Chương 11
Trish Lefkowitz đã chờ sẵn ở tiền sảnh bên ngoài căn hộ khi Leigh và Brenna bước ra khỏi thang máy, trễ năm phút cho cuộc họp báo. “Lạy Chúa tôi!” người đại diện phát ngôn kêu lên, vội vã chạy đến túm lấy cánh tay Leigh, “Trông cô khủng khiếp quá, Leigh ạ. Xét trên một phương diện nào đó thì thế này quá chuẩn rồi,” cô thêm vào, luôn nghĩ đến giá trị quan hệ công chúng của mọi vấn đề. “Nhìn thấy cô là đám phóng viên đó sẽ khao khát được giúp cô ngay lập tức.”
Leigh gần như chẳng để lọt từ nào vào tai. Cô đang nhìn xung quanh tiền sảnh lát đá cẩm thạch đen sang trọng bày mấy cái bàn chân quỳ mạ vàng và ghế bọc lụa theo phong cách thời Louis XIV. Mọi thứ vẫn y như khi cô rời nhà hôm Chủ nhật, chỉ có điều bây giờ Logan đang biến mất khỏi cuộc đời cô. Vì vậy không còn gì như cũ nữa.
Một cánh cửa ẩn nằm ở góc tiền sảnh bên trái, thường dùng cho việc giao hàng, dẫn thẳng vào khu bếp. Brenna, Trish và Leigh đi qua cánh cửa đó để vào căn hộ. Hilda đang bê một khay đựng cốc chén và suýt đánh rơi cái khay khi nhìn thấy khuôn mặt bầm dập cùng vẻ xộc xệch của Leigh. “Ôi, bà Manning...” cô kêu lên. “Ôi, trời đất ơi. Ôi...”
“Tôi ổn mà, Hilda. Tôi chỉ cần chải lại tóc thôi,” Leigh nói thêm trong lúc cẩn thận rút tay ra khỏi cái áo choàng Brenna đã mang đến cho cô. Dựa vào sự ồn ào trong phòng khách, cô đoán là khá nhiều phóng viên đang có mặt.
“Một ít son môi sẽ không gây hại gì đâu,” Trish châm thêm, với lấy đám gương và mỹ phẩm đã được cô mang vào bếp nhằm mục đích này.
“Chỉ cần chải tóc là được rồi,” Leigh lơ đãng nói, vuốt phẳng cái quần đen và chiếc áo len trên người. “Được rồi, tôi đã sẵn sàng,” cô nói sau khi chải xong tóc.
Với một bên là Trish một bên là Brenna, Leigh bước vào phòng khách. Mới sáu đêm trước thôi, nó còn tràn ngập tiếng cười đùa của những người đã đến chúc mừng một trong những đêm tuyệt vời nhất cuộc đời cô. Bây giờ căn phòng đầy những người lạ mặt đến để moi móc, quan sát, ghi chép rồi báo cáo với công chúng những chi tiết khủng khiếp từ cơn ác mộng sống động của cô. Tất cả bọn họ đều là người lạ, ngoại trừ thanh tra Shrader và Littleton vừa mới đến.
“Cô cảm thấy thế nào, cô Kendall?” một phóng viên gọi to. “Xin cho chúng tôi một lát để ổn định,” Trish bảo tất cả bọn họ. Cô đã xếp một cái ghế phía trước lò sưởi cho Leigh, và Leigh thả người xuống đó, không phải do cô không đứng nổi mà vì toàn bộ cơ thể cô đang bắt đầu run rẩy. Không biết vì sao, sự hiện diện của đám phóng viên và nhiếp ảnh gia trong nhà cô làm cho sự mất tích của Logan có vẻ khủng khiếp hơn, thậm chí... thật hơn. Cô nhìn họ, miễn cưỡng báo hiệu bắt đầu cuộc phỏng vấn bằng câu nói, “Cám ơn vì các vị đã đến...”
Câu nói của cô khơi mào cho một loạt ánh đèn máy ảnh chói lòa và một dòng thác câu hỏi nối nhau liên tiếp: “Cô đã nghe được tin gì từ chồng cô chưa?”
“Tin đồn ông ấy đã bị bắt cóc có thật không?”
“Lần cuối cùng cô gặp ông ấy là khi nào?”
“Cảnh sát có biết ai đã tông cô rơi khỏi đường không?”
“Cô cảm thấy như thế nào, cô Kendall?”
