Chương 38
Jason Solomon chào đón họ với tấm khăn tắm phủ trên vai cùng vết kem cạo râu còn dính nguyên trên hàm và cổ. “Vào đi, vào đi,” anh nói, giơ góc khăn lên chậm chậm vết kem cạo râu. “Đợi hai phút cho tôi mặc nốt đồ đã nhé, rồi sau đó chúng ta sẽ nói chuyện.”
Anh ra dấu mời họ vào trong, và Sam nhìn khắp lượt căn hộ ngoạn mục trên tầng thượng, vốn cũng ấn tượng và thú vị chẳng kém gì vị chủ nhà. Sàn nhà lát gỗ sồi, được tô điểm bằng những tấm thảm dày màu kem và đồ nội thất hiện đại kiểu dáng đẹp đẽ với lớp bọc màu nâu vàng. Dãy cầu thang uốn lượn với lan can thép bóng loáng vòng lên tầng hai ở bên trái phòng khách, còn ở bên phải là một lò sưởi thạch anh trắng lấp lánh vươn cao choán hết cả hai tầng. Nhưng tất cả những thứ đó - sàn nhà, vách tường và đồ đạc màu sắc trung lập, đơn sắc - chỉ đơn giản làm nền cho một trong những bộ sưu tập tác phẩm nghệ thuật trừu tượng sặc sỡ ngoạn mục nhất mà Sam từng thấy.
Những tác phẩm đặc sắc của Paul Klee, Jackson Pollock và Wassily Kandinsky treo trên một bức tường, trong khi trên một bức tường khác là một loạt bốn bức chân dung khổ lớn của Jason Solomon phảng phất phong cách Andy Warhol. Sam tiến lại gần, nhìn tên họa sĩ trên các bức chân dung. Cái tên có vẻ rất quen, nhưng không quen thuộc đến mức cô có thể liên tưởng tới bất cứ bức tranh nghệ thuật hiện đại nào cô từng xem qua. Cho dù “Ingram” có là ai đi chăng nữa thì anh ta hẳn cũng rất tài năng nhưng không quá lập dị. Bức tranh sơn dầu tạo ảo giác trên lò sưởi cũng do Ingram vẽ, nhưng nó lại rất lập dị, và cũng là chân dung Solomon - với những cục than cháy rừng rực trong hai mắt cùng lửa bốc cháy từ sọ.
Phía bên trên treo một bức tranh sơn dầu sặc sỡ sử dụng những mảng màu cơ bản mà Sam ngay lập tức nhận ra là tác phẩm của Theta Berenson.
McCord bước đến sau lưng cô, đứng sát đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi xà phòng Irish Spring, cùng loại xà phòng cô dùng trong nhà tắm. Anh hạ giọng thì thầm. “Cô thích những thứ này à?”
“Rất, rất thích.”
“Nó thật ra là cái gì vậy?”
Mỉm cười, cô quay đầu lại. “Anh muốn nó là cái gì thì nó sẽ là cái đó.”
Câu hỏi của Jason Solomon khi anh bước vào phòng khách làm cô giật mình quay lại, hốt hoảng như vừa phạm tội. “Tôi có làm gián đoạn chuyện gì không vậy?”
“Có đấy,” McCord bình tĩnh nói, “một bài học về nghệ thuật hiện đại. Thanh tra Littleton rất thích bộ sưu tập của anh. Chúng ta nói chuyện ở đâu được đây?” anh đột ngột nói thêm, chấm dứt cuộc tán gẫu.
“Vào bếp đi. Eric đang chuẩn bị điểm tâm.” Solomon dẫn đường băng qua lò sưởi bước vào phòng bếp rộng rãi, chan hòa ánh nắng, cực kỳ hiện đại được làm từ gỗ sồi và thép không gỉ. Eric đang đứng ở quầy bếp, tay này cầm bình nước cam ép, tay kia cầm chai rượu trắng, đổ từ mỗi bình một ít vào một chiếc ly có chân. Anh tầm trên ba mươi, khá đẹp trai, khi họ bước vào, anh ngước mắt nhìn họ rồi thân thiện gật đầu chào.
“Hai người muốn ăn gì không?” Solomon ngồi vào bàn, hỏi hai vị khách.
“Không đâu, sát giờ ăn trưa quá,” McCord trả lời.
“Thế uống gì đó vậy - một trong những món đặc biệt của Eric nhé?” Sam liếc nhìn chai rượu và từ chối lời mời. “Không, với món đó thì lại hơi quá sát giờ ăn sáng rồi.”
