Chương 14
Ngồi bên cạnh phi công của Valente, đeo tai nghe dày cộm để che tiếng cánh quạt gầm rú, Leigh lo lắng nhìn xuống khung cảnh bên dưới. Cảnh sát tiểu bang đã chặn đường lên núi, các toán người tụ tập trên con dốc phủ đầy tuyết và nhiều chiếc xe tải gắn dây tời đang đậu bên lề. Xe của cảnh sát New York và cảnh sát tiểu bang đậu dọc hai bên đường, máy chiếc trực thăng cảnh sát chậm chạp bay vòng vòng trên những rặng đồi lân cận, chắc hẳn để tìm kiếm ngôi nhà nhỏ mà Leigh tin là nằm gần địa điểm cô gặp tai nạn.
Giọng Valente xuyên qua tai nghe của cô, bình tĩnh, thực tế và có tác dụng trấn an cô một cách kỳ lạ.
“Họ tìm được cái gì đó trong hồ nước bên dưới, và họ đã gắn nó vào dây tời rồi.” Anh ta nói với viên phi công, “Thả chúng tôi xuống đường, đằng sau đám xe tải.”
“Không đủ chỗ, ông Valente ạ. Quay lại nửa dặm có một chỗ rộng hơn, cây không quá sát với đường.”
“Bà Manning không đi bộ xa được. Cứ thả chúng tôi xuống đằng sau xe tải,” anh ra lệnh.
Leigh chợt nghĩ nếu trực thăng bị mắc vào đám cành cây thì trong một thời gian dài trước mắt sẽ chẳng ai trong bọn họ có thể đi bộ đến bất cứ nơi nào được, nhưng ngay lúc này, sự cẩn thận không phải là vấn đề quan trọng nhất đối với cô.
Cánh quạt vẫn đang quật tuyết cuộn thành trận bão trắng xóa khi Valente đi vòng quanh trực thăng đến bế cô xuống. Nheo mắt lại khi cô cúi về phía trước, anh siết chặt tay quanh eo cô. “Xương sườn của bà bị thương nặng đến mức nào?”
“Không nặng lắm,” Leigh nói dối, cố nín thở. “Hơi rạn thôi.”
Với O’Hara ở bên trái còn Valente bên phải, Leigh đảo mắt khắp nơi tìm hai viên thanh tra của Sở Cảnh sát New York. Thanh tra Littleton đang đứng giữa lòng đường, tai này áp điện thoại, tai kia che bằng tay, đuôi tóc bay tung trong gió. Shrader đứng bên lề đường, đối diện hai chiếc xe tải, đang nói chuyện với một cảnh sát từ Sở Cảnh sát New York. Nhìn thấy Leigh, anh bèn chấm dứt cuộc trò chuyện và bước về phía cô. “Xin chào, bà Manning...” anh lịch sự nói; rồi anh nhận ra Valente, lập tức vẻ mặt Shrader toát lên vẻ thù địch.
“Trực thăng của các anh đã tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào của ngôi nhà chưa?” Leigh hỏi.
“Chưa,” Shrader nói cộc lốc, mắt dán chặt lên khuôn mặt Michael Valente. Cuối cùng, khi đã chuyển sự chú ý đến Leigh, anh nhìn cô với vẻ khinh bỉ lạnh băng khiến cô cảm thấy như thể nội một việc đi chung với Valente cũng đủ biến cô thành kẻ phạm tội.
“Anh có chắc chắn là đã tìm thấy xe của tôi không?” cô hỏi.
Anh lia mắt đến chỗ Valente. “Ngay lúc này,” anh thông báo cho cô bằng giọng chế nhạo, “tôi không chắc chắn về bất cứ thứ gì hết.” Không nói thêm một lời nào, anh quay gót sải bước về phía dãy xe tải, nhưng trên dường anh dừng lại nói gì đó với viên cảnh sát anh vừa trò chuyện lúc nãy. Viên cảnh sát gật đầu và đi về phía trực thăng của Michael Valente.
