Chương 34
Sheila vẫn ở lại sau khi khách khứa đã ra về hết, và trong lúc Hilda dọn dẹp nhà cửa cùng người cung cấp thực phẩm, hai người phụ nữ vào phòng ngủ của Leigh. Leigh cuộn người trên chiếc ghế tựa gần cửa sổ, mệt mỏi dựa đầu lên lưng ghế. Sheila cũng làm tương tự trên một cái ghế khác.
“Jane Sebring thực sự đau buồn bởi chuyện này,” một lúc sau Leigh nhận xét.
“Mình không thấy có gì bất ngờ hết. Có lẽ cô ta tưởng chính cô ta mới là quả phụ.”
Leigh nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẻm. Dù bộ đồ len màu sô cô la của Sheila vẫn phẳng phiu không một nếp nhăn và mái tóc vàng được bới thành búi gọn gàng, nhưng dưới mắt cô hằn lên quầng thâm xanh đậm và giọng cô căng ra vì kiệt sức và bực bội. “Sao cậu nói vậy?”
“Vì mình thấy rõ rành rành Jane Sebring muốn được như cậu. Trong bất kỳ vấn đề gì, cô ta cũng không chịu nổi việc phải xếp thứ hai. Khi không thể thực hiện được điều đó trên sân khấu Broadway, cô ta đến Hollywood, lột sạch quần áo trước ống kính và thắng được một giải Oscar. Nhưng thế vẫn chưa đủ. Bây giờ cô ta trở lại Broadway để đòi hỏi những thứ được cô ta coi như quyền thừa kế của mình, và cậu đang cản đường cô ta. Trong thâm tâm, cô ta cho rằng cậu đã ‘cướp’ những thứ vốn danh chính ngôn thuận thuộc về cô ta. Cô ta cảm thấy cô ta được quyền sở hữu tài năng tuyệt vời của cậu, thành công của cậu trên sân khấu cùng tất cả những thứ khác mà cậu có.”
“Thật không may, thái độ đó chẳng có gì bất thường trong nghề của mình, Sheila.”
Sheila bắt tréo mắt cá chân, thở dài. “Mình biết. Cô ta tham lam và hiếu chiến đến phát ốm. Mình không tài nào hiểu nổi Jason bị ma nhập thế nào mà hồi đầu lại cho cô ta tham gia vở kịch của anh ta chứ. Cô ta vốn nổi tiếng làm việc với ai là gây rắc rối cho người đó.”
“Vấn đề nằm ở tiền thôi,” Leigh mệt mỏi nói. “Các nhà tài trợ của Jason muốn có cô ta vì cô ta là thanh nam châm hút vé kỷ lục.”
“Cứ làm như cậu thì khác vậy.”
“Cô ta thu hút những người hâm mộ điện ảnh đến nhà hát, mà mình thì không làm được thế. Cô ta là một phần thưởng phụ trội - một hợp đồng bảo hiểm mà các nhà tài trợ muốn có.”
Sheila không nói thêm gì, vậy là Leigh bèn nhắm mắt lại, cố không thắc mắc, không suy nghĩ, không coi trọng dù chỉ chút xíu những điều Sheila vừa nói. Nhưng cô không thể làm được. Cô hít sâu, lòng xáo động, mắt vẫn nhắm chặt nhưng giọng rất quyết tâm. “Sheila này?”
“Sao.”
“Có phải cậu đang định nói với mình một chuyện gì đó mà cậu nghĩ mình nên biết...”
“Chuyện kiểu gì?”
“Có phải Logan từng qua lại với Jane Sebring không?”
Sheila lập tức bào chữa ngay. “Đáng lẽ mình phải nhận ra rằng cả hai chúng ta đều quá mệt mỏi nên chẳng thể suy nghĩ mạch lạc được. Mình không tìm cách nói với cậu bất cứ chuyện gì đại loại thế. Thực ra, mình đã quan sát cô ta vài phút hôm cô ta ghé qua bữa tiệc của cậu. Cô ta bám dính lấy Logan, nhưng anh ấy đã làm tất cả những gì có thể để giúp cô ta hạ nhiệt, kiểu như hắt cả cốc nước đá vào cô ta vậy.”
Leigh nuốt nước bọt, cố gắng đè nén nỗi xúc động đang tắc nghẹn trong cổ họng để nói thành lời. “Để mình đặt câu hỏi theo cách khác nhé: theo cậu liệu có khả năng Logan từng qua lại với cô ta không?”