Hài lòng vì đã hoàn thành nghĩa vụ của vị chủ nhà, Solomon khoanh tay trên bàn nhìn McCord. “Các ngài đã tìm hiểu được gì về cái chết của Logan rồi?”
“Thực ra, chúng tôi hy vọng anh có thể trả lời một vài câu hỏi để giúp chúng tôi đi đúng hướng. Hiện tại, chúng tôi chỉ đang thu thập những thông tin cơ bản, hy vọng chắt lọc được từ lời nói của mọi người thông tin nào đó có thể chỉ cho chúng tôi đi đúng hướng.”
“Tôi sẽ nói hết những chuyện mình biết.”
“Anh quen Leigh và Logan Manning bao lâu rồi?”
Jason chưa kịp trả lời thì Eric đã bước đến bàn, mang theo một đĩa trứng chiên, một miếng dưa hấu, một lát bánh mì nướng và một ly nước cam ép. “Đây là Eric Ingram,” Jason nói. “Eric là một đầu bếp tuyệt vời.”
“Ingram?” Sam nhắc lại. “Anh chính là người họa sĩ vẽ những bức chân dung anh Solomon trong phòng khách ư?”
Eric gật đầu, mỉm cười ngượng ngùng.
“Eric không thích nói chuyện, và chẳng bao giờ nói về mình cả,” Solomon vui vẻ giải thích. “Vậy nên chúng tôi rất hợp nhau - một mình tôi đã làm đủ cho cả hai người rồi.”
Eric đã quay lại bên lò nướng, nhưng McCord ngoái lại nhìn anh ta. “Nếu đang nghe mà chợt nhớ ra được chuyện gì thì anh cứ ngắt lời chúng tôi, đừng do dự nhé anh Ingram. Theo kinh nghiệm của tôi thì thường những người càng ít nói lại càng giỏi quan sát.” Anh quay sang Solomon, “Anh đang định nói với tôi anh quen biết Leigh và Logan Manning được bao lâu rồi.”
Solomon nhai một miếng trứng chiên, ngẫm nghĩ một hồi. “Để tôi nghĩ đã. Lấn đầu tiên tôi gặp họ là khi họ đến xem vở kịch Broadway do tôi viết kịch bản, tên là Time and a Bottle. Nó là một trong những tác phẩm đầu tay của tôi, và dù các nhà phê bình nhận xét tôi có nhiều triển vọng nhưng công chúng lại không ủng hộ vở kịch đó. Tôi vẫn băn khoăn không biết...”
“Chuyện xảy ra bao lâu rồi?”
“Mười ba, không, có lẽ mười bốn năm trước.”
“Tốt. Chúng ta tập trung vào mấy tháng gần đây nhé. Anh có biết chuyện bà Manning nghĩ bà ấy bị theo lén không?”
“Tất nhiên là có chứ. Leigh đã rất hoảng sợ. Logan còn bất an hơn nhiều, nhưng anh ta không muốn cô ấy biết.”
“Bà ấy đã kể gì với anh về kẻ bám đuôi này?”
“Leigh nói hắn đã gửi quà cho cô ấy, và còn gọi điện cho cô ấy một vài lần. Logan và cô ấy đã tìm cách theo dấu cuộc điện thoại thứ hai, nhưng nó được gọi từ buồng điện thoại công cộng ở Manhattan.”
“Rất có thể bà ấy biết kẻ theo lén, chỉ có điều bà ấy không nhận ra thôi. Có thể hắn ta đã quanh quẩn trong nhà hát với cái cớ nào đó, hoặc rình bên ngoài chờ bà ấy ra. Ngoài chồng bà ấy và diễn viên trong đoàn của anh, mọi người có từng thấy bà Manning đi cùng bất cứ người đàn ông nào khác không? Đừng bỏ sót bất kỳ người nào nhé,” McCord bổ sung, “ngay cả khi anh có thấy anh ta chẳng đáng chê trách gì đi nữa.”
Sam biết McCord đang hy vọng sẽ nghe nhắc đến tên Valente, và cô im lặng lắng nghe Jason Solomon liệt kê một vài cái tên vô nghĩa, nhưng trong thâm tâm, cô vẫn không tin rằng Leigh Manning là tòng phạm trong vụ giết chồng cô ta. Sam đã quan sát Leigh Manning ở bệnh viện, cô đã quan sát cô ta ở ngôi nhà trên núi khi chồng cô ta không có ở đó, và đối với Sam, cô ta đã biểu lộ hết thảy những dấu hiệu thông thường của một người vợ yêu chồng đang hoảng loạn, điên cuồng.
