Chương 15
Đoàn xe cảnh sát nối đuôi nhau rời khỏi nơi xảy ra tai nạn của Leigh, chạy vụt qua họ, ánh đèn lóe sáng và tiếng còi hụ gầm rú trên đường đến ngôi nhà nhỏ. Leigh chồm người về phía trước, giận dữ hỏi Harwell, “Thanh tra Shrader bảo anh đi chậm như thế này hay chỉ là anh đang chọc tức tôi thôi?”
“Là mệnh lệnh của thanh tra Shrader, thưa bà,” Harwell trả lời, nhưng qua gương chiếu hậu, Leigh có thể nhìn thấy nụ cười tự mãn trên khuôn mặt anh ta và biết rõ anh ta đang thích thú trước sự bực tức của cô - có lẽ vì cô đã buộc anh ta đưa Michael Valente theo.
“Tại sao anh ta lại ra lệnh cho anh như thế?”
“Tôi thật lòng không hiểu.”
“Đoán thử đi!” O’Hara cáu kỉnh kêu lên.
“Được rồi. Tôi đoán là thanh tra Shrader không biết anh ta sẽ tìm thấy thứ gì hay liệu có tìm được gì không, và anh ta muốn có thêm thời gian để kiểm tra đánh giá tình hình. Thân nhân và dân thường sẽ làm vướng chân vướng tay.” Anh ta vừa nói vừa bật đèn xi nhan. “Sắp đến rồi.”
Đi thêm một dặm sau khi rẽ, anh ta dừng lại trên con đường núi hẹp kín đặc xe cảnh sát, trong đó có vài chiếc là từ các vùng lân cận. Không nhìn thấy ngôi nhà nhỏ, nhưng có một con dốc hẹp chạy từ đường cái xuyên qua đám cây cối rồi biến mất ở một khúc rẽ.
Harwell bước ra khỏi xe. “Bà ở lại đây!” anh ta ra lệnh cho cô, quát lớn để át tiếng trực thăng đang bay lượn ầm ĩ và tiếng còi xe cứu thương đang đến gần. “Tôi sẽ cho bà biết họ đã tìm được gì.”
Đoàn cảnh sát lội qua đống tuyết cao ngang ngực, cơ thể nối thành con đường, còn Leigh đứng giữa O’Hara và Valente, nhìn Harwell bước xuống con dốc sâu hoắm, trơn trượt. Cảnh sát tiếp tục đến rồi băng qua tuyết, nhưng không ai xuất hiện lại từ khúc rẽ dưới kia.
Leigh đếm từng giây trôi qua, chờ ai đó đi lên cho cô biết tình hình, nhưng chờ mãi chẳng thấy ai, cô bắt đầu cảm thấy như thể mình sắp nổ tung.
Bên cạnh cô, Valente đang cau có nhìn xuống con hẻm; rồi lẩm bẩm chửi thề, anh ta quay sang nhìn cô. “Bà bị thương nặng đến mức nào?”
“Gì cơ?”
“Xương sườn của bà,” anh ta giải thích. “Bà có chịu được đau đớn nếu tôi bế bà xuống dưới đó không?”
“Được!” Leigh nói. “Nhưng tôi không nghĩ ông...”
Cô chưa nói hết câu, Valente đã đặt một cánh tay xuống dưới đầu gối cô, cánh tay kia vòng quanh vai cô, bế cô vào lòng. Nhìn O’Hara, anh hất đầu về phía con dốc. “Anh đi trước đi, tôi sẽ theo bước chân anh. Lỡ tôi bị trượt thì cố đỡ tôi nhé.”
Kế hoạch thực hiện suôn sẻ, và vài phút sau, cuối cùng Leigh đã có thể nhìn thông thoáng toàn bộ khung cảnh. Ngôi nhà nhỏ xinh đẹp bằng đá tọa lạc giữa khoảng trống ở cuối đường lái xe vào nhà, y như Logan đã mô tả cho Leigh. Cách ngôi nhà khoảng mười lăm mét, mặt đất dốc đứng, và đám cảnh sát đang chậm chạp đi xuyên qua đám cây cối.
Một cảnh sát khác đứng canh trên hiên nhà, nhòm vào trong qua ngưỡng cửa mở. Anh ta ngạc nhiên xoay người lại khi Valente đặt Leigh xuống ngay sau lưng anh ta.
“Bà không vào trong được,” anh ta thông báo. “Thanh tra Shrader đã có lệnh rồi.”
