← Quay lại trang sách

Chương 49

Hồi hộp không biết anh muốn chỉ gì cho cô xem, Leigh đi với anh đến cuối sảnh. Bị dãy cầu thang uốn lượn che khuất tầm nhìn từ phòng khách, cánh cửa đôi dẫn sang một không gian trũng tuyệt đẹp với mấy nhóm ghế sofa tiện nghi đặt trước lò sưởi.

Lúc trước, cô cảm thấy được trấn an vì căn phòng thiếu đồ nội thất, nhưng sau khoảng thời gian chuyện trò ăn ý trong phòng sinh hoạt chung, cô nhận ra những lo lắng của mình đều vô căn cứ. Michael đã không thực hiện màn dạo đâu, và cô tự hỏi không biết sao cô lại tưởng tượng ra anh có thể định làm thế chứ. Sau cái chết của Logan, cảm xúc của cô không được ổn định lắm, và rõ ràng, thỉnh thoảng phán đoán của cô cũng vậy.

Lúc bước xuống thềm đi vào phòng khách, cô nhìn quanh nói, “Anh đang sở hữu một góc thiên đường, cùng với các tầm nhìn đi kèm nữa.”

“Em thích không?”

“Em rất thích.” Ở bên phải, qua khung cửa rộng mái vòm, là một căn phòng có lẽ là phòng ngủ, nhưng tầm nhìn thông thoáng lại giúp cô nhìn xuyên qua phòng đến khung cửa sổ rộng rãi phía bên kia, trông thẳng xuống công viên Trung Tâm, vì vậy cô không dám chắc. Tuy nhiên, bên trái, qua một khung cửa tương tự, cô có thể thoáng nhìn tháy dãy tủ ốp gỗ và kính gắn đèn chìm, vì vậy cô đoán đây hẳn là phòng làm việc của anh. “Em cứ tưởng anh bảo vẫn chưa chuyển dến mà?” cô hỏi vu vơ.

“Anh không định ám chỉ anh vẫn chưa sống ở đây. Anh đã trang bị nội thất cho dãy phòng này từ hai tuần trước để ở tạm. Đồ đạc còn lại sẽ được chuyển đến vào tuần tới, nhưng cũng không nhiều. Anh đã bán gần hết đồ đạc kèm căn hộ kia rồi,” anh giải thích trong lúc bước vào phòng làm việc. Leigh đặt ly rượu lên bàn và đi theo anh. “Anh chỉ giữ lại những đồ quan trọng như cái bàn, vì chính anh đã thiết kế, cộng thêm sách cùng một sổ tác phẩm nghệ thuật và điêu khắc mà anh đặc biệt trân quý.”

Anh nhấn công tắc và hệ thống ánh sáng âm trần rực sáng trên trần nhà. Toàn bộ phòng làm việc đều được lát gỗ gụ sáng màu, thậm chí khung viền trên trần nhà cũng vậy.

Bàn làm việc của anh rất đẹp, rộng mà không tối, bốn góc lượn tròn. Bàn đặt bên trái phòng, đối mặt với tủ kính và kệ trưng bày tác phẩm nghệ thuật. Leigh bước đến gần để ngắm nhìn. “Anh thật đa tài,” cô vừa nói vừa rê ngón tay trên mặt gỗ dát trơn bóng.

Không thấy anh trả lời, cô ngoái đầu lại, nhìn thấy anh vẫn đứng yên trong phòng, tay trái đút túi, tay phải cầm ly rượu... đang ngắm nhìn cô, mặt anh nghiêm nghị nhưng vẫn toát lên vẻ thích thú. Bối rối, cô quay nhìn những cuốn sách xếp trên các kệ chạy dọc bức tường bên phải, chậm rãi bước từ đầu này đến đầu kia, liếc nhìn tên sách. “Có thứ gì mà anh không thấy hứng thú không?” cô hỏi, thoáng mỉm cười.

“Một vài thứ.”