“Bất cứ điều gì cũng đều ‘có khả năng’ cả. Rất có khả năng tuần tới Logan sẽ chơi trò tàu lượn hay gia nhập đoàn xiếc. Sao cậu cứ phải khư khư bám lấy chuyện này vậy, Leigh?”
Leigh mở mắt ra nhìn thẳng vào Sheila. “Vì lần gần đây nhất cậu chia sẻ cùng mình nỗi căm ghét sâu sắc đối với một người phụ nữ mà cả hai ta đều quen biết xã giao thì hóa ra Logan đang qua lại với cô ta và cậu biết chuyện đó.”
Sheila bình tĩnh nhìn lại cô. “Đó chỉ là một vụ chơi bời vô nghĩa, và cậu hiểu rõ tại sao lại xảy ra chuyện đó mà. Vợ chồng cậu đã cùng nhau vượt qua chuyện đó.”
Leigh dẹp kỷ niệm đau buồn đó vào tận góc sâu tâm trí. Chuyện chơi bời của Logan không hề “vô nghĩa” đối với cô. “Mình đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng cái chết của Logan chỉ là hành động ngẫu nhiên của một gã điên vô gia cư đinh ninh Logan đang xâm phạm lãnh thổ hay sao đó,” Leigh nói. “Chỉ có điều, có một chi tiết đã bác lại giả thuyết này.”
“Chi tiết gì?”
“Khẩu súng người ta tìm thấy trong xe của Logan được đăng ký dưới tên anh ấy. Anh ấy đã mua nó vào tháng Ba. Tại sao Logan phải mua súng và mang nó theo chứ? Có lẽ nào anh ấy đang gặp rắc rối?” Thay vì trả lời cô, Sheila chăm chú quan sát Leigh và hỏi ngược lại. “Anh ấy có thể gặp phải rắc rối kiểu gì chứ?”
Leigh giơ tay lên, tỏ ý đầu hàng. “Mình không biết. Anh ấy tham gia hàng tá dự án kinh doanh mạo hiểm, nhưng không tỏ ra đặc biệt lo lắng đến bất cứ dự án nào cả. Dẫu vậy, dạo gần đây, thỉnh thoảng anh ấy có vẻ hơi lo lắng về chuyện gì đó.”
“Cậu có hỏi anh ấy không?”
“Dĩ nhiên. Anh ấy bảo anh ấy chẳng lo lắng gì cả. Có lẽ mình đã nhầm khi dùng từ ‘lo lắng’. Anh ấy có vẻ rất bận tâm.”
Sheila mỉm cười vẻ thấu hiểu. “Cậu thấy Logan bận tâm đến việc kinh doanh hay tiền bạc là chuyện ‘bất thường’ à?”
Leigh biết Sheila nói thế cốt để trấn an cô, nhưng trong tâm trạng mâu thuẫn hiện thời của Leigh, chẳng điều gì có thể giúp cô khuây khỏa được. “Không, dĩ nhiên không phải thế. Cả cậu và mình đều biết thừa là có bao nhiêu tiền cũng không đủ mang lại cho Logan cảm giác an toàn tuyệt đối.”
“Vì tuổi thơ của anh ấy,” Sheila nhắc nhở cô.
“Mình biết. Nhưng Logan có từng nói hoặc làm bất cứ chuyện gì có thể khiến cậu nghĩ...”
“Mình là bác sĩ tâm lý, không phải thầy bói. Để cảnh sát giải quyết chuyện này đi. Cậu và mình không được trang bị để xử lý vụ này.”
“Cậu nói đúng,” Leigh nói, nhưng rất lâu sau khi Sheila đã về, Leigh vẫn ngồi một mình trong bóng tối, tự vấn chính mình bằng những câu hỏi cô không thể trả lời, đau khổ dằn vặt bởi nỗi sợ hãi rằng có lẽ cô sẽ không bao giờ có câu trả lời.
Vì lý do nào đó, Logan đã mua và mang theo súng bên mình.
Vì lý do nào đó, có kẻ đã giết anh không chút ghê tay.
Leigh muốn biết lý do. Cô muốn có câu trả lời. Cô muốn công lý !
Nhưng trên hết tất cả - trên hết tất cả - cô cũng có một mong muốn y hệt Jane Sebring. Cô muốn thức dậy và khám phá ra chuyện này chỉ là một cơn ác mộng.