Chương 44
Michael quăng thêm một khúc củi vào đống lửa vừa được anh châm lên trong lò sưởi và lấy que cời đẩy nó vào sâu hơn. Trong phòng ăn, Hilda đang dọn bữa tối. Vươn thẳng người dậy, anh phủi tay đứng lên đúng lúc Leigh bước vào phòng khách, mặc chiếc váy len dài màu kem có thắt lưng với những chiếc cúc bọc vải to tướng đính trước ngực, cổ áo rộng, tay áo dài.
“Anh đốt lửa rồi à,” cô nói khi anh trao cho cô ly sâm banh.
Mái tóc nâu vàng của cô buông lơi trên vai, bóng lên dưới ánh lửa, phản chiếu sắc đỏ đậm hơn sắc nâu.
“Sâm banh ư?” cô nói, nhướng mắt nhìn anh dò hỏi.
“Nó có vẻ phù hợp với một dịp đặc biệt như thế này,” Michael nói.
“Dịp gì vậy?”
Để trả lời, anh cụng ly ra dấu chúc mừng. “Chúc cho một khởi đầu mới. Cho cuộc phản công - Giai đoạn Một.”
“Cho Giai đoạn Một,” cô tuyên bố, mỉm cười dũng cảm và nhấp một ngụm sâm banh. “Vậy còn Giai đoạn Hai là gì?”
“Đó là phần trả đũa.”
Cô không hỏi chi tiết về Giai đoạn Hai, và anh lấy làm mừng, vì cô vẫn chưa sẵn sàng nghe, nói chi đến việc thực hiện.
“Tôi đang nghĩ,” cô nói.
Michael nhìn đôi mắt sáng long lanh từng thôi miên anh mười bốn năm trước, rồi anh nhìn cô đưa mấy ngón tay lên gạt tóc ra khỏi trán. Anh nhớ rõ mồn một cử chỉ đó, y như anh vẫn nhớ rằng dưới ánh sáng ban ngày rạng rỡ, đôi mắt cô có màu xanh ngọc, nhưng dưới những ánh sáng khác - như bây giờ - chúng lại biến thành màu xanh lam của đá zircon. Anh nhớ cách cô chăm chú lắng nghe, đầu hơi nghiêng sang bên, giống hệt như bây giờ. Ánh mắt anh dừng lại trên môi cô, và anh nhớ lại hình ảnh cô một tháng trước, khi cô tiến về phía anh trong bộ váy đỏ - cao ráo, sành điệu và duyên dáng. “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi muốn thỏa thuận với anh,” cô nói khi anh nâng ly rượu lên môi.
Anh ngừng lại, đầy thận trọng. “Thỏa thuận gì?”
“Tôi muốn chúng ta đồng ý rằng đêm nay sẽ không nhắc đến Logan. Nếu tôi định làm thế, tôi mong anh sẽ ngăn tôi lại. Đồng ý chứ?”
Có vẻ như buổi tối nay càng lúc càng tốt đẹp. “Đồng ý.”
“Thay vào đó tôi sẽ được phép chọn đề tài nói chuyện, được không?”
“Chắc chắn rồi.”
“Và chúng ta có thể đồng ý rằng chúng ta sẽ tuyệt đối thẳng thắn và trung thực không?”
“Đồng ý.”
“Hứa nhé?”
Sự cảnh giác của Michael lại trỗi dậy, nhưng quá muộn rồi. Anh đã đồng ý. “Khi tôi nói ‘đồng ý’ thì đó cũng chính là lời hứa.”
Cô nhấp một ngụm sâm banh để giấu nụ cười. “Anh có vẻ rất không thoải mái.”
“Vì tôi đúng là không thoải mái thật. Em muốn nói về chuyện gì?”
“Về anh.”
“Đây đúng là chuyện tôi e ngại.”
“Anh định rút lui à?”
Anh nhìn cô, quả quyết, “Em biết rõ tôi sẽ không làm thế.”
Cô liếc nhìn Hilda đang thắp nến trên bàn ăn. “Tối nay có gì vậy, Hilda?”
“Mì lasagne. Tôi đang để trong lò. Tôi đã trộn salad Caesar để ăn kèm.”
