Chương 27
“Tôi không biết Logan cất gì ở đâu trong phòng này,” Leigh vừa giải thích với Michael Valente vừa bật đèn trong văn phòng Logan. Cô đi đến bàn rồi ngồi xuống cái ghế da. Văn phòng của Logan trông khác thường và u ám đến nỗi khiến cô thấy vô cùng bất an khi ngồi cạnh cái bàn chạm khắc theo phong cách thế kỷ mười tám của anh.
Cố không chìm đắm trong cảm giác đó, cô với lấy tay cầm trên ngăn kéo giữa. Ngăn kéo đã bị khóa. Cô thử những ngăn kéo bên phải. Cũng bị khóa. Ngăn kéo bên trái cũng vậy. Bối rối, cô nhìn lên. “Tôi... tôi xin lỗi. Tôi không biết chúng bị khóa,” Cô đứng dậy, hất đầu về phía dãy tủ hồ sơ xây âm tường ốp gỗ sồi. “Có lẽ tài liệu ông đang tìm được cất ở kia.”
“Cứ từ từ cũng được; tôi không vội,” anh ta lịch sự nói, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ta dõi theo khi cô đi ngang qua phòng, khiến cô mơ hồ thấy thiếu thoải mái. Giọng của anh ta làm Leigh không thoải mái. Hoặc có lẽ cô không thoải mái vì anh ta lại có mặt vào đúng lần đầu tiên cô nhận ra chồng mình đã bắt đầu khóa giấu đồ đạc trong chính nhà của anh.
Các tủ hồ sơ cũng đều bị khóa hết.
“Có lẽ Brenna - thư ký của tôi - biết chỗ Logan cất chìa khóa.” Cô ngồi xuống bàn làm việc của Logan, lấy máy bàn gọi cho Brenna. Brenna đang ở nhà, cô ấy cũng biết Logan khóa tủ và ngăn kéo, nhưng cô không đoán được Leigh có thể tìm đâu ra chìa khóa.
“Ngại quá, lần thứ hai lại để ông phải về tay không rồi,” Leigh nói, dừng lại tắt đèn trong văn phòng.
“Không sao đâu. Đợi đến khi cô tìm được chìa khóa tôi lấy tài liệu cũng không muộn mà.”
Leigh quay vào phòng khách, dừng lại cạnh ghế sofa, định sẽ mời anh ta nán lại vài phút, còn nếu anh ta đã sẵn sàng ra về thì sẽ tiễn anh ta ra cửa. “Hình như tôi vẫn chưa kịp cám ơn ông vì tuần vừa rồi đã cho tôi mượn trực thăng và còn bồng tôi băng qua tuyết nữa.”
Phanh hai vạt áo khoác thể thao ra sau, anh ta đút tay vào túi quần. “Thực ra, có một cách để cô cám ơn tôi đây. Lần cuối cùng cô ăn là khi nào vậy?”
“Tôi không thấy đói lắm.”
“Tôi đã có cảm giác là sẽ thế này mà. Hy vọng hôm nay cô sẽ ăn cùng tôi thay cho lời cảm ơn.”
“Không, tôi...”
“Từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa ăn gì,” anh ngắt lời. “Tôi mang bữa tối đến đây rồi. Nhà bếp ở đâu vậy?”
Leigh sửng sốt nhìn anh ta, kinh ngạc và bực mình trước sự độc đoán của anh ta. Kiểu tóc đắt tiền, áo khoác may riêng cùng chiếc cà vạt ba trăm đô mang lại cho anh ta phong thái sang trọng, thanh lịch và quý phái, nhưng không gì có thể bù đắp được nét mạnh mẽ cứng rắn toát ra từ khuôn mặt anh ta, vẻ thách thức gay gắt nơi quai hàm rắn rỏi hoặc ánh nhìn lạnh lùng, nguy hiểm mà cô từng thấy thấp thoáng trong đôi mắt màu hổ phách khi Harwell sỉ nhục anh ta. Logan đã nhầm tưởng Michael Valente là một doanh nhân hời hợt, dễ bảo, nhưng không phải vậy. Anh ta hoàn toàn không phải người như vậy.
Tuy nhiên, tuần vừa rồi vì cô mà anh ta đã gặp rất nhiều phiền toái, vậy nên cô bèn dẫn đường vào nhà bếp.
