Chương 37
“Cô cố tình làm thế, đúng không?” McCord hỏi khi họ đang ngồi trong xe của anh trên đường đến căn hộ của Jason Solomon tại West Broadway ở SoHo.
“Roswell và luật sư của ông ta có quyền biết những thông tin bà Manning đã cung cấp cho chúng ta trong bản khai đầu tiên của bà ta về vụ tai nạn. Anh thấy cách ông ta ăn mặc rồi đấy. Tôi dám cá là ông ta không chịu nổi chi phí sửa xe, và tôi tin chắc nó đã hỏng nặng từ tai nạn đó. Shrader và tôi đã đến nơi xảy ra tai nạn, và tôi đã tự mình lái xe trên tuyến đường đó. Nó là một khúc cua tay áo rất gắt, mà cô ta gần như đã dừng hẳn trên đường. May phước là ông ta không rơi xuống dốc theo cô ta. Hơn nữa,” Sam nhún vai nói nốt, “tôi chắc chắn tiền bảo hiểm của bà Manning thừa sức đáp ứng bất cứ yêu sách nào Roswell đưa ra.”
McCord nhìn cô với vẻ băn khoăn. “Cô cho rằng tôi hỏi cô với ý chỉ trích sao?”
Quả đúng là Sam nghĩ thế thật. Cô ngạc nhiên nhìn anh. “Không, không hề. Tại sao?”
“Tôi không biết. Tôi chỉ có cảm giác cô...” McCord định nói “bực bội với tôi”; nhưng anh ngay lập tức gạt sang một bên cái thôi thúc vô lý đó. Anh sẽ không đời nào để cô nghĩ rằng anh lại dở hơi dở dói để ý đến chuyện cô có bực bội với anh hay không. Và thành thật mà nói, anh không để ý đến chuyện đó, vì anh sẽ không bao giờ cho phép mình bận tâm.
Sự hoạt bát dí dỏm của Littleton làm anh thích thú, trí thông minh của cô hấp dẫn anh, và khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cùng khuôn miệng mềm mại của cô rất vừa mắt anh. Khi đứng độc lập, mọi đặc điểm đó đều thu hút anh theo một cách khách quan, gần như thuộc về lý trí, nhưng kết hợp lại, chúng tạo thành một thứ khiến cho anh, theo một cấp độ hoàn toàn khác, cảm thấy khao khát đến lúng túng. Dẫu vậy, anh quá khôn ngoan, quá mệt mỏi và cũng quá thạo đời để có thể để cho một phụ nữ như thế nhận ra rằng cô ta có thể chọc giận anh - đặc biệt là tại nơi làm việc.
Cô đã chọn sự nghiệp thực thi pháp luật; có nghĩa là cô phải tự mình gánh vác những trách nhiệm của bản thân, phải tự mình đối phó với những khó khăn riêng, hành sự theo quyết định của chính mình và chủ động nắm bắt mọi cơ hội. Anh biết cách tiến hành công việc của anh; cô cần học cách xử lý công việc của cô. Cô là cộng sự của anh - tạm thời - nhưng cô không ngang hàng với anh.
Anh biết cô cảm thấy câu hỏi của anh về Roswell mang sắc thái chỉ trích, nhưng đó là chuyện của cô chứ không phải của anh. Anh cũng tin chắc cô khó chịu với anh về chuyện gì đó, nhưng cho dù trong lòng đang cuộn lên một thôi thúc không thích hợp muốn làm rõ trắng đen với cô, anh cũng biết thừa sẽ chỉ lãng phí thời gian mà thôi. Sam Littleton là một phụ nữ xinh đẹp sẽ tìm cách chơi những trò chơi phụ nữ. Nghĩa là nếu anh hỏi có phải cô đang khó chịu với anh không thì cô hẳn sẽ hành động y như mọi phụ nữ khác trong hoàn cảnh tương tự: cô sẽ phủ nhận rằng chẳng có bất cứ vấn đề gì hết, rồi sau đó lại tiếp tục hành xử như thể đang có chuyện không ổn, hy vọng anh sẽ hành động theo đúng những gì đám đàn ông sẽ làm vào những lúc thế này - nài nỉ một lời giải thích, vật vã đau khổ trước câu trả lời, nằng nặc đòi các lời bóng gió, rồi lại tiếp tục vật vã đau khổ thêm chút nữa. Không may cho cô, nếu xét đến các kiểu trò chơi giới tính thì Sam Littleton cũng không phải đối thủ của anh. Anh đã chơi đủ mọi trò, và chúng chẳng còn là một thách thức nữa; chúng rất dễ đoán và tẻ ngắt. Chúng còn nguy hiểm và chẳng hề phù hợp với môi trường công việc.
