Chương 25
Một tiếng đồng hồ sau khi chiếc Jeep được phát hiện, Shrader qua nhà đón Sam, nhưng khi hai người đến hiện trường thì đã thấy bác sĩ pháp y và Đội Điều tra Hiện trường có mặt rồi. Anh dừng xe trên đường cái phía sau mấy chiếc xe khác rồi theo Sam bước xuống con đường trơn ngập tuyết đã bị giày xéo suốt từ hôm thứ Sáu bởi không biết bao nhiêu đôi giày nặng trịch.
Ngôi nhà áp lưng vào một ngọn đồi cao rậm rạp, vị trí giúp nó vừa được che chắn từ phía sau lại vừa có tầm nhìn thông thoáng, ngoạn mục, trông ra toàn cảnh ngọn núi trước mặt. Nhà để xe kiêm nơi trú bom nằm khuất ở mặt sau của cùng ngọn đồi đó. “Ai mà ngờ nổi đằng sau chỗ này lại có một cái lỗ giữa ngọn đồi chết tiệt chứ?” Shrader bình luận trong lúc họ lê bước băng qua ngôi nhà, men theo những vết chân mới in dấu thành một con đường dẫn đến phía sau đồi.
McCord đang đứng ngay bên ngoài cánh cửa mở rộng của nhà để xe, quan sát Đội Điều tra Hiện trường thuộc Sở Cảnh sát New York cẩn thận khám xét khắp khoảng không gian chật hẹp bên trong, chụp ảnh và thu thập vật chứng. Hai cảnh sát khác cùng đơn vị đứng bên ngoài cạnh anh, chờ khi nào có chỗ trống sẽ vào bên trong.
“Chúng ta tìm được gì rồi?” Shrader hỏi McCord.
McCord định trả lời, nhưng đúng lúc đó bác sĩ pháp y, một người đàn ông cao lớn chắc nịch, khuôn mặt hồng hào đội mũ che tai màu xanh lại vừa bước vào cửa và cứ tưởng câu hỏi được dành cho mình. “Chúng ta thấy một cái xác, Shrader,” Herbert Niles vui vẻ nói. “Một cái xác được bảo quản tử tế, hoàn hảo nhờ cái tủ đá ngầm mà anh ta đang ngồi bên trong, cho dù bây giờ trông không được đẹp trai như trong giấy phép lái xe, nhưng anh ta chắc chắn là Logan Manning.”
Trong lúc viên bác sĩ pháp y nói, anh bước vào nhà để xe, chồm người vào trong chiếc Jeep, cẩn thận nâng hai cổ tay hết bên này lại đến bên kia, lau cả hai mu bàn tay, ngón tay và lòng bàn tay bằng mấy miếng gạc ẩm thường dùng để lấy dấu nitrate trong vết thuốc súng. “Ngoài ra còn có một vết thương ở thái dương bên phải, có vẻ như là vết đạn tự bắn...”
Sam bước sang bên, đôi mắt đã có thể bao quát toàn bộ cảnh tượng một cơ thể đàn ông rũ xuống giữa tay lái và cửa tài xế, ô cửa sổ cạnh đầu anh ta tung tóe máu và dịch não, cửa sổ hành khách hé mở, vẫn còn nguyên vẹn.
“Vũ khí thì sao?” Shrader hỏi thêm.
“Ngay cạnh chân nạn nhân có một khẩu 38 li đặc biệt mới bắn gần đây, trong ổ có hai đầu đạn rỗng...” Niles dừng lại để bỏ miếng gạc cuối cùng vào túi tang vật và ghi lại vị trí bàn tay nơi anh vừa lấy mẫu. “Một viên đạn bắn thủng sọ từ phải sang trái, xuyên qua cửa sổ tài xế găm vào bức tường bên trái.”
“Viên đạn thứ hai thì sao?” Shrader hỏi.
