Chương 12
Chuông điện thoại reo vang đánh thức Leigh lúc tám giờ sáng hôm sau. Ở một nơi khác trong nhà, Hilda trả lời khi chuông reo lần thứ hai, và Leigh nhìn chằm chằm vào chấm đỏ sáng rực trên chiếc điện thoại cạnh giường cô.
Toàn bộ điện thoại trong căn hộ đều có ba đường dây riêng biệt - đường dây chính, đường dây cá nhân của cô và đường dây riêng của Logan - và cuộc gọi này nối với đường dây chính. Vì cảnh sát có số điện thoại cá nhân của cô nên cô biết không phải họ gọi, nhưng cô vẫn bấu víu niềm hy vọng là người đang gọi đến có tin tức về Logan. Thầm cầu nguyện ánh đèn nhỏ đó bắt đầu nhấp nháy, chứng tỏ Hilda đã giữ cuộc gọi và đang nối máy cho cô, Leigh vừa nhìn vừa chờ đợi. Một lát sau, đèn phụt tắt, và cô bò ra khỏi giường, hy vọng tan tành, nỗi căng thẳng dâng cao.
Đến lúc cô tắm rửa và gội đầu xong, điện thoại reo không ngừng, và mỗi cuộc gọi lại khiến thần kinh của cô căng thêm một chút. Khuôn mặt nhìn lại cô trong tấm gương ở bàn trang điểm là một khuôn mặt nhợt nhạt, bầm giập và hốc hác. Khuôn mặt của cô, nhưng không phải của cô - lại thêm một thứ quen thuộc nhưng cũng hoàn toàn xa lạ với cô, y như cuộc sống của cô ngày hôm nay, và mỗi ngày kể từ lần đầu tiên cô tỉnh dậy trong bệnh viện.
Những mũi khâu trên da đầu và cánh tay cứng đờ làm cho một hành động đơn giản như sấy tóc cũng biến thành một thách thức khiến cô dường như tốn rất nhiều thời gian. Cô với lấy chiếc áo len đầu tiên trên ngăn tủ gần nhất, một cái áo màu nâu; nhưng rồi lại do dự. Trong ngăn tủ bên cạnh có một chiếc áo len màu anh đào. Logan yêu cầu cô mặc trang phục màu đỏ trong buổi tiệc tối thứ Bảy vì anh đã mua đá hồng ngọc cho cô, tất nhiên cũng màu đỏ. Leigh quyết định hôm nay cũng mặc đồ đỏ. Biết đâu nếu cô làm thế, cuộc sống của họ ít nhiều sẽ được tiếp tục nơi nó đã dừng lại vào tối thứ Bảy. Biết đâu vận may của cô sẽ thay đổi nếu cô mặc trang phục sáng sủa tươi vui. Cô mặc chiếc áo len đỏ đi kèm chiếc quần len phù hợp.
Lúc tám giờ bốn mươi, khi Leigh rời khỏi phòng ngủ, điện thoại reo hầu như liên tục. Thông thường, với sàn gỗ bóng loáng, những cột đá cẩm thạch cao vút và tầm nhìn bao khắp công viên Trung Tâm, quang cảnh phòng khách sẽ khiến tâm hồn Leigh trở nên thư thái vui vẻ, nhưng sáng hôm đó nó dường như chỉ là một khoảng không gian vô nghĩa thấm đẫm bầu không khí cô đơn và kỳ quái vì một trong những người sở hữu nó đã mất tích. Nghe tiếng Brenna vọng ra từ nhà bếp nằm ở đầu kia căn hộ, Leigh bèn bước đến đó.
Nhà bếp là một căn phòng rộng rãi cuốn hút có một đảo bếp nằm ngay trung tâm và một cửa sổ lớn. Những bức tường gạch bị phong hóa và lò sưởi mái vòm mang lại bầu không khí ấm áp mộc mạc, bất chấp các dụng cụ bằng thép không gỉ chạy dọc tường. Brenna đang đứng gần tủ lạnh, vừa nói chuyện điện thoại vừa ghi chú lên tập giấy; Hilda đứng cạnh lò, khuấy khuấy trong nồi. Nhìn thấy Leigh ở ngưỡng cửa, cô bèn dừng tay để rót cà phê cho bà chủ. “Tôi đang làm bữa điểm tâm cho bà,” cô nói.
Khi Brenna kết thúc cuộc gọi, Leigh ra dấu cho cô đến ngồi cùng. Đưa mắt về phía cuốn sổ ghi chép trong tay Brenna, cô hỏi, “Có ai quan trọng không?”
