Chương 10
Những đống tuyết đùn cao ngang tầm mui xe Blazer, đôi khi còn ngang với nóc xe, lấn vào lòng đường cao tốc và làm các nhánh đường phụ chật hẹp đến nỗi hai chiếc xe khó có thể đi song song với nhau.
Suốt tiếng đồng hồ đầu tiên, Leigh không thấy bất cứ dấu vết quen thuộc nào ngoại trừ vài dấu mốc lớn mà cô đã nhận ra ngay sau khi tiến vào vùng núi, những dấu mốc cô đã biết rõ từ mấy chuyến đi đến Catskills trước đây. Tuy nhiên, họ càng đi sâu vào vùng núi, khung cảnh càng lúc càng xa lạ và cô càng thấy không chắc chắn về những chỉ dẫn Logan đã đưa cho cô. Ba tiếng đồng hồ sau khi họ bắt đầu cuộc tìm kiếm, Brenna nhất định đòi dừng lại ăn trưa và lái xe vào tiệm McDonald. “Có bất cứ thứ gì có vẻ quen thuộc kể từ khi chúng ta đi qua trạm xăng nhỏ ở đằng đó không?” cô hỏi trong khi họ chờ gọi món cạnh ô cửa sổ phục vụ xe hơi.
“Tối hôm đó, tôi chẳng khác gì bịt mắt lái xe trong đường hầm,” Leigh chán chường nói. “Tầm nhìn tệ đến nỗi tôi chỉ nhìn được cách ánh đèn pha tầm hơn mét.” Cô ép ngón tay lên thái dương, cố xoa dịu cảm giác căng thẳng và lo âu khiến đầu cô như muốn vỡ tung. “Đáng lẽ tôi phải chú tâm hơn đến chỉ dẫn của Logan, nhưng tôi còn mải tập trung giữ cho chiếc xe không bị trượt. Và những hướng dẫn của Logan không thuộc loại bình thường. Anh ấy quá phấn khích về ‘nơi ẩn náu trong núi’ của chúng tôi thành ra tấm bản đồ và những hướng dẫn anh ấy đưa cho tôi chẳng khác gì tấm bản đồ truy tìm kho báu...”
Leigh ngăn mình lặp lại lời giải thích đó với Brenna. “Dẫu vậy,” cô chua chát nói, “lẽ ra tôi phải nhớ được theo chỉ dẫn thì tôi nên rẽ phải khi vượt qua đèn đỏ ở Ridgemore bốn phần mười hay là bốn dặm! Hôm thứ Ba, khi viết hướng dẫn cho mấy vị thanh tra, tôi cứ tưởng mình đã nhớ hết mọi chi tiết quan trọng. Nhưng bây giờ, tôi không chắc về chuyện đó hoặc bất cứ chuyện gì khác nữa.”
“Cô phải thôi hành hạ bản thân đi,” Brenna cảnh báo.
Leigh không thể thôi được, nhưng vì Brenna, cô cố không nói thành lời những suy nghĩ ấy.
Sau thêm hai tiếng đồng hồ tìm kiếm rồi quay đi quay lại bất cứ khi nào Leigh cho rằng cô đã nhận ra được dấu hiệu gì đó, mọi thứ bắt đầu trở nên quen thuộc với cô. Trong sự tuyệt vọng, Leigh bắt đầu lùng sục quanh các nhánh đường phụ và đường tư nhân, thậm chí cả đường lái xe vào nhà, tìm kiếm ngôi nhà nhỏ mà Logan đã mô tả. Cô sẵn sàng truy tìm mọi con đường mòn rậm rạp cây cối có thể trong thời xa xưa nào đó đã từng là một con đường xe chạy - nhưng tuyết đã biến việc đó thành nhiệm vụ bất khả thi.