Cô nhận ra câu trả lời khá cộc lốc và kỳ quặc. Có lẽ anh đã mệt. Dường như anh có một nguồn cung cấp năng lượng vô tận giúp anh có thể làm việc suốt ngày và ở lại căn hộ của cô cho đến khuya bất cứ hôm nào họ ăn tối cùng nhau. “Anh mệt à?”

“Không hề.”

Cô tiếp tục bước dọc các kệ sách cho đến khi đi tới chỗ anh; rồi cô xoay người đi đến dãy kệ và tủ kính đối diện bàn anh. “Nào, để xem anh đặc biệt trân quý những món nghệ thuật và tác phẩm điêu khắc nào đây.” Khiếu thẩm mỹ của anh rất tinh tế và có chọn lọc, cô nghĩ - một cái bình Etruscan lộng lẫy, một bức tượng bán thân bằng cẩm thạch tráng lệ, một cái bát mạ vàng chạm khắc tinh tế. Cô đến chỗ một bức tranh sơn dầu nhỏ lồng khung đặt trên bục phía sau lớp kính lắp đèn hậu. “Xin anh đừng nói là anh vẫn để nguyên bức Renoir ở đây trong khi khắp nơi nhan nhản công nhân chuyển đồ nhé.”

“Nó vẫn nằm trong hầm cho đến tận hôm nay, và hệ thống an ninh trong phòng này tinh vi hơn bên ngoài nhiều.”

Cô chuyển ánh mắt sang hốc tường tiếp theo - một tủ kính nhỏ xíu - và choáng váng thaat thần nhìn chằm chằm món đồ bên trong. Trong đó là một bức tượng hiệp sĩ nhỏ vũ khí đầy đủ làm bằng hợp kim rẻ tiền. Leigh nghiêng người, nhìn anh không chớp mắt.

Đáp lại, anh nhướng mày, chờ cô nói về nó. Bão tố đang nổi lên trong lòng Leigh, nhưng, cô hạ quyết tâm, lần này sẽ đến lượt anh tự nguyện giải thích.

Michael biết cô đã vô cùng xúc động, nhưng chỉ trong nháy mắt, cô lại trở về với cái vỏ bọc diễn viên và lãnh đạm bước sang hốc tường kế tiếp, bàn tay hờ hững đan sau lưng. “Tác phẩm điêu khắc bằng thủy tinh này là của Bill Meek phải không?”

“Đúng vậy,” anh nói, cố không cười. Dáng vẻ của cô chẳng thể hùng hồn hơn được nữa trừ phi cô bắt đầu ngâm nga, và trông cô cũng hấp dẫn đến tột độ trong chiếc váy bó dài tay màu đen tôn lên chính những đường cong khêu gợi đang bị che giấu khỏi tâm nhìn của anh - một cách tạm thời. Rất tạm thời.

“Em rất thích tác phẩm của Bill Meek. Nó có khả năng nâng cao tinh thần đến mức gần như thiêng liêng.”

Anh quyết định bắt thóp trò giả vờ của cô. “Lúc nãy em nghĩ gì về bức tượng hiệp sĩ?”

Cô lịch sự ngả người ra ngắm nghía lại một hồi rồi nói, như thể đang thực tâm tìm kiếm một điều gì đó đáng ca ngợi ở nó, “Ánh sáng rất tuyệt.”

Anh run lên vì xúc động. “Anh luôn ngưỡng mộ thông điệp tinh tế của nó.”

“Anh nghĩ một món đồ như thế thì đáng giá bao nhiêu?” cô hỏi, giả vờ quan tâm.

“Món đồ đặc biệt đó là vô giá.”

“Em hiểu rồi.” Cô bước sang chỗ khác, và anh nhìn mái tóc cô tỏa sáng dưới ánh đèn khi cô cúi người nghiên cứu tác phẩm điêu khắc. “Anh biết không,” cô trầm ngâm như thể vừa nhớ lại chuyện cũ, “hồi xưa, em từng tặng một người đàn ông một bức tượng hiệp sĩ nhỏ bằng hợp kim y như thế.”

“Thật sao? Anh ta phản ứng thế nào?”

