Chương 46
Nội thất của nhà hàng Angelini toát lên phong cách “sành điệu” lôi cuốn, trên tường có mảng gạch vữa để trấn lại có chỗ tô điểm bằng những bức bích họa xinh đẹp mô tả phong cảnh vùng quê Tuscan. Bàn trải vải lanh đắt tiền, những món đồ gốm xinh đẹp từ Ý, những cây nến nhọn, và một bình hoa tươi sang trọng. Những giàn mắt cáo phủ dây hoa được đặt đúng khoảng cách mang lại bầu không khí ấm cúng, thân mật hơn nhiều so với không gian một nhà hàng vốn thật ra rất lớn.
Tình hình kinh doanh chắc chắn đang phát đạt, vì rất đông khách đứng chờ bên bàn của nhân viên quản lý, và khách còn đông hơn nữa ở quầy rượu chạy dài bên trái cửa ra vào. Michael trao áo khoác của họ cho nhân viên phục vụ; rồi anh đặt tay lên lưng Leigh, dẫn cô băng qua đám đông.
Gần cuối nhà hàng, có ba cái bàn trồng cạnh nhau bên bức tường có vẽ tranh. “Nơi này thật tuyệt,” Leigh nói khi anh ngồi xuống đối diện với cô tại cái bàn nằm chính giữa dãy bàn ba cái kia. Lúc đưa tay với khăn ăn, cô nhận ra minh họa trên cái đĩa sặc sỡ đặt trước mặt mình. “Ở miền Bắc nước Ý có một ngôi làng nhỏ trên đỉnh núi chuyên sản xuất những món đồ gốm như thế này,” cô nói, nhớ lại mình đã từng đến đó với Logan. Hồi đó, sau hai tuần ở Ý, Logan đã mất hết kiên nhẫn với mọi thứ, thậm chí cả với lối kiến trúc của ngôi nhà thờ Trung cổ ở trung tâm quảng trường. Anh ghét đi du lịch ở bất cứ nơi đâu ngoài nước Mỹ vì anh cảm thấy bị tách quá xa công việc kinh doanh của mình. “Em đã từng đến đó,” cô bổ sung.
“Anh cũng vậy.”
“Thật sao. Anh ở Ý bao lâu?”
“Lần gần đây nhất là khoảng một tháng,” anh nói, ngừng một lát trong lúc một chàng trai rót nước đá vào đầy ly của họ. “Anh kết hợp với chuyến công tác đến Pháp.”
Leigh dễ dàng tưởng tượng ra hình ảnh anh bây giờ trong vai trò một người quen du lịch khắp thế giới. Ngả người trên ghế, cẳng tay tì lên bàn, chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Patek Philippe trị giá ba mươi nghìn đô la lấp ló dưới cổ tay áo sơ mi, anh toát lên phong thái thoải mái, thanh lịch, uy quyền và giàu có.
Cô bắt đầu hỏi anh về những chuyến du lịch của anh, nhưng sự tập trung của cô bị ngắt ngang bởi giọng nói kích động của bốn người ngồi ở bàn đối diện, phía bên kia lối đi, vốn vừa nhận ra họ và giờ đang thảo luận về bài báo trên tờ News. Sự hào hứng của Leigh giảm bớt một chút. “Chúng ta bị nhận ra rồi,” cô nói, dù cô biết rõ Michael củng đã nghe thấy họ.
“Chuyện không thể tránh mà,” anh nói, nhún đôi vai rộng phớt lờ những khán giả kia như thể họ chỉ là những hạt bụi trên sàn nhà. Cô kinh ngạc đến sững người trước thái độ của anh. Cô vốn là diễn viên; cô biết cách giả vờ, nhưng anh không hề giả vờ thờ ơ. Anh thật sự thờ ơ. Anh không chịu trách nhiệm trước bất cứ ai ngoài bản thân - anh là người chủ nắm giữ số phận của chính mình.
Nhân viên phục vụ họ, một người đàn ông chắc nịch vui tính tầm sáu mươi tuổi, hối hả mang đến cho họ một chai rượu vang đỏ rồi đặt xuống bàn để bắt tay Michael và được giới thiệu với Leigh là Frank Morrissey.
