Chương 50
Trong phòng ngủ, cô rời khỏi anh ngay khi anh thả tay ra khỏi thắt lưng cô, và cô đi vòng sang phía bên kia giường. Xoay lưng lại phía anh, cô tháo một chiếc hoa tai ra đặt lên bàn đêm.
Cho dù vài phút trước cô đã mỉm cười một cách táo bạo như thế, nhưng Micheal nhận ra rõ ràng cô rất ngượng ngập trước những gì họ đang làm, vì vậy anh để kệ cô ảo tưởng về sự riêng tư của mình. Tuy nhiên, vì cô không yêu cầu anh không được nhìn nên anh vẫn đứng yên ở chân giường - nơi anh có thể ngăn cô lại nếu cô mất tinh thần và tìm cách bỏ chạy - và thụ hưởng niềm vui tuyệt diệu được quan sát người phụ nữ anh yêu đang chuẩn bị lên giường với anh.
Cô tháo chiếc hoa tai kia, đặt lên bàn đầu giường; rồi cô với tay lấy sợi dây chuyền trong khi anh cởi cúc áo sơ mi của anh.
Cô tháo vòng đeo tay đặt lên bàn; anh cởi cúc trên cổ tay áo sơ mi của anh.
Cô đưa tay về khóa kéo của cô; anh với lấy thắt lưng của anh.
Cô ngần ngừ, bàn tay đặt sau lưng, gần khóa kéo, anh chuẩn bị ứng phó với vấn đề, nhưng vẫn giữ giọng tự nhiên, thân thiện. “Em có cần giúp đỡ không?”
“Không.”
Cô kéo khóa xuống; anh nới lỏng dây thắt lưng.
Bộ váy của cô trượt lên quá đầu; mạch đập của anh cũng tăng tốc theo.
Cô với lấy áo ngực; anh kéo khóa quần xuống.
Hai sợi dây đăng ten đen trượt xuống cánh tay cô; ánh mắt chăm chú của anh lướt dọc lưng cô, đụng chạm táo bạo. Vuốt ve. Cô cảm nhận được nó và rùng mình. Michael nhìn thấy và mỉm cười.
Chiếc quần tất đen trong suốt là rào cản cuối cùng giữa họ, nơi ẩn náu cuối cùng của cô. Anh đã cởi xong quần áo, nín thở khi bàn tay cô do dự đặt lên cạp quần - không thể thở nổi khi cô bắt đầu vê cạp quần xuống.
Cô ngồi xuống giường để hoàn tất việc đó, và một cái chân thon dài lộ ra, hồng hào trần trụi. Anh sắp đến đích rồi. Thêm một chân nữa là cô thuộc về anh. Không còn phải giả vờ với cô rằng việc làm tình cùng cô chỉ đơn thuần là ý kiến ngẫu nhiên của anh, mà đây là trò tiêu khiển đầy hứng thú đối với cả hai bọn họ.
Mụ mẫm, Leigh chậm rãi cởi hoàn toàn chiếc quần tất và đứng lên để đặt nó cạnh bộ váy trên ghế gần giường. Cô không thể tin nổi cô sắp để cho chuyện này xảy ra - không thể tin nổi cuộc kéo co mà Michael Valente đã luôn áp đặt lên cô. Anh coi chuyện này như một trò đùa, và cô đã thực tâm hùa theo, nhưng dường như chuyện này không còn quá buồn cười nữa. Nó có vẻ thiếu riêng tư... một cách đầy cô độc.
Cô thả chiếc quần tất lên ghế, rồi hổn hển thở dốc khi anh nắm chặt cánh tay cô xoay cô lại, gần như thô bạo kéo cô ngã vào ngực anh. Miệng cô mở to vì sốc; miệng anh chiếm lấy miệng cô trong một nụ hôn chiếm hữu, đầy nhục dục và... riêng tư đến choáng váng.
Cô ngã sấp trên giường, và anh ngã xuống theo cô. Anh kéo cánh tay cô duỗi lên cao quá đầu, đan chặt ngón tay vào tay cô, và giữ chúng ở đó trong khi anh cúi đầu xuống, miệng anh chiếm lấy miệng cô, lưỡi anh chọng ghẹo lưỡi cô. Anh làm cô tan chảy; cô khiến anh nóng bừng.