Căn phòng rộng rãi vắng tanh, nhưng cả bốn cái lò nướng đều đang bật, và trên quầy bếp đã đặt sẵn hai ly rượu cùng đĩa, khăn lau miệng và một con dao to. Valente cởi áo khoác ra phủ lên lưng ghế; rồi anh ta trao cho cô một ly rượu. “Uống một ít đi,” anh ta ra lệnh khi cô lắc đầu định đặt ly xuống. “Nó sẽ giúp được nhiều lắm đấy.”
Leigh không biết theo anh ta thì nó sẽ giúp ích được gì, nhưng cô vẫn nhấp một ngụm vì chẳng còn hơn sức đâu để phản đối, đặc biệt là trước một chuyện vặt vãnh. Ngay lập tức, cô đã cảm nhận được tác động của rượu mạnh.
“Uống thêm chút đi. Hãy làm thế vì tôi.”
Cô nhấp thêm ngụm nữa. “Ông Valente, ông thật tử tế, nhưng tôi không thấy đói hay khát.”
Anh ta nhìn cô chằm chằm trong im lặng dò hỏi, tay phải cầm ly rượu, tay trái nhét trong túi quần. “Xét trong tình hình hiện tại, có lẽ cô gọi thẳng tên tôi thì thích hợp hơn.”
Bụng Leigh thắt lại vì căng thẳng. Giọng anh ta... ánh mắt anh ta... thái độ của anh ta... “Thật ra tôi khá tuân thủ lễ nghi.”
Thay vì đáp lại, anh ta quay người đến bên lò. Hơi cúi xuống, anh ta kiểm tra đồ bên trong xuyên qua lớp kính trên cửa lò. “Tôi đang khá tò mò về một chuyện,” anh ta nói, lưng vẫn quay lại phía cô.
“Gì cơ?”
“Tôi đã gửi đến bệnh viện cho cô một giỏ lê. Cô có nhận được không?”
Ngạc nhiên bối rối, Leigh nhìn chằm chằm vào lưng anh ta. “Có, tôi đã nhận được, chỉ có điều không kèm theo tấm thiệp nào. Tôi xin lỗi. Tôi không biết chính ông đã gửi.”
“Hóa ra là thế,” anh ta nói.
“Tôi thích ăn lê...” Leigh nói, định cám ơn anh ta bây giờ.
“Tôi biết cô thích.”
Sự khó chịu của cô bắt đầu gia tăng. “Sao ông biết chuyện đó?”
“Tôi biết rất nhiều chuyện về cô. Uống thêm một ít rượu vang nữa đi, Leigh.”
Tiếng chuông cảnh báo bắt đầu rung lên trong đầu Leigh. Giọng nói đó. Cô biết giọng nói đó! Cô thầm tua lại mệnh lệnh cụt lủn của anh ta cùng những câu tương tự: Mặc cái này cho anh... Uống cái này đi... Yêu anh đi... Uống thêm chút nữa... Hãy làm thế vì anh.
“Tôi biết cô thích ăn lê, cô thích bánh pizza tôm, và cô ghét hầu như mọi loại rau,” anh ta tiếp tục, lưng vẫn xoay lại phía cô. “Tôi biết cô dễ bị cháy nắng, và cô không thích xà phòng đậm mùi. Tôi cũng biết cô không phải người ‘tuân thủ lễ nghi’.” Anh ta dừng lại, cầm hai miếng lót nồi bên cạnh lò.
Đằng sau anh ta, Leigh nhặt con dao to trên quầy bếp lên, tim đập thình thịch vì sợ hãi và tức giận. Cô có thể nghe thấy tiếng ti vi văng vẳng - một cuộc đua xe - vọng ra từ phòng O’Hara trong góc cuối hành lang. Cô không tin Joe sẽ nghe được nếu cô hét lên.
“Thật ra,” Valente nói tiếp trong lúc lấy bánh pizza ra hất lên trên bệ đá hoa cương, “cô vốn là một người tốt bụng và thật thà. Cô sẵn sàng dành thời gian trò chuyện cùng bất cứ ai cô cho là đang cô đơn hoặc cần khích lệ, cô không chịu được nếu gây tổn thương tình cảm của ai, và cô sẽ cố hết sức để tìm ra mặt tích cực trong bất kỳ người nào. Bao gồm cả tôi.”
