← Quay lại trang sách

Chương 8

Những cuộc điện thoại đã làm Leigh kiệt sức, nhưng chúng cũng giúp tâm trí cô bận rộn. Tuy nhiên, khi cô tắt đèn và nhắm mắt lại, trí tưởng tượng của cô lại giành quyền kiểm soát, hành hạ cô bằng những giả thuyết khủng khiếp về số phận Logan. Cô thấy anh bị trói vào ghế và bị một kẻ bám đuôi tra tấn... Cô thấy anh chết cóng trong xe... môi anh tái xanh, mắt trợn ngược.

Không thể chịu đựng nổi những hình ảnh khủng khiếp đó, Leigh cố tập trung nghị lực và hy vọng nhờ những hồi ức trong quá khứ. Cô nhớ về lễ cưới đơn giản của họ trước vị thẩm phán buồn chán. Leigh mặc bộ trang phục đẹp nhất và cài hoa trên tóc. Logan đứng cạnh cô, trông rất sang trọng, đẹp trai và quyết tâm, mặc dù anh đang mặc bộ đồ mòn vẹt xơ xác và tổng tài sản của họ chỉ vẻn vẹn tám trăm đô la.

Bà của Leigh đã không thể cóp nhặt đủ tiền để mua vé máy bay đến dự lễ cưới, còn mẹ Logan thì phản đối cuộc hôn nhân gay gắt đến nỗi mãi hôm sau họ mới báo tin cho bà. Nhưng bất chấp tất cả - sự nghèo khổ của họ, sự vắng mặt của bạn bè và gia đình cùng một tương lai không chắc chắn, ngày hôm đó họ đã vui vẻ và lạc quan gấp bội. Họ tin vào nhau. Họ tin vào sức mạnh của tình yêu. Trong một vài năm sau, đó là tất cả những gì họ có - tình yêu và được ở bên nhau.

Hình ảnh Logan lướt qua tâm trí Leigh giống như những tấm phim trong máy chiếu... khi họ mới gặp nhau, Logan còn rất trẻ, gầy ốm nhưng đầy nhiệt huyết, thạo đời và khôn ngoan quá tuổi. Anh đã đưa cô đi nghe nhạc giao hưởng vào lần hẹn hò đầu tiên của họ. Cô chưa bao giờ đi nghe nhạc giao hưởng, và khi tiếng nhạc dừng lại giữa chừng, cô vỗ tay quá sớm vì tưởng bản nhạc đã kết thúc. Cặp vợ chồng ngồi phía trước họ quay lại nhìn cô khinh khỉnh làm cô thấy xấu hổ gấp bội, nhưng Logan đã không bỏ qua sự cố đó. Giữa giờ giải lao, anh chồm người về phía trước nói với cặp vợ chồng đứng tuổi. Bằng cách diễn dạt hoa mỹ, khiến người khác không phòng thủ, anh nói một cách thích hợp, “Chẳng phải tuyệt diệu biết bao nhiêu khi lần đầu tiên chúng ta được giới thiệu điều gì đó với người chúng ta yêu quý sao? Các bác còn nhớ cảm giác đó tuyệt vời như thế nào không?”

Cặp vợ chồng xoay đầu lại, nụ cười thế chỗ nét cau mày, và họ nhìn Leigh. “Hồi đầu tôi không thích nghe nhạc giao hưởng,” người đàn ông thổ lộ. “Bố mẹ tôi có vé của mùa diễn và họ kéo tôi theo. Phải mất một thời gian nó mới dần chiếm được cảm tình của tôi.” Cặp vợ chồng dành thời gian giải lao cho Leigh và Logan, khăng khăng đòi mời rượu để ăn mừng lần đầu tiên đi nghe nhạc giao hưởng của Leigh.

Leigh sớm khám phá ra rằng Logan có cách tiếp xúc đặc biệt đối với những kẻ hợm hĩnh, lạnh lùng thích chỉ trích, có cách tước vũ khí và biến họ thành bạn bè, thành người hâm mộ. Mẹ của Logan thường nói, “Không gì có thể thay thế sự giáo dục tốt”, và Logan có thừa điều đó - loại giáo dục tự nhiên, không bị ảnh hưởng.

