← Quay lại trang sách

Chương 39

Công ty Phát triển Manning nằm ở tầng mười lăm, đối diện thang máy, phía sau hai cánh cửa đôi đồ sộ dẫn vào khu vực tiếp tân hình tròn rộng rãi, nằm giữa dãy văn phòng và hội trường. Mấy nhóm ghế sofa hình vòng cung cùng ghế tròn màu tím và xanh được đặt giữa mấy cây cột trang trí bằng thép không gỉ.

Khi Sam và McCord đến, chẳng có ai ở khu vực tiếp tân ngoài một cô nhân viên ngồi ở cái bàn hình bán nguyệt phía tay phải họ. Cô đưa họ đến văn phòng ở phía đối diện, nơi Shrader và Womack đang thẩm vấn các nhân viên.

“Cho đến giờ chúng tôi đã có một buổi sáng khá thú vị,” Shrader nói. “Womack vừa đi thẩm vấn thư ký của Manning. Hai người có moi được gì từ Solomon không?”

McCord nhanh chóng kể lại cho anh mọi thông tin họ thu thập được từ chỗ Solomon; sau đó anh hỏi cụ thể về buổi sáng của Shrader.

“Tôi nghĩ chúng ta đang gặp may,” Shrader nói. “Một kiến trúc sư làm việc cho Manning - George Sokoloff - nói với tôi anh ta phụ trách một dự án lớn gọi là Crescent Plaza mà Manning muốn thiết kế và xây dựng. Nó gồm hai tòa nhà cao tầng giống hệt nhau gắn với một khu thương mại hào nhoáng. Thử đoán xem ‘nhà đầu tư bí mật’ của Manning là ai nào?”

“Valente,” McCord nói với vẻ thỏa mãn.

“Đúng. Valente và Manning đang thảo luận rất nhiều. Vấn đề đặc biệt thú vị nằm ở đây này: theo lời Sokoloff thì thiết kế của Crescent Plaza thật sự độc đáo, vô cùng ngoạn mục, và Valente vừa nhìn đã thích ngay. Valente muốn thuê Manning làm kiến trúc sư giám sát, còn tự anh ta sẽ phụ trách xây dựng trung tâm thương mại đó. Sokoloff cho biết Manning đã từ chối và vô cùng kiên quyết đòi làm đối tác chính trong giai đoạn xây dựng-và-phát triển rồi muốn làm người đồng sở hữu khi dự án kết thúc.”

“Valente không thích đối tác. Anh ta không phải người thích hợp tác.”

“Đúng,” Shrader nói. “Nhưng anh ta thật sự muốn Crescent Plaza, và Logan Manning không chỉ sở hữu bản thiết kế mà còn sở hữu quyển mua bán đối với miếng đất phù hợp với bản thiết kế. Rất có thể Valente đã bắn chết Manning để chiếm được vợ của Manning và dự án Crescent Plaza. Giờ Manning đã chết, Valente sẽ có thể mua bản thiết kế và đất, tự mình thuê kiến trúc sư giám sát, rồi đích thân xây dựng. Tôi tin chắc bà quả phụ của Manning sẽ giúp anh ta dễ dàng thực hiện được điều đó.”

“Anh biết không,” McCord trầm ngâm nói, “tôi đang bắt đầu băn khoăn không biết có phải thanh tra Littleton đã đoán đúng ngay từ đầu không. Cô ấy vẫn luôn nói rằng cô ấy không nghĩ Leigh Manning có quan hệ tình dục với Valente.”

“Tôi không nhớ chính xác là đã nói như vậy,” Sam xen vào.

“Cô không cần phải nói ra miệng. Cứ nghe thấy ai suy luận theo kiểu đó là cô lại trưng cái vẻ cứng đấu, bướng bỉnh này ra. Theo suy luận của tôi, rất có thể mối liên minh giữa Valente và Leigh Manning chỉ thuần túy là một thỏa thuận kinh doanh. Valente muốn giành được dự án Crescent Plaza, còn cô ta muốn tống khứ chồng vì ông ta đã phản bội.” Womack bước vào đúng lúc nghe được vế cuối của câu nói đó. “Sao anh biết Manning lăng nhăng?” anh hỏi.

“Jane Sebring - nữ diễn viên cùng đóng vai chính - kể cho chúng tôi nghe sáng nay,” McCord trả lời.

“Cô diễn viên đó biết Manning đang lăng nhăng với thư ký ư?”

“Anh đang nói về chuyện gì thế?”

Womack chỉ ngón tay cái về phía ngưỡng cửa. “Manning lăng nhăng với thư ký của anh ta. Tên cô ta là Erin Gillroy. Cô ta vừa mới khóc lóc thú nhận tất cả mọi chuyện xong. Anh đang nói về ai vậy?”