Anh ta quay lại và nhìn thấy con dao trong tay cô.
“Ra khỏi đây ngay!” Leigh rít lên. “Ra khỏi nhà tôi ngay trước khi tôi la lên gọi cảnh sát.”
“Đặt con dao xuống! Có chuyện chết tiệt gì vậy?”
“Ông đã bám đuôi tôi! Chính ông! Tôi biết giọng nói của ông. Chính ông đã gửi hoa và quà cáp...”
“Tôi không bám đuôi cô.”
Leigh bắt đầu lùi về phía điện thoại gắn trên bức tường gần tiền sảnh, còn anh ta tiến tới trước, sánh bước cùng cô. “Giỏ lê,” cô giải thích bằng giọng kết tội. “Giỏ lê, bánh pizza và xà phòng!”
“Thực phẩm à - tôi hay thấy cô mua.”
“Ông thấy tôi mua trong lúc ông bám đuôi tôi!”
“Đặt con dao chết tiệt xuống ngay!” anh ta nói ngay khi cô đập lưng vào tường.
“Tôi sẽ gọi cảnh sát.” Cô xoay người, chộp lấy điện thoại.
“Cô sẽ không làm thế!” anh ta dập mạnh ống nghe vào giá rồi che tay lên, áp sát cơ thể vào cô, cầm tù cô cùng con dao giữa bức tường và cơ thể anh ta. “Bây giờ thả con dao chết tiệt xuống ngay,” anh ta ghé sát miệng vào tai cô, ra lệnh bằng giọng trầm thấp đáng sợ. “Đừng buộc tôi phải làm cô bị thương khi tước nó khỏi tay cô.”
Thay vì thả con dao ra, Leigh siết chặt tay cầm hơn. Số phận đã làm tất cả những gì có thể để hành hạ cô rồi. Cô không còn sợ bất cứ chuyện gì anh ta có thể làm đối với cô nữa. “Xuống địa ngục đi,” cô rên rỉ.
Trước sự hoài nghi tộc độ của cô, anh ta chỉ tặc tặc lưỡi. “Tôi rất vui vì em không còn cứng đơ người lại khi gặp nguy hiểm nữa, nhưng tôi quá già để lại khoe khoang với em kỹ năng chiến đấu của tôi rồi, thêm nữa, e là nếu thả em ra thì tôi còn chưa kịp giải thích mình là ai thì đã bị em xiên con dao chết tiệt đó vào người rồi.”
“Tôi biết ông là ai, đồ khốn kiếp!”
“Em nghe tôi một lát được không!”
Leigh bị dồn sát, má phải ép vào tường. “Tôi có sự lựa chọn sao?”
Câu hỏi khiến anh ta thích thú. “Em đang cầm dao mà. Người có dao luôn được ưu tiên lựa chọn hành động tiếp theo. Đó là luật.”
“Ông học được điều đó trong tù hả?” cô cáu kỉnh, nhưng cùng với nỗi tức giận ấy, cảm giác về sự ngu ngốc của bản thân cũng mãnh liệt chẳng kém.
“Không, tôi biết từ lâu rồi,” anh ta điềm đạm trả lời. “Và tôi nhớ là đã mười bốn năm rồi, khi em rời cửa hàng của bác Angelini giữa đêm khuya mang theo túi lê và bánh pizza tôm. Trên đường về, hai tên khốn đã đe dọa em. Sau đó, tôi đã đưa em về nhà.”
Toàn thân cô cứng đờ. “Falco?” cô bật thốt sau một thoáng sửng sốt. “Anh là Falco?”
Anh bước lùi ra sau để cô xoay người lại, và Leigh trợn trừng mắt chằm chằm nhìn thẳng vào mặt anh. Anh chìa tay ra. “Giờ đưa dao cho tôi được chứ - đừng có đưa đầu nhọn nhé,” anh đùa.
Leigh đưa dao ra nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi anh. Anh là một phần trong quá khứ của cô, và cô vô cùng cảm động vì anh đã lại bước vào cuộc đời cô giữa lúc cô đang trong cơn khủng hoảng sâu sắc nhất, và lại cố gắng “giải cứu” cô cho dù bằng bất kỳ cách thức vặt vãnh nào - trong khi lòng cảm kích từ cô thì lại chẳng được là bao. Cô bất giác chìa tay ra cho anh, gần như cảm nhận được sự ấm áp của tình mẫu tử khi anh nắm tay cô. “Tôi không tin nổi chính là anh! Thật không tin nổi anh lại giấu một khuôn mặt như thế này dưới bộ râu kinh khủng đó. Mà anh còn đổi tên nữa. Mẹ anh dạo này thế nào?”
