← Quay lại trang sách

Chương 17

Mười một giờ mười lăm phút sáng thứ Bảy, Hilda đang đứng trên thang để phủi bụi ở nóc khung cửa thì điện thoại reo, vậy nên Joe O’Hara nhấc điện thoại trong bếp và nhận được cuộc gọi từ bác sĩ Sheila Winters. Anh nhớ ra tên cô ngay lập tức, một phần vì mấy hôm trước cô đã gọi điện đến để kê thuốc cho Leigh Manning, và cũng bởi Brenna từng vài lần nói cô là bạn rất thân của gia đình Manning.

“Tôi muốn nói chuyện với bà Manning,” bác sĩ Winters bảo anh.

O’Hara do dự rồi miễn cưỡng nhắc lại lời cáo lỗi mà Hilda, Brenna và anh đã được yêu cầu nói với bất cứ ai gọi đến với đề nghị tương tự. “Tôi xin lỗi, bác sĩ Winters, nhưng hôm nay bà Manning sẽ không nghe điện thoại. Bà ấy đang nghỉ ngơi.”

Những vị khách khác - trừ phóng viên - luôn chấp nhận lời cáo lỗi và lịch sự để lại lời nhắn, nhưng người này thì không. Như đánh hơi được vẻ miễn cưỡng của O’Hara khi từ chối cô, cô bèn tán gẫu với anh. “Anh là ai vậy?”

“Joe O’Hara. Tôi là tài xế của bà Manning.”

“Tôi đã đoán thế mà! Anh còn là vệ sĩ nữa, phải không?”

“Nếu cần thì vậy.”

“Leigh và Logan đã kể cho tôi nghe họ vui mừng đến thế nào vì anh sẽ làm việc cho họ trong vài tháng tới. Trong hoàn cảnh hiện tại, tôi đặc biệt rất mừng vì có anh ở đó.” Cô rất niềm nở và thực sự lo lắng, thành ra theo bản năng Joe thấy thích và tin cô ngay. “Cô ấy đang nghỉ ngơi thật không?” bác sĩ Winters đột ngột hỏi.

Joe ngả người ra sau, đưa mắt xuyên qua phòng ăn ngó vào phòng khách, nơi đối tượng của cuộc trò chuyện đang nhìn chằm chằm bức ảnh lồng khung chụp cảnh chồng cô trên thuyền buồm, khuôn mặt cô căng thẳng và tuyệt vọng đến thắt lòng.

“Lúc này cô ấy không nghỉ ngơi, đúng không?” bác sĩ Winters suy đoán từ sự ngập ngừng của anh.

“Không.”

“Sáng nay tôi muốn đến gặp cô ấy. Anh nghĩ vậy có tốt không?”

“Có lẽ,” anh nói; rồi nhớ ra hôm qua Brenna đã nói cô ước gì bác sĩ Winters được phép đến, vậy là anh trả lời với vẻ đoan chắc hơn. “Có,” anh nói. “Tôi nghĩ là có.”

“Chúng ta xử lý chuyện này như thế nào đây?”

Gí sát cằm vào ống nghe, Joe hạ thấp giọng. “Này nhé, giả sử cô bảo tôi rằng sáng nay cô sẽ đến - và rằng khi đến đây rồi, cô sẽ không chấp nhận câu trả lời không nào - vậy là tôi phải thông báo chuyện này với bà Manning, và hiện tại tôi không nghĩ là bà ấy có tâm trạng để tranh cãi về bất cứ vấn đề gì.”

“Tôi hiểu,” bác sĩ Winters nói, trong giọng thấp thoáng nét cười, rồi sau đó cô trở nên nghiêm nghị hẳn và toát lên vẻ chuyên nghiệp đến mức lạnh lùng. “Tôi là bác sĩ Winters,” cô thông báo như thể họ chưa từng nói chuyện qua, “và vài phút nữa tôi sẽ đến gặp bà Manning. Xin vui lòng nói với bà ấy rằng khi nào đến đó, tôi sẽ không chấp nhận câu trả lời không đâu!”

“Vâng, thưa bà. Tôi sẽ nhắn bà ấy,” O’Hara nói. Anh vừa gác máy thì giọng nói cộc lốc của Hilda vang lên làm anh phải giật mình xoay phắt lại. “Anh nói chuyện với ai thế?”

“Bác sĩ Winters. Cô ấy khăng khăng đòi ghé qua. Cô ấy nói cô ấy sẽ không chấp nhận câu trả lời không.”

