← Quay lại trang sách

Chương 36

Shrader và Womack theo dõi qua tấm gương một chiều, nhìn người đàn ông được họ gọi là “Kẻ Thiện Tâm” ngồi xuống cùng luật sư của ông ta trong phòng phỏng vấn. McCord và Littleton ngồi đối diện với họ.

“Tôi là Julie Cosgrove,” luật sư nói, “còn đây là ông Roswell.” Roswell tầm ngoài sáu mươi, khuôn mặt hốc hác, sạm nắng, răng xấu, nụ cười căng thẳng áy náy. Áo khoác của ông ta đã bị rách ở khuỷu tay phải, và cái mũ bẩn thỉu vừa được ông ta lịch sự bỏ ra khỏi đầu khi ngồi xuống cho thấy ông ta là tín đồ của bia Coors.

“Ông Roswell có câu trả lời cho mọi câu hỏi của các ngài,” viên luật sư tiếp tục. “Tuy nhiên, chúng tôi muốn các ngài bảo đảm rằng nếu ông ấy cung cấp lời khai thì sẽ không có bất kỳ điều gì ông ấy nói cho các ngài tại đây lại được dùng để khởi tố ông ấy.”

McCord ngả lưng trên ghế, uể oải gõ gõ bút chì lên xấp giấy vàng anh mang theo vào phòng thẩm vấn, cho đến khi Roswell vặn vẹo không yên trên ghế, băn khoăn nhìn viên luật sư. “Chỉ có điều ông ta nghĩ chúng tôi sẽ khởi tố ông ta vì tội gì vậy?” cuối cùng McCord nói. “Ngoài việc che giấu thông tin và chạy khỏi hiện trường tai nạn.”

“Ông ấy không chạy khỏi hiện trường tai nạn, ông ấy đã đưa nạn nhân đến nơi an toàn và nhờ người gọi điện thoại cầu cứu. Còn về chuyện che giấu thông tin, các quyền lợi trong Điều luật bổ sung thứ năm cho phép ông ấy che giấu các thông tin có thể buộc tội bản thân. Hôm nay, ông ấy đến đây vì người ta đã phát hiện ra ông Manning bị giết chết, và báo chí đăng tin các ngài cho rằng rất có thể có sự liên hệ giữa tên sát nhân và người đã tìm thấy bà Manning đêm ấy nhưng sau đó lại biến mất.”

“Ông ta sợ chúng tôi truy tố ông ta vì tội gì?” McCord kiên quyết lặp lại.

Viên luật sư đằng hắng. “Vì tội lái xe không có giấy phép hợp lệ ở New York vào đêm hai mươi chín tháng Mười một.”

So với những điều Sam đang tưởng tượng, tội này vặt vãnh đến mức vô lý, và cô phải bặm chặt môi mới có thể ngăn được nụ cười. Ngay cả giọng McCord cũng mất hẳn sự sắc bén thường lệ. “Tôi không có thẩm quyển xét định tội danh đó nên không thể đảm bảo được. Tuy nhiên, tôi có thể bảo đảm rằng tôi sẽ cảm thấy không nhất thiết phải báo cáo những gì mình biết cho chính quyển địa phương ở Catskills hoặc cảnh sát tiểu bang. Như thế đã đủ chưa?”

Cô luật sư nhìn sang thân chủ và gật đầu trấn an. “Cứ nói đi, Wilbur, kể cho họ nghe chuyện xảy ra đêm đó.”

Roswell lo lắng vần vò cái mũ dưới những ngón tay chai sạn và chuyển ánh mắt từ khuôn mặt McCord sang Sam vì ông ta hiển nhiên đã nhận ra cô ít đáng sợ hơn. “Khoảng mười một giờ đêm hôm đó, tôi đang lái xe xuống dốc, nhưng tôi không say - tôi không uống một giọt nào cả, tôi thề đấy.” Ông ta giơ bàn tay phải lên để nhấn mạnh. “Tuyết rơi dày đặc, và tôi nhìn thấy một khối đen nằm lù lù bên vệ đường, kiểu như đang vắt trên một đống tuyết vậy. Tôi đánh xe vào lề định chạy vòng qua, thì nhìn thấy một cơ thể.”