Brenna bắt đầu lật những trang giấy ghi chép gọn gàng. “Sybil Haywood nhờ tôi nhắn với cô là cô ấy đang nghiên cứu biểu đồ chiêm tinh của cô và sẽ sớm cung cấp các chỉ dẫn cho cô. Courtney Maidand muốn đến thăm ngay khi cô ‘đủ sức tiếp khách’. Thượng nghị sĩ Hollenbeck đã gọi đến nói rằng ông ấy rất sẵn lòng giúp đỡ. Thẩm phán Maxwell gọi đến nói...” Leigh suy nghĩ lan man suốt danh sách người thăm hỏi dài dằng dặc, nhưng cô lắng nghe trở lại khi Brenna kết thúc bằng thông báo, “Hôm qua bác sĩ Winters đã gọi đến rồi sáng sớm hôm nay cũng gọi lại. Cô ấy nhắn là cô ấy luôn nghĩ về cô và muốn gặp gỡ để giúp cô ‘giữ vững niềm tin’ bất cứ khi nào cô cần người bầu bạn. Cô ấy cũng đã kê thuốc cho cô và muốn cô bắt đầu uống ngay lập tức.”
“Kê thuốc gì?”
Brenna do dự một lúc rồi quả quyết nói, “Cô ấy nói là thuốc an thần. Cô ấy biết cô không thích, nhưng dù sao nó cũng sẽ giúp cô suy nghĩ mạch lạc và giữ được bình tĩnh đúng lúc cô cần đến cả hai điều đó như bây giờ.”
“Tôi đang rất bình tĩnh,” Leigh nói.
Ánh mắt ngờ vực của Brenna dừng ở bàn tay Leigh đang đặt trên bàn. Chúng đang siết chặt lại đến nỗi mấy đầu ngón tay đều trắng bệch. Leigh vội buông tay ra. Brenna tiếp tục, “Tôi đã bảo Joe O’Hara đến hiệu thuốc để mua thuốc cho cô.”
Phải mất một lúc Leigh mới ý thức được Joe O’Hara là tài xế kiêm vệ sĩ mới của cô. Mấy ngày bộn bề gần đây, cô chẳng những không nhớ ra tên anh mà còn quên mất chuyện Matt và Meredith Farrell đã khăng khăng đòi cho cô mượn O’Hara trước khi thực hiện chuyến du hành vòng quanh thế giới. Anh đang ở tại căn hộ giữa New York của họ, nhưng lẽ ra anh phải chở Leigh bằng chiếc limousine của nhà Farrell và ngăn kẻ bám đuôi tiếp cận cô.
“Có lẽ cũng nên cảnh báo cô,” Brenna thở dài nói thêm, “là anh ấy hơi bực bội khi biết hôm qua chúng ta đã không nhờ anh ấy lái chiếc Blazer.”
Leigh đưa tay lên, buộc lòng phải thừa nhận sự thực đáng hổ thẹn này. “Đó cũng là một ý tưởng hay. Chỉ là tôi... quên mất sự tồn tại của anh ấy.”
“Nếu bà muốn biết ý kiến của tôi,” Hilda giận dữ tuyên bố, “thì rõ ràng người đàn ông đó không hề biết chỗ đứng của mình ở đâu! Lẽ ra anh ta phải chở bà khi bà muốn chứ không phải khi anh ta cho rằng mình nên làm thế.” Cô gõ vào nổi để nhấn mạnh ý kiến. “Anh ta chỉ là một tài xế thôi.”
Leigh buộc mình phải tập trung vào vấn đề trước mắt trước khi nó dẫn đến sự bất hòa sâu sắc hơn trong cuộc sống vốn đã quá không hòa hợp của cô. “Tôi hiểu ý chị, Hilda, nhưng anh ấy không quen với việc ‘chỉ là một tài xế’. Anh ấy đã làm việc cho gia đình Farrell từ nhiều năm nay, và họ coi anh ấy như một thành viên trung thành trong gia đình. Họ đã bảo anh ấy chăm sóc tôi khi họ đi vắng, và anh ấy xem chuyện đó rất nghiêm túc, đặc biệt là bây giờ khi... khi mọi chuyện lộn xộn như thế này.” Cô đang định nói thêm thì cánh cửa nối từ tiền sảnh ngoài nhà với phòng bếp bật mở, và cô đứng bật dậy khỏi ghế, hoảng hổn thét lớn.