Đến cuộc hẹn thứ hai, Logan đề nghị Leigh chọn hình thức hẹn hò. Cô quyết định chọn một vở kịch Broadway rất ít người biết đến của nhà soạn kịch mới, trẻ tuổi Jason Solomon. Đến hồi thứ ba thì Logan đã nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.

Vốn là sinh viên kịch nói tại trường đại học New York nên Leigh có được giấy vào hậu trường. “Hai người nghĩ thế nào về vở kịch?” Jason Solomon hỏi họ khi Leigh kết thúc màn giới thiệu.

“Tôi thích nó,” Leigh nói, một phần vì xã giao và một phần vì niềm đam mê đối với mọi thứ liên quan đến nhà hát. Thật lòng mà nói, cô nghĩ kịch bản rất tuyệt vời nhưng diễn xuất chỉ bình thường, còn ánh đèn và đạo diễn thì tồi tệ.

Hài lòng, Jason nhìn Logan, hy vọng được nhận thêm lời ca ngợi. “Anh thấy thế nào?”

“Tôi không hiểu rõ về kịch nghệ,” Logan trả lời. “Leigh là chuyên gia trong lĩnh vực đó. Cô ấy là sinh viên kịch nói đứng đầu ở đại học New York. Nếu mẹ tôi có mặt ở đây tối nay, anh có thể hỏi ý kiến bà ấy. Sẽ có ý nghĩa hơn ý kiến của tôi nhiều.”

Lập tức cảm thấy bị sỉ nhục bởi vẻ thiếu sốt sắng của Logan, Jason hất cằm lén nhìn Logan với vẻ cáu kỉnh. “Và anh nghĩ ý kiến của mẹ anh sẽ có trọng lượng vì bà ta là... cái gì hả? Một nhà soạn kịch thành công? Một nhà phê bình sân khấu?”

“Không, vì bà có rất nhiều bạn bè có ảnh hưởng đến giới kịch nghệ.”

Hồi đó Leigh không nhận ra, nhưng Logan đang treo ngay trước mũi Jason viễn cảnh về một nhà tài trợ. Leigh chỉ cảm thấy nhà soạn kịch đã tỏ ra thiện cảm hơn một chút nhưng vẫn còn đầy phẫn nộ. “Hôm nào đưa mẹ anh đến xem kịch của tôi đi,” anh nói. “Báo cho tôi biết anh muốn đến lúc nào, tôi sẽ kiếm cho anh vé hàng đầu tiên.”

Sau khi họ rời khỏi đó, Leigh hỏi, “Anh nghĩ mẹ anh có thích vở kịch của anh ta không?”

Cười toe toét, Logan choàng tay quanh vai cô. Đây là lần đầu tiên anh chạm vào cô một cách thân mật. “Anh không nghĩ mẹ anh sẽ đặt chân vào nhà hát này trừ phi New York gặp hỏa hoạn và đây là tòa nhà duy nhất không bị lửa xông vào.”

“Vậy thì tại sao anh lại để cho Jason Solomon nghĩ là có thể bà ấy sẽ đến?”

“Vì em là một diễn viên tài năng còn anh ta là nhà soạn kịch đang rất cần những người thực sự biết diễn xuất. Anh nghĩ nếu tuần tới vở kịch vẫn đang được biểu diễn thì có lẽ em sẽ muốn ghé qua đây tình nguyện đóng góp công sức của mình.”

Ấm lòng bởi lời khen và bị phân tâm trước sự đụng chạm của anh, nhưng Leigh vẫn cảm thấy buộc phải chỉ ra sự thật: “Anh làm sao biết liệu em có thực sự diễn xuất được hay không.”

“Có chứ, anh biết chứ. Người bạn cùng phòng của em đã nói em là một ‘nhân tài’. Thực ra, cô ấy bảo em là nhân vật nổi bật và rất được hâm mộ ở trường sân khấu.”

“Cho dù có đúng như thế đi chăng nữa - mà nó không hề đúng chút nào - Jason Solomon cũng sẽ không thuê em. Em không hề có bất kỳ chứng chỉ nghề nghiệp nào.”

Logan chậc lưỡi. “Cứ nhìn quanh nơi này xem chất lượng diễn xuất thì thấy, anh ta không thể đủ tiền thuê người chuyên nghiệp được. Và, anh đã nói là ‘tình nguyện’ đóng góp công sức - nghĩa là miễn phí. Sau đó, em sẽ có sự chứng nhận.”