Vài lần họ suýt mắc kẹt, nhưng Brenna điều khiển cỗ xe hai cầu nặng nề này một cách khéo léo đến không ngờ - một kỹ năng mà cô nói cô học được từ thời sống trong trang trại cùng cha mẹ. Khả năng điều khiển chiếc Blazer băng qua tuyết của Brenna và sự thay đổi thời tiết chiều hôm đó là hai sự kiện lạc quan hiếm hoi trong ngày đau lòng này. Chẳng bao lâu sau khi họ dừng lại ăn trưa, mặt trời ló dạng. Chưa đầy một tiếng đồng hồ sau, những đám mây dày đặc bay đi hết, bầu trời trở nên trong xanh, nhiệt độ tăng lên trên mức đóng băng và tuyết bắt đầu tan chảy.
Không chỉ đem một ít quần áo cho Leigh, Brenna còn mang theo một túi xách đựng vài món đồ cô đã tìm được ở căn hộ của Leigh. Cặp kính mát đặc biệt thuận tiện vì chúng che giấu những giọt lệ bắt đầu dâng lên trong mắt Leigh và ứa ra càng lúc càng nhiều khi buổi chiều dần trôi qua.
“Nếu cô muốn đến kịp cuộc họp báo đêm nay,” Brenna nói, “chúng ta cần phải nhanh chóng quay về thành phố.”
Leigh nghe theo, nhưng vẫn ngóng cổ nhìn xuống một con đường dốc. “Chậm lại đi...” cô phấn khích nói, vậy là Brenna đạp phanh, giảm tốc chiếc Blazer. “Ở dưới kia có một ngôi nhà; tôi có thể nhìn thấy mái nhà.” Ở cuối con đường dốc đứng, Leigh nhìn thấy một căn nhà cũ kỹ rộng rãi có mái màu xanh, nhưng Logan đã nói chỗ ở duy nhất trên mảnh đất của họ là một ngôi nhà nhỏ xíu ba phòng, và mái nhà màu xám. “Không phải rồi,” Leigh chán nản nói. Cùng với nỗi thất vọng chán chường, cơn giận dữ cuộn lên trong lòng Leigh. “Tôi không nhìn thấy những chiếc trực thăng mà đáng lẽ hôm nay Cảnh sát trưởng Trumanti phải cử đến đây. Mà ông ta đang đợi cái gì thế, mùa hè chăng?”
“Có khi trực thăng nhan nhản trên trời ấy chứ,” Brenna nhẹ nhàng chỉ ra. “Nhưng nếu chúng ở bên kia núi hoặc khuất sau khúc quanh kế tiếp, có lẽ chúng ta không thể nhìn thấy được.”
“Cô có chắc là di động của mình vẫn đang bật không?” Leigh hỏi.
Brenna cố không nhắc lại là từ sáng đến giờ họ đã thảo luận về vấn đề này mấy lần rồi. “Chắc chắn đấy. Tôi đã kiểm tra lại lúc chúng ta dừng lại đi vệ sinh.”
“Tôi muốn gọi cho thanh tra Shrader và thanh tra Littleton. Sáng nay tôi đã để lại tin nhắn trong hộp thư thoại, cho họ số điện thoại di động của cô, nhưng có lẽ họ không nhận được tin nhắn.”
“Điện thoại của tôi nằm trong cái túi trên ghế sau.” Vừa nói, Brenna vừa cố với tay phải nhưng cái túi cách quá xa tầm tay cô. “Tôi sẽ phải dừng lại,” cô nói thêm, liếc nhìn kính chiếu hậu.
“Không, để tôi lấy cho,” Leigh nói. “Tiếp tục lái xe đi.” Hít một hơi dài, cố chống lại cơn đau bên sườn, Leigh từ từ, vụng về cố vặn mình trên ghế trước và với ra sau lấy cái túi. Túi xách của Brenna to ngang một cái túi du lịch nhỏ, nhưng điện thoại nằm ở trên cùng. Leigh run run nhấn bàn phím nhỏ xíu rồi đưa điện thoại lên tai.
Thanh tra Shrader trả lời ngay lập tức. “Anh có tin tức gì về chồng tôi không?” Cô hỏi thẳng thừng.
“Không. Nếu có thì chúng tôi đã gọi cho bà vào số điện thoại bà để lại trên hộp thư thoại của chúng tôi sáng nay rồi. Bà đang ở đâu vậy?”
“Tôi đang trên núi, thử tìm những con đường đã đi hôm Chủ nhật.”
“Có may mắn gì không?”