“Tôi sẽ nói với Marie là cậu đang ở đây,” Frank bảo Michael. “Bà ấy đang ở trong bếp tranh cãi với bếp trưởng.” Ông ấn cái mở nút lên nút chai và vừa vặn nút một cách thành thạo vừa hãnh diện giải thích cho Leigh, “Tôi biết Diều Hâu từ khi cậu ấy còn chưa đủ lớn để dùng nĩa nữa cơ. Thực ra tôi đã có mặt khi cậu ấy quyết định uống ly rượu đầu đời.”
Ông liếc nhìn Michael và vừa kéo nút chai vừa bật cười khùng khục. “Cậu có nhớ tôi bắt quả tang cậu và Billy với chai rượu vang hồi cậu mấy tuổi không?”
“Không, thật tình tôi không nhớ.”
“Hồi đó họ bao nhiêu tuổi vậy?” Leigh háo hức hỏi, nhận ra vẻ mặt đau khổ của Michael.
“Tôi không thể nói chính xác hồi đó họ mấy tuổi,” Frank thú thật với nụ cười toe rạng rỡ, “nhưng hồi đó họ còn nhỏ đến nỗi phải leo lên ghế cao mới với được tới chai rượu.”
Leigh cười khanh khách, chìm đắm trong cảm giác vui vẻ gần như đã bị lãng quên.
“Leigh,” Michael nói với vẻ cáu kỉnh nhuốm màu thích thú, “xin em đừng khuyến khích chuyện này.”
Phớt lờ anh, cô háo hức nhìn Frank, nhướng lông mày lên. Ông cũng chỉ cần bằng đấy sự khuyến khích. “Tôi cũng chứng kiến lúc Diều Hâu và Billy quyết định lái xe của cậu Billy dạo một vòng,” ông nói, rót chút rượu vào ly của Michael để anh nếm thử. “Billy lén đem chìa khóa ra ngoài, và Diều Hâu ngồi sau tay lái. Cậu ấy mới tầm năm tuổi, nên phải đứng lên mới nhìn qua tay lái được.”
“Sau đó thì sao?” Leigh hỏi, nhìn ông rồi nhìn Michael.
“Anh khởi động xe,” Michael nói, không lộ chút cảm xúc nào, “còn Billy bấm còi.”
“Hai anh định đánh cắp xe tuần tra ư?” cô bật cười.
“Bọn anh không định đánh cắp; bọn anh chỉ định mượn thôi.”
“Đúng,” Frank xen vào, “nhưng vài năm sau...”
“vài năm sau bọn anh đánh cắp nó,” Michael cung cấp thông tin kèm tiếng thở dài ảo não.
Leigh đưa tay che khuôn mặt tươi cười, liếc nhìn anh qua kẽ tay. “Lạy Chúa.”
Ngay lúc đó một người đàn ông ngồi ở bàn đối diện lớn tiếng nhận xét Leigh quả là một “quả phụ rất vui vẻ”, vậy là cô thả tay xuống, lấy lại vẻ điềm tĩnh.
“Tối nay tôi sẽ đích thân phục vụ hai người, đúng như cậu muốn,” Frank nói. “Tôi sẽ báo cho bác cậu biết cậu đang ở đây.” Ông xoay người định đi, nhưng Michael thầm thì gì đó với ông, và ông gật đầu.
Leigh nhìn ông rời khỏi bàn; rồi quay nhìn Michael. “Có phải ‘Billy’ trong những câu chuyện đó là cháu trai của Trumanti không?”
“Đúng vậy.”
“Frank không biết anh ta chết như thế nào sao?”
“Dĩ nhiên là thế.”
“Nếu vậy, em thật không hiểu nổi tại sao Frank lại nhắc đến Bill trong khi rõ ràng ông ấy rất yêu quý anh.”
“Vậy nên ông ấy mới làm thế,” Michael nói, mong muốn chuyển sang đề tài khác trước khi tâm trạng của cô trở nên u ám không cứu vãn nổi. “Đó là cách để ông ấy chứng tỏ ông ấy tin tưởng chắc chắn chuyện giữa Bill và anh chỉ là tai nạn. Nói cách khác, Frank nghĩ rằng giấu giấu giếm giếm chỉ khiến người khác nghĩ rằng mình phạm tội - hoặc trong trường hợp của ông ấy thì chỉ khiến người ta nghĩ mình tin rằng người khác phạm tội.”