Ông ta nhìn xuống bàn. “Tôi không được phép lái xe vì đang bị treo bằng do lái xe trong khi say rượu, nên tôi quyết định không dừng lại, nhưng tôi... tôi không thể để cô ta chết cóng ở đó. Vậy là tôi tấp xe vào lề rồi đưa cô ta lên xe của tôi; sau đó tôi chở cô ta xuống một nhà trọ dưới núi. Tôi đánh thức người trực đêm, và ông ta giúp tôi đưa cô ta vào nhà trọ. Ông ta cho rằng tôi nên ở lại cho đến khi cảnh sát hoặc xe cứu thương đến, nhưng tôi biết - biết từ trước – rằng nếu cảnh sát đến, họ sẽ hỏi tên, địa chỉ và giấy phép lái xe của tôi. Vì thế tôi bảo viên quản lý ở lại trong phòng với cô ta để tôi ra xe lấy đồ đạc của cô ta, nhưng thật ra tôi đã rời khỏi đó.”

Vì ông ta nói trực tiếp với cô và tránh McCord nên Sam tiếp quản vai trò cầm trịch. “Ông đã giúp bà ấy, ngay cả khi ông biết rõ mình đang mạo hiểm,” cô mỉm cười tổng kết. “Điều đó cho thấy rất rõ ông là người như thế nào, ông Roswell.”

Vốn đã quen sống với sáu người anh, Sam hiểu rõ sự khác biệt giữa một người đàn ông bối rối vì được khen ngợi và một người áy náy vì biết thừa mình không xứng đáng với sự ca tụng đó. Ngay khi Roswell rời ánh mắt khỏi cô, cô đã biết ông ta thiên về kiểu người thứ hai và hẳn nhiên linh cảm ban đầu của cô đối với câu chuyện của ông ta là hoàn toàn chính xác. Vẫn giữ nguyên ngữ điệu nhẹ nhàng, khuyến khích, cô hỏi, “Ông nói rằng lý do ông dừng lại là vì ông không thể bỏ mặc bà ấy chết cóng bên lề đường phải không?”

“Phải. Ý tôi là, đúng vậy, thưa cô.”

“Lúc đó trời đã tối, tuyết đang rơi. Làm sao ông biết ‘cái khối đen lù lù’ đó là cơ thể của một người đàn bà chứ không phải đàn ông?”

“Tôi... tới tận lúc đến gần tôi mới biết.”

“Nhưng khi dừng xe lại để giúp đỡ, ông đã biết người nằm trên đường vẫn còn sống, phải không? Chính vì vậy ông mới dừng lại giúp đỡ, vì vậy ông mới không thể để mặc cho bà ấy chết cóng ở đó, phải không? Ông gặp vấn đề về rượu và bị treo bằng lái xe vì nó, nhưng về cơ bản ông là người tử tế, thậm chí dũng cảm, đúng không?”

“Tôi chưa từng thấy bất kỳ ai gọi tôi là tử tế hoặc dũng cảm,” ông ta lúng túng nói. “Và cũng chưa từng có ai nói với tôi như thế.”

“Tôi có lý do vô cùng chính đáng để nói vậy, ông Roswell. Khi dừng lại giúp đỡ bà Manning và lái xe đưa bà ấy đến nhà trọ đó, ông không chỉ lo rằng cảnh sát có thể phát hiện ra ông đang lái xe khi không có giấy phép. Ông còn sợ họ nhìn thấy xe của ông, phát hiện ra ông cũng góp phần trong tai nạn đó, và thậm chí đổ lỗi cho ông. Đêm hôm đó, ông đã chấp nhận rất nhiều rủi ro để giúp đỡ bà Manning, phải không?”