Hilda khinh khỉnh nhìn anh trừng trừng. “Hẳn thế rồi, còn miếng giẻ lau tôi đang cầm đây là con rối điều khiển bằng tay thật đấy!” O’Hara trừng mắt nhìn lại cô. “Cô đang ám chỉ tôi là kẻ nói dối đấy à?”

“Tôi đang nói anh là người nhiều chuyện!” cô vặn lại, nhưng cô bước vòng qua anh đi xuống hành lang phía sau dẫn đến phòng giặt ủi mà không hề đe dọa sẽ vạch trần hay phá hoại kế hoạch của anh.

O’Hara sải bước vào phòng khách, khẽ đằng hắng. “Tôi xin lỗi đã quấy rầy bà, bà Manning,” anh nói dối.

Người phụ nữ trên ghế sofa vội vàng lau hai gò má ướt đẫm nước mắt rồi quay sang phía anh. “Gì thế, Joe?” cô nói, mỉm cười nhợt nhạt, cố tỏ ra điềm tĩnh nhưng không thành.

“Bác sĩ Winters mới gọi đến. Cô ấy nói vài phút nữa cô ấy sẽ có mặt ở đây...”

“Anh có nói với cô ấy là tôi đang nghỉ ngơi, không gặp bất kỳ người nào không?”

“Có. Tôi đã bảo vậy. Nhưng cô ấy nói khi đến đây, cô ấy sẽ không chấp nhận câu trả lời không.”

Leigh thoáng ngẩn người, sau đó toát lên vẻ bực bội, nhưng rồi đành tỏ ý chịu thua. “Đúng là phong cách của Sheila,” cô thở dài, rồi nói thêm khi thấy anh có vẻ không thoải mái, “Đừng lo về chuyện đó. Lẽ ra tôi phải nói chuyện với cô ấy từ mấy hôm trước rồi. Cô ấy là một người bạn rất thân.”

“Bà sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều nếu được chuyện trò cùng một người bạn thân,” anh đoán.

Leigh không tin rằng có chuyện gì giúp mình thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng Sheila là người cô hoàn toàn tin tưởng. Ngoài nhiều chuyện khác, Sheila Winters còn nhận ra những khủng hoảng trong mối quan hệ của Logan và Leigh, và cô đã dẫn dắt họ vượt qua chúng.

Những năm đầu cuộc sống hôn nhân của họ, Leigh là trụ cột kinh tế trong nhà, còn Logan cống hiến nền tảng gia đình cao quý cùng một ước vọng còn lớn hơn cả ước vọng của chính Leigh, đó là khát khao được chứng kiến thành công của cô. Sau khi tận dụng mọi mối quan hệ xã hội của gia đình anh để bảo đảm rằng Leigh có được mối quan hệ cá nhân với hết thảy những nhân vật có thế lực ở Broadway, anh toàn tâm toàn ý cần mẫn gây dựng lại gia sản nhà Manning, vốn đã bị ông nội anh lãng phí trong suốt cuộc đời chìm trong nợ nần cờ bạc cùng những kế hoạch kinh doanh ngốc nghếch.

Thói cờ bạc là nét đặc trưng của dòng họ Manning, nhưng, ngoại trừ ông của Logan, đàn ông nhà Manning đều sở hữu đầu óc kinh doanh nhạy bén. Ông tổ của Logan, Cyrus Manning, đã tạo dựng một vương quốc nhỏ trong ngành công nghiệp sản xuất đồ hộp, chỉ để dốc tất cả vốn liếng vào canh bạc lớn dệt may, rồi tiếp theo là cuộc mạo hiểm, thậm chí còn lớn hơn nhiều, vào dầu hỏa. Giống ông, Logan luôn sẵn sàng đặt cược vào cuộc mạo hiểm lớn tiếp theo. Và cũng giống cụ Cyrus, hầu như canh bạc nào Logan Manning cũng giành chiến thắng.

Dạo anh và Leigh kỷ niệm mười một năm ngày cưới, thành công của Logan đã vượt ngoài mong đợi của bất kỳ ai, còn sự nghiệp sân khấu đã biến Leigh trở thành một ngôi sao quốc tế. Cô muốn bắt đầu kéo dài thời gian nghỉ ngơi giữa các vở diễn và giảm bớt sự xuất hiện trên sân khấu, nhưng Logan không hiểu logic của cô. Dù cho dự án kinh doanh của anh thành công đến thế nào, anh vẫn muốn mở rộng, tiếp tục đầu tư vào một dự án khác, thậm chí còn nhiều rủi ro hơn. Anh sẽ không dừng, cũng không thể chậm lại. Khát vọng thành công đòi hỏi cá nhân anh phải trả bằng một cái giá quá cao, và sự trả giá của Logan là hàng tháng trời làm việc mười sáu tiếng mỗi ngày, thậm chí không có được một kỳ nghỉ ngắn, và nhiều tuần lễ không ân ái.