“Tôi nghĩ chúng ta có thể rút ra một kết luận hợp lý là anh ta sẽ không bắn phát thứ hai sau khi đã bắn nát óc mình rồi. Vậy nên rất có thể ở phát súng đầu tiên anh ta bắn trượt qua đầu, hay - khả năng cao hơn - và đây là giả thuyết tôi thích - phát súng đầu tiên đã được anh ta bắn từ một năm trước vào một lon bia rỗng trên hàng rào.”
Từ khi chuyển tới Đội Trọng án đến nay, Sam mới chỉ làm việc cùng hai bác sĩ pháp y khác. Cả hai đều thiếu tính hài hước y như công việc của họ. Herbert Niles phụ trách văn phòng pháp y, và dù thường xuyên đưa ra những nhận xét lém lỉnh, anh vẫn được cho là cẩn thận còn hơn cả những nhân viên pháp y nghiêm túc dưới quyền. Cô liếc nhìn McCord, nhưng anh còn mải dõi mắt theo một nhân viên Điều tra Hiện trường đang vừa chụp ảnh tanh tách vừa soi đèn pin kiểm tra những thùng, hộp cũ chất trên các ngăn thép. Anh ta đang tìm vỏ đạn thứ hai.
Niles lùi khỏi chiếc Jeep, cởi đôi găng tay cao su ra. “Ánh sáng trong cái hang này tệ quá mà ắc quy của chiếc Jeep cạn mất rồi, nên chúng ta không dùng đèn pha xe được. Đội Điều tra Hiện trường mang theo nhiều đèn hơn, nhưng nếu chúng ta chưa đem được chiếc xe này ra ngoài thì ở đây chẳng còn chỗ đâu cho họ.” Anh nhìn đám người đang chờ bên ngoài với McCord. “Tôi xong việc rồi. Mang xe ra đi; chúng tôi sẽ để xác ông Manning vào bao, gắn thẻ tên lên rồi đưa về đồn. Sau đó, nơi này hoàn toàn thuộc về các vị.”
Anh nhìn McCord. “Chắc anh muốn biết trên miếng gạc có gì ngay trong sáng nay, đúng không Mack?”
McCord chỉ nhướng mày, không trả lời.
Niles thở dài. “Được rồi... Tôi sẽ thông báo cho anh trong vòng bốn tiếng nữa. Như vậy tôi sẽ có ba tiếng rưỡi lái xe quay trở lại thành phố và nửa tiếng nghiên cứu mấy miếng gạc dưới kính hiển vi. Cứ cho là cái xác của anh không bị hâm nóng trong đó suốt tuần vừa rồi, vậy thì trên tay anh ta sẽ vẫn lưu tàn thuốc súng, và miếng gạc sẽ chộp được nó thôi. Anh sẽ phải đợi đến mai để chúng tôi so sánh dấu vân tay và hoàn tất các công đoạn còn lại. Đừng quá trông chờ tôi sẽ xác định được thời gian tử vong,” anh nói thêm. “Xác của Manning đã được bảo quản một cách hoàn hảo, không lộ ra dấu hiệu suy thoái nào.”
“Không sao,” McCord nói. “Thanh tra Littleton đã đoán được thời gian tử vong của Manning rồi.” Từ lúc Sam tới, bây giờ anh mới nhìn đến cô. “Đúng không?”
Sam đẩy kính râm trễ xuống sống mũi, nhướng mắt qua vành kính nhìn anh vẻ trách móc vì đã đưa cho cô một câu đố khác. “Tôi ước chừng ông ta chết hôm Chủ nhật vừa rồi, khoảng từ ba giờ chiều đến ba giờ sáng ngày hôm sau - có lẽ gần với mốc ba giờ chiều ngày Chủ nhật hơn.”
“Sao cô kết luận như vậy?” Niles hỏi.
