← Quay lại trang sách

Chương 41

Phỏng đoán của McCord hóa ra lại chính xác. Sam và anh phải chờ bốn mươi lăm phút trong phòng đợi nhỏ thanh nhã rồi mới được mời vào văn phòng của bác sĩ Winters, được trang trí như một thư viện rất đẹp với thảm phương Đông, sàn nhà lát ván tối màu, ghế sofa tay cao và ghế bành bọc da màu xanh ngọc.

Với mái tóc vàng búi cao sang trọng và bộ đồ Chanel màu hồng, trông Sheila Winters vô cùng hài hòa với một môi trường tao nhã, không nhuốm màu thời gian, Sam nghĩ.

“Vô cùng xin lỗi vì đã bắt hai người phải chờ,” cô bác sĩ tâm lý nói sau khi bắt tay hai người họ. “Sáng nay tôi có một ca khẩn cấp nên thành ra bị muộn mất.”

“Chúng tôi rất cảm ơn cô hôm nay đã dành thời gian cho chúng tôi,” McCord nói. “Nhờ các phương tiện truyền thông, vụ án Manning đang trở thành một vở bi hài kịch rồi.”

“Anh nói đúng,” cô trả lời. “Tôi cứ tưởng mọi chuyện xảy ra với Leigh chẳng thể nào tồi tệ hơn được nữa, cho đến đêm qua khi giới truyền thông bắt đầu đăng tải mọi câu chuyện về những vụ lăng nhăng của Logan.”

“Thái độ của bà Manning thế nào? Tôi đoán chắc cô đã nói chuyện với bà ấy, vì hai người vốn là bạn thân mà.”

Rất thận trọng và rất rõ ràng, Sheila Winters nói, “Với tư cách một người bạn thân của cô ấy, tôi có thể nói rằng cảm xúc của cô ấy cũng giống như của bất cứ người phụ nữ nào trong tình huống này. Mới hai tuần trước, Leigh đang có một sự nghiệp tuyệt vời, một cuộc sống cá nhân hạnh phúc, và một tương lai sáng sủa đầy hứa hẹn. Thế rồi, bắt đầu từ thời điểm đó, chồng cô ấy biến mất một cách đầy bí ẩn, cô ấy gặp tai nạn suýt chết, rồi người ta tìm thấy chồng cô ấy đã bị giết chết, còn cô ấy trở thành quả phụ. Hai ngày trước, cô ấy vừa chôn cất anh ta đàng hoàng tử tế và bắt đầu để tang cho người mà cô ấy yêu thương tôn trọng. Nhờ giới truyền thông, cả thế giới đã được chứng kiến tang lễ đó, cả thế giới đã chứng kiến nỗi đau buồn và thái độ đường hoàng của cô ấy, và mọi người đều thông cảm cũng như tôn trọng cô ấy.”

Nỗi tức giận thấm đẫm trong giọng cô, và cô dừng lại, xoay xoay cây bút vàng giữa những ngón tay thon dài. Đến lúc nói tiếp, giọng cô đã thay đổi, bình tĩnh hơn nhiều. “Đến ngày hôm qua, cũng nhờ chính giới truyền thông đó, người chồng quá cố của Leigh bây giờ được miêu tả như một kẻ phóng đãng, còn cô ấy, nhìn cũng có thể đoán được, đang bị biến thành một con ngốc mù quáng, đáng thương. Ngay cả sự nghiệp của cô ấy cũng bị ảnh hưởng, vì dù Jane Sebring có nói dối hay không thì cũng vậy thôi. Làm sao Leigh có thể quay lại đứng trên cùng một sân khấu với người đàn bà đó được?” Nói xong, cô nhìn Sam, và Sam lắc đầu. “Tôi sẽ không thể làm thế được. Tôi sẽ không đời nào làm thế. Tôi sẽ rất tức giận, xấu hổ và tan nát đến độ chắc sẽ không thể che giấu được.”

Sheila Winters mỉm cười, giơ tay lên tỏ ý tuyệt đối tán thành. “Cô đã mô tả chính xác cảm giác của Leigh. Và tôi cũng sẽ cảm thấy như thế nếu ở vào địa vị của cô ấy.”

“Thật dễ chịu biết bao khi biết mình là người bình thường dưới con mắt của một bác sĩ tâm lý,” Sam nói.