“Tôi là bà Manning,” Leigh phản đối. “Tôi muốn biết chồng tôi có ở trong đó hay không!” Cô định đẩy anh ta qua một bên, nhưng thanh tra Littleton đã xuất hiện ở ngưỡng cửa, trả lời câu hỏi của cô. “Không có ai ở đây cả, bà Manning. Tôi rất tiếc,” cô nói thêm. “Tôi đang định ngay sau khi khám xét sơ bộ khu vực này sẽ đích thân lên nói với bà.”
Tuyệt vọng, Leigh sụm người xuống khung cửa. “Chắc hẳn là sai chỗ...”
“Tôi không nghĩ vậy. Bên trong có một vài thứ có lẽ thuộc về chồng bà. Hy vọng bà sẽ báo cho tôi biết nếu bà nhận dạng được bất cứ thứ gì.” Trong lúc lùi lại tránh đường cho Leigh, cô nhìn Valente lịch sự nói, “Ông sẽ phải chờ ở đây, thưa ông.”
Bên trong, ngôi nhà nhỏ trống trải lạnh thấu xương và gần như hoàn toàn chìm trong bóng tối. Hơi ẩm ngấm vào tường và sàn đá, nguồn ánh sáng duy nhất trong phòng xuất phát từ khung cửa sổ nhỏ bụi bặm bên phải cô. Leigh chớp chớp mắt, cố gắng làm quen với sự thay đổi từ ánh sáng chói lòa bên ngoài tới ánh sáng lờ mờ bên trong.
Bên trái cô, hai cánh cửa thông từ phòng chính đến bếp và nhà tắm, còn phía đối diện, ngưỡng cửa thứ ba nằm trong góc dẫn tới một căn phòng mà Leigh đoán là phòng ngủ. Phía bên phải sát ngưỡng cửa, một cái lò sưởi choán gần hết bức tường ngay trước mặt cô, mặt đá đen thui vì lớp bồ hóng tích lũy nhiều năm. Trên sàn nhà phía trước nó, Leigh nhìn thấy một cái túi ngủ màu xanh đen vẫn đang cuộn chặt và được cột gọn gàng. Cô vội vã bước tới, cúi nhìn cho rõ hơn; sau đó cô ngoái đầu nhìn Littleton và Shrader đang đứng cạnh nhau. “Trông nó giống cái của chúng tôi!”
“Bà có chắc nó là của ông bà không?” Shrader hỏi.
Đối với Leigh, mọi túi ngủ đều giống hệt nhau, mà suốt mấy năm nay cô đã không nhìn thấy cái này rồi. “Tôi nghĩ vậy. Tôi không chắc lắm.”
“Vợ chồng bà không chỉ có một cái túi ngủ à?”
“Đúng vậy, chúng tôi có hai cái. Chúng giống y như nhau.”
Để tìm vật nào đó dẽ nhận biết hơn, cô đứng dậy đi vào căn phòng ngủ trống không; sau đó cô nhìn vào phòng tắm, cũng trống không. Không hề ý thức được mình đang bị theo dõi sát sao đến mức nào, Leigh bước tiếp vào bếp. Một cái bồn rửa bát bằng sứ lớn lỗi thời gác trên chân thép, tì vào bức tường cuối phòng, một cái túi giấy để mở trên sàn nhà bên dưới. Trên bệ rửa là những món đồ Logan mua hôm đó. Leigh nghẹn ngào nhìn những hộp bánh ưa thích của Logan, rồi còn một gói phô mai đã mở, một chiếc bánh mì kẹp vẫn còn nguyên lớp bọc. Ngoài những chai nước Leigh kêu anh mang theo, anh còn chuẩn bị cả một chai sâm banh và một chai vang đỏ. Vì đêm đó, anh muốn ăn mừng với cô.
Dọc theo thành cửa sổ trên bồn rửa bát là một cuộn khăn giấy, một chai nước rửa bát, một hộp diêm, một bình thuốc trừ sâu. Một cây chổi mới còn nguyên bảng giá áp sát vách tường gần cửa sau.
Mọi hình ảnh trước mắt đều gợi Leigh nhớ lại một cách sâu sắc về Logan và cuộc trò chuyện của họ vào buổi sáng anh rời khỏi nhà, nhưng trước khi bước lại gần xem xét bồn rửa, cô vẫn bám vào hy vọng mong manh rằng đây không phải địa điểm chính xác, rằng Logan vẫn đang an toàn, ấm áp trong một ngôi nhà nhỏ khác. Hai chiếc ly pha lê Baccarat trong bồn rửa chén đã dập tắt tưởng tượng dễ chịu cuối cùng của cô.
