← Quay lại trang sách

Chương 18

Joe O’Hara đã đúng - chỉ sau vài phút ngồi cùng Sheila, Leigh đã cảm thấy khá hơn nhiều. Trong bộ đồ len màu đen thanh lịch và mái tóc vàng bới cao sang trọng. Sheila là làn gió mát lành, tươi tắn.

Một cách bình tĩnh, đầy cảm thông và sáng suốt, Sheila lắng nghe Leigh kể lại mọi chuyện đã xảy ra với cô kể từ sáng sáng sớm Chủ nhật. Leigh cố nén khóc, nhưng khi kể xong - và đã đến lúc chuyển sang đề tài hiển nhiên tiếp theo - cô đột ngột cảm thấy dường như đang có một bàn tay bóp chặt thanh quản của mình và một biển nước mắt tràn lên sau mí mắt cô. Đến lúc này, khi trải lòng với Sheila, cô không thể không đương đầu với thực tế. Trong sự im lặng khổ sở, Leigh bất lực nhìn chằm chằm vẻ mặt cảm thông của cô bạn; rồi cô vội quay mặt đi, cố gắng dồn tâm trí vào thứ khác.

Khung cửa thông với căn phòng rộng rãi ốp ván sẫm màu chất hàng dãy sách cũng chằm chằm nhìn lại cô. Logan sử dụng nó làm văn phòng. Đèn bên trong đã tắt hết; căn phòng trống hoác, tối thui.

Cuộc sống của cô trống hoác, tối thui. Ánh sáng của nó cũng đã bị rút cạn.

Logan đã đi rồi.

Anh sẽ không trở lại.

Cô khó nhọc nuốt nước bọt, và câu nói vang lên như một tiếng thì thầm đau đớn bật ra từ sâu thẳm tâm hồn cô. “Anh ấy đã đi rồi, Sheila. Anh ấy không trở lại được nữa.”

“Sao cậu lại nói vậy?”

Leigh từ từ xoay đầu lại, nhìn thẳng vào bạn cô. “Anh ấy đã đi một tuần rồi. Nếu còn sống, mình tin chắc là đến lúc này, anh ấy đã phải tìm ra cách báo tin cho ai đó rồi. Cậu biết anh ấy mà.”

“Phải, mình biết,” Sheila khẳng định. “Mình còn biết là anh ấy vô cùng tháo vát và bình tĩnh. Hôm Chủ nhật anh ấy vẫn sống khỏe mạnh, còn giờ đang là sáng thứ Bảy. Điều đó có nghĩa là anh ấy mới đi năm ngày, không phải một tuần. Một người đàn ông có thể sống lâu hơn năm ngày nhiều trong tình trạng còn tồi tệ hơn cả bão tuyết.” Hy vọng bùng lên trong Leigh. Nhìn thấy sự thay đổi trên mặt cô, Sheila bèn mỉm cười trấn an. “Nếu không bị tai nạn thì cậu cũng sẽ suy nghĩ giống mình thôi. Cậu không chỉ bị chấn thương gấp đôi về mặt tinh thần mà ngay cả thể chất cũng bị thương tổn nặng nề. Chúng ta cần vực lại sức khỏe của cậu. Hãy bắt đầu bằng cách cùng nhau thực hiện vài chuyến dạo bộ ngắn nhé. Thứ Hai mình không tiếp bệnh nhân. Đến lúc đó cậu đã đủ sức tập thể dục nhẹ nhàng rồi, phải không?”

Leigh không thực tâm muốn làm bất cứ chuyện gì không liên quan đến việc tìm kiếm Logan, nhưng cô biết Sheila nói đúng. Cô cần tập thể dục để tăng cường sức khỏe và khả năng chịu đựng. “Một cuộc đi bộ rất ngắn, rất chậm, ” cô ra điều kiện.

“Tạ ơn Chúa,” Sheila vừa nói vừa cười, đặt tách trà xuống đĩa. “Lần trước chúng ta tập thể dục cùng nhau, cả ngày hôm sau hễ bắt tréo chân là mình lại phải rên lên. Bệnh nhân của mình bắt đầu khuyên mình về cách tập thể dục rồi. Không chỉ xấu hổ, mình còn e là họ đang mong được mình giảm giá đấy!”

Leigh mỉm cười chân thành, Sheila liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi vội vàng cầm ví đứng lên. “Mười lăm phút nữa mình có hẹn với một bệnh nhân mắc bệnh chậm trễ kinh niên. Hy vọng mình vẫn chưa chữa khỏi cho ông ta.” Cúi xuống, cô áp một nụ hôn lên má Leigh. “Mình đã gọi điện kê thuốc an thần cho cậu. Cậu đã uống chưa?”

