← Quay lại trang sách

Chương 13

Mắt vẫn dán chặt vào cái đồng hồ trong bếp, Leigh vừa cố ăn cho xong bữa sáng vừa cố đoán xem phải mất bao lâu để Shrader và Littleton xác định được liệu người cảnh sát đó có thực sự đã tìm ra địa điểm nơi cô gặp nạn không.

Trong văn phòng của Brenna ngay bên cạnh, điện thoại reo không ngừng, và mỗi lần Brenna trả lời, Leigh lại căng người, chờ đợi... Đến khi Brenna xuất hiện trở lại trong bếp, tay cầm theo điện thoại vô tuyến, Leigh đứng bật dậy khỏi bàn, suýt lật ngược chiếc ghế, nhưng Brenna đã vội lắc đầu giải thích, “Là Meredith Farrell. Họ mới nghe về tai nạn của cô và mọi chuyện khác. Tôi nghĩ có lẽ cô muốn nói chuyện với cô ấy.”

Leigh gật đầu và nhận cuộc gọi. Đường truyền vệ tinh trên tàu rất tồi tệ, và tín hiệu thường bị chậm làm cả hai bên hoặc nói cùng một lúc hoặc dừng lại và chờ đợi một cách không cần thiết để xem liệu người kia đã nói xong chưa. Meredith tình nguyện hủy bỏ chuyến du lịch của hai vợ chồng và trở về New York, còn Matt Farrell sẵn sàng huy động sự giúp đỡ của một hãng điều tra lớn nằm trong số những công ty anh sở hữu. Leigh từ chối cả hai lời đề nghị và chân thành cám ơn họ. Cô tin chắc lời đề nghị hủy bỏ chuyến đi của gia đình Farrell chỉ mang tính xã giao và họ biết rõ cô sẽ từ chối, nhưng dù sao cô vẫn thấy bất ngờ và cảm động.

Sau cuộc điện thoại đó, cô vào phòng khách ngồi xuống bàn làm việc, chờ đợi chuyện gì đó xảy ra. Một lát sau, Brenna bước vào, thông báo cái tin cô không hề mong muốn: “Horace vừa gọi từ dưới sảnh báo rằng ông Valente đang ở đó. Tôi đã bảo Horace cho anh ta lên. Cô có muốn sang phòng khác để mặc tôi xử lý anh ta không?”

Leigh rất muốn làm vậy, nhưng cô không thích bất kỳ ai chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng làm việc của Logan trừ phi cô có mặt ở đó. “Không, tôi sẽ lo liệu chuyện đó,” Leigh nói khi tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu vị khách không mong muốn đang ở trước cửa nhà cô.

Brenna để cho anh ta vào và máy móc đề nghị cầm áo khoác hộ anh ta. Trước sự thất kinh của Leigh, anh ta cởi áo ra trao cho cô, rõ ràng đồng nghĩa với việc anh dự định ở lại đây lâu hơn mức thời gian cần thiết để tìm giấy tờ rồi rời khỏi. Leigh không định đón chào một chuyến thăm viếng xã giao của Michael Valente, nhưng khi anh ta nhanh nhẹn sải bước xuống bậc thềm trong tiền sảnh và băng qua phòng khách tiến về phía cô, thật khó lòng tin nổi người đàn ông cao lớn, thân hình vạm vỡ, ăn mặc chỉnh tề không chê vào đâu được đang bước về phía cô lại là một tên tội phạm. Trong bộ com lê xanh đậm thanh lịch, áo sơ mi trắng tinh cùng cà vạt lụa có hoa văn chữ chi màu xanh và vàng đậm, trông anh ta chẳng khác gì một ông chủ ngân hàng Phố Wall sang trọng. Nhưng, bố già John Gotti cũng vậy còn gì.

Trên đường tiến lại gần, anh ta quan sát Leigh bằng vẻ chăm chú y hệt ánh mắt anh ta từng chiếu vào cô ở bữa tiệc, và cô cảm thấy nó vừa khó chịu vừa quá cá nhân. Cô đứng đơ người trong khi anh ta kết thúc việc kiểm tra mọi đặc điểm trên khuôn mặt cô ở cự li gần, nhưng cô phớt lờ bàn tay anh ta đang chìa ra cùng câu hỏi lặng lẽ, “Bà thấy thế nào?”