“Xin lỗi, lẽ ra tôi nên gõ cửa trước,” Joe O’Hara vừa nói vừa bước vào bếp, trên người là chiếc áo khoác đen dày dựng cổ che kín tai.
Cao gần mét chín, vai chắc nịch và thân hình vạm vỡ, anh có dáng đi ì ạch như của một con gấu xám Bắc Mỹ và khuôn mặt xấu xí như thể đã bị đập liên hồi trên võ đài hay trong những vụ ẩu đả đường phố. Tuy nhiên, diện mạo của anh không làm Hilda sợ. Cô ngoái đầu nhìn anh chằm chằm và cáu kỉnh nói, “Đừng có bước vào bếp của tôi khi chưa chùi chân đấy!”
Sự khó chịu đột ngột khiến người tài xế trông đáng sợ hẳn khi anh trừng mắt nhìn trước tiên là người phụ nữ đang giận dữ phía bên kia phòng rồi sau đó đến đôi giày bóng loáng của anh. Nhún vai mặc kệ toàn bộ vấn đề, anh treo áo khoác vào tủ rồi tiến về phía bàn ăn, cắm theo một cái túi trắng nhỏ mua từ hiệu thuốc gằn đây. “Bà Manning,” anh cất tiếng, giọng nói khàn khàn toát lên vẻ bình tĩnh. “Tôi hiểu rõ ràng bà không biết rành rẽ về tôi, và chắc hẳn bà không muốn bị một người lạ quẩn chân vào lúc như thế này, nhưng cả chồng bà lẫn ông Matt Farrell đều đã bảo tôi chăm sóc và đảm bảo sự an toàn cho bà.”
Leigh phải ngửa hẳn đầu ra để nhìn anh, và vì cử động đó làm cô đau cổ, cô ra dấu cho anh ngồi xuống cạnh Brenna. “Lúc anh đột ngột bước vào, tôi đã bị giật mình. Nhưng như thế không có nghĩa là tôi không muốn anh ở đây,” cô kết thúc.
“Bà không cần phải thanh minh đâu,” anh nói, đặt tấm thân lực lưỡng lên chiếc ghế dường như hơi quá nhỏ so với mình. “Nhưng tôi phải nói với bà rằng giá như hôm Chủ nhật bà để tôi đưa lên núi thay vì tự mình lái xe đến đó thì có lẽ bà đã không phải ngồi ở đây nghiến răng cố gắng không để ai nhận thấy bà đau đớn đến mức nào.”
“Cám ơn anh vì đã làm cho nỗ lực của tôi mất hết tác dụng,” Leigh trả lời, không chắc liệu cô có thích anh hay không.
Lời khiển trách của cô khiến người tài xế vô cùng giận dữ. “Hôm qua đáng lẽ bà phải gọi tôi đến lái xe. Đúng ra hai người phụ nữ các vị không được tự mình lái xe lòng vòng trên núi trong tuyết như thế. Nhỡ hai người bị mắc kẹt thì sao!”
“Chà, rõ ràng chúng tôi đã không bị thế,” Brenna chỉ ra vấn đề.
“Đúng, may phước cho cô. Nhưng nhỡ bị vậy thì cô sẽ làm gì, cuốc bộ tìm người giúp đỡ trong khi bà Manning một mình co rúm trong xe, đau đớn, mệt mỏi, cố giữ ấm sau khi xe hết xăng chăng?”
“Họ sẽ thu xếp ổn thỏa cả thôi,” Hilda cao giọng tuyên bố trong lúc khuấy cái nồi trên lò.
Leigh quan sát cuộc tranh luận sôi nổi, căng thẳng giữa ba nhân viên của mình như thể nó đang diễn ra ở nơi xa tít nào đó, toàn bộ sự chú ý của cô dồn hết vào chiếc điện thoại và cái đồng hồ trên bức tường đối diện. Khi đường dây cá nhân của Logan đột ngột nháy sáng và bắt đầu đổ chuông, cô đẩy Brenna quay lại ghế và phóng đến điện thoại, hoàn toàn quên biến các vết thương của mình. “Chào,” cô bật thốt, thở không ra hơi.
Giọng đàn ông ở đầu dây bên kia rất trầm và xa lạ. “Bà Manning phải không?”
“Vâng, ai vậy?”
“Michael Valente.”
Leigh đổ sụp vào tường, không giấu nổi sự thất vọng. “Vâng, ông Valente, có chuyện gì vậy?”
