Chương 45
Một tuần rưỡi sau, Michael đứng trong tiền sảnh ở thang máy bên ngoài căn hộ của cô, còn Leigh đứng bên cạnh, chờ thang máy để xuống đại sảnh. “Em có chắc là em không muốn anh bảo O’Hara đánh xe của anh vòng sang hẻm không?” anh hỏi.
“Chắc chắn,” cô nói.
Trong một tuần rưỡi kể từ khi anh kể cho cô nghe về tuổi trẻ lãng phí của anh, cảnh sát đã tịch thu toàn bộ giấy tờ kinh doanh của chồng cô từ phòng làm việc ở nhà, và vào đêm giao thừa, một đài truyền hình địa phương đưa tin cô là nghi phạm trong vụ ám sát chồng cô. Michael đã chứng kiến phản ứng của cô: cô chậm rãi đứng dậy, khoanh tay trước ngực, mặt tái nhợt. Anh quàng tay quanh vai cô - và cô ngả vào người anh, nhắm mắt lại, vùi mặt vào áo khoác của anh. Cô hoàn toàn suy sụp, nhưng không đủ giận dữ để phản công hay thậm chí gọi điện thoại biện hộ cho mình.
Kể từ đó phỏng đoán của giới truyền thông càng trở nên điên cuồng hơn. Tùy vào tin tức đăng tải trên báo, tạp chí hoặc chương trình thời sự nào, tất cả mọi người đều bị liệt vào danh sách nghi phạm - và sáng hôm đó, Michael cũng thành kẻ bị tình nghi. Trước hôm ấy, báo chí cũng nhiều lần nhắc qua loa chuyện anh hay ra vào căn hộ của cô, nhưng đến sáng hôm đó, tờ Daily News đã giật tít:
VALENTE LIÊN CAN ĐẾN VỤ MƯU SÁT MANNING
Theo bài báo đi kèm, cảnh sát đã có “bằng chứng mới” củng cố giả thuyết Michael đã giết Logan Manning nhằm giải phóng Leigh khỏi người chồng bất trung, sau đó tiếp quản công việc kinh doanh của anh ta rồi chiếm Leigh cho riêng mình.
Trước khi bài báo này được đăng tải trên Daily News , Michael không thể thuyết phục cô nghĩ đến bản thân mà đồng ý rời nhà đến những nơi công cộng, nhưng sáng ấy, khi nhìn thấy tiêu đề trên tờ Daily News , Leigh tức giận quá mức, bèn gọi điện mời anh đi ăn tối. Cô chắc chắn William Trumanti chính là thủ phạm tiết lộ thông tin cho báo giới. “Có vẻ giống hệt những chuyện ông ta từng làm với anh trước đây,” cô nói với anh trên điện thoại, “nhưng lần này ông ta sẽ không thoát được đâu. Em nghĩ đối với chúng ta bây giờ, hành động tệ hại nhất chính là tránh né mọi người như thể chúng ta đã phạm tội, đúng không?”
Cô vốn quá tủi hổ và suy sụp nên chẳng thể vùng lên đấu tranh cho bản thân, nhưng bây giờ cô quyết tâm trở thành người bênh vực anh, và Michael xúc động tột cùng khi ý thức được điều đó. Anh không quan tâm đến Trumanti hay bài báo trên tờ Daily News, và anh đã cam đoan với cô như thế, nhưng cô lại viện ra một lý do mới - để giúp cô quên lãng những bất hạnh của bản thân - vậy nên anh sẵn sàng để mặc cô xử lý. “Tránh né có thể là một sai lầm.”
“Có lẽ hôm nay chúng ta nên ra ngoài ăn tối cùng nhau. Nếu anh không bận gì, tất nhiên rồi.”
Anh cam đoan với cô mình không quá bận rộn và hẹn đón cô lúc tám giờ, và anh muốn tự chọn nhà hàng.
Tám giờ hơn, cô rời khỏi phòng ngủ, trang phục lâm trận là chiếc váy bó dài tay màu đen cùng đôi giày cao gót khoe đôi chân thon dài quyến rũ. Tóc cô sáng màu, cổ áo sâu, đôi mắt long lanh. “Trumanti không thể đổ vụ này lên anh được. Em sẽ không để ông ta làm thế,” cô nói thêm trong lúc bước tới gấn anh rồi xoay lưng lại. Khóa kéo của cô bị kẹt. Cô cần giúp đỡ, vì vậy cô nâng mớ tóc dày phủ sau gáy lên để anh nhìn thấy vấn đề. Miệng anh khô khốc khi ánh mắt rơi trên gáy cô.