“Có đúng là hai người đã từng bàn chuyện ly hôn không?”
“Cảnh sát đang làm gì?”
“Họ có tình nghi người nào không? Ai đã tìm ra cô vào đêm xảy ra tai nạn vậy? Cô nghĩ đó là tai nạn hay hành động chủ tâm?”
“Cô định khi nào sẽ quay lại với vai diễn trong vở Blind spot?”
Leigh giơ tay lên để dừng các câu hỏi. “Làm ơn, xin hãy lắng nghe những điều tôi cần phải nói - tôi sẽ cố gắng kể lại nhanh hết mức toàn bộ mọi chuyện tôi biết.”
Căn phòng chìm trong im lặng, trừ tiếng máy quay vo vo. Cô nói cho họ nghe lý do cô lái xe lên núi vào tối Chủ nhật, kể lại chi tiết vụ tai nạn. “Như các vị biết đó, cảnh sát đã không thể nhận dạng người đàn ông tìm thấy tôi bên lề đường,” cô kết thúc, “nhưng họ có chân dung phác thảo và họ sẽ đưa cho các vị tối nay.”
“Tại sao cảnh sát lại không thể tìm thấy xe của cô vậy?”
“Tôi sẽ để họ giải thích với các vị,” Leigh yếu ớt nói, đột nhiên thấy chóng mặt. Cô cố gắng tập trung vào Shrader và nhìn thấy anh gật đầu ra hiệu anh sẽ xử lý các câu hỏi liên quan đến cuộc điều tra của cảnh sát. “Tôi mời các vị đến đây không chỉ để trả lời câu hỏi của các vị,” Leigh tiếp tục, “mà còn vì tôi cần sự giúp đỡ của các vị. Xin vui lòng đăng tải rộng rãi bức ký họa đó. Chắc chắn ở ngoài kia sẽ có người nhận ra người trong bức ký họa. Ông ta biết địa điểm nơi tôi gặp nạn, và - dù ở đâu - nó cũng rất gần nơi tôi hẹn chồng tôi. Tôi cũng sẽ mô tả cho các vị về chiếc xe của chồng tôi...” Leigh ngừng lại lần nữa, trong lòng trào dâng một cảm giác lạ lùng, ớn lạnh, và cô gửi lời cầu viện thầm lặng đến thanh tra Littleton, lúc này đang đứng ngay cạnh, khuôn mặt toát lên một thứ cảm xúc mà theo Leigh là hòa trộn giữa tỉnh táo và hiếu kỳ. “Cô có thể đưa cho mọi người thông tin về chiếc xe của Logan cũng như bất cứ điều gì có thể giúp họ hỗ trợ chúng ta không?”
“Vâng, dĩ nhiên rồi, bà Manning,” thanh tra Littleton nói, thu hút một vài ánh mắt chiêm ngưỡng từ cánh đàn ông trong phòng.
Trong mười phút tiếp theo, thanh tra Littleton và Shrader tiếp quản vai trò chủ tọa và trả lời các câu hỏi. Leigh lắng nghe cho đến khi họ kết thúc, nhưng đến phút cuối, đúng lúc cô đang bấm chặt tay vào thành ghế cố ngồi thẳng dậy thì căn phòng bắt đầu mờ dần và quay tròn. Cô vừa đưa bàn tay run rẩy lên trán thì một phóng viên đột ngột chĩa câu hỏi sang cô. “Cô Kendall, cô có thể nghĩ ra bất cứ lý do gì khiến chồng cô có lẽ không muốn được tìm thấy không? Khó khăn trong kinh doanh, hay...?”
Leigh cau mày, cố tập trung vào khuôn mặt anh ta. “Chuyện đó thật lố bịch.”
“Còn về những tin đồn rằng cuộc hôn nhân của cô không được hạnh phúc như cô vẫn muốn công chúng tin - rằng thực ra ông ấy đã quan hệ với một phụ nữ khác thì sao?”
Leigh cố gắng vận toàn bộ sức lực nhìn thẳng vào anh ta. “Chồng tôi là một người đàn ông tuyệt vời, một người chồng chung thủy và rất yêu tôi.” Cô nghiêm trang nói thêm, “Tôi không tin nổi trong lúc này mà anh lại bôi nhọ danh tiếng của anh ấy hay cố tình khiến tôi đau khổ và bị bẽ mặt bằng cách bình luận về những chuyện chỉ thuần túy là những tin đồn độc địa, vô căn cứ.”
