Chương 7
“Ngày mai tôi muốn về nhà,” Leigh bảo bác sĩ khi ông ghé khám cho cô lúc năm giờ chiều hôm đó.
Ông ngước mắt khỏi hồ sơ bệnh lý và nhìn cô, vẻ mặt cũng cứng rắn chẳng kém gì cô. “Không khả thi.”
“Nhưng hôm nay tôi đã có thể rời khỏi giường nhiều lần, và chiều nay tôi còn đi được xuống tận hội trường. Chắc chắn tôi không cần cái nẹp cổ này. Tôi rất khỏe,” Leigh nhấn mạnh.
“Bà không khỏe. Bà bị chấn động nghiêm trọng, còn bị rạn nứt xương sườn, và chúng tôi vẫn chưa biết bà có cần nẹp cổ hay không.”
“Tôi hầu như không đau đớn gì hết.”
“Đó là vì bà đang được truyền thuốc giảm đau liều cao. Bà đã nhìn cơ thể mình bên dưới lớp áo bệnh viện chưa?” ông hỏi.
“Rồi.”
“Bà đã soi gương xem khuôn mặt mình ra sao chưa?”
“Rồi.”
“Bà sẽ mô tả thế nào về những gì đã nhìn thấy?”
“Trông giống như một người bị tai nạn.”
“Bà trông giống như một trái cà tím sống vậy.” Thấy vẻ mặt cô vẫn toát lên sự quyết tâm ương ngạnh, ông thay đổi chiến thuật. “Đám phóng viên và nhiếp ảnh vẫn đang quanh quẩn dưới lầu, hy vọng được nhìn thấy bà. Bà không muốn bất kỳ ai nhìn thấy mình trong tình trạng thế này, phải không? Bà cần phải gìn giữ hình ảnh trước công chúng nữa.”
Leigh chẳng có tâm trạng nào để nghe giảng giải về tầm quan trọng của hình ảnh trước công chúng của cô. Hôm nay đã là thứ Tư, và máy bay trực thăng không thể cất cánh vào ngày mai nếu tình hình thời tiết không cải thiện. Cô muốn giúp cảnh sát khoanh vùng phạm vi tìm kiếm bằng cách tìm ra vị trí nơi xe của cô bị rơi khỏi đường. Cô không thể chịu đựng thêm tình trạng không hoạt động đầy bất lực và cứ phải nằm nghỉ một chỗ. Toàn thân cô ê ẩm, nhưng tâm trí cô vẫn minh mẫn và cô cần phải hành động.
Vị bác sĩ hiểu nhầm sự im lặng của cô là thái độ đồng ý. “Bà cũng biết tôi chỉ quan tâm đến sức khỏe của bà thôi. Rõ ràng bà chưa đủ khỏe để có thể về nhà.”
“Cứ giả vờ tôi là một người lao động chân tay bình thường nhé,” Leigh nhẹ nhàng đề nghị. “Tôi có một gia đình cần phải nuôi dưỡng và không có tiền trang trải những phí tổn mà bảo hiểm sức khỏe sẽ không chịu trả. Nếu đúng như thế thì, bác sĩ Zapata, khi nào ông sẽ cho phép tôi xuất viện vậy?”
Cặp lông mày xám của ông nhíu lại.
“Có lẽ là ngày hôm qua chăng?” cô gợi ý.
“Không,” ông nói.
“Vậy thì khi nào?” cô vẫn dai dẳng.
“Sáng mai,” ông nói. “Bà nói đúng, bà Manning.”
Leigh ngay lập tức có cảm giác mình chẳng khác gì một mụ phù thủy. “Tôi rất xin lỗi. Tôi bất lịch sự quá.”
“Thật không may, ý kiến cũng hoàn toàn đúng nữa. Tôi sẽ ký giấy xuất viện cho bà sau khi ghé qua khám lại vào sáng mai, miễn là bà đồng ý rời khỏi đây trong xe cứu thương.”
Ngay khi ông rời khỏi, Leigh cố gọi cho Brenna nhưng thư ký của cô đã về nhà. Có hẳn một tiếng đồng hồ để lãng phí, Leigh đau đớn chậm chạp tiến về phía cái ghế đối diện giường. Cô ngồi xuống, nhìn lướt qua đống báo mới được tình nguyện viên mang vào lúc nãy. Leigh đang cố hồi phục thể lực.