Ngày đưa tang Logan Manning, Sam hầu như không lúc nào rời mắt khỏi người quả phụ trong mắt cô đó chỉ là một phụ nữ dũng cảm cố gắng hành xử một cách đường hoàng đĩnh đạc dù thể xác đang rệu rã, tâm hồn đang tan nát. Sam sẵn sàng tin rằng khát khao chiếm được cô ta của Valente đủ lớn để anh ta loại bỏ vĩnh viễn người chồng, nhưng cô không thể tin chắc rằng Leigh Manning biết bất cứ điều gì về ý định của Valente.
Tuy nhiên, Sam nghiêm khắc tự nhắc nhở bản thân rằng ban đâu cô cũng đâu tin rằng Leigh Manning đang dan díu với Valente, ấy vậy nhưng mọi bằng chứng đều cho thấy hai năm rõ mười rằng cô diễn viên đã nói dối về quan hệ giữa hai người và cô ta đang tìm mọi cách giấu giếm chuyện đó... Nhưng nếu chỉ đơn thuần muốn thoát khỏi chồng thì Leigh Manning cần gì phải thủ tiêu ông ta chứ? Sam tự hỏi. Tại sao không ly hôn với ông ta? Bình thường, động cơ của các vụ giết chồng giết vợ là sự tức giận hoặc ghen tuông hoặc trả thù, nhưng như mọi người đều biết, Leigh Manning không có lý do gì để phải nuôi dưỡng bất cứ thứ cảm xúc nào như vậy với chồng.
Dù biết rõ thái độ của mình rất vô lý, Sam vẫn không thể chấp nhận đưực chuyện Logan Manning đã bị vợ hay Valente giết chết chỉ đơn giản vì việc giết anh ta có vẻ thích hợp. Họ phải có lý do khác để thực hiện hành động ghê gớm như vậy.
Solomon chẳng còn cái tên nào để kể ra nữa, vậy là McCord bèn sử dụng một chiến thuật hỏi đáp khác. “Theo anh, ông bà Manning là một đôi vợ chồng tận tâm và hạnh phúc chứ?”
Solomon gật đầu. “Tận tâm đến mức khó chịu và hạnh phúc đến bực cả mình,” anh tuyên bố, cố tỏ ra hài hước.
Đúng lúc đó, Sam chợt liếc mắt về phía Eric và thấy mặt anh cau lại. “Anh Ingram này,” cô ngắt lời. “Theo anh thì sao? Ông Manning có tận tâm với vợ không?”
“Có, thưa thanh tra, có vẻ như thế.” Sam nghĩ câu trả lời của anh còn có ẩn ý nào đó, nhưng McCord không quan tâm đến Logan Manning, anh chỉ quan tâm đến vợ ông ta. “Thế còn Leigh Manning thì sao?” anh hỏi Eric. “Bà ấy có tận tâm với chồng không?”
“Hẳn nhiên rồi.”
Anh quay về phía Solomon. “Chắc hẳn mấy tuần gần đây bà Manning rất căng thẳng - vừa có kẻ bám đuôi vừa có vở kịch mới đang được công diễn. Anh có nhận thấy bất kỳ hành vi khác thường nào của bà ấy cho thấy bà ấy đang căng thẳng không?”
“Lạy Chúa tôi, có chứ! Tất cả chúng tôi đều căng thẳng đến độ sắp không thể chịu nổi nữa! Anh sẽ sững sờ trước những nỗ lực liên quan đến quá trình khai diễn một vở kịch mới đấy. Vấn đề sáng tạo chỉ là một phần. Vấn đề tài chính mới đúng là cơn ác mộng - các nhà tài trợ muốn có sự đảm bảo, họ muốn đầu tư sinh lãi, và dù anh có làm việc cho họ tốt như thế nào đi nữa thì đến lúc phải mạo hiểm đầu tư cho vở kịch tiếp theo, họ vẫn trở nên đắn đo tính toán và cuối cùng anh cứ phải không ngừng tìm nguồn tiền mới. Ngay lúc này tôi cũng đang làm thế...”
“Vậy là anh không dùng tiền riêng để đầu tư cho vở kịch của mình à?” McCord hỏi vu vơ.
