Chương 42
Courtney Maitland nhìn lướt qua những lá bài O’Hara vừa chia cho cô bé và ném quân bài thừa đầu tiên lên bàn. “Tại sao chú cứ nhìn đồng hồ vậy?” cô bé hỏi anh.
O’Hara thở dài thườn thượt rồi đứng lên. “Chắc tôi đang căng thẳng. Tôi đã làm một chuyện có lẽ không nên làm.”
“Đó là cách sống của cháu đấy, chú O’Hara. Luôn ở bên bờ vực. Rất phấn khích.”
“Chuyện này không phải về cách sống của tôi. Hôm nay tôi đã can thiệp vào cuộc sống của bà Manning. Đã hai tuần rưỡi kể từ tang lễ của ông Manning, vậy nhưng bà ấy vẫn không bước chân ra ngoài, không chịu gặp bạn bè hoặc nói chuyện điện thoại. Thỉnh thoảng bà ấy có nói chuyện với ông Solomon, nhưng ngoại trừ Hilda, Brenna, cháu và tôi, bà ấy không chịu gặp bất cứ ai khác. Nhiều người vẫn gọi điện đến muốn nói chuyện với bà ấy. Tôi nghĩ hầu hết bọn họ chỉ muốn có chuyện để ngồi lê đôi mách thôi.”
Courtney nghiêm nghị. “Leigh không biết cô ấy còn có thể tin ai được nữa.”
“Đúng vậy, và ai có thể trách bà ấy chứ?” Anh lấy từ tủ lạnh ra một lon bia cho mình và coca cho Courtney rồi quay lại bàn.
Anh liếc nhìn đồng hồ lần nữa. “Bà Manning đã hẹn đến chỗ bác sĩ để tái khám sau vụ tai nạn. Đã quá năm giờ rồi, lẽ ra lúc này bà ấy phải có mặt ở nhà rồi chứ.”
“Tại sao chú không đưa cô ấy đi?”
“Tôi đang bận đi lấy vài thứ cho Hilda thì bà Manning chợt nhớ ra bà ấy có hẹn, và bà ấy phải đi trước khi tôi quay về.”
Courtney đợi anh uống xong một ngụm bia rồi mới sốt ruột hỏi, “Chuyện đó thì liên quan gì đến việc can thiệp vào cuộc sống của cô ấy chứ?”
“Vì lúc trước, tôi đã bảo với một người là tối nay bà Manning sẽ ở nhà. Anh ta gọi đến mấy lần rồi nhưng bà ấy không chịu tiếp chuyện, tuy nhiên tôi nghĩ bà ấy nên nói chuyện với anh ta thì hơn. Tôi đã kêu anh ta ghé qua đây.”
Courtney có vẻ không thoải mái. “Cháu không biết liệu chú có nên làm thế hay không.”
“Tôi cũng không biết, nhưng lúc đó tôi cảm thấy đây là hành động đúng đắn.”
“Lúc thực hiện bất kỳ hành động sai trái nào, cháu đều nghĩ rằng nó có vẻ rất đúng đắn.” Cô bé nhặt tiếp quân bài. “Vậy, chú đã mời ai đến đây vậy?”
“Michael Valente.”
Cô bé há hốc miệng nhìn anh. “Sao chú lại làm vậy? Lấn trước chú ấy ở đây, chẳng ai vui vẻ gì hết. Chính chú cũng nói rằng cô Leigh thậm chí không quen chú ấy.”
“Tôi làm chuyện này vì cái đêm Valente có mặt ở đây chính là lần gần đây nhất bà Manning mỉm cười. Tôi biết anh ta đầy tai tiếng, nhưng lý do tôi nghĩ anh ta có thể đến là...”
“Không tin nổi chú lại đánh con sáu cơ khi vừa mới thấy cháu bốc được con sáu chuồn.” Không cần đợi câu trả lời, cô bé nhặt quân bài vừa bị anh vứt xuống rồi nói, “Tại sao chú cho rằng chú ấy nên ghé qua vậy?”