Có một bãi đậu xe nằm sát tòa nhà của Solomon, và anh đánh xe vào đó, chú tâm vào việc đỗ xe.
Bên cạnh anh, Littleton nhận ra anh vẫn đang bỏ lửng câu nói bèn lịch sự nhắc lại, khiến anh có cảm giác dường như với cô, anh là một ông già trăm tuổi đãng trí vậy. “Anh có cảm giác tôi làm sao?” Anh liếc nhìn đôi mắt nâu với hàng mi dày của cô và lần đầu tiên nhận thấy những đốm vàng lấp lánh trong đó. “Tôi có cảm giác cô đang bực tức với tôi về chuyện gì đó,” anh nói, và rồi choáng váng không tin nổi là mình vừa thốt ra câu đó! Chán ghét chính mình, anh chờ một sự phủ nhận không thể tránh khỏi.
“Đúng vậy,” cô lặng lẽ nói.
“Thật sao?” Anh quá choáng váng khi thấy cô sẵn sàng thú nhận, không chút oán giận, thành ra anh cứ thế im lặng nhìn cô chằm chằm.
Một lúc sau, cô hơi mỉm cười, trao cho anh sự động viên hữu ích để tiếp tục cuộc chuyện trò. “Anh có muốn biết lý do không?”
Nụ cười tươi thấp thoáng trên khóe môi anh. “Cô cứ nói thử xem nào.”
“Tôi biết rõ tôi là người mới vào nghề, và tôi vô cùng may mắn vì được làm việc chung với anh trong vụ án này. Thật ra, hôm đầu tiên, tôi không nghĩ là mình sẽ bị anh gây ấn tượng, nhưng hóa ra lại có. Không chỉ là người có tính tổ chức cao,” cô nói, thoáng mỉm cười, “anh còn khiến tôi có ấn tượng anh là một người lãnh đạo thực sự xứng đáng. Không những vậy, thành thật mà nói, tôi nghĩ anh sẽ là một trong những nhà lãnh đạo hiếm hoi có tinh thần đồng đội.” Lẽ ra McCord sẽ cảm thấy lâng lâng hơn nữa vì lời nhận xét phỉnh phờ của cô nếu anh không lập tức nhận ra rằng cô đang cố tình thổi phồng cái tôi của anh và bơm căng niềm kiêu hãnh của anh vì cô muốn chắc chắn anh sẽ ngã thật đau khi cô chọc thủng chúng. Cô chơi trò này thật sự rất khéo, anh mỉa mai rút ra kết luận. “Và bây giờ, vì lý do nào đó, cô nhận ra tôi là một gã khốn toàn tập chăng?”
“Không hề,” cô nói, ánh mắt thẳng thắn và chân thành. “Nhưng anh là người thích chơi những trò chơi của cánh đàn ông, giống như tất cả những người đàn ông khác từng cố chơi với tôi. Và tôi chỉ là một phụ nữ trông chờ một cách thiếu thực tế rằng anh vốn là người vĩ đại hơn và tử tế hơn thế.”
“Vậy tôi đã làm cái quái gì mà lại xuống giá thê thảm dưới mắt cô như thế?”
“Anh biết Valente ở chung với Leigh Manning vào đêm chúng ta đến báo tin đã tìm thấy chồng bà ta, nhưng anh không nói gì với tôi. Đó là thông tin quan trọng, nhưng anh lại giấu giếm để mặc tôi tình cờ phát hiện vào hôm sau.”