Anh ngước đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô. Mí mắt anh trĩu nặng ham muốn; đôi mắt cô mở to kinh ngạc. Anh lại cúi đầu, và Leigh chuẩn bị đón nhận một nụ hôn dữ dội như vừa rồi, nhưng anh chỉ lướt nhẹ lên môi cô. Không thể chạm vào anh vì hai tay đang bị anh giữ chặt, cô làm theo chỉ dẫn của anh, chà môi vào môi anh, rồi đòi hỏi nhiều hơn. Anh đưa cho, cô đón nhận. Cô mời mọc, anh thưởng thức. Rồi miệng anh mở ra trên miệng cô, một lần nữa cuồng dã nài nỉ và ngấu nghiến, lưỡi anh vuốt ve lưỡi cô, môi anh thô nhám và dịu dàng. Anh làm cô trở nên yếu đuối và mềm nhũn; cô khiến anh... chắc chắn không như thế.
Anh rời khỏi miệng cô và lướt môi lên má cô, rồi rê xuống thấp hơn, chạm vào bầu ngực cô, sau đó đến bầu ngực bên kia. Anh mút vào, cô hổn hến. Anh làm chúng nhức nhối, và nhức nhối nhiều hơn, cho đến khi cô rên rỉ. Anh làm cô muốn anh đến tuyệt vọng; cô làm anh khao khát đến ngất ngây.
Anh dừng lại, dịu dàng tựa má vào nơi trái tim cô đang đập thình thịch trong lúc chậm rãi thả tay họ ra, rồi anh xòe tay. Lòng bàn tay mở rộng và các ngón tay duỗi dài, anh chà ngón cái lên lòng bàn tay cô trong cử chỉ vuốt ve thăm dò khiến cô rạo rực lạ kỳ; rồi anh chậm rãi trượt ngón tay xuống cổ tay và cẳng tay cô, sau đó lại lướt lên trên, rồi hạ xuống thấp hơn trong cái vuốt ve khêu gợi. Mụ mẫm, Leigh dần nhận biết thế nào là cảm giác khi được người khác khao khát đến tột cùng.
Cô nâng cánh tay bóp chặt đôi vai cứng cáp của anh trong khi đấy anh di chuyển xuống thấp dần. Anh lướt môi trên thắt lưng cô, rồi đến rốn cô. Cô cười khúc khích vì nhột. Không hề báo trước, anh di chuyển xuống thấp hơn nữa. Cô rên rỉ choáng váng. Rồi đê mê ngây ngất.
Cô bấm móng tay vào lưng anh và lùa tay vào tóc anh. Cuồng loạn, cô kéo anh lên để miệng anh trở về bên miệng cô, rồi cô xoay anh nằm ngửa ra, hôn anh cho đến hụt hơi.
Cô quên hết mọi thứ Logan đã dạy và vận dụng mọi món nghề để đốt cháy khát vọng. Cô vùi miệng vào môi Michael, xòe tay trên tay anh, lần theo hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của anh như anh đã làm với cô. Cô run rẩy thích thú khám phá hai cánh tay anh chắc nịch, còn miệng anh nóng bỏng và mềm như nhung. Cô hôn mắt anh, và làm anh mỉm cười. Cô mút lấy ngực anh và di chuyến xuống thấp hơn. Cô làm anh hổn hển. Anh khiến cô dừng lại.
Anh xoay cô nằm ngửa ra, mạnh mẽ khóa miệng cô vào miệng anh, lấy chân tách đùi cô ra. Khi hông anh vẫn đang giữ chặt hông cô, cơ thể rắn chắc của anh đang ở tư thế sẵn sàng đi vào bên trong cô... anh dừng lại.