“Vì chính vào buổi tối anh ta mang pizza đến, bà Manning đã nhận ra họ vốn quen nhau từ lâu rồi. Hồi bà ấy còn học đại học, Valente làm việc trong một cửa hàng tạp hóa gần nơi bà ấy sống, và bác anh ta từng làm bánh pizza tôm cho bà ấy. Thậm chí, có lần, anh ta còn cứu bà ấy khỏi bị trấn lột.”
“Tại sao phải bao nhiêu lần như thế cô ấy mới nhận ra chú ấy, hoặc ít ra là tên của chú ấy?”
“Hồi đó anh ta để râu, còn bà ấy chỉ biết biệt danh của anh ta. Tôi không nhớ nó là gì, nhưng theo tiếng Ý thì có nghĩa là ‘diều hâu’.”
“Thật sao?” Courtney nói, rút một con bài bỏ đi. “Chẳng trách hôm trước chú ấy lại bế cô ấy băng qua tuyết đi xuống ngôi nhà trên núi, và còn ngay lập tức điều trực thăng riêng giúp cô ấy nữa. Chú ấy giống như là... gì nhỉ... bạn trai cũ chăng?”
“Có lẽ họ chỉ là bạn cũ thôi, nhưng buổi tối Valente ở đây, anh ta đã có một hành động thật sự khiến tôi băn khoăn.”
Bị khơi dậy trí tò mò, Courtney huých tay thúc giục anh trả lời khi thấy anh dừng lại nghiên cứu nước bài. “Chú ấy làm gì vậy?”
“Vài giờ sau khi cảnh sát báo cho bà Manning biết tin về chồng bà ấy, tôi dậy định tắt đèn và khóa cửa. Tôi cứ tưởng Valente đã về lâu rồi, nhưng hóa ra anh ta vẫn còn ở đây. Anh ta đang ngồi cô độc trên cái ghế gần hành lang cạnh phòng ngủ của bà ấy, gục đầu nhìn sàn nhà như thể đang rất buồn bã mệt mỏi. Như thể anh ta đang... Tôi không biết nói sao nữa... đang canh gác vậy.” Anh rút một con bài khác. “Ăn rồi!” anh reo lên vui vẻ, ngay lúc đó, điện thoại đổ chuông.
Anh vội nhấc điện thoại trả lời, rồi quay lại bàn. “Valente đang lên.”
“Tuyệt!” cô bé kêu lên.
“Phải, chà, tôi chỉ mong sao bà Manning vui mừng bằng phân nửa cháu thôi cũng được.”
“Cháu sẽ dẫn chú ấy vào trong khi chú... làm bất cứ chuyện gì chú thấy cần,” cô bé nói, và Joe còn chưa kịp phản đối thì cô bé đã ra khỏi bếp và đang trên đường đến cửa rồi.
Vội vội vàng vàng, cô bé giật mạnh cánh cửa khiến cho hành động vốn đơn giản ấy trở nên khoa trương quá mức, thành ra Valente phải bước lùi lại, ngẩn người nhìn cánh cửa một lúc như thể sợ đến nhầm phòng.
“Tôi là Michael Valente,” anh giải thích.
“Cháu biết chú là ai. Cháu là Courtney Maitland,” cô bé nói, chìa tay ra.
Trong một thoáng, anh có vẻ không định đưa tay ra; nhưng rồi anh lại đổi ý và bắt tay cô bé. “Xin chào, cháu thế nào,” anh nói chiếu lệ.
“Cháu rất ổn,” cô bé trả lời, “Mặc dù cháu chẳng hiểu mình ổn cái gì nữa. Còn có một chuyện luôn làm cháu thắc mắc là sao mọi người cứ thích chào nhau bằng câu đó nhỉ. Cháu luôn cảm thấy nó quá cổ lỗ và vô nghĩa. Chú thấy thế nào?”
Anh đứng giữa sảnh, áo choàng vắt trên tay, quan sát cô bé một hồi lâu. “Tôi thấy nó quá cổ lỗ và vô nghĩa.”
