← Quay lại trang sách

Chương 16

Còn chưa kịp tận hưởng niềm vui vì những tưởng sẽ tìm được Logan thì đã phải đối diện với thực tế chỉ phát hiện ra một ngôi nhà trống trải, cả tinh thần lẫn thể lực của Leigh đều bị rút cạn đến mức trước nay chưa từng thấy. Cuộn mình trong tấm chăn len, cô nằm trên ghế sofa phòng khách, xem kênh Thời sự CBS 2 đang tường thuật lại chuyện tìm ra ngôi nhà hôm đó.

“Cảnh sát đã chăng dây phong tỏa khu vực này và tiến hành điều tra toàn diện hiện trường,” phát thanh viên Dana Tyler đưa tin. “Trong lúc đó, niềm hy vọng tìm thấy Logan Manning còn sống và bình an vô sự đang ngày càng trở nên mong manh. Chiều nay, phóng viên của chúng tôi, Jeff Case, đã có mặt tại One Police Plaza, nơi Cảnh sát trưởng Sở Cảnh sát New York William Trumanti đưa ra tuyên bố liên quan đến cuộc điều tra này...”

Leigh lắng nghe chăm chú xem có tin gì mới không, nhưng Trumanti chỉ nói là họ đang lần theo vài đầu mối và họ loại trừ khả năng đây là vụ bắt cóc vì không có yêu cầu đòi tiền chuộc nào. Đầu mối ư, Leigh mệt mỏi nghĩ. Họ làm gì có đầu mối nào. Shrader và Littleton cũng chẳng hơn gì những người khác, hoàn toàn không biết Logan đang ở đâu. Cảnh sát trưởng Trumanti kết thúc bài thông báo ngắn gọn, nhưng phóng viên không chịu bỏ qua. “Có đúng là sángnay, Leigh Kendall đã được đưa đến hiện trường bằng trực thăng không?”

“Đúng thế.”

“Có phải trực thăng thuộc quyền sở hữu của Michael Valente, và anh ta cũng đi cùng cô ấy?”

Nghe nhắc đến tên Valente, vẻ mặt Cảnh sát trưởng Trumanti sắt lại. “Theo tôi biết thì đúng vậy.”

“Valente có dính líu gì đến toàn bộ chuyện này không?”

“Chúng tôi vẫn chưa biết,” Trumanti nói, nhưng ngôn ngữ và giọng điệu của ông mang lại cho người ta cảm giác Valente có liên can, rằng có chuyện không hay nào đó đang cần được điều tra.

Trong một thoáng, trong Leigh trào dâng cảm giác phẫn nộ trước sự bất công tột độ của lời nhận xét đó, nhưng sau hàng loạt tin đồn vô căn cứ và những suy đoán khủng khiếp mà cô đọc được trên báo hôm nay, Leigh chẳng còn sức để mà giận dữ nữa. Sáng hôm đó, tờ The New York Times đăng tải một bài báo kèm theo bức ảnh chụp Logan và cô trong một cuộc gây quỹ từ thiện với tiêu đề, “Manning mất tích: bi kịch, trò lừa đảo hay vở kịch đang độ cao trào?” Bài viết kèm theo đưa ra khá nhiều bình luận trích dẫn từ một “nguồn tin chính thức” bóng gió rằng rất có khả năng sự biến mất của Logan chính là một trò quảng cáo đại chúng.

Tờ Post đã biết về kẻ bám đuôi Leigh và đang xây dựng giả thuyết “vụ bắt cóc do kẻ bám đuôi thực hiện”. Nhằm thu hút sự chú ý đối với lý thuyết này cũng như để tăng lòng tin vào nó, tờ Post còn đăng kèm “hồ sơ” chi tiết của kẻ bám đuôi Leigh do một chuyên gia về những kẻ bám đuôi các nhân vật nổi tiếng lập nên.

