Chương 51
Michael ngước mắt khỏi bàn làm việc khi cô thư ký đi vào văn phòng anh lúc 9:15 sáng hôm đó. Anh đã tắm rửa và cạo râu ở căn hộ, sau đó đưa Leigh vé nhà rối đến văn phòng để chuẩn bị cho cuộc họp lúc 9giờ30. “Ông Buchanan đến rồi,” Linda bảo anh. “Ông ấy nói ông ấy đến hơi sớm.”
“Cho ông ấy vào.”
Một lát sau, Gordon Buchanan bước vào, mang theo cặp hổ sơ. Là cổ đông lớn của Buchanan, Powell & Lynch, công ty luật uy tín bậc nhất New York, Buchanan ăn mặc sang trọng hoàn hảo không chê vào đâu được. Ông có mái tóc đốm bạc, cách xử sự khéo léo và khuôn mặt quý phái, tươi tắn. về mặt xã hội, ông là một quý ông; về mặt chuyên môn, ông uyển chuyển và nguy hiểm không khác gì con rắn.
“Xin chào,” Buchanan nói. Mặc dù công ty của ông đã đại diện thành công cho Michael Valente trong mọi vụ kiện chống lại anh suốt thập niên vừa qua, họ không phải bạn bè - Valente không thuộc tạng người thân thiện. Nhưng anh có hai phẩm chất hiếm hoi giúp anh trở thành một khách hàng độc nhất vô nhị trong cuộc đời hành nghề của Buchanan: Anh không bao giờ nói dối luật sư của mình, và anh không bao giờ lãng phí thời gian của họ. Để đáp lại, anh yêu cầu họ không lãng phí thời gian của anh.
Vì lý do đó, Gordon đi thẳng vào vấn đề trước mắt mà không cần bất cứ câu rào trước đón sau mang tính xã giao nào. “Tôi đã sắp xếp một cuộc hẹn ở Interquest sáng nay,” ông nói trong lúc ngồi xuống trước bàn của Valente. “Họ có vài thông tin cho chúng ta. Anh có bảo bà Manning đừng nói chuyện với cảnh sát trừ phi đã thảo luận trước với tôi không?”
“Tôi bảo cô ấy mấy hôm trước rồi,” Michael đáp. “Họ đã không liên lạc với cô ấy kể từ hôm mang lệnh tòa án tịch thu toàn bộ văn kiện cá nhân của chồng cô ấy ở căn hộ...” Anh dừng lại và sốt ruột với tay về phía đường dây liên lạc nội bộ đang đổ chuông trên bàn.
“Tôi xin lỗi đã làm phiền, nhưng cô Leigh Kendall đang đợi trên đường dây cá nhân của ông...”
“Kendall ư?” Michael nhắc lại, thích thú nhận ra rõ ràng từ sau tối qua, Leigh đã chuyến sang dùng họ thời thiếu nữ và nghệ danh.
“Đó là bà Manning,” Linda giải thích, giả vờ bằng một thái độ chuyên nghiệp không chê vào đâu được rằng cô không biết anh rất thân thiết với người gọi. “Nhưng cô ấy đã đặc biệt sử dụng họ ‘Kendall’, nên tôi nghĩ mình cũng nên gọi vậy.”
“Cô nói đúng,” Michael nói, tay đã đặt sẵn trên nút chuyển ở đường dây cá nhân và xoay ngược ghế lại cho riêng tư hơn. Khi trả lời điện thoại, anh nói bằng giọng điệu thường được dùng với những người gọi bình thường khác. “Cô Kendall, Michael Valente đây.”
Cô giật mình phì cười. “Anh có vẻ lạnh lùng và cộc cằn quá đấy.” Anh chuyển sang giọng nói quen dùng với cô. “Anh đang họp với luật sư mới của em. Ông ấy nghĩ lạnh lùng và cộc cằn là hai trong những đặc điểm ấm áp nhất của anh đấy.”
Ở phía bên kia bàn, Gordon Buchanan há hốc miệng nhìn lưng ghế của Valente. Ông lấy làm bất ngờ khi thấy Valente nói đùa với bất kỳ ai dưới bất kỳ hình thức nào, nhưng ông choáng váng tuyệt đối khi Valente gián tiếp gộp cả ông trong đó.
“Em không muốn giữ anh...” Leigh vội nói.
“Ô, có chứ, em có muốn đấy,” Michael nói, giọng thấp thoáng tiếng cười. “Hơn nữa, em đã ký một bản hợp đồng ràng buộc, không thể thương lượng cách đây ba tiếng đồng hồ. Sao em còn chưa đi ngủ vậy?”