“Sao chú lại nghĩ vậy?”
“Bởi vì,” anh nói thẳng thừng, “Nó quả thật cổ lỗ và vô nghĩa.”
Courtney đã chuẩn bị sẵn tâm lý để thích hoặc ghét anh, nhưng cô bé không ngờ sẽ phát hiện ra anh thật... thú vị. Những người trên ba mươi tuổi mà cô bé gặp thường chẳng mấy ai thú vị, và theo nghiên cứu sơ bộ của cô, Michael Patrick Valente không chỉ trên ba mươi mà thậm chí còn bốn mươi mốt tuổi rồi. Anh cũng có một phần tư dòng máu Ailen - được thừa hưởng từ người bà - cao một mét chín hai, và thích quần áo đặt may ở Savile Row. Anh có quai hàm chắc nịch, tóc đen dày, lông mày thẳng và đôi mắt thú vị - đôi mắt đang nheo nheo nhìn cô bé.
“Cháu có định mời tôi vào không?” anh hỏi.
“Ồ. Vâng, dĩ nhiên rồi. Cháu xin lỗi. Cháu đang nghĩ đến chuyện khác. Chú có chơi bài ru mi không?”
“Bà Manning có nhà không?” anh đáp lại.
“Cô ấy vẫn chưa về, nhưng chú O’Hara và cháu đang ở trong bếp. Chú gia nhập cùng bọn cháu chứ?”
Anh có vẻ nhẹ nhõm hẳn khi nghe thấy tên O’Hara, và sau khi đưa áo choàng để cô bé treo vào tủ, anh theo cô vào bếp. Courtney dừng lại ở ngưỡng cửa, để anh vượt qua; rồi cô bé tựa người vào khung cửa giống như khi anh đến lần trước và quan sát nét mặt anh. Cô bé biết anh đã bị bốn năm tù vì tội ngộ sát và dùng thời gian rảnh rỗi để đọc sách luật trong thư viện tù. Cô bé cũng biết anh đã dành sáu năm tiếp theo vừa học vừa làm và kiếm được hai tấm bằng cử nhân với điểm trung bình 3.9 của Đại học Stony Brook, New York; rồi hai năm sau là tấm bằng thạc sĩ Quản trị Kinh doanh của Harvard.
O’Hara bước lên ngay khi nhìn thấy Valente đi vào bếp, nhưng Valente đã chắn ngang tầm nhìn, khiến O’Hara không thấy rõ Courtney trên ngưỡng cửa. “Tôi xin lỗi,” O’Hara nói. “Bà Manning vẫn chưa về, thành ra tôi chưa kịp nói với bà ấy là anh sẽ ghé qua.”
“Không sao đâu,” Valente nói. “Tối nay tôi không có kế hoạch gì cả.” Anh bắt tay O’Hara, nụ cười thấp thoáng bên khóe môi. “Dạo này anh đang kiêm cả công việc gia sư lẫn vệ sĩ và tài xế đấy à, Võ Sĩ?”
“Anh đang nói đến Courtney à,” Joe đoán. “Không, tôi đang chơi bài ru mi với cô bé và đây là lần đầu tiên tôi không bị quất vào mông đấy. Có lẽ phải một lát nữa bà Manning mới về. Anh có muốn uống cà phê, rượu hay món gì đó không?”
“Cà phê là được rồi. Đen nhé.”
Joe rót cà phê vào tách rồi đưa cho anh. “Anh có muốn chờ trong phòng khách không?”
“Không, tôi thích ở đây hơn.”
“Nó thực sự ấm cúng,” Joe đồng ý. Anh ngập ngừng nhìn lên cái bàn nơi mình vừa chơi bài cùng Courtney, như thể đang đắn đo không biết nên dọn bài để tiếp khách trong bếp hay mời khách - vốn từng là một kẻ tội phạm - chơi cùng Courtney và mình trên bàn.