“Ồ, có chứ. Tôi móc hầu bao dốc hàng đống tiền vào mỗi vở kịch, nhưng tôi không phải gánh vác trách nhiệm tài chính một mình. Anh có biết một nữ diễn viên như Leigh Kendall và Jane Sebring kiếm được bao nhiêu tiền không? Tay quản lý của Leigh đưa ra những đòi hỏi cực kỳ quá quắt, như thường lệ, nhưng ơn chúa, Logan đã thuyết phục anh ta xử sự hợp lý hơn. Dẫu vậy, trước khi các nhà tài trợ thu lại dược vốn, Blind spot sẽ còn phải thường xuyên bán hết vé trong một thời gian dài.”
McCord nhìn lên trần nhà, rõ ràng đang cố gắng kết nối những điều được nghe với những chuyện anh muố n biết. “Ai là nhà tài trợ của anh trong vở kịch này?” anh hỏi với vẻ lơ đãng.
“Đây là thông tin mật.”
Hiếu kỳ trước thái độ lảng tránh của Jason, McCord hạ mắt xuống, nhìn thẳng vào nhà soạn kịch, nụ cười thấp thoáng trên khóe miệng. “Khi nào tôi có thể nhận được danh sách đó?”
Thay vì bực bội trước thái độ độc đoán của McCord, Solomon chỉ nhún vai, cười toe toét. “Ngày mai có đủ nhanh không?”
McCord gật đầu. “Trong danh sách đó liệu có bất cứ cái tên nào tôi biết không?”
Sam biết anh lại đang cố moi thông tin về Valente, và câu trả lời của Jason Solomon làm cô hồi hộp đến độ cả người căng như sợi dây đàn. “Chắc chắn anh sẽ nhận ra một cái tên.”
“Tên nào?”
“Logan Manning.”
“Logan Manning?” Sam lặp lại. “Chẳng phải thế thì hơi kỳ quặc sao?”
“Như thế nào?”
Anh đang chơi trò mèo vờn chuột với cô, và Sam không thích vậy. Cô bắt anh trả giá bằng cách buộc anh phải chứng minh quan điểm của cô. “Anh là chuyên gia kinh doanh trong ngành giải trí. Anh nói cho tôi biết đi.”
“Thôi được, tôi đồng ý với cô, xét trên bề nổi thì dường như có một chút xung đột về quyền lợi.”
“Bởi vì?” Sam thúc giục.
“Vì, mặt khác, Logan chịu trách nhiệm cho việc Leigh đồng ý nhận thù lao diễn xuất ít hơn. Như vậy, lợi nhuận cho các nhà tài trợ sẽ cao hơn.”
“Bao gồm cả Logan Manning,” Sam nói nốt.
“Đúng vậy.”
“Leigh Manning có biết chồng bà ta cũng là một trong những nhà đầu tư không?”
“Dĩ nhiên. Chuyện này đã được đề cập tại bữa tiệc tối khoảng một tuần trước đêm khai mạc. Cô ấy có vẻ hơi bất ngờ, nhưng không khó chịu.” Anh giơ cao chiếc ly, vậy là Eric xuất hiện ngay bên cạnh, châm thêm nước từ bình.
Dường như đến lúc này mới muộn màng nhận ra cả hai thanh tra có thể rút ra kết luận sai lầm từ những thông tin vừa rồi, anh bèn giải thích thêm. “Logan đã nói lý do anh ấy quyết định thu lợi nhuận từ vai trò nhà tài trợ thay vì lấy lợi nhuận từ lương của Leigh xuất phát từ vấn đề thuế thu nhập của họ. Thuế thu nhập tính trên lương của Leigh sẽ là ba mươi chín phẩy sáu phần trăm. Thuế đánh vào lợi nhuận từ đầu tư - bao gồm cả khoản đầu tư vào Blind spot - chỉ có hai mươi phần trăm.”
“Ông ấy đầu tư bao nhiêu tiền?”
Solomon nhún vai. “Khoảng dưới hai trăm ngàn đô la.”
“Còn một câu hỏi nữa thôi,” McCord nói. “Anh là người rất giàu tính sáng tạo, vậy nên theo tôi trực giác của anh cũng rất tốt, mà anh lại còn quen làm việc với các diễn viên nữa. Anh vừa nói rằng tại một bữa tiệc tối, Leigh Manning có vẻ ‘bất ngờ’ khi biết rằng lời khuyên tài chính của chồng bà ấy rõ ràng mang lại lợi nhuận cao nhất cho ông ta chứ không phải cho bà ấy. Anh cũng đã nói hai vợ chồng Manning là một cặp đôi hạnh phúc. Liệu có khả năng bà Manning, một nữ diễn viên tài năng, chỉ đang trình diễn vai diễn ngoài đời một cách hết sức thuyết phục, y như trên sân khấu không?”