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền. Nghe giọng bà, chắc hẳn bà vẫn chưa nhận được tin tức gì về Logan?”
“Chưa. Vẫn chẳng có gì cả.”
“Tôi xin lỗi,” anh ta lại nói. Anh ta do dự trong chốc lát rồi nói tiếp, “Tôi biết bây giờ không phải thời điểm thích hợp, nhưng Logan có một số văn bản tôi cần. Chiều thứ Bảy, lúc gọi điện cho tôi, anh ấy đang để chúng ở nhà của vợ chồng bà. Tôi đang ở cách vài dãy nhà thôi. Tôi ghé qua lấy chúng được không?”
“Tôi không biết chúng đang ở đâu nữa,” Leigh nói, không thích cái ý tưởng có bất kỳ ai lục lọi đồ đạc của Logan khi anh vắng mặt.
“Chúng là các bản kế hoạch và quảng cáo về một dự án khác của tôi mà Logan đã mượn.”
Những tài liệu đó là tài sản của anh ta, không phải của Logan. Mặc dù tỏ ra lịch sự nhưng anh ta vẫn chỉ ra hết sức rõ ràng điều này. Leigh cố kiềm chế cảm giác oán giận và thất vọng vì đây không phải cuộc gọi của Logan hay về Logan. “Tôi hiểu. Vậy ông cứ qua lấy đi.”
“Cám ơn bà rất nhiều. Hai mươi phút nữa tôi sẽ có mặt ở đó.” Leigh buộc mình phải rời khỏi bức tường hỗ trợ, gác máy điện thoại và nhìn một lượt những người ở trong bếp. Mới vừa lúc nãy, họ chỉ đơn thuần là những nhân viên đang cãi nhau về một chuyện cỏn con, nhưng khi cô nhìn ba gương mặt căng thẳng hằn sâu nét lo âu, cảm thông và sự quan tâm dành cho cô, trái tim cô dường như tan chảy. Họ thực sự quan tâm; họ muốn cố hết sức để giúp đỡ. Cô có hàng ngàn người quen, nhưng cô biết mình không thể trông chờ họ sẽ im lặng hay tỏ thái độ thận trọng. Kinh nghiệm đã chứng tỏ Hilda và Brenna hoàn toàn đáng tin cậy, và cô có cảm giác Joe O’Hara cũng vậy. Ngay bấy giờ, ba người đó là bạn bè và đồng minh thân cận nhất, là gia đình của cô.
Cô mỉm cười mệt mỏi, nhưng nỗi thất vọng trước cuộc điện thoại vừa rồi khiến khuôn mặt cô càng nhợt nhạt hơn, và Brenna đã nhận thấy vậy. Cô mở túi, lấy chai thuốc đưa cho Leigh. “Leigh, bác sĩ Winters nhất quyết yêu cầu cô phải uống cái này.”
Nhẹ nhàng nhưng cương quyết, Leigh đẩy cái chai đi. “Tôi không muốn thuốc làm ảnh hưởng tâm trí tôi. Tôi không cần chúng. Nếu thấy cần thiết thì lúc sau tôi sẽ uống. Tôi hứa đấy.”
Hài lòng khi thấy vấn đề thuốc thang có vẻ đã ổn thỏa, O’Hara bàn đến vấn đề anh thấy là quan trọng nhất. “Nếu bà có căn phòng dành cho khách nào tiện để tôi sử dụng thì có lẽ sẽ là một ý hay nếu tôi ở lại đây cho đến khi mọi chuyện đã đâu vào đấy.”
Căn hộ của Leigh có mười sáu phòng, gồm hai dãy buồng nhỏ dự định dùng làm “chỗ ở cho người giúp việc”, một đã bị Hilda chiếm đóng. Dãy buồng kia còn trống, nhưng đột nhiên Leigh cảm thấy một nhu cầu gần như mê tín phải giữ mọi thứ y như trước khi Logan biến mất. Chừng nào tất cả vẫn y như cũ thì chừng ấy sự vắng mặt của anh vẫn chỉ mang tính tạm thời, nhưng một khi đã có sự thay đổi... rất có thể điều đó sẽ khuyến khích hay ám chỉ đến tính thường xuyên. “Anh thật chu đáo quá, nhưng tôi có ở một mình đâu. Còn có cả Hilda nữa mà.”
