← Quay lại trang sách

Chương 48

Anh sở hữu một căn hộ trên tầng thượng, Leigh nhận ra điều này khi anh nhét chìa vào ổ khóa bên trong thang máy. Quá căng thẳng đến nỗi chẳng còn tâm trí chuyện phiếm, cô im lặng đứng cạnh anh cho tới khi thang máy lên đến tầng hai mươi tám.

Bên trong căn hộ của anh tối đen như mực, nhưng thay vì bật đèn, anh dừng lại ngay sau lưng cô và đặt tay lên vai cô. “Anh cởi áo khoác cho em nhé?”

Ngón tay anh vuốt lên bờ vai trần của cô khi anh bắt đầu kéo chiếc áo xuống, và Leigh rùng mình, kéo áo lại. “Chắc em sẽ vẫn mặc thôi. Ở đây hơi lạnh.”

“Anh sẽ bật điều hòa,” anh quả quyết đáp lại.

Leigh cởi áo khoác, chớp chớp mắt để quen dần với bóng tối trong lúc anh mở cánh cửa bên cạnh và treo áo khoác của cô rồi sau đó là của anh.

“Sẵn sàng chưa?” anh hỏi cô.

“Sẵn sàng cho cái gì?” cô hỏi một cách không thoải mái.

“Cho cái nhìn đầu tiên của em.” Anh bước sang một bên, và ngay sau đó, một loạt đèn được bật sáng, soi tỏ căn phòng trống hoác rộng mênh mông lát đá cẩm thạch đen bóng loáng được chia thành hai khu vực, mỗi khu vực nằm bên một cái bục có mái vòm với những cột trắng tao nhã.

Không có món đồ nội thất nào! Không đồ nội thất... không giường. Không giường... không có nguy hiểm đối với mối quan hệ đặc biệt mà cô càng ngày càng trân trọng.

“Anh vẫn chưa chuyển đến đây.”

Thái độ căng thẳng của Leigh đối với ý định của anh nhanh chóng nhường chỗ cho sự nhẹ nhõm vui vẻ. “Nơi này thật... huy hoàng, cô thì thầm, bước xuống bậc thềm trong sảnh. “Anh có thể nhìn thấy sông Hudson từ kia.” Cô chỉ về phía cái bục khổng lồ phía bên trái và ngoái nhìn anh với vẻ dò hỏi.

“Đấy là phòng ăn,” anh bảo cô. “Bục bên phải là phòng khách.”

Cô quay lại phía anh, quan sát dãy cầu thang rộng rãi uốn lượn gắn cửa trước, ánh mắt rời lên trên hàng lan can bằng sắt trang trí phức tạp từng tô điểm cho một tòa biệt thự cổ lộng lẫy ở New York, rồi men theo nó ngắm nghía ban công trên đâu. “Đẹp quá.”

Từ chỗ này, anh đưa cô tới hành lang mái vòm nối với phòng ăn, tiếng chân hai người vang dội trong căn phòng có trần cao.

“Anh ghét ở trong những không gian khép kín,” Leigh mỉm cười nói. “Em cũng vậy.” Một căn bếp rộng rãi, mời gọi thông hoàn toàn với phòng sinh hoạt được bao giữa hai bức tường bằng kính trông ra sông Hudson ở hướng Tây và công viên Trung Tâm ở hướng Đông.

Bức tường phía Nam có một lò sưởi trắng tuyệt đẹp được bao quanh bởi những tấm ván gỗ nhã nhặn và thanh nẹp chạm khắc rộng bản, quá đặc biệt đến nỗi Leigh nhận ra ngay lập tức. “Cái này vốn thuộc lâu đài Sealy.” Siết chặt tay sau lưng, cô ngoái nhìn anh vẻ thấu hiểu. “Anh chính là ‘nhà đấu giá giấu tên’ đã trả ‘một khoản tiền lớn không được tiết lộ’ để mua nó.” cô đi đến cửa sổ phía Đông. “Quang cảnh nhìn từ nhà anh thật ngoạn mục. Thậm chí em còn có thể nhìn thấy căn hộ của bọn em - của em - ở phía bên kia công viên.”