“Anh xử lý cái khóa kéo được không? Nó bị kẹt rồi.”
Sự thích thú của Michael càng lúc càng gia tăng khi anh nhận ra William Trumanti hóa ra lại là một đồng minh.
Ngay khi cô bước ra khỏi thang máy và cùng anh vào đại sảnh, một tiếng hét vang lên từ bên ngoài, rồi phóng viên, nhiếp ảnh đổ xô đến cửa sổ trước. “Em có chắc là em muốn làm chuyện này không?” anh lo lắng hỏi cô.
Cố ngước nhìn anh, làn da trắng như sứ và gò má cao ửng hồng, đôi mắt xanh ẩn dưới hàng lông mi dài, cái miệng xinh đẹp mềm mại mong manh; trông cô có vẻ yếu ớt đến độ chẳng đủ sức băng qua đại sảnh, nói chi đến việc lại gần một đám phóng viên. Đó chính là cảm giác của cô, anh biết vậy. Nhưng rồi cô hơi hếch cằm lên, khiến cho mái đầu cũng hất lên một cách mơ hổ, và trước mắt anh, cô trở nên bình tĩnh đến không ngờ. Cao quý. Xa cách và bất khả xâm phạm. Như bị thôi miên trước cái đặc quyền bất ngờ được chứng kiến một nữ diễn viên vô song hóa thân vào vai diễn quan trọng, anh định chìa cánh tay ra cho cô, nhưng cô mỉm cười lắc đầu. Cô sẽ tự mình bước lên sân khấu, không cần ai giúp đỡ, vì màn trình diễn này là dành cho anh. Chưa đầy hai tháng trước, cô là nữ hoàng đang tại vị trên ngai vàng Broadway; còn bây giờ cô đã phải thoái vị, đã bị hạ bệ, nhưng cô đang dần thoát ra khỏi tình trạng tự đày ải bản thân. Vì anh.
Anh đứng phía sau cách cô một bước, tự hào nhìn cô duyên dáng băng qua hàng loạt ánh đèn máy ảnh lóa mắt, băng qua chính đám phóng viên đang la hét mà cô đã trốn tránh suốt mấy tuần qua. “Cô định đi đâu vậy, cô Kendall?” một người hỏi lớn khi Leigh định bước vào chiếc Bentley.
Cô đã phớt lờ mọi câu hỏi họ hét lên với cô, nhưng cô vẫn quay lại trả lời câu này. “Ông Valente và tôi đang ra ngoài ăn tối.”
“Cô có bình luận gì về bài báo trên tờ Daily News ngày hôm nay không?” phóng viên tờ Daily News gặng hỏi.
“Có,” cô điềm tĩnh nói với vẻ khinh thị. “Nếu cảnh sát trưởng Trumanti, hoặc bất kỳ ai dưới quyền ông ta, tán thành lời phỉ báng đã được các anh cho đăng hôm nay, vậy thì ông ta cũng mang tội tắc trách ngang với tờ báo của các anh.”
Nói xong, cô cúi người chui vào ghế sau, và Michael bước theo cô. Anh không thế tin nổi cô đã dám cáo buộc một tờ báo danh tiếng mắc tội phỉ báng, tố cáo cảnh sát trưởng mắc tội cẩu thả, còn toàn bộ Sở Cảnh sát New York thì có hành vi sai trái. Michael biết cuộc chạm trán đã khiến cô xúc động mạnh, nhưng cô che giấu nó rất khéo sau bộ mặt vui vẻ. “Mọi chuyện có vẻ rất suôn sẻ,” cô nói, “đúng không?” Anh nén tiếng cười. “Không tệ,” anh nói, mặt tỉnh bơ.
Anh quên sạch mọi chuyện khi O’Hara nói vọng lại từ ghế trước. “Chúng ta đang bị bám đuôi,” anh nói. “Lúc nãy cũng có vài phóng viên định bắt taxi bám theo chúng ta, nhưng tôi đã cắt đuôi họ ở khúc đường thứ hai.”
Leigh lo lắng chồm người về phía trước. “Kẻ bám đuôi à?” O’Hara lắc đầu. “Gã này lái xe đen bám theo chúng ta như hình với bóng. Cứ như thể hắn ta gắn xích vào đuôi xe của tôi vậy, nhưng hắn lại nghĩ mình vô hình. Thế nên hắn hẳn là một tên cớm.” O’Hara nhướng mày nhìn vào kính chiếu hậu, chờ chỉ thị.