Lúc 6 giờ 30, cô đặt tờ báo qua một bên, lết người trở lại giường và gọi về nhà riêng cho Brenna. “Tôi cần cô giúp một việc,” cô bắt dầu. “Việc này hơi khác thường...”
“Tôi không quan tâm,” Brenna nhanh chóng cắt ngang. “Chỉ cần nói xem tôi có thể giúp bằng cách nào thôi.”
“Đến sáng mai tôi sẽ được xuất viện. Cô có thể mang đến cho tôi một bộ quần áo sạch không?”
“Dĩ nhiên. Còn việc gì khác không?”
“Còn, thuê mộc chiếc xe hai cầu rồi lái lên đây. Đậu gần bệnh viện, sau đó đi nốt bằng taxi. Tôi cần rời bệnh viện trong xe cứu thương,” Leigh giải thích, “nhưng tôi sẽ không ở lại trong đó. Khi đến được chỗ chiếc xe thuê, chúng ta sẽ để cho xe cứu thương đi.”
“Rồi sao nữa?” Brenna hỏi, giọng không thoải mái. “Ý tôi là, nếu cần xe cứu thương để rời khỏi bệnh viện, không phải cô nên ở lại trong đó để quay về thành phố sao?”
“Chúng ta sẽ không trở lại thành phố. Cảnh sát không thể lần theo tấm bản đồ của tôi, nhưng tôi có thể tìm ra nơi mình bị rơi xuống. Ngôi nhà nơi vợ chồng tôi hẹn gặp nhau hẳn phải rất gần chỗ đó.”
“Tôi hiểu,” Brenna nói, “nhưng tôi thực sự lo lắng về cô, và...”
“Brenna, làm ơn đi! Tôi cần cô giúp.” Giọng Leigh òa vỡ vì kiệt sức và sợ hãi, và Brenna đành đầu hàng ngay lập tức.
“Tôi sẽ lo liệu mọi thứ,” cô hứa với vẻ quả quyết. “Trước khi cô gác máy,” cô bổ sung, “có một chuyện tôi muốn nói. Tôi hy vọng cô... cô sẽ không hiểu lầm.”
Leigh dựa đầu vào gối và chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe chuyện cô không muốn nghe - theo kinh nghiệm của cô, đây là kết quả thông thường của bất cứ tuyên bố nào bắt đầu bằng lời đề nghị rằng người nghe không hiểu lầm. “Là chuyện gì vậy?”
“Tôi làm việc cho cô chưa được bao lâu, và tôi biết cô có hàng trăm bạn bè mà cô có thể nhờ vả, vì vậy tôi rất vui mừng... rất hãnh diện... vì cô đang trông cậy vào tôi trong khi cô có rất nhiều người khác...”
“Brenna,” Leigh nói, mỉm cười mệt mỏi, “tôi không muốn làm cô vỡ mộng, nhưng tôi có hàng trăm người quen mà tôi không thể tin tưởng và chỉ có một vài người bạn đích thực hoàn toàn đáng tin cậy. Hai người trong số đó đang ở phía bên kia địa cầu, còn một người khác đang bị mất tích trên núi. Hết thảy những người khác - bạn bè sơ giao, người quen, và tất cả những người tôi thậm chí còn chưa từng gặp mặt - đều bị giới truyền thông bao vây. Báo chí nhan nhản các thông tin bậy bạ, các phỏng đoán cùng những ám chỉ điên rồ, và họ đang khai thác mớ đó từ những người được gọi là bạn bè và người quen thân của tôi.”
Brenna im lặng, rõ ràng đang cố nghĩ ra lời giải thích khác, nhưng chẳng có gì hết. “Thật đáng buồn,” cô nhẹ nhàng nói.
Còn Leigh thì hầu như chẳng buồn bận tâm. “Đừng quá để tâm. Cuộc sống của những người như tôi là vậy mà.”
“Cám ơn cô đã tin tôi; tôi chỉ muốn nói vậy thôi.”
Leigh nhắm mắt lại. “Cám ơn cô vì... đã là chính mình.”