Đâu có dễ xâm nhập vào ngành này như thế; nó không vận hành theo cách đó; nhưng Leigh đang yêu Logan Manning, vậy nên tối đó cô không muốn tranh luận gì với anh hết.

Ra ngoài nhà hát, anh vẫy taxi, và khi chiếc xe đã hòa vào dòng giao thông ở trung tâm thành phố, Logan choàng tay qua vai cô kéo sát vào anh và trao cho cô nụ hôn đầu. Đó là một nụ hôn tuyệt vời, đong đầy cảm giác mê đắm nồng nàn đang dâng trào trong chính tâm hồn Leigh, một nụ hôn thành thục không chỉ mang đến cảm giác mê mụ nóng bỏng mà còn khiến cô không thoải mái khi biết rằng trong chuyện này, như ở hầu hết các vấn đề khác, Logan Manning cũng từng trải hơn cô.

Anh đưa cô đến khu chung cư bẩn thỉu trên đường Great Jones, nơi cô ở cùng bạn trong căn hộ một phòng ngủ trên tầng năm. Bên ngoài căn hộ, anh lại hôn cô, lần này nụ hôn dài hơn và sâu hơn. Đến lúc anh thả cô ra, Leigh quá phấn khích đến nỗi cô biết rõ mình sẽ không ngủ được. Cô đứng đợi bên trong căn hộ, lắng nghe tiếng chân anh chạy trên cầu thang xuống đường; sau đó cô mở cửa, mơ màng bước trên chính những bậc cầu thang mà anh vừa đi xuống.

Logan không đưa cô đi ăn tối sau vở kịch, một thiếu sót mà sau này cô đã thắc mắc, nhưng ngay lúc đó cô chỉ cảm thấy cực kỳ hạnh phúc và đói ngấu nghiến. Tiệm tạp hóa ở góc đường chỉ cách vài nhà và mở cửa suốt đêm, vậy là Leigh bèn đến đó.

Tiệm tạp hóa của Angelini khá hẹp nhưng rất sâu, với sàn nhà lót vải sơn kêu cót két, ánh đèn khủng khiếp, và khắp nơi nồng nặc mùi dưa chua cùng thịt bò muối tỏa ra từ quầy thực phẩm choán hết bức tường bên trái. Bức tường bên phải san sát các kệ đồ nối từ sàn đến tận trần nhà, chất đầy hàng hóa đóng hộp hay cất trong thùng. Dãy thùng gỗ đựng thực phẩm tươi và nước giải khát nằm giữa nhà, chỉ chừa lại lối đi hẹp ở hai bên đủ để với đến tủ lạnh và tủ đông lạnh ở phía sau cửa hàng. Mặc dù nhìn bề ngoài cửa hàng không mấy hấp dẫn nhưng mì Ý và thịt ở quầy bán thức ăn rất ngon, ngay cả đám pizza nhỏ đông lạnh tự làm cũng vậy.

Leigh lấy cái bánh pizza tôm cuối cùng từ trong tủ đông lạnh cho vào lò vi sóng của cửa tiệm; sau đó cô đến bên mấy thùng thực phẩm tươi để tìm lê.

“Cháu đã tìm được bánh pizza tôm chưa?” bà Angelini hỏi vọng ra từ phía sau chiếc máy tính tiền ở quầy thức ăn.

“Rồi ạ, cháu đang hâm nóng cái cuối cùng. Cháu lấy được cái cuối cùng trong tủ đông lạnh,” Leigh vừa nói vừa tìm thùng lê. “Cháu luôn lấy được cái cuối cùng - cháu nghĩ mình thật may mắn,” cô bổ sung, nhưng cô đang nghĩ về Logan, không phải bánh pizza.

“Không phải may mắn đâu,” bà Angelini trả lời. “Mỗi lần bác chỉ làm một cái thôi. Bác làm cho cháu đấy. Cháu là người duy nhất yêu cầu món đó.”

Leigh nhìn lên, mỗi tay cầm một trái lê. “Bác làm vậy sao ạ? Bác tốt bụng quá, bác Angelini.”

“Đừng để ý đến đám lê đó; trong kia còn loại ngon hơn nhiều. Để bác bảo Falco mang ra.” Bà cao giọng gọi Falco bằng tiếng Ý.