“Mình uống một viên rồi.”

“Uống thuốc đúng theo chỉ dẫn của mình đi,” Sheila nói kiên quyết. “Chúng sẽ giúp cậu. Chúng sẽ không khiến cậu mơ mơ màng màng đâu, mà sẽ chỉ giúp cậu có thể suy nghĩ bình thường hơn.”

“Trong tình hình hiện tại thì đâu có gì ‘bình thường’”, Leigh chỉ ra, nhưng rồi cô dịu giọng lại, vì làm thế khiến cô thấy dễ chịu hơn, “Được rồi, mình sẽ uống thuốc.”

“Tốt, và nhớ gọi cho Jason nhé. Hôm qua anh ta gọi cho mình hai lần rồi. Anh ta cuống lên vì vẫn chưa gặp được cậu và không biết khi nào cậu mới quay lại với vai diễn.”

Thông tin này khiến Leigh thấy vừa áy náy lại vừa khó chịu một cách hơi phi lý. “Mình vẫn chưa nói chuyện với anh ấy kể từ khi mình rời bệnh viện, nhưng ngày nào anh ấy cũng nhắn tin cho mình. Anh ấy bảo Jane Sebring đang đảm nhiệm rất thành công vai diễn của mình.” Nghe nhắc đến người bạn diễn xinh đẹp đồng thời là diễn viên dự bị của Leigh, Sheila cau mày tức giận. “Chắc hẳn cô ta phải đau lòng lắm khi cậu không chết trong vụ tai nạn. Mình không thích cô ta được hưởng lợi từ sự bất hạnh của cậu.”

Leigh há hốc miệng nhìn cô. Sheila chưa bao giờ tuyên bố kiểu đó; cô là bác sĩ tâm lý nên thường tìm cách lý giải thái độ của mọi người thay vì kết tội những cảm nghĩ của họ.

“Đừng khiến mình phải nói về người phụ nữ đó...” Sheila lại liếc nhìn đồng hồ. “Mình sắp bị trễ rồi; mình phải đi thôi. Cậu biết cách gặp mình rồi đấy, bất kể là ngày hay đêm.”

Suốt thời gian Sheila ở đó, điện thoại reo không ngừng. Khi cô đã về, Hilda mang các tin nhắn điện thoại vào, và Leigh đọc lướt qua một lượt. Trong số này có hai tin nhắn Leigh thấy nên trả lời: một tin từ Michael Valente; tin kia từ Jason.

Người phụ nữ trực điện thoại cho Michael Valente hơi tỏ ra khó chịu. Ngoài thái độ lịch sự lạnh nhạt, cô ta hỏi nhiều câu không cần thiết và rõ ràng không tin câu trả lời của Leigh. Không chỉ khăng khăng đòi biết mục đích cuộc gọi của Leigh, cô ta còn nhất quyết bắt Leigh phải cho số điện thoại và địa chỉ, rồi sau đó cô ta đột ngột giữ cuộc gọi và để máy đó. Vì suốt cả tuần nay tên Leigh đã xuất hiện trên khắp các kênh truyền thông, và từ hôm qua tên cô lại được gắn với tên Valente nên thật khó tin nổi người ta lại cần phải hỏi những câu đó. Nếu người phụ nữ kia là người giúp việc của anh ta thì hẳn cô ta đã nhận được mệnh lệnh thép yêu cầu phải tra hỏi tất cả những người gọi đến cho anh, không có ngoại lệ. Nếu đó là bạn gái sống cùng anh ta, thì cô ta quá ghen tuông và cảnh giác với bất cứ người phụ nữ nào gọi cho anh ta. Dù sao đi nữa, Leigh nhận ra Michael Valente hẳn phải là người rất khó tiếp cận.

Cô chờ lâu đến nỗi bắt đầu thấy mệt mỏi và đang bực mình định gác máy thì cuối cùng anh ta cũng ra nhận điện. “Leigh hả?”

Không hiểu vì sao, Leigh đột nhiên thấy choáng váng khi nghe giọng anh ta cùng cách gọi tên cô quen thuộc thế. Ở nó có điều gì đó rất... dễ phân tâm.

“Leigh hả?” anh ta nhắc lại khi thấy cô im lặng.

“Vâng, tôi đây. Tôi xin lỗi, tôi bị... phân tâm.”

“Cảm ơn cô vì đã chịu đựng sự khảo tra và chờ tôi trả lời,” anh ta nói. “Thư ký của tôi tưởng cô là phóng viên vừa nghĩ ra cách mới để bắt tôi trả lời điện thoại. Lúc nãy gọi cho cô, tôi quá bận tâm đến chuyện khác chứ tôi đã định cho cô số điện thoại riêng rồi. Cô có tin gì về Logan chưa?”