Khi Brenna gác máy, Leigh cố gom hết sức cho cuộc điện thoại cuối cùng trong đêm. Để gọi người đại diện phát ngôn của cô, Trish Lefkowitz. Cô cập nhật tình hình cho Trish một cách ngắn gọn không cảm xúc về tình huống, và sau vài lời chia buồn động viên, Trish đi thẳng vào công việc: “Cô có đủ sức chỉ dẫn sơ qua cho tôi cách đối phó với báo chí không? Cho đến giờ tôi vẫn chỉ trả lời chung chung.”
“Chính vì vậy nên tôi mới gọi cho cô. Sáng mai tôi được xuất viện nhưng tôi sẽ không đi thẳng về nhà, và tôi không muốn bị đám phóng viên bám theo. Brenna và tôi sẽ lái xe lên núi tìm nơi tôi bị tai nạn.”
“Thế thì điên rồ quá. Cô không thể nào đủ...”
“Nếu tôi có thể tìm ra nơi đó thì sẽ giúp khoanh vùng tìm kiếm.”
“Đúng là bọn đàn ông!” Trish bùng nổ. Những mối quan hệ cá nhân kém may mắn đã biến người đại diện phát ngôn thành kẻ hận đàn ông. “Có lẽ Logan đang cắm trại trong một ngôi nhà ấm áp bị nghẽn tuyết nào đó, được vợ của một nông dân nướng bánh quy cho, trong khi chúng ta đều lo lắng đến phát điên còn cô thì đang tìm mọi cách cứu anh ấy.”
“Hy vọng chuyện đúng như cô nói,” Leigh nói.
Trish thở dài nói tiếp, “Tôi cũng vậy, giờ thì để tôi nghĩ xem có cách nào đánh lạc hướng giới truyền thông để cô có thể bỏ trốn được...?”
Leigh chờ đợi, hình dung cảnh người đại diện phát ngôn vén mớ tóc dài ra sau tai phải, sau đó từ từ cuộn đuôi tóc thành một cái nút để giật giật trong khi suy tính. Thời hạnh phúc ngày xưa, Leigh thường trêu rằng rồi có ngày cả mớ tóc sẽ rơi xuống tay cô nàng cho xem.
“Được rồi, đây là cách hay ho nhất. Tôi sẽ gọi cho phát ngôn viên của bệnh viện - một ông bác sĩ Jerry gì gì đó. Tôi sẽ bảo ông ta thông báo với cánh báo chí đang theo dõi xung quanh bệnh viện là cô sẽ được xuất viện vào buổi sáng và sẽ về nhà trên xe cứu thương. Sau đó tôi sẽ sắp xếp cho một chiếc xe cứu thương trống rời khỏi bệnh viện, và hy vọng họ sẽ đuổi theo nó suốt chặng đường trở lại thành phố New York. Nghe thế nào?”
“Có vẻ hay ho đấy. Còn một chuyện nữa - thông báo cho giới truyền thông là tối mai tôi sẽ tổ chức họp báo ở nhà.”
“Cô không đùa đấy chứ! Cô có đủ sức không đấy?”
“Không, nhưng tôi cần họ giúp đỡ và hợp tác. Nhân viên ký họa bên cảnh sát đang phác thảo chân dung người đàn ông đã tìm thấy tôi sau tai nạn. Nếu chân dung ấy đã sẵn sàng thì chúng ta có thể phân phát bản vẽ. Tôi cũng muốn cố gắng ngăn chặn những tin đồn mà tôi đọc được tối nay trên hai tờ báo cho rằng sự biến mất của Logan chẳng qua chỉ là kết quả của cuộc cãi vã trong hôn nhân. Sở Cảnh sát New York đã tình nguyện chủ động tham gia tìm kiếm, nhưng những bài báo như thế sẽ làm cho cảnh sát có vẻ - và cảm thấy mình ngu ngốc.”
“Tôi hiểu. Tôi có thể hỏi trông cô thế nào không?”
“Trông tôi ổn cả.”
“Không có vết bầm nào trên mặt hay đại loại thế chứ? Tôi đang nghĩ đến đám máy quay.”
“Tôi cần một diễn đàn công cộng; vẻ ngoài của tôi thế nào không quan trọng.”
Sự im lặng của Trish ở đầu dây bên kia chứng tỏ cô không đồng ý với lời tuyên bố nhưng cảm thấy có tranh cãi cũng chẳng ích gì. “Tôi sẽ gặp cô vào tối mai,” cô nói.