← Quay lại trang sách

Chương 52

Khuỷu tay chống lên bàn làm việc, lòng bàn tay ôm cổ, Sam vừa lơ đãng lấy ngón tay xoa bóp gáy.vừa đọc bản báo cáo cuối cùng trong tập hồ sơ về Leigh Manning - một bản in chán ngắt liệt kê tên, địa chỉ và số điện thoại của hết thảy hàng xóm mà Leigh Manning từng có tại mỗi địa chỉ mà cô từng sống ở New York.

Sam đã đọc qua toàn bộ hồ sơ một lần, nhưng trong lúc rảnh rỗi, cô định đọc lại tập hổ sơ về Leigh Manning và Michael Valente, tìm kiếm chi tiết kết nối hai người trước khi Logan Manning bị giết chết. Lá thư viết tay được Valente gửi kèm giỏ hoa quả là một bằng chứng cho điều đó, nhưng công tố viên muốn khép Valente vào tội giết người cấp độ một hoặc tội âm mưu giết người cấp độ một. Tuy nhiên, sau năm tuần điều tra, họ vẫn không thu thập được chút xíu bằng chứng nào cho thấy hai kẻ tình nghi từng có mối liên hệ ngoài một cú điện thoại gọi đến trước ngày Manning bị mưu sát.

Shrader đi ngang qua bàn Sam mang theo bữa sáng quen thuộc - hai cái bánh rán và một tách cà phê. “Này, Littleton,” anh hể hả nói trong lúc ngồi xuống bàn cạnh cô, “cô có nhìn thấy bà quả phụ đau buồn của cô trong bản tin tối qua không? Bà ta đã chưng diện và ra ngoài ăn tối với bạn trai đấy.”

“Tôi thấy rồi,’ Sam nói. Sáng nay cô cũng vừa trải qua đúng cái thủ tục này với Womack, và cô đã sẵn sàng thừa nhận rằng rất có thế thái độ của Leigh Manning tại văn phòng bác sĩ Winters chỉ đơn thuần là một màn biểu diễn hết sức thuyết phục.

“Bà ta trơ tráo phát gớm lên được, đúng không?” Shrader vui vẻ nói to.

“Họ không hề giữ bí mật mối quan hệ của họ,” Sam lầm bầm, liếc nhìn anh.

Shrader cắn một miếng bánh rán và uống một ngụm cà phê; rồi anh nhặt mảnh giấy để trên điện thoại của mình. “McCord nhắn ở đây là anh ấy muốn gặp chúng ta trong văn phòng lúc 9 giờ 45. Cô biết là chuyện gì không?”

Sam gật đầu, lật trang cuối cùng trong tập hồ sơ mới nhất về Leigh Manning. “Người ở Đội Chống Gian lận sắp đến thông báo cho chúng ta biết họ đã phát hiện được gì khi kiểm tra sổ sách và hồ sơ của Manning. Phòng Pháp y đã gửi báo cáo cuối cùng về mọi thứ thu thập được ở ngôi nhà trên núi, nhưng hiển nhiên chẳng có gì ngoài những thứ chúng ta đã biết ngay từ đầu. Sau đó McCord muốn trao đổi cặn kẽ và cập nhật tình hình vụ án với chúng ta.”

Kết thúc với “câu chuyện cuộc đời” của Leigh Manning, Sam kéo chồng hồ sơ dày cộm về Michael Valente qua bàn rồi mở ra. Thật khó tưởng tượng ra hai con người nào có vẻ đối lập nhau hơn Valente và Leigh Manning. Leigh Manning chưa từng gặp bất kỳ rắc rối pháp luật nào, dù chỉ là một giấy phạt giao thông, và cô là thành viên trong ủy ban phòng chống tội ác của thị trưởng. Michael Valente bị buộc cho hàng loạt tội danh và góp mặt trong “Danh sách nóng” mang tính cá nhân của Cảnh sát trưởng liệt kê những kẻ tội phạm có tên tuổi mà ông muốn giám sát kỹ.

Bên cạnh cô, Shrader gọi điện cho viên trợ lý công tố đang muốn anh chuẩn bị cho phiên tòa sắp tới xử vụ án giết người mà Shrader thụ lý. Sam cầm bút lên bắt đầu lập một danh sách liệt kê thời gian của từng vụ khởi tố chống lại Valente, lý do khởi tố và kết quả - mỗi vụ một dòng.

Cô làm việc từ dưới lên trên, bắt đầu bằng vụ khởi tố gấn đây nhất, đôi khi xem thêm các dữ liệu bổ sung trên bản tổng kết để hiểu cặn kẽ hơn về các vụ án mà anh ta bị cho là đã vi phạm luật thành phố, tiểu bang và liên bang. Cô để ý thấy bên khởi tố thường phải chờ bồi thẩm đoàn bỏ phiếu chấp thuận truy tố, thông thường như thế có nghĩa là vụ án của họ vẫn chưa đủ cơ sở để xin lệnh bắt giam từ thẩm phán.