Ngay lập tức, Falco xuất hiện từ trong kho, một cái tạp dề dơ dáy khoác bên ngoài áo sơ mi quần jean, tay cầm một túi nhỏ. Không hề nhìn Leigh, anh bước qua cô đưa cho bà Angelini cái túi, và bà lấy từ trong đó ra hai trái lê lớn. “Cái này là cho cháu,” bà Angelini bảo Leigh. “Đây là loại ngon nhất đấy.”

Leigh lấy cái bánh pizza nóng hổi ra khỏi lò vi sóng, dốc nó trượt xuống cái đĩa bằng bìa cứng rồi đậy lại bằng miếng giấy nhựa đóng gói; sau đó cô tiến về quầy thu ngân, đứng ở đó chiêm ngưỡng những trái lê bóng loáng đến nỗi chẳng khác gì vừa được đánh bóng. “Bác lúc nào cũng rất tốt với cháu, bác Angelini,” cô nói kèm theo một nụ cười, cố gắng hết sức thể hiện sự ấm áp và cổ vũ đối với người phụ nữ tội nghiệp. Con trai cả của bà Angelini, Angelo, bị giết chết trong cuộc đánh nhau giữa các băng nhóm từ lâu trước khi Leigh chuyển đến khu này. Con trai út của bà, Dominick, một chàng trai đáng yêu thường giúp việc trong cửa hàng nhưng rồi lại đột nhiên biến mất. Bà Angelini nói Dominick đi học ở trường, nhưng bạn cùng phòng Leigh - một người New York chính cống - nói rằng trong khu này “đi học ở trường” có nghĩa là “đến Spofford” - đến một trại tạm giam dành cho trẻ vị thành niên ở New York, hoặc đi đến một nhà tù tiểu bang.

Chẳng bao lâu sau khi Dominick “rời nhà đến trường”, Falco bắt đầu làm việc trong cửa tiệm, nhưng điểm chung duy nhất giữa Falco Angelini và người em trai lịch lãm chính là tập hồ sơ - và không phải ở Spofford. Căn cứ vào những chuyện bạn của Leigh có lần nghe lỏm được trong cửa hàng, Falco đã ở nhiều năm trong nhà tù Attica vì tội giết người.

Cho dù Leigh không biết chuyện này thì Falco cũng vẫn khiến cô thấy vô cùng không thoải mái. Im lặng, nguy hiểm và cao trên một mét chín, anh di chuyển quanh cửa hàng như một tòa nhà cao chót vót sắp sập, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, đôi vai to lớn của anh dường như làm những lối đi hẹp càng thêm chật chội. Ở anh có sự tương phản giữa cặp lông mày đen dày và hàm râu quai nón với làn da xanh xao vàng vọt mà theo người bạn cùng phòng của Leigh thì bắt nguồn từ những năm sống trong tù. Giọng anh - vào những dịp hiếm hoi anh nói chuyện - rắn đanh và cộc cằn. Anh làm Leigh thấy không thoải mái đến nỗi cô luôn tránh nhìn anh bất cứ khi nào có thể, nhưng thỉnh thoảng cô bắt gặp anh nhìn cô, và chuyện đó càng làm cô khó chịu hơn.

Tuy nhiên, cũng khá buồn cười là bà Angelini có vẻ không hề để ý đến sự dữ tợn và thái độ đe dọa của Falco. Bà ra lệnh cho anh giống như một trung sĩ huấn luyện và nói về anh một cách âu yếm, đầy tính sở hữu như “Falco của bác”, “caro - cục cưng - của bác” và “nipote - cháu trai - của bác”. Leigh cho là vì đã mất hai đứa con trai nên theo lẽ thường tình bà Angelini sẽ trân quý người còn lại, bất kể những thiếu sót hiển nhiên về tính cách và khiếm khuyết trong phép xã giao của anh.

Như thể biết Leigh đang nghĩ gì, bà Angelini mỉm cười buồn bã đếm tiền trả lại cho cô. “Nếu Chúa cho bác quyền lựa chọn,” bà thú nhận kèm theo cái hất đầu về phía cửa, nơi Falco đang chất đồ hộp lên kệ, “chắc bác sẽ xin Người cho bác con gái. Con gái dễ nuôi hơn.”

