Chương 43
Leigh bước vào căn hộ và đang treo áo choàng vào tủ thì nghe thấy tiếng cười của Courtney vọng đến từ nhà bếp. O’Hara cũng đang cười, và giọng nói hào hứng, vui vẻ của họ dường như có phần xa lạ, lạc lõng. Tiếng cười đã vắng bóng trong nhà cô cả tháng nay kể từ khi Logan rời khỏi nhà đến ngôi nhà trên núi.
Lễ Giáng sinh đã trôi qua hai ngày mà chẳng có gì đáng nhớ, thậm chí không có cả cây thông Noel hay những vòng hoa thắt ruy băng thường được cô phủ khắp mặt lò sưởi mỗi mùa Giáng sinh. Mặt lò sưởi trống trơn, chỉ có độc một chồng thiệp Giáng sinh chưa đọc. Cô đã đặt mua quà cho Hilda, Brenna, Courtney và O’Hara theo catalogue Giáng sinh của Neiman Marcus. Cô chẳng bận tâm đến bất cứ ai khác.
Bầu không khí lặng lẽ ảm đạm bao trùm khắp nhà như một chiếc áo khoác khổng lồ, dày cộp và nặng trịch, nhưng cũng bảo vệ, bao bọc, giúp cô không cần nói chuyện, không cần thể hiện cảm xúc hay thậm chí là thừa nhận chúng. Cô không còn khóc nữa. Cô không còn nước mắt, không còn cảm xúc đổ vỡ òa và đột ngột làm tổn thương cô. Bây giờ cô đang chết lặng, và an toàn. Yên tĩnh.
Tuy nhiên, lúc này, tấm màn yên tĩnh đang bao bọc cô bị xáo trộn bởi tiếng nói cười trong nhà bếp, và cô lần theo âm thanh đó.
O’Hara là người đầu tiên phát hiện ra cô và vội đứng bật dậy với vẻ áy náy, suýt nữa hất ngược cả ghế. “Bà có muốn uống cà phê nóng không?” anh nói vội. “Chúng ta đang có khách. Nhìn xem ai này...”
Leigh khựng lại, ngạc nhiên khi nhìn thấy rõ ràng Michael Valente đang đánh bài cùng tài xế và cô bé hàng xóm của cô. Anh từ từ đứng dậy, mỉm cười nghiêm nghị - một người biết rõ anh không nên đến đây, nhưng dù thế nào đi nữa vẫn kiên quyết đến cho bằng được. Cô đọc được tất cả những điều đó, và còn hơn thế nữa, trên vẻ mặt anh khi anh bước về phía cô, nhưng cô cảm thấy mình chẳng thể làm gì ngoài đứng yên ở đó cho đến khi anh dừng lại ngay trước mặt.
Anh giơ tay lên, và cô cũng chìa tay ra, những tưởng anh định bắt tay, nhưng bàn tay anh lại lướt qua tay cô mà dừng lại dưới cằm. Nheo mắt lại, anh xoay mặt cô hơi nghiêng về bên phải, rồi hơi nghiêng sang trái, ngắm nghía một hồi, và cô để mặc anh làm thế, đôi mắt mở to, không chớp.
Anh là một người bạn củ, và cho đến giờ cô đã quá quen với những kiểu thì thầm quan tâm mà mọi người bạn cũ - cả thân lẫn sơ - luôn nói mỗi khi họ gặp cô. Cô chờ anh hỏi, “Cô cảm thấy thế nào?” hoặc “Cô ổn chứ?”
Thay vì thế, anh lại thả tay xuống và đứng nguyên ở đó, bờ vai rộng chắn ngang tầm nhìn căn phòng của cô, giọng trầm thấp của anh đượm vẻ tổn thương giả vờ. “Tôi đã không gặp em cả tuần rồi. Em không định hỏi xem tôi cảm thấy như thế nào sao Leigh?”
Cô tròn mắt hoài nghi, và nỗi sửng sốt khiến cô bật ra một hành động đáp trả vốn bị quên lãng từ lâu. Leigh phá lên cười. Cô chìa tay ra cho anh, nhưng tiếng cười tắt ngấm một cách đột ngột y như khi nó đến, để lại phía sau một khát khao được òa lên khóc. Cô cố kiềm chế thôi thúc đó, ép mình mỉm cười. “Tôi xin lỗi,” cô nói. “Anh cảm thấy thế nào?” Phải mất một lúc cô mới nhận ra anh đang hoàn toàn tráo đổi vai trò với cô.
“Tôi cảm thấy như chết rồi vậy,” anh nghiêm nghị nói. “Tôi đau đớn khắp toàn thân, nhưng chủ yếu là nội tâm. Mọi thứ tôi từng tin là đúng hóa ra lại sai, còn những người tôi từng tin tưởng lại phản bội tôi...” Leigh hoảng hồn cảm nhận được nước mắt đang ứa ra giàn giụa thấm ướt má cô, trong khi anh vẫn nhỏ nhẹ, “Tôi không ngủ được, vì sợ mình sẽ bắt đầu mơ...”
Cô đưa tay lên định chùi nước mắt, nhưng anh đã kéo cô ngã vào vòng tay anh, ép cô vùi mặt vào ngực anh. “Khóc đi, Leigh,” anh thì thầm. “Khóc đi.”