Trish Lefkowitz quyết định đã đến lúc phải chấm dứt cuộc họp báo. “Được rồi, mọi người!” cô công bố. “Tối nay thế này là xong rồi. Cám ơn các vị đã đến. Giờ thì cô Kendall cần được nghỉ ngơi.”
Vài phóng viên cố hỏi thêm tuy nhiên Trish đều từ chối một cách lịch sự nhưng cứng rắn. “Tối nay sẽ không thêm câu hỏi nào nữa. Tôi sẽ cập nhật tin tức cho các vị bất cứ khi nào chúng tôi nhận được bất cứ thông tin gì.” Nói xong, cô bước ra mở cửa, đứng chờ ở đó trong lúc bọn họ thu dọn máy ghi âm, sổ ghi chép và máy quay phim rồi ùa ra ngoài.
Chống tay lên lưng ghế để tìm điểm tựa, Leigh cố gắng đứng lên cảm ơn từng người một, nhưng khi Trish đóng cánh cửa lại sau khi người cuối cùng đã đi khuất, cô lại thả người xuống ghế. Shrader đang nghe điện thoại, vì thế Leigh nói với Littleton, “Cám ơn vì cô đã đến, và vì... tất cả mọi chuyện. Cô có muốn uống chút trà hay cà phê không?” cô nói thêm. “Tôi sẽ uống cùng cô.”
“Cám ơn, có cà phê thì tuyệt quá,” thanh tra Littleton trả lời, và Leigh lấy làm kinh ngạc bởi vẻ tươi tắn và khỏe khoắn thường trực của cô gái tóc đỏ xinh đẹp này. Cô liếc nhìn xung quanh tìm Hilda và thấy cô đang đứng ở gần đó, rà soát những tổn hại đối với phòng khách hoàn hảo của cô. “Hilda, chị mang cà phê cho chúng tôi được không?”
Shrader gập di động lại. “Đừng để ý đến cà phê,” anh nói với Hilda. “Thay vào dó chúng tôi sẽ lấy áo choàng ngay.” Anh quay về phía Leigh, vẻ mặt căng thẳng và mạnh mẽ. “Rất có thể một cảnh sát tuần tra xa lộ đã xác định được vị trí cô bị rơi. Tối nay, khi đang viết giấy phạt cho một tài xế chạy quá tốc độ thì anh ta phát hiện ra ngay chỗ đang đứng có một đống nhánh cây mới gãy. Xe ủi tuyết đã dồn tuyết chất cao dọc lề đường nên anh ta không thể nhìn thấy bất cứ dấu bánh xe nào cũng như không thể khám xét thiệt hại trên hàng rào chắn, nhưng anh ta biết đâu đó bên dưới có một mỏ đá cũ.”
Anh ngừng lại để mặc cái áo khoác dày cộm mà Hilda đang cầm. “Vừa rồi chúng tôi đã cử vài đơn vị thuộc Sở Cảnh sát New York đến đó,” anh nói thêm, “và tôi sẽ thu xếp gửi thêm vài đơn vị nữa đến vào sáng sớm mai. Littleton và tôi sẽ chợp mắt vài tiếng rồi sẽ có mặt trên đó khi mọi chuyện bắt đầu. Chúng tôi sẽ gọi bà ngay khi có thêm bất cứ tin gì.”
Leigh không quan tâm đến việc tìm lại xe; cô chỉ quan tâm đến việc tìm lại được chồng mình. “Nếu đó là nơi xảy ra vụ tai nạn thì ngôi nhà không thể cách xa quá được. Tôi không hiểu tại sao lại phải đợi cho đến sáng.”
“Vì trời quá tối nên đêm nay không thể làm gì khác được,” Shrader kiên nhẫn chỉ ra vấn đề. “Viên cảnh sát đã cố soi đèn pin đi xuống vực, nhưng đường rất dốc và trơn trượt, nhất là vào ban đêm. Ngay khi có được chút ánh sáng ban ngày, chúng tôi sẽ nhanh chóng xác định được anh ta có phát hiện đúng chỗ hay không. Và nếu anh ta đã phát hiện đúng, các đơn vị của chúng tôi sẽ bắt đầu lùng sục khắp khu vực xung quanh bằng đường không và đường bộ.”