Sheila Winters bật cười trước câu nói này. “Điều gì làm cô nghĩ rằng bác sĩ tâm lý là ‘người bình thường’ vậy, cô thanh tra?” cô nói đùa.

Hài lòng vì đã nhận được sự đồng thuận của Sam, cô nhìn viên trung úy. “Tôi đã trả lời thỏa đáng câu hỏi của anh rồi chứ?”

“Rồi, nhưng đó mới chỉ là câu hỏi ‘làm quen’ thôi,” McCord bảo cô. “Tôi vẫn còn nhiều câu hỏi khác nữa.”

“E là tôi không thể trả lời được rồi. Tôi đã nói với anh tất cả những gì tôi có thể nói một cách hợp pháp. Bất kỳ thông tin nào khác cũng sẽ được xếp vào đặc quyền giữa bác sĩ-bệnh nhân.”

McCord phớt lờ câu nói này. “Logan Manning không chỉ là bệnh nhân mà còn là bạn của cô.” anh nói.

Cây bút vàng chậm rãi xoay giữa những ngón tay của Sheila Winters; nụ cười nhã nhặn của cô vẫn không hề thay đổi. Cô không xác nhận mà cũng chẳng phủ nhận.

“Lần đầu tiên ông bà Manning tham khảo ý kiến của cô là khi nào, và về chuyện gì vậy?”

Cây bút vàng vẫn chậm rãi xoay giữa những ngón tay của Sheila Winters; nụ cười của cô trở nên kém nhã nhặn hơn một chút.

“Bác sĩ Winters, tôi xin lỗi - tôi quên đưa cho cô xem cái nàv. Lẽ ra tôi phải làm vầy trước khi hỏi cô bất cứ chuyện gì.” McCord không hề quên, Sam biết rõ điều này. Vì lý do nào đó, anh muốn thăm dò Sheila Winters. Anh thọc tay vào trong túi chiếc áo khoác thể thao màu xanh nước biển và lôi ra mảnh giấy Leigh Manning đã viết sự chấp thuận của cô, rồi anh với ngang qua bàn đưa cho vị bác sĩ tâm lý.

Sheila Winters chậm rãi đặt bút xuống và đón tờ giấy trong tay anh. Cô nhìn lướt qua rồi trả lại cho anh. “Tôi sẽ không tuân theo,” cô nói thẳng thừng. “Vì tôi không biết liệu đây có thực sự là chữ viết của Leigh hay không.”

“Tôi lấy tư cách một viên chức thực thi pháp luật xin đảm bảo với cô rằng đây đúng là chữ viết của bà ấy, và bà ấy đã chính tay đưa nó cho chúng tôi cách đây bốn ngày.”

“Rất tốt. Tôi sẽ tin lời anh,” cô nói, ngả người trân ghế.

“Vậy cô sẽ trả lời tôi chứ?”

Cô mỉm cười vẻ xin lỗi. “Không.”

Sam nhìn hết người này đến người kia với vẻ thích thú không che giấu vì cô có linh cảm là McCord đã gặp phải một đối thủ xứng tầm về độ quyết tâm và ý chí sắt đá.

“Tại sao lại không?”

“Vì bốn ngày trước, hiển nhiên Leigh Manning đang trong trạng thái tinh thần không ổn định. Nếu không thì cô ấy sẽ chẳng bao giờ đồng ý chuyện này.”

“Có phải ý cô là tâm trí bà ấy không bình thường?” McCord hỏi.

“Dĩ nhiên là không, và đừng ném bừa bãi những cụm từ như ‘tâm trí không bình thường’ ấy, Trung úy ạ. Tôi chỉ nói rằng cách đây bốn ngày, Leigh đã bị căng thẳng thần kinh tột độ bởi những lý do hiển nhiên, bình thường và dễ hiểu.”

Sam biết nỗi sợ hãi của McCord đang trở thành hiện thực - bất kỳ lúc nào, Sheila Winters cũng có thể nhấc điện thoại lên, gọi cho Leigh Manning bảo cô ta thu hồi giấy phép kia. “Để tôi sử dụng một cụm từ khác vậy, bác sĩ Winters, một cụm từ mà tôi thậm chí còn thấy rất thoải mái khi được ‘ném bừa bãi’. Nó được gọi là ‘cản trở người thi hành công vụ’. Cô đang cố ý cản trở một cuộc điều tra án mạng. Tôi đã không yêu cầu cô phải trình các hồ sơ ra, nhưng tôi sẵn lòng làm vậy và sẵn lòng đợi ở đây trong khi thanh tra Littleton cầm mảnh giấy này đến gặp một thẩm phán để xin lệnh của tòa án.”

