← Quay lại trang sách

Chương 47

Leigh chui vào ghế sau chiếc Bentley, ngồi cạnh Michael đúng vị trí cô đã ngồi lúc đến đây, nhưng lần này anh choàng tay ra sau lưng ghế của cô, một cử chỉ hẳn sẽ khẳng định quyền sở hữu nếu anh chạm vào cô, nhưng anh lại không chạm vào cô. Bởi vậy, cô vừa cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm vừa bối rối tột độ không hiểu ý định của anh sau đó là gì.

“Bữa tối thế nào?” O’Hara hỏi.

“Rất tuyệt,” Michael trả lời sau một khoảng lặng khiến Leigh hiểu được anh đang mong cô sẽ nói gì đó.

Leigh gần như không ý thức được gì. Cô dường như không thể nắm bắt được tất cả những ngụ ý trong mười phút trò chuyện sau cùng trong nhà hàng. Cô không thể hoàn toàn thích ứng được với những chuyện bác anh vừa kể, và cô cũng không biết xử sự thế nào trước thái độ sau đó của anh. Thoạt đâu, anh im lặng nhìn cô, không xin lỗi nhưng cũng chẳng giải thích hành động của mình. Nhưng khi cô cố giả vờ không hiểu ý nghĩa của nó, anh lại tỏ rõ thái độ anh sẽ không chấp nhận sự né tránh. Một mặt, anh hoàn toàn sẵn sàng dựng một bức tường ngay giữa nhà hàng để bảo vệ cô và sẵn lòng dành cho cô sự tử tế tuyệt vời nhất, nhưng đồng thời, anh cũng vạch một đường giới tuyến ngăn chặn sự dối gạt dù là rất nhỏ.

Cô không hiểu anh chút nào. Cô thật lòng không tin anh định tìm cách quyến rũ cô tối nay; cô thậm chí không thể tưởng tượng được tại sao anh lại muốn làm thế. Thế nhưng... từ thái độ kiên quyết của anh khi nói “Buổi tối vẫn chưa kết thúc đâu” và “Anh muốn em nhìn thấy nơi anh sống”, vẫn có điều gì đó khiến cô thấp thỏm. Anh là người đàn ông tuyệt vời xét trên nhiều phương diện, và cô không muốn sẽ có bất cứ điều gì phá hoại mỗi quan hệ dù mới mẻ nhưng vẫn rất tuyệt vời mà cô vừa thiết lập được với anh. Cô không biết liệu nó có đủ mạnh để chống chọi với một cuộc xung đột về tình dục không, và cô không muốn thử thách nó.

Leigh thở dài xúc động nhìn ra ngoài cửa sổ. Như thể cảm nhận được sự xáo động trong tâm hồn cô, anh vòng tay quanh vai cô, kéo cô lại gần cho một cái ôm chớp nhoáng, trấn an. Anh thả cô ra hẳn như ngay tức khắc, nhưng bàn tay anh vẫn nấn ná trên bắp tay cô, vuốt ve an ủi.

O’Hara dừng xe trước tòa nhà của Michael ở khu Tây công viên Trung Tâm. “Tôi có cần đợi ở đây không?” anh hỏi trong lúc Michael giúp Leigh xuống xe. “Hay để tôi quay lại sau?”

“Anh có bao giờ được nghỉ đêm không đấy?” Michael đùa.

Dường như toàn bộ cơ thể Leigh đều hướng về cuộc đàm thoại.

“Không, không bao giờ. Tôi làm việc 24 tiếng mỗi ngày. Nó đi đôi với công việc.”

“Vậy thì tối nay anh gặp may đấy,” anh nói, đóng cửa xe và kết thúc cuộc thảo luận. “Tôi sẽ gọi taxi đưa cô ấy về rồi lấy xe của tôi luôn.”