Leigh chờ đợi, hơi thở gấp gáp, cơ thể nóng bừng. Cô mở mắt ra nhìn anh. Đôi mắt sáng rực. Cô đưa tay lên và trong cảm giác sợ hãi, cô chạm vào mặt anh, ngón tay lướt dọc gò má và quai hàm cứng rắn của anh. Anh đi vào cô vài centimet. Cô khát khao nâng hông lên. Anh cúi đầu hôn môi cô rồi đi vào bên trong cô với một sức mạnh đột ngột làm cơ thể cô cong lên như một cây cung.
Cơ thể cô là cây vĩ cầm của anh; anh dạo chơi đều đặn cho đến khi tiếng rên rỉ của cô trở thành bài hát của anh. Anh thay đổi giai điệu của cô, nhịp điệu của cô. Cô uốn người bám chặt vào anh, rối cô chơi giai điệu dồn dập hoang dã của mình. Và chọn nhịp điệu hoàn hảo với anh.
Rã rượi, Leigh nằm trong vòng tay anh, vùi mặt vào ngực anh. Tâm trí cô không tiến hành so sánh, nhưng trái tim cô đã biết câu trả lời: Logan có thể làm cho cô rên rỉ. Nhưng Michael làm cô nức nở.
Anh cất tiếng, giọng trầm ấm của anh vang lên như tấm vải nhung, bao phủ cơ thể trần trụi của cô. Nhỏ nhẹ và long trọng, anh nói, “Anh yêu em.”
Ba từ nhức nhối. Quá sớm để nghe chúng từ một người đàn ông khác; quá sớm để tự mình nhắc lại chúng. Anh muốn cô tin anh, cô biết, và anh muốn cô đáp lại anh bằng những lời tương tự. Cô có cảm giác như những lời nói đó, nhưng cô không thể nói thành lời. Thay vào đó cô trao cho anh một nửa điều anh muốn. “Em biết,” cô thì thầm. Và trong sự im lặng chờ đợi khủng khiếp nối theo câu trả lời khập khiễng đến đáng thương của cô, cô chồm người lên nhìn anh bằng đôi mắt chứa chan tình cảm.
Michael nhìn thấy sự lo ngại và dịu dàng trong đó. Anh yêu đôi mắt ấy; anh hiểu. Chúng đang nói với anh mọi điều anh hy vọng - yêu cầu anh đợi. Chỉ một thời gian ngắn thôi. Và sau đó đôi mắt hạ thấp xuống miệng anh và môi cô chạm vào môi anh - chà nhẹ, từ từ, qua lại. Cô thuộc về anh.
Bàn tay anh trượt lên lưng cô để giữ môi cô trên môi anh. Anh thuộc về cô.
Đứng bên cửa sổ trong vòng tay của Michael, Leigh ngắm bình minh ló dạng trên bầu trời che phủ Công viên Trung tâm. Chưa đầy mười hai tiếng đồng hồ trước, anh đã nắm tay cô và ấp ủ nó lần đầu tiên. Kể từ lúc đó đến giờ, anh đã đưa cô lên giường, làm tình với cô hai lần, và đánh cắp trái tim cô. Cô dựa lưng vào thân hình chắc nịch của anh, và bàn tay anh lướt trên ngực cô trong cái vuốt ve chiếm hữu. Dường như thật sai lầm và ngu ngốc nếu muốn phủ nhận sự thật với anh. “Em yêu anh,” cô dịu dàng nói.
Anh mạnh mẽ siết chặt quanh người cô để hồi đáp; rồi anh đưa cánh tay trái xuống ôm ngang hông phải của cô, kéo cô sát lại gần, như thể anh muốn thân thể của họ hòa thành một. “Anh biết em yêu anh,” anh thì thầm vào tai cô.
Leigh thở dài thỏa mãn; mọi thứ rốt cuộc đã được giải quyết, một cách suôn sẻ. Anh cho cô một phút đắm chìm trong ý nghĩ đó rồi anh nói, dịu dàng nhưng kiên quyết, “Kết hôn với anh nhé.”
Leigh không thể đồng ý. Mới có nửa ngày, cô sẽ không đi từ cái nắm tay đến một cam kết vĩnh viễn. Anh không thể trông chờ một chuyện như thế, và ngay cả Michael Valente cũng không thể khiến cô làm thế được. Tuy nhiên, cô không muốn sống thiếu anh, vì vậy cô bèn thỏa hiệp. “Em nghĩ sống chung với nhau có lẽ là một ý hay.”