“Vì Jason Solomon vừa gọi điện đến khăng khăng bắt Brenna đánh thức em.”
“Anh ta muốn gì?”
“Anh ấy muốn rủ em đi uống rượu ở St. Regis tối nay. Anh ấy sẽ không chấp nhận câu trả lời không. Anh ấy sẽ tìm cách nài nỉ em đi làm trở lại cho xem. Em không thể đứng trên cùng sân khấu với Jane Sebring, khi biết rõ khán giả cảm thấy em chẳng khác gì một diễn viên trong chương trình người quái dị. Jason không thể hiểu điều đó. Dù sao đi nữa, anh đã hẹn tối nay cùng đi ăn, nên em muốn anh đến đó đón em thay vì ở nhà.”
“Lúc mấy giờ?”
“Chúng ta đi lúc bảy giờ được không? Như vậy Jason sẽ chỉ có một tiếng đồng hồ đê’ tranh luận và quấy rối thôi.”
“Em có muốn anh đến gặp em từ sáu giờ để tiếp viện cho em không?”
Anh có thể nghe thấy từ giọng cô toát lên sự nhẹ nhõm và ngạc nhiên. “Vậy chuyện tiếp viện cho em cũng là một phần ‘công việc’ của anh à?”
“Hiển nhiên rồi. Cứ kiểm tra bản hợp đổng em đã thương lượng với anh sáng nay đi - dưới Điều 1, Khoản c, Mục ‘Người bảo hộ em’, em sẽ thấy là em đã được cấp đầy đủ quyển hạn để nhận sự phục vụ mẫn cán của anh trong phạm vi đó.”
“Michael,” cô nghiêm túc nói.
“Sao vậy?”
“Em yêu anh.”
Vẫn mỉm cười sau khi họ nói lời từ giã, Michael gác máy và xoay ghế lại. “Chúng ta đang nói đến đâu nhỉ?” anh đột ngột hỏi Buchanan.
Buchanan lấy lại bình tĩnh. “Tôi định hỏi là cảnh sát đã chất vấn anh về chuyện anh đã ở đâu vào thời điểm ông Manning bị giết chưa.”
Michael lắc đầu. “Họ không biết liệu tôi có thể chứng minh là tôi không thể làm được chuyện đó hay không.”
“Vậy thì câu trả lời rõ ràng là họ không muốn bất cứ bằng chứng nào chứng tỏ anh không thể làm chuyện đó được. Có lẽ họ sẽ thuyết phục thẩm phán rằng anh là nghi can lớn nhất và có thể xin phép gắn máy nghe trộm, và bất cứ hành động nào mà họ muốn, nhằm sục sạo tìm kiếm bất cứ bằng chứng phạm pháp khả dĩ nào.”
Ông im lặng một lát, để thân chủ tiếp thu thông tin; rồi ông nói tiếp, “Trước khi đề xuất phương án hành động, tôi cần biết anh muốn ưu tiên vấn đề gì.”
“Tôi muốn cảnh sát tìm ra kẻ đã giết gã đểu cáng đó. Thay vào đó, họ lại đang lãng phí thời gian và tài nguyên để đối phó với tôi.”
“Tôi có thể buộc họ dừng lại.” Gordon hít một hơi dài và chuẩn bị đón nhận một phản ứng khó chịu tột độ trước điều ông sắp nói. “Tuy nhiên, để tôi làm được điều đó thì trước tiên anh sẽ phải tự nguyện nói cho cảnh sát biết anh đang ở đâu vào thời điểm xảy ra án mạng. Vì rõ ràng họ không muốn có bất cứ bằng chứng vô tội nào của anh nên họ sẽ nhất quyết phản đối nếu tôi yêu cầu một cuộc gặp mặt không chính thức, nhưng tôi có thể dọa thưa kiện nếu họ từ chổi. Một khi nắm được bằng chứng anh đã ở đâu rồi mà họ vẫn không chịu buông tha anh thì chúng ta có thể khiến họ gặp nhiều chuyện rất phiền phức tại tòa.”