“Anh ấy không muốn có nó. Thực ra, anh ấy không muốn bất cứ thứ gì liên quan đến em. Anh ấy không bao giờ nói chuyện với em trừ khi cần thiết, còn đến khi nói, nếu không bất lịch sự thì anh ấy cũng tỏ ra cay độc.”

“Đúng là gã ngốc.”

Cô hơi khom người để ngó cái kệ bên dưới. “Vâng, đúng vậy. Nhưng không hiểu vì sao, em luôn thấy buồn bực vì có cảm giác anh ấy không thích em. Em đã cố thân thiện với anh ấy.”

“Có lẽ anh ta cũng nhận ra điều đó.”

“Có lẽ vậy. Nhưng đây mới là điều đặc biệt khác thường: Nhiều năm sau, em phát hiện ra anh ấy đã dùng tiền riêng để mua cho em những quả lê đặc biệt nhưng lại không trực tiếp đưa cho em... và anh ấy còn đi xem em diễn kịch nữa.” Cô bước sang kệ trưng bày tiếp theo, dừng lại ở kệ bên cạnh, rồi đi đến cuối dãy và bắt đầu chậm rãi quay trở lại cung đường vừa đi. “Có một đêm, anh ấy đã liều mình cứu em. Anh có thấy toàn bộ câu chuyện này hơi kỳ quặc không?”

“Xét trên bề nổi thì có.”

“Anh nghĩ em nên xử lý chuyện này ra sao?”

“Nếu ở vào địa vị của em,” Michael nói với vẻ thích thú nghiêm trang, trong lúc đặt ly rượu xuống kệ và bắt đầu đi về phía cô, “anh sẽ khăng khăng đòi một lời giải thích.”

Cô liếc nhìn anh từ dưới hai hàng mi. “Anh có lời giải thích nào không?”

“Có.” Đặt tay lên cánh tay cô, anh xoay người cô lại đối diện với mình trong lúc nói thật với cô: “Mười bốn năm trước, anh muốn em có những quả lê ngon lành nhất New York, và anh muốn là người mua chúng cho em. Anh muốn em nói chuyện với anh, và anh muốn nói chuyện với em. Anh muốn giữ món quà em tặng, và anh muốn tặng quà cho em. Tóm lại,” anh kết thúc, “anh đã muốn em.”

Cô nhìn anh chằm chằm, nỗ lực đến mức buồn cười để hiểu những lời anh vừa nói. “Và anh nghĩ có thể khiến em muốn anh bằng cách tỏ ra đáng ghét à?”

“Không,” anh nói, mạnh mẽ lắc đầu phủ định. “Anh đã có một quá khứ đen tối và tương lai xám xịt; anh không muốn em dính líu gì đến anh. Anh muốn em nhận được điều tốt đẹp hơn, tốt đẹp hơn anh nhiều.” Bằng giọng trách móc, anh nói thêm, “Anh cũng muốn em có được những thứ tốt đẹp hơn vạn lần so với gã sinh viên giả dối, khốn kiếp mà em mê tít. Anh đã rất tức giận khi em kể với bác anh là em đã đính hôn với anh ta. Anh không thể tin nổi anh đã cứu em thoát khỏi anh, chỉ để rồi lại cho em rơi vào tay Logan Manning.”

Mất một hồi lâu, Leigh cố gắng hết sức kìm nén thôi thúc muốn cười, khóc, muốn đứng thẳng lên mà hôn vào má anh. “Đây đúng là câu chuyện kỳ quái nhất mà em từng nghe,” cuối cùng cô nói với anh kèm nụ cười rạng rỡ. “Và rất có thể cũng là câu chuyện ngọt ngào nhất.”