Mặt ông ta tái nhợt. “Tôi...” ông ta định nói, nhưng cô luật sư đã đặt tay lên tay áo ông ngăn lại. “Đừng nói gì nữa, Wilbur, đừng nói thêm lời nào nữa.”

Rồi cô ta nói với Sam, “Ông Roswell đã kể cho các vị mọi chuyện ông ấy biết về đêm đó.”

Sam phớt lờ cô ta, nhìn thẳng vào Wilbur Roswell. Khẽ mỉm cười, cô nói bằng giọng dịu dàng, “Vậy thì để tôi nói cho ông nghe một chuyện mà ông chưa biết nhé. Bà Manning thừa nhận với chúng tôi rằng đêm hôm đó bà ấy đã lái xe rất chậm, đến mức gần như dừng hẳn lại - trên một khúc cua tay áo nguy hiểm - giữa điều kiện thời tiết cực kỳ nguy hiểm. Tôi đã từng tận mắt nhìn thấy khúc cua đó, và nếu đêm đó đang lái chiếc xe của ông Roswell, tôi cũng sẽ không thể dừng lại kịp. Nếu có bất kỳ ai phải chịu trách nhiệm về vụ tai nạn đó, thì tôi sẽ nói rằng có lẽ người đó chính là bà Manning.”

“Tuy nhiên,” luật sư nghiêm nghị nói, “thân chủ của tôi không còn gì để nói nữa. Nếu ông ấy lái chiếc xe dính dáng đến vụ tai nạn kia - mà theo tôi biết thì không phải vậy - thì lời đảm bảo vừa nãy của cô rằng vụ tai nạn là lỗi của bà Manning sẽ chẳng còn ý nghĩa gì cả. Bà ta có thể phản đối, bà ta có thể tìm cách khởi kiện ông ấy ở tòa án dân sự, và chí ít thì các ngài cũng có thể khởi tố ông ấy vì đã rời khỏi hiện trường tai nạn.”

Sam chống khuỷu tay lên bàn, tựa cằm trên hai bàn tay đan vào nhau. “Luật sư của ông nói đúng, ông Roswell. Tuy nhiên, nếu đêm đó ông không say...”

“Tôi không say và tôi có thể chứng minh!”

“Tôi tin ông. Và chỉ cần ông có thể chứng minh được điều đó thì nếu bà Manning khởi kiện bất kỳ vụ án dân sự nào, tôi cũng sẽ làm nhân chứng cho ông xác nhận rằng tai nạn đó là điều không thế tránh khỏi. Hơn nữa, tôi biết bà Manning, và tôi thật lòng nghĩ rằng bà ấy không thuộc kiểu người đi thưa kiện một người đã bất chấp nguy cơ bị tống vào tù để cứu mạng bà ấy. Hơn nữa, bà ấy không cần tiền, nên có kiện ông thì cũng chẳng để làm gì. Nếu ông có thể cung cấp bằng chứng cho thấy ông không say rượu, có lẽ tôi có thể mở rộng lời hứa trước đây của Trung úy McCord, sẽ không báo cáo cho bất cứ cơ quan hành pháp nào về những chuyện ông kể cho chúng tôi tại đây, cũng không khởi tố ông vì tội rời bỏ hiện trường hoặc bất cứ tội gì khác.” Cho đến tận lúc đó, Sam vẫn quá nhập tâm đến mức hầu như quên bẵng sự có mặt của McCord cũng như chuyện cô cần sự hợp tác của anh. Vậy là cô nhìn anh, ánh mắt tràn ngập ý khẩn nài xin anh đừng làm khó dễ. “Anh sẽ đồng ý chứ, Trung úy?”

Trước sự choáng váng của cô, McCord khẽ nhếch môi cười và nụ cười của anh nhuốm màu bí ẩn khi anh quay sang Roswell. “Không biết ông thì sao, Wilbur ạ, nhưng tôi thấy thật khó lòng từ chối bất cứ người phụ nữ nào nhìn tôi bằng ánh mắt đó, phải không?”

