← Quay lại trang sách

Chương 26

Courtney liếc nhìn đồng hồ trong bếp. “Gần sáu giờ rồi, mà cháu còn nhiều bài tập của ngày mai lắm.”

“Cháu không muốn tiếp tục nữa à?” O’Hara nhẹ nhõm nói, cộng lại điểm số. “Sao lại dừng chơi lúc tôi vẫn còn ít tiền trợ cấp vậy?”

“Cứ coi như cháu là người từ bi đi.”

“Cháu là kẻ cờ gian bạc lận thì có. Cháu có lừa tiền của những người đang sống cùng cháu không đấy?”

Cô bé vừa cười toe toét vừa nhét bộ bài vào hộp. “Gia đình Donnelly nếu không ra ngoài thì cũng ngủ...” Điện thoại reo, và vì Hilda đã đi xem phim nên O’Hara đứng dậy bắt máy. Một lúc sau, anh cau mày gác máy.

“Tin về chú Manning ạ?” Courtney lo lắng hỏi.

“Không. Về Michael Valente. Anh ta đang ở dưới sảnh. Bà Manning đang đợi anh ta.”

“Chú ấy là người thế nào ạ?”

“Tôi chỉ biết anh ta là rắc rối lớn đối với bà Manning, cháu đã thấy chuyện gì xảy ra khi đám phóng viên phát hiện bà ấy đã ở cùng anh ta trên núi hôm thứ Sáu rồi đấy. Người ta cứ làm như thể bà ấy đang ăn nằm với tên ác quỷ hoặc sao đó vậy, mà bà ấy chỉ ngồi trên trực thăng của anh ta thôi chứ. Tôi không hề rời hai người họ một giây nào, và chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Không có gì hết. Bà Manning thậm chí còn chẳng gọi tên anh ta nữa kìa.”

“Cháu chưa bao giờ nghe tên chú ấy cho đến tận tuần này khi xem tin tức,” Courtney thừa nhận. “Mặc dù vậy, cháu đoán là chú ấy rất nổi tiếng.”

“Đúng, vì rất nhiều chuyện xấu. Tôi nợ cháu mười sáu đô la.” Anh moi tiền ra khỏi túi đặt lên bàn.

“Hôm chú ở cùng chú ấy, chú ấy có giống người xấu không?”

“Để tôi nói như thế này nhé - tôi không thích ở gần anh ta khi anh ta nổi nóng. Hôm đó đám cảnh sát đã chọc tức anh ta, nhất là một gã tên Harwell, và Valente không thích vậy. Anh ta trở nên rất, rất lặng lẽ... và ánh mắt của anh ta trở nên thật sự, thật sự lạnh lẽo... Hiểu ý tôi không?”

Trí tò mò của Courtney trỗi dậy. “Chú ấy giống như... ờ... kẻ giết người ư?”

“Phải, cháu có thể nói thế.”

“Có lẽ cháu nên lưu lại trong lúc chú ấy ở đây, chỉ để đảm bảo cô Leigh không sao thôi.”

Chuông cửa trước reo vang, và O’Hara gạt bỏ lời đề nghị của cô bé. “Trong lúc anh ta ở đây, tôi sẽ quanh quẩn bên cạnh, nhưng tôi nghĩ không cần lo lắng đâu. Theo tin tức tôi đọc được mấy năm qua, anh ta có dính líu đến nhiều vụ kinh doanh mờ ám, nhưng lâu lắm rồi anh ta chẳng có bất cứ hành động bạo lực nào.”

“Nghe đáng yên tâm thật,” Courtney chế nhạo.

“Chà, có lẽ chuyện này sẽ làm cháu yên tâm hơn...” anh nháy mắt thủ thỉ. “Hôm ở trên núi, cảnh sát yêu cầu bà Manning đứng đợi trên đường cái trong lúc họ kiểm tra ngôi nhà. Mãi không có ai quay lại báo tin cho chúng tôi, vậy là Valente đã bế bà Manning băng qua tuyết đi xuống ngôi nhà. Sau đó anh ta bồng bà ấy trở lại đường cái. Khi ở cạnh bà ấy, anh ta đúng là ngài Hiệp sĩ Galahad đích thực.”

“Thật ạ?” Courtney thở hắt ra. “Thật... thú vị. ”

“Tôi sẽ gọi cho cháu khi chúng tôi nhận được bất cứ tin gì về ông Manning,” O’Hara hứa trên đường đi về phòng khách.