“Chúng tôi sẽ tự phục vụ,” Leigh bảo cô. “Chị chỉ cần bày bàn thôi, không cần làm thêm gì nữa đâu.” Cô nói thêm với Michael, “Món lasagne của Hilda rất ngon. Chắc hẳn chị ấy làm cho anh vì anh là người Ý mà.”
“Tôi nấu cho bà đấy chứ, bà Manning,” Hilda nói thẳng. “Vì nó là món ăn bổ béo nhất tôi có thể nghĩ đến. Ông Valente này?”
Michael quay lại. “Gì cơ?”
“Phải nhớ dập lửa trước lúc về đấy,” cô cảnh báo anh. “Và đừng có làm rớt tro lên thảm.”
Michael vừa sửng sốt vừa thích thú trước giọng điệu của chị, và Leigh hiểu tại sao. Ngay khi Hilda quay lại bếp, Leigh hạ giọng nói, “Hilda không chịu nổi bất kỳ vết bẩn nào, và chị ấy ra lệnh cho tất cả chúng tôi. Chị ấy cũng tuyệt đối trung thành với tôi.”
Michael nhận ra cô đang lo lắng về cảm xúc của anh, và anh những muốn kéo cô vào lòng. Cho dù cuộc sống đang bung bét như thế, cô vẫn rất chu đáo, ân cần và dũng cảm. Anh mong sao được nói cho cô biết anh tự hào về cô đến nhường nào. Nhưng thay vào đó, anh chỉ chuyện phiếm với cô cho đến khi Hilda tuyên bố thức ăn đã sẵn sàng và chị sẽ về phòng nghỉ ngơi.
“Chúng ta đi vào bếp chứ?” Leigh đề nghị.
Trên cái bàn giữa bếp, Hilda đã đặt một bát tôm chín trong thau đá, xung quanh là chanh miếng và rau mùi. Leigh kéo hai cái ghế sắt từ dưới bàn ra và ngồi lên một cái. “Hilda đã rời khỏi tầm nghe rồi, và sự trì hoãn của anh đã chính thức chấm dứt,” cô mỉm cười cảnh báo anh. “Bây giờ chúng ta nói về anh đi.”
Sâm banh anh vừa rót cho cô đang phát huy những ảnh hưởng như anh mong muốn. Nụ cười của cô đến dễ dàng hơn, và mắt cô không còn vẻ tổn thương nữa.
“Em muốn tôi bắt đầu từ đâu đây?”
“Bắt đầu từ khi họ gọi anh là Diều Hâu đi.”
“Em đã biết tại sao tôi có biệt danh đó rồi còn gì,” Michael nói thẳng thừng. “Tôi là người canh gác. Em đang định tìm hiểu đời sống phạm tội lúc trước của tôi chăng?”
Cô do dự, rồi gật gù. “Vâng,” cô nói đơn giản. “Có lẽ là vậy.” Anh đi đến phía bên kia bàn, dựa hông vào quầy bếp sau lưng. “Nếu vậy, tôi sẽ thay đổi một chút thỏa thuận giữa chúng ta.” Hất đầu về phía bát tôm trước mặt cô, anh nói, “Tôi sẽ kể hết mọi chuyện, nhưng trong lúc tôi nói, em phải ăn nhé.”
Cô nhặt một con tôm lên, nhúng vào trong nước xốt, và anh giữ lời...
“Angelo gắn cho tôi biệt danh đó hồi tôi lên tám và cha mẹ tôi vẫn còn sống. Khi đó, anh ấy mười một tuổi và đã là một thủ lĩnh bẩm sinh có sẵn một nhóm đệ tử trung thành, bao gồm cả tôi lẫn Bill, cậu bạn hàng xóm chơi thân với tôi. Bill và tôi khởi nghiệp bằng những cái nắp đậy trục bánh xe, nhưng chỉ sau ba bốn năm, chúng tôi đã giúp Angelo và băng đảng của anh ấy trộm cắp bất cứ thứ gì trên đường dễ bán dễ di chuyển. Chúng tôi dành thời gian còn lại giúp họ ‘bảo vệ lãnh địa của chúng tôi’, ban đầu là bằng nắm đấm, nhưng đến khi hơn mười tuổi, vũ khí được chọn là dao - bên cạnh những thứ khác nữa.”