“Cắt đuôi hắn đi,” Michael ra lệnh.
“Xong ngay.”
Leigh thở hổn hển chộp lấy đầu gối Michael trong lúc O’Hara đạp mạnh chân ga chiếc Bentley, lao xe qua ba làn đường rồi phóng vào một con hẻm. Đến cuối hẻm, anh ngoặt gấp sang trái, và Michael vòng tay bám lấy lưng ghế, bàn tay nắm chặt cánh tay Leigh để ôm cô áp sát người anh. “Tay lái lụa đấy,” anh tặc lưỡi khen O’Hara.
O’Hara lại liếc nhìn kính chiếu hậu, cười toe toét. “Tốt hơn hết anh nên ôm chặt bà Manning đi.”
Anh ngoặt chiếc Bentley vào một con hẻm khác, suýt đụng trúng mấy thùng rác bự, và Leigh nhìn Michael, bật cười sợ hãi. “Chúng ta đang đến nhà hàng nào vậy?”
“Đó là một sự ngạc nhiên. Em sẽ thích nó cho xem... tin anh đi.” Cô gật đầu. “Vâng.”
Cô tin anh, Michael biết thế. Cho dù đã phải gánh chịu bằng đấy sự phản bội, cô vẫn tin anh hoàn toàn, và cô thích ở bên cạnh anh, không chỉ vì cô tin tưởng anh, mà còn do cô đang nỗ lực đến tuyệt vọng có thể tiếp tục cuộc sống, và cô biết anh lâu hơn bất cứ ai khác ở New York. Mấy đêm trước, cô đã nói với anh rằng bây giờ cô tin tưởng anh vì bản năng của cô đã từng tin tưởng anh từ nhiều năm trước - hồi bản năng của cô còn đáng tin cậy hơn.
Michael cũng có những bản năng, và chúng cảnh báo anh không nên kéo dài thời gian đợi chờ để đưa cô lên giường - rằng thật sai lắm khi để cô xây dựng cho anh vai diễn “người bạn thân đáng tin cậy”, vì cô sẽ tìm mọi cách khóa chặt anh trong vai trò ấy, chỉ đơn giản nhằm đảm bảo cảm giác an toàn và duy trì cuộc sống.
Anh đã muốn đưa cô lên giường trước khi người ta phát hiện ra sự bát chung của Logan và trước khi cố phải hứng chịu những nhục nhã công khai vì luôn tin rằng cô cũng phần nào có lỗi, rằng cô là một người phụ nữ và là một người vợ không hoàn hảo. Cô đã không chỉ một lần đưa ra những nhận xét cho thấy cô đang nghĩ đúng như vậy.
Trên hết, anh muốn đưa cô lên giường - bởi vì anh muốn đưa cô lên giường. Anh ao ước được đưa cô lên giường.
Tay cô đang đặt trên đầu gối anh, và anh phủ tay mình lên trên; rồi anh đan tay vào tay cô, nắm nó đặt trên đùi anh.
Cử chỉ đó làm Leigh thoáng giật mình, và cô nhìn xuống bàn tay nam tính đang bao trọn tay cô. Cảm giác an toàn mong manh gợn lên cùng cái siết tay ám áp đó. Anh là bạn cô - cô biết chắc chắn điều đó. Trong mấy tuần qua, cô đã hiểu rất nhiều về anh. Anh đã phải hết lần này đến lần khác đấu với những kẻ thực thi pháp luật của liên bang, tiểu bang và địa phương, và anh không những thắng họ mà còn càng ngày càng thành công quá mức tưởng tượng.
Bao nhiêu năm nay, anh đã dung thứ cho sự hành hạ của Trumanti, nhưng cô có cảm giác anh sẽ không dung thứ cho bất cứ hành động nào từ bất cứ ai khác, vẻ dữ dội bộc phát mà cô từng chứng kiến mười bốn năm trước, khi anh chống lại hai tên lưu manh có dao, đã trở thành một sức mạnh chết người, tĩnh lặng, nhưng nó vẫn ở đó, trong vòng kiềm chế, và đầy uy lực.
Quần áo anh đang mặc rất thanh lịch và cắt may rất đẹp, nhưng bờ vai anh vẫn mạnh mẽ và vòng eo anh vẫn thon gọn không kém gì ngày xưa, lúc anh mặc chiếc quần jean bó sát và áo thun phai màu.