Sam thầm kết luận tình hình đã lâm vào thế cân bằng, nhưng McCord lại chủ động tấn công. Anh trao mảnh giấy cho Sam. “Tôi sẽ đợi ở đây, chuyện trò cùng bác sĩ Winters. Cô đi tìm một thẩm phán, giải thích tình huống và mang trát đến đây cho tôi. Thực ra thì, mang luôn cả lệnh khám xét nữa, phòng trường hợp bác sĩ Winters muốn mang đến cho trận chiến này một kết cuộc phiền phức không thể tránh được. Và gọi thêm cả thanh tra Womack và Shrader đi cùng nữa, để góp một tay tìm cho ra thứ chúng ta đang tìm, cho dù thứ đó là gì đi nữa.”

“Tôi muốn đề nghị thỏa hiệp,” bác sĩ Winters nói, hơi mỉm cười.

“Tôi không quan tâm đến thỏa hiệp.”

“Thỏa hiệp mà tôi định đề nghị sẽ giúp tất cả chúng ta tiết kiệm rất nhiều thời gian lãng phí đấy.”

“Tôi thích lãng phí thời gian,” McCord trả lời nhẹ nhàng.

Cô cười phá lên khi nghe thấy câu này. “Không, anh không phải người như thế, Trung úy. Bình thường anh cực kỳ thiếu nhẫn nại. Tuy nhiên, nói nữa thì thành ra tôi phân tích miễn phí rồi,” cô đùa, “Và nếu vậy sẽ vi phạm nguyên tắc của tôi. Đề nghị tôi muốn đưa ra là thế này. Thật ra, anh không có quyền lựa chọn, vì Leigh Manning sẽ đến đây mau thôi. Giao tiếp giữa bác sĩ-bệnh nhân là một đặc quyền bất khả xâm phạm, một khái niệm đã được các tòa án ở khắp nơi không ngừng ủng hộ và bảo vệ.”

“Khái niệm cản trở người thi hành công vụ cũng vậy.”

“Tôi sẽ không cản trở anh thi hành công vụ. Khi Leigh đến đây, tôi sẽ ở ngay trước mặt anh kiên quyết khuyên cô ấy không cho phép tôi vi phạm đặc quyền này. Nếu cô ấy nghe tôi và thu hồi mảnh giấy anh đang cấm, thì đó là quyền của cô ấy. Đúng không nào?”

Quả đúng như vậy, và tất cả bọn họ đều biết điều đó.

“Nếu cô ấy vẫn muốn tôi tiết lộ thông tin với anh, vậy thì tôi sẽ làm theo. Đồng ý chứ?”

Không có lựa chọn nào khác, và McCord biết rõ điều này. Anh chậm rãi mỉm cười, vết sẹo trên mặt càng hằn sâu hơn. “Sao tôi có thể tranh cãi với một vụ thương lượng hợp lý và logic hoàn mỹ đến thế chứ?” anh uể oải nói. “Tuy nhiên, tôi rất tò mò...”

“Tất nhiên là anh rất tò mò...” cô mỉm cười tán thành, và Sam băn khoăn không biết có phải mình đang được chứng kiến một màn tán tỉnh cao cấp giữa hai bộ óc thông minh phức tạp và khó hiểu. Cô hơi có cảm giác lạc lõng. Cô cũng tin chắc Leigh Manning sẽ thu hồi giấy cho phép của cô ta.

“Tôi tò mò không biết sao Leigh Manning lại đang đến đây hôm nay.”

“Ồ, tôi có thể trả lời câu hỏi này. Cô ấy đang bị đám phóng viên săn lùng. Họ cắm trại ngay trước tòa nhà của cô ấy, và cả tuần nay cô ấy không hề bước chân ra khỏi nhà, trừ lúc tham dự đám tang chồng cô ấy. Tôi đã dọa sẽ bắt cóc cô ấy nếu cô ấy không chịu đi ăn cùng tôi trưa nay. Ai cũng dễ dàng đoán được cô ấy không thể đến nhà hàng, vì vậy tôi bảo cô ấy là chúng tôi sẽ gọi người ta mang đồ ăn đến đây.”