Anh mỉm cười trước tràng nhận xét của cô, một nụ cười chớp nhoáng, rạng rỡ và quyến rũ làm thay đổi hẳn nét mặt anh đồng thời khiến Leigh giật mình nhớ ra họ đang cầm tay nhau. “Em thấy bộ râu của tôi kinh khủng lắm à?”
Cô vội rút tay lại, nhưng không tìm cách thoát khỏi bầu không khí ấm áp lúc này. “Tôi tưởng anh che giấu phía sau nó một thứ khủng khiếp nào đó.”
“Một cái cằm yếu đuối chăng?” anh phỏng đoán. Anh mang bánh pizza từ kệ bếp cạnh lò về quầy bếp. Rồi anh bắt đầu cắt bánh bằng chính con dao cô vừa dùng để đe dọa anh lúc nãy.
Leigh bám vào giây phút này hòng cố gắng trì hoãn trong chốc lát nỗi đau khổ của cô về Logan và với lấy ly rượu trên quầy để tìm cách kéo dài khoảnh khắc ấy. “Tôi chưa bao giờ nghĩ có lẽ đằng sau đó có một cái cằm yếu đuối. Tôi nghĩ có thể là những vết sẹo từ...”
Anh nhìn lên, chờ đợi.
“Từ những lần đánh đấm - từ trong tù.”
“Vậy thì tốt,” anh trả lời, giọng khô khốc. “Miễn là em không nghĩ rằng tôi có một cái cằm yếu đuối là được.”
“Mẹ anh thế nào?”
“Bà mất rồi.”
“Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi rất quý bác ấy. Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Hồi tôi mười tuổi.”
“Gì cơ?”
“Cha mẹ tôi qua đời hồi tôi mười tuổi.”
“Vậy... bác Angelini là ai?”
“Chị của mẹ tôi.” Anh cầm đĩa của hai người lên, còn Leigh mang ly rượu và khăn lau miệng đến bàn ăn. “Sau khi cha mẹ tôi qua đời, vợ chồng bác Angelini đã đưa tôi về nuôi cùng con trai họ.”
“Ồ, tôi hiểu rồi. Vậy bác anh dạo này thế nào?”
“Bác ấy vẫn khỏe. Bác tự tay làm bánh pizza này cho em đấy, và còn nhờ tôi gửi lời chào em.”
“Thật chu đáo quá... cả hai người ấy,” Leigh nói.
Anh bỏ qua câu nhận xét này, chẳng bình luận gì thêm mà với tay hạ độ sáng của mấy cái bóng điện trên đầu rồi ngồi xuống đối diện cô. “Ăn thôi,” anh ra lệnh, nhưng Leigh nhận thấy anh cầm ly rượu lên chứ không phải bánh pizza. Anh không đói như lời khẳng định lúc nãy. Anh chỉ tìm cách để cô ăn gì đó thôi. Cô cảm động đến nỗi cố gắng ăn, và cố gắng không suy đoán xem tại sao những chuyện này lại có vẻ cần thiết với anh như thế.
“Anh đổi tên từ Falco Nipote thành Michael Valente à?”
Anh lắc đầu. “Em nói ngược rồi.”
“Ý anh là tên anh là Nipote Falco hả?”
“Không, ý tôi là tôi không đổi tên, chính em đã đổi nó.”
“Nhưng bác Angelini gọi anh bằng tên đó mà.”
“Nipote là ‘cháu trai’ trong tiếng Ý. Falco là ‘diều hâu’ trong tiếng Ý. Ở khu phố cũ, tất cả chúng tôi đều có biệt danh. Anh họ tôi, Angelo, được gọi là ‘Dante’ (Quỷ dữ) vì anh ấy ghét bị gọi là Angel (Thiên thần), và vì chắc chắn anh ấy không phải thiên thần rồi. Dominick là ‘Sonny’ vì anh ấy...” anh ngừng lại suy nghĩ một lát rồi lắc đầu chế giễu “... bởi tất cả mọi người, kể cả bác tôi, cũng luôn gọi anh ấy là Sonny.” Anh nhìn quanh tìm chai rượu vang, phát hiện ra nó vẫn đang nằm trên quầy bếp bèn đứng dậy đi lấy.