“Nhưng chúng ta đang mất quá nhiều thời gian, chờ cho đến sáng...” Leigh lại phản đối, vặn vẹo hai tay.
“Nếu chồng bà đã tìm được nơi tránh bão thì một vài giờ cũng không thay đổi được gì nhiều.”
“Nhưng nhỡ anh ấy đã không tìm được thì sao?” Leigh tranh cãi.
Câu trả lời của Shrader khiến cô chỉ ước gì mình đã không hỏi câu đó. “Trong trường hợp đó,” anh trả lời với vẻ hiển nhiên, “sau năm ngày, một vài giờ sẽ không thay đổi được bất cứ chuyện gì.” Anh sốt ruột nhìn thanh tra Litdeton, lúc này đang vừa từ từ khoác áo choàng vừa dán mắt vào Leigh. “Nếu cảnh sát tiểu bang đã tìm thấy nơi bà bị rơi khỏi đường thật,” anh thêm vào, bắt đầu bước ra cửa với Littleton, “thì bản đồ mà bà đưa cho chúng tôi ở bệnh viện cách rất xa nơi đó. Địa điểm mà viên cảnh sát đã xác định tối nay cách ít nhất hai mươi dặm so với chỗ mà những hướng dẫn của bà đã chỉ cho chúng tôi. Nhưng tôi phải nhắc lại lần nữa, chỗ này có thể không chính xác, nên bà cũng đừng quá hy vọng.”
Littleton bước lên bậc thang nối với tiền sảnh, vừa đi vừa đeo găng tay; rồi cô ngừng lại ở cửa ra vào và quay nhìn Leigh. “Điều tốt nhất mà bà có thể làm bây giờ, bà Manning, là lên giường nằm cho đến khi nhận được tin tức của chúng tôi vào buổi sáng. Tối nay, nhiều lúc trông bà như thể sắp ngất đến nơi rồi.”
“Đúng vậy đấy,” Trish nói ngay khi cánh cửa ra vào đóng lại sau lưng hai viên thanh tra. “Giờ Brenna và tôi phải về nhà rồi,” cô tuyên bố, chân đã thẳng tiến đến tủ để áo khoác, “và cô sẽ phải ăn gì đó rồi đi ngủ ngay. Brenna đã nói là cả ngày hôm nay cô không đụng đến chút thức ăn nào.”
“Đúng thế,” Brenna xác nhận; sau đó quay sang phía Hilda và khéo léo giao Leigh vào vòng tay chăm sóc của người giúp việc trung thành: “Cô ấy chẳng ăn gì cả, Hilda ạ, và cũng không uống một viên thuốc giảm đau nào. Chúng ở trong túi xách của cô ấy đấy.”
“Tôi sẽ chăm sóc bà ấy,” Hilda hứa. Cô tiễn Brenna và Trish ra khỏi căn hộ; rồi cô bước đến bên Leigh, lúc này đang ngả người lún sâu trong ghế. “Lúc nãy tôi đã nấu bữa tối cho bà rồi, và tôi sẽ bỏ lên khay mang đến cho bà, cùng với cả thuốc nữa, sau đó bà hãy lên giường nghỉ đi. Đây, để tôi giúp bà đứng lên, bà Manning.”
“Cảm ơn chị, Hilda,” Leigh nói, quá mệt mỏi và yếu ớt nên chẳng thể phản đối được. Cô đứng lên, chậm chạp đi theo sau người giúp việc đang bận rộn tất bật.
“Để tôi dọn giường cho bà trước đã,” Hilda nói với lại sau lưng.
Công việc dọn giường đòi hỏi phải loại bỏ hết đống gối được thiết kế cầu kỳ choán hết gần nửa tấm nệm và che khuất một phần lớn tấm ván đầu giường theo phong cách thời Nữ hoàng Anne. Thông thường, tối tối Hilda loại bỏ đống gối theo một trình tự long trọng khiến Leigh thấy vừa thú vị vừa tò mò. Trước tiên, một đống gối viền tua được lấy xuống cất vào tủ để khăn trải giường, tiếp theo là hai đống gối có núm tua, sau đó thêm hai đống gối được trang trí đăng ten, sọc nối và dải viền dệt hình chữ chi. Vào buổi sáng, toàn bộ trình tự long trọng lại bắt đầu, theo thứ tự đảo ngược.