“Jane Sebring.”

Anh trợn trừng mắt, trông như thể sắp phá lên cười đến nơi. “Manning cũng lăng nhăng với cô ta nữa hả? Mẹ kiếp, nếu có cơ hội với Jane Sebring, tôi cũng sẽ chộp lấy ngay. Người phụ nữ đó có...” Anh đưa tay lên như muốn diễn tả một bộ ngực to cỡ quả dưa hấu; rối anh dừng lại và nhìn Sam. “Littleton, sao cô không nói chuyện với cô thư ký xem có thu thập được gì ngoài khoản nước mắt nước mũi không? Nhưng cư xử nhẹ nhàng với cô ta nhé; cô ta mỏng manh chẳng khác gì quả trứng sống đâu. Tôi chỉ hỏi mỗi chuyện cô ta làm việc ở đây được bao lâu rồi và liệu cô ta có nắm rõ thói quen cá nhân của Manning hay không. Ngay ở câu hỏi đầu tiên cô ta đã khóc lóc om sòm, và tôi còn chưa kịp hỏi xong câu thứ hai thì cô ta đã thú nhận rồi.”

“Tôi muốn nói chuyện với Sokolofh” McCord nói, đứng dậy khỏi ghế, nhưng Womack đã chặn anh lại bằng một câu hỏi.

Không vội đối phó với cô thư ký đang khóc lóc, Sam thong thả bước qua dãy phòng làm việc, rồi dừng lại trước cánh cửa mở toang thông với hội trường lớn. Trên chiếc bàn đặt giữa phòng là mô hình trung tâm thương mại hình lưỡi liềm xinh đẹp với các chi tiết trang trí theo phong cách art deco tô điểm cho hai tòa tháp tròn vươn lên cao vút. Mô hình rộng khoảng 1,5 mét vuông, hoàn thiện đến tận những chi tiết nhỏ tí xíu, gồm hình thu nhỏ của các vòi nước, đèn đường trang trí, lối đi, và phong cảnh um tùm.

Một người đàn ông tầm gần bốn mươi tuổi đang chăm chú nhìn mô hình, vai hơi khom xuống, tay chắp sau lưng. “Đây có phải mô hình dự án Crescent Plaza không?” Sam hỏi, bước hẳn vào hội trường để nhìn cho rõ hơn.

Người đàn ông quay lại, đẩy cặp kính lên trên mũi. “Vâng, đúng vậy.”

“Tôi là thanh tra Littleton của Sở Cảnh sát New York,” cô giải thích.

“Tôi là George Sokolofh” anh nói.

Sam hướng sự chú ý trở lại với mô hình trước mặt. “Ấn tượng quá,” cô nói. “Hai tòa tháp này gợi tôi nhớ đến tòa nhà Chrysler. Ông Manning hẳn phải là người vô cùng tài năng và vô cùng tự hào về công trình này.”

Anh hé miệng định nói gì đó, nhưng rồi dừng lại ngay.

“Tôi nói sai ư?”

“Một phần,” anh nói; rồi anh nhún vai, nói có phần chua chát, “Logan rất tự hào về nó; tuy nhiên, bây giờ anh ta đã chết, và tôi thấy không cần phải tiếp tục giả vờ rằng đây là công trình hợp tác giữa Logan và tôi. Toàn bộ ý tưởng và thiết kế đều là của tôi. Trước đây, tôi đã đồng ý để công ty ghi danh thay vì nhận mọi công lao về mình. Lần này, Logan đã hứa cho tôi làm kiến trúc sư giám sát và cùng chia sẻ danh tiếng.”

Giọng McCord vang lên cắt ngang câu chuyện, và cả hai người quay về phía anh. “Anh cảm thấy thế nào về việc để cho Logan Manning nhận hết mọi công lao, hay đây chỉ là chuyện bình thường ở các công ty kiến trúc?”

Sam cố xua đuổi cảm giác dẻ chịu tràn ngập khi nhìn thẫy Mitchell McCord bước vào phòng. Chiếc áo khoác thể thao của anh không còn quá rộng ở vai; anh đã khắc phục điều này sau mấy ngày họ hợp tác cùng nhau. Bây giờ nó vừa khít người anh, nhưng cô vẫn thích nhất bộ đồ thỉnh thoảng mới thấy anh mặc, áo phông hở cổ kèm áo khoác da. Sam rút lui khỏi hội trường, lặng lẽ để mặc McCord ở lại với người kiến trúc sư.

Văn phòng của Logan Manning nằm cuối một hành lang hình vòng cung trổ ra từ bức tường ghép ván có họa tiết trang trí nằm ngay sau bàn tiếp tân. Erin Gillroy đang đứng phía trước bàn, đầu cúi xuống, nắm trong tay một xấp khăn giấy. Cô ta ngẩng lên nhìn khi Sam đi vào. “Cô Gillroy, tôi là thanh tra Littleton.”