Ở anh, có nhiều điều trước đây cô chưa từng để ý, như nụ cười đột ngột khoe hàm răng trắng tuyệt đẹp hay nét quyến rũ của miệng anh. Lúc trước, bộ râu đen cùng sự thiếu thân thiện đã che khuất những nét tính cách đặc biệt đó, còn đôi mắt màu hổ phách của anh luôn toát lên nét khắc nghiệt - chỉ trừ cái đêm diễn ra trận ấu đả đó, chúng lại toát lên vẻ lạnh lẽo, hung tợn.
Cô nhớ lại buổi tiệc tối hôm đó, khi cô lần đầu tiên nhìn thấy anh, đứng tách biệt với đám đông trong phòng khách nhà cô, vẻ lạnh lùng và khó gần trong bộ vest đen cùng cà vạt, y như khi anh còn để râu, mặc quần jean và áo thun ngắn tay. Nhưng, cho đến tận bây giờ, cô vẫn lấy làm ngạc nhiên vì đêm đó đã không nhận ra giọng anh ngay lập tức. Hồi xưa, giọng nam trung mạnh mẽ rất đặc biệt của anh từng khiến cô phải rùng mình một cách khó hiểu, và cho đến giờ, nó vẫn hấp dẫn cô khi anh nói chuyện.
Lúc ở bên cô đêm giao thừa, anh đã kể cho cô nghe anh từng kết hôn một lần, một cuộc hôn nhân rất ngắn ngủi, nhưng khi cô hỏi chi tiết, anh lập tức kết thúc cuộc trò chuyện.
Leigh cảm thấy anh là người cô độc. Bây giờ, cô cũng là người cô độc. Cô không muốn có chồng, không muốn có người tình hay bạn trai nữa.
Nhưng đồng thời, cô cảm thấy gần gũi một cách lạ lùng với Michael Valente. Anh đã bước trở lại vào cuộc sống của cô, lần này không phải để cứu nó mà nhằm giúp cô cứu vớt tinh thần mình, cho dù anh có tặng cô một quả thận thì vai trò của anh cũng không thể thiết yếu hơn, và cô cũng không thể biết ơn anh hơn hay cảm thấy gần gũi với anh hơn so với những cảm xúc hiện tại của cô.
Anh không nói gì suốt vài phút, và Leigh rời ánh mắt từ hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ để ngước nhìn anh. Anh đang chăm chú quan sát cô. “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Những người hiến thận,” cô đùa; rồi cô lắc đầu, xua đi câu trả lời khiếm nhã này và nhẹ nhàng nói thật với anh. “Em đang nghĩ về anh.” Bàn tay anh siết chặt hơn.
Đến khu East Village họ rẽ vào đường Great Jones, và Leigh nhìn anh với vẻ thích thú không chút bối rối. “Đáng lẽ em phải đoán ra anh sẽ đưa chúng ta về nhà chứ. Em vẫn biết nơi này đã thay đổi, và thỉnh thoảng có dịp đến khu thương mại, em vẫn định tận mắt chứng kiến những thay đổi đó, nhưng chẳng bao giờ làm được. Trong trí nhớ của em, nó rất xấu xí và đổ nát, nhưng nhìn xem này...!” Cô chồm người về phía trước, nhìn không chớp mắt vào khu nhà cổ kính được xây dựng từ thế kỷ mười chín đã được phục hồi một cách hoàn hảo, một vài ngôi nhà được chuyển thành những cửa hàng thời thượng, một vài ngôi nhà biến thành những căn hộ sang trọng.
Tiệm tạp hóa của Angelini vẫn nằm ngay góc đường, nhưng nó không còn là một tiệm tạp hóa nhỏ bé, tối tăm, cũ kỹ nữa; nó đã được mở rộng và tu bổ thành một khu chợ kèm cửa hàng bán thức ăn ngon lành hấp dẫn. Ngay bên cạnh, và đưa hẳn một phần sang khối nhà, là một quán rượu nhà hàng sành điệu bên ngoài treo đèn khí còn bên trong treo những chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng dìu dịu lên mấy ô cửa sổ. Phía trên cánh cửa, một tấm biển bằng đồng khiêm tốn đề “Angelini”, khi Leigh bước lên lề nhìn thấy nó, cô dừng lại ngay lập tức. “Em biết có một nhà hàng nổi tiếng tên là Angelini, nhưng cái tên đó khá phổ biến, và em cứ đinh ninh nó nằm ở phía Nam nơi này.”
Cô đặt tay lên tay áo anh khi anh dợm bước đi ngang qua khu chợ. “Đợi đã, vào trong một chút đi. Đã lâu lắm rồi.”