Ngay sau dịp kỷ niệm mười một năm ngày cưới, một vụ làm ăn tầm tầm của anh gặp thất bại khiến Logan căng thẳng đến nỗi cuối cùng Leigh khăng khăng đòi cả hai phải đi gặp chuyên gia tư vấn. Bác sĩ được cô chọn là Sheila Winters, một phụ nữ tóc vàng hấp dẫn ba mươi bảy tuổi có văn phòng đông khách ở đại lộ Park chuyên điều trị cho những người thành công bị quá nhiều áp lực, bao gồm cả một số người quen của Logan và Leigh.

Leigh vui mừng phát hiện ra rằng đúng như đồn đại của mọi người, Sheila Winters quả thật thông minh, hài hước và có khả năng nhanh chóng đưa ra nhiều giải pháp sáng tạo phù hợp với tính cách đặc biệt của các khách hàng lừng lẫy.

Chỉ sau vài lần gặp mặt để chữa trị căn bệnh thiếu khả năng thư giãn của Logan, cô đã kê phương thuốc hỗ trợ hữu ích là một chuyến đi nghỉ cuối tuấn. “Logan, anh thuộc kiểu người muốn dứt tâm trí ra khỏi công việc thì bắt buộc phải thay đổi toàn diện hoàn cảnh của mình,” nhà tâm lý nói. “Nhưng ở thành phố, trừ phi anh ở chỗ nào đó không tiện đường tới văn phòng, chứ nếu không Leigh sẽ khó lòng kéo anh đi đâu được. Một căn nhà ven biển ở Long Island sẽ mang đến sự thay đổi hoàn cảnh hữu ích, nhưng nó quá gần thành phố nên Logan có thể dễ dàng tiêu tốn thời gian tại câu lạc bộ của bãi biển hay trên sân gôn, bàn bạc công việc cùng những người anh đã gặp ở Manhattan trong tuần.” Sau một lúc suy nghĩ, cô bảo hai vợ chồng, “Nếu là tôi thì tôi sẽ tìm một ngôi nhà thôn quê nào đó - có lẽ là ở miền núi.”

Thoạt nhìn đã có thể nhận ra rõ ràng Sheila thực sự mến mộ Logan và phần nào thông cảm với khát vọng thành công không thể lay chuyển của anh, vì thế Leigh không hề ngạc nhiên khi nhà tâm lý đề nghị Leigh chủ động xây dựng bầu không khí lãng mạn. “Thắp nến, mở nhạc êm ái, và đẩy anh ấy vào nhà tắm khi anh ấy về đến nhà,” cô mỉm cười bảo Leigh. “Anh ấy là người thông minh, anh ấy sẽ hiểu ra vấn đề ngay thôi. Anh ấy không có vấn đề gì trong chuyện tình dục đâu, chỉ tại làm việc quá sức thôi.”

Cô quay lại, nghiêm nghị nhìn Logan. “Trong vài tuần đầu, Leigh sẽ giúp anh ý thức được rằng ngoài công việc, cuộc sống vẫn còn nhiều niềm vui khác, nhưng có tận dụng được tối đa các cơ hội ân ái mà cô ấy cung cấp cho anh hay không là phụ thuộc hoàn toàn ở anh. Tôi biết để đạt được thành tựu tài chính rực rỡ, anh phải cống hiến rất nhiều và phải sẵn lòng chấp nhận những rủi ro có thể choán hết tâm trí anh. Thậm chí, tôi rất khâm phục những hy sinh mà anh sẵn sàng chấp nhận để được thành công, nhưng để đạt được mục đích kinh tế mà mạo hiểm hôn nhân thì đúng là một sai lầm nghiêm trọng.” Khiếu hài hước nổi tiếng của cô đột ngột lộ rõ. “Anh biết đó, Logan, thường những người đàn ông vì mải kiếm tiền mà bỏ bê vợ sẽ rất dễ mất vợ - mà lại chỉ kiếm được một nửa tiền thôi.”