“Chào,” cô ta nói giọng khàn khàn nhưng bình tĩnh.

“Cô có muốn ngồi xuống không?”

“Không cần đâu. Có lẽ nếu đứng thì tôi sẽ bớt cảm thấy tổn thương và ngu ngốc hơn.”

Sam ngồi lên một góc bàn của Manning, lấy bút và sổ tay từ cái túi đeo trên vai. “Thanh tra Womack cho rằng cô sẽ thoải mái hơn nếu được nói chuyện với một phụ nữ.”

“Thật sao? Vậy mà tôi cứ tưởng ông ta không thuộc tạng người biết cảm thông đấy.”

Trái ngược với cách mô tả của Womack về Erin Gillroy, Sam không hề có ấn tượng rằng người phụ nữ trẻ này vốn tính yếu đuối hay e thẹn. “Cô đã làm việc ở đây được bao lâu rồi?”

“Gần hai năm.”

Sam giả vờ ghi chép, trong lúc đó cân nhắc tìm cách chuyển sang đề tài tiếp theo, nhưng hóa ra cô không cần phải bận tâm thêm, vì Erin Gillroy đã trả lời mà chẳng cần đợi đến khi được hỏi. “Quan hệ của tôi với Logan Manning đã bắt đầu - và chấm dứt - cách đây sáu tháng.”

Sam lặng lẽ quan sát cô ta, không hiểu tại sao cô ta lại sẵn sàng thú nhận mọi chuyện và dốc hết gan ruột với hai thanh tra xa lạ như vậy. “Còn ai biết về chuyện đó không?”

Cô ta đan chặt hai bàn tay với nhau. “Không ai cả! Người duy nhất được tôi kể lại chuyện này là bạn cùng phòng của tôi, Deborah, nhưng đêm qua có một phóng viên đã gọi điện đến nói với cô ấy rằng anh ta biết tôi từng dan díu với Logan Manning. Vậy là bạn cùng phòng của tôi, bạn tôi,” cô chua chát nhấn mạnh, “cảm thấy thật không phải nếu nói dối anh ta, vì vậy cô ấy đã kể cho anh ta nghe mọi chuyện.” Cô nhìn Sam, cao giọng, “Cô có thể giải thích được tại sao một người vừa hay đọc lại hay trích dẫn Kinh Thánh như Deborah lại có thể phản bội bạn bè và phá vỡ lời hứa mà chẳng chút băn khoăn không, thậm chí còn làm tất cả những chuyện đó nhân danh ‘tinh thần chính trực nữa. Trong khi lẽ ra cô ấy chỉ cần làm mỗi một việc là nghe điện của phóng viên hoặc nhận lời nhắn.”

Cô nhìn Sam chằm chằm, nhất định chờ cho bằng được câu trả lời, vậy là Sam nói suy nghĩ duy nhất nảy ra trong đầu cô: “Tôi có quen một vài người chẳng lấy gì làm tử tế, rất thích chỉ trích người khác nhưng Chủ nhật nào cũng đi lễ và chăm chỉ đọc Thánh kinh. Tôi không biết làm sao người ta có thể tách biệt sự độc ác và khuyểt điểm của bản thân ra khỏi các nghĩa vụ và niềm tin tôn giáo, nhưng rất nhiều người vẫn có thể làm vậy.”

“Deborah là một người như thế.”

“Cô nghĩ làm sao phóng viên lại phát hiện ra được mối quan hệ này?”

“Tôi nghĩ anh ta chẳng biết gì hết - anh ta chỉ nhử mồi thôi! Đám phóng viên vẫn gọi điện cho tất cả những người phụ nữ mà ông Manning quen biết và nói những chuyện đại loại như thế. Tối qua một người đã gọi cho Jacqueline Probst và nói y hệt như vậy với bà ấy. Jacqueline bảo tay phóng viên nếu nhắc đến tên bà ấy thì bà ấy sẽ thua kiện liền; rồi sau đó bà ấy gác máy.”

“Jacqueline Probst là ai?” Sam hỏi.

“Một kiến trúc sư làm việc ở đây. Các thanh tra đã nói chuyện với bà ấy rồi. Jacqueline đã sáu mươi tư tuổi. Bà ấy đủ già để làm bà của Logan ấy chứ.”

Sam cố tình thay đổi đề tài một lát. “Cô xử lý tất cả thư từ và các cuộc điện thoại cá nhân cũng như công việc của ông Manning à?”

“Vâng.”

“Cô có giữ lịch sử cuộc gọi không?”