Nhụt chí trước thái độ của Shrader, Leigh đứng yên tại chỗ, được Joe O’Hara và Valente bảo vệ khỏi gió lạnh, trong lúc đám dây tời trên cả hai chiếc xe tải đang chầm chậm xoay tròn, ngập ngừng, gần như dừng hẳn, sau đó lại đột ngột di chuyển, từ từ kéo trọng lượng nặng nề của một vật thể khuất tầm mắt xuyên qua các hàng cây nhô dần lên trên con dốc. Leigh định bước đến lề đường để sớm nhìn thấy thứ mà cô biết rõ sẽ là xe của mình, nhưng rồi cô vẫn đứng yên tại chỗ, chần chừ không muốn đến gần Shrader khi anh đang trong tâm trạng thế này. Cô quan sát mấy chiếc trực thăng đang lùng sục khắp rặng đồi bên phải cô; rồi cô đưa mắt sang bên trái và thấy viên cảnh sát đang tranh cãi kịch liệt với phi công của Valente. Viên phi công đang gom sách và tài liệu trong máy bay đưa cho tay cảnh sát xem. “Anh ta đang làm gì thế?” cô hỏi Valente, ra dấu về phía viên cảnh sát.
Valente nhìn theo hướng cô chỉ. “Anh ta đang gây khó dễ cho phi công của tôi,” anh ta trả lời thẳng thừng.
Căn cứ vào thái độ của anh ta, Leigh có thể đoán được anh ta hẳn đã quá quen với việc bị cảnh sát gây khó dễ. “Ồ,” cô nói, chẳng đâu vào đâu.
“Bà Manning...” Shrader ra dấu cho Leigh đến cạnh. “Kia là xe của bà phải không?”
Với cảm giác sợ hãi không thế giải thích, Leigh từ từ bước đến bờ dốc, nhìn xuống đống kim loại méo mó trước kia từng là xe của mình. Không còn giữ được khuôn chữ nhật và màu đen bóng, chiếc Mercedes bị đốt cháy nham nhở, nhiều chỗ trơ cả phân kim loại, rúm ró trông chẳng khác gì một hình lập phương bẹp. “Phải,” cô nói. “Đó là xe của tôi.”
Valente tới sau lưng cô nhìn xuống con dốc. “Chúa ơi!” anh ta khẽ kêu lên.
Rứt mắt khỏi chiếc xe suýt nữa đã thành cỗ quan tài tạm thời của cô, Leigh dồn sự chú ý vào mấy chiếc trực thăng đang tìm kiếm trên bầu trời phía xa. “Anh nghĩ phải mất bao lâu họ mới tìm được nơi tôi hẹn gặp chồng tôi?”
“Khó nói chắc chắn lắm. Có thể chỉ vài phút, mà cũng có khi mất hàng tiếng đồng hồ hoặc thậm chí lâu hơn.”
Cô còn chưa kịp nói gì, một cảnh sát đã la to thông báo Shrader có điện đàm, anh liền quay lưng bước đi. Thầm cầu nguyện cuộc gọi có tin tức liên quan đến Logan, Leigh dõi mắt theo Shrader khi anh bước đến xe tuần tra, thò tay qua khung cửa sổ mở lấy bộ điện đàm của cảnh sát. Anh lắng nghe một lát; sau đó anh xoay người nhìn về đường chân trời Đông Bắc. Leigh nhìn theo ánh mắt anh. Một chiếc trực thăng đã thu hẹp chu vi tìm kiếm và đang lao xuống thấp dần, bay theo những vòng tròn rất hẹp. “Họ đã tìm thấy gì đó!” cô kêu lên, phấn khích túm tay Valente. “Nhìn kìa - ở kia kìa, cái trực thăng bay xa nhất ấy. Nó đang bay thấp hẳn, còn những trực thăng khác đã bắt đầu bám theo nó rồi. Họ đã tìm được Logan. Tôi nghĩ họ đã tìm được Logan rồi!”
Shrader kết thúc cuộc điện đàm và ném cái điện đàm lên ghế trước của xe; sau đó anh chạy đến chỗ cô. “Một phi công của chúng tôi nghĩ là anh ta đã tìm thấy căn nhà. Một ngôi nhà nhỏ xây bằng đá với mái ngói xám nhạt. Anh ta thấy hình như gần ngôi nhà còn có một cái giếng đá - giống như một cái ‘giếng ước’ nhỏ. Chồng bà có nhắc gì đến một cái giếng ước không?”
“Có!” Leigh kêu lên. “Có, anh ấy có nhắc đến nó. Tôi đã quên bẵng mất!”
“Vậy thì được rồi,” anh nói, quay sang ra dấu cho Littleton. “Đi nào!” anh la to. Anh tiến về chỗ xe của họ, còn Littleton chạy đến từ hướng đối diện, ngồi vào ghế lái.