Khi anh ngừng lại, Leigh ngả người về phía trước. “Anh kể tiếp đi.”
“Ăn thêm một con tôm nữa đi.”
Cô máy móc tuân theo, và Michael cố không toét miệng cười trước thái độ chăm chú lắng nghe câu chuyện của cô. “Năm tôi mười sáu tuổi, chúng tôi đã tiến hành một vụ cướp phá vặt tại lãnh địa của kẻ khác, một băng nhóm lớn hơn nhiều, và trong vụ ẩu đả tiếp theo đó, tôi bị thương khá nặng. Angelo lôi hai gã ra khỏi người tôi, và anh ấy bị thương suýt chết. Khi cảnh sát đến, chỉ còn lại hai chúng tôi ở đó, và dĩ nhiên, cả hai chúng tôi đều bị tóm cổ.”
“Có phải đó là lần đầu anh bị bắt không?”
“Không, nhưng đó là lần đầu tiên tôi suýt bị giết, và tôi không thích thế. Lẽ ra tôi phải là ‘người có nhiều sáng kiến’, bộ não phía sau những hoạt động của Angelo, nhưng,” Michael thừa nhận, “tôi không sẵn sàng làm người tích cực tham dự.”
“Sao anh lại nói vậy?”
“Vì tôi ghét thấy máu, đặc biệt là máu của tôi, và tôi thấy chẳng việc gì phải lãng phí nó cả.”
Ngoài ý muốn, Leigh bật cười khúc khích, rồi cô nhấp một ngụm sâm banh, ăn thêm một miếng tôm nữa, “Lúc đó anh đang sống với hai bác. Họ nghĩ gì về những rắc rối mà anh và Angelo dính vào?”
“Bác trai chết vì lên cơn đau tim một năm sau khi cha mẹ tôi qua đời, còn bác gái không thể kiểm soát nổi Angelo hay tôi. Thậm chí, bác còn không tin chúng tôi lại làm những chuyện đã khiến hai anh em bị bắt. Bác nghĩ là cảnh sát đang ngược đãi chúng tôi.”
“Thế còn cha mẹ Bill thì sao? Họ phản ứng thế nào khi anh ta bị bắt?”
“Họ gọi cho cậu của Bill, vốn là trung úy Sở Cảnh sát New York, vậy là ông ta đưa Bill ra ngoài, thêm nữa còn làm mọi việc để đảm bảo Sở Cảnh sát không lưu hồ sơ về vụ bắt giữ. Nhờ có ông cậu mà Bill là người duy nhất trong đám chúng tôi không có tiền án tiền sự. Điều khôi hài nằm ở chỗ có lẽ Bill là kẻ nóng nảy hèn hạ nhất bọn, nhưng cậu ấy lại rất nhỏ con yếu ớt, nên bố mẹ cũng như người thân của cậu ấy không bao giờ tin cậu ấy lại tồi tệ như bọn chúng tôi.
“Rối dần dần, Angelo bắt đầu tức điên lên vì tất cả chúng tôi đều đã bị lưu tên trong hồ sơ cảnh sát, riêng Bill thì không, vậy là Angelo bắt đầu loại Bill ra khỏi mọi hoạt động của chúng tôi; sau đó anh ấy tung tin Bill là tên chỉ điểm.”
“Anh cảm thấy thế nào về chuyện Bill được bao che?”
“Tôi không có ác cảm như Angelo.”
“Bởi vì anh - nói thế nào nhỉ? - suy nghĩ đúng đắn hơn chăng?”
“Không, vì thời gian đầu, cậu của Bill cũng từng cứu tôi vài lần cùng với Bill. Nên nhớ rằng, trước khi cha mẹ tôi mất, gia đình Bill và gia đình tôi vốn là bạn bè. Cậu của Bill vẫn nhớ chuyện Bill và tôi cùng chơi trong cũi giữa lúc hai gia đình ăn tối với nhau.”
Leigh tựa cằm trên tay, tìm cách lý giải những hành động của anh hồi xa xưa đó. “Có nhiều lý do chính đáng khiến anh thành người như vậy và làm những chuyện như vậy.”
“Thật sao,” anh nói, thích thú. “Lý do gì vậy?”
“Anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, và môi trường xuất thân của anh không thuận lợi. Nghèo khổ, trường học tệ hại, bạn bè xấu; anh bị tước quyền lợi...”
“Leigh...” anh ngắt lời.
“Gì cơ?”
“Tôi là một tên côn đồ. Tôi là một tên côn đồ vì chính tôi đã lựa chọn như vậy.”
“Phải, nhưng mấu chốt là, tại sao anh lại lựa chọn như thế?”
“Tôi lựa chọn như thế vì tôi muốn giành cho mình nhiều thứ, nhưng tôi muốn giành được chúng theo cách của mình chứ không phải theo cách thức quen thuộc của xã hội.”
“Anh kể tiếp đi.”
“Sau lần suýt chết, tôi quyết định hạn chế những chuyến chơi bời, chỉ thỉnh thoảng mới tham gia cùng băng nhóm của Angelo trong những vụ khó có khả năng bị giết hay bị bắt. Tôi cũng tìm hiểu một chút và nhận ra rằng thật ra, những giáo viên trung học già cỗi của tôi đã nói sự thực: thiếu giáo dục, tôi sẽ không có cơ hội kiếm nhiều tiền.”
“Vậy nhưng tại sao sau đó, anh vẫn tham gia một số vụ phạm pháp với Angelo và băng nhóm? Sao anh không từ bỏ và...” Leigh ấp úng, cố tìm từ chính xác.
“Và tuân thủ pháp luật?” anh gợi ý.
“Đúng.”
Anh vờ tỏ ra kinh hãi. “Tôi cũng phải giữ gìn tiếng tăm đấy nhé! Dù sao đi nữa, mọi chuyện đã chấm dứt vào một đêm tháng Sáu hồi tôi mười bảy tuổi.”
“Như thế nào?”
Anh với lấy chai rượu Scotch trên khay và rót một ít vào ly; rồi anh uống một hơi dài như muốn rửa sạch mùi vị của những điều đang nói - hoặc sắp nói. “Hồi đó Bill đã bắt đầu bán ma túy, nhưng cậu ấy cũng dùng nó nữa, và đêm đó cả Angelo lẫn cậu ấy đều đang say thuốc. Họ đánh nhau, và Bill giết anh ấy.”
“Lạy Chúa tôi.”
“Cảnh sát đến báo với bác tôi, và bác đau khổ đến phát điên.”
“Anh đã làm gì?”
“Tôi đi tìm Bill. Chưa đầy một tiếng đồng hồ sau tôi đã tìm thấy cậu ấy, vẫn đang trong cơn phê. Cậu ấy còn chưa rửa tay, và cậu ấy giơ lên cho tôi xem. Chúng nhuộm đầy máu của Angelo.”
“Rồi sao nữa?” cô thì thầm.
Anh nhún vai, uống thêm một ngụm rượu. “Rồi tôi giết chết cậu ấy.”
Leigh nhìn anh chằm chằm, choáng váng không nói nên lời, không thể tin nổi anh có thể làm chuyện đó, không thể tin nổi anh có thể kể cho cô nghe với vẻ vô cảm như thế, và rồi sau đó còn nhún vai và uống rượu. Ngoại trừ - cô nhận ra - anh đã uống rượu trước khi kể cho cô nghe. Anh đặt chiếc ly không xuống và khoanh tay trước ngực, nhìn cô như thể đang chờ nghe kết luận của cô mà chẳng mấy quan tâm đến nó, dù theo cách này hay cách khác. Anh không còn là người đàn ông văn minh, giàu lòng trắc ẩn như gần đây cô vẫn hình dung nữa; anh gợi cô nhớ về một người khác...
Anh gợi cô nhớ về chàng trai lạnh lùng, thù địch mà cô biết cách đây mười bốn năm - một người đàn ông lạnh lùng thô lỗ không hề tỏ ra thân thiện với cô. Chỉ có điều rõ ràng ngay từ hồi đó anh đã rất quan tâm đến cô, tới mức bây giờ vẫn còn nhớ rõ cô thích lê và bánh pizza tôm.
Cô nhìn anh chằm chằm, ngắm nhìn thật lâu vẻ mặt nghiêm khắc và bí hiểm của anh, rồi bất chợt nghĩ ra một chuyện. Cô ngập ngừng hỏi, “Anh thực tâm định giết anh ấy ư?”