Mỉm cười đáp lại cô, anh vòng tay quanh vai cô và bắt đầu đi về phía cửa trong lúc kể cho cô nghe một chuyện cảm động đến nỗi cô phải dựa đầu vào vai anh: “Dù ở bất kỳ văn phòng nào, anh cũng luôn giữ hiệp sĩ đó trong tầm nhìn. Nó là ngọn đèn dẫn đường cho anh. Trong những năm đầu, hễ do dự trước một lựa chọn nào, anh lại nhìn bức tượng hiệp sĩ nhỏ đó và nhớ lại rằng anh từng là ‘người hào hiệp’ trong mắt em, và anh sẽ đi theo bất cứ sự lựa chọn nào đúng đắn hợp đạo đức.” Anh giải thích với vẻ trêu chọc, “Anh không có nhiều cơ hội tỏ ra ‘hào hiệp’, vì vậy anh đành thay bằng cách hành động sao cho hợp đạo đức.”

Anh dừng lại trong phòng khách, ngồi lên trên lưng ghế sofa; rồi anh kéo cô áp sát chân anh và đặt tay lên thắt lưng cô.

Leigh có cảm giác dù anh đang định nói gì thì nó cũng rất quan trọng, vì dường như anh phải mất một khoảng thời gian dài đến bất thường để suy nghĩ về chuyện đó. Hoặc là vậy, hoặc anh không biết mình muốn nói gì. Vươn tay về phía bàn, cô nhấc ly rượu lên nhấm nháp, chờ đợi, nhận ra trông anh mới hấp dẫn làm sao trong chiếc áo sơ mi trắng hở cổ. Khuôn mặt anh toát lên vẻ đẹp trai lạnh lùng, đôi khi vẻ lạnh lùng còn át cả nét đẹp trai, nhưng chắc chắn “nam tính” hơn nhiều so với khuôn mặt Logan. Michael có vẻ mạnh mẽ khắc trên quai hàm và niềm kiêu hãnh hiện rõ trên những đường nét thô ráp. Và anh có đôi mắt tuyệt đẹp, một đôi mắt có thể lúc cứng rắn lúc dịu dàng, nhưng luôn luôn toát lên ánh sáng tinh tường hiểu biết. Tầm trí Logan thường trôi tận đâu đâu chứ chẳng ở bên người đang cùng trò chuỵen; mắt anh cũng thường lang thang theo suy nghĩ.

Michael không nhận ra cô đang quan sát khuôn mặt anh; anh đang cố quyết định xem nên nói gì tiếp theo. Anh biết đích xác mình muốn nói gì: “Anh yêu em. Lên giường với anh nhé, anh sẽ giúp em quên đi anh ta đã làm em đau khổ dường nào.” Vấn đề nằm ở chỗ sự phản bội của chồng cô sẽ ngăn cô tin anh nếu anh thổ lộ tình cảm với cô, cũng như nó sẽ ngăn cô muốn lên giường với anh bây giờ.

Anh chắc chắn về điều đó cũng y như anh chắc chắn tình cảm cô dành cho anh sâu đậm hơn nhiều so với mức cô muốn nhận ra ngay bây giờ. Luôn có một sự ràng buộc không thể giải thích giữa họ; luôn có một sự thấu hiểu thiết yếu nào đó hình thành ngay khi họ ở chung với nhau. Nhiều năm trước, cô đã nhìn thấy điểm tốt trong anh và theo bản năng đã buộc nó phải lộ diện. Thậm chí ngay bây giờ, khi cả thế giới tin anh là một kẻ tồi tệ, khi một tờ báo có thể lập nên một giả thuyết hợp lý rằng anh đã giết chồng cô thì cô - người đáng lẽ phải nghi ngờ nhiều nhất - lại là người ủng hộ anh một cách kiên quyết nhất.

Không may, đó đều là những vấn đề cảm xúc, và anh không nghĩ cô đã sẵn sàng nói về chúng vì cảm xúc của cô đã quá tải rồi. Nhưng anh quyết định thử phương pháp tiếp cận đầu tiên. Anh lướt hai bàn tay lên trên cánh tay cô, lặng lẽ hỏi, “Em có tin vào số mệnh không?”

Cô cười, trong giọng nói ẩn chứa sắc thái gì đó. “Không còn nữa.” Sau một hồi ngập ngừng, cô chùn mũi hỏi, “Anh thì sao?”