“Rất tiếc đã phá hỏng kế hoạch ăn trưa của cô, bác sĩ ạ,” McCord trả lời.

Cô mỉm cười trước sự ngốc nghếch của anh. “Anh có phá hỏng bữa ăn trưa của chúng tôi đâu, Trung úy. Chưa cần đến hai phút, Leigh sẽ thu hồi giấy phép lại thôi.”

Nhưng rồi, vài phút sau, Sam ngạc nhiên nhận ra cô ta đã nhầm. Dù có vẻ tái nhợt như xác chết và trông yếu đuối vô cùng, Leigh Manning vẫn kiên quyết không nghe theo lời khuyên của Winters. Trong bộ quần nâu áo lụa trắng, cô ngồi xuống một cái ghế sofa da, tì mông lên chân, trông hệt như một cô gái mong manh, không trang điểm cũng chẳng vờ vịt gì. Mái tóc nâu vàng của cô đổ xuống phía trước mặt, áp vào hai gò má xanh rớt, còn đôi mắt to của cô sóng sánh sắc màu biển xanh giữa ngày nắng. “Họ cần có câu trả lời, Sheila. Cứ kể cho họ nghe bất cứ chuyện gì cậu biết.”

“Leigh, mình cực lực phản đối chuyện này. Cậu đang suy nghĩ thiếu sáng suốt đấy.”

“Hôm nay mình đến đây vì mình cũng cần có câu trả lời. Cậu cứ nói cho các thanh tra bất cứ chuyện gì họ muốn biết về chồng mình đi, và mình sẽ lắng nghe, vì chính mình cũng không còn biết anh ấy là ai nữa. Thật sự không. Mình chỉ ảo tưởng thế thôi.”

“Được rồi.” Sheila Winters day day trán một lúc rồi nhìn Leigh. “Để mình cố gắng trao đổi về chuyện này theo cách thích hợp nhất.”

“Đừng lo về cảm giác của mình. Cho dù cậu không kể thì chắc chắn rồi ngày mai hoặc ngày kia mình cũng sẽ đọc được trên báo thôi. Hôm trước ở nhà, mình từng hỏi có phải cậu nghĩ Logan đang qua lại với Jane Sebring không, và cậu đã chối.”

McCord cất ngang. “Bà hỏi bác sĩ Winters khi nào?”

Sheila Winters quay sang lườm anh, và cô trả lời cùng lúc với Leigh Kendall. “Sau tang lễ.”

“Tại sao bà lại hỏi thế?”

Thay vì bực tức bởi giọng điệu hay sự cắt ngang của anh, cô chỉ ngước mắt nhìn anh và trả lời với thái độ nhũn nhặn bình tĩnh - như thể cô không còn để ý hoặc quan tâm đến những sự quấy rầy vớ vẩn này nữa. “Báo chí nhan nhản những tin đồn ác ý về chuyện đó.”

“Trung úy McCord!” bác sĩ tâm lý cao giọng. “Anh có thể chất vấn bà Manning khi nào rảnh rỗi. Tôi không cấm anh được, nhưng tôi có thể ngăn cản anh làm thế trong văn phòng của tôi. Còn giờ, nếu anh muốn một cuộc hỏi-đáp, thì để tôi trả lời anh rồi chấm dứt chuyện này cho xong. Đây đúng là chuyện khó khăn nhất mà tôi từng làm.”

Nói xong, cô nhìn Leigh Manning, vẻ mặt dịu xuống. “Leigh này, Logan là người đàn ông phức tạp hơn nhiều so với cảm giác ban đầu của mình lúc hai cậu lần đầu tiên đến gặp mình. Anh ấy phức tạp hơn, bồn chồn hơn, nhưng đồng thời... tư duy logic hơn mình tưởng. Mình đang cố giải thích theo cách đơn giản nhất thay vì sử dụng những từ chuyên ngành đấy.”