“Cháu không chắc sẽ có nhiều bà mẹ khác đồng ý với bác đâu,” Leigh ngượng ngập nói đùa. Cô cảm thấy không thoải mái với đề tài này, thấy buồn trước nỗi sầu muộn của bà Angelini và không ngừng bối rối bởi sự có mặt của Falco Angelini. Nhặt những món đồ mới mua lên, Leigh lịch sự tạm biệt bà Angelini rồi ngần ngừ chào Falco - không phải do muốn nói chuyện với anh mà chỉ vì cô hơi sợ sẽ làm anh thấy mất mặt, và rồi thành ra lại thấy bị xúc phạm. Leigh đến từ một thành phố nhỏ thanh bình ở Ohio, cô chưa từng có bất kỳ kinh nghiệm nào với một người từng vào tù ra tội, nhưng cô cảm thấy việc xúc phạm một cựu tù - đặc biệt là một người đã vào tù vì tội giết người - có lẽ là một hành động không hề thông minh, thậm chí còn nguy hiểm và sai lầm.

Lúc bước ra khỏi cửa hàng bắt đầu đi xuống phố, quá mải mê suy nghĩ nên cô sửng sốt đến điếng người khi hai tên du côn trẻ tuổi dáng vẻ dữ tợn từ đâu hiện ra chặn ngang đường. “Này này, nhìn xem cái gì vừa ra khỏi cửa hàng này,” một tên vừa nói vừa xọc tay vào trong túi áo khoác. “Trông em ngon lành đáng để lột vỏ chén đấy.”

Một con dao! Hắn ta có dao! Leigh đứng chết sững như một con nai đang phơi mình trước ánh đèn pha của chiếc xe đang đến gần. Trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ ngớ ngẩn rằng cô không được chết lúc này, không phải bây giờ khi cô vừa mới tìm được Logan. Đột nhiên, Falco Angelini từ cửa hàng sau lưng cô phóng ra và bắt đầu chế nhạo gã thanh niên đang giữ con dao dài mỏng dính. “Có phải tao nhìn thấy một con dao không nhỉ?” anh giễu cợt. “Mày có biết cách sử dụng nó không đó, đồ bã đậu?” Dang rộng hai cánh tay, Angelini mời mọc kẻ định tấn công Leigh lao vào anh. “Mày sao làm nổi anh hùng nếu chém các cô bé. Thử chém một người đàn ông trưởng thành xem nào. Chém tao đây này. Nào, đồ ngu, thử đi!”

Đứng đó như bị thôi miên, Leigh thấy gã thanh niên thứ hai rút một con dao ra khỏi túi ngay khi gã thứ nhất lao tới. Bước qua một bên tránh đòn tấn công, Angelini chộp cánh tay của hắn giật mạnh qua vai anh làm bật ra một tiếng xương gãy ghê rợn, khiến gã thanh niên thét to đau đớn và loạng choạng thối lui vào con hẻm. Kẻ tấn công thứ nhì lành nghề hơn, ít hấp tấp hơn đồng bọn, và Leigh, kinh hãi đến điếng người, đứng nhìn hắn lom khom đi vòng quanh Angelini, lưỡi dao lóe sáng dưới ánh đèn đường. Bất ngờ lưỡi dao phóng lên trên, Angelini lùi bước, và gã thanh niên lớn tuổi hơn quỳ sụp xuống, vừa gào thét đau đớn vừa chộp lấy háng. “Thằng chó đẻ!” hắn rên rỉ, nhìn Angelini trừng trừng, cố lăn tròn qua một bên và đứng dậy.

Trong khi hắn đang cố đứng lên, Falco chẳng chút câu nệ chộp cánh tay Leigh kéo cô lùi vào ngưỡng cửa ra vào của cửa hàng. Cô đứng ở đó, điếng người, cho đến khi hai gã thanh niên bỏ chạy xuống phố rồi biến mất vào con hẻm. “Chúng ta... chúng ta... chúng ta nên gọi cảnh sát,” cuối cùng cô lắp bắp.

Angelini quắc mắt nhìn cô và giật cái tạp dề khỏi người. “Tại sao?”

“Bởi... bởi vì chúng ta có thể lọc được ảnh bọn chúng. Tôi không chắc làm được chuyện đó một mình, nhưng nếu có cả anh, chúng ta có thể nhận dạng chúng.”

