bang giúp đỡ,” cô bắt đầu.

Phản ứng của Trumanti quá tiêu cực đến nỗi Leigh băn khoăn không biết ông có xem đó như một sự sỉ nhục đối với Sở Cảnh sát New York nói chung và cá nhân ông nói riêng không. “Cô chỉ phí thời gian thôi, cô Manning,” ông cắt ngang, thái độ trở nên nghi thức và lạnh lùng hẳn. “Trừ phi có chuyện gì đó cô chưa nói với thanh tra của chúng tôi, còn thì không có bất kỳ chứng cứ hay chi tiết nào có thể cho thấy sự biến mất của chồng cô liên quan đến bất cứ chuyện phạm pháp nào, đừng nói chi đến một tội ác liên bang để có lý do chính đáng gọi cho FBI.”

“Tôi đã có kẻ bám đuôi...” Leigh dợm nói.

“Người mà theo tôi hiểu đã hạn chế hoạt động của hắn ta - những hoạt động rất vặt vãnh của hắn ta - ở trong khu vực địa lý nằm hoàn toàn trong thẩm quyền của Sở Cảnh sát New York. Không có luật liên bang nào bị vi phạm cả. Thực ra, ngay lúc này tôi không rõ Sở Cảnh sát New York có thể buộc cho hắn ta bất cứ tội danh gì khác ngoài gây rối hay không.”

Mỗi lần ông nhấn mạnh từ “liên bang”, chẳng hiểu sao Leigh lại cảm thấy mình đang bị khiển trách nặng nề, mà lại còn bởi một người mà sự giúp đỡ và lòng trung thành của ông ta là điều cô cần nhất trong lúc này nữa chứ. “Tôi hiểu rồi. Tôi chỉ đang cố nghĩ ra cách có ích thôi,” cô nói với vẻ khiêm tốn cố tình. Cô sẵn sàng lết đầu gối tới chỗ Trumanti nếu làm thế có thể khiến ông chắc chắn giúp đỡ Logan. “Theo ông, tôi còn có thể làm gì khác không?”

Giọng ông rõ ràng đã lịch sự hơn. “Có chứ,” ông nói. “Tôi muốn cô nghỉ ngơi một cách tối đa và chăm sóc bản thân thật chu đáo, để khi chúng tôi tìm được Logan, anh ấy sẽ không trách chúng tôi vì đã làm cho cô lo lắng.”

“Tôi sẽ cố,” Leigh hứa hẹn. “Có lẽ ngày mai tôi sẽ được về nhà.”

“Cô đã thấy đủ khỏe để rời khỏi bệnh viện chưa?” ông nói, có vẻ sửng sốt.

Leigh né tránh câu hỏi mà thay vào đó lại nói một sự thật khác: “Bệnh viện làm tôi cảm thấy bất lực và tuyệt vọng.”

Ông cười. “Tôi cũng vậy. Tôi ghét những chỗ chết tiệt đó. Chỉ đến khi bắt đầu được về nhà tôi mới cảm thấy dễ chịu.”

Tới tận khoảnh khắc sau cùng muộn màng đó, Leigh mới nhớ ra Trumanti đã chiến đấu trường kỳ với chứng ung thư tuyến tiền liệt, một cuộc chiến mà nghe đồn ông đành phải nhận thua. Cô cố nghĩ ra một câu nói thích hợp nào đó rồi cuối cùng lên tiếng, “Cám ơn ông về mọi chuyện. Ông thật tử tế quá.”