“Điều đó có vẻ như...” Leigh nói; nhưng rồi cô dừng lại khi thấy hai nhân viên phục vụ tiến đến lối đi khiêng theo một tấm chắn rộng hơn một mét, cao hơn hai mét được phủ dây trường xuân bằng lụa. Họ đặt nó trên sàn ngay cạnh cái bàn đối diện lúc nãy đã có người nhận xét về Leigh. Tấm chắn che kín tầm nhìn của Leigh với nhóm người, nhưng nó cũng thu hẹp không gian làm một người ngồi ở cái bàn khác phải phàn nàn vì không thể nhúc nhích trên ghế.
“Khá hơn rồi chứ?” Michael hỏi.
Leigh rứt ánh mắt khỏi tấm chắn phủ dây trường xuân vừa được anh cho người mang đến, rồi cô nhìn sang người đàn ông đã thu xếp chuyện đó mà chẳng buồn áy náy hay quan tâm đến quyền lợi hoặc sự thoải mái của khách hàng. Cô bất chợt nhận ra tại sao hai chiếc bàn cạnh họ vẫn để trống, mặc dù có ít nhất năm mươi người vẫn đang chờ xếp chỗ. Cô tin chắc Michael là người rót tiền cho nhà hàng, và cô cũng tin chắc nếu Logan ở vào vị trí của Michael, anh cũng sẽ thấy khó chịu nếu cô không thoải mái. Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì có khả nàng gây ra ảnh hưởng tiêu cực về mặt tài chính, gồm cả việc làm mất lòng bốn khách hàng. Cô nhìn người bảo hộ tự chỉ định của mình, không buồn tìm cách che giấu cảm giác biết ơn cùng nỗi xúc động sâu sắc đang trào dâng trong lòng. “Cảm ơn anh,” cô nói đơn giản.
Michael nhìn đôi mắt thẳng thắn ẩn dưới hàng mi dài đó và một lần nữa lấy làm ngạc nhiên vì danh vọng và thành công không hề làm cô thay đổi hay trở nên sắt đá hơn. Cô có thể đi qua đám đông phóng viên với vẻ đĩnh đạc tao nhã của một nữ hoàng, nhưng khi anh nói đùa về bức ảnh chụp họ đăng trên trang nhất tờ Daily News, cô đá giấu khuôn mặt tươi cười vào ngực anh và bám lấy ve áo anh. Khi ngồi đối diện anh trong bộ váy đen tinh tế cùng sợi dây chuyền vàng đắt tiến, cô vẫn toát lên nét quyến rũ tự nhiên như khi mặc quần jean xanh, đuổi theo những quả cam. Anh mỉm cười khi hồi tưởng lại hình ảnh đó và nói, “Không có gì.”
Leigh nhận ra nét thay đổi tinh tế, mới mẻ trong giọng anh, nhưng thay vì coi nó như một phát hiện mang tính riêng tư, cô lại chọn cách biến nó thành đề tài trò chuyện. “Em có thể hiểu tại sao em không nhận ra khuôn mặt anh khi chúng ta gặp nhau tại buổi tiệc, nhưng em vẫn không tin nổi mình không nhận ra giọng anh. Lẽ ra lúc chúng ta nói chuyện em đã phải nhận ra anh rồi chứ. Anh có... có... một chất giọng rất đặc biệt.”
“Kiểu chất giọng gì?”
Cô nhìn sang nơi khác, cố gắng diễn tả cho anh hiểu, hoàn toàn không ý thức được về bất kỳ ý nghĩa nước đôi nào mà anh có thể suy ra từ cách chọn từ của cô. “Rất trơn tru. Rất... quyến rũ. Rất, rất trầm.”
Ngả người trên ghế, Michael để ánh mắt chu du trên gò má thanh nhã và bầu ngực mềm mại của cô, ngón tay anh chậm rãi ve vuốt vành ly.