Phản ứng tiêu cực mà Gordon dự liệu không được nói thành lời - trái ngược hẳn với tưởng tượng của ông - nhưng quai hàm Valente bạnh ra vì giận dữ trước lời đề nghị anh tình nguyện đưa bất cứ thông tin gì cho cảnh sát. Đối với Valente, tự nguyện cung cấp thông tin cho cảnh sát hoặc công tố viên cũng tương đương với hành vi nhượng bộ kẻ thù, mà anh thì sẽ khống đời nào làm thế. Hết lần này đến lần khác, anh luôn chọn cách tiến hành một trận chiến hao tiến tốn của tại tòa, chứ không cố gắng tránh né đấu tranh bằng cách đưa trước cho công tố viên những lời giải thích và bằng chứng.
Xét trên mọi phương diện khác, Michael Valente là người lý trí lạnh lùng nhất trong số các thân chủ của Gordon - nhưng khi nhắc đến chuyện thỏa hiệp với hệ thống tư pháp thì lại khác hoàn toàn. Vì vậy, Gordon hơi ngạc nhiên khi Valente gật đầu, cáu kỉnh nói khẽ, “Thu xếp một cuộc hẹn đi.” Anh nghiêng đầu về phía cửa văn phòng và nói thêm, “Anh sang phòng họp mà gọi điện, và bảo thư ký của tôi đánh máy lịch trình tôi đã đưa cho anh về những hoạt động của tôi hôm Chủ nhật.”
Gordon đứng dậy, báo cho anh một tin tức khác mà ông chắc chắn sẽ khiến anh càng giận hơn. “Tôi sẽ cố thuyết phục các thanh tra đến đây, nhưng họ sẽ buộc anh đi xuống phân khu cho xem. Nó mang lại cho họ lợi thế sân nhà. Và,” ông nói thêm, “chắc chắn là cả sự thỏa mãn nhỏ mọn nữa.”
“Chắc chắn rồi,” Michael lạnh lùng nói, với lấy tài liệu trên bàn và nhặt bút máy lên.
“Còn một chuyện nữa...”
Đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo ngước lên khỏi xấp văn bản.
“Nếu trong cuộc họp này, chúng ta không thể thuyết phục được họ rằng hành vi bám theo anh là hoàn toàn vô nghĩa và không thể biện hộ được, thì tôi sẽ phải ra tòa để ép họ đình chỉ hoạt động. Sẽ tốn thời gian, mà thời gian là thứ anh không muốn lãng phí. Rồi còn một vấn đề khác anh cũng cần quan tâm...”
“Là gì?” Michael cáu kỉnh.
“Bà Manning chắc chắn là người bị tình nghi nhiều nhất. Chổng bà ấy đang ngoại tình, vì vậy bà ấy có động cơ, bà ấy có phương tiện - khẩu súng - và bà ấy có cơ hội. Tôi dám chắc cảnh sát đã dựng lên vài giả thuyết cho rằng anh và bà ấy có quan hệ với nhau và cùng nhau lập kế hoạch tống khứ chồng bà ấy. Nếu họ hỏi anh bất cứ câu gì về mối quan hệ giữa anh với bà ấy, dù ở hiện tại hay trong quá khứ, tôi đề nghị anh trả lời chúng. Đừng tự nguyện nói, nhưng cũng đừng từ chối trả lời. Tôi có cảm giác là cảnh sát đã nảy ra nhiếu mối nghi ngờ không chính đáng về mối quan hệ giữa anh với bà ấy, mặc dù chuyện này đã thành công khai kể từ khi anh đưa bà ấy đến hiện trường tai nạn.”
“Tại sao anh lại nghĩ vậy?”
“Vì anh đã nói là họ chưa bao giờ chính thức chất vấn bà ấy về mối quan hệ giữa bà ấy và anh. Khi cảnh sát không hỏi chuyện hiển nhiên thì đó là vì họ nghĩ họ đã biết điều gì đó và họ không muốn lật quân át chủ bài của mình.”
Sau khi Buchanan rời khỏi, Michael đợi một vài phút để suy ngẫm kỹ càng về những chuyện anh vừa đồng ý thực hiện; sau đó anh với lấy điện thoại gọi cho Leigh, nhưng không gọi vào đường dây cá nhân của cô. Khi Brenna trả lời, Michael hỏi cô số điện thoại của Jason Solomon và nhắn cố đừng nhắc gì với Leigh về cuộc gọi của anh.
Michael mất chưa đầy ba mươi giây thuyết phục Solomon đến gặp anh vào 5:30 chiều hôm đó ở St. Regis để trò chuyện một lúc trước khi Leigh đến. Hai mươi lăm giây đầu của khoảng thời gian đó được dành để tránh né những câu hỏi kích động của Solomon về mối quan hệ giữa Michael và Leigh.