“Tốt đẹp hết sức mong đợi,” Leigh nói lịch sự nhưng có phần bâng quơ.

Anh ta đút bàn tay bị từ chối vào túi quần, trên khóe miệng thấp thoáng một nụ cười kỳ quặc và không nói thêm bất cứ câu nào, khiến Leigh thấy lúng túng, khó chịu và có cảm giác mình thật khiếm nhã. Trong trạng thái chênh vênh nhất thời, cô cảm thấy mình buộc phải nói thêm gì đó. “Tôi cảm thấy khỏe hơn vẻ bề ngoài,” cô nói.

“Hẳn thế rồi,” anh ta nói, thoáng mỉm cười. “Tôi đã từng nhìn thấy nhiều khuôn mặt tệ hơn của bà nhiều - nhưng chủ nhân của chúng thì không còn thở nữa.”

Leigh đoán có lẽ anh ta đã nhìn thấy nhiều xác chết, ít nhất trong số đó có một người bị chính anh ta giết chết, và cố quay ngoắt về phía phòng làm việc của Logan. “Tôi không rõ ông định tìm gì, nhưng...”

“Leigh!” Brenna la lên, chạy vào phòng khách, trong khi Hilda và Joe O’Hara án ngữ trên cửa bếp. “Thanh tra Shrader đang chờ điện thoại! Chuyện quan trọng.”

Leigh chộp cái điện thoại gần nhất, vốn nằm trên cái đôn cạnh chiếc sofa trong phòng khách. “Thanh tra Shrader phải không?”

“Bà Manning, chúng tôi tin chắc chúng tôi đã tìm ra vị trí bà bị tai nạn. Một vài tảng đá gần mép vực có dấu sơn đen còn mới và dọc thành vực, cành cây gãy chạy thành đường. Có một khoảng trống nhỏ dưới đáy và chúng tôi vừa xác định được là có nước dưới lớp tuyết và băng ở đó. Chúng tôi cũng phát hiện được một khối kim loại lớn ở trong nước và đã gọi xe cần trục...”

“Còn chồng tôi thì sao!” Leigh kêu lên. “Anh ấy chắc hẳn phải ở đâu đó gần đấy!”

“Các đội tìm kiếm đang trên đường đến khu vực đó rồi; họ sẽ bắt đầu khoanh vùng...”

“Tôi sẽ đến đó. Anh đang ở đâu vậy?”

“Nghe này, sao bà không đợi điện thoại nhỉ? Sẽ mất mấy tiếng đồng hồ bà mới...”

“Tôi muốn có mặt ở đó!”

Michael Valente chạm vào tay áo cô. “Tôi có một chiếc trực thăng...”

Sự khó chịu tạm thời của Leigh vì bị anh ta xen ngang ngay lập tức nhường chỗ cho lòng biết ơn. “Thanh tra Shrader,” cô nói vào điện thoại, “tôi sẽ dùng trực thăng. Cứ cho tôi biết vị trí anh đang...” Vừa nói, Leigh vừa dáo dác nhìn quanh tìm giấy bút. Valente chìa một tay ra với lấy điện thoại, còn tay kia xọc vào túi áo khoác tìm bút. “Tôi sẽ nghe hướng dẫn,” anh bảo cô. “Bà chuẩn bị sẵn sàng để lên đường đi.”

Trên đường vội vã vào phòng ngủ, Leigh nghe tiếng anh ta nói vào điện thoại, “Chính xác là anh ở đâu vậy, thanh tra?”

Phải mất vài phút đau đớn Leigh mới xỏ được chân vào ủng, và khi cô quay lại, cầm theo áo choàng cùng găng tay thì Valente đã mặc xong áo khoác đang đứng trong tiền sảnh, bị kẹp giữa Brenna và Hilda. Anh ta cau mày nhìn cô bước lại; rồi anh tước cái áo choàng khỏi tay cô. “Đứng yên, để tôi giúp cho,” anh ta căn dặn, sau đó anh ta xỏ hẳn hai bên tay áo cho cô chứ không chỉ giữ cái áo ở phía sau cô.