Cô ta gật đầu.

“Tôi muốn có nó cùng một số hồ sơ khác nữa. Chúng tôi đã được sự đồng ý của bà Manning.”

“Tôi sẽ đưa cô bất cứ thứ gì cô muốn.” Cô lơ đãng lướt ngón tay trên cái chặn giấy màu vàng hình kim tự tháp đặt trên bàn làm việc; rồi cẩn thận vuốt phẳng cái khay da đựng giấy tờ của anh. “Tôi chỉ không thể tin nổi Logan đã chết.”

“Ai là người chấm dứt mối quan hệ giữa hai người vậy?” Sam hỏi. “Cô hay ông Manning?”

“Thật ra chuyện cũng chưa đến mức để gọi là một ‘mối quan hệ’,” Erin trả lời, chuyển ánh mắt về phía Sam. “Mùa xuân năm ngoái, tôi đã đính hôn và đang háo hức chờ đợi một đám cưới hoành tráng vào tháng Sáu, vốn đã được gia đình tôi lên kế hoạch suốt cả năm trời. Một tháng trước khi chúng tôi kết hôn, tôi bị chồng chưa cưới bỏ rơi.

“Càng sát đến ngày cưới, tôi càng cố gắng hết sức để vượt qua quãng thời gian ấy. Tôi chạy bộ, ngồi thiền, cố gắng giữ mình bận rộn bằng cách làm thêm giờ ở đây. Vào cái đêm lẽ ra là thời gian tổ chức bữa tiệc trước ngày cưới, tôi tình nguyện làm việc muộn và Logan cũng ở lại. Chúng tôi gọi cơm đến rồi cùng ăn với nhau, rồi tôi bắt đầu khóc, và Logan cố gắng an ủi tôi. Ông ấy biết ngày đó có ý nghĩa thế nào đối với tôi. Ông ấy buồn cười thế đó - đôi khi ông ấy có thể tỏ ra vồ tâm tột độ, ấy vậy nhưng ông ấy vẫn nhớ những chi tiết tuy vụn vặt nhưng lại rất quan trọng với mọi người. Dù sao chăng nữa, ông ấy bảo rằng tôi quá tốt so với vị hôn phu của tôi, rồi ông ấy vòng tay ôm tôi, và đến khi tôi ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì chúng tôi đã kết thúc trên chiếc ghế sofa kia rồi. Ông ấy đẹp trai đến nỗi chồng chưa cưới của tôi phải phát ghen, và có lẽ một phần cũng vì thế nên tôi đã tán đồng chuyện đó.”

Thấy cô ngừng lại, Sam nhẹ nhàng hối thúc. “Sau đó thì sao?”

“Một tháng sau, tôi bị mất kinh và que thử thai cho kết quả dương tính giả. Tôi vô cùng hoảng loạn. Deborah mới dọn đến ở cùng tôi được mấy tuần, nhưng cô ta có vẻ rất dễ thương, mà tôi thì lại đang... quá kích động. Tôi không ủng hộ việc phá thai, vậy nên không cần bàn đến khả năng đó. Dù sao chăng nữa, rốt cuộc tôi đã kể cho Deborah nghe toàn bộ câu chuyện bẩn thỉu ngày hôm đó.”

“Câu chuyện đã được cô ta nhắc lại với phóng viên qua điện thoại tối hôm qua ư?” Sam nói nốt câu hộ cô ta.

Erin gật đầu, có vẻ suy sụp. “Theo cô họ có đề cập đến chuyện này... tôi... và Logan trong bản tin không?”

Sam ngập ngừng một lúc rồi gật đầu. “Tôi nghĩ cô nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Nhưng nếu thông tin này có thể an ủi cô phần nào thì tôi muốn cho cô biết rằng theo tôi, cô sẽ không phải người phụ nữ duy nhất được họ đề cập đến tối nay.”

Erin hơi ngả đầu ra sau nhắm mắt lại, khuôn mặt toát lên vẻ lo sợ và thấu hiểu cay đắng. “Tội nghiệp bà Manning. Tôi dám cá là tôi có thể đoán đúng hai cái tên khác nữa.”

Sam cố gắng giữ vẻ tỉnh bơ. “Hai cái tên nào?”

“Jane Sebring và Trish Lefkowitz.”

“Trish Lefkowitz... Người phát ngôn của bà Manning ư?”

Đầu tiên, Erin gật đầu; rồi cô ta lại lắc đầu. “Tôi không biết nữa. Chuyện của Trish Lefkowitz đã xảy ra gần một năm trước rồi. Có lẽ họ sẽ không nhắc đến cô ta; có lẽ cô ta sẽ biết cách thoát khỏi chuyện này. Cô ta biết rõ cách xử lý giới báo chí mà.”