Phải mất vài giây Leigh mới có thể buộc mình thừa nhận sự thật. “Tôi không biết mình đã ở chỗ nào hay đáng ra mình phải có mặt ở chỗ nào.”
Thay vì bình luận về chuyện đó, Shrader nói, “Trong tin nhắn sáng nay, bà có nói bà định tối nay sẽ tổ chức họp báo tại nhà riêng. Nó vẫn được tiến hành chứ?”
Khi Leigh nói phải, anh cho biết nhà phác họa đã phác xong chân dung của người cứu Leigh để sẵn sàng phân phát cho giới truyền thông ở cuộc họp báo. “Tối nay thanh tra Littleton và tôi có thể mang nó đến đó,” anh tình nguyện. “Có lẽ sẽ hữu ích nếu người đại diện Sở Cảnh sát New York có mặt...”
“Tôi đã không nghĩ đến chuyện đó,” Leigh thừa nhận, nhưng cô quyết định từ chối. “Tôi thực sự cám ơn anh vì đã tình nguyện lái xe trở lại thành phố đêm nay, nhưng tôi vẫn mong anh ở lại miền núi để tiếp tục tìm kiếm chồng tôi.”
“Thanh tra Littleton và tôi có thể lái xe về thành phố tối nay và quay trở lại đây vào sáng sớm mai để tiếp tục tìm kiếm. Chúng tôi có thể làm thêm giờ.”
“Nếu thế thì cảm ơn anh, tôi mong anh sẽ có mặt tại cuộc họp báo. Ngoài ra,” Leigh vội nói thêm. “Cảnh sát trưởng Trumanti đã nói là ông ấy sẽ cử trực thăng đến hỗ trợ tìm kiếm, nhưng hôm nay tôi không nhìn thấy bất cứ chiếc nào.”
“Hai chiếc đã cất cánh từ lúc trưa và ngày mai sẽ được bổ sung thêm, nhưng trước khi tuyết tan, trực thăng sẽ không thể khoanh vùng rộng như bà nghĩ được. Vấn đề là, tuyết đã phủ kín các mái nhà nên khi nhìn từ trên xuống, cái nào cũng giống cái nào, thành ra họ phải bay thấp và chậm.”
“Tôi đã không nghĩ đến chuyện đó,” Leigh nói, nhưng cô không thể giấu nổi vẻ chán nản trong giọng nói. Từ Chủ nhật đến giờ, thiên nhiên dường như đã tuyên chiến với cô.
“Phòng trường hợp dạo gần đây bà không nghe dự báo thời tiết, tôi chỉ muốn nói là trời chắc sẽ nắng một hai ngày nữa. Chúng tôi đã cử một đội lục soát hai bên đường để tìm kiếm dấu vết một chiếc xe bị rơi khỏi đường và ngày mai sẽ có thêm nhiều người tìm kiếm nữa. Nếu tuyết tiếp tục tan như hôm nay, chúng tôi có thể nhanh chóng tìm ra chỗ bà bị rơi. Một khi xác định được chỗ đó rồi, trực thăng sẽ có thể thu hẹp khu vực rà soát để tìm ngôi nhà. Mong bà đừng lo lắng quá, anh kết thúc. “Chồng bà đã dự định ở lại trong một ngôi nhà cũ không có điện và điện thoại. Nếu lối ra bị chặn, ông ấy sẽ nhóm một đống lửa ấm cúng và chờ đợi chúng ta nghĩ ra cách đưa ông ấy thoát khỏi chỗ đó.”
Leigh nghĩ hành động kiểu đó có vẻ hoàn toàn không giống với Logan. Anh sẽ lội qua tuyết để đến đường cái vào sáng hôm sau, chỉ vì lo lắng cho Leigh. “Có lẽ anh nói đúng,” cô nói dối.
“Bà nên lên đường trở về thành phố ngay bây giờ,” Shrader nói. “Nếu định đến kịp lúc cuộc họp báo bắt đầu thì bà không còn thời gian nấn ná đâu.”