Solomon phủi phủi vụn bánh mì dính trên ngón tay và lấy khăn ăn lau miệng; sau đó anh ngả người trên ghế, khoanh tay trước ngực, nhìn McCord một lúc lâu với vẻ cân nhắc đánh giá. Bằng giọng lạnh lùng đến ngạc nhiên, anh hỏi, “Nói cho chính xác thì anh đang có ý gì vậy? Có phải anh muốn ám chỉ rằng vẫn có khả năng, dù rất mong manh, là Leigh đã giết Logan?”
“Tôi không ám chỉ gì hết, tôi chỉ đơn thuần nêu lên một giả thuyết thôi.”
Jason Solomon không hề tin dù chỉ trong chốc lát. “Anh đang ám chỉ đúng như thế đấy. Trong trường hợp đó, tôi cảm thấy nhất thiết phải cho anh biết ý kiến đầy đủ xuất phát từ trực giác nhạy bén của tôi: Anh là thằng khốn. Anh đang lãng phí thời gian của mình và lãng phí thời gian của tôi.”
“Tuyệt,” McCord trả lời tỉnh bơ. “Nào, vì chúng ta đã bỏ qua các nghi thức lịch sự, vậy thì anh đã ở đâu vào hôm Chủ nhật, ngày 29 tháng Mười một, từ ba giờ chiều đến ba giờ sáng hôm sau?”
Jason há hốc miệng. “Giờ thì anh cho rằng tôi đã giết Logan hả?”
“Anh có làm vậy không?”
“Tôi có lý do gì để làm chuyện đó chứ?”
“Để tôi nghĩ xem nào... Trước nhất, tôi tin chắc anh đã mua hợp đồng bảo hiểm lớn cho Leigh Manning. Anh sẽ nhận được bao nhiêu tiền nếu bà ấy tuyên bố không có tinh thần quay lại với vai diễn nhỉ? Jane Sebring đã thế vai cho bà ấy. Anh sẽ tiết kiệm được bao nhiêu nếu không cần phải trả tiền cho Leigh Manning còn Jane Sebring vẫn tiếp tục vai diễn đó vậy?”
“Đồ điên!” Jason giận dữ nói. Tiếng chuông cửa reo vang, và anh liếc mắt nhìn Eric. “Ra mở cửa đi, mẹ kiếp.”
“Nếu giả thuyết đó có vẻ quá khó tin,” McCord nói khi Eric đã rời khỏi đó, “thì thử nghe cái này vậy: Anh là kẻ đồng tính và anh chắc chắn không hề quan tâm đến Eric tội nghiệp, ngoại trừ trong vai trò đầu bếp và người giúp việc. Anh bị Logan Manning quyến rũ chăng? Ông ta đã từ chối và làm tổn thương anh khi anh tấn công hả?”
“Anh là thằng con hoang!” Solomon khẽ nói.
McCord đáp lại lời xúc phạm đến đạo đức của mẹ anh bằng sự điềm tĩnh nhuốm vẻ thích thú. “Tôi luôn bị bất ngờ trước số người biết mẹ tôi đấy.”
Solomon há hốc miệng; rồi anh ngửa đầu ra sau cười ha hả. “Tôi sẽ cho câu đó vào trong vở kịch.”
“Nếu anh làm vậy, tôi sẽ nói với mọi người anh là kẻ ăn cắp ý tưởng.”
“Vậy thì kiện tôi đi. Tôi...” Anh dừng lời, quay ngoắt lại khi nghe có tiếng phụ nữ rít lên trong phòng khách.
“Tránh ra, Eric!” cô ta kêu lên. “Tôi không cần biết anh ta đang ở với ai. Họ có nghe được thì cũng chẳng sao! Tối nay, tất cả mọi người sẽ biết...”
Jason đứng bật dậy, suýt hất đổ cả ghế, đúng lúc Jane Sebring ào vào bếp với khuôn mặt không trang điểm, nước mắt đầm đìa. “Vừa nãy một phóng viên đã gọi cho tôi,” cô ta gào lên. “Anh ta muốn tôi phát biểu trước khi họ tiết lộ mọi chuyện trong bản tin tối nay.”
“Bình tĩnh đi cưng,” Solomon xoa dịu, dang tay vỗ nhẹ lưng cô ta. “Cô đang nói về chuyện gì vậy?”