Sheila Winters miễn cưỡng chuyển sự chú ý đến Sam và McCord, rồi giải thích, “Logan Manning sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, thuộc dòng dõi quý tộc lâu đời ở New York. Không may, lúc Logan chào đời, ông của anh ấy đã phung phí phần lớn tài sản, còn gia đình Manning bị sa sút đến mức chẳng khác gì những kẻ trưởng giả bần cùng. Tuy nhiên, nhờ các mối quan hệ xã hội của gia đình - cùng một ít tiền được bà cố giàu có đóng góp - Logan vẫn được gửi đến đúng ngôi trường tư thục uy tín mà tổ tiên anh ấy từng học. Khác biệt chủ yếu là: Logan nghèo khổ hơn nhiều so với bạn học, và tất cả bọn họ đều biết điều đó.

“Hổi trẻ, Logan không thể đi nghỉ cùng bạn bè trong trường; anh ấy thậm chí không thể mời họ về nhà. Anh ấy lớn lên trong cảm giác xấu hổ về bản thân và về những gì mình có. Cha mất từ khi anh ấy còn bé, và mẹ lại không tái giá, vì vậy anh ấy không có người đàn ông nào bên cạnh để khuyến khích hoặc chỉ dẫn. Thứ mà anh ấy có là những câu chuyện bất tận mà họ hàng kể về thời hoàng kim của gia đình Manning, về những ngôi nhà đồ sộ lộng lẫy cùng những món đồ cổ vô giá, về những người đàn ông đẹp trai mang họ Manning nổi tiếng bởi thói cờ bạc, đàng điếm và thành tích kinh doanh.

“Từ nhỏ, Logan đã bắt đầu mơ ước được trở thành một trong những người đàn ông huyền thoại nhà Manning đó và khát khao phục hồi tài sản cùng uy tín của gia đình. Tất nhiên anh ấy đã được thừa kế vẻ đẹp trai của họ, và kèm theo đó là sự thông minh cùng tham vọng. Anh ấy đã đạt được mọi thứ mình muốn...”

Cô dừng lại, buồn bã nhìn Leigh một lúc lâu. “Nhưng như thế vẫn chưa đủ để khiến anh ấy hài lòng với bản thân. Nỗi bất an của anh ấy sâu sắc đến độ anh ấy hết lần này đến lần khác luôn cảm thấy cần phải chứng minh bản thân trong đủ mọi lĩnh vực. Chính cậu đã nói là dù bao nhiêu tiền cũng không đủ sức mang lại cho Logan cảm giác yên tâm, và cậu nói đúng. Và khôi hài biết bao, Leigh ạ, vì cậu chính là lý do chủ yếu khiến anh ấy không ngừng cảm thấy bất an.”

“Mình làm thế bằng cách nào mới được chứ?”

“Bằng cách là chính cậu. Bằng cách là một con người tài năng, nổi tiếng và được ngưỡng mộ. Logan đã giúp cậu trở nên nổi tiếng, nhưng cuối cùng anh ấy lại quá mờ nhạt nếu so với cậu, và đôi khi, cái tôi của anh ấy quá yếu đuối đến độ chẳng thể đối diện được với nó. Vì thế anh ấy cần củng cố cái tôi đó.”

“Với những phụ nữ khác.” Leigh run rẩy thừa nhận.

“Phải. Lĩnh vực duy nhất Logan cảm thấy thực sự giỏi hơn cậu và tất cả những người khác chính là bề ngoài cùng sức hấp dẫn tình dục của anh ấy.”

Leigh đã nói chính xác những gì Sam nghĩ. “Cậu là bác sĩ tâm lý, cậu nắm được vấn đề, và anh ấy đã nhờ cậu cho lời khuyên. Tại sao cậu không thể giúp anh ấy?”

“Một câu hỏi rất hay - trực tiếp và đơn giản. Còn đây là câu trả lời theo đúng cách cậu đặt câu hỏi nhé: Mình là bác sĩ tâm lý; thông thường mình hoàn toàn có thể hàn gắn được những đổ vỡ trong tâm hồn bệnh nhân, nhưng mình không thể tạo dựng được các nét tính cách vốn không tồn tại và cũng chẳng được bệnh nhân mong muốn. Để mình nói bằng thứ tiếng Anh ngắn gọn đơn giản nhé, Logan vốn nhu nhược, Leigh ạ. Khi những khái niệm cao cả kiểu như chung thủy và trung thành trái ngược với nguyện vọng cá nhân của anh ấy, Logan hoàn toàn có khả năng phớt lờ các khái niệm đó. Nếu nói câu này mà có thể khiến cậu được an ủi phần nào thì mình muốn cậu biết rằng sau đó anh ấy luôn cảm thấy áy náy khủng khiếp và thề sống thề chết sẽ không bao giờ tái phạm. Nhưng khi cơ hội đến cùng lúc với nhu cầu cá nhân của anh ấy, lập tức nhu cầu của anh ấy sẽ được đặt lên hàng đầu. Không phải lúc nào cũng vậy, nhưng khá thường xuyên.”