Khi xong xuôi, cô đã có một danh sách ấn tượng liệt kê những vụ bắt bớ và các cáo trạng của bồi thẩm đoàn trong suốt mười năm qua với những tội danh phi bạo lực bao gổm hối lộ, gian lận, âm mưu lừa gạt, chiếm đoạt tài sản, giao dịch nội gian và trốn thuế thu nhập, cùng với nhiều tội danh khác trong cùng chủ đề đó.

Cột bên phải, liệt kê kết quả của mỗi vụ khởi tố, chỉ có ba kết quả:

“Vụ án bị hủy bỏ.”

“Lời buộc tội bị hủy bỏ.”

“Tội danh không thành lập.”

Trong tất cả các vụ án đó, Valente đều được đại diện bởi một công ty luật nổi tiếng là công ty bào chữa giỏi nhất New York, nhưng cho dù đây có là Buchanan, Powell đi nữa thì vẫn khó có thể tin rằng ở vụ án nào họ cũng có thể xóa bỏ hoàn toàn trách nhiệm của một kẻ phạm tội rành rành.

Thỉnh thoảng anh ta cũng bị cáo buộc một vài vi phạm nhỏ, bao gồm sở hữu vật chất bị kiểm soát, lái xe cẩu thả liều lĩnh và phá rối trị an. Sam đã đọc hồ sơ riêng về mỗi vụ án; và, theo cô, vụ sở hữu vật chất bị kiểm soát thật sự vô cùng lố bịch. Theo như cô đọc được, vụ bắt giữ đó rõ ràng dựa trên cơ sở Valente đang mang trong người thuốc giảm đau do bác sĩ kê đơn khi anh ta bị chặn lại vì chạy quá tốc độ - vượt sáu dặm so với mức giới hạn.

Một lần nữa cột bên phải chỉ có ba kết quả dành cho các vụ án vặt vãnh hơn này: “Vụ án bị hủy bỏ”, “Lời buộc tội bị hủy bỏ”, “Tội danh không thành lập”.

Ngoại lệ duy nhất là vụ án nằm tận cuối danh sách của cô - tội ngộ sát cấp một, vào năm Valente 17 tuổi, vì đã bắn chết William T. Holmes. Không giống những vụ khác, đây là một vụ bạo lực và Valente đã nhận tội - lời nhận tội đầu tiên và duy nhất của anh ta, thay vì chống lại cáo buộc và xóa bỏ tội danh. Anh ta bị kết án tám năm tù, và đủ tư cách để được ân xá sau bốn năm.

Sam lật qua chổng hồ sơ trên bàn làm việc, tìm hồ sơ về vụ ngộ sát, háo hức muốn biết nguyên nhân phạm tội của anh ta, băn khoăn không biết liệu có phải - lúc đó - hành vi bạo lực duy nhất của anh ta có dính dáng theo cách nào đó đến một người phụ nữ.

Không tìm thấy hồ sơ, cô chồm người về phía bàn của Shrader, nhưng chẳng tập hồ sơ nào của anh có dán nhãn đỏ. Bàn Womack nằm ngay sau bàn Shrader, vậy là cô xoay ghế lại.

“Cô tìm gì thế?” Womack hỏi, anh vừa từ văn phòng McCord trở về mang theo một đống hồ sơ.

“Hồ sơ về vụ ngộ sát của Valente,” Sam bảo anh.

“Tôi không có đâu,” Womack nói.

Sam đứng dậy đi về phía văn phòng của McCord. Anh không có ở đó, vì vậy cô định đi đến chiếc bàn đang xếp gọn gàng những tập hồ sơ còn lại về Valente, nhưng khi bước ngang qua bàn của McCord, cô nhìn thấy một tập hồ sơ dán nhãn đỏ đặc biệt nổi bật vì sự thiếu ngay ngắn của nó. Thay vì nằm gọn gàng một góc hay được đặt chính giữa bàn của McCord, có vẻ như nó đã bị ném mạnh xuống. Thực ra, không chỉ nằm không đúng chỗ mà nó còn tràn cả giấy ra ngoài bìa. Theo linh cảm, Sam kiểm tra nhãn trên bìa và nhận thấy đây chính là hồ sơ về tội ngộ sát của Valente. Cô để lại lời nhắn trên tập giấy vàng của McCord, thông báo cô đã mượn tập hổ sơ, rồi sau đó quay trở lại bàn mình.