“Tôi đang nói về Logan!” cô ta kêu lên. “Tay phóng viên hèn hạ nào đó đã lục lọi thùng rác của tôi và hối lộ bảo vệ của tôi.”
Solomon đẩy cô ta ra để nhìn khuôn mặt ướt đẫm của cô ta. “Vậy gã hèn hạ đó đã phát hiện ra chuyện gì?”
“Hắn ta phát hiện ra Logan và tôi dan díu với nhau!” cô ta gào lên.
Khuôn mặt trắng bệch vì choáng váng, kinh hãi và cuồng nộ, Solomon buông tay ra và bước lùi lại. Sam nhìn McCord, trông anh có vẻ thích thú; rồi cô nhìn Eric Ingram.
Anh lộ rõ vẻ kinh tởm. Trông anh chẳng có chút bất ngờ nào.
“Sao, bây giờ cô nghĩ sao?” McCord hỏi Sam khi họ bước dọc vỉa hè đi đến xe của anh. Anh hoàn toàn hài lòng với màn tiết lộ ướt đẫm nước mắt của Jane Sebring. “Thử nói xem, liệu Leigh Manning có động cơ giết người không, hay sao nào?” Sam ngước nhìn bầu trời xanh trong, trầm ngâm suy nghĩ. Mới vài phút trước, cô vẫn không tin Leigh Kendall sẽ bắt tay cùng Valente tham gia vào bất kỳ kế hoạch nào để giết chổng bà ta, nhưng vụ ngoại tình giữa Logan Manning và Jane Sebring đã thay đổi mọi chuyện. “Trước khi quyết định, tôi muốn được trả lời cho hai câu hỏi đã.”
“Câu hỏi gì vậy?”
“Tôi muốn biết liệu Leigh Manning có biết chồng bà ta ngoại tình với Sebring hay không. Tôi cũng muốn kiểm tra chứng cớ ngoại phạm vào tối hôm Chủ nhật mà Jane Sebring mới đưa cho chúng ta. Chúng ta đã biết Leigh Manning phải ở lại sau suất diễn chiều để giải quyết vài sự cố nhỏ với Solomon. Nhưng Jane Sebring nói cô ta đã rời khỏi nhà hát ngay sau suất diễn chiều và đi thẳng về nhà. Cô ta nói cô ta đi ngủ, rồi sau đó cô ta thức dậy, ăn tối một mình và xem phim trên truyền hình. Đấy không phải chứng cớ ngoại phạm giàu sức thuyết phục cho lắm,” Sam chỉ ra vấn đề.
“Cô ta đã kể cho chúng ta nghe cô ta xem phim gì rồi, cô còn cần bao nhiêu bằng chứng nữa?”
“Nếu đã đủ thông minh để sau khi bắn vỡ óc Logan Manning còn biết quấn tay ông ta vào khẩu súng thì chắc hẳn cô ta cũng đủ thông minh để xem xét quyển TV Guide khi về đến nhà để có thể nói cho chúng ta biết cô ta đã xem phim gì. Ồ...” Sam nói khi nhìn thấy nụ cười tự mãn của anh. “Tôi cứ tưởng anh nói nghiêm túc.”
“Cô không muốn tin Leigh Manning có tội, phải không?”
“Tôi không thiên vị,” Sam phản đối. “Tôi chỉ muốn chắc chắn hoàn toàn.”
“Kiểm tra chứng cớ ngoại phạm của Sebring đi. Cô ta sử dụng xe dịch vụ để về nhà sau suất diễn chiều, vì vậy họ sẽ ghi chép lại trong hồ sơ. Cô ta khai là đã nói chuyện với người bảo vệ khi về đến nhà sau suất diễn chiều.”
“Cùng người bảo vệ đã nhận hối lộ để bán đứng chuyện cô ta với Manning ư? Tôi sẽ thật sự ấn tượng với lòng thành thật của anh ta đấy.”
“Anh ta không làm việc 24 tiếng đồng hồ mỗi ngày. Có lẽ người bảo vệ khác đã nhìn thấy cô ta về nhà.”
“Cô ta có thể lại rời khỏi nhà mà không để anh ta nhìn thấy. Nếu đi ngay lập tức, cô ta sẽ đến được vùng núi trước khi tuyết thực sự bắt đầu rơi.”
“Đúng,” McCord nói, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Chúng ta đến văn phòng của Manning giúp Shrader và Womack thẩm vấn các nhân viên nào.”