← Quay lại trang sách

Chương 9

Bác sĩ và y tá của Leigh cùng quản lý bệnh viện đẩy xe lăn đưa cô xuống xe cứu thương đang đậu ở cửa hậu bệnh viện. Brenna đã đợi sẵn tại đó trong chiếc áo khoác dày và mũ len đỏ. “Bảo vệ nói là không có trở ngại nào cả,” cô bảo Leigh.

Nhân viên bảo vệ đứng cạnh cô gật đầu. “Hầu hết phóng viên đã rời khỏi khi nghe tin cô được phép xuất viện sáng nay,” anh vừa nói vừa cười toe với Leigh. “Tuy vậy vẫn còn hai người đang nấn ná, hy vọng gặp được cô. Họ cho tôi mười đô la để báo ngay cho họ khi nào cô rời đi, vì vậy tôi chỉ cho họ chiếc xe cứu thương trống không mà cô đã sắp xếp; thế là họ bèn nhảy vào xe đuổi theo. Tôi nghĩ bây giờ họ đã đi trước cô sáu mươi dặm rồi.”

Leigh nhắc Brenna cho anh ta thêm hai mươi đô nữa vì đã tỏ ra hữu ích như vậy. Hai nhân viên cấp cứu định giúp cô ra khỏi xe lăn nhưng cô xua tay gạt đi. “Tôi tự làm được mà,” cô nhấn mạnh, nhăn mặt vì đau trong lúc chậm chạp đứng dậy. Sáng nay, mọi hoạt động của cô chỉ gói gọn trong việc ký tên cho mấy nhân viên trên tầng của cô, tắm rửa và mặc quần áo, nhưng giờ cô đang run lẩy bẩy và cảm giác chẳng còn chút sức lực nào. Tuy nhiên, về mặt tinh thần thì cô rất tỉnh táo và quyết tâm. Triển vọng trong vài giờ tới có thể dò lại đường đi của cô rồi xác định được vị trí của Logan giúp cô thấy phấn chấn và sẵn sàng đi đến đích.

Brenna theo sau cô ngồi vào xe cứu thương và chiếc xe bắt đầu chậm chạp lăn bánh dọc lối xe chạy. “Xe của chúng ta ở đâu?” Leigh hỏi.

“Cách khoảng hai dặm dưới đường cao tốc, ở American Legion Hall. Tôi đã nói với tài xế xe cứu thương dừng lại đó để tôi lấy xe. Anh ta biết chỗ ấy.”

Ngay sau đó, xe cứu thương chạy chậm lại rồi quẹo vào bãi đậu xe nhan nhản ổ gà sâu làm chiếc xe rung lên khiến Leigh phải nghiến răng đau đớn. “Cô ổn chứ?” Brenna lo lắng hỏi.

Leigh từ từ thở nhẹ và gật đầu. “Bệnh viện có đưa cho tôi một ít thuốc giảm đau, nhưng tôi không muốn dùng vì chúng thường làm đầu óc tôi hơi mê mụ. Ngay bây giờ tôi cần được hoàn toàn tập trung và tỉnh táo. Cô giúp tôi đứng lên được không?” Leigh nói thêm khi chiếc xe dừng lại.

Một nhân viên cấp cứu bước ra khỏi xe và đi vòng ra đằng sau để giúp Brenna leo xuống. Anh mở cánh cửa, nhìn thấy cả hai người phụ nữ đều đã đứng lên, bèn bước lùi lại, nhìn họ chằm chằm. “Tôi đã hứa sẽ rời bệnh viện trong xe cứu thương,” Leigh giải thích với chàng trai trẻ. “Và tôi đã làm vậy rồi. Tuy nhiên, tôi không hứa sẽ ngồi trong đó tới tận Manhattan.”

“Tôi không thể để cô làm thế này, cô Kendall!”

Leigh cố mỉm cười và chìa tay ra để anh ta giúp đỡ. “Anh quả thật không có sự lựa chọn đâu.”

“Nhưng...”

“Nếu anh buộc tôi phải nhảy xuống từ chỗ này,” cô nhẹ nhàng cảnh báo, “tôi có thể chết vì chấn động đấy.” Cô bước tới, và không còn lựa chọn nào khác, nhân viên cấp cứu đành chìa tay ra giúp. Người tài xế bước lại gần xem chuyện gì đang gây ra sự chậm trễ, và Leigh giơ tay lên chặn đứng cơn bùng nổ của anh ta. “Tranh cãi chẳng có ích gì đâu,” cô bảo anh ta.

Họ giúp cô chui vào chiếc Chevrolet Blazer màu bạc mà Brenna đã thuê. “Thư ký của tôi đã lưu tên các anh rồi,” Leigh nói với họ kèm theo nụ cười biết ơn. “Cô ấy sẽ thu xếp để các anh có bốn vé xem Blind Spot vào tối thứ Bảy tới.”

Thông thường, lời hứa tặng vé mời cho một vở kịch Broadway thường xuyên cháy vé sẽ khiến ngay cả một người dân New York chán ngấy nhất cũng vô cùng hạnh phúc, thế nên chẳng có gì khó hiểu khi Leigh thấy sửng sốt vì cả hai người đàn ông đều có vẻ hơi thất vọng.

“Nếu không quá phiền phức cho cô,” tài xế nói sau khi trao đổi ánh mắt với người bạn, “chúng tôi thà đợi cho đến khi cô lại diễn trong vở kịch, thưa cô Kendall.”

Họ còn quá trẻ, vậy mà họ đã từng chứng kiến quá nhiều nỗi đau khổ cũng như sợ hãi, thành ra Leigh phải cố kiềm chế mong muốn được vỗ nhẹ lên má anh ta. “Vậy thì tôi sẽ thu xếp chuyện đó,” cô hứa. “Brenna sẽ gọi các anh... khi mọi chuyện trở lại bình thường,” cô nói nốt câu. Bình thường...

Leigh bám chặt vào khái niệm này; cô khao khát nó - cầu nguyện nó khi Brenna bắt đầu nổ máy chiếc Blazer.