“Tôi muốn cô tự mình khám phá ra.”
“Tại sao?” cô nói. “Để cho anh có thể được đúng, còn tôi có thể lầm lẫn, ngây thơ tin Leigh Manning thêm 24 tiếng đồng hồ nữa hả?”
“Tôi muốn cô tự phát hiện ra mình đã lầm lẫn và ngây thơ.”
“Thật sao?” cô nói thẳng thừng. “Anh có cho rằng đó là cách lãnh đạo hiệu quả trong một vụ điều tra án mạng quan trọng không? Anh có làm như vậy với Shrader không?”
“Không,” anh nói ngắn gọn.
“Anh có làm như vậy với Womack không?”
Anh lắc đầu.
“Vậy thì tôi chỉ có thể suy đoán rằng anh đối xử như thế với tôi vì tôi là phụ nữ và anh muốn ‘dạy tôi một bài học’ để ‘cho tôi biết chỗ đứng của mình’.”
Anh nhìn cô lâu đến nỗi Sam bắt đầu nghĩ là anh sẽ không trả lời. Và khi anh đáp lại, cô chẳng thế nói nên lời. “Tôi đối xử với cô như thế vì tôi chưa gặp bất kỳ thanh tra nào nhiều triển vọng như cô. Tôi chưa từng gặp bất kỳ ai tài năng hơn, có trực giác của người thiếu kinh nghiệm nhạy bén hơn, và” - anh ngập ngừng, tìm lời lẽ thích hợp để rồi cuối cùng đưa ra một nhận xét có vẻ chẳng hề phù hợp với cuộc thảo luận - “và giàu tình cảm hơn cô. Tôi muốn cô học được một bài học khắc nghiệt, nhưng không đau đớn, về việc đã để cảm xúc lấn át mà mắc bẫy của kẻ đang bị cô điều tra.”
Anh ngừng lại một lát rồi nói, “Tuy nhiên, cho dù có thế thì vẫn không thay đổi được sự thật cô đã đúng, còn tôi đã sai, về cách hành xử của tôi. Tôi sẽ không bao giờ cư xử như thế với bất cứ nam thanh tra nào. Chắc hẳn ngay lúc rời khỏi tòa nhà, tôi sẽ nói với anh ta rằng anh ta vừa chứng kiến một màn diễn xuất đầy sức thuyết phục của một phụ nữ đang có người tình ẩn nấp ngay căn phòng kế bên.”
Cô nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ bất ngờ, cứ như thể anh đã trở thành một người hùng vì dám thừa nhận mình sai, và McCord khó chịu nhận ra anh có phần thích ánh mắt đó của cô. “Tôi xin lỗi,” anh nói gần như cộc lốc. “Chuyện này sẽ không tái diễn nữa.”
“Cảm ơn anh,” cô nói đơn giản; rồi cô đột ngột mỉm cười ngượng ngùng với anh. “Thực ra, có lẽ tôi hơi quan trọng hóa vấn đề. Tôi không ngờ anh lại thẳng thắn và suy nghĩ hợp tình hợp lý như thế.”
Anh bật cười với lấy tay cầm trên cửa xe. “Chấp nhận lời xin lỗi đi, Sam, và đừng lùi bước. Cô đã chiến thắng một cách công bằng và minh bạch.”
Anh ra khỏi xe và cô cũng vậy. Anh quá hài lòng với kết quả của cuộc thảo luận đến nỗi mãi khi hai người sóng đôi trên vỉa hè, anh mới nhận ra mình vừa gọi cô là Sam. Dẫu vậy, chuyện đó cũng đâu nghĩa lý gì, anh thầm nhủ. Giờ mọi chuyện đều ổn cả; mọi thứ vẫn y nguyên như cũ. Không có gì thay đổi sau vài phút chuyện trò trung thực vừa rồi. Họ là hai cộng sự, chỉ có thế thôi.
Khi họ đến tòa nhà của Solomon, anh bước vòng lên phía trước, lịch sự mở cánh cửa nặng nề cho cô.