Thay vì trả lời, anh hỏi ngược lại cô, nhưng rõ ràng vẻ mặt anh đã dịu hẳn. “Tại sao tôi lại không thực tâm định giết cậu ấy chứ?”
“Anh đã nói anh ấy là bạn thân của anh. Hai người chơi trong cùng một cái cũi. Anh nói Angelo đang phê thuốc và Bill cũng vậy. Có vẻ như anh cũng không nghĩ rằng Angelo vô tội.”
“Em nói đúng,” anh nói, đôi mắt sáng lên một ánh nhìn kỳ lạ. “Tôi không chủ tâm muốn giết chết cậu ấy. Nhưng tôi cũng không định nhẹ tay với cậu ấy. Có lẽ tôi sẽ đánh cậu ấy đến chết nếu tôi có thể tước được khẩu súng khỏi tay cậu ấy.”
“Nhưng anh không thể?”
“Lẽ ra tôi đã có thể làm được. Tôi to con và khỏe hơn cậu ấy nhiều, nhưng cậu ấy đang phê thuốc, mà tôi thì lại tức giận đến mức chẳng biết trời cao đất dày gì hết. Cậu ấy chĩa súng vào tôi, và tôi nhào vào cậu ấy. Trong lúc vật lộn, súng bị cướp cò. Cậu ấy chết trong vòng tay tôi.”
“Vậy đó là lý do khiến anh phải ngồi tù?”
Anh gật đầu, châm thêm rượu vào ly. “Tang lễ của Angelo được tổ chức cùng ngày với tang lễ của Bill. Thật không may, tôi chẳng thể tham dự buổi lễ nào.”
“Nhưng tôi vẫn không hiểu sao anh lại bị ngồi tù vì hành động đó. Đó là tự vệ mà.”
“Cậu của Bill không đồng ý, mà đúng lúc đó ông ta đang là chỉ huy phân khu. Ông ta nói rất hợp lý - tôi to con hơn Bill nhiều và còn lớn hơn cậu ấy gần một tuổi. Ông ta cho rằng tôi phải chịu hoàn toàn trách nhiệm trước cái chết của người cháu, vốn là con một của chị ông ta. Ông ta tuyên bố sẽ dành toàn bộ quãng đời còn lại để đảm bảo tôi không bao giờ còn cơ hội tận hưởng cuộc sống của mình, và ông ta thật tâm có ý đó. William Trumanti là người luôn giữ lời.”
“William Trumanti!” Leigh kêu lên, chồm người về phía trước. “Anh đã giết cháu trai của Cảnh sát trưởng Trumanti ư?”
“Đúng vậy.”
“Lạy Chúa...”
“Tôi đã ngồi tù bốn năm vì tội đó, và tôi tận dụng mọi giây mọi phút rảnh rỗi để nghiên cứu trong thư viện.”
“Nghiên cứu gì?”
“Luật,” anh nói. “Tôi cứ suốt ngày đụng đầu với luật pháp, vậy nên có lẽ tôi cần tìm ra cách lách qua nó. Sau đó, tôi rút ra kết luận rằng vẫn còn nhiều thứ thú vị hơn để tôi học hỏi. Khi ra tù, tôi đăng ký vào đại học, rồi tiếp tục học cao học.”
Leigh đứng dậy, mở nắp bát salad Caesar mà Hilda đã làm. “Sau đó thì sao?” cô hỏi.
“Tôi phát hiện mình rất có năng khiếu kiếm tiền - một cách hợp pháp - đặc biệt là trong ngành xây dựng. Tôi đã lớn lên trên đường phố, và có thể xử lý đám công nhân xây dựng một cách ngang cơ với họ nhưng tôi còn biết cách thâu tóm các vụ làm ăn mang lợi và duy trì khả năng sinh lãi của chúng.
“Một vài năm đầu, mọi việc tiến triển rất tốt đẹp; thực ra, thậm chí còn hơn cả tốt đẹp nữa. Rồi công ty của tôi bắt đầu lớn mạnh, và Trumanti nghe tin về nó. Sau đó thì đùng một cái, tôi bị bắt vì tội ‘hối lộ thanh tra thành phố’. Phần còn lại là chuyện cũ rích rồi. Tôi càng có tiếng tăm thì những lời buộc tội càng nghiêm trọng và độc địa hơn.” Anh ngừng lại, nhìn vào tay cô. Cô đang múc salad từ bát tô, nhưng hai tay vẫn lơ lửng giữa không trung, bất động. “Em có định cho rau lên đĩa không?”