Không mảy may quan tâm làm thế nào mới thích hợp, Courtney chỉ vô cùng háo hức nắm bắt dịp may hiếm có để có thể giao lưu với nhà tỉ phú bí ẩn nổi tiếng từng có tiền án và cả một lịch sử những cuộc đụng độ chưa có hồi kết với hệ thống tư pháp. “Sao chúng ta không ngồi vào bàn đi,” cô bé đề nghị.
Nhẹ cả người vì cô bé đã quyết định giùm mình, O’Hara cầm lon bia trên kệ bếp mang theo ra bàn. Valente ngồi xuống chỗ ngay cạnh mình, thoải mái chống khuỷu tay lên lưng ghế. Courtney ngồi xuống cạnh Valente, đối diện với O’Hara. Nhận thấy bầu không khí đang chìm trong sự im lặng ngột ngạt, cô bé rút ra kết luận rằng cách tốt nhất để đạt được mục tiêu trước mắt là ép cả hai người đàn ông trở nên thư giãn hòa hợp với nhau hơn, cho dù họ có muốn thế hay không. Cô bé nhặt bộ bài lên, chia làm đôi rồi bắt đầu soàn soạt xáo bài. Cô bé làm thế thêm hai lần nữa rồi chia bài cho O’Hara.
“Hai chú cháu cứ chơi tiếp đi,” Valente lịch sự thúc giục người tài xế. “Tôi không định làm gián đoạn đâu.”
“Chú có thể thế chỗ người thua mà,” Courtney thông báo với Valente, không cho anh lựa chọn trong vấn đề này. Cô bé phát bài cho O’Hara, nhưng lại nói chuyện riêng với Valente. “Joe vừa kể cho cháu nghe chú và cô Leigh là bạn cũ phải không?”
Không thấy Valente trả lời, cô bé buộc phải rời mắt khỏi những lá bài, ngước nhìn dò hỏi. Valente chỉ đáp lại bằng một cái nhướng mày.
“Nếu cháu nhớ chính xác,” cô bé nói tiếp sau một lúc, “Joe bảo hai người biết nhau khi cô Leigh còn học đại học.” Vẫn không thấy anh trả lời, cô bé liếc xéo anh và rút một quân bài. Lần này, anh nhướng cả hai chân mày nhìn cô bé.
“Hình như chú Joe còn kể rằng - có lần - chú đã cứu cô Leigh khỏi một vụ trấn lột phải không?” Bực bội bởi sự im lặng của anh, cô bé loại bỏ quân bài đang định giữ lại. “Có đúng không?” cô bé nhìn anh, dò hỏi với giọng hơi cáu kỉnh. Đèn trong bếp đã được giảm độ sáng, nhưng vẫn đủ để Courtney nhận ra ánh nhìn thích thủ trong mắt anh. O’Hara rút lá bài kế tiếp; rồi đến lượt Courtney rút bài, sau đó bắt đầu loại quân bài, cáu kỉnh đảo mắt rồi hạ tay xuống. “Ăn!” cô bé tuyên bố.
Vai Valente bắt đầu rung lên vì cười. Sự bối rối hoang mang vốn là những cảm xúc mà Courtney thường gây ra cho người khác chứ cô bé không quen tự mình trải nghiệm chúng. Cảm giác quá mới mẻ đến nỗi Courtney có phần ngưỡng mộ Valente vì đã mang đến cho cô bé những trạng thái tình cảm khác lạ; tuy nhiên, cô bé không biết vì sao anh lại tỏ ra thích thú như vậy, và cô cũng không định để mặc cho tình trạng này được duy trì.
Cô bé nhặt bộ bài lên rồi bắt đầu xáo. “Chúng ta khuấy động không khí lên chút nhé,” cô nói với Valente, hai bàn tay khéo léo và nhanh không thua gì con bạc chuyên nghiệp.
Đành phải chơi bài với cô bé, anh chậm rãi nhấc tay khỏi lưng ghế, nhặt bài lên rồi uể oải hỏi, “Khuấy động thế nào?” vừa thả một quân bài bị loại xuống chính giữa bàn.