Cô nhìn Shrader và Littleton, đôi mắt tràn ngập đau khổ. “Những cái ly này là của chúng tôi.” Trong cơn bốc đồng, mong muốn tìm thấy và cứu được Logan, cô băng qua hai thanh tra để quay lại phòng ngủ. Cô vừa định với lấy cánh cửa tủ áo thì Shrader quát to, “Đừng chạm vào thứ gì, bà Manning!”
Leigh rụt tay lại. “Anh dã nhìn vào tủ chưa? Có lẽ Logan...”
“Chồng bà không có trong đó,” thanh tra Littleton đảm bảo với cô.
“Không, dĩ nhiên là không rồi,” Leigh nói, nhưng giờ cô cứ huyên tha huyên thuyên, chỉ cốt nói để ngăn mình nghĩ đến những chuyện không thể tưởng tượng nổi. “Tại sao Logan lại trốn trong tủ chứ? Nhưng hiển nhiên anh ấy đã ở đây, và anh ấy...” Cô dừng lại khi một ý nghĩ đột ngột khơi dậy trong cô niềm hy vọng tạm thời. “Nhưng xe anh ấy không có ở đây. Chắc hẳn anh ấy đã đi nơi khác.” Shrader phũ phàng đập tan logic và hy vọng của cô. “Chồng bà lái xe Jeep trắng, phải không?” Thấy Leigh gật đầu, anh nhún vai, nói bằng giọng thực tế, “Vậy đấy, khi đứng ở ngưỡng cửa bên kia nhìn ra ngoài, tôi chỉ nhìn thấy tầng tầng lớp lớp những ngọn đồi trắng xóa. Một chiếc Jeep trắng, bị phủ dưới mấy phần tuyết, có thể trông y hệt một ngọn đồi vậy.”
Đó là điều Leigh không muốn nghe thấy nhất. Cô vòng tay ôm người, cố kìm nén cảm xúc. Cô đến bên cửa sổ phòng khách, dõi mắt nhìn đội cảnh sát đang tìm kiếm trên sườn đồi rậm rạp. Thật ra không phải họ đang tìm kiếm Logan, cô biết thế. Logan đã biến mất gần sáu ngày rồi. Họ đang tìm thi thể của anh.
Cả người cô bắt đầu run lên bần bật, cô phải chộp lấy khung cửa sổ mới không bị ngã xuống sàn. “Đêm bão tuyết trời lạnh lắm,” cô thì thầm đứt quãng. “Liệu anh ấy có củi để nhóm lửa không? Tôi không nhìn thấy thanh củi nào cả. Hy vọng anh ấy không bị lạnh...”
“Củi được chất đống ngoài cửa bếp đấy,” thanh tra Littleton cố trấn an cô.
Leigh không hề an tâm. Cô vừa nhận ra ẩn ý trong lời cảnh báo của Shrader. “Tại sao anh không muốn tôi chạm vào bất cứ thứ gì?” cô thì thầm.
“Vì chúng tôi không biết chồng bà đã gặp phải chuyện gì,” Shrader nói, “chúng tôi đang tiến hành theo quy trình thông thường...” Chính Michael Valente là người mất bình tĩnh - đùng đùng nổi giận với Shrader, anh ta đi qua viên cảnh sát đang đứng ngoài hiên. “Nếu không phải thằng khờ độc ác thì anh cũng là một gã đê tiện!” anh ta nói, xăm xăm bước vào nhà, đến bên cạnh Leigh. “Bà nghe này,” anh ta nói với cô. “Gã đê tiện đó cũng chẳng biết rành rẽ hơn bà về chuyện đã xảy ra với Logan đâu! Rất có khả năng anh ấy bị kẹt lại đâu đó vì tuyết, đang chờ người mở đường cho anh ấy. Có khi anh ấy đang bị thương, không thể tự mình đi được. Dù thế nào đi nữa, bây giờ tốt hơn hết bà hãy để tôi đưa bà về nhà. Cứ để cho cảnh sát ở đây làm tất cả những gì họ nghĩ là cần.”
Không ngờ thanh tra Littleton lại ủng hộ ý kiến đó. “Ông ấy nói đúng đấy, bà Manning. Bây giờ bà nên rời khỏi đây thì hơn. Chúng tôi phải tìm kiếm trên diện rộng, và chúng tôi sẽ gọi điện về thành phố cho bà ngay khi phát hiện ra bất cứ manh mối gì.”