Tim Sam nhói đau khi Leigh Kendall cúi đầu trong nỗi tuyệt vong khốn khổ. Giọng cô nghẹn lại, “Logan có bao giờ nói cho cậu biết bất cứ điều gì về bất kỳ ai... hoặc bất cứ chuyện gì... có thể cho chúng ta manh mối về lý do anh ấy bị giết không?”

“Không, Leigh, anh ấy không nói gì cả.”

“Cậu có biết tại sao anh ấy lại cảm thấy cần phải mua một khẩu súng không?”

“Không, mình xin lỗi, mình không biết.”

Đến lúc đó, bà quả phụ của Logan Manning đứng dậy, lòng kiêu hãnh và tự trọng của cô đã bị đập nát trước mặt hai con người xa lạ, lòng tin của cô bị phản bội, giấc mơ của cô bị vỡ tan, và khi nhìn cô, Sam nhận ra rõ ràng cô đang phải gắng hết sức giữ thẳng vai và nâng cao cái cằm đang run rẩy. Cô phải chật vật lắm mới có thể giữ được vẻ bình tĩnh, thành ra Sam những tưởng cô chắc chắn sẽ rời khỏi văn phòng - hoặc chạy ra ngoài - nhưng thay vì làm vậy, cô dừng lại trước mặt hai thanh tra, lịch sự hỏi, “Bây giờ tôi phải đi rồi. Hai người đã thu thập được hết những thông tin cần thiết rồi chứ?”

“Có lẽ cũng hòm hòm rồi,” Sam nói, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh long lanh nước mắt.

Cô đi được vài phút rồi nhưng vẫn không ai lên tiếng, và Sam có cảm giác Sheila Winters đang phải cố lắm mới kiềm chế được nỗi xúc động. “Cô ấy sẽ ổn thôi,” nữ bác sĩ tâm lý nói, dù Sam không biết liệu cô ta đang cố gắng thuyết phục họ hay chính bản thân cô ta.

“Cô có nghĩ là bà ấy biết ông ta đang phản bội mình không?” McCord hỏi.

“Cô ấy biết Logan có khả năng đó, vì vài năm trước anh ấy cũng từng làm thế và bị Leigh phát hiện. Cô ấy đã hoàn toàn suy sụp.”

“Còn dạo gần đây thì sao? Cô nghĩ bà ấy có nghi ngờ gì không?”

Sheila ngẩng mặt lên, nhìn anh giận dữ. “Anh đã gặp cô ấy rồi, anh nghĩ sao?”

Họ vừa ra ngoài thì Sam đã giận dữ nói, “Đúng là quá uổng khi cái kẻ đã bắn Logan Manning ấy lại không tra tấn anh ta trước!”

Ngực McCord rung lên vì cười, nhưng anh đủ thông minh để không đùa cợt gì.

“Anh có biết tôi còn nghĩ chuyện gì nữa không?” Sam hỏi, nhướng mắt nhìn anh,

“Không,” anh nói, và trong một thoáng, Sam có cảm giác ánh mắt anh như đang lưu luyến trên môi cô. “Cô còn nghĩ đến chuyện gì vậy Sam?”

“Tôi nghĩ Leigh Manning tuyệt đối không dính líu gì đến cái chết của chồng cô ta.”

“Thật thú vị vì suy nghĩ này đã được cô suy ra từ cuộc phỏng vấn của chúng ta ở trên lầu. Cô có biết tôi nghe thấy gì trên đó không? Tôi nghe thấy động cơ. Rất nhiều động cơ thích hợp.”

“Vậy thì cứ bám theo nó đi, Trung úy. Nhưng trong khi anh cố gắng khớp các mẩu ghép vào bức tranh của mình, tôi cũng sẽ cố gắng tự hoàn chỉnh bức tranh của tôi.”