Sắc thái đó trong giọng cô làm anh ghét Logan Manning gấp bội. “Anh là người Ý lai Alien,” anh đùa. “Tổ tiên của anh phát minh ra sự mê tín dị đoan và văn hóa dân gian. Tất nhiên là anh tin vào số mệnh.” Cô mỉm cười trước câu nói của anh, vì thế anh nhẹ nhàng nói tiếp, “Anh tin chắc số phận đã định sẵn để em tặng bức tượng hiệp sĩ đó cho anh. Số phận đã định sẵn để em trở thành ngọn đèn dẫn đường của anh.”

Anh quan sát thấy hoang mang và hoài nghi đang làm mắt cô tối lại, nhưng dù sao đi nữa anh vẫn tiếp tục, thử thách các ranh giới cảm xúc của cô. “Số phận đã định sẵn để anh trở thành người hộ mệnh cho em. Số phận đã định sẵn để anh có mặt tại đó khi hai gã côn đồ kia định tấn công em. Đáng ra anh cũng phải giữ em ở bên,” anh nói thẳng thừng, “nhưng anh đã phạm phải sai lầm và để Logan Manning có được em. Em biết anh còn tin điều gì nữa không?”

“Em không dám hỏi.”

Logan Manning khốn kiếp. “Anh tin rằng số phận đang cho anh một cơ hội nữa để thực hiện công việc của mình.”

“Và... anh nghĩ công việc của anh là gì?” cô hỏi với vẻ thích thú dè dặt.

“Anh đã kể cho em nghe rồi,” Michael nói, cố giấu cảm giác nghiêm trang trong lòng, “công việc của anh là làm người hộ mệnh cho em. Và ngay lúc này, một phần của công việc đó chính là giúp em quên Logan. Đã đến lúc trả đũa anh ta vì đã bất chung em và phản bội lòng tin của em. Em sẽ không thể là chính mình trừ khi lấy lại được niềm kiễu hãnh vốn có.”

“Vậy em trả đũa bằng cách nào đây?”

Anh nhìn cô, nụ cười tinh quái dần nở rộ. “Ăn miếng trả miếng...” anh nói. “Anh ta bất chung với em, cho nên bây giờ em sẽ không chung thủy với anh ta... với ký ức về anh ta nữa.”

Đôi mắt cô tràn ngập niềm vui và cô mỉm môi cố không cười, nhưng giọng nói của cô vẫn toát lên sự xúc động không thể nhầm lẫn. “Anh có bao giờ tính đến chuyện lấy cớ bị bệnh tâm thần để biện hộ khi cảnh sát quấy nhiễu anh không?” cô hỏi, “vì em thật sự nghĩ rằng chúng ta có thể giải thoát anh với...”

“Chúng ta?” anh nhắc lại, ngắt lời cô. “Có thấy em phối hợp với anh một cách tự nhiên đến mức nào không. Em không đấu tranh vì bản thân, nhưng khi tờ báo đó nói xấu anh, em sẵn sàng công kích tất cả những người có liên quan.” Anh chậc lưỡi và lắc đầu. “Lẽ ra mười bốn năm trước chúng ta đã là một đội ăn ý.”

Cố gắng gạt ý nghĩ cay đắng đó sang một bên, anh chuẩn bị tinh thần cho một cuộc tranh luận ngắn ngủi. “Nhưng đó là chuyện ngày xưa, còn đây là hiện tại, anh đang ở đây... sẵn sàng thực hiện công việc của mình và giúp em tối nay trả đũa Logan. Thực ra là hoàn toàn tình nguyện. Lên giường với anh đi.”

Lần đầu tiên Leigh bất chợt nhận ra rằng bất chấp thái độ trêu chọc đó, anh đang rất nghiêm túc. Rất, rất nghiêm túc. “Không! Tuyệt đối không được! Thật điên rồ. Nó sẽ thay đổi mọi thứ. Chúng ta sẽ không còn như trước nữa. Em thích chúng ta như bây giờ. Và thêm nữa, như thế là không đúng, như thế là không công bằng.”

“Với ai?”

“Với anh! Sao anh lại có thể nghĩ là em sẽ... lợi dụng... anh như thế chứ? Em sẽ không đời nào nghĩ đến chuyện đó!”