Leigh nhìn cô chằm chằm, chỉ sợ Valente đã khiến cho cả hai viên thanh tra ghét bỏ tột độ đến nỗi họ sẽ chẳng thèm nói gì với cô nữa. “Cô hứa là cho dù có chuyện gì thì cô cũng sẽ gọi chứ?”
“Tôi hứa.”
“Cho dù chỉ để nói với tôi là cô không biết thêm thông tin gì?”
“Ngay cả khi đó nữa,” Littleton đồng ý.
“Tối nay tôi sẽ gọi cho bà.”
Cô đi đến ngưỡng cửa, chờ cho Leigh và Valente bước ra ngoài hiên; rồi cô hất đầu về phía một trong những cảnh sát đứng ở đó. “Chỉ cần ông bà cho biết trực thăng của ông bà đang ở đâu, cảnh sát Tierney sẽ lái xe đưa ông bà trở về đó.”
Khi họ đã đi rồi, Sam Littleton ra dấu cho một viên cảnh sát New York khác đứng gần đó đang phủi tuyết khỏi chân và áo khoác. “Lấy vài cuộn dây chăng ở hiện trường rồi phong tỏa toàn bộ khu vực từ điểm kia...” Cô chỉ về phía cuối lối vào dành cho xe cộ, nơi có thể nhìn thấy được từ trong nhà.
“Cô có muốn chăng đến tận đường cái không?”
“Không, làm thế chỉ khiến người ta tò mò thôi, nhưng tôi muốn có một cảnh sát canh ở đó 24/24 giờ cho đến khi Đội Điều tra Hiện trường đến và đi khỏi đây. Không ai được phép xuống đây nếu không có sự đồng ý của thanh tra Shrader hoặc tôi.”
“Tuân lệnh,” anh ta trả lời, quay lưng bỏ đi.
“Còn nữa - hỏi thử xem có đơn vị nào ở đây có thể cho chúng ta mượn máy phát điện không. Ở dưới này chúng ta sẽ cần đèn và máy sưởi.”
“Còn gì nữa không?”
Sam trao cho anh ta nụ cười quyến rũ. “Vì anh đã hỏi, nên nếu có hai tách cà phê nóng thì tuyệt.”
“Tôi sẽ thử xem có thể làm được gì không.”
Shrader đang trao đổi qua điện thoại với Holland, đề nghị cử một đơn vị điều tra hiện trường đến ngôi nhà nhỏ này càng sớm càng tốt. Kết thúc cuộc gọi, anh quắc mắt nhìn Sam, nhưng trên khuôn mặt lại toát lên vẻ sung sướng đến nỗi Sam không chắc Shrader đang vui mừng hay tức giận. “Valente đã gọi tôi là đồ đê tiện!” anh kêu lên, và Sam nhận ra anh đang thật sự vui vẻ.
“Anh ta gọi thế thật,” cô đồng ý, “... và anh đúng là một gã như vậy.”
“Phải, nhưng cô biết tôi phát hiện ra điều gì không?”
Sam xọc tay vào túi, cười toe toét. “Rằng anh ta còn cho rằng anh là một gã khờ độc ác?”
“Ngoài chuyện đó.”
Sam nghiêng đầu qua một bên. “Tôi chịu. Anh còn phát hiện ra điều gì nữa?”
“Cảnh sát Liên bang gọi Valente là Kẻ Băng Giá - nhưng tôi phát hiện ra anh ta còn có một điểm nhạy cảm, mềm yếu và ấm áp. Đó là bà Logan Manning. Người của chúng ta sẽ thấy chuyện này rất thú vị cho xem.” Anh khom người xuống trước lò sưởi và rút một cây bút ra khỏi túi. “Thật không hiểu nổi làm sao cô ta lại có thể làm một diễn viên sân khấu chứ.”
“Anh nghĩ cô ta không biết đóng kịch ư?” Sam ngạc nhiên thốt lên.
Shrader bật cười sắc lạnh. “Mẹ kiếp, có chứ, cô ta biết đóng kịch! Cô ta đã cho chúng ta một màn trình diễn xứng đáng nhận giải Oscar lúc ở bệnh viện và ngay cả ở đây nữa. Vấn đề là cô ta có vẻ không nhớ lời thoại. Sáng thứ Tư, trong bệnh viện, cô ta ra vẻ đứng đắn và vô cùng phẫn nộ khi tôi hỏi cô ta về tin nhắn điện thoại của Valente. Hôm nay, chỉ sau hai ngày, cô ta xuất hiện trong chiếc trực thăng tư nhân của anh ta và được anh ta bế xuống đây.”