Thất vọng tột độ, Leigh nhấn vào nút ngắt kết nối màu đỏ trên di động của Brenna. “Thanh tra Shrader nói chúng ta phải quay về ngay,” cô nói, nhìn ra ngoài cửa sổ dõi mắt về phía dãy núi phủ kín tuyết lấm chấm những hàng thông chót vót. Đâu đó trên những ngọn đồi này, cô đã bị mất xe, lạc chồng và suýt mất cả mạng sống. Cô cảm thấy mình dường như đang sắp đánh mất cả sự minh mẫn của bản thân.
“Cô ổn chứ?” Brenna khẽ hỏi.
“Tôi không sao,” cô nói dối. “Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi,” cô nói thêm, cố ép mình tin vào điều đó. “Logan đang an toàn tuyệt đối. Một ngày nào đó tất cả chúng ta sẽ cười nhạo chuyện này cho xem.”
Một dặm đằng sau họ, trong chiếc xe Ford không đánh dấu hiệu, Shrader liếc mắt nhìn Sam Littleton. “Cô ta sẽ vòng lại và quay về nhà.” Một lát sau, một chiếc Blazer màu bạc chạy ngược chiều ngang qua họ, hướng về thành phố. Shrader nhìn vào kính chiếu hậu, dõi mắt theo chiếc Blazer cho đến khi nó rẽ vào khúc quanh; sau đó anh thong thả quay đầu, cho xe từ từ lăn bánh, không còn bám theo chiếc xe kia nữa. “Cứ tính đến chuyện hôm nay họ đã đi ngang qua chúng ta không biết bao nhiêu lần,” anh nói kèm theo nụ cười tự mãn, “thì thật đáng ngạc nhiên vì họ lại không thấy chúng ta.”
“Chiếc Blazer đó là một trong số ít chiếc xe sạch sẽ ở Catskills,” Sam lầm bầm, cúi nhìn xuống đùi xem xét tấm bản đồ Leigh Manning đã đưa cho họ vào đêm thứ Ba. “Đám xe còn lại của chúng ta thì trông đều giống nhau cả - bẩn thỉu.” Thở dài, cô gấp tấm bản đồ lại đút vào trong cái túi nhựa đựng bằng chứng. “Sáng nay, dường như cô ta đang cố gắng lần theo cùng những hướng dẫn mà cô ta đã chỉ cho chúng ta trong bệnh viện. Sau đó, khoảng giữa trưa, cô ta bắt đầu đi ngược lại và dò rộng hơn theo đúng tuyến đường của cô ta.”
“Đúng vậy, và sau đó, cô ta bắt đầu đi tham quan. Chắc cô ta đoán hôm nay sẽ bị chúng ta theo dõi nên đã quyết định đưa chúng ta dạo một vòng - theo đúng nghĩa đen. Này, cô nợ tôi hai mươi lăm xu đấy.”
Anh chìa tay ra, và Sam hết nhìn lòng bàn tay đang mở lại đến vẻ tự mãn của anh. “Vì chuyện gì?”
“Vì tôi đã bảo theo dõi cô ta sẽ chẳng ích lợi gì, nhưng cô cứ đinh ninh cô ta có thể đang giấu giếm chuyện gì đó thú vị.”
“Cứ gọi tôi là kẻ đa nghi đi, nhưng khi tôi nhận thấy một phụ nữ bị thương nặng, đáng lẽ đã phát điên lên lại chui ra khỏi xe cứu thương trong bãi đậu xe vắng vẻ trên đường cao tốc rồi leo vào một chiếc xe đi về phía Bắc thay vì phía Nam, tôi chỉ tự nhiên cảm thấy tò mò thôi.”
“Đưa tiền cá cược đi nào,” anh vẫn dai dẳng. “Hai mươi lăm xu của tôi đâu?”
“Tôi sẽ trừ nó vào bảy đô la bốn mươi ba xu kẹo M&M và coca trong chuyến đi này mà anh đã nợ tôi.”
“Cái gì?” anh kêu lên, ném cho cô ánh mắt hung dữ. “Tôi không nợ cô bảy đô la bốn mươi ba xu. Tôi chỉ nợ cô sáu đô la bốn mươi ba xu thôi.”
Sam mỉm cười với anh. “Đúng vậy thật. Và đừng quên đấy.”