Anh hành động rất nhanh, cố làm cô bé bối rối và buộc cô bé cũng phải chơi nhanh. “Hai mươi đô la một điểm,” cô bé trả lời, phớt lờ ánh mắt thất kinh của Joe và loại một quân bài xuống.
“Cháu có đủ tiền trả nếu thua nhiều như vậy không?”
“Có,” cô bé đáp, lấy quân bài bổ sung. “Chú đủ không?”
“Cháu nghĩ sao?”
Courtney bốc bài, nhưng rồi ngừng lại một lúc để có thể nhìn thẳng vào anh trong lúc trả lời. “Cháu nghĩ chú không thích bị thua,” cô bé bảo anh. “Không thích thua tiền, không thích thua bài, và cũng không thích thua ở bất cứ lĩnh vực nào.” Cô bé thả bài, chờ anh cắn câu và tiết lộ thông tin nào đó.
Anh liếc nhìn quân bài vừa bị cô bé loại và nói, “Ăn.”
“Gì cơ! Cháu không tin!” cô bé kêu lên, chồm người về phía trước để nhìn những lá bài đang được anh xòe rộng cho cô kiểm tra. Cô bé hoài nghi nhìn nước bài chẳng có vẻ gì là đang trong thế thắng. “Thế nghĩa là sao?” cô bé cau có gặng hỏi.
“Với hai mươi đô la một điểm, tôi dám chắc cháu sẽ nhận được một chiếc xe cũ hoặc một cái áo khoác lông.”
Courtney nhìn anh chằm chằm, vừa có vẻ bực bội lại vừa lộ nét hoang mang. “Cháu không muốn xe hay áo khoác lông.”
“Cháu không muốn à?” anh nói nhẹ nhàng, đẩy đống bài về phía cô bé để cô có thể chia lại bài nếu thích. “Vậy tại sao chúng ta lại chơi ăn hai mươi đô la một điểm chứ?”
Không rời mắt khỏi khuôn mặt anh, Courtney chậm rãi nhặt bài lên rồi bắt đầu xáo. Cô bé mỉm cười vì không sao kiềm chế được. Cô bé mỉm cười vì thấy anh thật sự đẹp trai. Cô bé mỉm cười vì cảm thấy anh thật khó hiểu, phức tạp, thông minh và có lẽ cũng rất nguy hiểm. Cô bé mỉm cười vì cô nghĩ anh thật tuyệt vời. Nhưng rồi một suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu, khiến cô bé tạm thời dừng hết những nhận xét tốt đẹp của mình, chờ đợi câu trả lời của anh. “Liệu có thể nào,” cô bé nói, không rời mắt khỏi anh trong lúc chia bài, “Chú làm vậy vì chú nghĩ nếu thua, cháu sẽ không đủ tiền để trả hai mươi đô la một điểm?”
“Không. Tôi cho rằng tiền trợ cấp của cháu đủ xông xênh để trả các khoản thua bạc.”
“Sao chú lại nghĩ vậy? Chú không thể đoán được từ cách ăn mặc của cháu.”
“Không phải cháu là em gái của Noah Maitland sao?”
Courtney gật đầu. “Sao chú biết?”
“Tôi đã gặp anh trai cháu.”
Một suy nghĩ khủng khiếp đột ngột nảy ra, làm Courtney quên hết sạch các quân bài của mình. “Noah không... làm chứng... chống lại chú, hoặc đại loại thế chứ?”
Anh bật cười, âm thanh vang lên trầm trầm, vui vẻ, nhưng hơi khàn, như thể anh không hay cười. “Không. Vài năm trước anh cháu và tôi từng làm ăn cùng nhau rồi, và tôi đã nhìn thấy cháu khi tôi đến nhà anh cháu ở Palm Beach.”
Cô bé thở dài nhẹ nhõm và an tâm chơi bài cùng một người đàn ông hóa ra lại là một thử thách. Một thử thách khó khăn. Một thử thách khó khăn đến không ngờ.