Vì họ đã thảo luận về đề tài này trên đường từ nơi xảy ra tai nạn đến đây, nên Sam không nói gì thêm.
“Muốn làm một kẻ nói dối bậc thầy, cô phải có một trí nhớ bậc thầy,” Shrader tuyên bố trong lúc khua khoắng đống tro. “Tôi thấy cái này giống như tro củi bình thường, có lẽ là gỗ sồi. Vấn đề với bà Manning,” anh tiếp tục, “là bà ta không chỉ có trí nhớ kém mà còn có khả năng định hướng thực sự tồi tệ. Khi xe của bà ta rơi xuống dốc, bà ta đang cách nơi này mười hai dặm về phía Nam, và bà ta đang đi về hướng Nam, không phải hướng Bắc. Điều đó có nghĩa là... gì nào?” Anh nhướng mày nhìn qua vai, chờ Sam nói nốt câu.
“Đây là câu đố à?” cô nói với vẻ thích thú. “Điều đó có nghĩa là vào thời điểm bị rơi xuống dốc, dường như bà ta đang trên đường về nhà chứ không phải đi đến đây.”
“Đúng. Nào, nơi này có thứ gì khiến cô bận tâm không? Bất cứ chi tiết nổi bật nào?”
Sam chợt nhận ra vì đây là vụ án đầu tiên họ cùng xử lý nên thật ra Shrader đang thử xem cô tinh mắt đến đâu. “Có vài chi tiết nổi bật. Trước tiên, ai đó đã quét dọn sàn nhà này rất sạch sẽ, mới đây thôi, vậy nên anh chẳng buồn ngăn mọi người vào đây. Anh đã biết Đội điều tra Hiện trường sẽ không thể lấy được bất cứ dấu chân nào trên mặt đá này, không chỉ vì nó đã được quét dọn, mà còn vì nó rất không bằng phẳng.”
“Tốt. Còn gì nữa?”
“Anh để Valente bước vào đây, với hy vọng hão huyền rằng Đội điều tra Hiện trường sẽ lấy được dấu giày của anh ta và nó sẽ phù hợp với một dấu vết khác lưu lại đâu đó trên sàn đá này.”
“Thì tôi là người mơ mộng mà.”
“Mà này, phòng khi anh không chú ý bà Manning đã để lại ít nhất là một dấu tay trên cửa sổ.”
Anh đứng lên, phủi bụi khỏi tay và nhét cây bút vào túi. “Bà ta đặt tay lên khung cửa, không phải trên mặt kính. Lúc đó tôi đã quan sát.”
“Tôi nghĩ lúc quay lại, bà ta đã trượt tay trên mặt kính.”
Mắt Shrader nheo lại. “Nếu cô chắc chắn vậy thì hãy ghi chú lại.”
“Tôi sẽ làm vậy.” Cô xoay người, bước vào bếp. “Anh sẽ nói chuyện với Tierney chứ? Anh ta đã để Valente vượt qua anh ta mà vào đây.”
“Cứ lấy bộ mông xinh đẹp của cô ra mà đánh cược là tôi sẽ làm thế! Xin lỗi... tôi không có bất kỳ ngụ ý xúc phạm giới tính mang tính cá nhân hay không phù hợp nào đâu.”
“Đừng để tâm,” Sam nghiêm trang trấn an anh, nhưng tâm trí cô đang lạc ở mấy chiếc ly trong bồn rửa bát. Mấy chiếc ly mang lại cho cô một cảm giác kỳ quặc y như cảm xúc của Shrader đối với cái túi ngủ đơn, và cô nói cho anh nghe suy nghĩ đó.
“Cô băn khoăn gì về mấy chiếc ly đó?” anh hỏi.
“Tại sao chúng lại ở trong bồn rửa bát? Chai nước vẫn chưa mở, chai rượu sâm banh và chai vang cũng không. Nếu những chiếc ly đều chưa được dùng đến, thì anh ta đặt chúng vào trong bồn rửa bát làm gì?”
“Có lẽ anh ta nghĩ để ở đó sẽ an toàn hơn, ít có nguy cơ bị vỡ.” Sam không phản bác.