Tờ National Enquirer thì có một giả thuyết khác, và họ cho giật tít ngay trang đầu số báo mới ra, như thể đây đúng là sự thật chứ không phải sản phẩm từ trí tưởng tượng của họ: “CUỘC HÔN NHÂN CỦA MANNING - KENDALL ĐANG TRÊN BỜ VỰC TRƯỚC KHI MANNING MẤT TÍCH.” Theo “nguồn tin bí mật” của Enquirer, Leigh đang chuẩn bị thủ tục ly hôn vì cô “chán ngấy tính lăng nhăng của Logan”. Cũng theo tác giả bài báo này, “một người bạn thân của đôi vợ chồng” nói rằng Logan nhất định không chịu chia tay người phụ nữ ngoại tình cùng anh.

Tờ Star ủng hộ giả thuyết đó, nhưng theo tờ Star thì tình nhân bí mật của Logan là một người đàn ông chứ không phải phụ nữ, và hai người đã bị bắt gặp tay trong tay ở Belize.

Trước sáng hôm đó, ít nhất giới truyền thông vẫn buộc phải hạn chế suy đoán và chỉ thỉnh thoảng mới buông lời phỉ báng Logan và Leigh, nhưng bây giờ họ đã có một mỏ vàng mới mang tên Michael Valente, và họ đang điên cuồng khai thác mỏ vàng này. Ảnh của anh ta được đăng trên trang nhất các báo buổi tối, cùng ảnh của Logan và cô. Các bài báo về Valente tập trung vào quá khứ không mấy đẹp đẽ của anh ta cũng như mâu thuẫn giữa anh ta và hệ thống tư pháp, nhưng họ còn bới móc cả mối quan hệ của anh ta với phụ nữ. Theo một bài báo, anh ta từng qua lại với con gái một trong những tên trùm mafia ở New York trước khi bập vào vài mối quan hệ bí mật với “những nhân vật vai vế giấu tên đã có gia đình”.

Phản ứng duy nhất của Leigh trước toàn bộ chuyện này là cảm giác tội lỗi mơ hồ khi thấy anh bị đẩy vào giữa cơn phong ba chỉ vì đã tử tế giúp đỡ một người hoàn toàn xa lạ.

Cô với lấy điều khiển từ xa, tắt ti vi di; rồi cầm bức ảnh lớn lồng khung được cô đặt trên bàn cà phê lúc nãy lên để có thể nhìn cho rõ.

Khuôn mặt đẹp trai của Logan mỉm cười với cô từ trên boong chiếc thuyền buồm dài hơn mười ba mét mà anh ta thuê đợt cuối tuần mùa hè năm ngoái nhân kỷ niệm ngày cưới của hai người. Leigh đứng trước anh, bên bánh lái, sẵn sàng cho bài học lái du thuyền đầu tiên của cô. Một cánh buồm đã giương cao, hai bàn tay anh đặt trên bánh lái cạnh tay cô, và gió thổi tung tóc họ. Trong ảnh, cả hai đều đang cười vì Logan đã thuyết phục được một vị khách qua đường chụp ảnh hộ, và dù trông hai người chẳng khác gì đang dong buồm trên biển nhưng thật ra họ vẫn còn neo ở bến tàu.

Leigh âu yếm rà ngón tay trên khuôn mặt yêu dấu của anh, nhớ cảm giác chạm vào làn da anh. Kỳ cuối tuần đó, anh không cạo râu, và bây giờ, cô hầu như cảm nhận được rõ ràng dưới ngón tay mình đường cong của quai hàm anh cũng như làn da thô ráp vì bộ râu hai ngày không cạo.

Trong tâm tưởng, cô có thể nghe thấy tiếng anh cười giữa ngày hè thanh bình đó khi anh đứng sau cô cạnh bánh lái. “Đi đâu đây, thưa thuyền trưởng?” anh hỏi, hôn phớt lên gáy cô.

Leigh nhắm mắt nén những giọt lệ nóng hổi đang chực ứa ra và áp khung ảnh lên ngực trái. “Anh đang ở đâu thế, anh yêu,” cô thì thầm.