Một vài người đang xếp hàng chờ tính tiền, nhưng không ai nhìn về phía họ. Nhẹ cả người vì họ không bị nhận diện, Leigh lang thang bước xuống lối đi đầu tiên, rồi lối đi tiếp theo, và cuối cùng là lối đi kế bên nữa, nhớ lại những lần cô đến đây khi tiền bạc khiêm tốn nhưng cuộc sống không hề phức tạp. Cô nghe tiếng Michael vọng đến từ phía sau, trong giọng nói thấp thoáng ý cười, “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em đứng ngay tại chỗ đó.”
Cô quay lại, không ngờ anh còn nhớ một chuyện như vậy. “Thật sao? Anh nhớ chuyện đó à?”
“Rất rõ ràng.” Anh đút tay vào túi áo khoác. “Em mặc quần jean, áo sát nách, ôm một đống đồ hộp cùng cam tươi. Một quả cam bị rớt xuống, và khi em cúi xuống nhặt lên, một quả khác rơi xuống, rồi lại một quả khác nữa.”
“Lúc đó anh ở đâu?”
“Ngay ở đây, sau lưng em.”
“Anh có đề nghị giúp đỡ không?”
Anh trao cho cô nụ cười ranh mãnh. “Để phá hỏng bức tranh đó à? Em đùa chắc.”
Vui mừng và không hề ý thức được mình đang bước vào một mảnh đất mới đầy nguy hiểm, Leigh bật cười và đảo mắt. “Lẽ ra em phải biết là không phải anh ngưỡng mộ khuôn mặt của em. Dạo đó anh rất hư hỏng.”
“Anh củng đâu có hư hỏng tuyệt đối. Cuối cùng anh cũng bước đến trước mặt em khi em làm mọi thứ rơi tung tóe trên sàn nhà đấy chứ.”
“Hào hiệp nhỉ.”
“Anh không phải người hào hiệp. Anh chỉ muốn thử xem nhìn trước mặt thì trông em như thế nào.”
“Anh nhìn thấy gì?”
“Tóc.”
Cô mắc nghẹn, phì cười. “Tóc ư?”
Anh gật đầu. “Em chống tay quỳ hẳn xuống để nhặt mấy quả cam lăn vào dưới kệ, và khi em ngước lên nhìn anh, tóc em xõa xuống phía trước, che hết khuôn mặt em. Vậy nên anh chỉ nhìn thấy mỗi một màn tóc nâu đỏ bóng mượt - và đôi mắt to tròn biết cười mang màu xanh Caribe.” Anh lắc đầu, và nói như đang tự nhủ, “Anh đã có một phản ứng quái lạ trước đôi mắt biết cười đó.”
“Phản ứng thế nào?”
“Hơi khó giải thích,” Michael đáp lại, cố giấu vẻ thích thú; rồi anh liếc nhìn đồng hồ. “Sang lối bên cạnh đi.” Cô bước tới, sải bước cùng anh đến cuối đường; rối loạng choạng dừng lại, đứng chết lặng nhìn chăm chăm giá để báo và tạp chí ngay trước mặt họ.
VALENTE LIÊN CAN ĐẾN VỤ MƯU SÁT MANNING
Bên dưới cái tít ghê tởm đó của tờ Daily News là những tấm ảnh khổ lớn chụp nghiêng Leigh và Michael, như thể họ đang nhìn nhau.
Trong một khoảnh khắc như bị thôi miên, Leigh ngoái đầu nhìn lối đi nơi anh lần đầu tiên nhìn thấy cô đang nhặt mấy quả cam. “Cứ nghĩ mà xem,” cô rầu rĩ nói, “cách đây mười bốn năm chúng ta đã ở sau đó. Còn bây giờ” - cô hất đầu về phía bức ảnh của họ đăng trên trang nhất tờ Daily News - “còn bây giờ chúng ta ở kia.”
“Rốt cuộc, cũng được bên nhau,” anh đùa, vòng tay quanh vai cô. Câu đùa dí dỏm của anh làm Leigh cười ngặt nghẽo, và cô vùi mặt vào ngực anh, vai rung lên vì cười, tay bám vào ve áo anh.
Michael siết chặt vòng tay, mỉm cười nhìn mái đầu đang cúi xuống của cô. Cuối cùng anh đã lại được nhìn thấy đôi mắt xanh lam bừng sáng niềm vui, và anh cũng đang có cùng phản ứng như lúc xưa.