Trong lúc cô nói, Michael bước đến quầy rượu chìm trong bức tường nối phòng sinh hoạt với phòng ăn. Anh cởi áo vest và cà vạt quăng lên một chiếc ghế quay bar; rồi anh nới lỏng nút áo sơ mi trên cùng. Cô cũng đi đến quầy rượu, bước về phía anh trong vẻ duyên dáng vô thức vốn luôn khiến anh ngưỡng mộ. Cô rõ ràng nhẹ cả người khi nhận ra căn hộ của anh vẫn chưa được trang bị nội thất, vậy nên anh định mang cho cô một ly rượu mạnh để thư giãn trước khi cô khám phá ra phòng ngủ của anh đã được trang bị đầy đủ đồ nội thất.

Cô ngồi lên ghế, chắp hai tay đỡ cằm. “Em đã có một buổi tối tuyệt vời. Em rất quý bác anh. Chắc hẳn phải rất tuyệt khi được sống tại nơi anh đã trưởng thành đó, và có thể gặp gỡ những người đã quen biết anh từ nhỏ như Frank Morrissey.”

“Và người cả đời ấp ủ một mục tiêu cá nhân là tận dụng mọi cơ hội bôi nhọ nhân phẩm của anh,” Michael nói đùa, tìm ra chỗ cất chai rượu mạnh. “Vào đêm anh đưa em về nhà, em đã nói em vốn là người Ohio. Em sinh ra ở đó hả?”

“Không, em sinh ra ở Chicago. Mẹ em làm y tá và em sống với bà ở đó cho đến năm lên bốn.”

“Thế còn cha em thì sao?”

“Ông ấy đã bỏ đi đúng lúc bà vừa mang thai em. Họ chưa từng kết hôn.”

“Sao em lại đến Ohio?” Anh cúi xuống, tìm ly rượu trong đống thùng đựng đồ chuyển nhà chất sau quầy, rồi anh đứng thẳng lên, nhưng những lời cô nói sau đó đã làm anh quên bẵng mấy ly rượu trong tay.

“Khi em lên bốn, mẹ em biết tin bà đã mắc bệnh ung thư đang trong giai đoạn phát triển nhanh, vì vậy mẹ đưa em đến Ohio sống cùng bà ngoại. Mẹ nghĩ làm như vậy sẽ giúp em dễ dàng thích ứng với cuộc sống thiếu vắng bà hơn. Dạo đắy, mẹ thường xuyên đến thăm hai bà cháu trong thời gian vừa tiến hành điều trị thử nghiệm tại bệnh viện vừa kiên trì làm việc cho đến khi còn cơ hội.”

“Sau đó thì sao?”

Leigh buông tay và xòe bàn tay úp xuống mặt quầy như để chuẩn bị tinh thần. “Một hôm, hồi em năm tuổi, mẹ ôm hôn tạm biệt em và nói bà sẽ sớm gặp lại em. Mẹ không ý thức được bà sẽ không còn cơ hội đó nữa.”

Mắt Leigh, khuôn mặt cô, cử chỉ của cô - chúng quá diễn cảm đến nỗi hút anh vào câu chuyện, y như chúng vẫn từng thôi miên và thu hút những khán giả đã trả tiền để được xem cô trình diễn. Nhưng bây giờ không phải cô đang diễn kịch, đây không phải vở kịch, và anh còn lâu mới là một khán giả bàng quan. Anh phải cúi xuống tập trung rót rượu để tỉnh táo lại. “Em có nhớ rõ về mẹ không?”

“Có, mà cũng không. Em vẫn còn nhớ mình rất yêu mẹ và luôn háo hức chờ được gặp bà. Em nhớ mẹ thường đọc truyện cho em nghe trước giờ đi ngủ, và - trong tình huống này thì nghe có vẻ thật kỳ quặc - em thực sự nhớ là bà đã rất hạnh phúc và vui vẻ khi mẹ con em ở bên nhau. Nhưng mẹ biết rõ bà đang hấp hối, cuộc sống của bà đang chấm dứt khi còn chưa kịp có cơ hội bắt đầu.”