Tuy nhiên, tối đó Hilda đã phá vỡ truyền thống quen thuộc, khiến Leigh ý thức được người giúp việc thực tâm đau buồn đến mức nào trước tình trạng của Leigh. “Tôi sẽ dọn sạch đám gối này cho bà,” Hilda tuyên bố; rồi cô cúi mình trên giường, chống tay lên đống gối, và chỉ bằng một cái gạt mạnh, cô gần như đẩy hết chúng rớt xuống sàn nhà phía bên kia. Cô loại bỏ nốt những cái còn lại bằng cách quỳ trên nệm và hất chúng xuống sàn nhà; sau đó cô đứng thẳng lên kéo ngược tấm chăn lông trắng tinh. “Tôi sẽ hâm nóng bữa tối trong khi bà chuẩn bị sắn sàng để đi ngủ,” cô nói, và Leigh gật đầu, chân đã hướng về phía phòng thay quần áo.
Không còn đủ sức để tắm, Leigh cởi quần và áo len. Cô đang với lấy cái áo ngủ thì Hilda bước qua ngưỡng cửa mở toang mang theo một mớ gối lông dày dùng trên giường vào ban đêm. Người quản gia dừng sững lại, bật lên một tiếng kêu thống thiết nghẹn ngào khi nhìn thấy cơ thể bầm giập của Leigh. “Trời ơi! Ôi, bà Manning! Tội nghiệp bà - đáng lẽ bà nên ở lại bệnh viện!”
“Tôi chỉ bị bầm giập thôi, không sao đâu,” Leigh nói. Cô quá xúc động trước vẻ mặt đau đớn của Hilda đến nỗi suýt nữa định ôm chầm lấy người quản gia để an ủi; nhưng rồi cô thay đổi ý định vì lo sợ cho những chiếc xương sườn rạn nứt của mình. Leigh cẩn thận giơ cánh tay lên và bắt đầu chui vào trong áo ngủ. Khi cô có thể nhìn thấy lại, Hilda đã rời khỏi đó. Nhẹ cả người vì không cần phải che giấu nỗ lực thực hiện mấy bước đi đơn giản mà ngay lúc đó dường như là một thử thách đầy đau đớn và khó nhọc với cô, Leigh ép cánh tay phải trên mấy cái xương sườn đau nhức, sau đó lóng ngóng chậm chạp bước ngang qua phòng đến giường.
Nằm một mình trên chiếc giường cô luôn chia sẻ cùng Logan, Leigh đau khổ nhìn chằm chằm vào căn phòng quen thuộc, nhớ lại lần cuối cùng anh ở đây với cô. Cô nhắm mắt lại, khắc họa trong tâm trí hình ảnh anh đang đứng cạnh giường y như trong sáng Chủ nhật đó và giọng bỡn cợt của anh khi áp nụ hôn tạm biệt lên má cô. “Anh đã chất xong đồ lên xe rồi. Anh nghĩ anh đã có mọi thứ mình cần - bản vẽ căn nhà, cọc, dây, đố cửa, túi ngủ. Anh vẫn cảm thấy mình quên gì đó.”
“Chổi, giẻ lau và xô?... Thuốc khử trùng? Bẫy chuột?”
Anh hôn cổ cô, cố cù léc cô, và cô kéo gối lên đầu để anh không làm thế được.
... “Đi thẳng từ nhà hát nhé. Đừng đến muộn đấy,” anh nói trên đường tiến ra cửa.
Nhưng Leigh tiếp tục đùa về những nhu cầu thực dụng, “nước uống... thức ăn tối...”
Ký ức về buổi sáng hạnh phúc, thanh bình đó cuối cùng đã phá tan hàng rào sắt mà Leigh cố dựng lên trước dòng cảm xúc quay cuồng trong lòng, và nước mắt nóng hổi bắt đầu tuôn xuống má cô. “Ôi, anh yêu” cô thổn thức, vùi mặt vào gối, “dù anh đang ở đâu, hãy an toàn vì em nhé. Xin làm ơn, làm ơn được an toàn.”
Cô không biết Hilda có mang khay thức ăn vào hay không, nhưng giữa đêm, cô có cảm giác ai đó kéo chăn đắp lên người mình và vuốt tóc cho khỏi xòa vào mặt. Cô muốn người đó là Logan, cần người đó là Logan, và vì thế cô để mặc mình tin vào điều đó - chỉ trong chốc lát. Suy cho cùng, đóng kịch vẫn là chuyện cô giỏi nhất.