“Chưa, chưa có tin gì cả,” cô nói, thầm hỏi có phải anh ta vẫn luôn bị giới truyền thông bao vây không hay - lạy trời không phải thế - tình hình của anh ta ở văn phòng chính là kết quả của việc anh ta đối xử tử tế với cô. Cô khó chịu cảm thấy lý do sau là đúng.

“Leigh?”

Cô thở dài run rẩy. “Tôi xin lỗi. Chắc hẳn ông tưởng mình đang phải nói chuyện với cái điện thoại hỏng. Tôi đang hy vọng ông vốn luôn bị đám nhà báo quấy rầy, và tôi không phải lý do của chuyện xảy ra hôm nay.” Vừa nói thế, cô đã nhận ra hy vọng của mình thật vô lý, và - tệ hơn nữa - cô vừa thô lỗ ám chỉ tai tiếng của anh ta với giới truyền thông và luật pháp. Cô ôm trán, nhắm mắt lại. “Tôi thật lòng xin lỗi,” cô uể oải thì thầm. “Tôi không định nói vậy.”

“Cô không cần phải xin lỗi,” anh ta nói, nhưng giọng anh ta trở nên khô khốc, lạnh nhạt. “Không biết liệu ngày mai tôi có thể ghé qua lấy những tài liệu tôi cần từ văn phòng của Logan hay không. Hôm qua trong lúc vội vã, tôi đã quên bẵng mất.”

“Hôm qua, trong lúc vội vã”, anh ta đã hủy bỏ kế hoạch riêng, tìm phi công của mình, tranh luận với O’Hara, cho cô mượn trực thăng của anh ta, ở lại bên cô giữa tiết trời giá lạnh, chịu đựng sự sỉ nhục của cảnh sát, và bế cô băng qua tuyết đến rồi rời khỏi ngôi nhà nhỏ kia. Trong tâm trạng yếu đuối hiện thời, dường như Leigh không sao thoát khỏi cảm giác mình đang tỏ ra vô ơn và cũng không thể phớt lờ phản ứng của anh ta. “Tôi chỉ... rất xin lỗi,” cô nhắc lại, nghẹn ngào.

“Vì sao chứ?” anh ta mỉa mai. “Vì đã đọc về tôi trên báo à? Hay vì đã tin vào những gì được đọc?”

Leigh ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại, chẳng hiểu sao cứ thấy lấn cấn trong lòng. Có điều gì đó khiến cô băn khoăn. “Vì tất cả,” cô lơ đãng nói.

“Ngày mai tôi qua lúc nào thì tiện vậy?”

“Lúc nào cũng được. Tôi sẽ ở đây cả ngày trừ phi nhận được tin về Logan.”

Gác máy rồi, Leigh vẫn dán mắt vào điện thoại, cố gắng tập trung vào nguyên nhân khiến cô thấy lấn cấn. Có điều gì đó trong giọng anh ta. Giọng nói không có khuôn mặt... Một giọng đàn ông, khi đó rất vui vẻ, nhưng rồi sau lại khiến cô có cảm giác bất an, cảm nhận được sự nguy hiểm... Xin lỗi, cô vừa đánh rơi cái này...

Leigh rũ bỏ ý nghĩ về người đàn ông bên ngoài tiệm Saks. Không phải là Valente. Không thể là Valente. Ý nghĩ đó thật điên rồ - một bằng chứng cho thấy cả thể chất lẫn tinh thần cô đều sắp suy kiệt đến nơi.

Cô quyết định gọi lại cho Jason, và cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn nhờ sự sôi nổi quen thuộc và thái độ quan tâm chân thành của anh. “Cô cứ việc đảm bảo với tôi là cô khỏe đi,” anh tuyên bố khi họ sắp kết thúc cuộc chuyện trò, “nhưng tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô, cô bạn thân mến. Mai tôi nên đến vào lúc mấy giờ đây?”

“Jason, thật sự hiện giờ tôi không phải người hầu chuyện tốt đâu.”

“Nhưng tôi lại là người luôn biết cách hầu chuyện, và mai tôi sẽ chia sẻ nó với cô. Buổi trưa được chứ?”

Leigh đành phải thừa nhận rằng dù có được mời hay không thì anh sẽ vẫn xuất hiện trên ngưỡng cửa nhà cô thôi, nhưng cô cũng nhận ra mình thật tâm vui mừng khi được gặp lại anh. Cô đang chết dần chết mòn vì quạnh quẽ, cô đơn. “Trưa cũng được,” cô nói.