Thay vì đi ra qua lối giao hàng thông với bếp, Courtney lặng lẽ đi đến ngưỡng cửa nối với phòng ăn. Dựa vai vào khung cửa, cô bé trầm ngâm quan sát người đàn ông cao lớn, vai rộng đang bước xuống thềm tiền sảnh tiến vào phòng khách. Theo tin tức cô bé đã đọc và nghe trong tuần, Michael Valente là một chuyên gia lẩn tránh phóng viên cũng như một bậc thầy trốn tránh mọi nỗ lực tống anh ta vào tù.

Anh ta chắc chắn rất “nổi tiếng”, đặc biệt là trong khoảng thời gian này.

Cô bé đã thu thập được một số chi tiết “mới mẻ và đáng chú ý” về anh ta.

Trong vai trò đối tượng được phỏng vấn, rõ ràng anh ta hấp dẫn hơn Giáo hoàng hoặc Tổng thống nhiều.

Cô bé chăm chú quan sát khi anh ta mỉm cười nghiêm trang giơ cả hai tay về phía Leigh, “Tôi đã rất lo cho cô.”

Giọng anh ta khiến Courtney giật mình. Anh ta có giọng nói rất ấn tượng, trầm và đặc biệt. Nếu không theo con đường phạm pháp, anh ta có thể tận dụng giọng nói đó trong ngành phát thanh hoặc truyền hình.

Cô bé bước tránh ra nhường đường cho O’Hara, ánh mắt chuyển xuống cái hộp chữ nhật to tướng màu trắng mà Valente trao cho O’Hara khi anh vừa bước vào nhà. Kẹp dưới nách O’Hara là một cái túi nâu xoắn miệng mà Courtney đoán chắc đang đựng một chai rượu.

“Cháu còn ở đây à?” Joe ngạc nhiên hỏi.

“Cháu đang định đi rồi, nhưng cháu muốn nhìn tận mắt chú Valente,” cô bé trả lời, theo anh vào nhà bếp. “Trong hộp có gì vậy ạ?”

“Tôi không biết,” anh nói, đặt cái hộp trên bàn. “Nhưng nếu phải đoán thì tôi dám chắc nó là bánh pizza.”

“Chú ấy mang cho cô ấy bánh pizza ư?” Courtney kêu lên, cười không thành tiếng. “Bánh pizza? Chú ấy sở hữu một chiếc máy bay trực thăng và cả dãy cao ốc ở New York... Cháu cứ tưởng chú ấy sẽ mang đến suất ăn bảy món của Le Cirque kèm theo chiếc vòng kim cương để buộc khăn lau chứ.”

“Thật sao? Có lẽ cháu biết rõ anh ta hơn tôi rồi đấy.”

“Cháu không biết nhiều về chú ấy, nhưng cháu sẽ điều tra.” Cô bé mở nắp cái hộp trắng và rùng mình khiếp sợ. “Ôi, kinh quá!”

Đang tìm cách bật lò nướng, O’Hara bèn ngoái đầu lại xem có chuyện gì mà cô bé la lên thế.

“Là bánh pizza chưa nướng,” cô bé nói, chỉ tay vào món đồ với vẻ kết tội, “phủ con tôm khổng lồ.” Cô bé lại rùng mình. “Vậy mà là người Ý à?”

“Tôi không biết. Riêng tôi thì thích xúc xích hơn.”

“Cháu ghét món ăn có tôm.” Cô bé mở cái túi giấy nâu, lấy ra một chai vang đỏ và săm soi nhãn hiệu. “Chú này lạ thật đấy. Chú ấy uống một chai vang đỏ trị giá ba trăm đô la với bánh pizza tôm.”

O’Hara vẫn đang tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. “Valente bảo tôi bỏ vào lò. Như bình thường thì tôi đã bảo anh ta đừng chõ mũi vào chuyện người khác rồi, nhưng bà Manning đã không ăn gì suốt mấy ngày nay. Cháu có biết cách bật cái lò này không?”

“Khó đến mức nào chứ?” Courtney trả lời, đổi chỗ với O’Hara, để anh mở nút chai rượu đang đặt trên quầy bếp giữa phòng. Cô bé nghiên cứu một lát các dãy nút và núm vặn trên bốn cái lò nướng bằng thép không gỉ xây ốp vào bức tường gạch, đầu óc lanh lợi nhanh chóng tính toán các khả năng. “Cái này,” cô bé quả quyết nói. Và thay đổi giờ trên đồng hồ.