Anh chậc lưỡi. “Anh muốn bị lợi dụng.”

Anh đang cười, nhưng anh không chỉ nghiêm túc đơn thuần, anh rất kiên quyết! Cô có thể nhận ra từ giọng anh. Chỉ cần nghĩ đến việc lên giường với anh, phơi bày bản thân cả về mặt cảm xúc lẫn thể xác, cô đã co rúm người vì hoảng sợ. Cô sẽ mất anh, cùng với chút tự trọng nhỏ nhoi còn sót lại trong cô. “Xin anh,” cô nói, giọng đầy đau khổ, ‘ ‘xin anh đừng làm thế này với em. Cứ để mọi chuyện y nguyên như cũ. Em không muốn... làm điều đó. Với bất kỳ ai.”

Cô lùi lại đủ để đặt ly rượu xuống, nhưng bàn tay anh siết chặt lại và anh đứng hẳn dậy khi cô cố thoát khỏi tầm tay anh.

“Em sẽ phải nói cho anh nghe vì sao...” Cơn giận dỗi với Logan Manning chảy tràn trong huyết quản Michael như axít, nhưng anh vẫn giữ giọng bình tĩnh. “... Nếu không anh sẽ không đời nào chấp nhận câu trả lời không.”

Giọng cô vỡ òa. “Khốn kiếp, sao anh lại đối xử với em thế này!” Cô tì trán vào ngực anh, đôi mắt chìm trong dòng lệ xấu hổ và tuyệt vọng. “Anh không thể để lại cho em chút kiêu hãnh sao?”

Anh thất thần nhìn chằm chằm xuống đỉnh đầu cô, bàn tay áp chặt lưng cô đầy chở che trong lúc cố tình thọc vào vết thương của cô. “Anh muốn em giải thích tại sao em sẽ không lên giường với anh. Anh muốn em nói thật với anh.”

“Tốt thôi!” cô kêu lên. “Sự thật của anh đây này! Cả thế giới đều biết ‘sự thật’ rồi. Chồng em không muốn em. Em không hiểu anh nghĩ lên giường với em thì anh sẽ được gì, nhưng anh ấy thấy như thế vẫn không đủ, và anh cũng sẽ thấy không đủ. Em yêu anh ấy,” cô nghẹn ngào, “vậy nhưng anh ấy thậm chí còn chẳng quan tâm đủ mức đến em để không chạm tay vào bạn bè em, hay đồng nghiệp em. Thả em ra, em muốn về nhà!” Cô vùng vẫy dữ dội hơn, và khi cánh tay anh siết chặt hơn, ép cô tì vào ngực anh, cô đổ sập vào người anh thổn thức. “Tên những người tình của anh ấy xuất hiện trên mọi tờ báo...”

“Anh biết,” anh thì thầm. Ôm cô chặt hơn, anh tựa má lên đỉnh đầu cô, đè nén cảm xúc đau đớn đang tắc nghẹn nơi cổ họng, tay anh vuốt ve hai bên sườn và lưng cô trong khi đôi vai mảnh mai của cô run lên bởi cơn nức nở đau khổ. Anh nhớ lại lần đầu tiên thấy đôi mắt xanh biết cười đó đang nhìn anh, được bao giữa một màn tóc nâu vàng, và anh nhắm chặt mắt lại.

Anh đợi cho đến khi tiếng khóc của cô bắt đầu dịu dần; rồi anh kiên quyết rũ bỏ tâm trạng sầu muộn của mình và quyết tâm mang lại tiếng cười cho cô. “Anh không trách em vì đã khóc đâu. Này nhé, em biết tìm đâu ra một người đàn ông khác vừa chính trực, trung thành, lại tự trọng chứ?” Thở dài đùa cợt, anh nói thêm, “Em sẽ phải lê bước qua vô vàn cánh đồng ngập ngụa phân bón rồi mới có thể tìm thấy một đống lớn như em đã có.”