Không giống một số bác sĩ tâm lý từ chối gặp riêng từng khách hàng, Sheila thích dành vài phút cho mỗi người trước hoặc sau buổi gặp mặt. Ở buổi hẹn sau, lúc ở một mình với Sheila, Leigh không khỏi ngạc nhiên khi cô bác sĩ tiết lộ đôi chút về bản thân: “Có lẽ cô sẽ nghĩ tôi hơi quá khoan dung với tham vọng thành công của Logan, mà có khi đúng thế thật,” cô nói. “Nếu thật là vậy thì cũng bởi tôi có hoàn cảnh tương tự anh ấy. Theo như cô kể với tôi, Leigh ạ, cô lớn lên trong một gia đình không bao giờ có đủ tiền, nhưng bạn học của cô không khá khẩm hơn cô là bao. Chính vì vậy cô không thấy xấu hổ hay tự ti vì mình chẳng bao giờ có thể bằng bạn bằng bè. Còn Logan và tôi thì lại nghĩ thế. Chúng tôi xuất thân từ những gia đình danh giá lâu đời ở New York, và cả hai chúng tôi đều đi học ở những trường tư thục ‘thích hợp’, nhưng sau giờ học, chúng tôi phải quay về nhà, đối diện với sự sa sút tột cùng của dòng họ, và mọi người đều biết điều đó. Chúng tôi không thể đi nghỉ cùng bạn học, không thể chưng diện như họ, cũng như chẳng thể sánh với họ trên bất kỳ phương diện nào. Xét về mặt tâm lý, sẽ tốt hơn nhiều cho cả hai chúng tôi nếu chúng tôi được đến trường công và được phép giao du với những đứa trẻ bình thường có xuất thân bình thường giống như cô.”

Đã hết giờ trao đổi và họ đứng lên. Leigh mỉm cười trìu mến, ôm chầm cô bác sĩ. “Cô không bao giờ có thể là ‘người bình thường’ cả, Sheila.”

“Cảm ơn cô. Thật dễ chịu khi được một phụ nữ đặc biệt như cô khen ngợi vậy.” Cô quay người, nhìn cuốn sổ hẹn đang để mở trên bàn làm việc. “Thật ra cô không cần phải gặp lại tôi đâu, nhưng nếu cô có thể thuyết phục Logan đến thêm vài lần nữa, tôi sẽ cố xoa dịu cảm giác xấu hổ mà anh ấy vẫn đang phải mang từ thời thơ ấu.”

“Tôi sẽ thuyết phục anh ấy,” Leigh hứa.

Phải mất hai năm Logan mới hoàn thành bản thiết kế chốn ẩn dật cuối tuần trong mơ của họ và sau đó tìm một địa điểm hoàn hảo, nhưng Leigh không mảy may khó chịu. Những tiếng đồng hồ bất tận họ đã cùng nhau trải qua để trò chuyện, lên kế hoạch và chỉnh sửa bản thiết kế đã kéo họ lại gần nhau hơn. Những ngày cuối tuần họ sát cánh bên nhau tìm một địa điểm thích hợp đã mang đến một sự thay đổi dễ chịu, đúng y như Sheila mong muốn.

Trong quãng thời gian đó, đã xảy ra một chuyện khác - Logan thậm chí còn thành công vang dội hơn xưa nhiều. Vài năm trước, anh đã mở rộng phạm vi kinh doanh từ kiến trúc nhà cửa sang phát triển đất và xây dựng công trình thương mại, nhưng nguồn thu nhập chủ yếu của anh là từ những khoản đầu tư thông minh vào các dự án kinh doanh của người khác. Đột nhiên, khách hàng dường như xếp hàng trước mặt anh. Anh thuê thêm sáu kiến trúc sư ngoài bốn người sẵn có để họ đảm trách những công việc hằng ngày vốn không làm anh hứng thú. Anh tăng giá lên gấp đôi gấp ba - ấy vậy nhưng khách hàng vẫn quay trở lại, mang theo những tấm chi phiếu lớn. Logan nói nguyên nhân là vì cuối cùng anh đã học được cách không còn liên tục thúc đẩy mình mà cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên. Điều này có ý nghĩa rất nhiều đối với Leigh.

Dù không còn gặp lại Sheila vì công việc, Leigh vẫn thường gặp cô tại nhiều buổi giao lưu và các cuộc tụ họp của ủy ban từ thiện. Sau một cuộc họp buồn chán không để đâu cho hết, hai người quyết định đi ăn tối cùng nhau, và rồi vui vẻ chuyện trò hàng giờ liền. Sau lần gặp gỡ đó, tình bạn đã đâm chồi nảy lộc, và Sheila cũng như Leigh đã tâm sự với nhau rất nhiều.