“Đối với tôi mọi kẻ đồi bại đều giống nhau cả,” anh nói kèm theo cái nhún vai. “Tôi không thể phân biệt được kẻ nào ra kẻ nào.”

Bị cự tuyệt, Leigh chồm người tới trước, lo lắng nhìn về phía chung cư của cô. “Tôi không thấy bất cứ dấu hiệu nào của bọn chúng. Bây giờ có lẽ bọn chúng đã đi xa cả dặm.” Cô ngượng ngùng liếc nhìn Angelini, cố gắng che giấu nỗi sợ phải đi bộ về nhà một mình. “Cám ơn anh đã cứu tôi,” cô nói, và khi thấy anh không trả lời, cô bước ra khỏi ngưỡng cửa.

Cô nhẹ cả người khi anh cũng bước tới phía trước. “Tôi sẽ đưa cô về nhà.” Anh đợi một lát chờ cô phản ứng và hiểu nhầm sự im lặng căng thẳng của cô là từ chối. “Có lẽ cô thích đi một mình hơn,” anh nói, xoay người lại.

Mất hết bình tĩnh, Leigh chộp lấy cánh tay anh kéo về phía cô.

“Không, đợi đã! Tôi rất mong anh đi cùng! Tôi chỉ không muốn gây thêm rắc rối cho anh nữa thôi, Falco.”

Cử chỉ vô tình của cô có vẻ khiến anh thích thú, hoặc có lẽ chính lời cô nói đã làm anh thấy thích thú. “Cô có gây ra rắc rối gì cho tôi đâu.”

“Ngoài việc suýt làm anh bị giết chết ở đằng đó.”

“Tôi không có nguy cơ bị giết bởi những tên...” Dù có nghĩ đến lời phỉ báng nào đi nữa thì anh cũng đã kềm lại.

Được khuyến khích bởi mối kết giao vừa hình thành giữa họ, Leigh nói, “Tôi thật lòng cho rằng chúng ta nên gọi cảnh sát.”

“Tùy cô thôi, nhưng đừng kéo tôi vào. Tôi không có thời gian để lãng phí với bọn cớm.”

“Vậy thì anh trông chờ cảnh sát bảo vệ chúng ta như thế nào nếu các công dân không chịu hợp tác chứ? Ngoài những chuyện khác ra, nhiệm vụ của mỗi công dân...”

Anh bắn cho cô ánh mắt đầy khinh thị khiến cô chỉ muốn chui xuống vỉa hè. “Cô đến từ hành tinh nào thế?”

“Tôi đến từ Ohio,” Leigh trả lời, rối trí đến nỗi chẳng thể tìm được câu trả lời nào tốt hơn.

“Chẳng trách cô lại như vậy,” anh nói thẳng thừng, nhưng lần thứ hai trong vài phút ngắn ngủi vừa qua đó, cô có cảm tưởng mình đã nghe thấy sự thích thú phảng phất trong giọng anh.

Anh đưa cô vào tòa nhà, leo bốn đợt cầu thang đến tận cửa căn hộ của cô, rồi bỏ lại cô ở đó.

Sau màn thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc đêm đó, Leigh đã kết thúc vĩnh viễn những chuyến đi một mình đến cửa hàng tạp hóa của Angelini vào ban đêm, nhưng cô vẫn đến đó vào ban ngày để mua thực phẩm. Trong chuyến viếng thăm kế tiếp, cô kể cho bà Angelini về vụ đụng độ nguy hiểm của mình, nhưng thay vì tự hào về Falco, người phụ nữ tội nghiệp này lại tỏ vẻ khó chịu. “Từ khi còn bé, nó luôn tìm đến rắc rối và rắc rối cũng luôn tìm đến nó.”

Hơi ngạc nhiên, Leigh ngó quanh tìm ân nhân và thấy anh đang ở trong kho phía sau cửa hàng, sắp xếp lại đống thùng hộp. “Tôi muốn cám ơn anh một cách tử tế,” cô nói, bước tới sau lưng anh. Anh cứng đờ người, như thể bị giật mình; sau đó anh từ từ quay lại nhìn cô, cặp lông mày đen nhánh nhíu lại thành một cái quắc mắt sốt ruột, bộ râu đen dày che gần hết khuôn mặt. “Vì chuyện gì?” anh nói ngay.