“Gì cơ? Ồ. Vâng. Anh kể tiếp đi - rồi sau đó thì sao?”
“Em biết phần còn lại rồi đấy. Trumanti có bạn bè quyền thế ở cả tiểu bang lẫn liên bang, và với quá khứ tù tội của tôi, ông ta không gặp khó khăn gì trong việc thuyết phục công tố viên tiểu bang hay liên bang điều tra tôi. Tôi đã tiêu tốn hàng triệu đô la thuê luật sư bào chữa tại đủ mọi phiên tòa. Nó đã trở thành trò chơi giữa ông ta và tôi - một trò chơi bẩn thỉu. Bây giờ ông ta đang bị ung thư sắp chết, nhưng thái độ của ông ta vẫn không mềm mỏng hơn chút nào. Vendetta - mối thù máu - là một từ tiếng Ý, và ông ta tin vào nó. Nào,” cuối cùng anh nói, “phần thỏa thuận của tôi thế là xong rồi chứ?”
Leigh im lặng nhìn anh và gật đầu, cô phân tích chuyện anh vừa kể. Cô không có lý do gì để tin anh đã nói với cô toàn bộ sự thật, ấy vậy nhưng cô lại tin. Không hiểu vì sao, cô tuyệt đối tin mọi chuyện. Đột nhiên cô nhớ lại Trumanti đã sốt sắng giúp đỡ cô như thế nào, sẵn sàng huy động mọi tài nguyên của Sở Cảnh sát New York để tìm kiếm Logan. Lúc đó, cô đang sợ đến phát điên nên chẳng còn tâm trí đâu chất vấn về quyền hạn của cô hay hành động của ông ta, nhưng bây giờ cô lại tự hỏi không biết có phải Trumanti đã biết chuyện Logan từng gặp gỡ Michael Valente hay không, và không biết nó có liên quan gì đến sự tự nguyện giúp đỡ cô của ông ta không.
Im lặng, cô cầm đĩa salad lên, còn anh với lấy chai rượu vang đỏ đã mở sẵn mà Hilda để trên quầy. Lúc đặt đĩa xuống bàn ăn, Leigh chợt nhận ra anh đã không hỏi liệu cô có tin chuyện anh vừa kể không.
Cô nhìn anh châm rượu vào ly, khuôn mặt nghiêm nghị kiêu hãnh của anh như mang một chiếc mặt nạ vô cảm dưới ánh nến. Cô nhận ra anh sẽ không hỏi cô có tin anh hay không. Anh sẽ không bao giờ hạ mình dò hỏi chuyện đó hay cố thuyết phục cô tin anh. Cô nhớ lại những điều không thể tin nổi mà anh đã nói khi cô vừa về đến nhà và đặt chân vào bếp. Khi cô không thể diễn tả cảm xúc của mình bằng lời, anh đã cảm nhận được và nói hộ cô...
“Tôi đau đớn khắp toàn thân, nhưng chủ yếu là nội tâm. Mọi thứ tôi từng tin là đúng hóa ra lại sai, còn những người tôi từng tin tưởng lại phản bội tôi.” Anh đã buộc cô phải khóc, vì cô cần khóc, và rồi khi cô khóc, anh ôm cô vào lòng, để cô vùi mặt vào ngực anh, bàn tay anh dịu dàng vuốt lưng cô. Anh cũng đã ôm người bạn thân nhất của anh khi anh ấy chết, và có lẽ lúc đó anh cũng dịu dàng hệt như đêm nay, với cô.
Anh dừng lại trước mặt cô, chờ để kéo ghế ra cho cô, và Leigh nhìn anh không chớp mắt, run rẩy trước những dòng cảm xúc trào dâng. “Leigh?” anh nói, lông mày chau lại. “Em đang khóc à?”
Cô lắc đầu, không thành thật; rồi cô quyết liệt nói, “Tôi ghét Trumanti!”
Anh phá lên cười và kéo cô vào lòng.