Gần hai giờ sau, Leigh từ chối món tráng miệng trong khi bà Angelini lại một lần nữa nồng nhiệt mời mọc cô. “Cháu không nuốt thêm miếng nào nữa được đâu,” Leigh bảo bà. “Cháu không thể thật mà.” Bữa ăn rất tuyệt vời và cả Michael cũng vậy. Anh không tìm cách làm cô quên lãng các vấn đề của cô, nhưng anh mang lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối trước chúng - như thể không gì có thể làm tổn thương hoặc tác động đến cô vì anh sẽ không để điều đó xảy ra. Đó không chỉ là cảm giác, đó là một thực tế. Leigh biết vậy, một cách chắc chắn y như cô biết mình không muốn soi xét bất kỳ lý do nào.
Bà Angelini cúi xuống ôm chầm lấy cô. “Thật dễ chịu biết bao khi thấy cháu mỉm cười. Michael biết cách làm cháu hạnh phúc, và cháu cũng biết cách làm nó hạnh phúc. Cuộc sống thật tươi đẹp.”
Trong suốt bữa ăn, bà xuất hiện vài lần ở bàn, lượn lờ xung quanh như thể không nhấc chân đi được. Bà lại ngập ngừng, biết họ sắp đi. “Hồi xưa, lâu lắm rồi, khi Michael đi xem cháu diễn trong vở kịch đó, bác đã bảo nó nên nói cho cháu biết cảm nhận của nó.”
Các giác quan của cô đang hưng phấn đến mụ mị dưới tác động của rượu ngon, thức ăn ngon và ánh nến ấm áp, phản ứng duy nhất của Leigh là bất ngờ trước việc Michael đã đi xem cô diễn kịch từ “hồi xưa, lâu lắm rồi”. “Anh xem vở kịch nào vậy?” cô hỏi.
“Những chòm sao.”
Sửng sốt, Leigh bật cười khanh khách, hết nhìn khuôn mặt rạng rỡ của bà Angelini lại đến vẻ mặt bí ẩn khó dò của Michael. “Cháu không cần phải hỏi cảm nhận của anh ấy về vở kịch; nó đúng là dở tệ! Đó là lần đầu tiên cháu xuất hiện trong vai trò diễn viên chuyên nghiệp.”
“Vở kịch rất tệ,” anh bình thản nói. “Em thì không.”
Cuối cùng Leigh cũng bất chợt nhận ra mốc thời gian có phần kỳ lạ. “Nhưng... nhưng hồi đó anh đang làm việc ở cửa hàng mà. Em không biết anh thích xem kịch. Anh chưa bao giờ nói thế. Tất nhiên,” cô nói thêm với nụ cười trách móc, “anh cũng chưa bao giờ nói là anh không thích. Thực ra, anh chưa bao giờ nói nhiều với em.”
Bà Angelini gật gật đầu nhìn một nhân viên phục vụ đang ra hiệu. “Bác phải đi một lát,” bà bảo Leigh. “Tối nay cháu phải ghé qua cửa hàng trước lúc về đấy nhé.”
“Bọn cháu đã ghé qua rồi. Lẽ ra cháu nên mua lê ở đó,” Leigh bổ sung. “Ở New York chỉ còn một nơi bán loại lê ngon như của bác, nhưng họ bán rất đắt.”
“Dean và Deluca phải không?” bà Angelini hỏi.
“Vâng, đúng vậy...”
Bà gật đầu. “Lê của cháu đều được lấy từ nơi đó đấy.”
“Ý bác là sao ạ?”
“Hằng tuần, Michael đều đến Dean và Deluca để mua lê cho cháu.” Bà lắc đầu, hồi tưởng lại. “Hồi đó nó còn đang đi học, và không có tiền, cho nên nó phải co kéo từng xu như thế này này...” Bà ra dấu như thể đang kéo một sợi dây thun. “Nhưng nó muốn cháu có những quả lê ngon nhất. Đối với cháu, chỉ những thứ tốt nhất mới xứng thôi.”
Leigh quay ngoắt sang nhìn Michael, lúc này vẫn đang ngả người trên ghế, mặt toát lên vẻ thích thú và cam chịu mơ hồ, rồi cô chào tạm biệt bà Angelini, dõi mắt nhìn theo khi bà rời khỏi đó.