Thủ tục đó chỉ mất vài giây, nhưng Leigh cảm thấy lâu hơn nhiều. Bước cùng anh ta ra đến cửa rồi, cô bèn ngoái lại nói với Brenna và Hilda, “Ngay khi có tin gì mới, tôi sẽ gọi điện cho mọi người.”

“Đừng quên đấy,” Brenna nói.

Trong thang máy, Leigh cảm thấy ánh mắt của Michael Valente đang dán trên người mình, nhưng lòng cảm kích cô dành cho anh ta lớn đến nỗi cô có thể phớt lờ cái nhìn chăm chú của anh ta và thậm chí còn cố gắng trao cho anh ta nụ cười mệt mỏi kèm theo câu nói, “Cảm ơn rất nhiều vì những gì ông đang làm.”

Anh ta bỏ qua lời cảm ơn, không hề đáp lại. “Một vài phóng viên đang lảng vảng ở lối vào của tòa nhà,” thay vào đó anh nói. “Tôi đã bảo thư ký của bà gọi điện nhắn tài xế của tôi đánh xe đến lối vào dành cho nhân viên phục vụ. Nó ở đâu vậy?” anh hỏi khi họ bước ra ngoài thang máy.

“Đi theo tôi.” Thang máy được che chắn khỏi tầm nhìn của người đi đường bằng một dãy chậu cảnh ở đại sảnh, và cẩn thận đỗ luôn ở phía sau chúng, Leigh quẹo phải, tiến về phía sau tòa nhà. Họ đi đến một con hẻm bị chặn bởi hai chiếc xe limousine Mercedes đen giống y hệt nhau, mỗi xe đều có một viên tài xế đứng nghiêm trang bên cạnh cánh cửa đã mở sẵn bên ghế phụ.

Xe của Valente đậu phía sau. Tài xế của anh là một người đàn ông sáng sủa tầm tuổi ba mươi, trông giống một mật vụ lái xe cho nhân vật sang trọng. Joe O’Hara, với thân hình vạm vỡ và khuôn mặt bầm dập của một tay võ sĩ thi đấu ăn tiền, trông chẳng khác gì tài xế của một cựu tù. Valente định đưa Leigh đến xe anh ta nhưng đã bị O’Hara chặn lại. “Tôi là tài xế của bà Manning,” anh thông báo cho Valente biết.

“Tôi có tài xế riêng,” Valente nói ngay, dợm bước vòng qua anh.

“Vậy thì anh có thể lên xe anh rồi dẫn đường, còn bà Manning đi cùng tôi.”

Thấy thái độ và giọng điệu đối đầu của anh, tài xế của Valente đột ngột bước lên trước. “Có vấn đề gì không, ông Valente?”

“Sắp sửa có,” O’Hara cảnh báo với giọng đanh thép đến bất ngờ.

“Tránh ra...” Valente khẽ gầm gừ.

“Làm ơn đi!” Leigh kêu lên. “Chúng ta đang lãng phí thời gian đấy.” Cô nhìn Michael Valente, ánh mắt khẩn khoản. Cuộc sống của cô đã trở thành một đại dương đen tối, nguy hiểm, xa lạ mà cô buộc phải băng qua, và lúc này đây, O’Hara là người duy nhất trong đó hơi hơi thân thuộc. Cô rất muốn có anh đi cùng. “Chồng tôi đã bảo anh O’Hara ở cạnh tôi. Tôi muốn để anh ấy làm vậy.”

Trước sự nhẹ nhõm đầy ngạc nhiên của cô, Valente nhượng bộ ngay lập tức, nhưng ánh mắt anh ta trao cho O’Hara lộ rõ vẻ khó chịu. “Vào xe rồi lái đi,” anh ta nói ngắn gọn, đích thân giữ cánh cửa cho Leigh.