Chương 35
McCord đút cuộn băng video quay tang lễ Logan Manning vào đầu máy trên cái tủ thấp đặt sau bàn của anh, nhấn nút tua nhanh rồi bật màn hình. “Như chúng ta đã biết, hôm qua Valente không xuất hiện ở đó, nhưng hóa ra anh ta đã cử đến một người đại diện lọt qua ngay trước mũi chúng ta mà không bị phát hiện.” Vừa nói anh vừa chuyển cho Sam, Shrader, và Womack ba bản sao của một phên ảnh ghép. “Đây là anh họ anh ta, Dominick Angelini,” anh nói.
Phên ảnh ghép máy tấm ảnh chụp một người đàn ông tầm gần bốn mươi tuổi ở nhiều góc độ và thời gian khác nhau. Trong một hình, anh ta đang cắp cặp hồ sơ bước lên dãy bậc thang của tòa án liên bang. Sam không nhận ra anh ta, và cô không chỉ tham dự tất cả các hoạt động liên quan đến tang lễ mà tối qua còn xem cuộn băng này trước khi về nhà.
“Tấm ảnh trước tòa án liên bang này được chụp vào tháng Tám, và là tấm mới nhất,” McCord cung cấp thông tin. “Tòa án liên bang đã gọi anh ta ra hầu tòa để làm chứng về các phương thức kế toán, kinh doanh của Valente.”
“Tôi không nhớ là hôm qua đã nhìn thấy người này,” Womack nói. Steve Womack trạc tuổi ngũ tuần, cao tầm mét bảy, tóc muối tiêu, thân hình thon gọn khỏe khoắn với khuôn mặt rất dễ quên ngoại trừ đôi mắt xanh lơ thông minh sắc sảo dường như càng ấn tượng hơn phía sau cặp kính gọng bạc. Cho dù anh nhất quyết khẳng định đã sẵn sàng quay trở lại làm việc sau cuộc giải phẫu mới đây, Sam nhận thấy anh thường xuyên xoa xoa vai trái như để làm dịu cơn đau. Anh khiêm tốn nhưng rất sắc sảo, và cô khá quý mến anh.
“Tôi cũng không nhìn thấy anh ta,” cô nói.
“Anh ta không có mặt ở đó,” Shrader tuyên bố dứt khoát.
“Mọi người nói đúng, anh ta không có mặt ở đó,” McCord vừa đáp vừa đưa ra ba xấp giấy chỉ toàn chữ ký. “Được sự đồng ý của bà quả phụ Manning,” anh giải thích, “tôi đã lấy cuốn sổ khách thăm viếng hôm qua và tối qua đã sao lại mấy bản. Tôi nghĩ có một danh sách bạn bè và đối tác của Manning như thế cũng tiện cho chúng ta, nhưng nếu nhìn vào trang mười bốn, có lẽ mọi người sẽ nhận ra một cái tên thú vị.”
Sam nhìn thấy chữ ký cùng lúc với Shrader. “Mario Angelini ư?” anh hỏi.
“Tôi cũng đọc như thế đấy, vậy nên sáng nay tôi vừa xem lại đoạn băng quay cảnh từng người ký tên vào sổ vừa đánh dấu tên của họ, và đã phát hiện ra điều này...” anh xoay người về phía đầu máy trên tủ. Cuộn băng đã dừng lại ở khúc cuối, vậy là anh bèn tua lại một đoạn ngắn; rồi nhấn nút cho chạy băng và nói, “Đây là hình ảnh rõ ràng nhất chúng ta chộp được về người đại diện của Valente, bà Marie Angelini.” Cuộn băng chiếu hình một người phụ nữ tóc bạc ăn mặc sang trọng đang đặt hai bàn tay trong tay Leigh Manning.
“Họ có quan hệ như thế nào?” Shrader hỏi.