“Trước hay sau khi chúng ta kết hôn?”
“Trước.”
“Sau,” anh không chịu thua.
Leigh ngoái nhìn anh ngờ vực. “Ý anh là chúng ta không thể sống chung với nhau nếu chưa kết hôn à?”
Anh cúi nhìn cô, cười toe toét. “Em có muốn chúng ta sống chung không?”
Cô gật đầu dứt khoát.
“Em có rất, rất muốn chúng ta sống chung không?”
“Có,” cô đáp lại không chút do dự. “Em muốn.”
“Vậy thì em chỉ cần nói hai chữ vừa rồi là được.”
Leigh gục đầu về phía trước, bật cười đầu hàng.
“Một cái gật đầu vẫn chưa đủ đâu,” anh nói. “Có phải thế là đồng ý không?”
Leigh cười dữ hơn và bướng bỉnh gật đầu.
“Anh có thể chấp nhận hai cái gật đầu,” anh nói với vẻ thoải mái. Trong kinh doanh, hai cái gật đầu tương đương một cái bắt tay, và một cái bắt tay là ràng buộc theo hợp đồng rồi. Em có muốn chọn ngày không hay để anh?”
“Em sẽ chọn,” Leigh hứa hẹn.
“Vậy thì tốt,” anh nói, mỉm cười tựa vào má cô. “Em chọn ngày nào?
“Chẳng hiểu sao,” cô thở dài vừa cười vừa nói, “em biết chắc anh sẽ nói thế.”
“Chúng ta luôn tâm linh tương thông mà. Nào, kiểm tra xem nhé... Em nghĩ anh sẽ nói gì tiếp theo?”
“‘Khi nào?’” Cô đoán với sự tin tưởng tuyệt đối.
“Anh đang hy vọng em hỏi. Anh nghĩ là... một tháng tính từ hôm nay.”
Leigh hoảng sợ. Cô không muốn họ bắt đầu cuộc hôn nhân khi cả hai vẫn đang bị tình nghi liên quan đến cái chết của Logan. Mà cho dù không có chuyện đó thì ngay lúc này cô cũng đang buồn ngủ đến nỗi gần như không thể đứng vững, nói chi đến việc nghĩ về ngày cưới. Cô nhắm mắt lại và xoay mặt về phía ngực anh, và bàn tay anh lướt ngược từ ngực cô lên, áp má cô tì sát vào lồng ngực anh. “Có lẽ chúng ta có thể làm chuyện đó sau sáu tháng nữa,” cô thì thầm, rất thích cách anh chạm vào cô khi họ không làm tình.
Lòng bàn tay anh, đang ấp ủ má cô, hơi xoay nghiêng, chỉ để cườm tay tiếp xúc với cằm cô. Leigh nhận thấy cử động này, nhưng cô muốn nghe anh trả lời hơn. Càng suy ngẫm, cô càng thấy sáu tháng có vẻ là một khoảng thời gian chờ đợi dài khủng khiếp, đặc biệt nếu họ không sống chung với nhau. Cô lấy làm bất ngờ, và hơi thất vọng, vì rõ ràng anh sẵn lòng chờ đợi lâu như thế. Cô thở dài.
“Quá lâu chăng?” anh ướm hỏi, giọng toát lên vẻ thích thú đầy thấu hiểu.
Leigh khúc khích cười bất lực. “Vâng.”
“Muốn thay đổi ý dịnh không?”
“Có.”
“Mở mắt ra.”
Cô mở mắt ra và nhìn thấy đề xuất thương lượng mà anh đã ra dấu từ lúc di chuyển bàn tay. Ngay trước mắt cô, anh đang giơ cao hai ngón tay. Hai tháng.
Mỉm cười đầu hàng, Leigh quay mặt lại, hôn lòng bàn tay anh.
Anh cúi đầu xuống, nâng mặt cô lên. “Một nụ hôn vào tay,” anh dịu dàng cảnh báo trên miệng cô, “tương đương hai cái gật đầu. Rất, rất ràng buộc đấy.”