Bên trong tập hồ sơ, cô tìm thấy bản báo cáo của viên cảnh sát đã bắt giữ Valente, nhưng nó chỉ cho biết Valente đã cãi nhau với Holmes và bắn anh ta bằng một khẩu 45 li bán tự động không có giấy phép thuộc quyền sở hữu của Yalente. Không có nhân chứng tận mắt chứng kiến sự kiện, nhưng lúc đó viên cảnh sát đã bắt giữ Valente đang lái xe ngang qua nơi này, nghe thấy tiếng súng và đến hiện trường trước khi Valente có thể chạy trốn. McCord đã khoanh tròn tên của người cảnh sát đó rồi viết một địa chỉ vào bên trong vòng tròn lớn này.

Dựa theo thông tin trong hồ sơ, William Holmes là đứa trẻ ngoan không dính bất cứ vết nhơ nào trên hồ sơ. Trong khi đó, Valente đã từng vướng phải một vài vụ phạm pháp ở tuổi vị thành niên và các hành vi tệ hại trước kia, cùng với độ tuổi của Yalente, đều được thẩm phán đem ra cân nhắc khi phán quyết mức án tù cho anh ta.

Sam đóng tập hồ sơ lại, trầm ngâm suy nghĩ... Năm mười bảy tuổi, Valente đã tước đi một mạng người, có nghĩa là anh ta có khả năng thực hiện hành vi này, nhưng dựa vào thông tin trong hồ sơ, anh ta đã ra tay trong cơn giận dữ. Vụ giết người có dự tính trước là một loại tội ác hoàn toàn khác hẳn.

Cô chìm trong suy nghĩ, vẽ nguệch ngoạc lên xấp giấy, cố hình dung xem Valente thật ra là người như thế nào, chuyện gì đã khiến anh ta mất kiềm chế, chuyện gì đã khiến anh ta trở nên bạo lực - và tại sao Leigh Manning lại thích anh ta hơn người chồng dù bất chung nhưng vẫn rất đáng kính xét trên mọi phương diện khác.

Cô vẫn đang trầm tư suy nghĩ thì Shrader đã đứng lên. “Chín giờ bốn mươi rổi,” anh ta nói, rồi bổ sung với giọng hơi nghiêm trọng, “Đừng đến trễ khiến cho Trung úy có lý do để lại mới sáng ra đã bực bội.”

“Cầu Chúa đừng có chuyện đó,” Sam cợt nhả, nhưng cô không nấn ná mất thời gian mà chộp lấy tập hổ sơ về Valente mới mượn lúc nãy rồi cầm giấy bút đứng dậy. Tâm trạng bực bội của McCord hôm qua trùng với chuyến đi của anh đến văn phòng của Đại úy Holland. Khi bước vào, nghe nói anh đóng sập cánh cửa sau lưng vào mặt người thư ký. Khi đi ra, anh đóng sầm cửa lại.

“Bình thường chỗ này chẳng khác gì tủ lạnh. Hôm nay thì quá nóng,” Shrader càu nhàu, cởi áo khoác quăng xuống cạnh tờ khăn giấy bọc vụn thức ăn. Sam, mặc áo sơ mi màu nâu nhạt, thắt lưng da và quần len đổng bộ, vắt áo khoác lên lưng ghế và đi về phía văn phòng của McCord.

Cô nghĩ tâm trạng căng thẳng của McCord hôm qua có lẽ bắt nguồn từ việc bị khiển trách vì vụ điều tra không tiến triển đủ nhanh, nhưng năm tuần đâu phải là lâu đối với một vụ điều tra giết người - đặc biệt là vụ điều tra phải đáp ứng được những yêu cầu cặn kẽ đến không tưởng của McCord trong công cuộc nghiên cứu thu thập tài liệu. Đối với McCord, tất cả những người họ đã thẩm vấn nếu không phải một nhân chứng tiềm năng quan trọng có thể giúp đỡ họ thì cũng là nhân chứng có tiềm năng gây hại có thể giúp bên bị cáo - và anh muốn biết tất tật những thông tin khả dĩ, dù theo chiều hướng nào đi nữa.

Vài tuần trước, khi Womack đưa ảnh Leigh Manning cho người gác cửa của Valente để hỏi xem ông ta đã bao giờ nhìn thấy người phụ nữ này xuất hiện tại tòa nhà hay chưa, người gác cửa đã kiên quyết phủ nhận. Khi Womack báo cáo lại chuyện này trong cuộc họp vài ngày sau, anh đã bị McCord khiển trách nặng nề vì không hỏi người gác cửa xem Valente cho ông ta bao nhiêu tiền boa.

Womack bèn quay lại gặp người gác cửa để lấy thông tin đó và báo cáo số tiền cho McCord. Sau đó McCord lệnh cho Womack điều tra lý lịch và kiểm tra tình hình tài chính của người gác cửa để tìm hiểu chắc chắn lối sống của ông ta - phòng trường hợp số tiền trao tay giữa Valente và người đàn ông bảy mươi hai tuổi này không phải vài trăm mà là vài nghìn đô la.