“Tại sao anh lại được gọi là Diều Hâu?” Leigh hỏi lúc anh châm thêm rượu cho cả hai.
“Angelo bắt đầu gọi tôi như thế từ hồi chúng tôi còn bé. Anh ấy lớn hơn tôi ba tuổi, nhưng tôi thích theo đuôi anh ấy tham gia các cuộc mạo hiểm. Để giữ tôi tránh xa, anh ấy thuyết phục tôi rằng tôi có một đôi mắt đặc biệt tinh tường - như mắt diều hâu - và bạn anh ấy cần tôi ‘canh chừng’ giúp. Tôi tuân theo sự sắp xếp đó cho đến khi nhận ra họ có đầy trò vui còn tôi thì không.”
“Họ có những trò vui gì?”
“Em không muốn biết đâu.”
Cô tỉnh táo lại. Anh nói đúng - cô không muốn biết chuyện đó. “Cám ơn anh vì tất cả những hành động tử tế của mình - cả trong hôm thứ Sáu lẫn đêm nay. Tôi gần như không thể tin được anh sẵn lòng chịu nhiều rắc rối vì tôi như thế.”
“Tại sao vậy?
“Vì, mười bốn năm trước, anh gần như chẳng buồn tiếp chuyện tôi.”
“Tôi không dễ dàng làm thế được.”
“Điều gì ngáng chân anh vậy?”
Logan ngáng chân tôi, Michael Valente nghĩ, nhưng anh không nói ra. Anh không muốn phá hỏng tâm trạng của cô bằng cách nhắc đến người chồng không còn sống để gặp lại cô nữa. “Có lẽ tôi quá nhút nhát.”
Cô lắc mạnh đầu phản đối. “Hồi đó tôi cũng từng nghĩ thế, nhưng những người nhút nhát sẽ không cố tình tỏ thái độ thô lỗ. Tôi càng tử tế với anh thì anh lại càng cộc cằn thô lỗ. Chẳng bao lâu, ai cũng có thể thấy rõ anh không chịu nổi tôi.”
“Ai cũng có thể thấy rõ à?”
Leigh nghe thấy giọng anh nhuốm vị mỉa mai thích thú, nhưng cô còn mải chú tâm vào những câu hỏi cấp bách hơn. “Tại bữa tiệc hôm thứ Bảy, sao anh không cho tôi biết anh là ai?” Nhớ lại buổi tiệc vui vẻ đó, Leigh không còn đủ sức ngăn mình nghĩ đến sự thật tàn bạo của hiện tại. Cô quên bẵng câu hỏi vừa dành cho anh mà nhìn chằm chằm ra ngoài ô cửa sổ bên cạnh, cố nén nước mắt.
Dường như cảm nhận được cô vừa gặp phải chuyện gì, anh không bàn thêm về bữa tiệc. “Tôi đã nói cho em biết tôi là ai trong tin nhắn gửi kèm giỏ lê.”
Leigh cố gắng chú tâm vào đề tài duy nhất đó. “Chắc anh thấy tôi quá bất lịch sự vì chẳng hề nhắc đến chuyện đó lúc anh đưa tôi lên núi, hay lúc tôi gọi cho anh hôm qua, hay thậm chí là tối nay.”
“Tôi nghĩ hoặc em chưa đọc lời nhắn, hoặc em đã đọc nhưng cho dù gặp bất cứ chuyện gì cũng không muốn thừa nhận từng quen biết tôi.”
Leigh nhìn anh điềm tĩnh. “Tôi sẽ không bao giờ làm thế.”
Anh cũng nhìn thẳng vào mắt cô. “Trừ phi, trong mười bốn năm qua, em đã trở thành người khá ‘tuân thủ lễ nghi’.”
Cô nhoẻn miệng cười đón nhận câu “chế giễu” nhẹ nhàng đó; rồi cô phải bặm chặt môi để ngăn mình khóc òa lên. Nước mắt chất chứa quá đầy, từng giây từng phút từng ngày, đến nỗi bất cứ chuyện gì - tốt cũng vậy mà xấu cũng vậy - đều có thể đột nhiên khiến cô muốn òa khóc.