“Marie Angelini là bác của Valente. Bà ấy đã nuôi anh ta cùng hai người con trai ruột, Angelo và Dominick. Angelo đã chết trong một trận ẩu đả cách đây hai mươi lăm năm, hồi hai mươi tuổi. Dominick, nhân vật trong tấm ảnh mà mọi người đang cầm, đã trở thành kế toán chuyên nghiệp và lập công ty riêng. Đoán thử xem khách hàng lớn nhất của anh ta là ai nào?”
“Valente,” Womack nói.
McCord gật đầu. “Đúng... Valente với rất nhiều cơ sở kinh doanh khác nhau. Một trong số đó, một cơ sở kinh doanh cấp thấp của anh ta, là một nhà hàng cùng khu chợ lớn ở East Village gọi là Angelini. Theo hồ sơ đăng ký tại văn phòng nội vụ tiểu bang ở Albany, Marie Rosalie Angelini là người sở hữu duy nhất, nhưng khi cục liên bang điều tra Valente, họ phát hiện ra anh ta là người cung cấp toàn bộ vốn liếng cho nhà hàng mới cùng khu thương mại bên cạnh vốn được phát triển từ cửa hàng tạp hóa cũ. Anh ta cũng sở hữu tòa nhà đặt cơ sở kinh doanh đó.”
“Tôi đã nghe nói về nhà hàng Angelini,” Sam nói, sửng sốt. “Nó rất nổi tiếng. Phải mất mấy tuần mới đặt được bàn.”
“Khu thương mại và nhà hàng đều kinh doanh bằng tiền mặt,” Womack nói thêm. “Thành ra chúng là những nơi rất tiện lợi cho Valente rửa tiền.”
“Công tố viên cũng nghĩ vậy, nhưng họ không chứng minh được.” McCord ngừng lại để tắt đầu máy video; rồi anh nhìn đám người vây quanh bàn làm việc của mình. “Giờ đến lúc nói về những chuyện chúng ta đã biết và những vấn đề chúng ta cần tìm hiểu. Hiện tại, tất cả chúng ta đều biết là có kẻ đã gí khẩu 38 li của Manning vào thái dương phải anh ta và bắn nát óc anh ta. Sau đó hắn lau sạch dấu vân tay trên khẩu súng, cầm tay Manning nắm lấy khẩu súng và bóp cò lần nữa, lần này là bắn xuyên qua khung cửa sổ để mở bên ghế phụ trên xe.
“Phòng thí nghiệm vẫn đang nghiên cứu tất cả các sợi vải, tóc và các mẫu vật do Đội Điều tra Hiện trường thu thập được từ trên xe và trong nhà, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian và tôi cũng không quá trông đợi phòng thí nghiệm sẽ có phát hiện quan trọng nào. Tôi nghĩ có thể, thậm chí rất có thể, Logan và Leigh Manning đã có thời điểm ở cùng nhau trong ngôi nhà và dọn dẹp sạch sẽ nơi đó. Chúng ta biết là trước khi chết, Manning đã uống rượu cùng ai đó, nhưng cả hai chiếc ly đều đã được rửa sạch - có lẽ bằng tuyết - và sau đó được cẩn thận lau sạch dấu vân tay. Sàn nhà bên trong phòng để đồ phủ đầy bụi, nhưng ở những chỗ khác thì sàn nhà lại mới được quét dọn để đảm bảo chúng ta không thu được bắt cứ dấu chân nào.”
Anh với lấy xấp giấy vàng, nhìn lướt qua các ghi chép rồi nói, “Cho đến giờ thì chúng ta chỉ biết được từng đấy. Để xác lập được một vụ án chống lại Valente, chúng ta cần chứng minh được anh ta có mối quan hệ với Leigh Manning. Chúng ta cũng cần tìm hiểu xem liệu Logan Manning có biết chuyện đó hay không. Nếu nghi ngờ vợ mình đang dan díu với Valente, rất có thể anh ta sẽ kể với người khác. Chúng ta cần tìm hiểu xem anh ta đã nói với ai và nói chuyện gì. Tôi muốn biết tại sao anh ta lại đột ngột mời Valente đến nhà dự tiệc, và tôi muốn biết lý do thực sự khiến anh ta mua khẩu súng đó. Tôi nghĩ có thể anh ta mua nó vì Valente. Thậm chí có thể là anh ta đã mời Valente đến ngôi nhà trên núi và dùng khẩu súng đó đe dọa Valente. Hoặc tìm cách sử dụng nó với anh ta.