Vừa một phút trước, anh khiến cô bật cười; còn bây giờ, cô lại nhận ra mình đang thổn thức một cách bất lực, hai vai run lên bần bật bởi nỗi đau khổ bị dồn nén. Cô những muốn vùng ra mà bỏ chạy, nhưng vòng tay anh siết chặt người cô khi cô cố gắng làm thế, và bàn tay anh ấp lấy khuôn mặt cô, ngón tay dịu dàng vuốt má cô. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi,” anh thì thầm khi dòng nước mắt đã bắt đầu thưa dần. “Tôi hứa đấy,” anh nói thêm, đưa cho cô chiếc khăn tay.
Cô nắm lấy chiếc khăn, ngả người trong vòng ôm của anh và lau khô nước mắt, quá ngượng ngùng đến nỗi chẳng dám nhìn anh. “Tôi không tin mình có thể vượt qua chuyện này,” cô thú nhận.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn vào mắt anh. “Có phải em đang bị ung thư giai đoạn cuối hay bị bệnh nan y đâu, vì vậy em có thể vượt qua được. Em có quyền quyết định xem em sẽ sẵn sàng tiếp tục chịu đựng trong bao lâu và khổ sở như thế nào trước sự phản bội của chồng em và tình yêu đặt nhầm chỗ của em.”
Cô sụt sịt lau nước mắt. “Đôi khi tôi cũng giận dữ, nhưng chẳng có ích lợi gì.”
“Tức giận chẳng mang lại gì ngoài sự hành hạ bản thân.”
“Vậy tôi nên làm gì?”
“Chà, vì lòng tự trọng của em, tôi nghĩ có lẽ em sẽ thấy dễ chịu hơn nếu phản công và trả đũa anh ta.”
“Được!” cô nói trong nước mắt. “Vậy thì đi lấy xẻng để chúng ta đào anh ta lên nào!”
Anh bật cười, kéo cô lại gần và tì cằm lên đầu cô. “Tôi thích nghị lực của em,” anh âu yếm nói với vẻ thích thú, “Nhưng hãy bắt đầu bằng việc gì đó ít vất vả hơn đi.”
Ý thức được mình đang đứng trong vòng ôm của anh, một lúc sau, Leigh bước lùi lại, cô mỉm cười miễn cưỡng. “Anh có đề nghị gì nào?”
“Tôi đề nghị em hôm nay hãy ăn tối với tôi.”
“Được rồi. Tôi sẽ yêu cầu Hilda chuẩn bị...”
“Không phải ở đây.”
“Ồ, anh định nói là ở nhà hàng ư? Tôi không nghĩ... Không, thật sự...”
Anh dường như định tranh luận, nhưng cô đã lắc đầu, kinh hãi nghĩ đến viễn cảnh phải đối mặt với ánh mắt tọc mạch của những người xa lạ và cả đám phóng viên chắc chắn sẽ kéo đến khi họ còn chưa kịp ăn xong. “Đừng đến nhà hàng. Vẫn chưa đến lúc.”
“Vậy thì ở đây đi,” anh đồng ý.
“Tôi muốn đi tắm và thay quần áo,” cô nói. “Anh có phiền không nếu phải chờ tôi khoảng nửa tiếng?”
Câu hỏi dường như làm anh thích thú. “Không dám,” anh nói với vẻ kiểu cách thái quá. “Em cần bao nhiêu thời gian cũng được.”
Bối rối trước ẩn ý trong câu trả lời đùa cợt của anh, Leigh tiến về phòng ngủ nằm ở phía bên kia căn hộ.
Michael dõi mắt nhìn theo cô. Anh có phiền không nếu phải chờ cô khoảng nửa tiếng.
Không một mảy may.
Anh đã chờ cô hàng bao nhiêu năm rồi.
Chợt nhớ khi Leigh đi vào bếp, anh vẫn đang đánh bài với O’Hara và Courtney Maitland, Michael quay phắt lại. Courtney đang nhìn anh chằm chằm; O’Hara đứng cạnh ghế, chết đứng tại đúng vị trí cũ, lúc báo cho Leigh biết Michael đang ở đó.
Thọc tay vào túi, Michael nhướng mày, đáp lại ánh mắt choáng váng của họ bằng sự xác nhận không lời cho những suy nghĩ mà anh biết chắc đang hiển hiện trong đầu họ.
Cuối cùng, Courtney với lấy túi xách và từ từ đứng lên. “Cháu có...” Cô bé ngừng lại, đằng hắng. “Bây giờ cháu phải đi rồi.”
Lời nói của cô bé dường như đã giải thoát O’Hara khỏi trạng thái tê liệt. “Tôi sẽ bảo Hilda chuẩn bị một bữa tối ngon lành,” anh nói, đi dọc hành lang giữa bàn ăn và quầy bếp, tiến về hành lang phía sau.
Courtney bước ngang qua Michael, rồi dừng lại nhìn anh bằng ánh mắt sắc sảo.
“Có chuyện gì thế?” anh hối thúc cô bé sau một lúc.
Cô bé kéo quai túi lên vai và lắc đầu xua đuổi ý nghĩ trong đầu. “Chào chú,” thay vào đó cô bé nói.
“Chào cháu.”
Lúc đưa tay định đẩy cánh cửa phụ thông từ bếp với sảnh chờ thang máy, cô bé ngoái nhìn anh lần nữa, và đến lúc cất lời, cô không còn giống với một cô gái khiếm nhã nữa. “Có lần Leigh nói với cháu cô ấy rất thích ngồi phía trước ngọn lửa cháy rực trong lò sưởi.”