Lần này, anh nhìn vào mắt cô. “Chắc hẳn em được thừa hưởng tài năng của mẹ em.”

“Tài năng gì?”

“Tài năng diễn xuất.”

“Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Cám ơn anh,” cô nhẹ nhàng nói. “Em sẽ không bao giờ quên điều đó. Lần tới bước lên sân khấu, em sẽ nhắc nhở mình rằng một phần của mẹ đang ở đó với em.”

Một phút trước, cô khiến anh thấy đau đớn thay cho cô; giờ cô lại mỉm cười với anh, làm anh cảm thấy mình chẳng khác gì một vị đế vương. Đối với anh, yêu Leigh Kendall cũng chẳng khác gì một chuyến đi trên chiếc tàu lượn siêu tốc của cảm xúc. Ngày xưa, anh đã phải tránh xa cô, và đó là một nỗ lực vô cùng khổ sở. Bây giờ, anh đang ở bên cô và đang càng ngày càng hòa hợp với cô đến độ gần như cảm nhận được cảm xúc của cô. “Vậy ra em lớn lên ở Ohio hả?”

Cô gật đầu. “Trong một thị trấn nhỏ xíu mà anh chưa bao giờ nghe đến.”

“Em có cô đơn không?”

“Không, thật sự không. Người dân thị trấn đều quen bà em và biết mẹ em từ khi bà còn trẻ. Em là ‘đứa trẻ bơ vơ mồ côi mẹ’, vì thế có thể coi như đến một nửa thị trấn đã... nhận nuôi em vậy.”

“Một đứa bé bơ vơ mồ côi mẹ xinh đẹp,” anh nói rõ hơn.

“Em chưa bao giờ được đánh giá là xinh đẹp, và thời đó thì càng không. Em có tàn nhang và tóc đỏ như xe cứu hỏa. Em vẫn còn giữ một tấm ảnh hồi ba tuổi, ngồi trên ghế sofa, áp con búp bê Raggedy Ann lên mặt.” Cô bật cười thú thật, “Trông hai đứa em không khác gì chị em sinh đôi!”

Nụ cười của cô quá dễ lây đến nỗi anh cũng toét miệng cười với cô. “Sao cuối cùng em lại đến New York?”

“Giáo viên trung học của em cho rằng em có năng khiếu diễn kịch và bà đã vạch ra một sứ mệnh cuộc đời là phải giúp em giành học bổng đến Đại học New York. Khi em lên đường đi New York, phân nửa thị trấn đã ra bến xe tiễn em. Họ không bao giờ nghi ngờ khả năng thành công của em, và suốt một thời gian dài, em cảm thấy bắt buộc phải làm được điều đó, chủ yếu vì họ chứ không phải vì bản thân. Bà em mất hai năm trước, và em không còn về đó nữa.”

Michael đưa ly rượu mạnh cho anh rồi cầm ly của mình lên. “Đi cùng anh nào,” anh nói, “và anh sẽ cho em xem nơi được các kiến trúc sư gọi là ‘nơi thoái ẩn của chủ nhà’.” Anh chờ cô đứng lên nhấp một ngụm rượu; rồi anh đặt tay lên eo cô. Anh đã đợi đủ lâu để nếm đôi môi mềm mại của cô rồi.

Cô rùng mình nói, “Ngụm rượu mạnh đầu tiên lúc nào cũng y như nếm xăng vậy.”

Leigh nhìn thấy miệng anh nhếch lên trong nụ cười nửa miệng. “Em nói gì buồn cười lắm à?”

Nụ cười nửa miệng biến thành cái cười toe uể oải. “Không.”

“Vậy... sao anh lại cười?”

“Anh sẽ nói cho em biết sau.”