“Tuyết phủ dày mấy centimet trên chiếc xe Jeep đậu trong nhà để xe, chứng tỏ Manning đã cho xe vào đó sau hai giờ chiều, thời điểm tuyết bắt đầu rơi dày. Lúc ba giờ sáng, tuyết đóng trên mặt đất đã lên đến tận nửa mét, cho nên tuyết trôi xuống đây đã chặn cửa hoàn toàn, khiến ông ta không thể cho xe đi ra đi vào được. Sáng nay cửa vẫn bị tuyết chặn lại, có nghĩa là ông ta đã ở bên trong suốt thời gian này.”
“Tôi thấy khá hợp lý đấy,” Niles nói, ghi lại phán đoán thời gian của cô.
McCord muốn ngó quanh ngôi nhà. “Tôi đã xem ảnh Đội Điều tra Hiện trường chụp tuần trước,” anh nói với Littleton, “nhưng tôi muốn cô và Shrader chỉ cho tôi xem hai người đã phát hiện được gì và mọi thứ được đặt ở chỗ nào.”
Mấy phút sau, họ đang đứng trong phòng khách, trao đổi về những chiếc ly trong bồn rửa bát cùng sự hiện diện của một cái túi ngủ duy nhất thì một nhân viên Đội Điều tra Hiện trường thò đầu vào qua khung cửa để mở. “Chúng tôi đã tìm được vỏ đạn thứ hai, thưa Trung úy.”
Cả ba người cùng quay lại ngay lập tức. “Nó ở đâu vậy?” McCord hỏi.
“Kẹt giữa mấy thanh gỗ bên vách phải nhà để xe.”
Chiếc xe Jeep đã được đẩy ra ngoài, đang được lấy dấu vân tay và tìm sợi vải, nhường khoảng không gian bên trong cho những cây đèn pin công suất lớn của Đội Điều tra Hiện trường. “Giá mang được đèn vào đây từ lúc nãy thì chúng tôi đã phát hiện ra nó sớm hơn rồi.” Anh đi đến bức tường bên phải, chỉ vào cái lỗ mới khoét vào lớp gỗ cách mặt đất khoảng mét rưỡi. “Có thứ gì đặt trên kệ chắn phía trước nó không?” Sam hỏi.
“Không. Không ai cố giấu nó cả. Chỉ có điều, mãi đến lúc chiếu sáng nơi này thì chúng tôi mới nhìn thấy nó.”
Lặng lẽ, Sam đánh giá chiều cao của cái lỗ vừa được phát hiện và quay lại phía chiếc Jeep, đối chiếu nó với chiều cao của cánh cửa đang hé mở bên ghế phụ.
“Thú vị, phải không?” Shrader nói, rút ra một kết luận giống hệt Sam.
“Chắc hẳn lúc các anh đến đây thì cửa sổ bên ghế phụ đã được hạ xuống rồi?” Shrader hỏi anh.
“Nếu bây giờ nó đang được hạ xuống thì có nghĩa là lúc chúng tôi đến nó cũng đã được hạ xuống rồi.”
“Đây có phải câu trả lời chắc chắn không?” Shrader sốt ruột nói. “Hay nó hàm ý ‘tôi nghĩ vậy, chắc hẳn, có lẽ là’.”
“Cửa sổ được điều khiển bằng điện mà ắc quy trong xe đã cạn rồi, vì vậy lúc họ đến đây nó đã phải hạ xuống sẵn rồi,” Sam nhỏ tiếng chỉ ra vấn đề.
“Tôi biết vậy,” Shrader cáu kỉnh. “Tôi chỉ không muốn nghe bất cứ câu trả lời mỉa mai nào vào ngày nghỉ của tôi thôi.”
“Chắc chắn nó đã được hạ xuống khi chúng tôi đến đây, thưa thanh tra,” câu trả lời vang lên với vẻ tôn trọng hơn.
“Cảm ơn anh,” Shrader độp lại.