Wilbur hơi ngập ngừng; rồi ông ta cười toe toét với McCord. “Cô ấy rất xinh đẹp. Và còn tốt bụng nữa.”

Người duy nhất vẫn bày tỏ thái độ dè dặt trước toàn bộ chuyện này là luật sư của ông ta, mà thế cũng hợp lý thôi. Cô cau mày. ‘‘Đó có phải câu trả lời ‘đồng ý’ không Trung úy McCord? Ông đồng ý mở rộng lời hứa, sẽ không khởi tố ông Roswell nếu ông ấy thừa nhận đã lái chiếc xe kia lúc tai nạn xảy ra?”

“Miễn là ông ấy có thế chứng minh đêm đó mình không say. Nếu ông ấy say thì mọi thỏa thuận đều không còn giá trị.”

“Tôi không say! Cả đêm hôm đó tôi uống cô ca chơi bi da ở Ben’s Place. Ben sẽ nói vậy, và cả những người đã ở đó với tôi nữa.”

“Thế thì tốt!” Sam nói. “Nào, giờ thì đây là lý do quan trọng để chúng ta đừng lòng vòng nữa và ông sẽ thành thật nói cho chúng tôi biết ông có lái chiếc xe dính líu đến vụ tai nạn đêm đó không: chúng tôi đều nghĩ rằng rất có thể kẻ đã giết ông Manning củng chính là người chủ tâm giết chết bà Manning bằng cách đâm xe đẩy bà ấy rơi xuống dốc. Nếu đó chỉ là một tai nạn thì chúng tôi cần bỏ qua giả thuyết đó và ngay lập tức tìm kiếm đối tượng tình nghi khác trước khi để lỡ thêm nhiều thời gian.”

Roswell Wilbur vươn thẳng người trên ghế, đập cái mũ lên bàn. “Đó đúng là tai nạn,” ông ta tuyên bố. “Đêm đó tôi đã lái chiếc xe kia. Các vị có thể ngó qua xe của tôi xem nó hỏng nặng đến mức nào.” Sam gật đầu, đứng dậy. “Tôi sẽ cho người đến đây ghi lại lời khai của ông.” Cô bước vòng qua bàn, chìa tay về phía ông. “Tôi đã đúng về ông,” cô mỉm cười nói. “Ông là người tử tế. Và dũng cảm.”

Sau đó cô bắt tay Julie Cosgrove. “Cám ơn vì đã động viên ông Roswell đến đây hôm nay. Đây là một hành động đúng đắn.”

Sam đang băng qua phòng trực thì McCord xuất hiện, nhập hội cùng Shrader và Womack tại khung cửa sổ hai chiều. Shrader nhìn McCord, cười khùng khục. “Lần cuối cùng anh quyến rũ nhân chứng rồi bắt tay với ông ta và luật sư của ông ta là khi nào vậy?”

“Tôi không tin mình có sức quyến rũ đó,” McCord nói khô khốc.

“Cô ta dẻo miệng thật đấy,” Womack xen vào. “Cô ta làm cho cô luật sứ kia nghe theo cun cút.”

“Có gì đáng ngạc nhiên đâu,” McCord trả lời, “vì thực ra Littleton đã giải thích rõ ràng rằng trong tai nạn đó bà Manning phải chịu trách nhiệm lớn hơn thân chủ của cô ta. Bây giờ, trong lúc chúng ta đứng đây thì cô luật sư kia chắc đang thầm soạn một bức thư gửi công ty bảo hiểm của Leigh Manning đòi tiền bồi thường cho xe của thân chủ cô ta, vân vân và vân vân rồi.”

Shrader biện hộ thay Sam. “Littleton mới vào nghề chưa lâu. Hãy cho cô ấy thời gian để cô ấy nhận ra rằng tự nguyện cung cấp thông tin trong cuộc thẩm vấn là một sai lầm rất dễ mắc phải. Cô ấy hơi sơ suất, thế thôi.”

McCord nhìn anh ngờ vực. “Littleton không sơ suất. Cô ấy đã cố tình làm thế.”