“Leigh Manning sẽ không nói chuyện với chúng ta về Valente, nhưng mọi người có thể cá là cô ta đã thổ lộ một vài chi tiết nhạy cảm của mối dan díu này với ai đó, có lẽ là một phụ nữ khác. Tôi chưa thấy người phụ nữ nào có thể giữ bí mật tuyệt đối chuyện ngoại tình. Chúng ta cần tìm hiểu xem cô ta đã nói gì và nói với ai.
“Mặt khác, tôi có thể bảo đảm rằng Valente chẳng nói chuyện gì với bất kỳ ai, vậy nên chẳng ích lợi gì khi cố gắng tìm kiếm bạn tâm tình của anh ta. Tôi đang lấy hồ sơ điện thoại của Valente, nhưng đừng trông chờ sẽ tìm được trên đó bất cứ cuộc gọi nào cho Leigh Manning. Anh ta quá khôn ngoan để có thể làm thế. Anh ta sẽ dùng một chiếc điện thoại khiến người khác không thể lần ra anh ta được.”
Womack bóp bóp vai nói, “Tôi chỉ muốn biết rõ ràng mục tiêu của chúng ta là gì, thưa Trung úy. Rõ ràng chúng ta muốn gán vụ án mạng Manning lên cho Valente. Nhưng sáng nay lúc nói chuyện với Đại úy Holland, tôi có cảm giác là chúng ta còn đang cố gắng lợi dụng vụ điều tra án mạng Manning làm phương tiện để điều tra Valente từ những phương diện khác.”
“Câu trả lời cho câu hỏi đó có ba phần, vây nên hãy nghe cho kỹ nhé, Womack: một, chúng ta muốn gán vụ án mạng Manning lên bất cứ kẻ nào đã giết ông ta và bất cứ ai đồng lõa với kẻ giết người. Tôi không hề nghi ngờ rằng Valente đã đồng lõa với Leigh Manning trong vụ giết người đó. Hai, chúng ta muốn lợi dụng cuộc điều tra án mạng này làm phương tiện để điều tra Valente từ mọi phương diện khả dĩ. Chúng ta tiến hành việc này dễ hơn Cục Điều tra Liên bang vì trong quá trình điều tra án mạng cấp địa phương, chúng ta có thể xin các thẩm phán địa phương ký giấy phép nghe lén điện thoại, lệnh khám xét, và bất cứ thứ gì chúng ta cần. Ba - và điều này quan trọng không kém gì điều một và hai - Đại úy Holland không phải người nắm vai trò quyết định trong cuộc điều tra này mà chính là tôi. Tôi báo cáo với Cảnh sát trưởng Trumanti, và trong suốt quá trình điều tra, các người sẽ báo cáo với tôi, không phải với Đại úy Holland. Nghe rõ chưa?” Trông Womack có vẻ thích thú và chấp thuận, nhưng chẳng hề tỏ ra đã bị dọa dẫm. “Rõ rồi, thưa Trung úy.”
“Tốt. Trong tương lai, nếu có thêm bất cứ câu hỏi hay bình luận nào, anh cứ nói với tôi, không phải với Đại úy Holland. Nếu thấy cần thiết, tôi sẽ cung cấp thông tin cho Đại úy. Rõ rồi chứ?”
Womack gật đầu, và McCord lộ rõ vẻ hài lòng. “Chúng ta đã sớm thất bại với Valente rồi.”
“Thất bại gì?” Shrader hỏi.