Cô cứng người lại như bị điện giật, và sau một lúc im lặng căng thẳng, vai cô lại bắt đầu run lên, chỉ có điều còn dữ dội hơn lúc nãy nhiều. Cười toe toét. Michael ngẩng đầu lên. Anh biết cô đang cười thậm chí trước cả khi cô ngẩng mặt ra khỏi áo sơ mi của anh và ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn anh.

Leigh đưa đầu ngón tay lên lau mắt rồi gật đầu. “Anh nói đúng.” Cô cảm thấy quá thư thái đến độ gần như choáng váng trước trải nghiệm này.

Anh ve vuốt khớp ngón tay mình trên gò má mềm mại của cô, chùi một giọt nước mắt còn sót lại. “Anh đã trao cho Logan cô gái của anh,” anh phẫn nộ nói, “và nhìn xem anh ta đã làm gì với cô ấy này.” Anh nhướng mày, và nói thêm một cách đầy ý nghĩa, “Anh cũng cần trả thù anh ta nữa.”

Thầm mỉm cười đầu hàng, Leigh nhận ra anh vẫn vô cùng quyết tâm đưa cô vào căn phòng ngủ đó, và cô cũng nhận ra mình muốn vào đó cùng anh. Rất nhiều. Khát khao bất chợt đó khiến cô bất ngờ, nhưng cô còn ngạc nhiên hơn nữa khi nhận ra trong mình dâng lên một ước muốn ương ngạnh rằng Michael sẽ không xem đó là một trò đùa. Mặt khác, cô biết anh quan tầm đến cô, và đó mới là điều quan trọng. Cô quyết định nghe theo anh.

Ngay khi nhìn thấy đôi mắt cô sáng lên long lanh, Michael biết anh đã thắng, và toàn bộ cơ thể anh căng ra trong nỗi khát khao được bế cô trong vòng tay mình, nhưng anh không dám có bất kỳ cử động nào cho đến khi biết chắc cô định đưa anh đến đâu. “Anh biết đấy,” cô dịu dàng chỉ ra vấn đề, như thể cố gắng chia sẻ cảm xúc của anh. “Em chưa bao giờ thật sự là cô gái của anh. Em là cô gái của Logan.”

Anh cười rạng rỡ vì cô đang tán tỉnh anh, và anh khoanh tay trước ngực. “Anh có thể cướp em ra khỏi anh ta dễ dàng như thế này này...” Anh búng ngón tay.

“Anh có vẻ vô cùng tự tin đấy.”

Anh nhướng mày và ngạo mạn tuyên bố, “Đúng vậy.”

“Vậy anh làm thế bằng cách nào?”

Giọng trầm ấm của anh đột nhiên khàn đục, và Leigh có cảm giác nó không khác gì một cái vuốt ve đầy nhục dục. “Anh sẽ làm tình với em, giống như anh định làm tối nay, và sau đó em có thể so sánh hai người bọn anh.”

Không ngờ anh lại gợi ý so sánh giữa hai người, Leigh cảm thấy lòng can đảm rạn nứt trong nháy mắt, và hiện thực chui ra qua những vết rạn. Logan đã từng là một người tình tuyệt vời - khi anh muốn là người yêu của cô.

Cô càng hoảng hốt hơn khi Michael không chỉ đoán được những gì cô đang nghĩ mà anh còn quyết định thảo luận về nó. Cười toe toét, anh ngắm nghía vẻ mặt cô. “Anh ta hay đến vậy à?”

Cô cố buộc anh bỏ qua đề tài này bằng cách lườm anh rồi xoay đầu sang chỗ khác.

Không thành công. Anh nghiêng người, quan sát gò má càng lúc càng ửng hồng vì xấu hổ của cô. “ Thật sao ?” anh trêu chọc. “Anh ta thật sự hay đến vậy à?”

“Em không thể tin nổi chúng ta đang nói về chuyện này,” cô ảm đạm nói.

Michael cũng không tin nổi, nhưng nó đã đưa cô đến đúng nơi anh muốn, vì vậy anh đứng lên, vòng tay ôm cô, đưa cô về phía phòng ngủ. “Vậy thì bắt đầu so sánh nào,” anh bảo cô.