Câu trả lời của anh khiến Hilda phải quay ngoắt lại, mắt long lên. “Tôi tin chắc Hilda rất giỏi đánh trứng hay đập thảm cho sạch bụi,” anh chế giễu, “nhưng trước khi chồng bà trở về, tôi thật lòng nghĩ rằng bà cần có một người đàn ông bên cạnh để xử lý các vấn đề liên quan đến người này người kia. Hành lang chật ních phóng viên, người hâm mộ bà xếp thành hàng dài trên vỉa hè, và còn có những kẻ bám đuôi biết rõ hiện giờ chồng bà đang vắng nhà. Vẫn chưa ai đút lót bảo vệ hay tìm ra cách mò được lên đây, nhưng không sớm thì muộn sẽ có chuyện đó thôi.” Ý thức được Leigh đang dao động, anh nhanh chóng đánh quân bài chủ chốt. “Tôi chắc chắn chồng bà rất mong muốn tôi ở lại đây chăm sóc những người phụ nữ của ông ấy,” anh tuyên bỗ dứt khoát, và trước sự sững sờ của Leigh, anh quét mắt quanh phòng, gom cả cô Hilda kiêu kỳ đang phẫn nộ lẫn cô Brenna vốn tính độc lập đang khó đăm đăm kia vào nhóm “những người phụ nữ” mà O’Hara cảm thấy mình buộc phải bảo vệ.
Mặc dù tâm trí đang quay cuồng, Leigh vẫn nhận ra O’Hara có tài ngoại giao đáng kinh ngạc và khả năng thuyết phục tài tình, vì anh đã ghi điểm ngay khi khéo léo chuyển mong muốn của anh thành nguyện vọng của Logan. “Có lẽ anh nói đúng, anh O’Hara. Cám ơn anh rất nhiều.”
“Không có chi. Và xin cứ gọi tôi là Joe thôi,” anh nhắc cô. “Đó là cách Meredith - ý tôi là, bà Farrell - thường gọi tôi.”
Leigh gật đầu chuyển sự chú ý sang Hilda lúc này đang đặt hai cái bát to lên tấm khăn lót trước mặt cô. “Cái gì thế?” Leigh hỏi, nhìn chằm chằm vào cái bát chứa một chất sền sệt màu trắng trông như keo dán. Bên cạnh đó là một cái bát nhỏ hơn đựng những cục màu nâu làm dạ dày Leigh nhộn nhạo.
“Đó là cháo bột mì và mận,” Hilda nói. “Tôi đã nghe ông Manning nói từ giờ trở đi đây sẽ là thực đơn điểm tâm của bà.” Thấy Leigh vẫn nhìn với vẻ không hiểu, cô thêm, “Tôi nghe ông ấy nói thế vào sáng Chủ nhật, ngay trước khi ông ấy rời nhà đến điểm hẹn của ông bà ở miền núi.
Ký ức ngọt ngào trào dâng khiến Leigh đau đớn. “Không có lê liếc gì nữa nhé,” Logan đã trêu cô vậy. “Em bị nghiện mất rồi. Từ giờ trở đi em sẽ chỉ có cháo bột mì và mận khô thôi.” Nước mắt hoen mờ tầm nhìn của Leigh, và một cách vô thức, cô vòng tay quanh hai cái bát, bao bọc chúng, cố gắng gom chúng lại gần mình, bảo vệ những hồi ức hạnh phúc. Cô gục đầu về phía trước, hai vai bắt đầu run rẩy cùng những tiếng nức nở bất lực khiến cô xấu hổ và làm đám người trong bếp lo lắng. Cố lấy lại bình tĩnh và bỏ qua những chuyện vừa xảy ra, cô quay mặt qua chỗ khác, lấy tay phải lau nước mắt trên má. Cô với tay trái về phía Brenna rồi mở lòng bàn tay ra. Brenna hiểu ý, bèn đặt vào đó một viên thuốc mà Sheila Winters đã kê đơn.
“Tôi xin lỗi,” cô bảo ba người kia. Họ nhìn cô với vẻ thông cảm căng thẳng và thầm lặng khiến cô phải chớp mắt nén những giọt nước mắt đang chực trào ra.
“Tôi sẽ mang cho bà bữa điểm tâm như thường lệ,” Hilda tuyên bố, như thường lệ lại dựa vào chuyện bếp núc để lấy lại sự cân bằng trong một thế giới hỗn loạn mất cân bằng.
“Tôi nghĩ hôm nay tôi sẽ ăn,” Leigh nói, không nén nổi dòng cảm xúc ủy mị đau đớn trào dâng khi Brenna đứng dậy trả lời một cuộc gọi trên đường dây điện thoại chính.