‘“Từ lúc giới truyền thông phát hiện ra Leigh Manning ở cùng Valente trong trực thăng của anh ta hồi tuần trước, họ đã bắt đầu tự phỏng đoán, điều tra và trong lúc đó làm om sòm mọi chuyện lên. Valente biết chuyện này, và anh ta sẽ còn cẩn thận hơn bình thường nhiều. Công việc của chúng ta là phải moi móc được thông tin về anh ta từ các nhân chứng trong khi không được để lộ sự quan tâm thái quá tới anh ta.”
“Đáng tiếc là chúng ta không thể yêu cầu giới truyền thông tránh ra,” Shrader nói.
McCord bật cười cộc lốc, rấu rĩ. “Đừng mơ đến chuyện đó. Nếu anh yêu cầu đám phóng viên tránh xa một vụ điều tra giống như vụ này, thì họ không những càng tăng cường đào bới mà thậm chí còn bắt đầu điều tra anh, tìm kiếm sự kết nối hay đồng lõa.”
Anh bước đến bên tấm bảng đen, nhặt cục phấn vàng lên. “Được rồi, bắt đầu bàn đến các nhân vật thôi. Nhờ bà Manning, chúng ta đã có thể thoải mái hỏi han những người thân quen của hai vợ chồng Manning, bao gồm bác sĩ tâm lý của họ và các đối tác kinh doanh của Manning, chúng ta hãy bắt đầu với những cái tên đã được bà ta đề cập đến, lập danh sách sơ bộ và xem chúng sẽ dẫn chúng ta đến đâu.” Anh viết bốn cái tên lên góc trái trên cùng: Jason Solomon, Sheila Winters, Theta Berenson, Sybil Haywood. “Theo lẽ tự nhiên, chúng ta cũng cần nói chuyện với các nhân viên của văn phòng Manning.”
Vừa nói anh vừa viết Công ty Phát Triển Manning dưới tên của Sybil Haywood. Anh ngừng lại, ngoái nhìn ra sau. “Còn một người nữa mà chúng ta cũng cần nói chuyện sớm.” Anh viết tên Jane Sebring lên bảng, sau đó quay lại nói, “Tối qua tôi đã xem kỹ cuộn băng video và cảm thấy cô Sebring có vẻ cảm thông buồn bã khác thường so với một nữ thần tình dục kiêu ngạo và tham vọng vốn nổi tiếng hay lợi dụng người quen biết để thỏa mãn mong muốn của mình.”
“Anh nghe được chuyện như thế về cô ta từ đâu vậy?” Shrader hỏi, vầng trán nhăn lại.
“Trong tờ Enquirer tuần trước.”
Shrader cười ầm lên. “Anh đọc tờ Enquirer ư, Trung úy?”
“Dĩ nhiên là không. Tôi chỉ tình cờ đọc thấy bài báo trên trang nhất” - anh nhìn Sam mỉm cười trong lúc nói nốt vế sau, như thể đang chia sẻ với cô một câu đùa riêng tư - “trong khi tôi đang đứng xếp hàng ở cửa hàng tạp hóa.”
Thay vì chia sẻ trò đùa nhẹ nhàng của anh, Sam nhướng mày nhìn anh như muốn nói, “Thế thì sao nào?”
Anh có vẻ hơi cụt hứng trước phản ứng xa cách của cô. “Shrader,” anh tiếp tục, “hôm nay anh và Womack bắt đầu phỏng vấn các nhân viên trong văn phòng của Manning...” Anh bỏ dở câu nói để trả lời điện thoại. “McCord đây,” anh cáu kỉnh đáp, nhưng vẻ mặt anh giãn ra ngay lập tức. Anh gác máy, nhìn ba thanh tra. “Kẻ Thiện Tâm đã cứu Leigh Manning vào đêm bà ta gặp tai nạn vừa mới xuất hiện.”
“Ông ta đang ở đâu?” Shrader hỏi.
“Dưới tầng với luật sư của ông ta. Ông ta muốn thỏa thuận trước khi nói chuyện với chúng ta.”
“Thỏa thuận gì?” Womack vội hỏi.
“Tôi không biết, nhưng cứ đi xem nào.”