Khi cô quay lại nhìn Michael anh vẫn đang duỗi người trên ghế, nhưng giờ ánh mắt anh đang chiếu vào mắt cô, ngón tay đặt trên chân ly rượu, chậm rãi xoay tròn chiếc ly.
“Anh đã đến Dean và Deluca để mua lê cho em ư?” cô hỏi.
Anh khẽ gật đầu, ánh mắt bí hiểm không hề nao núng.
Leigh không thể tin nổi lời giải thích duy nhất xuất hiện trong đầu: anh đã mua cho cô những quả lê đó, và đã xem cô diễn trong vở Những chòm sao. Anh nhớ rõ lần đầu tiên họ gặp nhau trong cửa hàng, nhớ chính xác vị trí cũng như trang phục của cô. Mười bốn năm trước, anh đã cứu cô thoát khỏi vụ trấn lột trên đường mà anh hẳn không thể nhìn thấy từ trong cửa hàng - trừ phi anh đến bên cửa để theo dõi cô. Hay canh chừng cô? Cô vẫn luôn băn khoăn về may mắn bất ngờ đêm đó. Và bây giờ anh lại đến cứu cô một lần nữa, vào giai đoạn tồi tệ nhất trong cuộc đời cô.
Trái tim cô hơi run lên trước cách lý giải khả dĩ duy nhất, nhưng cô giả vờ nhìn anh bối rối, cố gắng không làm cho cả hai phải bối rối. Xét cho cùng, cô vốn là diễn viên mà.
“Em không hiểu,” cô nói.
Giọng nói trầm thấp của anh toát lên vẻ điềm tĩnh, nhưng câu trả lời của anh cắt đứt mọi cơ hội tiếp tục giả vờ của cả anh lẫn cô. “Anh nghĩ em hiểu.”
“Không, em không chắc...”
Anh không thích cô tiếp tục né tránh vấn đề, và anh thể hiện rõ ràng thái độ bằng cách đặt khăn ăn lên bàn rồi nói, “Em đã muốn đi chưa?”
“Michael, xin anh!” Cô cảm thấy xấu hổ, áy náy như vừa bị khiển trách. Cô cúi người về phía trước. “Anh không hy vọng em sẽ tin rằng anh... anh từng có cảm tình với em đấy chứ?”
Để trả lời, anh nhướng mày nhìn cô im lặng.
Leigh vẫn không thể tin nổi điều này. Cô thất thần nhìn cái cây trong tấm bích họa bên cạnh, băn khoăn tự hỏi tại sao người đàn ông cô lấy làm chồng lại có thể thiếu quan tâm tới cô đến nỗi coi tội ngoại tình như một môn thể thao giải trí. Trong khi người đàn ông ở cạnh cô...
Từ bên kia bàn, Michael khẽ nói, “Cuộc đời em đã nhận đủ những lời dối trá và lừa lọc rồi phải không?”
Cô gật đầu, nhưng dán mắt vào một điểm ở bên phải vai anh vì cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh.
“Chẳng ích lợi gì nếu tranh cãi với anh về một vấn đề mà chính em đã biết hoàn toàn là sự thật, phải không?”
Cô lắc đầu. “Đúng vậy.”
“Mặt khác,” anh nói, trong giọng thấp thoáng tiếng cười, “chuyện xảy ra lâu lắm rồi.”
Leigh đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc khi suy nghĩ quá nhiều đến những chuyện xa xưa. “Vâng, đúng vậy.” Run run hít thở, cô gạt tóc ra khỏi trán, trên môi nở một nụ cười thân thiện quyến rũ vốn luôn khiến Michael muốn chồm người về trước mà phủ môi mình lên môi cô; rồi cô nói thêm, “Cám ơn anh vì đã nhất quyết đòi hỏi sự chân thành, và cám ơn anh vì đêm nay. Đây đúng là một buổi tối tuyệt vời và khó quên xét trên mọi phương diện.”
Cơ thể Michael, cũng như tâm trí anh, đã ra quyết định thay anh. “Buổi tối vẫn chưa kết thúc đâu.”
“Ý anh là sao?” cô hỏi khi thấy anh đứng lên bước vòng qua bàn để kéo ghế ra cho cô.
“Anh muốn em nhìn thấy nơi anh sống.”
Trái tim của Leigh nảy bật ra khỏi lồng ngực.