Một tiếng đồng hồ sau khi Niles mang xác Manning đi, Sam và Shrader bước theo McCord đi lên đường cái. “Hai rưỡi chiều rồi,” McCord nói. “Lúc chúng ta về đến thành phố, chắc hẳn Niles đã biết liệu Manning có cầm khẩu 38 li khi nó nhả đạn hay không. Biết được chuyện đó rồi, chúng ta có thể trực tiếp ghé thăm bà góa của ông ta để xem cô ta đón nhận tin này ra sao.”
“Hai người xử lý vụ đó nhé,” Shrader bảo anh. “Hôm nay tôi đã bỏ lỡ bữa tiệc sinh nhật của cháu gái tôi rồi, và tôi muốn ghé qua thăm nó trước khi con bé đi ngủ. Sam đi về cùng anh được chứ?”
“Không thành vấn đề,” McCord nói.
Sức hút bất ngờ của McCord đối với cô ngày hôm qua khiến Sam choáng váng bất an đến nỗi khi đi ngủ, phải cố gắng lắm cô mới tống được cảm giác ấy ra khỏi tâm trí mình. Thành ra suốt ba tiếng rưỡi ngồi trong xe, cô chỉ cảm thấy chút xíu rung động khó chịu trong lúc chuyện phiếm cùng anh. Trên đường họ trở về thành phố, không còn những lời trêu đùa trao qua đổi lại, không có những đối đáp thú vị hoặc những bình luận cá nhân.
Xét trên phương diện này, chỉ có hai vấn đề khiến Sam bận tâm: một, cô hơi nhớ những cuộc trao đổi đó, và hai, cô có cảm giác McCord thậm chí còn chẳng nhận thấy đang thiếu vắng bầu không khí kia.
Gần sáu giờ chiều, McCord ghé vào một cửa hàng tiện lợi mua bánh sandwich, và Sam đang đợi trong xe thì Herbert Niles gọi điện đến. Dù còn đang phải kiểm tra lại miếng gạc cuối cùng dưới kính hiển vi điện tử nhưng anh vẫn háo hức muốn báo cho Sam biết những phát hiện của anh ngay khi cô nhấc điện thoại di động của McCord từ trên ghế lên để trả lời. “Trên tay phải của Manning không hề có vết thuốc súng,” Niles thông báo với cô, “nghĩa là khi viên đạn được bắn ra, ông ta đã không giơ tay lên để phòng vệ. Tôi thu được vết thuốc súng trên ngón tay phải của ông ta, vậy nên chắc chắn ít nhất ở một trong hai phát súng kia, ông ta đã đặt tay lên vũ khí. Nhưng nếu ông ta bóp cò mà không có bất kỳ ‘sự trợ giúp’ nào thì cô biết đáng lẽ ra tôi còn phải thu được vết thuốc súng ở chỗ nào nữa không?”
Sam nhắc đến vị trí duy nhất khác mà anh đã lấy mẫu: “Trên mu bàn tay của ông ta.”
“Đúng. Tôi đang kiểm tra miếng gạc thấm trên mu bàn tay phải ông ta, và nó rất sạch sẽ. Cô có một vụ án mạng, không phải vụ tự sát đâu, thanh tra ạ.”
Mấy phút sau, Sam cố giấu vẻ sửng sốt khi báo lại cho McCord về phát hiện của Niles: “Niles vừa gọi đến. Ai đó đã cầm tay Manning đặt trên khẩu súng 38 li khi nó khai hỏa.”
“Trên mu bàn tay ông ta không dính vết thuốc súng ư?” McCord chậm rãi mỉm cười vẻ mãn nguyện.
Sam lắc đầu. “Không. Vết thuốc súng duy nhất là trên ngón tay phải của ông ta.”
“Tôi biết mà,” McCord nói khẽ. “Ngay khi Đội Điều tra Hiện trường moi vỏ đạn thứ hai ra khỏi bức tường, tôi đã biết sẽ có chuyện này rồi. Tôi luôn thấy kinh ngạc...”
“Về chuyện gì?”
“Những sai lầm ngớ ngẩn mà kẻ giết người phạm phải.”