Leigh cố đuổi theo anh nhưng mới được ba bước cô đã suýt ngất vì cơn đau bên mạng sườn. “Đợi đã,” cô vừa ôm bụng vừa gọi. “Tôi muốn đi cùng anh.”
Shrader quay lại, cau mày khó chịu vì bị trì hoãn, như thể anh đã quên béng mất cô có mối liên quan cá nhân vô cùng chặt chẽ với cuộc tìm kiếm. “Bà đợi ở đây thì hơn.”
“Tôi muốn đi với anh,” Leigh giận dữ nhắc lại.
Anh đưa mắt một vòng, nhìn thấy viên cảnh sát đã “gây khó dễ” cho phi công của Valente lúc nãy, bèn ra dấu bảo anh ta lại gần. Sau khi trao đổi ngắn gọn, Shrader tiếp tục ra xe, còn viên cảnh sát đi đến chỗ Leigh. Bảng tên trên áo khoác của anh ta ghi “Cảnh sát Damon Harwell”.
“Thanh tra Shrader nói bà có thể đi cùng tôi,” Harwell bảo cô; sau đó anh quay sang, ném cho Valente ánh nhìn cay độc. “Anh xong việc ở đây rồi, Valente. Đem con chim sắt đó ra khỏi đây ngay trước khi tôi nhốt nó lại.”
Leigh hơi ngại ngần trước thái độ của Harwell đối với người đàn ông đã tử tế đưa cô đến đây, nhưng toàn bộ sự chú tâm của cô đang dồn hết vào Logan. Logan đang ở ngay đây thôi. Anh đang ở rất gần.
Còn sự quan tâm của O’Hara là Leigh. “Tôi sẽ đi với bà Manning,” anh thông báo với viên cảnh sát. “Tôi là vệ sĩ của bà ấy.”
“Được,” Harwell nhún vai nói rói quay đi.
Leigh chỉ muốn nhanh chóng khởi hành, nhưng khi quay sang định cảm ơn và tạm biệt Valente, cô nhận ra anh ta không hề nao núng trước lời đe dọa của Harwell. Câu nói tiếp theo của anh đã ta xác nhận điều đó. “Bà có muốn tôi đi cùng không?” anh ta bình tĩnh hỏi.
Leigh không muốn làm anh ta bị bẽ mặt hay khiến anh ta gặp thêm bất cứ phiền toái nào với cảnh sát. “Tôi sẽ ổn thôi,” cô nói. “Cám ơn ông về mọi chuyện.”
Phớt lờ thái độ cảm kích và câu khẳng định mình sẽ ổn của Leigh, anh ta nhìn cô chăm chú và lặp lại câu hỏi. “Bà có muốn tôi đi cùng không?”
Nói thật ra, Leigh muốn mang theo cả đội quân; càng đông người thì càng có nhiều khả năng tìm được Logan và đưa anh ra khỏi đó. Cô lo lắng liếc nhìn Harwell lúc này đã ngồi vào xe tuần tra và khởi động máy. “Tôi không nghĩ đó là một ý tưởng hay.”
“Tôi nghĩ là có đấy,” anh ta nói, đoán được thái độ miễn cưỡng của cô bắt nguồn từ đâu và gạt nó qua một bên.
Leigh quyết định là anh ta nói đúng, và khi ngồi vào ghế sau xe của cảnh sát Harwell, cô cố gắng nói hết sức lịch sự, “Cảnh sát Harwell, Cảnh sát trưởng Trumanti đảm bảo với tôi rằng tôi sẽ nhận được sự hợp tác tuyệt đối từ tất cả mọi người trong Sở Cảnh sát New York. Và ông Valente sẽ đi cùng tôi.”
Harwell không nói gì cho đến khi xe bắt đầu lăn bánh; rồi anh ta bật còi hú và nhìn lướt qua Valente trong kính chiếu hậu. “Chắc hẳn anh phải cảm thấy ngồi ở sau đó thoải mái chẳng kém gì ở nhà, Valente nhỉ,” anh ta nói kèm nụ cười cay độc. “Tuy nhiên bình thường anh hay bị còng tay, đúng không?”
Thất kinh đến độ chẳng che giấu nổi phản ứng của mình, Leigh liếc nhanh qua Valente. Anh ta đang bình tĩnh nói chuyện điện thoại chỉ dẫn cho phi công, nhưng mắt anh ta dán chặt vào gáy Harwell, và vẻ mặt anh ta thật đáng sợ.