Chẳng hiểu sao, anh có vẻ xa cách và đáng sợ hơn bao giờ hết, cơ thể anh cao lớn sừng sững hơn hẳn trước đây, nhưng Leigh đã quyết tâm không để những điều đó khiến mình bối rối. Dù có từng bị kết án hay không, anh cũng đã liều mình cứu cô rồi sau đó còn đưa cô về nhà để chắc chắn cô được an toàn. Điều đó xuất phát từ lòng dũng cảm đích thực, cô nghĩ, và ngay khi vừa lóe lên trong tâm trí, suy nghĩ này đã bật ra khỏi môi cô. “Vì đã tỏ ra vô cùng hào hiệp,” cô giải thích.

“Hào hiệp ư?” anh lặp lại một cách mai mỉa. “Cô nghĩ về tôi như thế à?”

Mặc dù đã quyết tâm giữ vững lập trường, không để điều gì cản trở mong muốn bày tỏ lòng biết ơn của cô, Leigh vẫn cẩn trọng lùi lại một bước trước khi gật đầu quả quyết. “Đúng, tôi nghĩ vậy.”

“Họ thả cô ra khỏi cũi trẻ từ khi nào vậy, hôm qua à?”

Bực tức, Leigh đưa tay lên ngăn chặn bất cứ lời tranh cãi nào khác. “Suy nghĩ của tôi đã ấn định thế rồi. Đừng cố thay đổi nó, vì anh không làm được đâu. Đây này,” cô nói, chìa tay kia ra. “Cái này để tặng anh.”

Anh nhìn hộp quà tặng trong tay cô như thể nó chứa thuốc diệt chuột. “Cái gì vậy?”

“Một vật kỷ niệm cho dịp đó. Chút nữa anh cứ mở ra và tự mình tìm hiểu đi.” Khi anh không chịu đưa tay ra cầm, cô bước vòng qua anh và đặt nó xuống bậc cuối cùng trên cái thang gỗ cũ kỹ, bên cạnh mấy cuốn sách. “Đây là của anh à? Anh đang nghiên cứu gì vậy?”

“Luật,” anh nói với vẻ chế giễu, và Leigh suýt chết nghẹn vì cười, chỉ sợ tiếng cười sẽ để lộ chuyện cô biết anh đã từng ngồi tù. Và, thật không may, nó để lộ thật. “Nếu cô tò mò xong rồi,” anh nói ngay, “thì tôi có việc phải làm.”

“Tôi không có ý...” cô nói, dợm bước khỏi phòng. “Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn. Tôi chỉ...”

“Đang rời khỏi đây?” anh ướm lời.

Cô không bao giờ biết liệu anh có mở món quà cô tặng hay không. Nhưng cô có cảm giác cho dù đã mở, anh cũng không thích hoặc không muốn có cái hình nộm hiệp sĩ mặc thiết giáp mà cô tìm thấy trong một cửa hàng đồ cổ. Kể từ hôm đó, anh không bao giờ chủ động nói chuyện với cô, nhưng dù sao đi nữa, những lúc gặp cô, anh đều gật đầu cộc lốc để chào. Nếu cô bắt chuyện thì anh sẽ trả lời, và Leigh luôn mỉm cười chào anh.

Một vài tuần sau hôm Falco cho bọn tấn công cô một trận kinh hồn bạt vía, Logan và cô đến cửa hàng Angelini mua thức ăn khuya. Leigh giới thiệu Logan với bà Angelini; rồi cô nhìn thấy Falco và bèn giới thiệu hai người đàn ông với nhau. Sau đó, bà Angelini luôn hỏi Leigh về “chàng trai” của cô. Falco không bao giờ nhắc tới Logan dù bằng tên hay sự mô tả, và không bao lâu sau đó anh biến mất hoàn toàn. Bà Angelini nói Falco đã “quay lại trường”.

Nằm trên giường bệnh, Leigh nhớ lại tất cả những chuyện đó, vì cái đêm suýt bị tấn công ấy chính là trải nghiệm khủng khiếp nhất trong đời cô - cho đến bây giờ, khi Logan bị mất tích. Hồi đó cũng như bây giờ, cô đã có cùng một cảm giác bất lực khủng khiếp này, cái cảm giác rằng lẽ ra cô nên chuẩn bị kỹ càng hơn, nên tiên liệu trước chuyện này và bảo vệ cả Logan lẫn chính cô trước nó.